Lâm Hiểu nghe thấy thế thì khó chịu, cô lấy tay chọc chọc ngực hắn: “Anh thật đúng là tỉnh lược.”
Tuy trông cô tức giận nhưng quả thật không hề có ý tiếp tục truy cứu.
Bác Thần bắt lấy đầu ngón tay cô, đặt ở bên miệng cắn một cái, lại hỏi: “Em biết rồi sao?”
Lâm Hiểu bày ra bộ dáng ngạo mạn, nói: “Chuyện anh làm, tốt xấu gì em đều biết hết. Cho nên về sau a, anh cẩn thận chút cho em, biết không?”
Nhìn bộ dáng đe nẹt của cô, Bác Thần buồn cười nhưng hắn vẫn phối hợp ra vẻ khuất phục: “Đã biết, nữ vương đại nhân, có cho nô tài mười lá gan nô tài cũng không dám phản bội ngài làm chuyện xấu.”
Lâm Hiểu cười vui vẻ, vuốt tóc hắn nói: “Ngoan.” Nói xong, lại vỗ nhẹ “ba” một cái lên mặt Bác Thần.
Bác Thần cúi đầu xuống, cắn hai má Lâm Hiểu. Lâm Hiểu cảm thấy trên mặt mình có chút ẩm ướt, lập tức cọ vào cổ Bác Thần: “Ghê tởm muốn chết, hôn thì hôn đi, còn chảy nước miếng!”
“Đây không phải bởi em quá quyến rũ, khiến anh nhịn không được chảy nước miếng sau. Đến đi, anh cho em trả thù này?”
Bác Thần nói xong lại làm bộ chuẩn bị cắn hai má Lâm Hiểu. Lâm Hiểu vội vàng giãy dụa, vì thế cho dù còn tức giận nhưng vẫn vui vẻ đẩy hắn ra: “Không cần! Không cần! Hahaha, hỗn đản, không được chọc em ngứa…Không đùa nữa! Anh, đồ quỷ ghê tởm!”
Một lúc sau, Bác Thần mới tạm tha cho cô. Lâm Hiểu nằm trong lòng hắn thở gấp, tay định véo lên thịt mềm của hắn nhưng còn chưa kịp hành động đã bị Bác Thần bắt được.
Lâm Hiểu chun mũi, đang định nói, chợt nghe thấy Bác Thần mở miệng trước, ngữ khí nghiêm túc: “Lâm Hiểu, bây giờ anh làm công tác hậu cần ở công ty kia, một tháng đều đặn nhận được hai nghìn chín, thời điểm kiếm được nhiều nhất cũng tới ba nghìn hai.”
Mở đầu như vậy khiến Lâm Hiểu ngẩn người. Cô ngồi thẳng dậy rồi ngước mắt nhìn Bác Thần, chần chờ hỏi: “Ân, cho nên?”
Bác Thần ôm Lâm Hiểu lại cúi đầu hôn lên trán cô rồi mới nói tiếp: “Thực ra gần đây anh luôn lo lắng, có nên tìm một công việc mới không, tiền lương này nuôi sống anh còn được. Đến khi chúng ta kết hôn, có cục cưng, chỉ sợ sẽ túng quẫn.”
Lâm Hiểu trầm mặc, cô vùi đầu tiến vào trong lòng Bác Thần, không biết tại sao lại khẩn trương nắm chặt áo ngủ của hắn.
Bác Thần phối hợp ôm cô, hai má dán lên đầu cô: “Em cảm thấy thế nào, anh có nên tìm việc khác không? Công ty đang làm là do ba anh tìm cách chạy vào nhưng anh nói thật với em, nếu anh đi làm ở công ty khác…Tuy tiền lương ban đầu có khả năng sẽ thấp hơn nhưng nếu cho anh hai năm cố gắng, hẳn sẽ không kém chút nào…Hay là, em cảm thấy anh nên tự mình mở một công ty?”
Thân mình Lâm Hiểu cứng đờ, bàn tay không tự giác nắm chặt vạt áo hắn. Một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Một tháng em được hai nghìn bảy, một tháng anh có ba nghìn, cộng lại cũng được năm nghìn năm…Như vậy vẫn không đủ sống sao…”
Nếu ở thành phố S, số tiền này phỏng chừng ngay cả một người cũng không đủ sống nhưng nếu ở thành phố A, khả năng chi phí không cao, để chi phí cho cuộc sống hẳn là vẫn có thể?
