Sở Phong kinh ngạc, cẩn thận quan sát nhưng động tác trong tay vẫn không ngừng. Hắn mở đủ không gian bên trong hộp đá, phát hiện mép hộp đá rất cứng, ngay cả thanh đoản kiếm cũng không làm gì được nó.
Dọn dẹp sạch sẽ, hắn cầm lấy hộp đá, bên trên vách hộp có một số hoa văn mơ hồ, là thiên nhiên hình thành sao?
Rất nhanh, hắn ý thức được, đây mới là diện mạo thật sự của hộp đá. Chính giữa hộp đá đều được dùng loại đá rất bình thường trám vào, vì thế mới bị thanh đoản kiếm đào rỗng.
Chất liệu chân chính của hộp đá, ngay cả thanh đoản kiếm màu đen cũng chẳng làm gì được nó.
Hoàng Ngưu đến gần nhìn hộp đá, rồi lại nhìn vật liệu đá bị đào ra, gương mặt trịnh trọng vô cùng.
Nó cúi đầu, dùng móc nâng hộp đá lên, cẩn thận nghiên cứu, sau đó nghiền nát vật liệu đá rồi đưa lên miệng nếm nếm, trong khoảnh khắc liền biến sắc.
Nó viết xuống một hàng chữ trên mặt đất.
Cùng lúc đó, điện thoại của Sở Phong vang lên. Sau khi kết nối, bên kia truyền đến giọng nói của Lâm Nặc Y, đơn giản mà bình thản: “Ngày mai tôi sẽ đến núi Thái Hành Sơn.”
Vừa rồi, ba chữ “lão yêu bà” suýt chút nữa bị Sở Phong thốt ra miệng. Lời vừa đến khóe miệng, hắn đã vội dừng lại, vì lần này không phải là cô gái kia.
Lâm Nặc Y nói rất ngắn gọn, giọng điệu bình thản. Cũng giống như lần trước, cô vẫn có khoảng cách, khiến người ta cảm thấy xa lạ.
Sở Phong cũng vẫn dửng dưng, nói muốn mời cô ăn cơm.
Lâm Nặc Y hơi khựng lại, nhưng cuối cùng vẫn nói một chữ “được”, sau đó cúp điện thoại, cũng không nói gì thêm.
Sở Phong khẽ giật mình. Hắn còn lời muốn hỏi nhưng đáng tiếc Lâm Nặc Y đã kết thúc cuộc trò chuyện, không cho hắn thời gian.
Hắn muốn nhắc đến một cô gái khác, muốn hỏi Lâm Nặc Y đó là ai, cũng muốn nói cho cô biết chuyện phát sinh gần đây, nhưng hắn cũng không gọi.
Dù sao cũng sẽ gặp mặt, có một số việc có thể nói thẳng. Nói trước mặt vẫn tốt hơn.
“Đây là...”
Sở Phong nhìn Hoàng Ngưu viết xuống một hàng chữ, lập tức kinh ngạc.
“Thổ nhưỡng hi hữu, có lẫn bí huyết.”
Tám chữ đơn giản nhưng lại khiến Sở Phong suy nghĩ rất nhiều. Đây không phải là đá sao? Tại sao lại gọi là thổ nhưỡng, bí huyết, là máu của sinh vật nào?
Hắn có rất nhiều điều không hiểu, tất nhiên là muốn truy vấn.
Hoàng Ngưu giải thích, những vụn đá kia vốn đã được trộn huyết thổ, cuối cùng bởi vì huyết tinh tan hết, chỉnh thể ngưng kết thành hòn đá, hòa vào với hộp đá.
“Máu của sinh vật kia rất không bình thường?” Sở Phong hỏi tiếp.
Hoàng Ngưu nói cho hắn biết cái gì gọi là bí huyết. Nó thể hiện một sự thần bí, cường đại không thể ước đoán. Loại sinh vật đó rốt cuộc mạnh đến cỡ nào khó mà nói rõ.
Sở Phong nghe xong, từ dưới đất nhặt lên một vụn đá, dùng Ngưu Ma Quyền ép thành bụi phấn, học theo cách Hoàng Ngưu đưa lên miệng nếm nếm.
“Phèo phèo!”
Hắn nôn thẳng ra ngoài. Mùi máu thì không cảm nhận được, chỉ cảm thấy rất khó chịu, toàn bộ đầu lưỡi đều tê dại.
“Ngưu Ma Vương, mày lừa tao?” Sở Phong giận dữ nói.
Nhưng Hoàng Ngưu đang thất thần, không để ý đến, cặp mắt trâu hiện lên vẻ khác thường, kinh ngạc nhìn chằm chằm hộp đá, cặp móng trước cứ ôm lấy không muốn buông ra.
“Hoàn hồn đi.” Sở Phong lung lay bàn tay trước mặt Hoàng Ngưu.
Hoàng Ngưu giật mình, dùng móng trước gõ gõ đập đập hộp đá, giống như đang tìm vật gì đó. Nó cảm thấy chiếc hộp đá này vô cùng phi phàm.
Dù sao, chiếc hộp này có bí huyết, được sinh vật khó lường nắm giữ qua.
Bình!
