Khi tỉnh dậy đã quá 5h. Thời gian trôi qua nhanh như cơn gió vậy.Đôi mắt cô vẫn còn mơ màng, đung đưa chân dưới sàn tìm đôi dép. Đưa tay che miệng, ngáp một cái rồi cô xuống nhà. Tiếng cười nói vui vẻ phát ra từ phòng khách. Giọng người con trai này nghe rất quen. Cô sững lại, ý thức tỉnh táo, hoạt động nhanh chóng. “Không thể nào. Không thể là người đó”.
Liễu bước đến bậc thang cuối cùng. Cô sững sờ, mặt tái đi, đầu óc cô quay cuồng như muốn sụp xuống. trái tim như bị bóp nghẹt trong lồng ngực khiến cô khó thở. Ngày anh đi, cô đã phải gồng mình vượt qua nỗi đau chơi vơi, để không phải lăn xuống dòng nước mắt mặn chát.
Ánh đột nhiên quay sang nhìn thấy cô đang đứng thẫn thờ,liền chạy lại vui vẻ kéo cô ra phòng khách.
-Ê! Sao không? Người không được khỏe à?
Liễu hướng mắt nhìn người đang ngồi trên sopha, lắc đầu, giọng lạc hẳn đi. –Mình không sao.
Trang ôm tay cô kéo xuống, cười híp mí.
-Liễu, đây là bạn trai tớ,mới ở nước ngoài về. Còn đây là bạn em. Hai người làm quen đi.
Đầu óc cô nhanh chóng tiếp nhận thong tin. Ban trai Trang trong khi hắn mới chia tay cô 2 tuần. Cũng tốt đấy nhỉ. Khuôn mặt cô trầm mặc nhìn anh, ánh nhìn lạnh lùng vừa chút chế giễu. Anh ta vẫn cười giơ tay ra:
-Chào cô.
Cô nén long đưa tay ra lướt nhẹ vào tay anh, giọng nhẹ nhàng:
-Chào anh.
Ngay sau đấy, Liễu ngồi vắt chân, dựa lưng vào ghế, bình thản. Mấy ngày qua cô luôn cảm thấy khó chịu, bức bối trong long. Còn thương còn nhớ nhưng nhìn cái bản mặt trơ trẽn của anh ta, cô thấy buồn nôn. Hắn không đáng để cô lưu luyến. Cô cười nhẹ hỏi anh:
-Hai người yêu nhau lâu chưa?
Ánh mắt anh thoáng qua sự bất ngờ rồi cười đáp lại rất tự nhiên:
-4 tháng.
Suýt nữa cô nôn ra. Anh ta vừa tỏ ra không quen biết cô, vừa nhắc đến chuyện yêu đương đã bình thản không cần suy nghĩ. Nghĩa là hắn đã quen Trang trong thời gian còn là người yêu cô.
Trang cười rất hạnh phúc. Cô đứng dậy lấy đường pha caphe cho mọi người. Trang không quên hỏi hắn:
-Anh có cần ngọt một chút không?
-2 thìa đường. (Liễu buột miệng.)
Mọi người bất ngờ nhìn Liễu, Trang cũng bất ngờ nhìn cô,khó hiểu. Không khí bỗng nhiên trùng xuống. Liễu nở nụ cười nhàn nhạt rồi đứng dậy.
-Tớ đói. Mọi người cứ nói chuyện vui vẻ. Chẳng có gì thú vị cả!!!
Mọi người đều hiểu tính cách của Liễu. Dù không ưa ai nhưng chỉ cần là bạn trai của người trong nhóm, Liễu sẽ rất lịch sự. Huống hồ đây lại là bạn trai Trang. Thái độ của Liễu làm mọi người trở nên mơ hồ suy xét người con trai kia.Cảm nhận được sự bất bình, Trang ném theo bóng dáng Liễu, ánh mắt khó chịu. Hắn ta cũng nhìn đồng hồ rồi vội vã đứng dậy.
-Thôi, muộn rồi, anh về đây. Chào mọi người nhé.
Trang nũng nịu tiễn anh ra cửa:
-Anh ở lại ăn tối đã…!
-Để lần sau đi em.