Lâm Hiểu tuy nói vậy nhưng trong lòng lại cực kỳ mâu thuẫn. Ai mà không hy vọng người đàn ông của mình có tuổi trẻ hứa hẹn, có thể mang cho mình một cuộc sống tốt nhất nhưng nếu mở công ty…
Lâm Hiểu đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cô nhíu mày hỏi Bác Thần: “Anh đừng nghĩ chỉ nói là được, mở công ty còn cần có vốn nữa, chúng ta làm gì có tiền?”
Bác Thần ngừng một chút, sau lại thả Lâm Hiểu ra rồi đi đến trước tủ, tìm kiếm một lát. Cuối cùng lấy ra một quyển sổ tiết kiệm, đưa cho Lâm Hiểu đang nghi hoặc. Thấy cô nhận rồi, mới ngồi xếp bằng bên cạnh cô.
Sổ tiết kiệm, người bình thường như bọn họ đều lười làm, trực tiếp cho vào thẻ là được. Nhưng Bác Thần lại cố ý làm một quyển sổ tiết kiệm, Lâm Hiểu cảm thấy kỳ quái, đến khi cô mở sổ ra, hai mắt mở to, ngốc nghếch nhìn hắn một hồi lâu mới nói: “Anh thật giàu có…”
Kỳ thật số tiền bên trong cũng không nhiều lắm nhưng đối với tầng lớp làm công ăn lương như Lâm Hiểu mà nói, đây chính là con số trên trời. Số tiền này có lẽ chưa đủ mua nhà nhưng mua xe thì thừa, tổng cộng cũng vào khoảng hơn 50 vạn.
“Không nhiều lắm.” Hai tay Bác Thần chống lên mặt sàn, nhìn bộ dáng Lâm Hiểu ngẩn người cảm thấy rất đáng yêu, liền nói tiếp, “Tuy không có nhiều lắm nhưng cũng coi là có chút vốn. Nếu thật sự muốn mở công ty, anh sẽ gặp Ngô Tuấn Hạo, gọi là kéo thêm nhà đầu tư.”
Lâm Hiểu thấy hắn nói vậy, cuối cùng cũng hồi thần, cô do dự hỏi: “Anh muốn mở thật sao?”
Lâm Hiểu không biết nhiều lắm, nhưng cũng có chút nghe ngóng, cô chậm rãi nói: “Thị trường thành phố A không tốt lắm, nếu anh muốn gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, cơ hội ở đây rất ít, cho nên nhất định sẽ gặp nhiều khó khăn…Chẳng lẽ, anh định đi xa sao?”
Lâm Hiểu nhìn hắn, Bác Thần nở nụ cười, xoa đầu Lâm Hiểu, nhỏ giọng nói: “Sao nào, luyến tiếc anh? Nói không chừng khi trở về còn có thể kiếm cho em một đống tiền, cho em ở biệt thự, về sau ai thấy em đều phải chào một tiếng Lý phu nhân?”
Nói cái gì đâu! Lâm Hiểu “phi” một tiếng. Vốn định giết chết đắc ý của hắn nhưng vừa định mở miệng thì lại biến thành giận dỗi: “Luyến tiếc thì sao nào! Em không muốn anh đi đấy!”
Bác Thần ngẩn người sau thoải mái cười ha hả. Hắn ôm Lâm Hiểu ấn vào trong lòng. Động tác này thiếu chút nữa làm Lâm Hiểu tắt thở. Lâm Hiểu ho khan dữ dội, biểu thị mình hô hấp không thông, tay trái cô hướng đến eo hắn sau đó là véo…
Đau đớn ở thắt lưng cùng tiếng ho khan liên tiếp, cuối cùng Bác Thần cũng hoàn hồn. Hắn nhận ra phản ứng vừa rồi quá mãnh liệt, nên không được tự nhiên ho nhẹ vài tiếng. Lại nhìn tóc Lâm Hiểu bị chính mình làm loạn nên thuận tay vuốt tóc cô, chân thành nói: “Được, chuyện mở công ty dù sao mình anh cũng chưa thể quyết định được, không bằng đầu năm anh sẽ nộp sơ yếu lí lịch, xem có thể tìm một công việc mới khác không.”
Quyết định nhanh như vậy khiến Lâm Hiểu ngẩn ngơ, cô chần chờ hỏi: “Quyết định như vậy?”
