Còn đang băn khoăn tìm lối giữa khu rừng rậm rạp. Chợt thấy từ phía nam một đoàn người nối đuôi nhau lao tới bằng dáng cách cực kỳ gấp rút, Giang Hàn Thanh lật đật ẩn lên một tàng cây rậm...
Khi đoàn người trờ tới, Giang Hàn Thanh bỗng giật mình.
Người dẫn đầu đoàn người là một kẻ mặc áo xanh, che mặt bằng khăn xanh, lưng đeo trường kiếm và đặc biệt là thân hình nhỏ thó, đúng là Thanh Kỳ Lệnh Chủ!
Bằng vào thân pháp của hắn, Giang Hàn Thanh nhận thấy con người này có một trình độ khinh công vào bậc thượng thừa, vì hắn chưa dùng hết sức nhưng đám thuộc hạ phía sau theo gần muốn bở hơi tai.
Giang Hàn Thanh mừng thầm, nhất định gã Thanh Kỳ Lệnh Chủ này cũng được lệnh trên triệu tập đến Đại Mao Phong. Cứ theo dõi bọn này, nhất định sẽ phăng ra manh mối.
Một thâm kế thoáng qua, Giang Hàn Thanh vội ẩn mình vào lối rậm xa xa và chờ hai mươi mấy người của bọn chúng qua rồi. Hắn theo ngã bên vượt lên phía trước và phóng lên một tàng cây thật rậm...
Khi đoàn người vừa qua khỏi một lần nữa, Giang Hàn Thanh hạ mình xuống một cách nhẹ nhàng nhưng chính xác. Hắn chộp ngay kẻ đi sau chót và chẹn họng không cho phát ra một tiếng kêu.
Bằng thủ pháp thật nhanh, Giang Hàn Thanh kéo hắn tấp vào bụi rậm bế ngay Á Huyệt và lột nhanh bộ quần áo của hắn tròng vào mình, lấy chiếc khăn choàng lên mặt rồi lao vút theo nối tiếp với bọn người đi trước...
Hình như không một ai để ý chuyện nối ráp bất ngờ như thế, nên Giang Hàn Thanh an nhiên trở thành tên thuộc hạ sau cùng.
Cả bọn vì cố bám riết theo gã Thanh Kỳ Lệnh Chủ với một cự ly nhất định, nên chính tên kế chót cũng không ngờ có một biến cố ở sát bên mình.
Khi đến một gốc cây thật lớn cỡ ba người ôm không giáp, thì gã Thanh Kỳ Lệnh Chủ chậm dần và dừng hẳn lại, bọn thuộc hạ cũng dừng theo và đứng sắp hàng theo cánh cung rồi khoanh tay cúi mặt.
Giang Hàn Thanh thấy gã Thanh Kỳ Lệnh Chủ chắp tay sau đít đi qua đi lại trông dáng cách đợi chờ thì hơi có hoang mang, không biết gã có ý định gì nhưng chỉ thoáng qua là Giang Hàn Thanh biết ngay rằng hắn vẫn không biết rõ lối đến Đại Mao Phong hắn còn phải chờ người dẫn đi.
Đôi mắt của Thanh Kỳ Lệnh Chủ như hai vì sao sáng chiếu một lượt qua hai mươi mấy tên thuộc hạ như để điểm số và khẽ gật đầu.
– Chúng ta có thể tạm nghỉ nơi đây.
Giang Hàn Thanh giật mình...
Giọng nói của gã Thanh Kỳ Lệnh Chủ nghe rất... là quen.
Hắn đứng cau mày cố moi trong óc xem đã nghe giọng nói này ở nơi nào nhưng nhất thời không làm sao nhớ ra cho được...
Cứ như thế đâu được khoảng tàn điếu thuốc, chợt thấy từ hướng tây phựt lên một ánh đèn leo lét xanh dờn như ánh đèn ma. Thanh Kỳ Lệnh Chủ sáng mắt lên và vẫy tay ra hiệu cho đám thuộc hạ đi theo.
Cả bọn nối bước theo người thủ lãnh hướng về ngọn đèn xanh đi tới.
Chỉ trước một thoáng qua, bọn Thanh kỳ đến một ngọn núi chọc trời còn ánh đèn xanh chớp lên rồi tắt ngấm.
Thanh Kỳ Lệnh Chủ lập tức đứng lại, đám thuộc hạ cũng lập tức ngừng theo.
Giang Hàn Thanh ngửng đầu thấy đó là một đỉnh núi cao, dọc theo sườn núi bóng tối âm âm, dày đặc những cổ thụ chọc trời.
Phía trước mặt là một khoảng bằng phẳng, gió núi rú từng cơn, hơi lạnh cắt da và chợt nghe giọng lanh lảnh cất lên:
– Khảo nghiệm lệnh kỳ!
Im lặng một giây, tiếng người ấy lại hỏi tiếp:
– Bao nhiêu người đến?
Thanh Kỳ Lệnh Chủ đáp:
– Bản kỳ thuộc hạ gồm tất cả hai mươi bốn người.
Người ấy nói:
– Đi vào.
Tất cả theo Thanh Kỳ Lệnh Chủ tiến vào.
Giang Hàn Thanh đi cuối cùng cố chú ý quan sát...
Đi vào một đoạn nữa lại rẽ sang lối trái, chính giữa là một con đường nhỏ có nhiều cấp đá dốc ngược lên, hai bên cây tòng dựng thẳng tắp nhánh giao vào nhau làm cho bóng tối càng thêm vẻ âm u và ngay cửa vào có bốn tên đại hán choàng mặt bằng khăn đen, tay bồng kiếm uy nghi, hình như họ chú ý về con số...
Mãi cho đến khi họ hất mặt ra hiệu, cả đoàn mới tiến vào trong.
Giang Hàn Thanh cảm thấy họ bố trí thật là chu đáo, nhất định đây phải là nơi một người thủ lãnh cao nhất của họ có mặt...
Đoàn người của Thanh Kỳ Lệnh Chủ đi vào thong thả, nhưng chỉ được một đoạn là đến cửa đạo quan.
Nơi đây cũng như ở bên ngoài, cũng có bốn tên đại hán mặt choàng khăn đen bồng kiếm đứng nghiêm trang, và cách kiểm soát của họ hình như còn chặt chẽ hơn bên ngoài một bậc...
Qua khỏi cửa, bên trong là một sân lộ thiên hẹp mà dài, trong này đã đứng sẵn nhiều tốp người, nhưng cả đám đều im hơi lặng tiếng không khí trang nghiêm cùng cực.
Thanh Kỳ Lệnh Chủ chậm rãi bước vào, thuộc hạ theo sau tới bậc thềm là dừng lại.
Đám thuộc hạ đứng một hàng thẳng tắp bên nhau.
Giang Hàn Thanh quét mắt âm thầm quan sát thấy bên phía phải của sân lộ thiên đã đứng sẵn hai hàng người, hàng thứ nhất mặc đồ màu tía che mặt cũng bằng khăn màu tía, chắc chắn họ thuộc về môn hạ của Tử Kỳ Lệnh Chủ.
Đó chỉ là ước đoán, nhưng theo Giang Hàn Thanh thì hình như tổ chức của họ theo phép Ngũ Hành, mà nếu như thế thì phải có đủ màu sắc. Đúng là Mai Hoa Lệnh Chủ vốn mặc toàn đen, như vậy họ là Hắc, Bạch những màu kế tiếp...
Bởi vì hàng thứ hai đang đứng kế đó là đoàn người mặc áo xám nhưng người thủ lãnh lại che mặt bằng khăn trắng và mặc bạch bào. Chẳng lẽ đó là Bạch Kỳ Lệnh Chủ...
Thấy cách trang phục và thái độ nghiêm chỉnh của họ đủ biết tổ chức này rất có quy củ. Giang Hàn Thanh băn khoăn không biết kẻ cầm đầu trên hết là một nhân vật như thế nào?
Nhất định họ không thể tôn thờ một nhân vật tầm thường, người họ tôn là lãnh tụ phải là giang hồ cao thủ nếu không nhất thì cũng tương đương quán tuyệt võ lâm...
Nhìn lên chánh điện, nơi đây hai cây hồng chúc bật sáng choang, chiếc ghế bành bên trái đã ngồi sẵn một người, một lão già mặt đỏ vóc dáng dềnh dàng mình vận chiếc áo choàng xanh, chòm râu bạc hoa râm phất phơ trước ngực tăng vẻ uy nghi lẫm liệt.
Tự nhiên người đó Giang Hàn Thanh từng quen biết, ông ta là nghĩa phụ của Đào Ngọc Lan.
Chiếc ghế giữa và bên trái vẫn còn bỏ trống.
Như vậy nhân vật chủ tể và một người tương đương lão già áo xanh chưa đến.
