Đương lúc Nhâm Thanh Phong, Lâm Kiếm đang nói chuyện, bỗng thấy đã đến đích tự khi nào, đây chính là Ngọc Huyền Phong.
Lúc này trên một sân đá khổng lồ nơi sườn núi phía sau Ngọc Huyền Phong, Tuyên Giảng Hội cứ mỗi ba tháng một lần trong Huyền Dương Môn sắp sửa bắt đầu. Tiến hành tuyên giảng chính là đệ tử tinh anh thế hệ thứ nhất của Huyền Dương Môn, mà đối tượng tuyên giảng lại là đệ tử thế hệ thứ hai như Nhâm Thanh Phong, Lâm Kiếm.
Những dịp đại giảng lấy truyền đạo thụ nghiệp làm mục đích như thế này, thật ra ở Huyền Dương Môn còn có hai loại khác, lần lượt là Giảng Giải Hội của đệ tử thế hệ thứ hai đối với đệ tử thế hệ thứ ba, Truyền Đạo Đại Hội của các trưởng lão Huyền Dương Môn đối với đông đảo các đệ tử đã từ thế hệ thứ nhất, thứ hai trở lên.
Giảng Giải Hội mỗi tháng có hai lần, Tuyên Giảng Hội nửa năm có một lần, mà Truyền Đạo Đại Hội do các trưởng lão chủ giảng thì lại không có thời gian cố định. Bất quá thông thường thì, trong vòng mười năm cơ bản cũng sẽ có một hai lần.
Đối với những buổi đại hội truyền đạo thụ nghiệp, giao lưu kinh nghiệm như thế này, Nhâm Thanh Phong đương nhiên cũng cần phải tham gia, mà Lâm Kiém cũng sẽ lại càng không bỏ qua. Tuy rằng sư phụ của Lâm Kiếm là một trưởng lão, cũng thường xuyên giảng giải cho Lâm Kiếm. Nhưng kinh nghiệm của các sư huynh đồng môn cũng là phi thường khó có được. Dù sao cũng không như tu vi, năng lực lý giải vấn đề cùng với góc nhìn thường rất bất đồng. Nếu như có thể có hai loại kinh nghiệm xác minh lẫn nhau, hiệu quả tự nhiên sẽ chỉ có tốt hơn.
Ở Huyền Dương Môn cũng có không ít đệ tử cùng giai, bên trong cũng thường xuyên cử hành một số hội giao lưu kinh nghiệm cỡ nhỏ. Bất quá có một số ít người tương đối ít nổi danh như Nhâm Thanh Phong cũng chưa từng tham gia một lần. Lâm Kiếm cũng tham gia rất ít, nguyên nhân chính là có rất nhiều đệ tử đời thứ hai có chút ghen tị với Lâm Kiếm, nếu biết Lâm Kiếm tham gia, chắc chắn sẽ tìm đến làm phiền Lâm Kiếm.
Hai người Nhâm Thanh Phong, Lâm Kiếm rất nhanh đã đến nơi diễn ra Tuyên Giảng Đại Hội. Chỉ thấy mới tính riêng nhị đại đệ tử ở trên sân cũng đã tới trăm tên.
Tất cả những nhị đại đệ tử này toàn bộ đều ngồi bên dưới một khán đài cao. Đang ngồi trên khán đài là hai tên nhất đại đệ tử trẻ trung tuấn lãng. Chỉ là hai người đệ tử tinh anh này vẫn còn chưa bắt đầu bài giảng, hiện giờ đang nhắm hai mắt ngồi yên tại đó, có vẻ như còn đang đợi những đệ tử chưa tới hoặc đang chuẩn bị nội dung phải giảng.
Hai người Nhâm Thanh Phong, Lâm Kiếm hai người thấy vẫn còn chưa bắt đầu tuyên giảng thì vội vàng rảo bước lẳng lặng tìm một chỗ trống khá xa ngồi xuống. Mặc dù quảng trường này rất lớn, nơi bọn hắn ngồi cũng cách khán đài khá xa, nhưng thính lực của bọn hắn cũng vô cùng kinh người, nên tự nhiên không cần lo lắng vấn đề ngồi xa hay gần. Hơn nữa cho dù tất cả những người ngồi bên dưới khán đài đều là người bình thường đi nữa, thì với tu vi của hai người nhất đại tinh anh như vậy cũng có thể dễ dàng làm cho mọi người nghe được rõ ràng.
Đệ tử dưới khán đài tuy nhiều nhưng lại vô cùng trật tự. Cho dù là những đệ tử đang nói chuyện với nhau cũng đều áp chế âm thanh trong phạm vi rất nhỏ xung quanh mình, bởi vậy cũng không ảnh hướng tới những người khác. Có không ít đệ tử còn trực tiếp truyền âm nói chuyện, điểm này chỉ cần xem khóe miệng của họ đang khẽ nhúc nhích là có thể dễ ràng nhìn ra.
"Tiểu Kiếm, ngươi xem hai vị sư huynh trên khán đài kia không phải là hai người công bố danh sách Linh Lực Ngưng Vật ở Khai Sơn Đại Hội ngày đó hay sao!" Nhâm Thanh Phong truyền âm nói, hai người vừa mới ngồi vững, Nhâm Thanh Phong đã nhận ra ngay hai tên nhất đại tinh anh ở trên khán đài.
