Như tỉnh dậy sau cơn say, sự choáng váng ong ong vẫn làm cô nhức nhối . Liễu mở mắt nghe tiếng ồn ào từ xa vọng lại. Giật mình bởi Oanh đang ở bên cạnh .
-ủa Oanh sao minh lại ở đây
Oanh tĩnh lặng quan sát thần thái Liễu. Gương mặt kia vẫn còn nhột nhạt. Oanh cười đáp lại cô.
-Cậu tỉnh là tốt rồi. Cậu đi đâu mà lại ngất trước cổng bệnh viện Liễu giơ tay tự đập đâu mình, cô chẳng nhớ gì cả. Đầu cứ như ngàn con ong vo ve bay quanh tại. Oanh giật mình ánh mắt lo lắng hoảng hốt kéo tay cô ra.
-Cậu sao vậy.
-Đầu mình đau quá.
-Cậu nằm xuống nghỉ đi, mình đi xem kiết quả kiểm tra.
Đợi Liễu bình ổn nằm im trên giương, Oanh mới đóng cửa ra ngoài khuôn mặt vẫn đăm chiêu suy nghĩ, hình ảnh Liễu đau đầu vừa nãy vẫn con ám ảnh cô. Cô sợ…điều đó sẽ xảy ra với bạn thân mình. Ngọc Ninh tiến lại gần, ma cô vẫn không nhận ra. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên cô. Cô giật mình quay ra :
-Anh làm tôi hết hồn, có chuyện gì vậy .
-Đây là giấy kiểm tra sức khỏe của Liễu. Cô ấy thiếu oxi lên não. Tay Oanh run run cầm hồ sơ bệnh án, đôi mắt cô tối sẫm. Sao laị như thế. Chân Oanh như trùng xuống , cô không thể đứng vững được. Ngọc Ninh đỡ cô. Vỗ vai an ủi.
-Vững vàng lên em. Chỉ cần cô ấy sớm điều trị là ổn thôi. Trong nghề mây năm ca bệnh khó khăn nào cô cũng vững vàng tiếp nhận. Bởi bác sĩ phải kiên định có tinh thần vững chắc thì bệnh nhân mới an tâm điều trị. Nhưng đây là bạn cô. Còn hơn cả bạn. Họ là người thân như máu mủ với cô. Vậy bảo cô tiếp nhận sao đây.
Ngọc Ninh cũng hiểu được phần nào tình cảm của Oanh dành cho bạn bè . Anh dìu cô ngồi xuống ghế.
-Em định thế nào. Không nên để nó tiếp tục phát triển. Anh
với khoa học hiện nay phần trăm phẫu thuật thành công cung lớn.
Giọng Oanh run run , cô đang cố lấy lại bình tĩnh. Khóe mắt ươn ướt.
-Tạm thời không nên cho Liễu biết. Thời gian qua xảy ra nhiều truyện bù đầu quá. Thêm chuyện này nữa thì người manh mẽ thế nào thì tinh thần đều suy sụp. Cậu ấy được biết trong
tình trạng tinh thần tốt hơn.
Anh gật đầu đồng ý. Oanh bỗng đưng lên.
-Em đi đâu vậy.
-Liễu đang đợi em. Em muốn thông báo kết quả cho cậu ấy yên tâm. Nhìn đôi mắt hoe hoe đỏ của cô. Ngọc Ninh có chút xót xa. Oanh nhanh chóng trở lại phòng thì đã thấy Liễu xuống giường. Liễu nhìn khuôn mặt thất thần của Oanh, cô bỗng thấy điều gì không ổn.
-Oanh tớ có sao không .
-Cậu không sao mọi thứ bình thường .
Nhẹ cả lồng ngực, Liễu cười vỗ vai Oanh .
-Mình biết mà. Cậu cứ lo không đâu. Tớ sang thăm bé Thu chút đây.
-ừ xong việc cậu vao phòng tớ ăn trưa nhé.
Liễu gật đầu rồi chạy biến. Oanh gục xuống căn phòng trống không. Khóc nức nở. Cái cảm giác bất lực bao trùm lấy thân thể nhỏ bé của cô.