Từ ngoài cửa chợt có bước chân thật nhẹ thật nhanh đi vào, vì phải đứng nghiêm nhìn thẳng lên chánh điện nên Giang Hàn Thanh không biết kẻ ấy là ai, nhưng rồi hắn cũng lướt qua. Hắn là một tên đại hán vận áo đen đeo kiếm, dẫn một đoàn võ sĩ áo đen bao mặt đi thẳng vào đứng đối diện một bên.
Giang Hàn Thanh thoáng giật mình.
Với dáng người này thật y hệt đại ca, thảo nào hắn giả dạng ở suốt một thời gian dài trong Giang Phủ mà không ai nhận biết...
Hắn là con người từ trước đến giờ bọn Quản Thiên Phát quen gọi là Mai Hoa Lệnh Chủ, nhưng bây giờ thì Giang Hàn Thanh biết là không phải như thế. Hắn là Hắc Kỳ Lệnh Chủ, đúng theo thứ tự màu sắc trong tổ chức này....
Tất cả, bọn đến trước cũng như đến sau thảy đều đứng im phang phắc, không khí vừa trang nghiêm vừa thần bí lạ lùng.
Luôn cả lão già áo xanh ngồi trên chính điện, tuy đôi mắt nhất thời đảo nhanh khắp chỗ, nhưng cũng không nói một lời.
Chỉ có điều hơi lạ là Giang Hàn Thanh nhận thấy trong ánh mắt của ông ta ẩn tàng nỗi lo âu sợ sệt, hình như cuộc hội này không phải thường lệ mà nó được triệu tập bất thần.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, chợt nghe phía ngoài có tiếng hô thật lớn nói:
– Tam cung chủ giá lâm!
Tam cung chủ?
Lạ nhỉ? Giang Hàn Thanh cảm thấy cuộc hội này có vẻ lạ lùng...
Chỉ có một chiếc ghế chính giữa, ma người đến lại là “Tam cung chủ” vậy thì Nhất và Nhị “Cung chủ” là ai?
Ngay lúc ấy, bốn cô thiếu nữ mặc áo màu lục, tay đưa cao ngọn đèn lồng chia làm hai cặp, hai bên chầm chậm đi vào....
Lão già áo xanh ngồi trên chính điện lật đật đứng lên.
Lão bước xuống bệ ngồi đứng thẳng mình vòng tay cung kính.
Bốn cô thiếu nữ đi thẳng vào trong, họ chia làm hai đứng sau chiếc ghế bành chính giữa.
Tiếp theo là một người vóc dáng nhỏ thó vận áo màu lục, mặt đeo chiếc mặt nạ bằng đồng óng ánh, ngang lưng giắt thanh trường kiếm có đuôi tua bằng tơ màu lục.
Người này dáng đi rất khoan thai, nhưng cước lực thật nhanh chứng tỏ khinh công cao lắm.
Phía sau người mang mặt nạ đồng, còn có một lão già tướng đi loắt choắt vừa ốm vừa lùn, mũi nhỏ như mỏ chim ưng quặp xuống và hai mắt ty hí gần như mở không ra....
Đúng là tướng mạo của con người gian hiểm và lợi hại.
Lão già áo xanh khom mình thật thấp:
– Thuộc hạ xin tham kiến Tam cung chủ!
Người đeo mặt nạ đồng khẽ vẫy tay:
– Cách lão cứ tự nhiên.
À, Giang Hàn Thanh nhận ra giọng nói của người con gái, như vậy vị Tam cung chủ này....
Nhưng rồi hắn đâm ra thắc mắc, bằng vào những thuộc hạ lợi hại như như hai lão già, như bọn Hắc Kỳ, Thanh Kỳ Lệnh Chủ mà lại thần phục một người con gái người như thế, hẳn cô ta phải là một nhân vật phi thường.
Và bây giờ Giang Hàn Thanh mới biết lão già áo xanh, lão già nghĩa phụ của Đào Ngọc Lan đã nói không ngoa, quả thật địa vị của lão ta không thấp.
Sau khi ra mắt chủ tể, lão già áo xanh lại vòng tay về hướng lão già mặt chuột:
– Kính chào Quách hộ pháp!
Lão già mặt chuột cũng vòng tay:
– Không dám, xin kính chào Cách đàn chủ.
Giang Hàn Thanh biết ngay hai lão già này địa vị ngang nhau, chỉ có điểm lão già gọi là Quách hộ pháp thì ở gần vị chủ tể, còn lão già gọi là Cách đàn chủ thì y như một vị “Đại thần” trấn giữ biên cương...
Sau khi Tam cung chủ an vị, hai lão già cùng ngồi xuống hai bên, Cách đàn chủ khẽ nghiêng mình:
– Tối hôm qua thuộc hạ mới hay là Tam cung chủ giá lâm, dám xin Tam cung chủ cho thuộc hạ được biết sự chỉ giáo của Tam cung chủ?
Như vậy thì chuyện đã quá rõ ràng, Tam cung chủ lão người thứ ba, bên trên hãy còn hai người nữa....
Tam cung chủ nói:
– Nghĩ vì suốt cả năm nay Cách đàn chủ quá ư mệt nhọc, nên Đại cung chủ đặc biệt phái ta đến đây thăm hỏi thế thôi.
Cách đàn chủ có hơi sợ sệt:
– Đại cung chủ chiếu cố như thế chứ thật tình thuộc hạ không dám nghĩ mình đã được nên công.
Từ trong tay áo Tam cung chủ lấy ra một phong thơ màu vàng trao cho Cách đàn chủ và nói tiếp:
– Có lệnh dụ của Đại cung chủ xin Cách đàn chủ hãy xem.
Hai tay tiếp lấy phong thơ một cách cung kính, Cách đàn chủ mở ra thật nhẹ và trải tờ lệnh dụ ra trước mắt.
Lão đảo cặp mắt thật nhanh, sắc mặt lão hơi biến đổi và vội nghiêng minh:
– Thuộc hạ xin tuân mạng!
Tam cung chủ nói:
– Đại cung chủ từ trước rất trọng sự có mặt của Cách đàn chủ ở bên mình, nhưng vì sự việc quan hệ nên tạm thời đặc cách cho Cách đàn chủ kiêm luôn Tổng phân đàn vùng Giang Nam. Hôm nay triệu hồi về tổng đàn vốn là chuyện tự nhiên mà Đại cung chủ có ý định từ lâu.
Tự nhiên, trong lời lẽ của Tam cung chủ nói là chuyện tự nhiên chứ thật tình khách bàng quan cảm thấy không tự nhiên chút nào cả. Nhất là vị Cách đàn chủ cảm thấy rõ hơn ai hết.
Chuyện bổ nhiệm là do nhu cầu thiết yếu, chỉ khi nào nhiệm vụ hoàn thành thì mới có triệu hồi. Đằng này thì lại khác, đây là vấn đề thay thế, tự nhiên vị Cách đàn chủ chưa hoàn thành được nhiệm vụ đặc nhiệm này.
Cách đàn chủ hỏi:
– Chẳng hay Tam cung chủ còn chi chỉ giáo thêm cho thuộc hạ?
Tam cung chủ lắc đầu:
– Không!
Cách đàn chủ đứng lên nói:
– Tam cung chủ đã không có chi thêm, thuộc hạ xin cáo thối.
Tam cung chủ cũng đứng lên:
– Bản tòa xin đưa tiễn Cách đàn chủ.
Cách đàn chủ lại cúi mình:
– Không dám, xin Tam cung chủ cho thuộc hạ được tự nhiên.
Khẽ vòng tay về phía Quách hộ pháp để làm lễ cáo từ, Cách đàn chủ cung kính bước lần xuống bệ.
Quách hộ pháp đứng lên hất hàm xuống dưới:
– Tất cả Giang Nam Tổng phân đàn hãy cung tiễn Cách đàn chủ.
Bốn đội võ đứng ngang phía trước vụt dạt ra quay mặt về phía cửa cúi đầu.
Tử, Bạch. Thanh, Hắc Kỳ Lệnh Chủ cùng bước theo tiễn đưa ra cửa rồi mới dừng lại quay vào.
Cách đàn chủ đi thật thẳng mình, bước từng bước trang nghiêm. Ông ta không liếc về phía nào cứ như thế đi thẳng ra ngoài.
Không khí vô cùng nghiêm cách.
Sau khi Cách đàn chủ khuất sau khung cửa, tất cả lại quay theo thứ tự đứng y như cũ.
Tam cung chủ quay ra sau nói nhỏ mấy câu, một tên tỳ nữ bước ra hô lớn:
– Tam cung chủ cho mời Tử Kỳ Lệnh Chủ.
Tử Kỳ Lệnh Chủ ứng tiếng bước lên cúi đầu vòng tay:
– Đệ tử xin tham kiến Tam sư thúc.
Tam cung chủ lạnh lùng:
– Hãy nói về tình hình “Đông Hứa”.