Cuối cùng, Hoàng Ngưu vận dụng Ngưu Ma Quyền đánh vào bên trên hộp đá, đánh bay chiếc hộp ra ngoài, đâm vào vách tường, tạo thành một cái lỗ lớn, xuyên thẳng ra ngoài, rơi xuống vườn trái cây.
“Mày làm gì vậy?” Sở Phong muốn đập Hoàng Ngưu. Thứ này còn có tác dụng với hắn, xuất xứ từ chân núi Côn Lôn, nói không chừng ngày sau còn có thể truy ra đầu mối nào đó.
Hoàng Ngưu ngượng ngùng, đi theo Sở Phong ra ngoài, quan sát kết quả.
Hộp đá vẫn hoàn hảo, một chút vết tích tổn hại cũng không có.
Điều này khiến cho Sở Phong phải giật mình. Hắn biết rõ sức mạnh Ngưu Ma Quyền mà Hoàng Ngưu vận dụng lớn đến bao nhiêu. Tảng đá vạn cân vẫn có thể tùy tiện đánh thành bụi phấn.
Hộp đá cao ba tấc lại chẳng hề có chuyện gì, vẫn còn mang phong cách cổ xưa.
Hoàng Ngưu toét miệng cười, thừa dịp Sở Phong không chú ý, lại dùng ba móng đánh vào hộp đá, ý là không đánh nát thì không cam tâm.
“Con trâu chết tiệt này.” Sở Phong kinh hãi, vội chộp lấy hộp đá, nhưng hộp đá vẫn không hề tổn hao gì.
Hoàng Ngưu nhe răng nhếch miệng, dùng sức xoa cặp móng trước, biểu hiện rất đau đớn. Đây là lần thứ nhất Sở Phong nhìn thấy nó kinh ngạc sau khi gặp được nó.
“Đáng đời.” Sở Phong cười to.
Hoàng Ngưu không cam tâm, nói cho hắn biết, hộp đá này nói không chừng còn có cơ quan. Dù sao cũng đã từng nằm trong tay sinh vật bí huyết, có lẽ có bí mật gì đó.
Khóe miệng Sở Phong co giật, cũng không thể nói cho nó biết, bí mật lớn nhất của hộp đá chính là cất giấu ba hạt giống. Nếu để cho nó biết tiền căn hậu quả, đoán chừng nó sẽ chiếm lấy ngay.
Nhưng hắn đã đánh giá thấp Hoàng Ngưu.
Tên nhóc này giày vò hộp đá mà hộp đá chẳng hề có chút tổn hao, nó rất nhanh trợn tròn mắt trâu, duỗi ra móng trước chỉ vào Sở Phong, ý giống như đang nói hắn không đủ dũng khí.
Sau đó, nó nhanh như chớp biến mất, từ trong khu rừng chạy về viện.
“Hỏng rồi.” Sở Phong nhanh chóng đuổi theo.
Quả nhiên, con trâu này rất thông minh. Dưới sự quan sát cẩn thận, tỉ mỉ của nó, nó chỉ hận không thể nhổ sạch hoa cỏ chung quanh.
“Ngừng lại, cho dù là che mắt người khác, cũng không thể nhổ sạch được.” Sở Phong thấp giọng nói.
Hoàng Ngưu nghe xong, lập tức gật đầu, đồng thời lộ vẻ cảnh giác chỉ vào hắn, ra hiệu hắn đứng xa một chút, không được đau lòng hạt giống.
Cảnh tượng này khiến Sở Phong muốn thổ huyết, muốn nguyền rủa Hoàng Ngưu.
Hoàng Ngưu này rất thực tế. Ngày đó, khi hắn chôn hạt giống, nó đã đứng đó mà khinh bỉ, chế giễu. Kết quả bây giờ đã biết đây là đồ tốt, lập tức muốn chiếm lấy, xem như cục cưng.
“Trồng ra Thần thì nó là của ta.” Con nghé viết ra một hàng chữ như vậy.
“Cút!” Sở Phong gạt đầu trâu sang một bên, còn hắn thì đến gần, đồng thời cũng cảnh cáo nó không được giày vò lung tung khu vực này.
Đồng thời, hắn cũng hơi hiếu kỳ, hỏi làm sao Hoàng Ngưu lại nghĩ đến ba hạt giống đó đầu tiên.
Hoàng Ngưu rất bình tĩnh, chậm rãi viết chữ, nói cho hắn biết nó đã từng nhìn thấy hắn lấy ba hạt giống từ trong hộp đá ra, nhưng lúc đó cũng không quá để ý.
Sở Phong sầm mặt lại: “Tao cảnh cáo mày, cái này là của tao.”
Hoàng Ngưu không phục, cứ kêu bò... bò..., ý là người gặp có phần, cuối cùng còn uy hiếp Sở Phong, nếu không cho nó, nó sẽ ăn hết hạt giống.
Buổi tối, không khí rất yên tĩnh, sao lốm đốm đầy trời, ánh sáng như nước trút xuống.
Trong viện, Sở Phong đang tiến hành hô hấp đặc biệt, ngày nào cũng không ngừng. Ánh trăng chiếu xuống, khiến người hắn như được bao phủ một luồng ánh sáng trắng xóa, rất thánh khiết.