-Xin lỗi, xin lỗi cậu…tớ vô dụng….
-ủa Oanh sao minh lại ở đây
Oanh tĩnh lặng quan sát thần thái Liễu. Gương mặt kia vẫn còn nhột nhạt. Oanh cười đáp lại cô.
-Cậu tỉnh là tốt rồi. Cậu đi đâu mà lại ngất trước cổng bệnh viện Liễu giơ tay tự đập đâu mình, cô chẳng nhớ gì cả. Đầu cứ như ngàn con ong vo ve bay quanh tại. Oanh giật mình ánh mắt lo lắng hoảng hốt kéo tay cô ra.
-Cậu sao vậy.
-Đầu mình đau quá.
-Cậu nằm xuống nghỉ đi, mình đi xem kiết quả kiểm tra.
Đợi Liễu bình ổn nằm im trên giương, Oanh mới đóng cửa ra ngoài khuôn mặt vẫn đăm chiêu suy nghĩ, hình ảnh Liễu đau đầu vừa nãy vẫn con ám ảnh cô. Cô sợ…điều đó sẽ xảy ra với bạn thân mình. Ngọc Ninh tiến lại gần, ma cô vẫn không nhận ra. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên cô. Cô giật mình quay ra :
-Anh làm tôi hết hồn, có chuyện gì vậy .
-Đây là giấy kiểm tra sức khỏe của Liễu. Cô ấy thiếu oxi lên não. Tay Oanh run run cầm hồ sơ bệnh án, đôi mắt cô tối sẫm. Sao laị như thế. Chân Oanh như trùng xuống , cô không thể đứng vững được. Ngọc Ninh đỡ cô. Vỗ vai an ủi.
-Vững vàng lên em. Chỉ cần cô ấy sớm điều trị là ổn thôi. Trong nghề mây năm ca bệnh khó khăn nào cô cũng vững vàng tiếp nhận. Bởi bác sĩ phải kiên định có tinh thần vững chắc thì bệnh nhân mới an tâm điều trị. Nhưng đây là bạn cô. Còn hơn cả bạn. Họ là người thân như máu mủ với cô. Vậy bảo cô tiếp nhận sao đây.
Ngọc Ninh cũng hiểu được phần nào tình cảm của Oanh dành cho bạn bè . Anh dìu cô ngồi xuống ghế.
-Em định thế nào. Không nên để nó tiếp tục phát triển. Anh
với khoa học hiện nay phần trăm phẫu thuật thành công cung lớn.
Giọng Oanh run run , cô đang cố lấy lại bình tĩnh. Khóe mắt ươn ướt.
-Tạm thời không nên cho Liễu biết. Thời gian qua xảy ra nhiều truyện bù đầu quá. Thêm chuyện này nữa thì người manh mẽ thế nào thì tinh thần đều suy sụp. Cậu ấy được biết trong
tình trạng tinh thần tốt hơn.
Anh gật đầu đồng ý. Oanh bỗng đưng lên.
-Em đi đâu vậy.
-Liễu đang đợi em. Em muốn thông báo kết quả cho cậu ấy yên tâm. Nhìn đôi mắt hoe hoe đỏ của cô. Ngọc Ninh có chút xót xa. Oanh nhanh chóng trở lại phòng thì đã thấy Liễu xuống giường. Liễu nhìn khuôn mặt thất thần của Oanh, cô bỗng thấy điều gì không ổn.
-Oanh tớ có sao không .
-Cậu không sao mọi thứ bình thường .
Nhẹ cả lồng ngực, Liễu cười vỗ vai Oanh .
-Mình biết mà. Cậu cứ lo không đâu. Tớ sang thăm bé Thu chút đây.
-ừ xong việc cậu vao phòng tớ ăn trưa nhé.
Liễu gật đầu rồi chạy biến. Oanh gục xuống căn phòng trống không. Khóc nức nở. Cái cảm giác bất lực bao trùm lấy thân thể nhỏ bé của cô.
-Xin lỗi, xin lỗi cậu…tớ vô dụng….
/38
|