Xế chiều, mọi người đều đi hết, Liễu nằm ườn ra xem tivi. Không ngờ cũng có lúc lâm vào tình cảnh cô quạnh này.
-Cũng tốt! Càng tự do!
Cô cầm gói mì vừa gặm sống, vừa nghe nhạc noel một mình. Chẳng sao cả. Bỗng tiếng chuông cửa reo.
-Làm gì còn ai nữa nhỉ? Hoàng Trân đi công tác nước ngoài một tuần làm gì đã về?
Vừa mở cửa, bé Thu ùa vào, vai vẫn còn mang cặp sách.
-Vừa về học sao?
-Vâng! Cháu bắt xe bus tới đây.
Con bé theo Liễu vào nhà. Nó ngạc nhiên:
-Mọi người đâu hết rồi cô?
Liễu ngồi xuống ghế sopha, ngán ngẩm trả lời:
-Hẹn hò rồi.
-Sao cô không đi hẹn hò?
-Thì cô đang hẹn hò với tự do đây. Cháu bảo quản gia là cháu tới đây chưa?
-Rồi ạ!
Đến bữa tối, bé Thu ôm bụng kêu đói. Hai cô cháu lần mò xuống bếp. Nó hỏi nghiêm túc:
-Cô biết nấu ăn không đấy?
-Nấu ăn à?
Nấu ăn hình như là một khái niệm mới. Bảo cô nấu ăn chẳng khác gì bảo cô phá bếp cả. Hai người cảm thấn đứng trước tủ lạnh, chẳng lẽ lại ăn mì gói sao? Thu kéo áo cô:
-Hay mình ra ngoài ăn đi. Cháu muốn xem noel nữa. Chúng ta hẹn hò đi!
-Hẹn hò á? OK!
Ngoài đường đông nghẹt luôn. Họ dồn về phía quảng trường, nơi tổ chức văn nghệ. Chủ yếu lag các cặp đôi nắm tay nhau đi. Nhìn rất hạnh phúc và ấm áp.
Mặc kệ.
Hai cô cháu nắm tay nhau, vừa ăn kem vừa nhìn nhau cười.
Hội trường khá đông, nên hai người kiễng chân vừa bị đẩy ra khỏi vòng người. Cô bỗng nhìn sang bên đường. Hòa loi choi nhảy lên xem, bên cạnh là An Thuận với vẻ mặt lạnh lùng. Hòa cười rất tươi.
Liễu lặng lẽ rút điện thoai ra, chụp góc hai người đứng.Trong đám người chộn rộn, cô nhìn rõ từng cặp một. Kabin và Huyền nắm tay nhau đi xem quả cầu tuyết. Oanh và Ngọc Minh đứng cạnh một cây thông lớn đốt pháo bong. Ở bên kia, Việt Anh nhẹ nhàng cởi áo vest khoác lên vai Mến. Ánh và Đức Huy giành nhau kem bong giữa lòng đường. Trong cửa hàng bán đồ lưu niệm rất dễ nhận ra Trang đang tung hứng mấy đồ chơi, anh chàng bên cạnh cười không ngớt.
Mỗi khoảnh khắc đẹp đều được lưu giữ.
Dù có đi đâu, có cách xa nhau bao lâu thì số phận đã sắp đặt để họ hội tụ và ở bên nhau. Chẳng điều gì có thể thay đổi được.
Liễu nhìn những tấm ảnh vừa chụp, bạn cô ai nấy cười hạnh phúc. Tâm hồn cô nhẹ nhàng đến khó tả.
-Mọi người sẽ hạnh phúc. Bây giờ là em thôi.
Giọng nói quen thuộc quá. Bé Thhu nhìn anh ngạc nhiên rồi reo lên:
-Anh về rồi.!
Nó chạy lại ôm trầm lấy Hoàng Trân. Liễu nhìn anh, nhún vai. Anh nhìn cô, cười dịu dàng.
Hoàng Trân tiến lại gần cô giữa ngàn bản nhạc noel ấm áp. Anh quỳ xuống, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc:
-Đồng ý ở bên anh nhé! Cả đời bên anh được không?...
Hoa đào nở rực hồng cả con đường. Sẽ có nhiều đám cưới được tổ chức đây…
THÀNH PHỐ ĐÃ BƯỚC SANG MÙA TUYẾT TAN. .!
***
Suy cho cùng câu chuyện của tôi cũng chỉ là suy tưởng mà ra. Mà cơ hội để thực hiện là không có. Dù vậy nhưng ước mơ này đã sống trong tôi và trong trái tim từng người trong nhóm.
STT: Tớ sẽ thi báo chí, thực hiện một phần của câu chuyện. Hãy cổ vũ cho tớ mọi người ơi! Hãy để tờ thực hiện ước mong ấy. Được chứ. .???