"Ồ, đúng là bọn họ. Với tu vi tinh thâm của hai vị sư huynh này, tuyên giảng lần này khẳng định sẽ vô cùng đặc sắc." Lâm Kiếm gật đầu truyền âm lại. Mà trước đó, Lâm Kiếm cũng đang quan sát tình hình các sư huynh đệ ở gần đó, muốn xem xem có sư huynh đệ nào mình biết ở gần đó hay không. Lúc này nghe thấy Nhâm Thanh Phong nói như vậy, cũng lập tức nhận ra hai vị sư huynh trên khán đài.
"Với tu vi Linh Tịch Hậu Kỳ của bọn họ lại làm chủ giảng của Tuyên Giảng Hội lần này. Lần Tuyên giảng này thật sự đủ khiến người ta mong đợi! Chỉ là hy vọng bọn họ không nên giảng toàn về vận dụng pháp thuật cao giai. Nếu mà như thế thì lần này ta đến mất công rồi."
Tuyên Giảng Hội như thế này, hai năm vừa rồi tổng cộng có năm lần, hắn cũng tham gia bốn lần. Chỉ tiếc là, có hai lần chủ giảng đều là vận dụng các hệ pháp thuật.
Nhâm Thanh Phong sở dĩ không thích nghe giảng giải về vận dụng pháp thuật là bởi vì hắn chủ tu « Hỗn Độn Ngũ Hành Quyết » .
« Hỗn Độn Ngũ Hành Quyết » này có một thiếu sót rất lớn chính là uy lực tối đa khi sử dụng pháp thuật các hệ nhiều nhất cũng chỉ phát huy được ba thành uy lực. Bởi thế Nhâm Thanh Phong cũng dứt khoát không khổ tu pháp thuật nữa mà dồn tinh lực vào những phương diện khác.
Song Lâm Kiếm lại kiên trì cho rằng, cho dù uy lực của pháp thuật của Nhâm Thanh Phong tương đối nhỏ, nhưng học thêm một chút cũng luôn tốt hơn. Bởi vậy cứ mỗi lần tuyên giảng bất kể là về nội dung gì, thì trước khi khai giảng, hắn cũng sẽ gọi Nhâm Thanh Phong cùng đi. Chẳng qua lần trước bởi vì Nhâm Thanh Phong phải nằm một chỗ cho nên cũng không miễn cưỡng.
Chính là bởi như thế nên cho dù Nhâm Thanh Phong muốn buông xuôi về pháp thuật, nhưng trước yêu cầu của Lâm Kiếm, rốt cuộc về cơ bản cũng có thể miễn cưỡng vận dụng phần lớn pháp thuật. Nhưng mà đối với pháp thuật do chính mình dùng ra, Nhâm Thanh Phong chỉ cười gọi nó là pháp thuật năng lực kém mà thôi.
Nhâm Thanh Phong vừa truyền âm xong, hai tên sư huynh trên khán đài rốt cuộc cũng có động tác.
Chỉ thấy một tên sư huynh khẽ mở hai mắt, nhìn lướt qua mọi người dưới khán đài sau đó ho khan một tiếng, lúc này mới cất cao giọng nói:"Ai nên tới có lẽ cũng đã tới rồi, vậy chúng ta lập tức bắt đầu thôi. Trước tiên là sư huynh chủ giảng của lần Tuyên Giảng Đại Hội này, ta xin phép tự giới thiệu một chút về bản thân mình. Ta là Dương Tuấn, ta là đệ tử thân truyền của Thiên Dật Chân nhân hiện đang là Chưởng môn của Huyền Dương, ta tu luyện công pháp hệ Thủy, tu vi Linh Tịch Hậu Kỳ."
Dương Tuấn này vừa nói dứt lời, liền nhìn lướt qua một vòng các sư đệ phía dưới. Thấy vẻ kinh ngạc cùng ao ước trên mặt những tên nhị đại sư đệ này, ngay cả vài tên đệ từ mới vừa rồi còn đang truyền âm nói chuyện cũng tức khắc dừng lại khóe miệng. Lúc bấy giờ mới hài lòng gật đầu với tên tinh anh bên cạnh.
"Tại hạ là nhất đại đệ tử Lưu Kiền, lần này phối hợp tuyên giảng cùng với sư huynh Dương Tuấn, cũng giống như Dương sư huynh, ta cũng là thân truyền đệ tử của Chưởng môn Thiên Dật Chân nhân, tu luyện là công pháp hệ Thổ, cũng là tu vi Linh Tịch Hậu Kỳ." Nhất đại sư huynh Lưu Kiền ở bên cạnh tiếp lời.
Kỳ thực Dương Tuấn, Lưu Kiền này tự báo ra thân phận cũng không hoàn toàn chỉ để khoe mẽ. Dựa theo quán lệ của Huyền Dương Môn thì người khai giảng Tuyên Giảng Hội trước hết cần tự báo ra thân phận, tu vi, để hấp dẫn sự chú ý của người nghe giảng. Dĩ nhiên, chuyên này cũng là có ý để sau này hai bên có thể dễ dàng tiếp tục giao lưu với nhau.