Vừa nói, hắn vừa đặt nụ hôn lên trán cô ròi ra về. Trang vội vào trong bếp hỏi Liễu:
-Cậu không hài lòng à.?
-Hài lòng về cái gì?
Liễu lấy xuống chai rượu vang trên giá, rót rượu uống liên tục. Bộ dạng của cô làm Trang càng thêm tức. Trang giật cốc rượu ra khỏi tay cô:
-Thái độ của cậu là sao? Dù sao đó cũng là người yêu mình. Cậu không hài lòng đến mức phải nói ra câu đó sao?
Như một thoáng suy nghĩ, Liễu im lặng, vị rượu vẫn còn trên đầu lưỡi nhưng dịch lỏng đã cuốn xuống dạ dày. Nó bắt đầu co bóp phản đối. Không khí xung quanh như ngộp thở, dường như bị rút hết khí oxi. Mến vỗ vai Trang:
-Cậu sao vậy, sao lại căng thẳng thế?
Trang gắt gỏng: -Các cậu thấy thái độ của Liễu lúc nãy rồi đấy. Tớ thục sự thất vọng về cậu, Liễu à..!
Ánh cầm chai rượu bỏ vào chỗ cũ, giọng không còn dịu dàng như trước.
-Cậu nói gì chứ, đừng uống nữa. Muốn chết sao ?
-Mình không có gì để nói cả, mình đi về phòng đây.
Cô về phòng đứng bên cửa sổ, suy nghĩ lung tung. Cơn gió lạnh tạt qua mặt cô làm bay bay mái tóc mai. Cô chợt nghe đâu bài hát cũ: “when I find myself in time of trouble. Mother mary come to me. Speakings words of wisdom. Let it be. Let it be. For though they maybe parted these is….” Tiếng vang dội ra từ trong lồng ngực cô. Những cảm xúc len lỏi rát buốt xâm nhập vào từng tế bào. Nó làm đầu cô nhức nhối. Nơi này thuộc về tình bạn vĩnh cửu, cô không muốn những dơ bẩn dối trá theo vào đây.
Đã đến giờ ăn tối, mọi thứ trầm lặng, căn phòng có cái im lặng thật khó chịu. Không ai cất tiếng nói, cả đến nhìn nhau cũng thấy ngượng. Mọi người ăn tối thật nhanh. Nhưng tiếng đập bàn làm mọi người giật mình, ngẩng đầu lên nhìn nhau ngơ ngác. Huyền đứng dậy, nhìn chừng chừng vào Liễu.
-Cậu đang làm cái quái gì thế? Cậu không thể thôi cái tính dở hơi của cậu đi . Chúng ta quen biết nhau ngày một ngày hai chắc? Có chuyện gì mà không thể nói cho mọi người biết.
Mọi chuyện sẽ diễn biến như thế nào nếu tấm màn được hạ xuống? Liễu không thể đoán được, nhưng cô tin vào tình bạn của mình. Cái chính là cô sợ người tổn thương là Trang. Từ lúc gắn bó với gia đình thứ hai này, cô đã hứa với bản thân là sẽ bảo vệ từng người trong nhóm. Nhưng gặp cảnh trớ trêu náy cô cũng bất lực.
-Tớ có chuyện cần nói. Các cậu cứ ăn đi, tớ đợi ở phòng khách.
Trước khi đi, cô không quên cầm theo ly kem làm dễ chịu cái bụng.
Tivi ở phòng khách đã được vặn nhỏ hết cỡ. Có chút e dè ngượng ngập, Liễu nhìn vào Trang. Thật khó khăn để mở miệng. Lòng bàn tay cô thấp thoáng mồ hôi. Cô cất tiếng gọi:
-Trang này.
Ngưng một chút, cô nói tiếp:
-Thật ra Thanh là bạn trai tớ..—người mà tớ muốn giới thiệu cho các cậu.
Mắt mọi người lóe lên một tia kinh ngạc bất ngờ. Trang cũng sửng sốt nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
-Vậy thì sao, mình không quan tâm quá khứ của anh ấy..! Cậu bị anh ấy bỏ rơi chứ gì…?