Tử Kỳ Lệnh Chủ cung kính:
– Hứa Kính Bá đóng cửa Vạn Vật Sơn Trang không tiếp khách, bình nhật không một ai trong sơn trang giao thiệp với người ngoài. Chỉ trừ mỗi tháng một lần, cho ít tên thuộc hạ ra ngoài trao đổi mua bán những thứ cần dùng thì không còn thấy ho.....
Tam cung chủ chận ngang nói:
– Tứ đại thế gia của võ lâm hiện tại, chỉ có Vạn Vật Sơn Trang là không thể biết được nội tình...
Tam cung chủ bỏ lửng câu nói bằng những tiếng hừ hừ nho nhỏ trong cổ, thái độ thật hết sức khó chịu.
Tử Kỳ Lệnh Chủ hết sức sợ sệt:
– Kính bẩm Tam sư thúc cứ theo tin thì Hứa Kính Bá là con người giỏi về khoa kiến trúc, toàn sơn trang của hắn nơi nào cũng đầy rẫy cơ quan nguy hiểm nên Cách đàn chủ ra lệnh cho đệ tử nếu chưa nắm chắc từng chi tiết một thì phải ẩn nhẫn đợi chờ...
Tam cung chủ gằn giọng:
– Chính vì quá thận trọng đến trễ nải của Cách đàn chủ nên sư phụ ngươi mới triệu hồi thay thế người chỉ huy phân đàn ở Giang Nam, ngươi là đệ tử thành danh của Ngũ Phượng Môn, đáng lý phải hiểu rõ hơn ai hết rằng nếu không khống chế được tứ đại thế gia của võ lâm hiện tại thì không có cơ hội để lãnh đạo toàn thể Trung Nguyên đấy chứ?
Giang Hàn Thanh rúng động...
Giã tâm của cái gọi là Ngũ Phượng Môn này quả nhiên không nhỏ. Họ đã mưu đồ gạt cho được tứ đại thế gia để khống chế võ lâm...
Tử Kỳ Lệnh Chủ cúi mặt không dám nói thêm một tiếng...
Tam cung chủ gặn lại:
– Ngươi cần bao nhiêu thời gian nữa mới hoàn thành nhiệm vụ?
Tử Kỳ Lệnh Chủ ngập ngừng:
– Đệ tử đã bố trí người vào những nơi mà chúng thường hay mua bán vật dụng, nhưng về thời gian thì...
Tam cung chủ cười nhạt:
– Vậy thì phải đợi đến bao giờ? Sư phụ của ngươi bảo ta cho tất cả biết rằng bất cứ những ai nếu không thể là bạn được thì là địch thủ. Nếu không thể thu dụng được là phải trừ ngay, chỉ một lõm của Vạn Vật Sơn Trang như thế mà còn phải kéo dài đến bao nhiêu lâu nữa? Ta hạn kỳ cho ngươi một tháng, nếu không làm cho Hứa Kính Bá gia nhập bản môn thì phải san bằng Vạn Vật Sơn Trang cho ta lập tức, nghe chưa?
Tử Kỳ Lệnh Chủ cúi rạp mình:
– Đệ tử xin tuân mạng.
Tam cung chủ vẫy tay, Tử Kỳ Lệnh Chủ lui xuống vị trí cũ.
Tên nữ tỳ lại bước ra:
– Bạch Kỳ Lệnh Chủ.
Bạch Kỳ Lệnh Chủ bước nhanh lên vòng tay cung kính.
Tam cung chủ vẫn bằng một giọng lạnh lùng:
– Tây Tần đã ra sao?
Bạch Kỳ Lệnh Chủ vòng tay:
– “Thái Bình bảo chủ” Tần Nhân Khanh đã bỏ cơ nghiệp ra đi từ ba tháng trước.
Cho đến bây giờ vẫn chưa biết hạ lạc nơi nào. Thái Bình bảo bây giờ do tổng quản “Hồng Liễm Phán Quan” Nghiêm Hữu Tam đảm trách...
Tam cung chủ lại cắt ngang:
– Ta hỏi tình hình hành động đã đến đâu?
Bạch Kỳ Lệnh Chủ lui một bước theo cái rạp mình:
– Vì nhận rằng Nghiêm Hữu Tam chẳng những có võ công cao tuyệt mà còn cùng với Thiếu Lâm có chỗ giao tình nên Cách đàn chủ chủ trương...
Tam cung chủ cười gằn:
– Cách đàn chủ trương tạm hoãn tiến hành phải không?
Bạch Kỳ Lệnh Chủ hơi sợ sệt:
– Thưa không... Vì nhị công tử của Nam Giang phủ võ công quán thế nên Cách đàn chủ chủ trương “Tá tha nhân chi thủ” để cho họ cùng tàn sát lẫn nhau....
Giang Hàn Thanh ớn lạnh... Thật là một chủ trương cực kỳ tàn nhẫn và vô cùng lợi hại....
Tam cung chủ gặn lại:
– Nghĩa là cho đến bây giờ tình hình về phía Tây Tần ngươi vẫn chưa làm gì cả?
Bạch Kỳ Lệnh Chủ đáp:
– Lần mà Hồng Liễm Phán Quan đến Kim Lăng có con gái của Tần Nhân Khanh cùng đi theo, và đệ tử đã bắt giữ nàng...
Tam cung chủ gật đầu:
– Như thế là được rồi, hãy dùng con gái của Tần Nhân Khanh làm miếng mồi để trừ cho được Nghiêm Hữu Tam...
Nói đến đây, Tam cung chủ quay qua phía Quách hộ pháp hất hàm nói tiếp:
– Chuyện trừ Nghiêm Hữu Tam, có lẽ Quách hộ pháp phải thân chinh thì mới mong thành tựu, nếu không đủ người thì hiện có mặt đầy đủ nơi đây, Quách hộ pháp muốn điều động cách nào cũng tiện.
Quách hộ pháp nghiêng mình:
– Thuộc hạ xin tuân mạng.
Tam cung chủ vẫy tay, Bạch Kỳ Lệnh Chủ lui trở xuống.
Tên nữ tỳ lại bước ra:
– Thanh Kỳ Lệnh Chủ.
Thanh Kỳ Lệnh Chủ bước lên và Tam cung chủ hỏi ngay:
– Đã đưa đi hết rồi phải không?
Thanh Kỳ Lệnh Chủ vòng tay:
– Vâng ạ.
Đã nghe Quản Thiên Phát nói về chuyện âm mưu của Thanh Kỳ Lệnh Chủ đưa “Tiên Nhân Chưởng” Lý Quang Trí ra khỏi Bạch Vân Quan mà Lý Duy Năng cứ tưởng là người giả, nên khi nghe câu đối đáp của họ Giang Hàn Thanh biết ngay là họ đang nói về chuyện ấy và tự nhiên chuyện đưa đi ở đây có nghĩa là đưa Lý Quang Trí trở về Hà Bắc...
Giang Hàn Thanh cũng hiểu ngay về Hà Bắc chuyến này là Lý Quang Trí giả.
Hắn là người của bọn Thanh Kỳ Lệnh Chủ tráo để khống chế Lý gia.
Một chuyện khác mà đến bây giờ Giang Hàn Thanh mới kịp nhận ra và thiếu chút nữa hắn bật kêu thành tiếng:
Đào Ngọc Lan!
Thanh Kỳ Lệnh Chủ tức là cô gái họ Đào.
Tam cung chủ gật đầu:
– Tốt lắm, ngươi hãy lui lại.
Thanh Kỳ Lệnh Chủ lui xuống và Giang Hàn Thanh mím môi chờ đợi. Hắn biết đến phiên Hắc Kỳ Lệnh Chủ đến phiên câu chuyện Nam Giang của hắn được mang ra.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ bước nhanh lên chính điện...
Giang Hàn Thanh nín hơi theo dõi từng giây....
Giọng của Tam cung chủ đổi khác khá nhiều:
– Tại tổng đàn, ta đã nghe được chuyện Nam Giang, trong bốn cánh, chỉ có ngươi là thành tích khá hoàn mãn, sư phụ ngươi nhờ ta chuyển lời khen tặng đến ngươi vậy nhé.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ cúi mình:
– Đa tạ hồng ân của sư phụ và sư thúc.
Thiếu chút nữa Giang Hàn Thanh đã để lộ sự rúng động của mình...
“Chỉ có Hắc Kỳ Lệnh Chủ là có thành tích tốt nhất” câu nói đó phải chăng có nghĩa là Nam Giang đã hoàn toàn lọt vào tay họ?
Đúng rồi, Hắc Kỳ Lệnh Chủ giả mạo Giang Bộ Thanh khống chế Nam Giang suốt ba tháng dài, đúng là cơ nghiệp đã vào tay ho.....