"Hai người này tuy đều có tu vi Linh Tịch Hậu Kỳ, nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng. Dương Tuấn này mặc dù tuấn nhã, nhưng lại thiếu đi một cỗ khí dương cương, mà Lưu Kiền mặc dù không thiếu khí dương cương, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác như hơi đần độn. Xem ra khí chất của những tu sĩ này đích thưc là có bị ảnh hưởng từ công pháp tu luyện." Nhâm Thanh Phong nhìn hai vị sư huynh đang nói chuyện trên khán đài, đột nhiên nảy ra suy nghĩ này.
"Đệ tử của Chưởng môn thì có gì đáng hâm mộ chứ, không thể nói là Chưởng môn đối với bọn họ có thể tốt như sư phụ đối với ta được. Chỉ là tu vi Linh Tịch Hậu Kỳ này cũng thật khiến người ta mong ước. Nếu lần này đi Thai Châu quả thật có thể đột phá bình cảnh mà nói thì sau này ta cũng có khả năng tiến nhập vào Linh Tịch Kỳ. Đến lúc đó ta với A Phong cũng có thể làm chủ giảng ở nơi này rồi. Ha ha!" Lâm Kiếm đang mơ màng tưởng tượng như vậy. (Thật ra bản convert là "Ý dâm thầm nghĩ" cơ.............:025: - No_dance8x)
"Vẻ mặt tiểu Kiếm sao lại quái lạ như thế? Không hề có vẻ gì là giống như tu sĩ Thổ hệ thế này!" Nhâm Thanh Phong nhìn thấy sắc mặt quái dị của Lâm Kiếm, trong lòng nghi hoặc suy nghĩ.
Thân phận hai vị sư huynh này mặc dù tương đối kinh người. Nhưng hai người Nhâm Thanh Phong và Lâm Kiếm đã sớm biết từ lâu rồi, bởi thế nên cũng không kinh ngạc ao ước không dứt như những đệ tử khác. Lúc này hai người đều có những suy nghĩ riêng. Mà hai người trên khán đài cũng bắt đầu đi vào nội dung tuyên giảng.
Dương Tuấn lại ho khan một tiếng, lúc này mới bắt đầu giảng: "Những điều chúng ta muốn giảng hôm nay chính là một số tâm đắc về tu luyện thuật Linh Lực Ngưng Vật của hai người chúng ta! Có lẽ các vị sẽ cho là thuật Linh Lực Ngưng Vật này là một loại pháp thuật mà chỉ tu sĩ cao cấp mới có thể sử dụng nên có nói cũng vô ích. Nhưng ta muốn nói, thật ra suy nghĩ như vậy cũng không hoàn toàn chính xác. Mặc dù hiện giờ các ngươi còn chưa thể sử dụng, nhưng các ngươi có thể học trước một số kinh nghiệm, sau này cũng sẽ có chỗ dùng! Hơn nữa tất cả các pháp thuật, về căn bản cũng đều có chỗ giống nhau..."
Hai người Dương Tuấn, Lưu Kiền này có lẽ bởi vì gần đây đam mê thuật Linh Lực Ngưng Vật này, bởi thế nên mới lấy cái này làm chủ đề dể giảng cho mấy tên nhị đại đệ tử ở Tuyên Giảng Hội. Chỉ là để có thể khiến cho nhị đại đệ tử dễ hiểu cũng như học được nó. Dương Tuấn lại thao thao bất tuyệt về chỗ tương thông của pháp thuật. Mà nói đến cuối cùng, ngay đến thuật Linh Lực Ngưng Vật cũng không nói được tới vài câu.
May nhờ bên cạnh có Lưu Kiền thỉnh thoảng bổ sung một chút nội dung tương ứng nên mới có thể coi là không quá lạc đề. Bằng không sợ rằng tiếng chê cười sẽ còn muốn ồn ào hơn nữa. Đường đường hai tên thân truyền đệ tử của Chưởng môn mà lại lạc đề ngay cả ở Tuyên Giảng Đại Hội, cái này không phải là sẽ bị những tên nhất đại đệ tử khác chê cười đến chết hay sao.
Hai người Dương Tuấn, Lưu Kiền cứ ngồi giảng như vậy. Đệ tử ở phía dưới nhiều hoặc ít cũng hiểu một số thứ tương đối trụ cột, không thể coi là không thu hoạch được gì. Chẳng qua so với những lần Tuyên Giảng Hội trước cũng kém hơn rất nhiều.
Đương lúc trong lòng đám nhị đại đệ tử nghe giảng tràn ngập thất vọng thì Lâm Kiếm vốn hứng thú với tu luyện kỹ xảo pháp thuật, mặc dù tính tình rất tốt nhưng trong lòng cũng có chút bực bội. Chỉ là hắn lại ngoài ý muốn phát hiện tình hình của Nhâm Thanh Phong ở bên cạnh dường như có chút khác thường.
Bình thường nếu gặp phải Truyền Thuật Tuyên Giảng Đại Hội như vậy, Nhâm Thanh Phong cũng sẽ cảm thấy hết sức nhàm chán. Tuy nhiên bởi vì Lâm Kiếm nghe cũng tương đối chuyên tâm nên cũng không nói chuyện với Nhâm Thanh Phong nên mặc dù Nhâm Thanh Phong cũng muốn rời đi trước một mình, nhưng lại cảm thấy như vậy huênh hoang quá mức. Hơn nữa bỏ lại một mình Lâm Kiếm ở nơi này cũng thật không có nghĩa khí.