Đáy mắt Liễu có chút kinh ngạc. Cô không ngờ bạn thân của mình lại có thể thốt ra hai từ “bỏ rơi” một cách trơn tru như vậy. Liễu cười gật đầu, trong lòng có chút nhức nhối xót xa. Trang nhìn cô với ánh mắt mong chờ:
-Vậy cậu còn yêu Thanh không ????
- Điều đó không quan trọng. Mình mới chia tay anh ta được hai tuần. Trong khi hai người đã yêu nhau được 4 tháng. Mình chắc chắn anh ta chưa xuất ngoại lần nào trong hai tuần vừa rồi.
Cái im lặng sững sờ bao trùm căn phòng này. Mắt Trang có chút ươn ướt.
-Cậu nói thật chứ?
-Chúng ta đã sống với nhau 8 năm rồi, cậu nghi ngờ lời nói của tớ sao? Tớ hi vọng cậu sẽ suy nghĩ thật kĩ mọi chuyện.
Liễu đứng dậy, về phòng. Giải thích thêm cũng chẳng có ích gì. Mọi chuyện giờ chỉ phụ thuộc vào Trang thôi.. Quyết định là ở cậu ấy.
Mọi người đều đánh tiếng thở dài rồi ai về phòng người ấy. Trang mang theo tâm trạng bối rối: một bên là bạn, một bên là người cô yêu. Thật ra chưa đến mức sâu đậm, không thể phân ly. Nhưng cái chính là cô không ngờ anh ta lại là người như vậy. Cô không muốn tin và cũng không thể tin. Trằn trọc trên giường, Trang không thể nào chợp mắt. Cô gọi cho Thanh:
-Muộn rồi đó em, em ngủ đi…!
-Em không ngủ được…
-Hay anh hát ru em ngủ nhé?!Đầu kia người con trai cười vui vẻ Trang chán nản:
-Không.mai mình gặp nhau nhé.
Cô cúp máy, chùm chăn kín đầu. Cái cảm giác phân vân và khó sử thật khó chịu. Lòng cô giờ rối như tơ vò. Tình yêu hay tình bạn?Tại sao ko thể là cả hai. Tại sao người cô chọn lại là một tên dối trái như vậy?....
Chẳng bấy lâu ánh đèn đã tắt ở mọi phòng. Riêng ánh đèn ngủ của phòng Liễu vẫn còn hắt ánh sáng. Tiếng gõ cửa kèm theo tiếng gọi nhỏ
-Liễu ơi, ngủ chưa?
-Chưa. Cậu vào đi.
Oanh ôm gối nhẹ nhàng đi vào. Khuôn mặt không dấu sự buồn bã. Cô đặt gối lên giường nằm cạnh Liễu:
-Đêm nay mình ở đây nhé.
-Ừ..! Cậu có chuyện gì à.
-…..
-Cậu sợ tớ buồn chứ gì. Đừng lo. Cậu có chuyện gì nói cho tớ nghe.
-Không phải …Oanh nghẹn ứ ở cổ không nói được nữa. –Mình xin lỗi. Cậu đang buồn mà tớ còn làm phiền.
Liễu nằm nghiêng quan sát khuôn mặt nhơ nhăn của cô cười:
-Cậu nghĩ mình là ai hả ? là bạn cậu đó. Cậu không muốn nói thì thôi.
-Không phải nhưng cậu đang…
-Mình không sao, mình rất vui khi cậu tìm mình chia sẻ. Bây giờ mọi chuyện không được tốt nhưng sẽ ổn thôi. Muộn rồi cậu ngủ đi mai còn làm việc nữa.
-Ừ. ngủ ngon.
Căn nhà rơi khoảng không của vũ trụ. Tiếng thở đều đều của Oanh vang lên nhè nhẹ trong căn phòng như tiếng thở của ngôi nhà. Đêm tĩnh mịch, người yên lành ngủ say, người thao thức bồn chồn rối lắm. Một đêm trôi qua mau, ánh ban mai lại rủ xuống căn nhà. Tia nắng yếu ớt xuyên qua cửa kính đánh thức người dậy.