Hô hấp cũng không kéo quá lâu, sau đó hắn đã nhanh chóng kết thúc.
Về đến phòng, Sở Phong còn chưa ngủ vội. Hắn vào mạng, đọc tất cả tin tức, nhất là tin tức liên quan đến dị nhân và núi Thái Hành Sơn.“Nghe đồn, cao tầng Sinh Vật Thiên Thần đã khởi hành đến núi Thái Hành Sơn, dự tính ngày mai sẽ đến nơi.”
Trong tin tức này còn có một số lời phân tích kỹ càng, nói là Sinh Vật Thiên Nhất nhất định phải lấy được loại quả kỳ lạ đó, muốn tạo ra Thiên Thần Cánh Bạc thứ hai.
Nói như vậy, ai dám tranh phong?
Bởi vì có một số tin tức ngầm báo rằng, đẳng cấp tồn tại như Thiên Thần Cánh Bạc có khả năng không sợ vũ khí nóng, thực lực kinh khủng đến mức thế nhân chấn kinh.
Ngoài ra, còn có một số tin tức nói rằng, thiên địa dị biến, số lượng dị nhân tăng lên rất nhiều, phỏng đoán bây giờ ít nhất đã có khoảng một trăm nghìn người.
Trong số những người này đã bắt đầu xuất hiện cao thủ.
Ngoài bốn người cao nhất, còn có bảng danh sách top 100 người, danh xưng một trăm người kinh khủng nhất thiên hạ, giống như Thần đã xuất hiện lại trên thế gian.
Sở Phong nhìn kỹ một chút, bảng top 100 này chỉ công bố có mười mấy người. Bởi vì dị nhân quá nhiều, hiện tại khó có thể thống kê thực lực hoàn toàn, chỉ đưa một số cao thủ mạnh, được nhiều người biết vào trong mà thôi.
Ví dụ như, có một dị nhân có thể hóa thành người khổng lồ hoàng kim cao sáu mét, thần lực kinh thế, da dày thịt béo, không sợ đạn.
Thậm chí có người còn bảo người này có thể khiêu chiến bốn vị trí đầu.
Mà tên dị nhân này cũng tuyên bố, ít ngày nữa y sẽ khiêu chiến Kim Cương.
“Mạnh hơn Tả Tuấn nhiều.” Sở Phong bình luận. Cũng có thể hóa thành người khổng lồ, nhưng người này rõ ràng kinh khủng hơn rất nhiều lần.
Tiếp theo, hắn lật sang trang khác của bảng xếp hạng, có một người cũng khiến người ta phải động dung.
Người này được ánh sáng quấn quanh, không nhìn thấy chân dung. Nghe đồn, người này nắm giữ lôi điện, đánh đâu thắng đó, đến nay đều là vô địch. Khi gặp đối thủ, toàn bộ quét ngang.
Biểu hiện Sở Phong vô cùng trịnh trọng, không dám khinh thường, cẩn thận mà nhìn. Dị nhân thiên hạ sao mà nhiều quá, quả nhiên có rất nhiều nhân vật đáng sợ.
Thật lâu sau, hắn mới bắt đầu xem tin tức khác.
“Bồ Đề Cơ Nhân đã có động tác, Kim Cương đích thân xuất chinh.”
Tin tức này rất thu hút ánh mắt người xem. Ngay cả đại tài phiệt là Bồ Đề Cơ Nhân cũng muốn đến núi Thái Hành Sơn. Đây rõ ràng là muốn tranh đoạt loại quả kỳ lạ kia với Thiên Thần Sinh Vật.
Đồng thời, đệ nhất cao thủ của Bồ Đề Cơ Nhân là Kim Cương cũng sẽ đích thân đến.
Điều này đã dẫn đến một con sóng lớn. Bồ Đề Cơ Nhân muốn đối kháng với Sinh Vật Thiên Thần sao?
Đến lúc đó, Kim Cương có đối đầu với Thiên Thần Cánh Bạc, tạo thành một cuộc quyết chiến đỉnh phong không?
Điều này đã dẫn phát một sự oanh động rất lớn.
Tất cả mọi người đều muốn biết, tin tức này là thật hay giả, rốt cuộc có mấy phần đáng tin.
Sở Phong cẩn thận tìm kiếm. Tin tức liên quan đến núi Thái Hành Sơn xác thực không ít. Có người dự đoán, lần này tối thiểu sẽ có mấy ngàn dị nhân chạy đến, tham gia tranh đoạt.
Bởi vì loại quả kỳ lạ kia có tính mê hoặc quá lớn.
Hiện tại, rất nhiều người đều biết, cỏ bình thường biến dị, trái cây kết xuất ra có thể tạo ra được dị nhân.
Mà cây cối biến dị lại càng kinh người hơn. Từ trước đến giờ cũng chỉ có bốn tiền lệ, tạo ra được Thiên Thần Cánh Bạc, Kim Cương, Hỏa Linh và Bạch Hổ Vương.
Bọn họ đều đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, có thể nhìn xuống các dị nhân khác.
Ai mà không muốn trở thành người tồn tại song song với bốn người kia chứ? Có lời đồn, bọn họ đã không còn sợ vũ khí nóng.
