Rất lâu trước kia, từ hồi Phượng Dẫn vẫn đang đi chọc trứng phượng hoàng hay Vân Liên vẫn chưa đánh đàn được, Ngọc Đế đã tranh cãi một trận ầm ĩ với Vương Hậu, sau đó bỏ đi.
Lý do rất đơn giản, Ngọc Đế mơ tưởng đến người khác.
Thật ra nghiêm túc mà nói thì lúc đó Ngọc Đế chỉ có lòng chứ không có can đảm. Nhưng Vương Hậu vẫn không buông tha, khi ta phong nhã hào hoa thì phải gả cho một lão già họm hẹm, lại còn sinh cho lão một ổ con, hiện tại khóe mắt lão nương vừa xuất hiện ba đường nếp nhăn thì ngươi lại muốn hồng hạnh vượt tường, sau này khi tóc ta bạc đi thì chẳng phải người sẽ nuôi một ổ hồ ly sao ?
Ngọc Đế nói, trẫm chỉ nhìn mỹ nữ một chút. A, đúng rồi, khi đó, Thường Nga mới thăng thành tiên, Ngọc Đế mỗi ngày trước khi vào triều sẽ vô tình hay cố ý chọn đường xa đi ngang qua Quảng Hàn cung một chút, chỉ ngắm nhìn một chút. Lâu ngày cũng không tránh khỏi bị phát hiện. Tối hôm đó Vương Hậu liền tra khảo hành động của Ngọc Đế, rốt cuộc là chỉ muốn nhìn mỹ nữ hay muốn vượt tường, tranh cãi hồi lâu thì ra kết quả rõ ràng. Vì vậy cuối cùng Ngọc Đế chỉ biết há hốc miệng và khi còn chưa kịp ngậm miệng đã bị đuổi ra khỏi cửa.
Ngọc Đế mặc áo ngủ màu vàng sáng, niệm chú, than thở mò mẫm đi, bất tri bất giác đi đến bên ngoài cung Quảng Hàn.
Ngọc Đế mờ mịt ngẩng đầu nhìn bảng hiệu to trên đầu viết ba chữ “Quảng Hàn Cung”, đang định qua đầu rời đi nhưng rồi lại nghĩ lại. Lão bà tử đáng ghét này cứ khăng khăng cho là trẫm ngoại tình, trẫm liền dứt khoát ngoại tình cho nàng xem !
Nhưng vừa vào Quảng Hàn Cung, Ngọc Đế liền xanh mặt. Ngô Cương nên ở đây đốn cây thì không thấy đâu, Thỏ Ngọc nên ở đây giã bánh mật cũng không thấy đâu, chỉ nghe trong nhà có tiếng ván giường cọt kẹt và tiếng thở dốc bị cố ý đè thấp.
Ngọc Đế nắm tay thành quả đấm, hai lọn râu cá trê run rẩy.
Ngô Cương thì chưa nói, nhưng sao cả Thỏ Ngọc cũng có phần thế này? Hắn nhớ lại mình đứng đầu tam giới, lúc trước ra ám hiệu với Thường Nga nàng cũng chỉ nhíu mày, cũng không thèm nhìn.
Vì vậy khi ra khỏi cung Quảng Hàn, Ngọc Đế liền quy toàn bộ lỗi lên người Nguyệt Lão vốn là người an bài nhân duyên, tức giận đằng đằng quay về Nguyệt Lão điện.
Lúc đó Nguyệt Lão đang uống rượu Hoa Quế mà mấy ngày trước vất vả lắm mới lấy được từ chỗ Thái Bạch, lòng tràn đầy vui vẻ nâng ly rượu nhỏ nhưng ngay lập tức bị khí thế của Ngọc Đế làm run rẩy đổ mất nửa bình. Nguyệt Lão đau lòng nhìn chằm chằm mặ đất, điều chỉnh tâm tình đôi mắt lóe u oán ngẩng đầu nhìn lên lại phát hiện Ngọc Đế đã cầm nửa bầu rượu của hắn lên hào phóng nốc một ngụm.
