Ở Hà Nọi, trời đột ngột trở lạnh, là cuối thu nhưng tiết trời đã se lạnh của đầu đông. Đã một tuần trôi qua, Liễu suốt ngày ăn rồi ngủ, chán thì xem tivi. Sự nhiệt tình trong cuộc sống đã tụt dốc không phanh. Mọi người được bữa xả hơi, nhận ra sự bê tha của Liễn liền vực cô dậy để hỏi cho ra nhẽ.
-Gì chứ? Tớ bị đuổi việc rồi.
Mọi người ai nấy đỏ toàn tập. Đuổi việc? Ánh mắt từng người giao nhau, chung một ý nghĩ “không thể tin được.” Cũng pahir người suốt ngày hăm hở cầm máy ảnh đi trộm tin tức, bận rộn không có thời gian nghr ngơi. Đáng ra phải được thưởng chứ? Người làm việc chăm chỉ như vậy tự dưng kêu đuổi việc thì ai tin chứ?
Liễu nằm trườn ườn trên ghế xô-pha, mắt nhắm mắt mở. Ở trong đám dễ thấy Trang đang đăm chiêu suy nghĩ, có chút bất lực bộc lộ trên khuô mặt. Huyền đánh đét vào mông Liễu:
-Dậy! Dậy đi xin việc đi chứ! Định nằm ăn bám bạn bè à?
Liễu có vẻ uể oải:
-Ai cần thuê trợ lý không? Tớ chấp nhận mức lương bèo bọt.
-Hòa phẩy tay: -Cậu thì làm gì được chứ?
Liễu nhìn Hòa, đôi mắt sáng quắc. Cô ngồi bật dậy đày khí thế làm mọi người giật mình:
-Hòa này! Cậu nhận tớ làm trợ lí đi. Ít ra 5 năm trong ghề, tớ cũng quen nhiều ông “bầu sô”. Có show nào tớ kéo về cho cậu. Tiền hoa hồng tớ lấy rẻ lắm… 20% số đó là được.
Mến giơ tay bốp vào đầu cô, lắc đầu, vẻ không thể chấp nhận được ý kiến kia:
-Bad idea thế mà cậu cũng nghĩ ra được. Cậu biết lượng fan của Hòa bây giờ là bao nhiêu không? Hào đâu cần cậu quảng bá danh tiếng chứ!
Mắt Liễu thộn ra. Cô đứng phắt dậy, Huyền ngơ ngác:
-Đi đâu thế? Đang nói chuyện cơ mà…
-Đi đâu nữa! Lấy máy tính xem lượng fan của Hòa bây giờ là bao nhiêu..
Không đợi mà mọi người đồng loạt giơ nắm đấm lên. Liễu lại ngồi xuống ghế, thu mình lại chờ phán quyết của mọi người. Ánh gãi gãi mũi:
-Cậu nộp đơn xin việc ở đâu chưa?
Liễu gật đầu thở dài: -5 hồ sơ gửi 5 nơi. Đang chờ kết quả. Đúng là nhân tài không có đất dụng võ. Nhân thời gian rảnh rỗi, chúng ta tổ chức đi đâu chơi đi…
Trang đem sữa chua ra cho mọi người, nhăn mặt:
-Cậu bị đuổi ciệc tất nhiên rảnh chứ mọi người đâu có rảnh.
Oanh vì chuyện tình cảm với Ngọc Minh mà cô quên béng đi chuyện sức khỏe của Liễu. Cô bỗng run chân ngồi sụp xuống ghế. Mọi người bất ngờ chạy ra nhìn:
-Cậu sao thế? Sao sắc mặt khó coi thế?
Oanh ngẩm lên nhìn Liễu chằm chằm. Rõ ràng là Liễu cảm nhận thấy điều gì không ổn từ khi cô bị ngất ở bệnh viện. Liễu xua đi những thứ không hay trong đầu mình. Oanh cứ nhìn làm cô bói rối, cô lặp bặp:
-Sao cứ nhìn tớ thể?
Oanh thu đôi mắt mình lại, trong đầu đang phân tích tính toán mọi việc rồi lên tiếng:
-Tớ không sao.Tớ tháy nhân cơ hội này đi chơi một chuyến cũng được.