Còn có dị nhân cá biệt, dã tâm càng lớn, muốn tiến hành dị biến lần hai, hy vọng có thể mạnh hơn bốn người Kim Cương.
“Lo mà tỉnh lại đi. Rất khó đánh lại bốn người kia. Các người cho rằng bọn họ chỉ ăn một loại quả là thức tỉnh sức mạnh trong cơ thể sao? Thật ra, bọn họ lấy trái cây làm chủ, ngoài ra còn dựa vào những loại trái cây thần bí khác nữa.” Có người dội vào một gáo nước lạnh.
Đồng thời, một đoạn video được phát lên, trong nháy mắt đã khiến mạng internet như muốn nổ tung.
“Trời ơi, là hình ảnh Thiên Thần Cánh Bạc chiến đấu với người khác lần đầu tiên được ghi lại.”
“Là ai làm? Thứ tin tức tuyệt mật này sao có thể để lộ ra ngoài. Quả kinh người rồi.”
Internet sôi trào khắp chốn. Đêm nay chú định là một đêm không yên tĩnh.
Trong đoạn băng, một chàng thanh niên với mái tóc bạc trắng rủ xuống tận thắt lưng, ngân quang lưu động, ngay cả con ngươi cũng màu bạc, khí chất cả người xuất chúng, vô cùng tuấn lãng, giống như siêu nhân trên trần thế hoặc thần linh.
Đây là cảnh chiến đấu của một nhóm người. Hơn mười dị nhân cùng nhau khiêu chiến y. Kết quả bị y duỗi cánh tay nặn quyền ấn, đánh bay toàn bộ mọi người.
“Đẹp trai quá đi.” Lúc này có rất nhiều cô gái thét lên.
Video chát xuất hiện, dẫn đến sự oanh động rất lớn.
Nhất là phút cuối cùng, một dị nhân cầm kim đao trong tay không chịu thua, tiếp tục bổ tới Thiên Thần Cánh Bạc, kết quả y mở đôi cánh màu bạc, răng rắc một tiếng, trực tiếp cắt đứt thanh kim đao này.
Đồng thời, video đến đây là kết thúc.
“Quá mạnh rồi, giống như thần thoại xuất hiện, không hổ danh là Thiên Thần Cánh Bạc.”
Internet sôi trào. Rất nhiều người rúng động không thôi, còn có không ít người hoan hô, chờ mong Thiên Thần Cánh Bạc sẽ càng thể hiện thực lực kinh người hơn.
Không hề nghi ngờ, nhân khí của Thiên Thần Cánh Bạc đã tăng vọt. Trước kia y rất thần bí, mọi người chỉ biết là y rất mạnh, nhưng lần này có người tiết lộ một đoạn video, khiến cho y đi từ lời đồn đến chân thực.
Diện mạo bên ngoài của y đúng là không thể bắt bẻ, rất tuấn lãng, lại còn phong thái hơn người, cộng thêm khí chất siêu nhiên, có thể nói là người cũng như tên.
Chỉ một buổi tối, nhưng Thiên Thần Cánh Bạc đã xâm nhập vào lòng người. Nhất là có không ít cô gái đã xem y là hình tượng hoàn mỹ của mình.
Sở Phong cũng xem đoạn video đó, vẻ mặt ngưng trọng, cảm nhận được một áp lực. Hắn nhất định phải gia tăng thực lực của mình.
“Y tinh thông một bộ quyền pháp rất thần bí. Bên trong Sinh Vật Thiên Thần có quyền pháp đại sư dạy cho y sao?” Sở Phong hoài nghi.
Ngày hôm sau, Lâm Nặc Y đến, trực tiếp liên lạc với Sở Phong, nói cho hắn biết lát nữa sẽ có người đến đón hắn.
hiện, bay lên trên đỉnh núi Thái Hành Sơn, bắt đầu chiếu xuống ánh bình minh chói lọi.
Sương mù vốn đang lượn lờ bên ngoài ngọn núi và rừng cây ăn quả, lập tức bị mặt trời đỏ chiếu rọi, chuyển sang các loại sắc thái khác nhau.
Thời gian vẫn còn rất sớm nhưng Lâm Nặc Y đã đến.
Sở Phong nói một chữ “được”, bên kia đã cúp máy.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, hắn đứng trong viện, đón ánh nắng mặt trời ấm áp, tắm rửa trong ánh sáng bình minh, tiến hành biện pháp hô hấp đặc biệt, sớm tối không ngừng.
Phía Đông, ánh sáng màu đỏ tràn ngập, sau đó ánh sáng màu vàng nhanh chóng phủ lên, mặt trời xuất
Một cảm giác thật kỳ diệu xông lên đầu. Hắn cảm thấy giống như đang nằm trong lều ấm hoặc ngâm trong nước nóng. Một tầng vật chất chảy xuôi tràn qua cơ thể.
Trong lòng Sở Phong hơi động, có chút quen thuộc, cũng có chút lạ lẫm.
Hắn nghĩ đến chuyện trải qua ở núi Côn Luân. Lúc đó, nụ hoa nở rộ trên cây nhỏ kỳ lạ trên đỉnh núi Thanh Đồng, có bốn cánh hoa rơi xuống, được hắn đón vào tay. Sau đó, hắn cảm nhận được trong máu thịt của mình như có dòng nước ấm chảy qua, nhưng cảm giác này thật sự quá nhỏ, nhỏ đến mức gần như không thể nhận ra.