Trong lòng Ngọc Đế vẫn chưa hết buồn bực, chậm rãi tận hưởng mùi hoa quế trong miệng, lúc nào mới chú ý tới đôi tay đang run rẩy của Nguyệt Lão bên cạnh, chỉ cho là do mình uống rượu của hắn, không thể tỏ ra kiêu ngạo, mặc dù trong lòng buồn bực nhưng dù sao cũng là thủ hạ của mình, mình là Quân Vương cũng nên quan tâm săn sóc. Ngọc Đế nhét bình rượu vào lại trong tay Nguyệt Lão, miễn cưỡng cười cười, vỗ vai Nguyệt Lão nói : “Rượu này thật ngon, thật ngon”.
Nguyệt Lão ôm bầu rượu, khóc không ra nước mắt. Đè nén lửa giận, để ngăn ngừa luống cuống, Nguyệt Lão cố gắng nhếch khóe miệng, quyết định lảng sang chuyện khác: “Sao hôm nay Ngọc Đế lại rảnh rỗi tới điện của lão thân thế này ?”
Không hỏi cũng may, vừa hỏi Ngọc Đế lại giống như tìm được nơi trút ra một bụng ức chế của mình.
Ngọc Đế ôm bả vai Nguyệt Lão lắc lắc : “Ngươi nói tơ hồng này của ngươi là cái quái gì ? Sao người và động vật cũng có thể nối với nhau được?”
Nguyệt Lão kinh hãi lắc đầu, hắn đã buộc đây tơ hồng gần vạn năm nhưng cũng chưa bao giờ thử qua loại phối hợp này.
"Hồi bẩm Ngọc đế, cái này. . . . . . Trên lý thuyết là không thể nào . . . . . ."
Ngọc đế vừa nghe giận quá: "Vậy giữa Thường Nga và Thỏ Ngọc là có chuyện gì?"
"À?" Nguyệt lão bị lắc có chút choáng váng đầu óc, nửa ngày sau mới phản ứng được: "Hồi bẩm Ngọc đế. . . . . . Hai người bọn họ là tiên. . . . . ."
"Tiên cái gì mà tiên? Ngày mai trẫm liền xóa bỏ tiên tịch của Ngô Cương và Thỏ Ngọc, đuổi tất cả xuống phàm trần! Nhất là Thỏ Ngọc, trẫm muốn đánh nó vào súc sinh đạo, trọn đời không được siêu sinh!"
Nếu ban nãy Nguyệt Lão còn chưa hiểu gì thì lúc này đã kịp phản ứng, đây cũng là thành quả luyện tập nhiều năm. Nguyệt Lão vuốt bộ râu dài, từ từ mở miệng “Ngọc Đế yên tâm, bọn họ là hữu duyên vô phận, cuộc đời này của Thường Nga nhất định ở góa”.
“Ở góa, ở góa”. Ngọc Đế híp mắt, tích tụ trong lòng cũng đã giảm bớt đi nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy không ổn : “Nguyệt Lão, hay ngươi xem có thể buộc dây của trẫm và Thường Nga vào với nhau không ?”
Nguyệt Lão hắc hắc cười gượng, không ra đồng ý hay cự tuyệt, chỉ nhìn chằm chằm Ngọc Đế hồi lâu, cuối cùng viện cớ : “Ừm… ban đầu khi ngài và Vương Hậu nương lập gia đình, tơ hồng này chính là kim tuyến … không tháo ra được …”
Ngọc Đế vừa nghe nói thế, thân thế hơi rung động, nhưng đến khi nghe đến câu “không tháo ra được”, dứt khoát đặt mông ngồi xuống ghế, miễn cưỡng đỡ trán. Thì ra cả đời này hắn cũng không thể thoát khỏi con cọp cái kia. Ngay cả cơ hội vượt tường cũng không có nữa.
