Sau khi cơm no rượu say, Trần Nguyên mới quay sang Nguyễn Tuấn Long thắc mắc:
-“Hôm nay là ngày gì mà sao ban nãy đệ thấy đám ẻo lả kia tập trung đông thế!? Có gì đó đặc sắc sao huynh?”
-“Để ta nói ngươi nghe, cái tên đầu gỗ này suốt ngày chỉ có ôm cây kiếm đen xì kia chứ không để ý đến mấy chuyện khác đâu. Chuyện nó là thế này, thực ra hôm nay ở Tràng Tiền lầu có phối hợp với Đinh Tử Hương thương hội thực hiện một cuộc đấu giá mỹ nữ á. Hình như còn có một thứ gì đó rất đặc biệt nữa.” Lý Quân Sinh cười một tiếng.
-“Đinh Tử Hương, nghe quen quen, hình như đó là thương hội của mẹ thì phải!” Trần Nguyên đảo mắt nghĩ thầm.
-“Thế Long huynh có tính ở lại xem không!” Lý Quân Sinh liếc nhìn Nguyễn Tuấn Long.
-“Sao cũng được.” Nguyễn Tuấn Long nhướng mày ra vẻ suy nghĩ rất lâu rồi mới gật đầu đồng ý.
..................................................................................................
-“Ngọc Lan tôi rất hân hạnh được đón tiếp các vị khách quý đến đây ngày hôm nay….Ngày hôm nay Tràng Tiền lâu chúng tôi phối hợp cùng với Đinh Tử Hoa thương hội tổ chức một cuộc đấu giá các mỹ nữ, và đặc biệt sau khi đấu giá các nàng chân dài xong, chúng tôi sẽ đấu giá một thứ vô cùng đặc biệt. Và bây giờ cuộc đấu giá xin được phép bắt đầu.”
Bước ra giới thiêu trước vô số quan khách là một cô gái vô cùng xinh đẹp, ước chừng khoảng hai mươi tuổi, vóc dáng vô cùng bốc lửa, thân hình hấp dẫn chuẩn hình chữ S, khuôn mặt hoàn mỹ toát nên vẻ thành thục của người con gái đang độ tuổi đẹp nhất đời người, mái tóc đen dài suôn mượt đến hông, khiến tất cả mọi người có mặt tại đây đều mê mẩn, tất nhiên vẫn là nên trừ Trần Nguyên và Nguyễn Tuấn Long ra. Lúc người con gái đó bước ra, vô số tiếng vỗ tay cùng tiếng gào hú của đám đàn ông vang lên….
-“Chu choa mạ ơi! Ngọc Lan! Nàng ấy thật đẹp làm sao! Ôi vẻ đẹp thần thánh đó đã làm con tim ta xao xuyến bấy lâu! Ôi.....” Lý Quân Sinh sau khi thấy người con gái ấy liền nhảy tưng tưng như một con thỏ đến thời kì động đực.
-“Kệ tên này đi, người con gái nào đẹp hắn cũng có biểu hiện như vậy hết!” Nguyễn Tuấn Long nhấp một ngụm trà, vẻ mặt bình thản.
......................................................................................
-“Huynh, huynh nhìn cô gái mặc đồ đen kia kìa, ai cưới về mà léng phéng chắc nó rút xương sườn ra là phi tiêu!” Trần Nguyên ngồi chỉ chỉ cô gái mặc bộ đồ đen mỏng vừa mới bước ra.
-“Chậc, đệ xem, cô ả áo xanh dương kia đầu gối bị cháy nắng, thâm xì luôn kìa, kiểu này chắc hồi nhỏ bị bắt quỳ nhiều lắm nè. Khuôn mặt thì ôi thôi rồi, đúng chuẩn em là bà nội của anh luôn.” Nguyễn Tuấn Long vuốt vuốt cái cằm không có cọng râu nào, bĩu môi chỉ về phía cô gái áo xanh vừa mới bước ra.
-“Ối, dáng đứng kinh vãi, tường thành vĩnh cữu nữa chứ! Không biết mấy đời chồng rồi đây! Chân còn to hơn cả ta!” Lý Quân Sinh phun hết nước trà trong miệng ra khi thấy cô gái áo đỏ bước ra.
-“Nhằm nhò gì! Cô kia dáng đi như một binh sĩ kìa, lưng lại dài, chân một mẩu. Được cái mặt xinh. Chắc con cái nhà binh đây mà!” Trần Nguyên phẩy tay, chỉ vào cô gái áo đen hở ngực xẻ chân đang hùng hổ bước ra.
-“Chậc, cô này chân như cột đình, đứng như bà hàng thịt, lại còn chân ngắn lưng dài, cơ mà mặt xinh. Nhưng một bên đầu gối lại thâm. Thương đôi giày vãi.” Lý Quân Sinh lắc đầu cảm thán.
-“Ta cảm thấy quan ngại sâu sắc về cuộc đấu giá này.” Nguyễn Tuấn long sờ sờ mũi, nở nụ cười khổ.
-“Toàn dáng đứng dạng ra thế này! Nhìn giống sắp đánh ghen vãi cả ra!” Lý Quân Sinh lắc lắc đầu, khuôn mặt khổ sở vô cùng.