Cho nên cứ mỗi khi Tuyên Giảng Hội bắt đầu, Nhâm Thanh Phong lại bắt đầu đả tọa, thẳng một mạch đến khi ở phía trên giảng xong rồi mới kết thúc đả tọa. Sau đó lại nhanh chóng rời đi cùng Lâm Kiếm. Lần này Thanh Phong lại không có đả tọa, hơn nữa có vẻ lại còn nghe vô cùng nhập tâm! Mà tình hình này lại bị Lâm Kiếm thấy được nên cũng khó trách hắn cảm thấy kỳ lạ.
"Lần này a Phong sao vậy? Sau tự dưng lại đổi tính thế? Mà dẫu sao cũng không tệ, mặc dù lần tuyên giảng này cũng không có thứ gì hay ho, nhưng nếu nghe cẩn thận một chút thì ít nhiều cũng có thể có chút thu hoạch." Lâm Kiếm trước hết nghi ngờ một trận, nhưng ngay sau đó lại thầm nghĩ có chút cao hứng.
"Pháp thuật của tu sĩ cao cấp chủ yếu là dẫn động thiên địa linh khí, quan hệ với linh lực của bản thân người thi triển ngược lại không lớn. Trọng yếu hơn kỹ xảo vận dụng pháp thuật, chính là lĩnh ngộ đối với thiên đạo. Dường như ta nghĩ ra cái gì đó! Rốt cuộc là cái gì đây?" Nhâm Thanh Phong nhập thần suy nghĩ, bất quá rốt cuộc cũng không thể hiểu rõ ràng.
Đợi đến khi Nhâm Thanh Phong phục hồi lại tinh thần thì Tuyên Giảng Đại Hội đã kết thúc. Ngay cả lần lượt các phần hỏi đáp, giao lưu cũng đã kết thúc một hồi lâu.
"Ô? Người đâu rôi? Sao nhanh như vậy đã đi mất rồi! Ừm, vậy cúng ta cũng đi nhanh thôi, trời tối nhanh thật đó! Nhân lúc hiện tại Sự Vụ Đại Điện có thể vẫn còn chưa đóng cửa, trước hết đi nhận một cái nhiệm vụ đi Thai Châu. Sau đó khuya hôm nay sẽ lên đường ngay!" Nhâm Thanh Phong lấy lại tinh thần nghi hoặc nhìn Lâm Kiếm đang đợi bên cạnh rồi nói. Nhâm Thanh Phong không ngờ được, bản thân suy nghĩ một cái vấn đề mà lại mất nhiều thời gian đến như vậy.
"Đều đi cả rồi, Tuyên Giảng Hội kết thúc cũng đã nửa canh giờ rồi. Ngay cả cái tên Nghiêm Phi kia cũng đã hỏi xong vấn đề rồi. Ngươi ngồi ngây ngẩn ra cũng đã hơn nửa canh giờ rồi đấy! Thế nào? Nghĩ thông suốt được thứ gì không? Chẳng lẽ thật sự là đốn ngộ? Trong truyền thuyết, tu sĩ một khi đốn ngộ liền có thể tương đương với mấy trăm năm khổ tu! Lần này tu vi của A Phong ngươi nhất định là phải tăng lên rất nhiều rồi! Ha ha!" Lâm Kiếm trước cũng có chút trách cứ, nhưng sau đó trêu đùa.
"Ha hả, chuyện tốt như vậy há có thể để ta đụng phải? Ta chỉ đang suy nghĩ một vấn đề đơn giản mà thôi. Chỉ là rốt cuộc cũng không suy nghĩ cẩn thận. Đi thôi! Vừa đi vừa nói! Ngay cái tên thích hỏi lắm vấn đề như Nghiêm Phi cũng đã trở về! Chúng ta còn chờ cái gì?" Nhâm Thanh Phong cười ha hả một tiếng, trong lúc nói chuyện cũng đồng thời lấy ra Hoàng Chu Pháp Khí và đứng lên phía trên.
Đối với câu đùa khi trước của Lâm Kiếm, Nhâm Thanh Phong tự nhiên sẽ không để ý. Hắn biết Lâm Kiếm bởi vì lo lắng, cũng lại sợ quấy rầy mình suy tư cho nên mới không đánh động mình trước, nên trong lòng có chút buồn bực. Lúc sau này nói chuyện chỉ đùa một chút cũng là rất bình thường. Mà ngay bản thân hắn, nếu vừa rồi không thể hiểu ra được cái gì, chỉ sợ hiện giờ có nghĩ nhiều hơn nữa cũng sẽ không có kết quả gì.
"Tốt, hiện giờ đi thôi. Chẳng qua không cần tối nay đã phải vội vã đi Thai Châu rồi! Hiện giờ Sự Vụ Đại Điện mặc dù có thể còn chưa đóng cửa, nhưng bản thân chúng ta cũng phải chuẩn bị trước một chút mới được, vả lại ta còn muốn chào hỏi sư phụ lão nhân gia mới được." Lâm Kiếm vừa đáp, đồng thời cũng ngự lên Hồn Thiên Xích bay lên.
"Vậy cũng tốt, ngươi đã không vội, vậy chúng ta ngày mai sẽ xuất phát cũng được. Đúng là cũng phải trở về một chuyến, còn một thứ bảo bối ta không có mang theo nữa!" Nhâm Thanh Phong mỉm cười nói, trong lúc nói chuyện, Hoàng Chu Pháp Khí đã bay vượt lên phía trước, mà Hồn Thiên Xích của Lâm Kiếm cũng theo sát sau đó.