"Nguyệt lão, rượu lúc nãy… có thể lấy thêm hai bình không . . . . . ."
"Lão thân cũng muốn đi kiếm a. . . . . ."
Vì vậy đã hơn nửa đêm, mọi người trên thiên đình đã chìm trong giấc ngủ nhưng trong Nguyệt Lão điện đèn vẫn sáng rực rỡ. Trong điện. Ngọc Đế và Nguyệt Lão một vàng một đỏ ngã trên mặt đất, còn có Thái Bạch một thân áo trắng đang ngủ được một nửa thì bị hai người mạnh mẽ lôi dậy kêu muốn uống rượu.
Thái Bạch uống xong, mơ mơ màng màng bò dậy, nhìn vào gương sửa sang, đảm bảo đầu tóc mình không bị rối, rồi mới lắc lắc eo nhỏ đi ngủ tiếp. Đến khi Ngọc Đế tỉnh lại, đã gần giữa trưa, Thái Bạch đã sớm không còn ở đây, Nguyệt Lão vẫn ôm chặt hai vò rượu không chịu buông, hài lòng ngủ say. Vì vậy Ngọc Đế day day huyệt thái dương, nhìn sang dây tơ hồng tinh vi bên cạnh, rốt cuộc vẫn không nhịn được, đưa ra ma trảo.
Khi Nguyệt Lão tỉnh giấc, nấc rượu nhìn đến một khối tơ hồng rối loại trước mặt chỉ còn thiếu nước ngửa mặt khóc dài.
Ưm, trở lại truyện chính, chương này vốn là nhằm giải thích nguyên nhân lịch kiếp của Phượng Dẫn.
Nguyệt Lão gào xong, Ngọc Đế hiếm khi không nói gì, chỉ khổ sở cẩn thận đưa đám tơ hồng loạn cào cào kia cho Nguyệt Lão, chỉ sợ càng loạn hơn. Đến khi tiên tỳ đến mời Ngọc Đế vào triều, Nguyệt Lão mới chỉ tháo ra được 3 mối dây rối rắm, Ngọc Đế cũng sảng khoái vỗ mông rời đi.
Bởi vì hắn đã được như nguyện đem dây của Thường Nga cùng Thiên Bồng Nguyên Soái buộc lại với nhau, mặc dù hắn đã dùng răng cắn dây tơ hồng của hắn và Vương Hậu nhưng cuối cùng cũng không cắn đứt được.
Có câu nói tự mình làm bậy thì không thể sống được, có câu nói bê đá tự đập vào chân của mình, có câu nói mua dây buộc mình, có câu nói. . . . . . Tóm lại, Ngọc đế vừa đắc chí được bảy ngày, thì đã có thể cảm nhận đầy đủ ý nghĩa những câu này.
"Lão thân vô năng. Lão thân không ngủ không nghỉ cố gắng bảy ngày, mặc dù khôi phục được hơn phân nửa, nhưng vẫn có hai mối rối không gỡ được."
Ngọc đế híp mắt nhìn Nguyệt Lão bên dưới, hỏi "Hai cái nào?"
Nguyệt lão vuốt ve chòm râu, bộ dáng bí ẩn: "Một là Thường Nga cùng Thiên Bồng Nguyên Soái."
Ngọc đế vừa toét miệng định cười, nhưng còn chưa kịp cười thì nghe được lời nói sau đó, nụ cười cũng cứng lại.
"Một mối khác là của hoàng tử Vân Liên và Thanh Liên tiên tử Phượng Dẫn."
"Phượng Dẫn?" Ngọc Đế trầm ngâm một lúc, chỉ mơ hồ nhớ Phượng Dẫn là một nha đầu thích gây sự, những cái khác cũng không nhớ rõ lắm. Không ngờ chính mình một phút bốc đồng mà phá hỏng tương lai nửa đời sau của con trai, Ngọc Đế sâu kín thở dài: "Thật sự không tháo được sao?"