Dọn dẹp sạch sẽ, hắn cầm lấy hộp đá, bên trên vách hộp có một số hoa văn mơ hồ, là thiên nhiên hình thành sao?
Rất nhanh, hắn ý thức được, đây mới là diện mạo thật sự của hộp đá. Chính giữa hộp đá đều được dùng loại đá rất bình thường trám vào, vì thế mới bị thanh đoản kiếm đào rỗng.
Chất liệu chân chính của hộp đá, ngay cả thanh đoản kiếm màu đen cũng chẳng làm gì được nó.
Hoàng Ngưu đến gần nhìn hộp đá, rồi lại nhìn vật liệu đá bị đào ra, gương mặt trịnh trọng vô cùng.
Nó cúi đầu, dùng móc nâng hộp đá lên, cẩn thận nghiên cứu, sau đó nghiền nát vật liệu đá rồi đưa lên miệng nếm nếm, trong khoảnh khắc liền biến sắc.
Nó viết xuống một hàng chữ trên mặt đất.
Cùng lúc đó, điện thoại của Sở Phong vang lên. Sau khi kết nối, bên kia truyền đến giọng nói của Lâm Nặc Y, đơn giản mà bình thản: “Ngày mai tôi sẽ đến núi Thái Hành Sơn.”
Vừa rồi, ba chữ “lão yêu bà” suýt chút nữa bị Sở Phong thốt ra miệng. Lời vừa đến khóe miệng, hắn đã vội dừng lại, vì lần này không phải là cô gái kia.
Lâm Nặc Y nói rất ngắn gọn, giọng điệu bình thản. Cũng giống như lần trước, cô vẫn có khoảng cách, khiến người ta cảm thấy xa lạ.
Sở Phong cũng vẫn dửng dưng, nói muốn mời cô ăn cơm.
Lâm Nặc Y hơi khựng lại, nhưng cuối cùng vẫn nói một chữ “được”, sau đó cúp điện thoại, cũng không nói gì thêm.
Sở Phong khẽ giật mình. Hắn còn lời muốn hỏi nhưng đáng tiếc Lâm Nặc Y đã kết thúc cuộc trò chuyện, không cho hắn thời gian.
Hắn muốn nhắc đến một cô gái khác, muốn hỏi Lâm Nặc Y đó là ai, cũng muốn nói cho cô biết chuyện phát sinh gần đây, nhưng hắn cũng không gọi.
Dù sao cũng sẽ gặp mặt, có một số việc có thể nói thẳng. Nói trước mặt vẫn tốt hơn.
“Đây là...”
Sở Phong nhìn Hoàng Ngưu viết xuống một hàng chữ, lập tức kinh ngạc.
“Thổ nhưỡng hi hữu, có lẫn bí huyết.”
Tám chữ đơn giản nhưng lại khiến Sở Phong suy nghĩ rất nhiều. Đây không phải là đá sao? Tại sao lại gọi là thổ nhưỡng, bí huyết, là máu của sinh vật nào?
Hắn có rất nhiều điều không hiểu, tất nhiên là muốn truy vấn.
Hoàng Ngưu giải thích, những vụn đá kia vốn đã được trộn huyết thổ, cuối cùng bởi vì huyết tinh tan hết, chỉnh thể ngưng kết thành hòn đá, hòa vào với hộp đá.
“Máu của sinh vật kia rất không bình thường?” Sở Phong hỏi tiếp.
Hoàng Ngưu nói cho hắn biết cái gì gọi là bí huyết. Nó thể hiện một sự thần bí, cường đại không thể ước đoán. Loại sinh vật đó rốt cuộc mạnh đến cỡ nào khó mà nói rõ.
Sở Phong nghe xong, từ dưới đất nhặt lên một vụn đá, dùng Ngưu Ma Quyền ép thành bụi phấn, học theo cách Hoàng Ngưu đưa lên miệng nếm nếm.
“Phèo phèo!”
Hắn nôn thẳng ra ngoài. Mùi máu thì không cảm nhận được, chỉ cảm thấy rất khó chịu, toàn bộ đầu lưỡi đều tê dại.
“Ngưu Ma Vương, mày lừa tao?” Sở Phong giận dữ nói.
Nhưng Hoàng Ngưu đang thất thần, không để ý đến, cặp mắt trâu hiện lên vẻ khác thường, kinh ngạc nhìn chằm chằm hộp đá, cặp móng trước cứ ôm lấy không muốn buông ra.
“Hoàn hồn đi.” Sở Phong lung lay bàn tay trước mặt Hoàng Ngưu.
Hoàng Ngưu giật mình, dùng móng trước gõ gõ đập đập hộp đá, giống như đang tìm vật gì đó. Nó cảm thấy chiếc hộp đá này vô cùng phi phàm.
Dù sao, chiếc hộp này có bí huyết, được sinh vật khó lường nắm giữ qua.
Bình!
Cuối cùng, Hoàng Ngưu vận dụng Ngưu Ma Quyền đánh vào bên trên hộp đá, đánh bay chiếc hộp ra ngoài, đâm vào vách tường, tạo thành một cái lỗ lớn, xuyên thẳng ra ngoài, rơi xuống vườn trái cây.