Nhưng chính Giang Hàn Thanh đã cứu anh thoát ra từ ngôi cổ mộ đã đuổi bọn Hồ Tuấn Tài và Sở Như Phong ra khỏi Giang phủ, như thế chúng đã khôi phục rồi sao?
Tam cung chủ lại hỏi:
– Giang Thượng Phong đã chết thật hay chết giả và chuyện đó ngươi có điều tra cặn kẽ hay không?
Giang Hàn Thanh lại thêm hoang mang...
Tại làm sao đối với cái chết của cha mình họ lại quá nghi ngờ như thế chứ?
Nếu có những gì mờ ám thì tại sao hắn lại không thấy dấu hiệu manh nha?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ cúi mình:
– Cứ theo kết quả điều tra của đệ tử thì Giang Thượng Phong quả đã chết rồi, chính Giang Hàn Thanh đang tìm kiếm khắp nơi để xem ai là kẻ trộm thây.
Tam cung chủ cười nhạt:
– Cứ theo bản cung nhận được tin thì cách một tháng trước đây có người còn nhìn thấy lệnh bài của Giang Thượng Phong trong giải Giang Nam. Nếu Giang Thượng Phong quả đã chết rồi thì ai là kẻ phát xuất lệnh bài?
Giang Hàn Thanh cắn chặt hai hàm răng, chuyện phát giác của đối phương quả là một chuyện lạ lùng...
Ai có lệnh bài, thứ tín hiệu duy nhất của cha hắn mà chính anh em hắn cũng không bao giờ có được, nhưng bây giờ cha hắn đã chết rồi thì tại sao tín vật lại còn xuất hiện?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ kinh nghi ra mặt:
– Nếu chuyện xảy ra như thế thì tại sao.... tại sao đệ tử lại chẳng nghe?...
Tam cung chủ nói:
– Chính vì thế mà ngươi cần phải liên lạc chặt chẽ với các nơi để phối kiểm cho chắc chắn.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ cúi mình:
– Xin tuân lệnh sư thúc.
Tam cung chủ nói:
– Còn một việc nữa là trong lúc đến đây ta nghe có một tên giả mạo Giang Hàn Thanh. Tên ấy võ công cao lắm, hắn đã đánh bại Hồng Liễm Phán Quan, Thiếu Lâm Giác Minh, Thanh Lương Giang Thắng và luôn cả Vô Trần lão ni của Tử Trúc Am.
Ngươi có biết lai lịch của tên ấy hay không?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ nói:
– Cách đàn chủ chỉ thị cho đệ tử hãy giao chuyện thuyết phục cho tam sư muội phụ trách, cho nên hiện tại đệ tử không được biết.
Tam cung chủ quay qua Thanh Kỳ Lệnh Chủ:
– Ngươi có mặt trong lúc đó hay không?
Thanh Kỳ Lệnh Chủ nói:
– Vì kẻ giả mạo Giang Hàn Thanh võ công cao quá, nên đệ tử không tiện lộ diện chỉ ở xa theo dõi và chỉ biết người ấy họ Mai, ngoài ra chưa biết được gì hơn.
Tam cung chủ nói:
– Phải điều tra cho ra lai lịch của con người ấy và cấp tốc cho ta biết.
Thanh Kỳ Lệnh Chủ cúi mình:
– Đệ tử xin tuân lệnh.
Tam cung chủ nói nhanh:
– Còn một chuyện nữa, nghe mói Giang Hàn Thanh võ công cũng thuộc vào bậc thượng thừa. Nếu như dụ hắn đầu nhập bản môn được thì là chuyện hay, nhưng nếu cảm thấy không thì được thì nhất quyết không nên để cho hắn là kẻ đối dầu, biết chưa?
Thanh Kỳ Lệnh Chủ lại cúi mình:
– Đệ tử nguyện nỗ lực.
Tam cung chủ vụt trầm giọng:
– Thanh Loan, hãy tiếp nhận cung trung lệnh dụ!
Một tên nữ tỳ ứng tiếng bước ra giữa sân phất mạnh cây cờ màu lục trong tay mấy lượt.
Từ không trung một con chim bồ câu đập cánh chúi xuống, tên nữ tỳ đưa tay xòe ngửa, con bồ câu đáp lên bàn tay một cách thuần thục và từ dưới chân con vật ả nữ tỳ lấy ra một cái ống nhỏ, cô ta hất nhẹ một cái, con bồ câu bay vút trở lên.
Lấy từ trong ống ra một mảnh giấy, ả nữ tỳ hai tay cung kính dâng lên.
Tiếp lấy và xem qua thật nhanh, Tam cung chủ xếp mảnh giấy và quay mình lại hỏi:
– Quách hộ pháp hiểu nhiều biết rộng, chẳng hay đã có từng nghe đến danh hiệu Lưu Hương Cốc không nhỉ?
Quách hộ pháp cau mặt:
– Không biết Lưu Hương Cốc mà Tam cung chủ nói đó là một địa danh hay là tên chi? Bởi vì trong giang hồ hình như chưa từng nghe tên ấy....
Tam Cung Chủ lắc đầu:
– Trong chỉ dụ, đại sư huynh không nói rõ, chỉ bảo chúng ta phải điều tra cấp tốc về hành động của bọn Lưu Hương Cốc.
Quách hộ pháp trầm ngâm:
– Lưu Hương Cốc? Không biết nó có phải là danh xưng của một bang phái hay không?
Thanh Kỳ Lệnh Chủ nhích lên vòng tay:
– Khải bẩm Tam sư thúc, đệ tử đã có gặp người của Lưu Hương Cốc.
Tam Cung Chủ quay nhanh lại:
– Ngươi có biết bọn Lưu Hương Cốc là hạng người nào không?
Thanh Kỳ Lệnh Chủ nói:
– Hình như bọn Lưu Hương Cốc đã triệu tập đông cao thủ giang hồ, trước đây mấy ngày, trong thành Kim Lăng có phát hiện ra một nhóm người có vẻ thần bí nhưng họ chỉ xuất hiện thoáng qua, rồi mất biệt. Ngày hôm kia, bọn họ đột kích cướp mất Giang Hàn Thanh, đệ tử có bắt được mấy người, nhưng họ lại lén uống độc dược quyên sinh, họ không bằng lòng tiết lộ một câu nào cả, cho đến sáng sớm hôm sau, đệ tử phát hiện một cổ xe chở Giang Hàn Thanh dừng nghỉ tại Câu Dung, những kẻ hộ tống chiếc xe đó hình như địa vị khá cao. Nghe đâu là một vị đường chủ của Lưu Hương Cốc.
Tam Cung Chủ hỏi:
– Có nghe hắn tên gì không?
Thanh Kỳ Lệnh Chủ nói:
– Tên là Đơn Hiểu Thiên.
Quách hộ pháp giật mình:
– “Độc Nhãn Diêm La” Đơn Hiểu Thiên? Lệnh chủ có thấy hắn là người một mắt hay không?
Thanh Kỳ Lệnh Chủ gật đầu:
– Vâng, đúng lắm hắn chột một con mắt phía trái.
Quách hộ pháp đập tay nhẹ lên bàn:
– Thôi đúng rồi ... Chuyện thật là lạ nhỉ?
Tam Cung Chủ hỏi:
– Quách hộ pháp biết người ấy à?
Quách hộ pháp nói:
– Năm xưa thuộc hạ đã từng có lần gặp mặt người ấy, là kẻ nổi danh cả một vùng Xuyên Thiểm, có thể nói là một tiểu hùng cát cứ suốt vùng Tây Bắc, nhưng không hiểu sao lại đi làm một đường chủ cho Lưu Hương Cốc ?
Rồi không chờ Tam cung chủ nói thêm. Quách hộ pháp nói luôn:
– Cứ như thế thì cũng đủ thấy bọn Lưu Hương Cốc không thể xem thường.
Giang Hàn Thanh thầm nghĩ:
Cứ coi khẩu khí của tên Quách hộ pháp này thì quả vị Đơn đường chủ là người có danh...
Thanh Kỳ Lệnh Chủ nói tiếp:
– Đệ tử đã có nghe Thiếu Lâm Giác Minh và trụ trì Thanh Lương Tự là Giác Thắng nói rằng người ấy là Đơn đại hiệp, người được nể vì tại địa giới Thiểm Xuyên, chính vì thái độ nể nang mà Giác Minh không cho người sư đệ của mình đắc tội với ông ta.
Tam Cung Chủ hừ hừ trong cổ, hình như rất khó chịu về tin đó:
– Ta không tin là Lưu Hương Cốc lợi hại đến mức không ai dám đụng đến như thế, họ đã dám đụng tới ta thì Ngũ Phượng Môn của ta không thể dung họ được.
Tia mắt rờn rợn của Tam Cung Chủ về phía bốn người Lệnh Chủ và nói như ra lịnh:
– Các vị hãy tra cho rõ về thành phần cũng như hoạt động của bọn Lưu Hương Cốc, riêng ta sẽ tìm cách gặp tên đầu não của chúng...