Nguyệt Lão thở dài : “Lão thân đã dùng mọi biện pháp nhưng không thể nào gỡ được.” Nói xong Nguyệt Lão liếc mắt nhìn trộm Ngọc Đế, thấy bộ dáng biết vậy chẳng làm của hắn thì trong lòng thầm thấy thỏa mãn, lúc này mới sâu kín khạc ra nửa câu còn lại : “Thật ra vẫn còn có một cách”.
Quả thật còn có một cách nhưng cũng rất phiền toái. Cần an bài hai người gặp nhau, an bài thêm một người khác can thiệp vào, nếu người đó có thể tự mình chặt đứt đoạn duyên phận này thì có thể giải khai mối rối.
Phương pháp này mặc dù có tác dùng nhưng cũng có quá nhiều hạn chế. Sau khi Ngọc Đế nghe được, chỉ trầm mặc không nói gì, sau đó âm thầm quan sát Phượng Dẫn mấy ngày mới rốt cuộc hạ quyết tâm.
A, mấy ngày này Phượng Dẫn thật sự rất vui vẻ, không chỉ có đi móc trứng chim với Sát Nhan, trộm yếm của Na Tra, mà còn đi bắt cá bên bờ ao. Nàng cũng không thể nào ngờ được mấy ngày nữa mình sẽ bị đá xuống phàm theo kịch bản của Ngọc Đế và Nguyệt Lão.
Vì vậy Ngọc Đế và Nguyệt Lão bế quan mấy ngày, cầm sách nhân duyên biên kịch một phen.
Sau đó chúng ta đã biết, Phượng Dẫn cô nương gặp được hoàng tử Vân Liên, Sát Nhan và Thôi Thanh Hủ cùng nhau náo loạn. Sau đó… Ngọc Đế hào hứng chờ Phượng Dẫn cô nương bị thiên kiếp trói buộc, sau đó ngoan ngoãn tách khói Vân Liên, nhưng rồi lại phát hiện ra tơ hồng buộc hai người vẫn không bị đứt mà lại càng buộc chặt hơn.
Vì vậy khi Phượng Dẫn tan thành mây khói, Vân Liên chịu trọng thương nằm trong ngực Ngọc Đế, Ngọc Đế rốt cuộc lau lệ chua cay. Vốn không định uất ức con trai, nhưng sao bây giờ lại biến thành ác nhân rồi. Vì vậy khi Vân Liên hấp hối sắp chết, Ngọc Đế mới đứt quãng nói rõ chân tướng, chỉ mong Vân Liên có thể khang phục. Chỉ có điều Ngọc Đế không ngờ được hắn mới chỉ nói xong mấy ngày mà Vân Liên đã bình phục, hơn nữa còn nhớ rõ lời nói của hắn.
Hai nam nhân một phen đàm phán, rốt cuộc đạt được thỏa thuận, Ngọc Đế đánh cuộc với Vân Liên, nếu sau khi Vân Liên bị tiêu trừ trí nhớ mà vẫn có thể nhớ lại được Phượng Dẫn thì cuộc hôn nhân này coi như đã định.
Chỉ có điều một thời gian sau, Ngọc Đế không thấy có chút động tĩnh nào, trong lòng ngứa ngáy liền không nhịn được mà phạm quy. Vì vậy mới có sự việc hôn sự của Vân Liên với Dao Thanh, mặc dù cuối cùng cũng không thành công. Trong mắt Nguyệt Lão thì ra vẫn còn một chữ duyên.
Một phen khổ nạn, hai đời rối rắm, dù là bây giờ Ngọc Đế cũng không phản đối nữa. Thật ra Phượng Dẫn cô nương tuy ưa gây sự nhưng vẫn là một tiên tử dám yêu dám hận, con trai mình cưới nàng cũng không coi là uất ức. Vì vậy khi Vân Liên đen mặt, tức giận đùng đùng chạy tới trước mặt hắn, híp mắt phượng ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm, Ngọc Đế rốt cuộc len lén run run xuống nước gật đầu.