“Mày làm gì vậy?” Sở Phong muốn đập Hoàng Ngưu. Thứ này còn có tác dụng với hắn, xuất xứ từ chân núi Côn Lôn, nói không chừng ngày sau còn có thể truy ra đầu mối nào đó.
Hoàng Ngưu ngượng ngùng, đi theo Sở Phong ra ngoài, quan sát kết quả.
Hộp đá vẫn hoàn hảo, một chút vết tích tổn hại cũng không có.
Điều này khiến cho Sở Phong phải giật mình. Hắn biết rõ sức mạnh Ngưu Ma Quyền mà Hoàng Ngưu vận dụng lớn đến bao nhiêu. Tảng đá vạn cân vẫn có thể tùy tiện đánh thành bụi phấn.
Hộp đá cao ba tấc lại chẳng hề có chuyện gì, vẫn còn mang phong cách cổ xưa.
Hoàng Ngưu toét miệng cười, thừa dịp Sở Phong không chú ý, lại dùng ba móng đánh vào hộp đá, ý là không đánh nát thì không cam tâm.
“Con trâu chết tiệt này.” Sở Phong kinh hãi, vội chộp lấy hộp đá, nhưng hộp đá vẫn không hề tổn hao gì.
Hoàng Ngưu nhe răng nhếch miệng, dùng sức xoa cặp móng trước, biểu hiện rất đau đớn. Đây là lần thứ nhất Sở Phong nhìn thấy nó kinh ngạc sau khi gặp được nó.
“Đáng đời.” Sở Phong cười to.
Hoàng Ngưu không cam tâm, nói cho hắn biết, hộp đá này nói không chừng còn có cơ quan. Dù sao cũng đã từng nằm trong tay sinh vật bí huyết, có lẽ có bí mật gì đó.
Khóe miệng Sở Phong co giật, cũng không thể nói cho nó biết, bí mật lớn nhất của hộp đá chính là cất giấu ba hạt giống. Nếu để cho nó biết tiền căn hậu quả, đoán chừng nó sẽ chiếm lấy ngay.
Nhưng hắn đã đánh giá thấp Hoàng Ngưu.
Tên nhóc này giày vò hộp đá mà hộp đá chẳng hề có chút tổn hao, nó rất nhanh trợn tròn mắt trâu, duỗi ra móng trước chỉ vào Sở Phong, ý giống như đang nói hắn không đủ dũng khí.
Sau đó, nó nhanh như chớp biến mất, từ trong khu rừng chạy về viện.
“Hỏng rồi.” Sở Phong nhanh chóng đuổi theo.
Quả nhiên, con trâu này rất thông minh. Dưới sự quan sát cẩn thận, tỉ mỉ của nó, nó chỉ hận không thể nhổ sạch hoa cỏ chung quanh.
“Ngừng lại, cho dù là che mắt người khác, cũng không thể nhổ sạch được.” Sở Phong thấp giọng nói.
Hoàng Ngưu nghe xong, lập tức gật đầu, đồng thời lộ vẻ cảnh giác chỉ vào hắn, ra hiệu hắn đứng xa một chút, không được đau lòng hạt giống.
Cảnh tượng này khiến Sở Phong muốn thổ huyết, muốn nguyền rủa Hoàng Ngưu.
Hoàng Ngưu này rất thực tế. Ngày đó, khi hắn chôn hạt giống, nó đã đứng đó mà khinh bỉ, chế giễu. Kết quả bây giờ đã biết đây là đồ tốt, lập tức muốn chiếm lấy, xem như cục cưng.
“Trồng ra Thần thì nó là của ta.” Con nghé viết ra một hàng chữ như vậy.
“Cút!” Sở Phong gạt đầu trâu sang một bên, còn hắn thì đến gần, đồng thời cũng cảnh cáo nó không được giày vò lung tung khu vực này.
Đồng thời, hắn cũng hơi hiếu kỳ, hỏi làm sao Hoàng Ngưu lại nghĩ đến ba hạt giống đó đầu tiên.
Hoàng Ngưu rất bình tĩnh, chậm rãi viết chữ, nói cho hắn biết nó đã từng nhìn thấy hắn lấy ba hạt giống từ trong hộp đá ra, nhưng lúc đó cũng không quá để ý.
Sở Phong sầm mặt lại: “Tao cảnh cáo mày, cái này là của tao.”
Hoàng Ngưu không phục, cứ kêu bò... bò..., ý là người gặp có phần, cuối cùng còn uy hiếp Sở Phong, nếu không cho nó, nó sẽ ăn hết hạt giống.
Buổi tối, không khí rất yên tĩnh, sao lốm đốm đầy trời, ánh sáng như nước trút xuống.
Trong viện, Sở Phong đang tiến hành hô hấp đặc biệt, ngày nào cũng không ngừng. Ánh trăng chiếu xuống, khiến người hắn như được bao phủ một luồng ánh sáng trắng xóa, rất thánh khiết.
Hô hấp cũng không kéo quá lâu, sau đó hắn đã nhanh chóng kết thúc.