Khi đoàn người trờ tới, Giang Hàn Thanh bỗng giật mình.
Người dẫn đầu đoàn người là một kẻ mặc áo xanh, che mặt bằng khăn xanh, lưng đeo trường kiếm và đặc biệt là thân hình nhỏ thó, đúng là Thanh Kỳ Lệnh Chủ!
Bằng vào thân pháp của hắn, Giang Hàn Thanh nhận thấy con người này có một trình độ khinh công vào bậc thượng thừa, vì hắn chưa dùng hết sức nhưng đám thuộc hạ phía sau theo gần muốn bở hơi tai.
Giang Hàn Thanh mừng thầm, nhất định gã Thanh Kỳ Lệnh Chủ này cũng được lệnh trên triệu tập đến Đại Mao Phong. Cứ theo dõi bọn này, nhất định sẽ phăng ra manh mối.
Một thâm kế thoáng qua, Giang Hàn Thanh vội ẩn mình vào lối rậm xa xa và chờ hai mươi mấy người của bọn chúng qua rồi. Hắn theo ngã bên vượt lên phía trước và phóng lên một tàng cây thật rậm...
Khi đoàn người vừa qua khỏi một lần nữa, Giang Hàn Thanh hạ mình xuống một cách nhẹ nhàng nhưng chính xác. Hắn chộp ngay kẻ đi sau chót và chẹn họng không cho phát ra một tiếng kêu.
Bằng thủ pháp thật nhanh, Giang Hàn Thanh kéo hắn tấp vào bụi rậm bế ngay Á Huyệt và lột nhanh bộ quần áo của hắn tròng vào mình, lấy chiếc khăn choàng lên mặt rồi lao vút theo nối tiếp với bọn người đi trước...
Hình như không một ai để ý chuyện nối ráp bất ngờ như thế, nên Giang Hàn Thanh an nhiên trở thành tên thuộc hạ sau cùng.
Cả bọn vì cố bám riết theo gã Thanh Kỳ Lệnh Chủ với một cự ly nhất định, nên chính tên kế chót cũng không ngờ có một biến cố ở sát bên mình.
Khi đến một gốc cây thật lớn cỡ ba người ôm không giáp, thì gã Thanh Kỳ Lệnh Chủ chậm dần và dừng hẳn lại, bọn thuộc hạ cũng dừng theo và đứng sắp hàng theo cánh cung rồi khoanh tay cúi mặt.
Giang Hàn Thanh thấy gã Thanh Kỳ Lệnh Chủ chắp tay sau đít đi qua đi lại trông dáng cách đợi chờ thì hơi có hoang mang, không biết gã có ý định gì nhưng chỉ thoáng qua là Giang Hàn Thanh biết ngay rằng hắn vẫn không biết rõ lối đến Đại Mao Phong hắn còn phải chờ người dẫn đi.
Đôi mắt của Thanh Kỳ Lệnh Chủ như hai vì sao sáng chiếu một lượt qua hai mươi mấy tên thuộc hạ như để điểm số và khẽ gật đầu.
– Chúng ta có thể tạm nghỉ nơi đây.
Giang Hàn Thanh giật mình...
Giọng nói của gã Thanh Kỳ Lệnh Chủ nghe rất... là quen.
Hắn đứng cau mày cố moi trong óc xem đã nghe giọng nói này ở nơi nào nhưng nhất thời không làm sao nhớ ra cho được...
Cứ như thế đâu được khoảng tàn điếu thuốc, chợt thấy từ hướng tây phựt lên một ánh đèn leo lét xanh dờn như ánh đèn ma. Thanh Kỳ Lệnh Chủ sáng mắt lên và vẫy tay ra hiệu cho đám thuộc hạ đi theo.
Cả bọn nối bước theo người thủ lãnh hướng về ngọn đèn xanh đi tới.
Chỉ trước một thoáng qua, bọn Thanh kỳ đến một ngọn núi chọc trời còn ánh đèn xanh chớp lên rồi tắt ngấm.
Thanh Kỳ Lệnh Chủ lập tức đứng lại, đám thuộc hạ cũng lập tức ngừng theo.
Giang Hàn Thanh ngửng đầu thấy đó là một đỉnh núi cao, dọc theo sườn núi bóng tối âm âm, dày đặc những cổ thụ chọc trời.
Phía trước mặt là một khoảng bằng phẳng, gió núi rú từng cơn, hơi lạnh cắt da và chợt nghe giọng lanh lảnh cất lên:
– Khảo nghiệm lệnh kỳ!
Im lặng một giây, tiếng người ấy lại hỏi tiếp:
– Bao nhiêu người đến?
Thanh Kỳ Lệnh Chủ đáp:
– Bản kỳ thuộc hạ gồm tất cả hai mươi bốn người.
Người ấy nói:
– Đi vào.
Tất cả theo Thanh Kỳ Lệnh Chủ tiến vào.
Giang Hàn Thanh đi cuối cùng cố chú ý quan sát...
Đi vào một đoạn nữa lại rẽ sang lối trái, chính giữa là một con đường nhỏ có nhiều cấp đá dốc ngược lên, hai bên cây tòng dựng thẳng tắp nhánh giao vào nhau làm cho bóng tối càng thêm vẻ âm u và ngay cửa vào có bốn tên đại hán choàng mặt bằng khăn đen, tay bồng kiếm uy nghi, hình như họ chú ý về con số...
Mãi cho đến khi họ hất mặt ra hiệu, cả đoàn mới tiến vào trong.
Giang Hàn Thanh cảm thấy họ bố trí thật là chu đáo, nhất định đây phải là nơi một người thủ lãnh cao nhất của họ có mặt...
Đoàn người của Thanh Kỳ Lệnh Chủ đi vào thong thả, nhưng chỉ được một đoạn là đến cửa đạo quan.
Nơi đây cũng như ở bên ngoài, cũng có bốn tên đại hán mặt choàng khăn đen bồng kiếm đứng nghiêm trang, và cách kiểm soát của họ hình như còn chặt chẽ hơn bên ngoài một bậc...
Qua khỏi cửa, bên trong là một sân lộ thiên hẹp mà dài, trong này đã đứng sẵn nhiều tốp người, nhưng cả đám đều im hơi lặng tiếng không khí trang nghiêm cùng cực.
Thanh Kỳ Lệnh Chủ chậm rãi bước vào, thuộc hạ theo sau tới bậc thềm là dừng lại.
Đám thuộc hạ đứng một hàng thẳng tắp bên nhau.
Giang Hàn Thanh quét mắt âm thầm quan sát thấy bên phía phải của sân lộ thiên đã đứng sẵn hai hàng người, hàng thứ nhất mặc đồ màu tía che mặt cũng bằng khăn màu tía, chắc chắn họ thuộc về môn hạ của Tử Kỳ Lệnh Chủ.
Đó chỉ là ước đoán, nhưng theo Giang Hàn Thanh thì hình như tổ chức của họ theo phép Ngũ Hành, mà nếu như thế thì phải có đủ màu sắc. Đúng là Mai Hoa Lệnh Chủ vốn mặc toàn đen, như vậy họ là Hắc, Bạch những màu kế tiếp...
Bởi vì hàng thứ hai đang đứng kế đó là đoàn người mặc áo xám nhưng người thủ lãnh lại che mặt bằng khăn trắng và mặc bạch bào. Chẳng lẽ đó là Bạch Kỳ Lệnh Chủ...
Thấy cách trang phục và thái độ nghiêm chỉnh của họ đủ biết tổ chức này rất có quy củ. Giang Hàn Thanh băn khoăn không biết kẻ cầm đầu trên hết là một nhân vật như thế nào?
Nhất định họ không thể tôn thờ một nhân vật tầm thường, người họ tôn là lãnh tụ phải là giang hồ cao thủ nếu không nhất thì cũng tương đương quán tuyệt võ lâm...
Nhìn lên chánh điện, nơi đây hai cây hồng chúc bật sáng choang, chiếc ghế bành bên trái đã ngồi sẵn một người, một lão già mặt đỏ vóc dáng dềnh dàng mình vận chiếc áo choàng xanh, chòm râu bạc hoa râm phất phơ trước ngực tăng vẻ uy nghi lẫm liệt.
Tự nhiên người đó Giang Hàn Thanh từng quen biết, ông ta là nghĩa phụ của Đào Ngọc Lan.
Chiếc ghế giữa và bên trái vẫn còn bỏ trống.
Như vậy nhân vật chủ tể và một người tương đương lão già áo xanh chưa đến.
Từ ngoài cửa chợt có bước chân thật nhẹ thật nhanh đi vào, vì phải đứng nghiêm nhìn thẳng lên chánh điện nên Giang Hàn Thanh không biết kẻ ấy là ai, nhưng rồi hắn cũng lướt qua. Hắn là một tên đại hán vận áo đen đeo kiếm, dẫn một đoàn võ sĩ áo đen bao mặt đi thẳng vào đứng đối diện một bên.