Ngày hôm đó mùng bảy tháng tư, xuân ý đang nồng, nên cưới hỏi, cầu con cái, nên cầu phúc.
Lý do rất đơn giản, Ngọc Đế mơ tưởng đến người khác.
Thật ra nghiêm túc mà nói thì lúc đó Ngọc Đế chỉ có lòng chứ không có can đảm. Nhưng Vương Hậu vẫn không buông tha, khi ta phong nhã hào hoa thì phải gả cho một lão già họm hẹm, lại còn sinh cho lão một ổ con, hiện tại khóe mắt lão nương vừa xuất hiện ba đường nếp nhăn thì ngươi lại muốn hồng hạnh vượt tường, sau này khi tóc ta bạc đi thì chẳng phải người sẽ nuôi một ổ hồ ly sao ?
Ngọc Đế nói, trẫm chỉ nhìn mỹ nữ một chút. A, đúng rồi, khi đó, Thường Nga mới thăng thành tiên, Ngọc Đế mỗi ngày trước khi vào triều sẽ vô tình hay cố ý chọn đường xa đi ngang qua Quảng Hàn cung một chút, chỉ ngắm nhìn một chút. Lâu ngày cũng không tránh khỏi bị phát hiện. Tối hôm đó Vương Hậu liền tra khảo hành động của Ngọc Đế, rốt cuộc là chỉ muốn nhìn mỹ nữ hay muốn vượt tường, tranh cãi hồi lâu thì ra kết quả rõ ràng. Vì vậy cuối cùng Ngọc Đế chỉ biết há hốc miệng và khi còn chưa kịp ngậm miệng đã bị đuổi ra khỏi cửa.
Ngọc Đế mặc áo ngủ màu vàng sáng, niệm chú, than thở mò mẫm đi, bất tri bất giác đi đến bên ngoài cung Quảng Hàn.
Ngọc Đế mờ mịt ngẩng đầu nhìn bảng hiệu to trên đầu viết ba chữ “Quảng Hàn Cung”, đang định qua đầu rời đi nhưng rồi lại nghĩ lại. Lão bà tử đáng ghét này cứ khăng khăng cho là trẫm ngoại tình, trẫm liền dứt khoát ngoại tình cho nàng xem !
Nhưng vừa vào Quảng Hàn Cung, Ngọc Đế liền xanh mặt. Ngô Cương nên ở đây đốn cây thì không thấy đâu, Thỏ Ngọc nên ở đây giã bánh mật cũng không thấy đâu, chỉ nghe trong nhà có tiếng ván giường cọt kẹt và tiếng thở dốc bị cố ý đè thấp.
Ngọc Đế nắm tay thành quả đấm, hai lọn râu cá trê run rẩy.
Ngô Cương thì chưa nói, nhưng sao cả Thỏ Ngọc cũng có phần thế này? Hắn nhớ lại mình đứng đầu tam giới, lúc trước ra ám hiệu với Thường Nga nàng cũng chỉ nhíu mày, cũng không thèm nhìn.
Vì vậy khi ra khỏi cung Quảng Hàn, Ngọc Đế liền quy toàn bộ lỗi lên người Nguyệt Lão vốn là người an bài nhân duyên, tức giận đằng đằng quay về Nguyệt Lão điện.
Lúc đó Nguyệt Lão đang uống rượu Hoa Quế mà mấy ngày trước vất vả lắm mới lấy được từ chỗ Thái Bạch, lòng tràn đầy vui vẻ nâng ly rượu nhỏ nhưng ngay lập tức bị khí thế của Ngọc Đế làm run rẩy đổ mất nửa bình. Nguyệt Lão đau lòng nhìn chằm chằm mặ đất, điều chỉnh tâm tình đôi mắt lóe u oán ngẩng đầu nhìn lên lại phát hiện Ngọc Đế đã cầm nửa bầu rượu của hắn lên hào phóng nốc một ngụm.