Trong chốc lát, hai người, hai kiện pháp khí vẽ ra hai đạo hoàng mang, song song biến mất ở phía chân trời, chỉ để lại trên không trung mấy câu nói.
"Tiểu Kiếm, hình như nơi này không cho phép ngự khí phi hành a?"
"Không việc gì, chúng ta nhanh nhanh một chút là được. . ."
-----o0o-----
Lúc này trên một sân đá khổng lồ nơi sườn núi phía sau Ngọc Huyền Phong, Tuyên Giảng Hội cứ mỗi ba tháng một lần trong Huyền Dương Môn sắp sửa bắt đầu. Tiến hành tuyên giảng chính là đệ tử tinh anh thế hệ thứ nhất của Huyền Dương Môn, mà đối tượng tuyên giảng lại là đệ tử thế hệ thứ hai như Nhâm Thanh Phong, Lâm Kiếm.
Những dịp đại giảng lấy truyền đạo thụ nghiệp làm mục đích như thế này, thật ra ở Huyền Dương Môn còn có hai loại khác, lần lượt là Giảng Giải Hội của đệ tử thế hệ thứ hai đối với đệ tử thế hệ thứ ba, Truyền Đạo Đại Hội của các trưởng lão Huyền Dương Môn đối với đông đảo các đệ tử đã từ thế hệ thứ nhất, thứ hai trở lên.
Giảng Giải Hội mỗi tháng có hai lần, Tuyên Giảng Hội nửa năm có một lần, mà Truyền Đạo Đại Hội do các trưởng lão chủ giảng thì lại không có thời gian cố định. Bất quá thông thường thì, trong vòng mười năm cơ bản cũng sẽ có một hai lần.
Đối với những buổi đại hội truyền đạo thụ nghiệp, giao lưu kinh nghiệm như thế này, Nhâm Thanh Phong đương nhiên cũng cần phải tham gia, mà Lâm Kiém cũng sẽ lại càng không bỏ qua. Tuy rằng sư phụ của Lâm Kiếm là một trưởng lão, cũng thường xuyên giảng giải cho Lâm Kiếm. Nhưng kinh nghiệm của các sư huynh đồng môn cũng là phi thường khó có được. Dù sao cũng không như tu vi, năng lực lý giải vấn đề cùng với góc nhìn thường rất bất đồng. Nếu như có thể có hai loại kinh nghiệm xác minh lẫn nhau, hiệu quả tự nhiên sẽ chỉ có tốt hơn.
Ở Huyền Dương Môn cũng có không ít đệ tử cùng giai, bên trong cũng thường xuyên cử hành một số hội giao lưu kinh nghiệm cỡ nhỏ. Bất quá có một số ít người tương đối ít nổi danh như Nhâm Thanh Phong cũng chưa từng tham gia một lần. Lâm Kiếm cũng tham gia rất ít, nguyên nhân chính là có rất nhiều đệ tử đời thứ hai có chút ghen tị với Lâm Kiếm, nếu biết Lâm Kiếm tham gia, chắc chắn sẽ tìm đến làm phiền Lâm Kiếm.
Hai người Nhâm Thanh Phong, Lâm Kiếm rất nhanh đã đến nơi diễn ra Tuyên Giảng Đại Hội. Chỉ thấy mới tính riêng nhị đại đệ tử ở trên sân cũng đã tới trăm tên.
Tất cả những nhị đại đệ tử này toàn bộ đều ngồi bên dưới một khán đài cao. Đang ngồi trên khán đài là hai tên nhất đại đệ tử trẻ trung tuấn lãng. Chỉ là hai người đệ tử tinh anh này vẫn còn chưa bắt đầu bài giảng, hiện giờ đang nhắm hai mắt ngồi yên tại đó, có vẻ như còn đang đợi những đệ tử chưa tới hoặc đang chuẩn bị nội dung phải giảng.
Hai người Nhâm Thanh Phong, Lâm Kiếm hai người thấy vẫn còn chưa bắt đầu tuyên giảng thì vội vàng rảo bước lẳng lặng tìm một chỗ trống khá xa ngồi xuống. Mặc dù quảng trường này rất lớn, nơi bọn hắn ngồi cũng cách khán đài khá xa, nhưng thính lực của bọn hắn cũng vô cùng kinh người, nên tự nhiên không cần lo lắng vấn đề ngồi xa hay gần. Hơn nữa cho dù tất cả những người ngồi bên dưới khán đài đều là người bình thường đi nữa, thì với tu vi của hai người nhất đại tinh anh như vậy cũng có thể dễ dàng làm cho mọi người nghe được rõ ràng.
Đệ tử dưới khán đài tuy nhiều nhưng lại vô cùng trật tự. Cho dù là những đệ tử đang nói chuyện với nhau cũng đều áp chế âm thanh trong phạm vi rất nhỏ xung quanh mình, bởi vậy cũng không ảnh hướng tới những người khác. Có không ít đệ tử còn trực tiếp truyền âm nói chuyện, điểm này chỉ cần xem khóe miệng của họ đang khẽ nhúc nhích là có thể dễ ràng nhìn ra.