Mọi người nhanh chóng xuống dưới lầu. Mến nhanh chân chui vô phòng bếp. Mùi bánh nướng dễ chịu xâm nhập vào tế bào. Làm bụng ai đấy đều quặn lên. Mến ngạc nhiên:
-Cô giúp việc đâu mà Huyền phải vào bếp thế kia.
-Xin nghỉ về quê chăm cháu rồi. Một thời gian sau sẽ lên. Mình làm bánh bao này. Mọi người ăn thử đi.
Huyền đã đặt sẵn lên bàn ăn đĩa bánh bao, ly sữa. Ai nấy đều kéo ghế ngồi nhâm nhi. Đột nhiên từ ngoài cửa lao vào cộng thêm tiếng hét:
- Mùi bánh nướng. Tuyệt quá. Phần tớ đâu.
-Mọi người giật mình khi nhìn thấy Hòa.
-Ê cu. Về bao giờ vậy. Làm anh em giật bắn mình.
-Quay MV xong sớm. Mình về đêm qua thấy các bạn ngủ rồi nên ko đánh thức. Tình hình lần sau về mình sẽ thêu người đánh trống nhạc xập xình mới được.
Trà chắp tay:-Lạy mẹ. Mẹ chỉ cần gọi một cú điện thoại thông báo là được. Định tiêu hoang phá hoại vào việc đấy hả. Lương ca sĩ giàu lắm sao.
Huyền đặt khay bánh lên bàn nhìn Trang và Liễu. Hai người họ trầm mặc, chỉ ngồi ăn và ăn. Liễu cảm nhận thấy có người nhìn mình cổ ngẩng lên bắt mặt ánh mắt Huyền cô cười:
-Nhìn mình dữ vậy có gì à.
-Không. Thấy Trang và bạn cứ ngồi im ỉm ăn. Chán ghê cơ
Liễu nhìn thoáng qua Trang rồi đáp lại lời Huyền:
-Mọi thứ vẫn bình thường mà.
Quang ra nhìn đồng hồ đã bảy rưỡi. Liễu vội vàng đứng dậy, bỏ luôn chiếc bánh ăn dở vào cặp
-Mình phải nộp ảnh cho tuần san tháng này. Mình đi đây. Mọi người ăn từ từ nhé
Liễu hôn nhẹ từng người. bước chân cô dừng lại trong tích tắc khi gặp giọng nói của Trang.
-Cậu đi làm vui vẻ.Tớ yêu cậu.
Liễu bước đến bậc thang cuối cùng. Cô sững sờ, mặt tái đi, đầu óc cô quay cuồng như muốn sụp xuống. trái tim như bị bóp nghẹt trong lồng ngực khiến cô khó thở. Ngày anh đi, cô đã phải gồng mình vượt qua nỗi đau chơi vơi, để không phải lăn xuống dòng nước mắt mặn chát.
Ánh đột nhiên quay sang nhìn thấy cô đang đứng thẫn thờ,liền chạy lại vui vẻ kéo cô ra phòng khách.
-Ê! Sao không? Người không được khỏe à?
Liễu hướng mắt nhìn người đang ngồi trên sopha, lắc đầu, giọng lạc hẳn đi. –Mình không sao.
Trang ôm tay cô kéo xuống, cười híp mí.
-Liễu, đây là bạn trai tớ,mới ở nước ngoài về. Còn đây là bạn em. Hai người làm quen đi.
Đầu óc cô nhanh chóng tiếp nhận thong tin. Ban trai Trang trong khi hắn mới chia tay cô 2 tuần. Cũng tốt đấy nhỉ. Khuôn mặt cô trầm mặc nhìn anh, ánh nhìn lạnh lùng vừa chút chế giễu. Anh ta vẫn cười giơ tay ra:
-Chào cô.
Cô nén long đưa tay ra lướt nhẹ vào tay anh, giọng nhẹ nhàng:
-Chào anh.
Ngay sau đấy, Liễu ngồi vắt chân, dựa lưng vào ghế, bình thản. Mấy ngày qua cô luôn cảm thấy khó chịu, bức bối trong long. Còn thương còn nhớ nhưng nhìn cái bản mặt trơ trẽn của anh ta, cô thấy buồn nôn. Hắn không đáng để cô lưu luyến. Cô cười nhẹ hỏi anh:
-Hai người yêu nhau lâu chưa?