Oanh không có ý đinh nói cho Liễu biết bây giờ. Tự dưng bây giờ gặp Liễu rồi nói trong đầu cậu có khối u hay trịnh trọng tuyên bố “cậu bị u não”. Làm sao cô có thể mở miệng được? Dạo này không thấy Liễu kêu đau đầu nhưng bệnh này nhất định phải phẫu thuật mới có khả năng sống sót. Trước hết phải để cậu ấy có tinh thần thật vững vàng, khỏe mạnh mới được.
Nghe Oanh nói, mọi người cũn ngồi xuống suy ngẫm:
-Hay chúng ta đi biển đi. Đà Nẵng hoặc Nha Trang cũng được. Ở trong đó thời tiết rất đẹp.
Mến gật đầu mau lệ. Cô cũng ddangmuoons trốn Việt Anh. Cả năm làm việc, cô chưa xin nghỉ phép buổi nào. Bây giờ xin phép vài ngày chắc là ok.
-Mai là cuối tuần rồi. Vậy mai chúng ta suất phát luôn cho nóng.
-Nhưng…nhưng…
Hai tiếng “nhưng” thốt ra từ miệng Ánh và Hòa lập tức bị nghẹn trong họng khi đồng loạt ánh mắt mang hàm ý “thử không đi xem, biết tay nhau” chiếu thẳng lên người. Không khí trong phòng khách được chỉnh điều hòa ấm áp. Ánh và Hòa không lạnh mà run. Hai người đồng loạt phất tay:
-Ok đi. Đi không tiếc nuối.
Dù nói vậy nhưng trong đầu Hòa vẫn rủa “mẹ nó chứ, đây là ép buộc chứ nghỉ mát cái nỗi gì…”
Không phải cô không muốn đi cùng bạn bè nhưng ai bảo họ chọn đúng ngày thu âm MV mới của cô chứ. Hòa trút sự khó chịu bằng việc chạy bộ trên máy tập. Phòng thể dục kèm luyện võ ở dưới tầng hầm của ngôi nhà, khá rộng rãi, có chia ngăn để chơi bi-a, boxing và luyện đánh gôn ở cự ly gần.
Đến khi mệt vã mồ hôi cô mới chịu dừng, đi tắm rồi vào phòng ngủ. Áp lực đã được giảm đi nhiều.
-Gì chứ? Tớ bị đuổi việc rồi.
Mọi người ai nấy đỏ toàn tập. Đuổi việc? Ánh mắt từng người giao nhau, chung một ý nghĩ “không thể tin được.” Cũng pahir người suốt ngày hăm hở cầm máy ảnh đi trộm tin tức, bận rộn không có thời gian nghr ngơi. Đáng ra phải được thưởng chứ? Người làm việc chăm chỉ như vậy tự dưng kêu đuổi việc thì ai tin chứ?
Liễu nằm trườn ườn trên ghế xô-pha, mắt nhắm mắt mở. Ở trong đám dễ thấy Trang đang đăm chiêu suy nghĩ, có chút bất lực bộc lộ trên khuô mặt. Huyền đánh đét vào mông Liễu:
-Dậy! Dậy đi xin việc đi chứ! Định nằm ăn bám bạn bè à?
Liễu có vẻ uể oải:
-Ai cần thuê trợ lý không? Tớ chấp nhận mức lương bèo bọt.
-Hòa phẩy tay: -Cậu thì làm gì được chứ?
Liễu nhìn Hòa, đôi mắt sáng quắc. Cô ngồi bật dậy đày khí thế làm mọi người giật mình:
-Hòa này! Cậu nhận tớ làm trợ lí đi. Ít ra 5 năm trong ghề, tớ cũng quen nhiều ông “bầu sô”. Có show nào tớ kéo về cho cậu. Tiền hoa hồng tớ lấy rẻ lắm… 20% số đó là được.
Mến giơ tay bốp vào đầu cô, lắc đầu, vẻ không thể chấp nhận được ý kiến kia:
-Bad idea thế mà cậu cũng nghĩ ra được. Cậu biết lượng fan của Hòa bây giờ là bao nhiêu không? Hào đâu cần cậu quảng bá danh tiếng chứ!