-Cũng tốt! Càng tự do!
Cô cầm gói mì vừa gặm sống, vừa nghe nhạc noel một mình. Chẳng sao cả. Bỗng tiếng chuông cửa reo.
-Làm gì còn ai nữa nhỉ? Hoàng Trân đi công tác nước ngoài một tuần làm gì đã về?
Vừa mở cửa, bé Thu ùa vào, vai vẫn còn mang cặp sách.
-Vừa về học sao?
-Vâng! Cháu bắt xe bus tới đây.
Con bé theo Liễu vào nhà. Nó ngạc nhiên:
-Mọi người đâu hết rồi cô?
Liễu ngồi xuống ghế sopha, ngán ngẩm trả lời:
-Hẹn hò rồi.
-Sao cô không đi hẹn hò?
-Thì cô đang hẹn hò với tự do đây. Cháu bảo quản gia là cháu tới đây chưa?
-Rồi ạ!
Đến bữa tối, bé Thu ôm bụng kêu đói. Hai cô cháu lần mò xuống bếp. Nó hỏi nghiêm túc:
-Cô biết nấu ăn không đấy?
-Nấu ăn à?
Nấu ăn hình như là một khái niệm mới. Bảo cô nấu ăn chẳng khác gì bảo cô phá bếp cả. Hai người cảm thấn đứng trước tủ lạnh, chẳng lẽ lại ăn mì gói sao? Thu kéo áo cô:
-Hay mình ra ngoài ăn đi. Cháu muốn xem noel nữa. Chúng ta hẹn hò đi!
-Hẹn hò á? OK!
Ngoài đường đông nghẹt luôn. Họ dồn về phía quảng trường, nơi tổ chức văn nghệ. Chủ yếu lag các cặp đôi nắm tay nhau đi. Nhìn rất hạnh phúc và ấm áp.
Mặc kệ.
Hai cô cháu nắm tay nhau, vừa ăn kem vừa nhìn nhau cười.
Hội trường khá đông, nên hai người kiễng chân vừa bị đẩy ra khỏi vòng người. Cô bỗng nhìn sang bên đường. Hòa loi choi nhảy lên xem, bên cạnh là An Thuận với vẻ mặt lạnh lùng. Hòa cười rất tươi.
Liễu lặng lẽ rút điện thoai ra, chụp góc hai người đứng.Trong đám người chộn rộn, cô nhìn rõ từng cặp một. Kabin và Huyền nắm tay nhau đi xem quả cầu tuyết. Oanh và Ngọc Minh đứng cạnh một cây thông lớn đốt pháo bong. Ở bên kia, Việt Anh nhẹ nhàng cởi áo vest khoác lên vai Mến. Ánh và Đức Huy giành nhau kem bong giữa lòng đường. Trong cửa hàng bán đồ lưu niệm rất dễ nhận ra Trang đang tung hứng mấy đồ chơi, anh chàng bên cạnh cười không ngớt.
Mỗi khoảnh khắc đẹp đều được lưu giữ.
Dù có đi đâu, có cách xa nhau bao lâu thì số phận đã sắp đặt để họ hội tụ và ở bên nhau. Chẳng điều gì có thể thay đổi được.
Liễu nhìn những tấm ảnh vừa chụp, bạn cô ai nấy cười hạnh phúc. Tâm hồn cô nhẹ nhàng đến khó tả.
-Mọi người sẽ hạnh phúc. Bây giờ là em thôi.
Giọng nói quen thuộc quá. Bé Thhu nhìn anh ngạc nhiên rồi reo lên:
-Anh về rồi.!
Nó chạy lại ôm trầm lấy Hoàng Trân. Liễu nhìn anh, nhún vai. Anh nhìn cô, cười dịu dàng.
Hoàng Trân tiến lại gần cô giữa ngàn bản nhạc noel ấm áp. Anh quỳ xuống, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc:
-Đồng ý ở bên anh nhé! Cả đời bên anh được không?...
Hoa đào nở rực hồng cả con đường. Sẽ có nhiều đám cưới được tổ chức đây…
THÀNH PHỐ ĐÃ BƯỚC SANG MÙA TUYẾT TAN. .!
***
Suy cho cùng câu chuyện của tôi cũng chỉ là suy tưởng mà ra. Mà cơ hội để thực hiện là không có. Dù vậy nhưng ước mơ này đã sống trong tôi và trong trái tim từng người trong nhóm.
STT: Tớ sẽ thi báo chí, thực hiện một phần của câu chuyện. Hãy cổ vũ cho tớ mọi người ơi! Hãy để tờ thực hiện ước mong ấy. Được chứ. .???
/38
|