Ba con hàng này ngồi bàn tán với nhau, toàn chỉ ra điểm xấu của những cô nàng chân dài vừa đi ra, còn nói to nữa chứ, mặc dù bị ba tên lầy lội này vạch ra mấy điểm xấu thế đấy nhưng vẫn có nhiều người ra giá mua những cô nàng này.
-“Đám quý tộc này thật là mắt nhìn hàng kém quá!” Lý Quân Sinh nuốt một ngụm trà, lắc đầu cảm thán.
-“Chậc. Như cô mới được mua về vừa rồi, cái giá một vạn kim tệ không đáng, một ngàn kim tệ ta cũng không thèm bỏ ra. Nhìn xem, có lông rún, quả lông mày thần thánh, bụng ưỡn mông lại rạn, ui giời ơi! Mắt thẩm mỹ xuống cấp hết rồi sao.” Nguyễn Tuấn Long phun luôn nước trà trong miệng ra.
-“Ôi giời ơi! Nhìn cô kia kìa, một vạn năm nghìn đấy, sao toàn răng vậy này, chắc nhà cô ta bán dừa rồi, răng này nạo dừa chắc công suất lắm. Đúng là răng đi trước môi lả lướt theo sau.” Trần Nguyên đưa tay lên trán, lắc lắc đầu.
-“Bọn phá gia chi tử này chết chuyện làm rồi sao mà bỏ tiên đi mua mấy đứa này chứ!” Nguyễn Tuấn Long đập bàn, hai mắt tràn đầy tức giận.
-“Trời hai vạn luôn, ta nể bọn nó rồi! Cổ rụt thế này, chắc tập thiết đầu công dữ quá. Em vừa rồi mặt còn xinh, còn qua cô này tụt cảm xúc vãi nồi.” Lý Quân Sinh lắc đầu nguầy nguậy.
-“Xin mời các quý khách ra khỏi hội đấu giá!” Một người trung niên mập mạp hùng hổ đi đến chỗ ba người Trần Nguyên làm bộ dáng đuổi người, đằng sau còn có một đám cao to không đen nhưng hôi.
-“Cút ngay!” Trần Nguyên tung cước đạp người trung niên này văng đi, quăng thêm cái thẻ kim cương vô mặt lão.
Sau khi thấy cái thẻ kim cương, người trung niên liền vãi hết mồ hôi, tính mở miệng nói gì đó, thấy Lý Quân Sinh rút hoàng lệnh ra, hắn triệt để câm lặng, tới Nguyễn Tuấn Long rút MIễn Tử Lệnh ra, lão mập ma trực tiếp xỉu ngay tại chỗ, mấy tên cao to kia vất vả lắm mới lôi đi được.
.....................................................................
Mười lăm phút sau.
-“E hèm....sau khi đấu giá các mỹ nữ xong, bây giờ chúng tôi sẽ đấu giá vật quan trọng nhất ngày hôm nay. Như các vị đã biết, Âu Long đại lục của chúng ta có rất nhiều chủng tộc, trong đó cao quý nhất chính là tộc Tiên. Phải biết rằng tộc Tiên hiện nay ở đại lục cũng không dễ tìm, hầu như họ toàn ẩn thân ở trong rừng sâu nước thẳm, càng không phải nói đến tộc Tiên cấp bậc Ngọc Lục Bảo, quý vị nên biết cấp bậc Ngọc Lục Bảo trong tộc Tiên rất ít, địa vị chỉ đứng sau Nữ Hoàng tộc Tiên. Hơn nữa, hôm nay cuộc đấu giá của chúng tôi sẽ không chỉ bán ra một tộc Tiên xinh đẹp hơn cả tôi, mà còn có khả năng dùng cung tên bắn chết Đấu Tông.....”
Một mảnh vải lớn màu đỏ được kéo ra phía bên dưới trung tâm sân khấu, một người con gái với một cái xiềng xích trên cổ, một cô gái dáng người thanh mảnh với mái tóc màu xanh biếc và đôi mắt trong veo hiện ra ngay trước mặt mọi người, tuổi của cô gái xem ra cũng chỉ tầm mười tám mười chín tuổi, vóc người cao va đầy đặn, bộ ngực to nhô cao, eo thon mảnh, cả cơ thể là một đường cong hoàn mỹ, cái mông đằng sau đã to lại còn hơi vểnh khiến người xem cứ muốn ngắm nhìn mãi, bộ quần áo có chút cũ nát, lộ ra làn da trắng nõn như tuyết, khiến tất cả phái nữ đều phải ghen tức.
Đương nhiên đây không phải là điều quan trọng, quan trọng nhất là khuôn mặt tuyệt đẹp, đôi mắt to tròn, đôi môi xinh xắn cộng thêm cặp lông mi dài cong vút, phối hợp với sống mũi cao, làn da trắng nõn, đôi mắt thơ ngây giống như thiên sứ, cao ngạo mà cô đon, trong ánh mắt tràn đầy hồn nhiên và sợ hãi, đôi mắt tròn to rơm rớm nước mắt, nhìn mọi người xung quanh với chút sợ hãi, sau đó cúi gằm mặt xuống, nhìn dáng vẻ đáng yêu khiến mọi người có chút thương tiếc, đàn ông ai cũng điên cuồng, nhưng….