"Tiểu Kiếm, ngươi xem hai vị sư huynh trên khán đài kia không phải là hai người công bố danh sách Linh Lực Ngưng Vật ở Khai Sơn Đại Hội ngày đó hay sao!" Nhâm Thanh Phong truyền âm nói, hai người vừa mới ngồi vững, Nhâm Thanh Phong đã nhận ra ngay hai tên nhất đại tinh anh ở trên khán đài.
"Ồ, đúng là bọn họ. Với tu vi tinh thâm của hai vị sư huynh này, tuyên giảng lần này khẳng định sẽ vô cùng đặc sắc." Lâm Kiếm gật đầu truyền âm lại. Mà trước đó, Lâm Kiếm cũng đang quan sát tình hình các sư huynh đệ ở gần đó, muốn xem xem có sư huynh đệ nào mình biết ở gần đó hay không. Lúc này nghe thấy Nhâm Thanh Phong nói như vậy, cũng lập tức nhận ra hai vị sư huynh trên khán đài.
"Với tu vi Linh Tịch Hậu Kỳ của bọn họ lại làm chủ giảng của Tuyên Giảng Hội lần này. Lần Tuyên giảng này thật sự đủ khiến người ta mong đợi! Chỉ là hy vọng bọn họ không nên giảng toàn về vận dụng pháp thuật cao giai. Nếu mà như thế thì lần này ta đến mất công rồi."
Tuyên Giảng Hội như thế này, hai năm vừa rồi tổng cộng có năm lần, hắn cũng tham gia bốn lần. Chỉ tiếc là, có hai lần chủ giảng đều là vận dụng các hệ pháp thuật.
Nhâm Thanh Phong sở dĩ không thích nghe giảng giải về vận dụng pháp thuật là bởi vì hắn chủ tu « Hỗn Độn Ngũ Hành Quyết » .
« Hỗn Độn Ngũ Hành Quyết » này có một thiếu sót rất lớn chính là uy lực tối đa khi sử dụng pháp thuật các hệ nhiều nhất cũng chỉ phát huy được ba thành uy lực. Bởi thế Nhâm Thanh Phong cũng dứt khoát không khổ tu pháp thuật nữa mà dồn tinh lực vào những phương diện khác.
Song Lâm Kiếm lại kiên trì cho rằng, cho dù uy lực của pháp thuật của Nhâm Thanh Phong tương đối nhỏ, nhưng học thêm một chút cũng luôn tốt hơn. Bởi vậy cứ mỗi lần tuyên giảng bất kể là về nội dung gì, thì trước khi khai giảng, hắn cũng sẽ gọi Nhâm Thanh Phong cùng đi. Chẳng qua lần trước bởi vì Nhâm Thanh Phong phải nằm một chỗ cho nên cũng không miễn cưỡng.
Chính là bởi như thế nên cho dù Nhâm Thanh Phong muốn buông xuôi về pháp thuật, nhưng trước yêu cầu của Lâm Kiếm, rốt cuộc về cơ bản cũng có thể miễn cưỡng vận dụng phần lớn pháp thuật. Nhưng mà đối với pháp thuật do chính mình dùng ra, Nhâm Thanh Phong chỉ cười gọi nó là pháp thuật năng lực kém mà thôi.
Nhâm Thanh Phong vừa truyền âm xong, hai tên sư huynh trên khán đài rốt cuộc cũng có động tác.
Chỉ thấy một tên sư huynh khẽ mở hai mắt, nhìn lướt qua mọi người dưới khán đài sau đó ho khan một tiếng, lúc này mới cất cao giọng nói:"Ai nên tới có lẽ cũng đã tới rồi, vậy chúng ta lập tức bắt đầu thôi. Trước tiên là sư huynh chủ giảng của lần Tuyên Giảng Đại Hội này, ta xin phép tự giới thiệu một chút về bản thân mình. Ta là Dương Tuấn, ta là đệ tử thân truyền của Thiên Dật Chân nhân hiện đang là Chưởng môn của Huyền Dương, ta tu luyện công pháp hệ Thủy, tu vi Linh Tịch Hậu Kỳ."
Dương Tuấn này vừa nói dứt lời, liền nhìn lướt qua một vòng các sư đệ phía dưới. Thấy vẻ kinh ngạc cùng ao ước trên mặt những tên nhị đại sư đệ này, ngay cả vài tên đệ từ mới vừa rồi còn đang truyền âm nói chuyện cũng tức khắc dừng lại khóe miệng. Lúc bấy giờ mới hài lòng gật đầu với tên tinh anh bên cạnh.
"Tại hạ là nhất đại đệ tử Lưu Kiền, lần này phối hợp tuyên giảng cùng với sư huynh Dương Tuấn, cũng giống như Dương sư huynh, ta cũng là thân truyền đệ tử của Chưởng môn Thiên Dật Chân nhân, tu luyện là công pháp hệ Thổ, cũng là tu vi Linh Tịch Hậu Kỳ." Nhất đại sư huynh Lưu Kiền ở bên cạnh tiếp lời.
Kỳ thực Dương Tuấn, Lưu Kiền này tự báo ra thân phận cũng không hoàn toàn chỉ để khoe mẽ. Dựa theo quán lệ của Huyền Dương Môn thì người khai giảng Tuyên Giảng Hội trước hết cần tự báo ra thân phận, tu vi, để hấp dẫn sự chú ý của người nghe giảng. Dĩ nhiên, chuyên này cũng là có ý để sau này hai bên có thể dễ dàng tiếp tục giao lưu với nhau.