Giang Hàn Thanh thoáng giật mình.
Với dáng người này thật y hệt đại ca, thảo nào hắn giả dạng ở suốt một thời gian dài trong Giang Phủ mà không ai nhận biết...
Hắn là con người từ trước đến giờ bọn Quản Thiên Phát quen gọi là Mai Hoa Lệnh Chủ, nhưng bây giờ thì Giang Hàn Thanh biết là không phải như thế. Hắn là Hắc Kỳ Lệnh Chủ, đúng theo thứ tự màu sắc trong tổ chức này....
Tất cả, bọn đến trước cũng như đến sau thảy đều đứng im phang phắc, không khí vừa trang nghiêm vừa thần bí lạ lùng.
Luôn cả lão già áo xanh ngồi trên chính điện, tuy đôi mắt nhất thời đảo nhanh khắp chỗ, nhưng cũng không nói một lời.
Chỉ có điều hơi lạ là Giang Hàn Thanh nhận thấy trong ánh mắt của ông ta ẩn tàng nỗi lo âu sợ sệt, hình như cuộc hội này không phải thường lệ mà nó được triệu tập bất thần.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, chợt nghe phía ngoài có tiếng hô thật lớn nói:
– Tam cung chủ giá lâm!
Tam cung chủ?
Lạ nhỉ? Giang Hàn Thanh cảm thấy cuộc hội này có vẻ lạ lùng...
Chỉ có một chiếc ghế chính giữa, ma người đến lại là “Tam cung chủ” vậy thì Nhất và Nhị “Cung chủ” là ai?
Ngay lúc ấy, bốn cô thiếu nữ mặc áo màu lục, tay đưa cao ngọn đèn lồng chia làm hai cặp, hai bên chầm chậm đi vào....
Lão già áo xanh ngồi trên chính điện lật đật đứng lên.
Lão bước xuống bệ ngồi đứng thẳng mình vòng tay cung kính.
Bốn cô thiếu nữ đi thẳng vào trong, họ chia làm hai đứng sau chiếc ghế bành chính giữa.
Tiếp theo là một người vóc dáng nhỏ thó vận áo màu lục, mặt đeo chiếc mặt nạ bằng đồng óng ánh, ngang lưng giắt thanh trường kiếm có đuôi tua bằng tơ màu lục.
Người này dáng đi rất khoan thai, nhưng cước lực thật nhanh chứng tỏ khinh công cao lắm.
Phía sau người mang mặt nạ đồng, còn có một lão già tướng đi loắt choắt vừa ốm vừa lùn, mũi nhỏ như mỏ chim ưng quặp xuống và hai mắt ty hí gần như mở không ra....
Đúng là tướng mạo của con người gian hiểm và lợi hại.
Lão già áo xanh khom mình thật thấp:
– Thuộc hạ xin tham kiến Tam cung chủ!
Người đeo mặt nạ đồng khẽ vẫy tay:
– Cách lão cứ tự nhiên.
À, Giang Hàn Thanh nhận ra giọng nói của người con gái, như vậy vị Tam cung chủ này....
Nhưng rồi hắn đâm ra thắc mắc, bằng vào những thuộc hạ lợi hại như như hai lão già, như bọn Hắc Kỳ, Thanh Kỳ Lệnh Chủ mà lại thần phục một người con gái người như thế, hẳn cô ta phải là một nhân vật phi thường.
Và bây giờ Giang Hàn Thanh mới biết lão già áo xanh, lão già nghĩa phụ của Đào Ngọc Lan đã nói không ngoa, quả thật địa vị của lão ta không thấp.
Sau khi ra mắt chủ tể, lão già áo xanh lại vòng tay về hướng lão già mặt chuột:
– Kính chào Quách hộ pháp!
Lão già mặt chuột cũng vòng tay:
– Không dám, xin kính chào Cách đàn chủ.
Giang Hàn Thanh biết ngay hai lão già này địa vị ngang nhau, chỉ có điểm lão già gọi là Quách hộ pháp thì ở gần vị chủ tể, còn lão già gọi là Cách đàn chủ thì y như một vị “Đại thần” trấn giữ biên cương...
Sau khi Tam cung chủ an vị, hai lão già cùng ngồi xuống hai bên, Cách đàn chủ khẽ nghiêng mình:
– Tối hôm qua thuộc hạ mới hay là Tam cung chủ giá lâm, dám xin Tam cung chủ cho thuộc hạ được biết sự chỉ giáo của Tam cung chủ?
Như vậy thì chuyện đã quá rõ ràng, Tam cung chủ lão người thứ ba, bên trên hãy còn hai người nữa....
Tam cung chủ nói:
– Nghĩ vì suốt cả năm nay Cách đàn chủ quá ư mệt nhọc, nên Đại cung chủ đặc biệt phái ta đến đây thăm hỏi thế thôi.
Cách đàn chủ có hơi sợ sệt:
– Đại cung chủ chiếu cố như thế chứ thật tình thuộc hạ không dám nghĩ mình đã được nên công.
Từ trong tay áo Tam cung chủ lấy ra một phong thơ màu vàng trao cho Cách đàn chủ và nói tiếp:
– Có lệnh dụ của Đại cung chủ xin Cách đàn chủ hãy xem.
Hai tay tiếp lấy phong thơ một cách cung kính, Cách đàn chủ mở ra thật nhẹ và trải tờ lệnh dụ ra trước mắt.
Lão đảo cặp mắt thật nhanh, sắc mặt lão hơi biến đổi và vội nghiêng minh:
– Thuộc hạ xin tuân mạng!
Tam cung chủ nói:
– Đại cung chủ từ trước rất trọng sự có mặt của Cách đàn chủ ở bên mình, nhưng vì sự việc quan hệ nên tạm thời đặc cách cho Cách đàn chủ kiêm luôn Tổng phân đàn vùng Giang Nam. Hôm nay triệu hồi về tổng đàn vốn là chuyện tự nhiên mà Đại cung chủ có ý định từ lâu.
Tự nhiên, trong lời lẽ của Tam cung chủ nói là chuyện tự nhiên chứ thật tình khách bàng quan cảm thấy không tự nhiên chút nào cả. Nhất là vị Cách đàn chủ cảm thấy rõ hơn ai hết.
Chuyện bổ nhiệm là do nhu cầu thiết yếu, chỉ khi nào nhiệm vụ hoàn thành thì mới có triệu hồi. Đằng này thì lại khác, đây là vấn đề thay thế, tự nhiên vị Cách đàn chủ chưa hoàn thành được nhiệm vụ đặc nhiệm này.
Cách đàn chủ hỏi:
– Chẳng hay Tam cung chủ còn chi chỉ giáo thêm cho thuộc hạ?
Tam cung chủ lắc đầu:
– Không!
Cách đàn chủ đứng lên nói:
– Tam cung chủ đã không có chi thêm, thuộc hạ xin cáo thối.
Tam cung chủ cũng đứng lên:
– Bản tòa xin đưa tiễn Cách đàn chủ.
Cách đàn chủ lại cúi mình:
– Không dám, xin Tam cung chủ cho thuộc hạ được tự nhiên.
Khẽ vòng tay về phía Quách hộ pháp để làm lễ cáo từ, Cách đàn chủ cung kính bước lần xuống bệ.
Quách hộ pháp đứng lên hất hàm xuống dưới:
– Tất cả Giang Nam Tổng phân đàn hãy cung tiễn Cách đàn chủ.
Bốn đội võ đứng ngang phía trước vụt dạt ra quay mặt về phía cửa cúi đầu.
Tử, Bạch. Thanh, Hắc Kỳ Lệnh Chủ cùng bước theo tiễn đưa ra cửa rồi mới dừng lại quay vào.
Cách đàn chủ đi thật thẳng mình, bước từng bước trang nghiêm. Ông ta không liếc về phía nào cứ như thế đi thẳng ra ngoài.
Không khí vô cùng nghiêm cách.
Sau khi Cách đàn chủ khuất sau khung cửa, tất cả lại quay theo thứ tự đứng y như cũ.
Tam cung chủ quay ra sau nói nhỏ mấy câu, một tên tỳ nữ bước ra hô lớn:
– Tam cung chủ cho mời Tử Kỳ Lệnh Chủ.
Tử Kỳ Lệnh Chủ ứng tiếng bước lên cúi đầu vòng tay:
– Đệ tử xin tham kiến Tam sư thúc.
Tam cung chủ lạnh lùng:
– Hãy nói về tình hình “Đông Hứa”.