Ánh mắt anh thoáng qua sự bất ngờ rồi cười đáp lại rất tự nhiên:
-4 tháng.
Suýt nữa cô nôn ra. Anh ta vừa tỏ ra không quen biết cô, vừa nhắc đến chuyện yêu đương đã bình thản không cần suy nghĩ. Nghĩa là hắn đã quen Trang trong thời gian còn là người yêu cô.
Trang cười rất hạnh phúc. Cô đứng dậy lấy đường pha caphe cho mọi người. Trang không quên hỏi hắn:
-Anh có cần ngọt một chút không?
-2 thìa đường. (Liễu buột miệng.)
Mọi người bất ngờ nhìn Liễu, Trang cũng bất ngờ nhìn cô,khó hiểu. Không khí bỗng nhiên trùng xuống. Liễu nở nụ cười nhàn nhạt rồi đứng dậy.
-Tớ đói. Mọi người cứ nói chuyện vui vẻ. Chẳng có gì thú vị cả!!!
Mọi người đều hiểu tính cách của Liễu. Dù không ưa ai nhưng chỉ cần là bạn trai của người trong nhóm, Liễu sẽ rất lịch sự. Huống hồ đây lại là bạn trai Trang. Thái độ của Liễu làm mọi người trở nên mơ hồ suy xét người con trai kia.Cảm nhận được sự bất bình, Trang ném theo bóng dáng Liễu, ánh mắt khó chịu. Hắn ta cũng nhìn đồng hồ rồi vội vã đứng dậy.
-Thôi, muộn rồi, anh về đây. Chào mọi người nhé.
Trang nũng nịu tiễn anh ra cửa:
-Anh ở lại ăn tối đã…!
-Để lần sau đi em.
Vừa nói, hắn vừa đặt nụ hôn lên trán cô ròi ra về. Trang vội vào trong bếp hỏi Liễu:
-Cậu không hài lòng à.?
-Hài lòng về cái gì?
Liễu lấy xuống chai rượu vang trên giá, rót rượu uống liên tục. Bộ dạng của cô làm Trang càng thêm tức. Trang giật cốc rượu ra khỏi tay cô:
-Thái độ của cậu là sao? Dù sao đó cũng là người yêu mình. Cậu không hài lòng đến mức phải nói ra câu đó sao?
Như một thoáng suy nghĩ, Liễu im lặng, vị rượu vẫn còn trên đầu lưỡi nhưng dịch lỏng đã cuốn xuống dạ dày. Nó bắt đầu co bóp phản đối. Không khí xung quanh như ngộp thở, dường như bị rút hết khí oxi. Mến vỗ vai Trang:
-Cậu sao vậy, sao lại căng thẳng thế?
Trang gắt gỏng: -Các cậu thấy thái độ của Liễu lúc nãy rồi đấy. Tớ thục sự thất vọng về cậu, Liễu à..!
Ánh cầm chai rượu bỏ vào chỗ cũ, giọng không còn dịu dàng như trước.
-Cậu nói gì chứ, đừng uống nữa. Muốn chết sao ?
-Mình không có gì để nói cả, mình đi về phòng đây.
Cô về phòng đứng bên cửa sổ, suy nghĩ lung tung. Cơn gió lạnh tạt qua mặt cô làm bay bay mái tóc mai. Cô chợt nghe đâu bài hát cũ: “when I find myself in time of trouble. Mother mary come to me. Speakings words of wisdom. Let it be. Let it be. For though they maybe parted these is….” Tiếng vang dội ra từ trong lồng ngực cô. Những cảm xúc len lỏi rát buốt xâm nhập vào từng tế bào. Nó làm đầu cô nhức nhối. Nơi này thuộc về tình bạn vĩnh cửu, cô không muốn những dơ bẩn dối trá theo vào đây.
Đã đến giờ ăn tối, mọi thứ trầm lặng, căn phòng có cái im lặng thật khó chịu. Không ai cất tiếng nói, cả đến nhìn nhau cũng thấy ngượng. Mọi người ăn tối thật nhanh. Nhưng tiếng đập bàn làm mọi người giật mình, ngẩng đầu lên nhìn nhau ngơ ngác. Huyền đứng dậy, nhìn chừng chừng vào Liễu.