Về đến phòng, Sở Phong còn chưa ngủ vội. Hắn vào mạng, đọc tất cả tin tức, nhất là tin tức liên quan đến dị nhân và núi Thái Hành Sơn.“Nghe đồn, cao tầng Sinh Vật Thiên Thần đã khởi hành đến núi Thái Hành Sơn, dự tính ngày mai sẽ đến nơi.”
Trong tin tức này còn có một số lời phân tích kỹ càng, nói là Sinh Vật Thiên Nhất nhất định phải lấy được loại quả kỳ lạ đó, muốn tạo ra Thiên Thần Cánh Bạc thứ hai.
Nói như vậy, ai dám tranh phong?
Bởi vì có một số tin tức ngầm báo rằng, đẳng cấp tồn tại như Thiên Thần Cánh Bạc có khả năng không sợ vũ khí nóng, thực lực kinh khủng đến mức thế nhân chấn kinh.
Ngoài ra, còn có một số tin tức nói rằng, thiên địa dị biến, số lượng dị nhân tăng lên rất nhiều, phỏng đoán bây giờ ít nhất đã có khoảng một trăm nghìn người.
Trong số những người này đã bắt đầu xuất hiện cao thủ.
Ngoài bốn người cao nhất, còn có bảng danh sách top 100 người, danh xưng một trăm người kinh khủng nhất thiên hạ, giống như Thần đã xuất hiện lại trên thế gian.
Sở Phong nhìn kỹ một chút, bảng top 100 này chỉ công bố có mười mấy người. Bởi vì dị nhân quá nhiều, hiện tại khó có thể thống kê thực lực hoàn toàn, chỉ đưa một số cao thủ mạnh, được nhiều người biết vào trong mà thôi.
Ví dụ như, có một dị nhân có thể hóa thành người khổng lồ hoàng kim cao sáu mét, thần lực kinh thế, da dày thịt béo, không sợ đạn.
Thậm chí có người còn bảo người này có thể khiêu chiến bốn vị trí đầu.
Mà tên dị nhân này cũng tuyên bố, ít ngày nữa y sẽ khiêu chiến Kim Cương.
“Mạnh hơn Tả Tuấn nhiều.” Sở Phong bình luận. Cũng có thể hóa thành người khổng lồ, nhưng người này rõ ràng kinh khủng hơn rất nhiều lần.
Tiếp theo, hắn lật sang trang khác của bảng xếp hạng, có một người cũng khiến người ta phải động dung.
Người này được ánh sáng quấn quanh, không nhìn thấy chân dung. Nghe đồn, người này nắm giữ lôi điện, đánh đâu thắng đó, đến nay đều là vô địch. Khi gặp đối thủ, toàn bộ quét ngang.
Biểu hiện Sở Phong vô cùng trịnh trọng, không dám khinh thường, cẩn thận mà nhìn. Dị nhân thiên hạ sao mà nhiều quá, quả nhiên có rất nhiều nhân vật đáng sợ.
Thật lâu sau, hắn mới bắt đầu xem tin tức khác.
“Bồ Đề Cơ Nhân đã có động tác, Kim Cương đích thân xuất chinh.”
Tin tức này rất thu hút ánh mắt người xem. Ngay cả đại tài phiệt là Bồ Đề Cơ Nhân cũng muốn đến núi Thái Hành Sơn. Đây rõ ràng là muốn tranh đoạt loại quả kỳ lạ kia với Thiên Thần Sinh Vật.
Đồng thời, đệ nhất cao thủ của Bồ Đề Cơ Nhân là Kim Cương cũng sẽ đích thân đến.
Điều này đã dẫn đến một con sóng lớn. Bồ Đề Cơ Nhân muốn đối kháng với Sinh Vật Thiên Thần sao?
Đến lúc đó, Kim Cương có đối đầu với Thiên Thần Cánh Bạc, tạo thành một cuộc quyết chiến đỉnh phong không?
Điều này đã dẫn phát một sự oanh động rất lớn.
Tất cả mọi người đều muốn biết, tin tức này là thật hay giả, rốt cuộc có mấy phần đáng tin.
Sở Phong cẩn thận tìm kiếm. Tin tức liên quan đến núi Thái Hành Sơn xác thực không ít. Có người dự đoán, lần này tối thiểu sẽ có mấy ngàn dị nhân chạy đến, tham gia tranh đoạt.
Bởi vì loại quả kỳ lạ kia có tính mê hoặc quá lớn.
Hiện tại, rất nhiều người đều biết, cỏ bình thường biến dị, trái cây kết xuất ra có thể tạo ra được dị nhân.
Mà cây cối biến dị lại càng kinh người hơn. Từ trước đến giờ cũng chỉ có bốn tiền lệ, tạo ra được Thiên Thần Cánh Bạc, Kim Cương, Hỏa Linh và Bạch Hổ Vương.
Bọn họ đều đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, có thể nhìn xuống các dị nhân khác.
Ai mà không muốn trở thành người tồn tại song song với bốn người kia chứ? Có lời đồn, bọn họ đã không còn sợ vũ khí nóng.
Còn có dị nhân cá biệt, dã tâm càng lớn, muốn tiến hành dị biến lần hai, hy vọng có thể mạnh hơn bốn người Kim Cương.