Bác Thần cong khóe miệng mỉm cười: “Ân, quyết định như vậy.”
Tuy trông cô tức giận nhưng quả thật không hề có ý tiếp tục truy cứu.
Bác Thần bắt lấy đầu ngón tay cô, đặt ở bên miệng cắn một cái, lại hỏi: “Em biết rồi sao?”
Lâm Hiểu bày ra bộ dáng ngạo mạn, nói: “Chuyện anh làm, tốt xấu gì em đều biết hết. Cho nên về sau a, anh cẩn thận chút cho em, biết không?”
Nhìn bộ dáng đe nẹt của cô, Bác Thần buồn cười nhưng hắn vẫn phối hợp ra vẻ khuất phục: “Đã biết, nữ vương đại nhân, có cho nô tài mười lá gan nô tài cũng không dám phản bội ngài làm chuyện xấu.”
Lâm Hiểu cười vui vẻ, vuốt tóc hắn nói: “Ngoan.” Nói xong, lại vỗ nhẹ “ba” một cái lên mặt Bác Thần.
Bác Thần cúi đầu xuống, cắn hai má Lâm Hiểu. Lâm Hiểu cảm thấy trên mặt mình có chút ẩm ướt, lập tức cọ vào cổ Bác Thần: “Ghê tởm muốn chết, hôn thì hôn đi, còn chảy nước miếng!”
“Đây không phải bởi em quá quyến rũ, khiến anh nhịn không được chảy nước miếng sau. Đến đi, anh cho em trả thù này?”
Bác Thần nói xong lại làm bộ chuẩn bị cắn hai má Lâm Hiểu. Lâm Hiểu vội vàng giãy dụa, vì thế cho dù còn tức giận nhưng vẫn vui vẻ đẩy hắn ra: “Không cần! Không cần! Hahaha, hỗn đản, không được chọc em ngứa…Không đùa nữa! Anh, đồ quỷ ghê tởm!”
Một lúc sau, Bác Thần mới tạm tha cho cô. Lâm Hiểu nằm trong lòng hắn thở gấp, tay định véo lên thịt mềm của hắn nhưng còn chưa kịp hành động đã bị Bác Thần bắt được.
Lâm Hiểu chun mũi, đang định nói, chợt nghe thấy Bác Thần mở miệng trước, ngữ khí nghiêm túc: “Lâm Hiểu, bây giờ anh làm công tác hậu cần ở công ty kia, một tháng đều đặn nhận được hai nghìn chín, thời điểm kiếm được nhiều nhất cũng tới ba nghìn hai.”
Mở đầu như vậy khiến Lâm Hiểu ngẩn người. Cô ngồi thẳng dậy rồi ngước mắt nhìn Bác Thần, chần chờ hỏi: “Ân, cho nên?”
Bác Thần ôm Lâm Hiểu lại cúi đầu hôn lên trán cô rồi mới nói tiếp: “Thực ra gần đây anh luôn lo lắng, có nên tìm một công việc mới không, tiền lương này nuôi sống anh còn được. Đến khi chúng ta kết hôn, có cục cưng, chỉ sợ sẽ túng quẫn.”
Lâm Hiểu trầm mặc, cô vùi đầu tiến vào trong lòng Bác Thần, không biết tại sao lại khẩn trương nắm chặt áo ngủ của hắn.
Bác Thần phối hợp ôm cô, hai má dán lên đầu cô: “Em cảm thấy thế nào, anh có nên tìm việc khác không? Công ty đang làm là do ba anh tìm cách chạy vào nhưng anh nói thật với em, nếu anh đi làm ở công ty khác…Tuy tiền lương ban đầu có khả năng sẽ thấp hơn nhưng nếu cho anh hai năm cố gắng, hẳn sẽ không kém chút nào…Hay là, em cảm thấy anh nên tự mình mở một công ty?”
Thân mình Lâm Hiểu cứng đờ, bàn tay không tự giác nắm chặt vạt áo hắn. Một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Một tháng em được hai nghìn bảy, một tháng anh có ba nghìn, cộng lại cũng được năm nghìn năm…Như vậy vẫn không đủ sống sao…”
Nếu ở thành phố S, số tiền này phỏng chừng ngay cả một người cũng không đủ sống nhưng nếu ở thành phố A, khả năng chi phí không cao, để chi phí cho cuộc sống hẳn là vẫn có thể?