-Cậu đang làm cái quái gì thế? Cậu không thể thôi cái tính dở hơi của cậu đi . Chúng ta quen biết nhau ngày một ngày hai chắc? Có chuyện gì mà không thể nói cho mọi người biết.
Mọi chuyện sẽ diễn biến như thế nào nếu tấm màn được hạ xuống? Liễu không thể đoán được, nhưng cô tin vào tình bạn của mình. Cái chính là cô sợ người tổn thương là Trang. Từ lúc gắn bó với gia đình thứ hai này, cô đã hứa với bản thân là sẽ bảo vệ từng người trong nhóm. Nhưng gặp cảnh trớ trêu náy cô cũng bất lực.
-Tớ có chuyện cần nói. Các cậu cứ ăn đi, tớ đợi ở phòng khách.
Trước khi đi, cô không quên cầm theo ly kem làm dễ chịu cái bụng.
Tivi ở phòng khách đã được vặn nhỏ hết cỡ. Có chút e dè ngượng ngập, Liễu nhìn vào Trang. Thật khó khăn để mở miệng. Lòng bàn tay cô thấp thoáng mồ hôi. Cô cất tiếng gọi:
-Trang này.
Ngưng một chút, cô nói tiếp:
-Thật ra Thanh là bạn trai tớ..—người mà tớ muốn giới thiệu cho các cậu.
Mắt mọi người lóe lên một tia kinh ngạc bất ngờ. Trang cũng sửng sốt nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
-Vậy thì sao, mình không quan tâm quá khứ của anh ấy..! Cậu bị anh ấy bỏ rơi chứ gì…?
Đáy mắt Liễu có chút kinh ngạc. Cô không ngờ bạn thân của mình lại có thể thốt ra hai từ “bỏ rơi” một cách trơn tru như vậy. Liễu cười gật đầu, trong lòng có chút nhức nhối xót xa. Trang nhìn cô với ánh mắt mong chờ:
-Vậy cậu còn yêu Thanh không ????
- Điều đó không quan trọng. Mình mới chia tay anh ta được hai tuần. Trong khi hai người đã yêu nhau được 4 tháng. Mình chắc chắn anh ta chưa xuất ngoại lần nào trong hai tuần vừa rồi.
Cái im lặng sững sờ bao trùm căn phòng này. Mắt Trang có chút ươn ướt.
-Cậu nói thật chứ?
-Chúng ta đã sống với nhau 8 năm rồi, cậu nghi ngờ lời nói của tớ sao? Tớ hi vọng cậu sẽ suy nghĩ thật kĩ mọi chuyện.
Liễu đứng dậy, về phòng. Giải thích thêm cũng chẳng có ích gì. Mọi chuyện giờ chỉ phụ thuộc vào Trang thôi.. Quyết định là ở cậu ấy.
Mọi người đều đánh tiếng thở dài rồi ai về phòng người ấy. Trang mang theo tâm trạng bối rối: một bên là bạn, một bên là người cô yêu. Thật ra chưa đến mức sâu đậm, không thể phân ly. Nhưng cái chính là cô không ngờ anh ta lại là người như vậy. Cô không muốn tin và cũng không thể tin. Trằn trọc trên giường, Trang không thể nào chợp mắt. Cô gọi cho Thanh:
-Muộn rồi đó em, em ngủ đi…!
-Em không ngủ được…
-Hay anh hát ru em ngủ nhé?!Đầu kia người con trai cười vui vẻ Trang chán nản:
-Không.mai mình gặp nhau nhé.
Cô cúp máy, chùm chăn kín đầu. Cái cảm giác phân vân và khó sử thật khó chịu. Lòng cô giờ rối như tơ vò. Tình yêu hay tình bạn?Tại sao ko thể là cả hai. Tại sao người cô chọn lại là một tên dối trái như vậy?....
Chẳng bấy lâu ánh đèn đã tắt ở mọi phòng. Riêng ánh đèn ngủ của phòng Liễu vẫn còn hắt ánh sáng. Tiếng gõ cửa kèm theo tiếng gọi nhỏ
-Liễu ơi, ngủ chưa?