Trong lòng Ngọc Đế vẫn chưa hết buồn bực, chậm rãi tận hưởng mùi hoa quế trong miệng, lúc nào mới chú ý tới đôi tay đang run rẩy của Nguyệt Lão bên cạnh, chỉ cho là do mình uống rượu của hắn, không thể tỏ ra kiêu ngạo, mặc dù trong lòng buồn bực nhưng dù sao cũng là thủ hạ của mình, mình là Quân Vương cũng nên quan tâm săn sóc. Ngọc Đế nhét bình rượu vào lại trong tay Nguyệt Lão, miễn cưỡng cười cười, vỗ vai Nguyệt Lão nói : “Rượu này thật ngon, thật ngon”.
Nguyệt Lão ôm bầu rượu, khóc không ra nước mắt. Đè nén lửa giận, để ngăn ngừa luống cuống, Nguyệt Lão cố gắng nhếch khóe miệng, quyết định lảng sang chuyện khác: “Sao hôm nay Ngọc Đế lại rảnh rỗi tới điện của lão thân thế này ?”
Không hỏi cũng may, vừa hỏi Ngọc Đế lại giống như tìm được nơi trút ra một bụng ức chế của mình.
Ngọc Đế ôm bả vai Nguyệt Lão lắc lắc : “Ngươi nói tơ hồng này của ngươi là cái quái gì ? Sao người và động vật cũng có thể nối với nhau được?”
Nguyệt Lão kinh hãi lắc đầu, hắn đã buộc đây tơ hồng gần vạn năm nhưng cũng chưa bao giờ thử qua loại phối hợp này.
"Hồi bẩm Ngọc đế, cái này. . . . . . Trên lý thuyết là không thể nào . . . . . ."
Ngọc đế vừa nghe giận quá: "Vậy giữa Thường Nga và Thỏ Ngọc là có chuyện gì?"
"À?" Nguyệt lão bị lắc có chút choáng váng đầu óc, nửa ngày sau mới phản ứng được: "Hồi bẩm Ngọc đế. . . . . . Hai người bọn họ là tiên. . . . . ."
"Tiên cái gì mà tiên? Ngày mai trẫm liền xóa bỏ tiên tịch của Ngô Cương và Thỏ Ngọc, đuổi tất cả xuống phàm trần! Nhất là Thỏ Ngọc, trẫm muốn đánh nó vào súc sinh đạo, trọn đời không được siêu sinh!"
Nếu ban nãy Nguyệt Lão còn chưa hiểu gì thì lúc này đã kịp phản ứng, đây cũng là thành quả luyện tập nhiều năm. Nguyệt Lão vuốt bộ râu dài, từ từ mở miệng “Ngọc Đế yên tâm, bọn họ là hữu duyên vô phận, cuộc đời này của Thường Nga nhất định ở góa”.
“Ở góa, ở góa”. Ngọc Đế híp mắt, tích tụ trong lòng cũng đã giảm bớt đi nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy không ổn : “Nguyệt Lão, hay ngươi xem có thể buộc dây của trẫm và Thường Nga vào với nhau không ?”
Nguyệt Lão hắc hắc cười gượng, không ra đồng ý hay cự tuyệt, chỉ nhìn chằm chằm Ngọc Đế hồi lâu, cuối cùng viện cớ : “Ừm… ban đầu khi ngài và Vương Hậu nương lập gia đình, tơ hồng này chính là kim tuyến … không tháo ra được …”
Ngọc Đế vừa nghe nói thế, thân thế hơi rung động, nhưng đến khi nghe đến câu “không tháo ra được”, dứt khoát đặt mông ngồi xuống ghế, miễn cưỡng đỡ trán. Thì ra cả đời này hắn cũng không thể thoát khỏi con cọp cái kia. Ngay cả cơ hội vượt tường cũng không có nữa.
"Nguyệt lão, rượu lúc nãy… có thể lấy thêm hai bình không . . . . . ."
"Lão thân cũng muốn đi kiếm a. . . . . ."