-“Hơn nữa tộc Tiên có thiên phú với rất nhiều thứ, chắc các vị ở đây cũng từng nhớ năm xưa một người tộc Tiên cấp bậc Ngọc Lục Bảo đã dùng kiếm giết chết một Đấu Vương vô cùng dễ dàng. Hôm nay chúng tôi đấu giá một tộc Tiên có khả năng sử dụng cung giết chết một Đấu Tông. Vì cô nàng tộc Tiên này chúng tôi chết mất hai Đấu Linh, mười Đại Đấu Sư, hơn nữa còn bồi theo mấy tên thủ hạ Đấu Sư nữa...”
-“Năm mươi vạn kim tệ. Ai dám trả giá cao hơn ta giết cả nhà kẻ đó.” Trần Nguyên đứng dậy thu lại tiếu ý, gầm lên, vẻ mặt lạnh lùng vô tình, khuôn mặt cùng hung cực ác, ánh mắt sắc bén hơn đao. Giọng nói mang theo sát khí kinh người khiến Lý Quân Sinh bên cạnh cũng phải sợ hãi, tiếng nuốt nước bọt của kẻ hèn mọn này vang lên sau giọng nói Trần Nguyên, còn Nguyễn Tuấn Long thì chỉ nhíu mày, trong lòng càng ngày càng coi trọng Trần Nguyên.
-“Thằng nhóc kia, mày là cái thá gì....Ặc...” Một người trung niên đứng lên chỉ thẳng tay vào mặt Trần Nguyên liền bị hắn một chưởng đánh cho ngũ tạng tan nát, khí tuyệt tại chỗ.
-“Ai dám không phục bước ra đây! Ta sẵn sàng tiếp các ngươi.” Trần Nguyên đứng đó gầm lên, hai mắt long lên sòng sọc.
-“Đừng tưởng có chút sức mạnh mà bố láo với như thế!” Một trung niên Đấu Linh đứng lên vận đấu khí lao về phía Trần Nguyên liền bì một quyền như bài sơn đảo hải của Trần Nguyên đánh cơ thể nát tan, máu thịt bắn tung tóe.
-“Còn tên nào dám bước ra cản ta!” Trần Nguyên vung tay, năm hòm kim tệ lớn rơi xuống trung tâm sân khấu.
-“Nàng là của ta!” Giọng nói vô cùng bá đạo, từng chữ một chấn động tới tận linh hồn của những người đang ở đây. Không có ai dám lên tiếng, tất cả mọi người đều im lặng nhìn lên chỗ ba người Trần Nguyên.
-“Đây là huynh đệ tri kỉ của Lý Quân Sinh ta!” Lý Quân Sinh đứng dậy thản nhiên phun ra một câu nói ngắn gọn nhưng lại khiến cho mọi người xung quanh phải câm lặng, không ai dám nói một câu.
-“Đây là huynh đệ sinh tử của Nguyễn Tuấn Long ta.” Cả Nguyễn Tuấn Long cũng đứng lên, giọng nói lạnh lùng vô cùng. Không nhìn thì tốt hơn, vừa nhìn thì đã hoảng sợ, hai tên điên này sao lại ngồi cạnh nhau. Trời ạ! Một mình Lý Quân Sinh đã đủ làm người khác run sợ rồi, bây giờ còn thêm tên thần sầu quỷ khóc này nữa thì càng không có ai dám lên tiếng, vốn có một hai vị muốn đứng lên trả giá cao hơn rồi sẽ cử người ra tay xử Trần Nguyên nhưng khi nhìn thấy hai người này ngồi cùng nhau đã lựa chọn một cách thông minh là im lặng, bởi vì hai người bọn họ mỗi người đều không phải là hàng có thể đụng, hai tên này như một con cua đi ngang ở Hoàng Thành, ai đủ khả năng động đến hai con hàng này?
Không phải Nguyên Phương bị sắc đẹp của cô gái tộc Tiên này đánh động, hắn càng không phải một tên ngốc giết người tại đây, suy cho cùng hắn cũng là người mới đến đây, nền móng chưa ổn, người ở đây tuy không có ai là nhân vật lớn nhưng đều là con cháu của những nhân vật tầm cỡ, nếu như cớ lỡ đắc tội Trần Nguyên cũng không sợ, nhưng lại là điều không cần thiết, Trần Nguyên luôn có một nguyên tắc, đó là tránh voi chẳng xấu mặt nào, khi nào đủ sức cân cả Hoàng Thành thì lúc đó mới hổ báo. Nhưng sự xuất người con gái tộc Tiên này đã đánh động tới tận linh hồn, chạm vào nỗi đau ẩn sâu nhất trong tâm hồn Trần Nguyên. Người con gái này quá giống chị ấy. Không, chính là chị ấy mới đúng!
Ngọc Lan thấy Trần Nguyên trả giá cao như vậy, vốn đã chuẩn bị gõ búa rồi, nhưng sự tình sau đó liền khiến nàng ngẩn ngơ...Mãi cho đến khi cả Lý Quân Sinh cùng Nguyễn Tuấn long đứng dậy lên tiếng, nàng mới giật mình gõ búa trong vô thức, không hề hỏi bất cứ thứ gì nữa. Đùa sao! Hai tên biến thái đều đứng ra bảo lãnh, như vậy trừ phi chỉ có hạng người chán sống, nếu không ai dám nhiều lời đứng ra chứ!