Tử Kỳ Lệnh Chủ cung kính:
– Hứa Kính Bá đóng cửa Vạn Vật Sơn Trang không tiếp khách, bình nhật không một ai trong sơn trang giao thiệp với người ngoài. Chỉ trừ mỗi tháng một lần, cho ít tên thuộc hạ ra ngoài trao đổi mua bán những thứ cần dùng thì không còn thấy ho.....
Tam cung chủ chận ngang nói:
– Tứ đại thế gia của võ lâm hiện tại, chỉ có Vạn Vật Sơn Trang là không thể biết được nội tình...
Tam cung chủ bỏ lửng câu nói bằng những tiếng hừ hừ nho nhỏ trong cổ, thái độ thật hết sức khó chịu.
Tử Kỳ Lệnh Chủ hết sức sợ sệt:
– Kính bẩm Tam sư thúc cứ theo tin thì Hứa Kính Bá là con người giỏi về khoa kiến trúc, toàn sơn trang của hắn nơi nào cũng đầy rẫy cơ quan nguy hiểm nên Cách đàn chủ ra lệnh cho đệ tử nếu chưa nắm chắc từng chi tiết một thì phải ẩn nhẫn đợi chờ...
Tam cung chủ gằn giọng:
– Chính vì quá thận trọng đến trễ nải của Cách đàn chủ nên sư phụ ngươi mới triệu hồi thay thế người chỉ huy phân đàn ở Giang Nam, ngươi là đệ tử thành danh của Ngũ Phượng Môn, đáng lý phải hiểu rõ hơn ai hết rằng nếu không khống chế được tứ đại thế gia của võ lâm hiện tại thì không có cơ hội để lãnh đạo toàn thể Trung Nguyên đấy chứ?
Giang Hàn Thanh rúng động...
Giã tâm của cái gọi là Ngũ Phượng Môn này quả nhiên không nhỏ. Họ đã mưu đồ gạt cho được tứ đại thế gia để khống chế võ lâm...
Tử Kỳ Lệnh Chủ cúi mặt không dám nói thêm một tiếng...
Tam cung chủ gặn lại:
– Ngươi cần bao nhiêu thời gian nữa mới hoàn thành nhiệm vụ?
Tử Kỳ Lệnh Chủ ngập ngừng:
– Đệ tử đã bố trí người vào những nơi mà chúng thường hay mua bán vật dụng, nhưng về thời gian thì...
Tam cung chủ cười nhạt:
– Vậy thì phải đợi đến bao giờ? Sư phụ của ngươi bảo ta cho tất cả biết rằng bất cứ những ai nếu không thể là bạn được thì là địch thủ. Nếu không thể thu dụng được là phải trừ ngay, chỉ một lõm của Vạn Vật Sơn Trang như thế mà còn phải kéo dài đến bao nhiêu lâu nữa? Ta hạn kỳ cho ngươi một tháng, nếu không làm cho Hứa Kính Bá gia nhập bản môn thì phải san bằng Vạn Vật Sơn Trang cho ta lập tức, nghe chưa?
Tử Kỳ Lệnh Chủ cúi rạp mình:
– Đệ tử xin tuân mạng.
Tam cung chủ vẫy tay, Tử Kỳ Lệnh Chủ lui xuống vị trí cũ.
Tên nữ tỳ lại bước ra:
– Bạch Kỳ Lệnh Chủ.
Bạch Kỳ Lệnh Chủ bước nhanh lên vòng tay cung kính.
Tam cung chủ vẫn bằng một giọng lạnh lùng:
– Tây Tần đã ra sao?
Bạch Kỳ Lệnh Chủ vòng tay:
– “Thái Bình bảo chủ” Tần Nhân Khanh đã bỏ cơ nghiệp ra đi từ ba tháng trước.
Cho đến bây giờ vẫn chưa biết hạ lạc nơi nào. Thái Bình bảo bây giờ do tổng quản “Hồng Liễm Phán Quan” Nghiêm Hữu Tam đảm trách...
Tam cung chủ lại cắt ngang:
– Ta hỏi tình hình hành động đã đến đâu?
Bạch Kỳ Lệnh Chủ lui một bước theo cái rạp mình:
– Vì nhận rằng Nghiêm Hữu Tam chẳng những có võ công cao tuyệt mà còn cùng với Thiếu Lâm có chỗ giao tình nên Cách đàn chủ chủ trương...
Tam cung chủ cười gằn:
– Cách đàn chủ trương tạm hoãn tiến hành phải không?
Bạch Kỳ Lệnh Chủ hơi sợ sệt:
– Thưa không... Vì nhị công tử của Nam Giang phủ võ công quán thế nên Cách đàn chủ chủ trương “Tá tha nhân chi thủ” để cho họ cùng tàn sát lẫn nhau....
Giang Hàn Thanh ớn lạnh... Thật là một chủ trương cực kỳ tàn nhẫn và vô cùng lợi hại....
Tam cung chủ gặn lại:
– Nghĩa là cho đến bây giờ tình hình về phía Tây Tần ngươi vẫn chưa làm gì cả?
Bạch Kỳ Lệnh Chủ đáp:
– Lần mà Hồng Liễm Phán Quan đến Kim Lăng có con gái của Tần Nhân Khanh cùng đi theo, và đệ tử đã bắt giữ nàng...
Tam cung chủ gật đầu:
– Như thế là được rồi, hãy dùng con gái của Tần Nhân Khanh làm miếng mồi để trừ cho được Nghiêm Hữu Tam...
Nói đến đây, Tam cung chủ quay qua phía Quách hộ pháp hất hàm nói tiếp:
– Chuyện trừ Nghiêm Hữu Tam, có lẽ Quách hộ pháp phải thân chinh thì mới mong thành tựu, nếu không đủ người thì hiện có mặt đầy đủ nơi đây, Quách hộ pháp muốn điều động cách nào cũng tiện.
Quách hộ pháp nghiêng mình:
– Thuộc hạ xin tuân mạng.
Tam cung chủ vẫy tay, Bạch Kỳ Lệnh Chủ lui trở xuống.
Tên nữ tỳ lại bước ra:
– Thanh Kỳ Lệnh Chủ.
Thanh Kỳ Lệnh Chủ bước lên và Tam cung chủ hỏi ngay:
– Đã đưa đi hết rồi phải không?
Thanh Kỳ Lệnh Chủ vòng tay:
– Vâng ạ.
Đã nghe Quản Thiên Phát nói về chuyện âm mưu của Thanh Kỳ Lệnh Chủ đưa “Tiên Nhân Chưởng” Lý Quang Trí ra khỏi Bạch Vân Quan mà Lý Duy Năng cứ tưởng là người giả, nên khi nghe câu đối đáp của họ Giang Hàn Thanh biết ngay là họ đang nói về chuyện ấy và tự nhiên chuyện đưa đi ở đây có nghĩa là đưa Lý Quang Trí trở về Hà Bắc...
Giang Hàn Thanh cũng hiểu ngay về Hà Bắc chuyến này là Lý Quang Trí giả.
Hắn là người của bọn Thanh Kỳ Lệnh Chủ tráo để khống chế Lý gia.
Một chuyện khác mà đến bây giờ Giang Hàn Thanh mới kịp nhận ra và thiếu chút nữa hắn bật kêu thành tiếng:
Đào Ngọc Lan!
Thanh Kỳ Lệnh Chủ tức là cô gái họ Đào.
Tam cung chủ gật đầu:
– Tốt lắm, ngươi hãy lui lại.
Thanh Kỳ Lệnh Chủ lui xuống và Giang Hàn Thanh mím môi chờ đợi. Hắn biết đến phiên Hắc Kỳ Lệnh Chủ đến phiên câu chuyện Nam Giang của hắn được mang ra.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ bước nhanh lên chính điện...
Giang Hàn Thanh nín hơi theo dõi từng giây....
Giọng của Tam cung chủ đổi khác khá nhiều:
– Tại tổng đàn, ta đã nghe được chuyện Nam Giang, trong bốn cánh, chỉ có ngươi là thành tích khá hoàn mãn, sư phụ ngươi nhờ ta chuyển lời khen tặng đến ngươi vậy nhé.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ cúi mình:
– Đa tạ hồng ân của sư phụ và sư thúc.
Thiếu chút nữa Giang Hàn Thanh đã để lộ sự rúng động của mình...
“Chỉ có Hắc Kỳ Lệnh Chủ là có thành tích tốt nhất” câu nói đó phải chăng có nghĩa là Nam Giang đã hoàn toàn lọt vào tay họ?
Đúng rồi, Hắc Kỳ Lệnh Chủ giả mạo Giang Bộ Thanh khống chế Nam Giang suốt ba tháng dài, đúng là cơ nghiệp đã vào tay ho.....
Nhưng chính Giang Hàn Thanh đã cứu anh thoát ra từ ngôi cổ mộ đã đuổi bọn Hồ Tuấn Tài và Sở Như Phong ra khỏi Giang phủ, như thế chúng đã khôi phục rồi sao?