Vì vậy đã hơn nửa đêm, mọi người trên thiên đình đã chìm trong giấc ngủ nhưng trong Nguyệt Lão điện đèn vẫn sáng rực rỡ. Trong điện. Ngọc Đế và Nguyệt Lão một vàng một đỏ ngã trên mặt đất, còn có Thái Bạch một thân áo trắng đang ngủ được một nửa thì bị hai người mạnh mẽ lôi dậy kêu muốn uống rượu.
Thái Bạch uống xong, mơ mơ màng màng bò dậy, nhìn vào gương sửa sang, đảm bảo đầu tóc mình không bị rối, rồi mới lắc lắc eo nhỏ đi ngủ tiếp. Đến khi Ngọc Đế tỉnh lại, đã gần giữa trưa, Thái Bạch đã sớm không còn ở đây, Nguyệt Lão vẫn ôm chặt hai vò rượu không chịu buông, hài lòng ngủ say. Vì vậy Ngọc Đế day day huyệt thái dương, nhìn sang dây tơ hồng tinh vi bên cạnh, rốt cuộc vẫn không nhịn được, đưa ra ma trảo.
Khi Nguyệt Lão tỉnh giấc, nấc rượu nhìn đến một khối tơ hồng rối loại trước mặt chỉ còn thiếu nước ngửa mặt khóc dài.
Ưm, trở lại truyện chính, chương này vốn là nhằm giải thích nguyên nhân lịch kiếp của Phượng Dẫn.
Nguyệt Lão gào xong, Ngọc Đế hiếm khi không nói gì, chỉ khổ sở cẩn thận đưa đám tơ hồng loạn cào cào kia cho Nguyệt Lão, chỉ sợ càng loạn hơn. Đến khi tiên tỳ đến mời Ngọc Đế vào triều, Nguyệt Lão mới chỉ tháo ra được 3 mối dây rối rắm, Ngọc Đế cũng sảng khoái vỗ mông rời đi.
Bởi vì hắn đã được như nguyện đem dây của Thường Nga cùng Thiên Bồng Nguyên Soái buộc lại với nhau, mặc dù hắn đã dùng răng cắn dây tơ hồng của hắn và Vương Hậu nhưng cuối cùng cũng không cắn đứt được.
Có câu nói tự mình làm bậy thì không thể sống được, có câu nói bê đá tự đập vào chân của mình, có câu nói mua dây buộc mình, có câu nói. . . . . . Tóm lại, Ngọc đế vừa đắc chí được bảy ngày, thì đã có thể cảm nhận đầy đủ ý nghĩa những câu này.
"Lão thân vô năng. Lão thân không ngủ không nghỉ cố gắng bảy ngày, mặc dù khôi phục được hơn phân nửa, nhưng vẫn có hai mối rối không gỡ được."
Ngọc đế híp mắt nhìn Nguyệt Lão bên dưới, hỏi "Hai cái nào?"
Nguyệt lão vuốt ve chòm râu, bộ dáng bí ẩn: "Một là Thường Nga cùng Thiên Bồng Nguyên Soái."
Ngọc đế vừa toét miệng định cười, nhưng còn chưa kịp cười thì nghe được lời nói sau đó, nụ cười cũng cứng lại.
"Một mối khác là của hoàng tử Vân Liên và Thanh Liên tiên tử Phượng Dẫn."
"Phượng Dẫn?" Ngọc Đế trầm ngâm một lúc, chỉ mơ hồ nhớ Phượng Dẫn là một nha đầu thích gây sự, những cái khác cũng không nhớ rõ lắm. Không ngờ chính mình một phút bốc đồng mà phá hỏng tương lai nửa đời sau của con trai, Ngọc Đế sâu kín thở dài: "Thật sự không tháo được sao?"