Nói gì thì nói, Lý Quân Sinh mặc dù nhân phẩm có chút hèn mọn, nhưng hắn rất có tài, từ quân sự đến chính trị hắn cứ như một con cáo già đã lăn lộn cả đời trong quan trường, không gì không biết, về tu luyện hắn còn là một Đại Đấu Sư một sao đấy, mới chỉ mười chín tuổi thôi. Mặc dù đôi khi hắn làm mấy việc có chút hoang đường, nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng đến lòng tin của Hoàng Đế với hắn, lại càng lúc càng sủng ái hắn hơn.
Còn về phần Nguyễn Tuấn Long gia đình hắn mặc dù thần bí nhưng lại vô cùng bề thế, người dám trêu hắn gần như không có ai…Mà cũng thôi đi, tên biến thái đó, trong Hoàng Thành này tốt xấu thỉnh thoảng còn có được mấy người dám trêu chọc Lý Quân Sinh, nhưng nếu ai là con cháu quý tộc mà có nhân phẩm xấu dám trêu Nguyễn Tuấn Long, đảm bảo rằng sẽ bị đập thành ngu ngốc…Bất kể ai cũng không ngoại lệ, có ma quỷ mới trêu chọc hắn.
Hai tên điên cùng đứng ra bảo lãnh cho Trần Nguyên khiến tất cả mọi người đều đều suy đoán, không lẽ thân phận của Trần Nguyên lại kinh khủng tới mức mà hai người này phải lấy lòng sao!??
-“Mẹ nó, ba thằng nhà quê mà cũng không ai dám nói lại, người ở Nam Việt....” Một tên thanh niên người QUốc Hoa đứng lên cười nhạo liền bị Lý Quân Sinh co chân nhảy lên đạp cho hắn một cái ngã lăn xuống đất:
-“Chó QUốc Hoa im mồm lại, đây không phải nơi để mày có thể sủa.” Tiếp theo đó một tiếng “Rắc” vang lên, mũi hắn đã bị Lý Quân Sinh đạp gãy, máu tươi bắn tung tóe cả khuôn mặt hắn. Nhưng hắn lại không có thể thốt ra một tiếng nào, bởi vì lúc này cái miệng của hắn đã bị Lý Quân Sinh giẫm lên.
-“Còn thằng nào người QUốc Hoa nữa không!? Ẳng lên cho ta nghe cái nào!?” Nguyễn Tuấn Long thản nhiên nói, lúc này sự kiên nhẫn của hắn đã tới cực điểm rồi…
-“Tao!...” Một tên mập mạp đứng lên nhận mình là người Quốc Hoa liền ăn một cái tát vô mặt đánh bay đi, va mạnh lên trên tường. Từ trong miệng hắn, răng môi lẫn lộn rồi trào ra cùng với máu.
-“Ha ha! Đến đây! Đến đây! Người đâu! Mau! Mau bắt tên này và đồng bọn của hắn cho ta! Ta muốn tên Hoàng Đế của Nam Việt phải khúm núm xin lỗi ta..” Tên mập lập tức bật dậy, nhanh chóng lui ra phía sau. Thật khó tin thân hình ục ịch như hắn lại có tốc độ nhanh như vậy.
Trần Nguyên quay đầu nhìn lại phía sau rồi khẽ bật cười. Khó trách tên kia đột nhiên thay đổi bộ dạng, hóa ra là có người tới cứu viện! Ở lối vào hội đấu giá, một đám binh sĩ vạm vỡ trang bị vũ khí tận răng đang đằng đằng sát khí đi về phía bọn hắn.
- “Ha ha, tới đúng lúc lắm! Lên hết cho ta!” Tên qmập người Quốc Hoa cảm thấy mình đã lui tới vị trí an toàn rồi, liền cười lớn, đồng thời chỉ huy đám binh sĩ kia!
Nguyễn Tuấn Long đứng dậy rút Hắc Tuyết Trọng Kiếm, vung trường kiếm chém ngang về đám binh sĩ đang đi tới!
-“Vụt” một phát, nhát kiếm này tạo thành một kiếm quang hình bán nguyệt. Vòng kiếm khí này càng bay càng lớn dần lên! Khi đến trước mặt đám binh sĩ, thì bề ngang của nó đã lên tới sáu thước!
Nhìn thấy đạo kiếm khí cường đại này, đám binh sĩ kia lập tức phối hợp hét to một tiếng, tất cả vận khởi đấu khí toàn thân không chút do dự chém lên kiếm khí của Nguyễn Tuấn Long.
Âm thanh vang lên không dứt bên tai, nhưng khi đấu khí của đám binh sĩ đánh lên kiếm khí của Nguyễn Tuấn Long thì cứ như ruồi muỗi đánh trâu, một chút chống đỡ cũng không được.
-“Ầm!”
Trong chiến đấu, dù chỉ chậm một giây cũng đủ để mất mạng! Đến lúc đám binh sĩ nhận ra đấu khí của mình đánh ra không có hiệu quả, thì kiếm khí của Nguyễn Tuấn Long đã bay tới chỗ bọn họ đứng! Một tiếng nổ lớn vang lên, kiếm khí chém trúng vị trí đám binh sĩ đang đứng khiến nơi đó xuất hiện một cái hố lớn, cát bụi bay đầy trời. Máu thịt lẫn lộn với cát.
Chỉ một kiếm! Chỉ một kiếm mà khiến đám binh sĩ không có cả thời gian tránh né, tất cả đều bị kiếm khí kia biến thành tro bụi.
Một lúc lâu sau, cát bụi mới tan đi, ngoại trừ xuất hiện một cái hố thật lớn thì không còn cái gì cả!