"Hai người này tuy đều có tu vi Linh Tịch Hậu Kỳ, nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng. Dương Tuấn này mặc dù tuấn nhã, nhưng lại thiếu đi một cỗ khí dương cương, mà Lưu Kiền mặc dù không thiếu khí dương cương, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác như hơi đần độn. Xem ra khí chất của những tu sĩ này đích thưc là có bị ảnh hưởng từ công pháp tu luyện." Nhâm Thanh Phong nhìn hai vị sư huynh đang nói chuyện trên khán đài, đột nhiên nảy ra suy nghĩ này.
"Đệ tử của Chưởng môn thì có gì đáng hâm mộ chứ, không thể nói là Chưởng môn đối với bọn họ có thể tốt như sư phụ đối với ta được. Chỉ là tu vi Linh Tịch Hậu Kỳ này cũng thật khiến người ta mong ước. Nếu lần này đi Thai Châu quả thật có thể đột phá bình cảnh mà nói thì sau này ta cũng có khả năng tiến nhập vào Linh Tịch Kỳ. Đến lúc đó ta với A Phong cũng có thể làm chủ giảng ở nơi này rồi. Ha ha!" Lâm Kiếm đang mơ màng tưởng tượng như vậy. (Thật ra bản convert là "Ý dâm thầm nghĩ" cơ.............:025: - No_dance8x)
"Vẻ mặt tiểu Kiếm sao lại quái lạ như thế? Không hề có vẻ gì là giống như tu sĩ Thổ hệ thế này!" Nhâm Thanh Phong nhìn thấy sắc mặt quái dị của Lâm Kiếm, trong lòng nghi hoặc suy nghĩ.
Thân phận hai vị sư huynh này mặc dù tương đối kinh người. Nhưng hai người Nhâm Thanh Phong và Lâm Kiếm đã sớm biết từ lâu rồi, bởi thế nên cũng không kinh ngạc ao ước không dứt như những đệ tử khác. Lúc này hai người đều có những suy nghĩ riêng. Mà hai người trên khán đài cũng bắt đầu đi vào nội dung tuyên giảng.
Dương Tuấn lại ho khan một tiếng, lúc này mới bắt đầu giảng: "Những điều chúng ta muốn giảng hôm nay chính là một số tâm đắc về tu luyện thuật Linh Lực Ngưng Vật của hai người chúng ta! Có lẽ các vị sẽ cho là thuật Linh Lực Ngưng Vật này là một loại pháp thuật mà chỉ tu sĩ cao cấp mới có thể sử dụng nên có nói cũng vô ích. Nhưng ta muốn nói, thật ra suy nghĩ như vậy cũng không hoàn toàn chính xác. Mặc dù hiện giờ các ngươi còn chưa thể sử dụng, nhưng các ngươi có thể học trước một số kinh nghiệm, sau này cũng sẽ có chỗ dùng! Hơn nữa tất cả các pháp thuật, về căn bản cũng đều có chỗ giống nhau..."
Hai người Dương Tuấn, Lưu Kiền này có lẽ bởi vì gần đây đam mê thuật Linh Lực Ngưng Vật này, bởi thế nên mới lấy cái này làm chủ đề dể giảng cho mấy tên nhị đại đệ tử ở Tuyên Giảng Hội. Chỉ là để có thể khiến cho nhị đại đệ tử dễ hiểu cũng như học được nó. Dương Tuấn lại thao thao bất tuyệt về chỗ tương thông của pháp thuật. Mà nói đến cuối cùng, ngay đến thuật Linh Lực Ngưng Vật cũng không nói được tới vài câu.
May nhờ bên cạnh có Lưu Kiền thỉnh thoảng bổ sung một chút nội dung tương ứng nên mới có thể coi là không quá lạc đề. Bằng không sợ rằng tiếng chê cười sẽ còn muốn ồn ào hơn nữa. Đường đường hai tên thân truyền đệ tử của Chưởng môn mà lại lạc đề ngay cả ở Tuyên Giảng Đại Hội, cái này không phải là sẽ bị những tên nhất đại đệ tử khác chê cười đến chết hay sao.
Hai người Dương Tuấn, Lưu Kiền cứ ngồi giảng như vậy. Đệ tử ở phía dưới nhiều hoặc ít cũng hiểu một số thứ tương đối trụ cột, không thể coi là không thu hoạch được gì. Chẳng qua so với những lần Tuyên Giảng Hội trước cũng kém hơn rất nhiều.
Đương lúc trong lòng đám nhị đại đệ tử nghe giảng tràn ngập thất vọng thì Lâm Kiếm vốn hứng thú với tu luyện kỹ xảo pháp thuật, mặc dù tính tình rất tốt nhưng trong lòng cũng có chút bực bội. Chỉ là hắn lại ngoài ý muốn phát hiện tình hình của Nhâm Thanh Phong ở bên cạnh dường như có chút khác thường.