“Lo mà tỉnh lại đi. Rất khó đánh lại bốn người kia. Các người cho rằng bọn họ chỉ ăn một loại quả là thức tỉnh sức mạnh trong cơ thể sao? Thật ra, bọn họ lấy trái cây làm chủ, ngoài ra còn dựa vào những loại trái cây thần bí khác nữa.” Có người dội vào một gáo nước lạnh.
Đồng thời, một đoạn video được phát lên, trong nháy mắt đã khiến mạng internet như muốn nổ tung.
“Trời ơi, là hình ảnh Thiên Thần Cánh Bạc chiến đấu với người khác lần đầu tiên được ghi lại.”
“Là ai làm? Thứ tin tức tuyệt mật này sao có thể để lộ ra ngoài. Quả kinh người rồi.”
Internet sôi trào khắp chốn. Đêm nay chú định là một đêm không yên tĩnh.
Trong đoạn băng, một chàng thanh niên với mái tóc bạc trắng rủ xuống tận thắt lưng, ngân quang lưu động, ngay cả con ngươi cũng màu bạc, khí chất cả người xuất chúng, vô cùng tuấn lãng, giống như siêu nhân trên trần thế hoặc thần linh.
Đây là cảnh chiến đấu của một nhóm người. Hơn mười dị nhân cùng nhau khiêu chiến y. Kết quả bị y duỗi cánh tay nặn quyền ấn, đánh bay toàn bộ mọi người.
“Đẹp trai quá đi.” Lúc này có rất nhiều cô gái thét lên.
Video chát xuất hiện, dẫn đến sự oanh động rất lớn.
Nhất là phút cuối cùng, một dị nhân cầm kim đao trong tay không chịu thua, tiếp tục bổ tới Thiên Thần Cánh Bạc, kết quả y mở đôi cánh màu bạc, răng rắc một tiếng, trực tiếp cắt đứt thanh kim đao này.
Đồng thời, video đến đây là kết thúc.
“Quá mạnh rồi, giống như thần thoại xuất hiện, không hổ danh là Thiên Thần Cánh Bạc.”
Internet sôi trào. Rất nhiều người rúng động không thôi, còn có không ít người hoan hô, chờ mong Thiên Thần Cánh Bạc sẽ càng thể hiện thực lực kinh người hơn.
Không hề nghi ngờ, nhân khí của Thiên Thần Cánh Bạc đã tăng vọt. Trước kia y rất thần bí, mọi người chỉ biết là y rất mạnh, nhưng lần này có người tiết lộ một đoạn video, khiến cho y đi từ lời đồn đến chân thực.
Diện mạo bên ngoài của y đúng là không thể bắt bẻ, rất tuấn lãng, lại còn phong thái hơn người, cộng thêm khí chất siêu nhiên, có thể nói là người cũng như tên.
Chỉ một buổi tối, nhưng Thiên Thần Cánh Bạc đã xâm nhập vào lòng người. Nhất là có không ít cô gái đã xem y là hình tượng hoàn mỹ của mình.
Sở Phong cũng xem đoạn video đó, vẻ mặt ngưng trọng, cảm nhận được một áp lực. Hắn nhất định phải gia tăng thực lực của mình.
“Y tinh thông một bộ quyền pháp rất thần bí. Bên trong Sinh Vật Thiên Thần có quyền pháp đại sư dạy cho y sao?” Sở Phong hoài nghi.
Ngày hôm sau, Lâm Nặc Y đến, trực tiếp liên lạc với Sở Phong, nói cho hắn biết lát nữa sẽ có người đến đón hắn.
hiện, bay lên trên đỉnh núi Thái Hành Sơn, bắt đầu chiếu xuống ánh bình minh chói lọi.
Sương mù vốn đang lượn lờ bên ngoài ngọn núi và rừng cây ăn quả, lập tức bị mặt trời đỏ chiếu rọi, chuyển sang các loại sắc thái khác nhau.
Thời gian vẫn còn rất sớm nhưng Lâm Nặc Y đã đến.
Sở Phong nói một chữ “được”, bên kia đã cúp máy.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, hắn đứng trong viện, đón ánh nắng mặt trời ấm áp, tắm rửa trong ánh sáng bình minh, tiến hành biện pháp hô hấp đặc biệt, sớm tối không ngừng.
Phía Đông, ánh sáng màu đỏ tràn ngập, sau đó ánh sáng màu vàng nhanh chóng phủ lên, mặt trời xuất
Một cảm giác thật kỳ diệu xông lên đầu. Hắn cảm thấy giống như đang nằm trong lều ấm hoặc ngâm trong nước nóng. Một tầng vật chất chảy xuôi tràn qua cơ thể.
Trong lòng Sở Phong hơi động, có chút quen thuộc, cũng có chút lạ lẫm.
Hắn nghĩ đến chuyện trải qua ở núi Côn Luân. Lúc đó, nụ hoa nở rộ trên cây nhỏ kỳ lạ trên đỉnh núi Thanh Đồng, có bốn cánh hoa rơi xuống, được hắn đón vào tay. Sau đó, hắn cảm nhận được trong máu thịt của mình như có dòng nước ấm chảy qua, nhưng cảm giác này thật sự quá nhỏ, nhỏ đến mức gần như không thể nhận ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/55
|