-“Hôm nay là ngày gì mà sao ban nãy đệ thấy đám ẻo lả kia tập trung đông thế!? Có gì đó đặc sắc sao huynh?”
-“Để ta nói ngươi nghe, cái tên đầu gỗ này suốt ngày chỉ có ôm cây kiếm đen xì kia chứ không để ý đến mấy chuyện khác đâu. Chuyện nó là thế này, thực ra hôm nay ở Tràng Tiền lầu có phối hợp với Đinh Tử Hương thương hội thực hiện một cuộc đấu giá mỹ nữ á. Hình như còn có một thứ gì đó rất đặc biệt nữa.” Lý Quân Sinh cười một tiếng.
-“Đinh Tử Hương, nghe quen quen, hình như đó là thương hội của mẹ thì phải!” Trần Nguyên đảo mắt nghĩ thầm.
-“Thế Long huynh có tính ở lại xem không!” Lý Quân Sinh liếc nhìn Nguyễn Tuấn Long.
-“Sao cũng được.” Nguyễn Tuấn Long nhướng mày ra vẻ suy nghĩ rất lâu rồi mới gật đầu đồng ý.
..................................................................................................
-“Ngọc Lan tôi rất hân hạnh được đón tiếp các vị khách quý đến đây ngày hôm nay….Ngày hôm nay Tràng Tiền lâu chúng tôi phối hợp cùng với Đinh Tử Hoa thương hội tổ chức một cuộc đấu giá các mỹ nữ, và đặc biệt sau khi đấu giá các nàng chân dài xong, chúng tôi sẽ đấu giá một thứ vô cùng đặc biệt. Và bây giờ cuộc đấu giá xin được phép bắt đầu.”
Bước ra giới thiêu trước vô số quan khách là một cô gái vô cùng xinh đẹp, ước chừng khoảng hai mươi tuổi, vóc dáng vô cùng bốc lửa, thân hình hấp dẫn chuẩn hình chữ S, khuôn mặt hoàn mỹ toát nên vẻ thành thục của người con gái đang độ tuổi đẹp nhất đời người, mái tóc đen dài suôn mượt đến hông, khiến tất cả mọi người có mặt tại đây đều mê mẩn, tất nhiên vẫn là nên trừ Trần Nguyên và Nguyễn Tuấn Long ra. Lúc người con gái đó bước ra, vô số tiếng vỗ tay cùng tiếng gào hú của đám đàn ông vang lên….
-“Chu choa mạ ơi! Ngọc Lan! Nàng ấy thật đẹp làm sao! Ôi vẻ đẹp thần thánh đó đã làm con tim ta xao xuyến bấy lâu! Ôi.....” Lý Quân Sinh sau khi thấy người con gái ấy liền nhảy tưng tưng như một con thỏ đến thời kì động đực.
-“Kệ tên này đi, người con gái nào đẹp hắn cũng có biểu hiện như vậy hết!” Nguyễn Tuấn Long nhấp một ngụm trà, vẻ mặt bình thản.
......................................................................................
-“Huynh, huynh nhìn cô gái mặc đồ đen kia kìa, ai cưới về mà léng phéng chắc nó rút xương sườn ra là phi tiêu!” Trần Nguyên ngồi chỉ chỉ cô gái mặc bộ đồ đen mỏng vừa mới bước ra.
-“Chậc, đệ xem, cô ả áo xanh dương kia đầu gối bị cháy nắng, thâm xì luôn kìa, kiểu này chắc hồi nhỏ bị bắt quỳ nhiều lắm nè. Khuôn mặt thì ôi thôi rồi, đúng chuẩn em là bà nội của anh luôn.” Nguyễn Tuấn Long vuốt vuốt cái cằm không có cọng râu nào, bĩu môi chỉ về phía cô gái áo xanh vừa mới bước ra.
-“Ối, dáng đứng kinh vãi, tường thành vĩnh cữu nữa chứ! Không biết mấy đời chồng rồi đây! Chân còn to hơn cả ta!” Lý Quân Sinh phun hết nước trà trong miệng ra khi thấy cô gái áo đỏ bước ra.
-“Nhằm nhò gì! Cô kia dáng đi như một binh sĩ kìa, lưng lại dài, chân một mẩu. Được cái mặt xinh. Chắc con cái nhà binh đây mà!” Trần Nguyên phẩy tay, chỉ vào cô gái áo đen hở ngực xẻ chân đang hùng hổ bước ra.
-“Chậc, cô này chân như cột đình, đứng như bà hàng thịt, lại còn chân ngắn lưng dài, cơ mà mặt xinh. Nhưng một bên đầu gối lại thâm. Thương đôi giày vãi.” Lý Quân Sinh lắc đầu cảm thán.
-“Ta cảm thấy quan ngại sâu sắc về cuộc đấu giá này.” Nguyễn Tuấn long sờ sờ mũi, nở nụ cười khổ.
-“Toàn dáng đứng dạng ra thế này! Nhìn giống sắp đánh ghen vãi cả ra!” Lý Quân Sinh lắc lắc đầu, khuôn mặt khổ sở vô cùng.
Ba con hàng này ngồi bàn tán với nhau, toàn chỉ ra điểm xấu của những cô nàng chân dài vừa đi ra, còn nói to nữa chứ, mặc dù bị ba tên lầy lội này vạch ra mấy điểm xấu thế đấy nhưng vẫn có nhiều người ra giá mua những cô nàng này.