Lâm Hiểu tuy nói vậy nhưng trong lòng lại cực kỳ mâu thuẫn. Ai mà không hy vọng người đàn ông của mình có tuổi trẻ hứa hẹn, có thể mang cho mình một cuộc sống tốt nhất nhưng nếu mở công ty…
Lâm Hiểu đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cô nhíu mày hỏi Bác Thần: “Anh đừng nghĩ chỉ nói là được, mở công ty còn cần có vốn nữa, chúng ta làm gì có tiền?”
Bác Thần ngừng một chút, sau lại thả Lâm Hiểu ra rồi đi đến trước tủ, tìm kiếm một lát. Cuối cùng lấy ra một quyển sổ tiết kiệm, đưa cho Lâm Hiểu đang nghi hoặc. Thấy cô nhận rồi, mới ngồi xếp bằng bên cạnh cô.
Sổ tiết kiệm, người bình thường như bọn họ đều lười làm, trực tiếp cho vào thẻ là được. Nhưng Bác Thần lại cố ý làm một quyển sổ tiết kiệm, Lâm Hiểu cảm thấy kỳ quái, đến khi cô mở sổ ra, hai mắt mở to, ngốc nghếch nhìn hắn một hồi lâu mới nói: “Anh thật giàu có…”
Kỳ thật số tiền bên trong cũng không nhiều lắm nhưng đối với tầng lớp làm công ăn lương như Lâm Hiểu mà nói, đây chính là con số trên trời. Số tiền này có lẽ chưa đủ mua nhà nhưng mua xe thì thừa, tổng cộng cũng vào khoảng hơn 50 vạn.
“Không nhiều lắm.” Hai tay Bác Thần chống lên mặt sàn, nhìn bộ dáng Lâm Hiểu ngẩn người cảm thấy rất đáng yêu, liền nói tiếp, “Tuy không có nhiều lắm nhưng cũng coi là có chút vốn. Nếu thật sự muốn mở công ty, anh sẽ gặp Ngô Tuấn Hạo, gọi là kéo thêm nhà đầu tư.”
Lâm Hiểu thấy hắn nói vậy, cuối cùng cũng hồi thần, cô do dự hỏi: “Anh muốn mở thật sao?”
Lâm Hiểu không biết nhiều lắm, nhưng cũng có chút nghe ngóng, cô chậm rãi nói: “Thị trường thành phố A không tốt lắm, nếu anh muốn gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, cơ hội ở đây rất ít, cho nên nhất định sẽ gặp nhiều khó khăn…Chẳng lẽ, anh định đi xa sao?”
Lâm Hiểu nhìn hắn, Bác Thần nở nụ cười, xoa đầu Lâm Hiểu, nhỏ giọng nói: “Sao nào, luyến tiếc anh? Nói không chừng khi trở về còn có thể kiếm cho em một đống tiền, cho em ở biệt thự, về sau ai thấy em đều phải chào một tiếng Lý phu nhân?”
Nói cái gì đâu! Lâm Hiểu “phi” một tiếng. Vốn định giết chết đắc ý của hắn nhưng vừa định mở miệng thì lại biến thành giận dỗi: “Luyến tiếc thì sao nào! Em không muốn anh đi đấy!”
Bác Thần ngẩn người sau thoải mái cười ha hả. Hắn ôm Lâm Hiểu ấn vào trong lòng. Động tác này thiếu chút nữa làm Lâm Hiểu tắt thở. Lâm Hiểu ho khan dữ dội, biểu thị mình hô hấp không thông, tay trái cô hướng đến eo hắn sau đó là véo…
Đau đớn ở thắt lưng cùng tiếng ho khan liên tiếp, cuối cùng Bác Thần cũng hoàn hồn. Hắn nhận ra phản ứng vừa rồi quá mãnh liệt, nên không được tự nhiên ho nhẹ vài tiếng. Lại nhìn tóc Lâm Hiểu bị chính mình làm loạn nên thuận tay vuốt tóc cô, chân thành nói: “Được, chuyện mở công ty dù sao mình anh cũng chưa thể quyết định được, không bằng đầu năm anh sẽ nộp sơ yếu lí lịch, xem có thể tìm một công việc mới khác không.”
Quyết định nhanh như vậy khiến Lâm Hiểu ngẩn ngơ, cô chần chờ hỏi: “Quyết định như vậy?”
Bác Thần cong khóe miệng mỉm cười: “Ân, quyết định như vậy.”
/64
|