Tam cung chủ lại hỏi:
– Giang Thượng Phong đã chết thật hay chết giả và chuyện đó ngươi có điều tra cặn kẽ hay không?
Giang Hàn Thanh lại thêm hoang mang...
Tại làm sao đối với cái chết của cha mình họ lại quá nghi ngờ như thế chứ?
Nếu có những gì mờ ám thì tại sao hắn lại không thấy dấu hiệu manh nha?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ cúi mình:
– Cứ theo kết quả điều tra của đệ tử thì Giang Thượng Phong quả đã chết rồi, chính Giang Hàn Thanh đang tìm kiếm khắp nơi để xem ai là kẻ trộm thây.
Tam cung chủ cười nhạt:
– Cứ theo bản cung nhận được tin thì cách một tháng trước đây có người còn nhìn thấy lệnh bài của Giang Thượng Phong trong giải Giang Nam. Nếu Giang Thượng Phong quả đã chết rồi thì ai là kẻ phát xuất lệnh bài?
Giang Hàn Thanh cắn chặt hai hàm răng, chuyện phát giác của đối phương quả là một chuyện lạ lùng...
Ai có lệnh bài, thứ tín hiệu duy nhất của cha hắn mà chính anh em hắn cũng không bao giờ có được, nhưng bây giờ cha hắn đã chết rồi thì tại sao tín vật lại còn xuất hiện?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ kinh nghi ra mặt:
– Nếu chuyện xảy ra như thế thì tại sao.... tại sao đệ tử lại chẳng nghe?...
Tam cung chủ nói:
– Chính vì thế mà ngươi cần phải liên lạc chặt chẽ với các nơi để phối kiểm cho chắc chắn.
Hắc Kỳ Lệnh Chủ cúi mình:
– Xin tuân lệnh sư thúc.
Tam cung chủ nói:
– Còn một việc nữa là trong lúc đến đây ta nghe có một tên giả mạo Giang Hàn Thanh. Tên ấy võ công cao lắm, hắn đã đánh bại Hồng Liễm Phán Quan, Thiếu Lâm Giác Minh, Thanh Lương Giang Thắng và luôn cả Vô Trần lão ni của Tử Trúc Am.
Ngươi có biết lai lịch của tên ấy hay không?
Hắc Kỳ Lệnh Chủ nói:
– Cách đàn chủ chỉ thị cho đệ tử hãy giao chuyện thuyết phục cho tam sư muội phụ trách, cho nên hiện tại đệ tử không được biết.
Tam cung chủ quay qua Thanh Kỳ Lệnh Chủ:
– Ngươi có mặt trong lúc đó hay không?
Thanh Kỳ Lệnh Chủ nói:
– Vì kẻ giả mạo Giang Hàn Thanh võ công cao quá, nên đệ tử không tiện lộ diện chỉ ở xa theo dõi và chỉ biết người ấy họ Mai, ngoài ra chưa biết được gì hơn.
Tam cung chủ nói:
– Phải điều tra cho ra lai lịch của con người ấy và cấp tốc cho ta biết.
Thanh Kỳ Lệnh Chủ cúi mình:
– Đệ tử xin tuân lệnh.
Tam cung chủ nói nhanh:
– Còn một chuyện nữa, nghe mói Giang Hàn Thanh võ công cũng thuộc vào bậc thượng thừa. Nếu như dụ hắn đầu nhập bản môn được thì là chuyện hay, nhưng nếu cảm thấy không thì được thì nhất quyết không nên để cho hắn là kẻ đối dầu, biết chưa?
Thanh Kỳ Lệnh Chủ lại cúi mình:
– Đệ tử nguyện nỗ lực.
Tam cung chủ vụt trầm giọng:
– Thanh Loan, hãy tiếp nhận cung trung lệnh dụ!
Một tên nữ tỳ ứng tiếng bước ra giữa sân phất mạnh cây cờ màu lục trong tay mấy lượt.
Từ không trung một con chim bồ câu đập cánh chúi xuống, tên nữ tỳ đưa tay xòe ngửa, con bồ câu đáp lên bàn tay một cách thuần thục và từ dưới chân con vật ả nữ tỳ lấy ra một cái ống nhỏ, cô ta hất nhẹ một cái, con bồ câu bay vút trở lên.
Lấy từ trong ống ra một mảnh giấy, ả nữ tỳ hai tay cung kính dâng lên.
Tiếp lấy và xem qua thật nhanh, Tam cung chủ xếp mảnh giấy và quay mình lại hỏi:
– Quách hộ pháp hiểu nhiều biết rộng, chẳng hay đã có từng nghe đến danh hiệu Lưu Hương Cốc không nhỉ?
Quách hộ pháp cau mặt:
– Không biết Lưu Hương Cốc mà Tam cung chủ nói đó là một địa danh hay là tên chi? Bởi vì trong giang hồ hình như chưa từng nghe tên ấy....
Tam Cung Chủ lắc đầu:
– Trong chỉ dụ, đại sư huynh không nói rõ, chỉ bảo chúng ta phải điều tra cấp tốc về hành động của bọn Lưu Hương Cốc.
Quách hộ pháp trầm ngâm:
– Lưu Hương Cốc? Không biết nó có phải là danh xưng của một bang phái hay không?
Thanh Kỳ Lệnh Chủ nhích lên vòng tay:
– Khải bẩm Tam sư thúc, đệ tử đã có gặp người của Lưu Hương Cốc.
Tam Cung Chủ quay nhanh lại:
– Ngươi có biết bọn Lưu Hương Cốc là hạng người nào không?
Thanh Kỳ Lệnh Chủ nói:
– Hình như bọn Lưu Hương Cốc đã triệu tập đông cao thủ giang hồ, trước đây mấy ngày, trong thành Kim Lăng có phát hiện ra một nhóm người có vẻ thần bí nhưng họ chỉ xuất hiện thoáng qua, rồi mất biệt. Ngày hôm kia, bọn họ đột kích cướp mất Giang Hàn Thanh, đệ tử có bắt được mấy người, nhưng họ lại lén uống độc dược quyên sinh, họ không bằng lòng tiết lộ một câu nào cả, cho đến sáng sớm hôm sau, đệ tử phát hiện một cổ xe chở Giang Hàn Thanh dừng nghỉ tại Câu Dung, những kẻ hộ tống chiếc xe đó hình như địa vị khá cao. Nghe đâu là một vị đường chủ của Lưu Hương Cốc.
Tam Cung Chủ hỏi:
– Có nghe hắn tên gì không?
Thanh Kỳ Lệnh Chủ nói:
– Tên là Đơn Hiểu Thiên.
Quách hộ pháp giật mình:
– “Độc Nhãn Diêm La” Đơn Hiểu Thiên? Lệnh chủ có thấy hắn là người một mắt hay không?
Thanh Kỳ Lệnh Chủ gật đầu:
– Vâng, đúng lắm hắn chột một con mắt phía trái.
Quách hộ pháp đập tay nhẹ lên bàn:
– Thôi đúng rồi ... Chuyện thật là lạ nhỉ?
Tam Cung Chủ hỏi:
– Quách hộ pháp biết người ấy à?
Quách hộ pháp nói:
– Năm xưa thuộc hạ đã từng có lần gặp mặt người ấy, là kẻ nổi danh cả một vùng Xuyên Thiểm, có thể nói là một tiểu hùng cát cứ suốt vùng Tây Bắc, nhưng không hiểu sao lại đi làm một đường chủ cho Lưu Hương Cốc ?
Rồi không chờ Tam cung chủ nói thêm. Quách hộ pháp nói luôn:
– Cứ như thế thì cũng đủ thấy bọn Lưu Hương Cốc không thể xem thường.
Giang Hàn Thanh thầm nghĩ:
Cứ coi khẩu khí của tên Quách hộ pháp này thì quả vị Đơn đường chủ là người có danh...
Thanh Kỳ Lệnh Chủ nói tiếp:
– Đệ tử đã có nghe Thiếu Lâm Giác Minh và trụ trì Thanh Lương Tự là Giác Thắng nói rằng người ấy là Đơn đại hiệp, người được nể vì tại địa giới Thiểm Xuyên, chính vì thái độ nể nang mà Giác Minh không cho người sư đệ của mình đắc tội với ông ta.
Tam Cung Chủ hừ hừ trong cổ, hình như rất khó chịu về tin đó:
– Ta không tin là Lưu Hương Cốc lợi hại đến mức không ai dám đụng đến như thế, họ đã dám đụng tới ta thì Ngũ Phượng Môn của ta không thể dung họ được.
Tia mắt rờn rợn của Tam Cung Chủ về phía bốn người Lệnh Chủ và nói như ra lịnh:
– Các vị hãy tra cho rõ về thành phần cũng như hoạt động của bọn Lưu Hương Cốc, riêng ta sẽ tìm cách gặp tên đầu não của chúng...
/42
|