-“Đám quý tộc này thật là mắt nhìn hàng kém quá!” Lý Quân Sinh nuốt một ngụm trà, lắc đầu cảm thán.
-“Chậc. Như cô mới được mua về vừa rồi, cái giá một vạn kim tệ không đáng, một ngàn kim tệ ta cũng không thèm bỏ ra. Nhìn xem, có lông rún, quả lông mày thần thánh, bụng ưỡn mông lại rạn, ui giời ơi! Mắt thẩm mỹ xuống cấp hết rồi sao.” Nguyễn Tuấn Long phun luôn nước trà trong miệng ra.
-“Ôi giời ơi! Nhìn cô kia kìa, một vạn năm nghìn đấy, sao toàn răng vậy này, chắc nhà cô ta bán dừa rồi, răng này nạo dừa chắc công suất lắm. Đúng là răng đi trước môi lả lướt theo sau.” Trần Nguyên đưa tay lên trán, lắc lắc đầu.
-“Bọn phá gia chi tử này chết chuyện làm rồi sao mà bỏ tiên đi mua mấy đứa này chứ!” Nguyễn Tuấn Long đập bàn, hai mắt tràn đầy tức giận.
-“Trời hai vạn luôn, ta nể bọn nó rồi! Cổ rụt thế này, chắc tập thiết đầu công dữ quá. Em vừa rồi mặt còn xinh, còn qua cô này tụt cảm xúc vãi nồi.” Lý Quân Sinh lắc đầu nguầy nguậy.
-“Xin mời các quý khách ra khỏi hội đấu giá!” Một người trung niên mập mạp hùng hổ đi đến chỗ ba người Trần Nguyên làm bộ dáng đuổi người, đằng sau còn có một đám cao to không đen nhưng hôi.
-“Cút ngay!” Trần Nguyên tung cước đạp người trung niên này văng đi, quăng thêm cái thẻ kim cương vô mặt lão.
Sau khi thấy cái thẻ kim cương, người trung niên liền vãi hết mồ hôi, tính mở miệng nói gì đó, thấy Lý Quân Sinh rút hoàng lệnh ra, hắn triệt để câm lặng, tới Nguyễn Tuấn Long rút MIễn Tử Lệnh ra, lão mập ma trực tiếp xỉu ngay tại chỗ, mấy tên cao to kia vất vả lắm mới lôi đi được.
.....................................................................
Mười lăm phút sau.
-“E hèm....sau khi đấu giá các mỹ nữ xong, bây giờ chúng tôi sẽ đấu giá vật quan trọng nhất ngày hôm nay. Như các vị đã biết, Âu Long đại lục của chúng ta có rất nhiều chủng tộc, trong đó cao quý nhất chính là tộc Tiên. Phải biết rằng tộc Tiên hiện nay ở đại lục cũng không dễ tìm, hầu như họ toàn ẩn thân ở trong rừng sâu nước thẳm, càng không phải nói đến tộc Tiên cấp bậc Ngọc Lục Bảo, quý vị nên biết cấp bậc Ngọc Lục Bảo trong tộc Tiên rất ít, địa vị chỉ đứng sau Nữ Hoàng tộc Tiên. Hơn nữa, hôm nay cuộc đấu giá của chúng tôi sẽ không chỉ bán ra một tộc Tiên xinh đẹp hơn cả tôi, mà còn có khả năng dùng cung tên bắn chết Đấu Tông.....”
Một mảnh vải lớn màu đỏ được kéo ra phía bên dưới trung tâm sân khấu, một người con gái với một cái xiềng xích trên cổ, một cô gái dáng người thanh mảnh với mái tóc màu xanh biếc và đôi mắt trong veo hiện ra ngay trước mặt mọi người, tuổi của cô gái xem ra cũng chỉ tầm mười tám mười chín tuổi, vóc người cao va đầy đặn, bộ ngực to nhô cao, eo thon mảnh, cả cơ thể là một đường cong hoàn mỹ, cái mông đằng sau đã to lại còn hơi vểnh khiến người xem cứ muốn ngắm nhìn mãi, bộ quần áo có chút cũ nát, lộ ra làn da trắng nõn như tuyết, khiến tất cả phái nữ đều phải ghen tức.
Đương nhiên đây không phải là điều quan trọng, quan trọng nhất là khuôn mặt tuyệt đẹp, đôi mắt to tròn, đôi môi xinh xắn cộng thêm cặp lông mi dài cong vút, phối hợp với sống mũi cao, làn da trắng nõn, đôi mắt thơ ngây giống như thiên sứ, cao ngạo mà cô đon, trong ánh mắt tràn đầy hồn nhiên và sợ hãi, đôi mắt tròn to rơm rớm nước mắt, nhìn mọi người xung quanh với chút sợ hãi, sau đó cúi gằm mặt xuống, nhìn dáng vẻ đáng yêu khiến mọi người có chút thương tiếc, đàn ông ai cũng điên cuồng, nhưng….
-“Hơn nữa tộc Tiên có thiên phú với rất nhiều thứ, chắc các vị ở đây cũng từng nhớ năm xưa một người tộc Tiên cấp bậc Ngọc Lục Bảo đã dùng kiếm giết chết một Đấu Vương vô cùng dễ dàng. Hôm nay chúng tôi đấu giá một tộc Tiên có khả năng sử dụng cung giết chết một Đấu Tông. Vì cô nàng tộc Tiên này chúng tôi chết mất hai Đấu Linh, mười Đại Đấu Sư, hơn nữa còn bồi theo mấy tên thủ hạ Đấu Sư nữa...”
