Căn nhà trống vắng chỉ có tiếng bát đũa lanh canh ở trong bếp. Huyền không thể không tức giận trước sự vụng về của Liễu. Liễu đã làm mẻ bành thứ “n” rồi mà vẫn không thành công. Nên chê người dạy không có trình độ hay học trò kém cỏi vụng về???
Tuy mặc tạp dề nhưng hầul hết quần áo của Liễu đều dính đầy bột mì. Sau khi cho mẻ bánh vào lò, Liễu mới thở nhẹ. Nhưng mắt cô bỗng tối sầm khi nhìn rác rưởi trên sàn: nào là vỏ trứng ngổn ngang, vỏ dâu tây, bột bụi bám khắp sàn. Huyền lừ mắt vứt tạp dề lên bàn ăn:
-Tự đi mà dọn.
Nói xong thì bỏ đi hẳn. Trang mở cửa phòng đi vào. Nhìn thấy sự lộn xộn trong bếp, cổ họng cô tắc nghẽn không nói lên lời. Cô bước qua đám vỏ trứng, ngồi lại bàn ăn, lắc đầu:
-Không thể tưởng tượng được, cậu nấu ăn hay là phá bếp vậy?
Liễu cũng chẳng thể tin được bản than lại tệ hại như vậy. Cô mở tủ lạnh, lấy nước cam cho Trang rồ ngồi xuống bàn.
-Liễu này?
-Ừ. –Liễu ngẩng lên nhìn Trang chẳng mấy tâm trạng. Trang loay hoay cốc nước lạnh trong tay, nói nhè nhẹ nhưng Liễu đủ nghe:
-Tớ chia tay Thanh rồi.
Liễu cũng đoán được một kết cục như thế nhưng không ngờ Trang lại dứt khoát nhanh như vậy. Đúng là tình bạn hơn tình yêu rất nhiều. Nhưng Liễu vẫn hỏi lại:
-Vì mình hả?
Trang tựa lưng ra sau, ánh mắt tràn đầy ấm áp, lắc đầu nhè nhẹ:
-Không hẳn là vì cậu, một phần vì bản thân mình nữa. Dù sao cũng rất buồn nhưng có mọi người ở bên, mình tin sẽ tốt thôi.
Ánh mắt Liễu nhìn Trang lạnh lùng, vừa oán than, vừa cảm thông. Trang đúng là rất tự tin nhưng mọi chuyện đâu dễ dàng như thế. Liễu cười nhàn nhạt:
-Cuối cùng mình cũng biết chắc chắn tại sao mình bị đuổi việc rồi.
-Là sao?
Khuôn mặt Trang bỗng nhiên đen lại.Liễu nhìn thẳng vào mắt nàng như để tuyên bố cách rõ rang hơn:
-Chú của anh ta là giám đốc tòa soạn mình.
Ý cậu là….? Cậu chắc chắn không?
Liễu gật đầu: -Tin hay không thì tùy cậu. Dù sao mình cũng xin lỗi cậu, mình đã không để ý đến cảm xúc của cậu. Bậy giờ mình muốn mọi thứ trôi qua thôi.
Trang đứng bật dậy, nàng đã cực kì tức giận. Liễu hiểu nhưng cô cười:
-Đừng tìm anh ta tính sổ làm gì. Tránh xa loại người như hắn ta càng sớm càng tốt. Mình sẽ tìm công việc mới, mình không ngại làm lại từ đầu. Người tài năng như mình chỉ có công ty phế phẩm mới không nhận thôi.
Trang chẳng biết nói gì ngoài từ: -Xin lỗi cậu…
Tuy mặc tạp dề nhưng hầul hết quần áo của Liễu đều dính đầy bột mì. Sau khi cho mẻ bánh vào lò, Liễu mới thở nhẹ. Nhưng mắt cô bỗng tối sầm khi nhìn rác rưởi trên sàn: nào là vỏ trứng ngổn ngang, vỏ dâu tây, bột bụi bám khắp sàn. Huyền lừ mắt vứt tạp dề lên bàn ăn:
-Tự đi mà dọn.
Nói xong thì bỏ đi hẳn. Trang mở cửa phòng đi vào. Nhìn thấy sự lộn xộn trong bếp, cổ họng cô tắc nghẽn không nói lên lời. Cô bước qua đám vỏ trứng, ngồi lại bàn ăn, lắc đầu:
-Không thể tưởng tượng được, cậu nấu ăn hay là phá bếp vậy?
Liễu cũng chẳng thể tin được bản than lại tệ hại như vậy. Cô mở tủ lạnh, lấy nước cam cho Trang rồ ngồi xuống bàn.
-Liễu này?
-Ừ. –Liễu ngẩng lên nhìn Trang chẳng mấy tâm trạng. Trang loay hoay cốc nước lạnh trong tay, nói nhè nhẹ nhưng Liễu đủ nghe:
-Tớ chia tay Thanh rồi.
Liễu cũng đoán được một kết cục như thế nhưng không ngờ Trang lại dứt khoát nhanh như vậy. Đúng là tình bạn hơn tình yêu rất nhiều. Nhưng Liễu vẫn hỏi lại:
-Vì mình hả?
Trang tựa lưng ra sau, ánh mắt tràn đầy ấm áp, lắc đầu nhè nhẹ:
-Không hẳn là vì cậu, một phần vì bản thân mình nữa. Dù sao cũng rất buồn nhưng có mọi người ở bên, mình tin sẽ tốt thôi.
Ánh mắt Liễu nhìn Trang lạnh lùng, vừa oán than, vừa cảm thông. Trang đúng là rất tự tin nhưng mọi chuyện đâu dễ dàng như thế. Liễu cười nhàn nhạt:
-Cuối cùng mình cũng biết chắc chắn tại sao mình bị đuổi việc rồi.
-Là sao?
Khuôn mặt Trang bỗng nhiên đen lại.Liễu nhìn thẳng vào mắt nàng như để tuyên bố cách rõ rang hơn:
-Chú của anh ta là giám đốc tòa soạn mình.
Ý cậu là….? Cậu chắc chắn không?
Liễu gật đầu: -Tin hay không thì tùy cậu. Dù sao mình cũng xin lỗi cậu, mình đã không để ý đến cảm xúc của cậu. Bậy giờ mình muốn mọi thứ trôi qua thôi.
Trang đứng bật dậy, nàng đã cực kì tức giận. Liễu hiểu nhưng cô cười:
-Đừng tìm anh ta tính sổ làm gì. Tránh xa loại người như hắn ta càng sớm càng tốt. Mình sẽ tìm công việc mới, mình không ngại làm lại từ đầu. Người tài năng như mình chỉ có công ty phế phẩm mới không nhận thôi.
Trang chẳng biết nói gì ngoài từ: -Xin lỗi cậu…
/38
|