Mắt Liễu thộn ra. Cô đứng phắt dậy, Huyền ngơ ngác:
-Đi đâu thế? Đang nói chuyện cơ mà…
-Đi đâu nữa! Lấy máy tính xem lượng fan của Hòa bây giờ là bao nhiêu..
Không đợi mà mọi người đồng loạt giơ nắm đấm lên. Liễu lại ngồi xuống ghế, thu mình lại chờ phán quyết của mọi người. Ánh gãi gãi mũi:
-Cậu nộp đơn xin việc ở đâu chưa?
Liễu gật đầu thở dài: -5 hồ sơ gửi 5 nơi. Đang chờ kết quả. Đúng là nhân tài không có đất dụng võ. Nhân thời gian rảnh rỗi, chúng ta tổ chức đi đâu chơi đi…
Trang đem sữa chua ra cho mọi người, nhăn mặt:
-Cậu bị đuổi ciệc tất nhiên rảnh chứ mọi người đâu có rảnh.
Oanh vì chuyện tình cảm với Ngọc Minh mà cô quên béng đi chuyện sức khỏe của Liễu. Cô bỗng run chân ngồi sụp xuống ghế. Mọi người bất ngờ chạy ra nhìn:
-Cậu sao thế? Sao sắc mặt khó coi thế?
Oanh ngẩm lên nhìn Liễu chằm chằm. Rõ ràng là Liễu cảm nhận thấy điều gì không ổn từ khi cô bị ngất ở bệnh viện. Liễu xua đi những thứ không hay trong đầu mình. Oanh cứ nhìn làm cô bói rối, cô lặp bặp:
-Sao cứ nhìn tớ thể?
Oanh thu đôi mắt mình lại, trong đầu đang phân tích tính toán mọi việc rồi lên tiếng:
-Tớ không sao.Tớ tháy nhân cơ hội này đi chơi một chuyến cũng được.
Oanh không có ý đinh nói cho Liễu biết bây giờ. Tự dưng bây giờ gặp Liễu rồi nói trong đầu cậu có khối u hay trịnh trọng tuyên bố “cậu bị u não”. Làm sao cô có thể mở miệng được? Dạo này không thấy Liễu kêu đau đầu nhưng bệnh này nhất định phải phẫu thuật mới có khả năng sống sót. Trước hết phải để cậu ấy có tinh thần thật vững vàng, khỏe mạnh mới được.
Nghe Oanh nói, mọi người cũn ngồi xuống suy ngẫm:
-Hay chúng ta đi biển đi. Đà Nẵng hoặc Nha Trang cũng được. Ở trong đó thời tiết rất đẹp.
Mến gật đầu mau lệ. Cô cũng ddangmuoons trốn Việt Anh. Cả năm làm việc, cô chưa xin nghỉ phép buổi nào. Bây giờ xin phép vài ngày chắc là ok.
-Mai là cuối tuần rồi. Vậy mai chúng ta suất phát luôn cho nóng.
-Nhưng…nhưng…
Hai tiếng “nhưng” thốt ra từ miệng Ánh và Hòa lập tức bị nghẹn trong họng khi đồng loạt ánh mắt mang hàm ý “thử không đi xem, biết tay nhau” chiếu thẳng lên người. Không khí trong phòng khách được chỉnh điều hòa ấm áp. Ánh và Hòa không lạnh mà run. Hai người đồng loạt phất tay:
-Ok đi. Đi không tiếc nuối.
Dù nói vậy nhưng trong đầu Hòa vẫn rủa “mẹ nó chứ, đây là ép buộc chứ nghỉ mát cái nỗi gì…”
Không phải cô không muốn đi cùng bạn bè nhưng ai bảo họ chọn đúng ngày thu âm MV mới của cô chứ. Hòa trút sự khó chịu bằng việc chạy bộ trên máy tập. Phòng thể dục kèm luyện võ ở dưới tầng hầm của ngôi nhà, khá rộng rãi, có chia ngăn để chơi bi-a, boxing và luyện đánh gôn ở cự ly gần.
Đến khi mệt vã mồ hôi cô mới chịu dừng, đi tắm rồi vào phòng ngủ. Áp lực đã được giảm đi nhiều.
/38
|