Nguyệt Lão thở dài : “Lão thân đã dùng mọi biện pháp nhưng không thể nào gỡ được.” Nói xong Nguyệt Lão liếc mắt nhìn trộm Ngọc Đế, thấy bộ dáng biết vậy chẳng làm của hắn thì trong lòng thầm thấy thỏa mãn, lúc này mới sâu kín khạc ra nửa câu còn lại : “Thật ra vẫn còn có một cách”.
Quả thật còn có một cách nhưng cũng rất phiền toái. Cần an bài hai người gặp nhau, an bài thêm một người khác can thiệp vào, nếu người đó có thể tự mình chặt đứt đoạn duyên phận này thì có thể giải khai mối rối.
Phương pháp này mặc dù có tác dùng nhưng cũng có quá nhiều hạn chế. Sau khi Ngọc Đế nghe được, chỉ trầm mặc không nói gì, sau đó âm thầm quan sát Phượng Dẫn mấy ngày mới rốt cuộc hạ quyết tâm.
A, mấy ngày này Phượng Dẫn thật sự rất vui vẻ, không chỉ có đi móc trứng chim với Sát Nhan, trộm yếm của Na Tra, mà còn đi bắt cá bên bờ ao. Nàng cũng không thể nào ngờ được mấy ngày nữa mình sẽ bị đá xuống phàm theo kịch bản của Ngọc Đế và Nguyệt Lão.
Vì vậy Ngọc Đế và Nguyệt Lão bế quan mấy ngày, cầm sách nhân duyên biên kịch một phen.
Sau đó chúng ta đã biết, Phượng Dẫn cô nương gặp được hoàng tử Vân Liên, Sát Nhan và Thôi Thanh Hủ cùng nhau náo loạn. Sau đó… Ngọc Đế hào hứng chờ Phượng Dẫn cô nương bị thiên kiếp trói buộc, sau đó ngoan ngoãn tách khói Vân Liên, nhưng rồi lại phát hiện ra tơ hồng buộc hai người vẫn không bị đứt mà lại càng buộc chặt hơn.
Vì vậy khi Phượng Dẫn tan thành mây khói, Vân Liên chịu trọng thương nằm trong ngực Ngọc Đế, Ngọc Đế rốt cuộc lau lệ chua cay. Vốn không định uất ức con trai, nhưng sao bây giờ lại biến thành ác nhân rồi. Vì vậy khi Vân Liên hấp hối sắp chết, Ngọc Đế mới đứt quãng nói rõ chân tướng, chỉ mong Vân Liên có thể khang phục. Chỉ có điều Ngọc Đế không ngờ được hắn mới chỉ nói xong mấy ngày mà Vân Liên đã bình phục, hơn nữa còn nhớ rõ lời nói của hắn.
Hai nam nhân một phen đàm phán, rốt cuộc đạt được thỏa thuận, Ngọc Đế đánh cuộc với Vân Liên, nếu sau khi Vân Liên bị tiêu trừ trí nhớ mà vẫn có thể nhớ lại được Phượng Dẫn thì cuộc hôn nhân này coi như đã định.
Chỉ có điều một thời gian sau, Ngọc Đế không thấy có chút động tĩnh nào, trong lòng ngứa ngáy liền không nhịn được mà phạm quy. Vì vậy mới có sự việc hôn sự của Vân Liên với Dao Thanh, mặc dù cuối cùng cũng không thành công. Trong mắt Nguyệt Lão thì ra vẫn còn một chữ duyên.
Một phen khổ nạn, hai đời rối rắm, dù là bây giờ Ngọc Đế cũng không phản đối nữa. Thật ra Phượng Dẫn cô nương tuy ưa gây sự nhưng vẫn là một tiên tử dám yêu dám hận, con trai mình cưới nàng cũng không coi là uất ức. Vì vậy khi Vân Liên đen mặt, tức giận đùng đùng chạy tới trước mặt hắn, híp mắt phượng ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm, Ngọc Đế rốt cuộc len lén run run xuống nước gật đầu.
Ngày hôm đó mùng bảy tháng tư, xuân ý đang nồng, nên cưới hỏi, cầu con cái, nên cầu phúc.
/62
|