-Chưa. Cậu vào đi.
Oanh ôm gối nhẹ nhàng đi vào. Khuôn mặt không dấu sự buồn bã. Cô đặt gối lên giường nằm cạnh Liễu:
-Đêm nay mình ở đây nhé.
-Ừ..! Cậu có chuyện gì à.
-…..
-Cậu sợ tớ buồn chứ gì. Đừng lo. Cậu có chuyện gì nói cho tớ nghe.
-Không phải …Oanh nghẹn ứ ở cổ không nói được nữa. –Mình xin lỗi. Cậu đang buồn mà tớ còn làm phiền.
Liễu nằm nghiêng quan sát khuôn mặt nhơ nhăn của cô cười:
-Cậu nghĩ mình là ai hả ? là bạn cậu đó. Cậu không muốn nói thì thôi.
-Không phải nhưng cậu đang…
-Mình không sao, mình rất vui khi cậu tìm mình chia sẻ. Bây giờ mọi chuyện không được tốt nhưng sẽ ổn thôi. Muộn rồi cậu ngủ đi mai còn làm việc nữa.
-Ừ. ngủ ngon.
Căn nhà rơi khoảng không của vũ trụ. Tiếng thở đều đều của Oanh vang lên nhè nhẹ trong căn phòng như tiếng thở của ngôi nhà. Đêm tĩnh mịch, người yên lành ngủ say, người thao thức bồn chồn rối lắm. Một đêm trôi qua mau, ánh ban mai lại rủ xuống căn nhà. Tia nắng yếu ớt xuyên qua cửa kính đánh thức người dậy.
Mọi người nhanh chóng xuống dưới lầu. Mến nhanh chân chui vô phòng bếp. Mùi bánh nướng dễ chịu xâm nhập vào tế bào. Làm bụng ai đấy đều quặn lên. Mến ngạc nhiên:
-Cô giúp việc đâu mà Huyền phải vào bếp thế kia.
-Xin nghỉ về quê chăm cháu rồi. Một thời gian sau sẽ lên. Mình làm bánh bao này. Mọi người ăn thử đi.
Huyền đã đặt sẵn lên bàn ăn đĩa bánh bao, ly sữa. Ai nấy đều kéo ghế ngồi nhâm nhi. Đột nhiên từ ngoài cửa lao vào cộng thêm tiếng hét:
- Mùi bánh nướng. Tuyệt quá. Phần tớ đâu.
-Mọi người giật mình khi nhìn thấy Hòa.
-Ê cu. Về bao giờ vậy. Làm anh em giật bắn mình.
-Quay MV xong sớm. Mình về đêm qua thấy các bạn ngủ rồi nên ko đánh thức. Tình hình lần sau về mình sẽ thêu người đánh trống nhạc xập xình mới được.
Trà chắp tay:-Lạy mẹ. Mẹ chỉ cần gọi một cú điện thoại thông báo là được. Định tiêu hoang phá hoại vào việc đấy hả. Lương ca sĩ giàu lắm sao.
Huyền đặt khay bánh lên bàn nhìn Trang và Liễu. Hai người họ trầm mặc, chỉ ngồi ăn và ăn. Liễu cảm nhận thấy có người nhìn mình cổ ngẩng lên bắt mặt ánh mắt Huyền cô cười:
-Nhìn mình dữ vậy có gì à.
-Không. Thấy Trang và bạn cứ ngồi im ỉm ăn. Chán ghê cơ
Liễu nhìn thoáng qua Trang rồi đáp lại lời Huyền:
-Mọi thứ vẫn bình thường mà.
Quang ra nhìn đồng hồ đã bảy rưỡi. Liễu vội vàng đứng dậy, bỏ luôn chiếc bánh ăn dở vào cặp
-Mình phải nộp ảnh cho tuần san tháng này. Mình đi đây. Mọi người ăn từ từ nhé
Liễu hôn nhẹ từng người. bước chân cô dừng lại trong tích tắc khi gặp giọng nói của Trang.
-Cậu đi làm vui vẻ.Tớ yêu cậu.
/38
|