-“Năm mươi vạn kim tệ. Ai dám trả giá cao hơn ta giết cả nhà kẻ đó.” Trần Nguyên đứng dậy thu lại tiếu ý, gầm lên, vẻ mặt lạnh lùng vô tình, khuôn mặt cùng hung cực ác, ánh mắt sắc bén hơn đao. Giọng nói mang theo sát khí kinh người khiến Lý Quân Sinh bên cạnh cũng phải sợ hãi, tiếng nuốt nước bọt của kẻ hèn mọn này vang lên sau giọng nói Trần Nguyên, còn Nguyễn Tuấn Long thì chỉ nhíu mày, trong lòng càng ngày càng coi trọng Trần Nguyên.
-“Thằng nhóc kia, mày là cái thá gì....Ặc...” Một người trung niên đứng lên chỉ thẳng tay vào mặt Trần Nguyên liền bị hắn một chưởng đánh cho ngũ tạng tan nát, khí tuyệt tại chỗ.
-“Ai dám không phục bước ra đây! Ta sẵn sàng tiếp các ngươi.” Trần Nguyên đứng đó gầm lên, hai mắt long lên sòng sọc.
-“Đừng tưởng có chút sức mạnh mà bố láo với như thế!” Một trung niên Đấu Linh đứng lên vận đấu khí lao về phía Trần Nguyên liền bì một quyền như bài sơn đảo hải của Trần Nguyên đánh cơ thể nát tan, máu thịt bắn tung tóe.
-“Còn tên nào dám bước ra cản ta!” Trần Nguyên vung tay, năm hòm kim tệ lớn rơi xuống trung tâm sân khấu.
-“Nàng là của ta!” Giọng nói vô cùng bá đạo, từng chữ một chấn động tới tận linh hồn của những người đang ở đây. Không có ai dám lên tiếng, tất cả mọi người đều im lặng nhìn lên chỗ ba người Trần Nguyên.
-“Đây là huynh đệ tri kỉ của Lý Quân Sinh ta!” Lý Quân Sinh đứng dậy thản nhiên phun ra một câu nói ngắn gọn nhưng lại khiến cho mọi người xung quanh phải câm lặng, không ai dám nói một câu.
-“Đây là huynh đệ sinh tử của Nguyễn Tuấn Long ta.” Cả Nguyễn Tuấn Long cũng đứng lên, giọng nói lạnh lùng vô cùng. Không nhìn thì tốt hơn, vừa nhìn thì đã hoảng sợ, hai tên điên này sao lại ngồi cạnh nhau. Trời ạ! Một mình Lý Quân Sinh đã đủ làm người khác run sợ rồi, bây giờ còn thêm tên thần sầu quỷ khóc này nữa thì càng không có ai dám lên tiếng, vốn có một hai vị muốn đứng lên trả giá cao hơn rồi sẽ cử người ra tay xử Trần Nguyên nhưng khi nhìn thấy hai người này ngồi cùng nhau đã lựa chọn một cách thông minh là im lặng, bởi vì hai người bọn họ mỗi người đều không phải là hàng có thể đụng, hai tên này như một con cua đi ngang ở Hoàng Thành, ai đủ khả năng động đến hai con hàng này?
Không phải Nguyên Phương bị sắc đẹp của cô gái tộc Tiên này đánh động, hắn càng không phải một tên ngốc giết người tại đây, suy cho cùng hắn cũng là người mới đến đây, nền móng chưa ổn, người ở đây tuy không có ai là nhân vật lớn nhưng đều là con cháu của những nhân vật tầm cỡ, nếu như cớ lỡ đắc tội Trần Nguyên cũng không sợ, nhưng lại là điều không cần thiết, Trần Nguyên luôn có một nguyên tắc, đó là tránh voi chẳng xấu mặt nào, khi nào đủ sức cân cả Hoàng Thành thì lúc đó mới hổ báo. Nhưng sự xuất người con gái tộc Tiên này đã đánh động tới tận linh hồn, chạm vào nỗi đau ẩn sâu nhất trong tâm hồn Trần Nguyên. Người con gái này quá giống chị ấy. Không, chính là chị ấy mới đúng!
Ngọc Lan thấy Trần Nguyên trả giá cao như vậy, vốn đã chuẩn bị gõ búa rồi, nhưng sự tình sau đó liền khiến nàng ngẩn ngơ...Mãi cho đến khi cả Lý Quân Sinh cùng Nguyễn Tuấn long đứng dậy lên tiếng, nàng mới giật mình gõ búa trong vô thức, không hề hỏi bất cứ thứ gì nữa. Đùa sao! Hai tên biến thái đều đứng ra bảo lãnh, như vậy trừ phi chỉ có hạng người chán sống, nếu không ai dám nhiều lời đứng ra chứ!
Nói gì thì nói, Lý Quân Sinh mặc dù nhân phẩm có chút hèn mọn, nhưng hắn rất có tài, từ quân sự đến chính trị hắn cứ như một con cáo già đã lăn lộn cả đời trong quan trường, không gì không biết, về tu luyện hắn còn là một Đại Đấu Sư một sao đấy, mới chỉ mười chín tuổi thôi. Mặc dù đôi khi hắn làm mấy việc có chút hoang đường, nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng đến lòng tin của Hoàng Đế với hắn, lại càng lúc càng sủng ái hắn hơn.
Còn về phần Nguyễn Tuấn Long gia đình hắn mặc dù thần bí nhưng lại vô cùng bề thế, người dám trêu hắn gần như không có ai…Mà cũng thôi đi, tên biến thái đó, trong Hoàng Thành này tốt xấu thỉnh thoảng còn có được mấy người dám trêu chọc Lý Quân Sinh, nhưng nếu ai là con cháu quý tộc mà có nhân phẩm xấu dám trêu Nguyễn Tuấn Long, đảm bảo rằng sẽ bị đập thành ngu ngốc…Bất kể ai cũng không ngoại lệ, có ma quỷ mới trêu chọc hắn.
Hai tên điên cùng đứng ra bảo lãnh cho Trần Nguyên khiến tất cả mọi người đều đều suy đoán, không lẽ thân phận của Trần Nguyên lại kinh khủng tới mức mà hai người này phải lấy lòng sao!??
-“Mẹ nó, ba thằng nhà quê mà cũng không ai dám nói lại, người ở Nam Việt....” Một tên thanh niên người QUốc Hoa đứng lên cười nhạo liền bị Lý Quân Sinh co chân nhảy lên đạp cho hắn một cái ngã lăn xuống đất:
-“Chó QUốc Hoa im mồm lại, đây không phải nơi để mày có thể sủa.” Tiếp theo đó một tiếng “Rắc” vang lên, mũi hắn đã bị Lý Quân Sinh đạp gãy, máu tươi bắn tung tóe cả khuôn mặt hắn. Nhưng hắn lại không có thể thốt ra một tiếng nào, bởi vì lúc này cái miệng của hắn đã bị Lý Quân Sinh giẫm lên.
-“Còn thằng nào người QUốc Hoa nữa không!? Ẳng lên cho ta nghe cái nào!?” Nguyễn Tuấn Long thản nhiên nói, lúc này sự kiên nhẫn của hắn đã tới cực điểm rồi…
-“Tao!...” Một tên mập mạp đứng lên nhận mình là người Quốc Hoa liền ăn một cái tát vô mặt đánh bay đi, va mạnh lên trên tường. Từ trong miệng hắn, răng môi lẫn lộn rồi trào ra cùng với máu.
-“Ha ha! Đến đây! Đến đây! Người đâu! Mau! Mau bắt tên này và đồng bọn của hắn cho ta! Ta muốn tên Hoàng Đế của Nam Việt phải khúm núm xin lỗi ta..” Tên mập lập tức bật dậy, nhanh chóng lui ra phía sau. Thật khó tin thân hình ục ịch như hắn lại có tốc độ nhanh như vậy.
Trần Nguyên quay đầu nhìn lại phía sau rồi khẽ bật cười. Khó trách tên kia đột nhiên thay đổi bộ dạng, hóa ra là có người tới cứu viện! Ở lối vào hội đấu giá, một đám binh sĩ vạm vỡ trang bị vũ khí tận răng đang đằng đằng sát khí đi về phía bọn hắn.
- “Ha ha, tới đúng lúc lắm! Lên hết cho ta!” Tên qmập người Quốc Hoa cảm thấy mình đã lui tới vị trí an toàn rồi, liền cười lớn, đồng thời chỉ huy đám binh sĩ kia!
Nguyễn Tuấn Long đứng dậy rút Hắc Tuyết Trọng Kiếm, vung trường kiếm chém ngang về đám binh sĩ đang đi tới!
-“Vụt” một phát, nhát kiếm này tạo thành một kiếm quang hình bán nguyệt. Vòng kiếm khí này càng bay càng lớn dần lên! Khi đến trước mặt đám binh sĩ, thì bề ngang của nó đã lên tới sáu thước!
Nhìn thấy đạo kiếm khí cường đại này, đám binh sĩ kia lập tức phối hợp hét to một tiếng, tất cả vận khởi đấu khí toàn thân không chút do dự chém lên kiếm khí của Nguyễn Tuấn Long.
Âm thanh vang lên không dứt bên tai, nhưng khi đấu khí của đám binh sĩ đánh lên kiếm khí của Nguyễn Tuấn Long thì cứ như ruồi muỗi đánh trâu, một chút chống đỡ cũng không được.
-“Ầm!”
Trong chiến đấu, dù chỉ chậm một giây cũng đủ để mất mạng! Đến lúc đám binh sĩ nhận ra đấu khí của mình đánh ra không có hiệu quả, thì kiếm khí của Nguyễn Tuấn Long đã bay tới chỗ bọn họ đứng! Một tiếng nổ lớn vang lên, kiếm khí chém trúng vị trí đám binh sĩ đang đứng khiến nơi đó xuất hiện một cái hố lớn, cát bụi bay đầy trời. Máu thịt lẫn lộn với cát.
Chỉ một kiếm! Chỉ một kiếm mà khiến đám binh sĩ không có cả thời gian tránh né, tất cả đều bị kiếm khí kia biến thành tro bụi.
Một lúc lâu sau, cát bụi mới tan đi, ngoại trừ xuất hiện một cái hố thật lớn thì không còn cái gì cả!
/62
|