Bình thường nếu gặp phải Truyền Thuật Tuyên Giảng Đại Hội như vậy, Nhâm Thanh Phong cũng sẽ cảm thấy hết sức nhàm chán. Tuy nhiên bởi vì Lâm Kiếm nghe cũng tương đối chuyên tâm nên cũng không nói chuyện với Nhâm Thanh Phong nên mặc dù Nhâm Thanh Phong cũng muốn rời đi trước một mình, nhưng lại cảm thấy như vậy huênh hoang quá mức. Hơn nữa bỏ lại một mình Lâm Kiếm ở nơi này cũng thật không có nghĩa khí.
Cho nên cứ mỗi khi Tuyên Giảng Hội bắt đầu, Nhâm Thanh Phong lại bắt đầu đả tọa, thẳng một mạch đến khi ở phía trên giảng xong rồi mới kết thúc đả tọa. Sau đó lại nhanh chóng rời đi cùng Lâm Kiếm. Lần này Thanh Phong lại không có đả tọa, hơn nữa có vẻ lại còn nghe vô cùng nhập tâm! Mà tình hình này lại bị Lâm Kiếm thấy được nên cũng khó trách hắn cảm thấy kỳ lạ.
"Lần này a Phong sao vậy? Sau tự dưng lại đổi tính thế? Mà dẫu sao cũng không tệ, mặc dù lần tuyên giảng này cũng không có thứ gì hay ho, nhưng nếu nghe cẩn thận một chút thì ít nhiều cũng có thể có chút thu hoạch." Lâm Kiếm trước hết nghi ngờ một trận, nhưng ngay sau đó lại thầm nghĩ có chút cao hứng.
"Pháp thuật của tu sĩ cao cấp chủ yếu là dẫn động thiên địa linh khí, quan hệ với linh lực của bản thân người thi triển ngược lại không lớn. Trọng yếu hơn kỹ xảo vận dụng pháp thuật, chính là lĩnh ngộ đối với thiên đạo. Dường như ta nghĩ ra cái gì đó! Rốt cuộc là cái gì đây?" Nhâm Thanh Phong nhập thần suy nghĩ, bất quá rốt cuộc cũng không thể hiểu rõ ràng.
Đợi đến khi Nhâm Thanh Phong phục hồi lại tinh thần thì Tuyên Giảng Đại Hội đã kết thúc. Ngay cả lần lượt các phần hỏi đáp, giao lưu cũng đã kết thúc một hồi lâu.
"Ô? Người đâu rôi? Sao nhanh như vậy đã đi mất rồi! Ừm, vậy cúng ta cũng đi nhanh thôi, trời tối nhanh thật đó! Nhân lúc hiện tại Sự Vụ Đại Điện có thể vẫn còn chưa đóng cửa, trước hết đi nhận một cái nhiệm vụ đi Thai Châu. Sau đó khuya hôm nay sẽ lên đường ngay!" Nhâm Thanh Phong lấy lại tinh thần nghi hoặc nhìn Lâm Kiếm đang đợi bên cạnh rồi nói. Nhâm Thanh Phong không ngờ được, bản thân suy nghĩ một cái vấn đề mà lại mất nhiều thời gian đến như vậy.
"Đều đi cả rồi, Tuyên Giảng Hội kết thúc cũng đã nửa canh giờ rồi. Ngay cả cái tên Nghiêm Phi kia cũng đã hỏi xong vấn đề rồi. Ngươi ngồi ngây ngẩn ra cũng đã hơn nửa canh giờ rồi đấy! Thế nào? Nghĩ thông suốt được thứ gì không? Chẳng lẽ thật sự là đốn ngộ? Trong truyền thuyết, tu sĩ một khi đốn ngộ liền có thể tương đương với mấy trăm năm khổ tu! Lần này tu vi của A Phong ngươi nhất định là phải tăng lên rất nhiều rồi! Ha ha!" Lâm Kiếm trước cũng có chút trách cứ, nhưng sau đó trêu đùa.
"Ha hả, chuyện tốt như vậy há có thể để ta đụng phải? Ta chỉ đang suy nghĩ một vấn đề đơn giản mà thôi. Chỉ là rốt cuộc cũng không suy nghĩ cẩn thận. Đi thôi! Vừa đi vừa nói! Ngay cái tên thích hỏi lắm vấn đề như Nghiêm Phi cũng đã trở về! Chúng ta còn chờ cái gì?" Nhâm Thanh Phong cười ha hả một tiếng, trong lúc nói chuyện cũng đồng thời lấy ra Hoàng Chu Pháp Khí và đứng lên phía trên.
Đối với câu đùa khi trước của Lâm Kiếm, Nhâm Thanh Phong tự nhiên sẽ không để ý. Hắn biết Lâm Kiếm bởi vì lo lắng, cũng lại sợ quấy rầy mình suy tư cho nên mới không đánh động mình trước, nên trong lòng có chút buồn bực. Lúc sau này nói chuyện chỉ đùa một chút cũng là rất bình thường. Mà ngay bản thân hắn, nếu vừa rồi không thể hiểu ra được cái gì, chỉ sợ hiện giờ có nghĩ nhiều hơn nữa cũng sẽ không có kết quả gì.
"Tốt, hiện giờ đi thôi. Chẳng qua không cần tối nay đã phải vội vã đi Thai Châu rồi! Hiện giờ Sự Vụ Đại Điện mặc dù có thể còn chưa đóng cửa, nhưng bản thân chúng ta cũng phải chuẩn bị trước một chút mới được, vả lại ta còn muốn chào hỏi sư phụ lão nhân gia mới được." Lâm Kiếm vừa đáp, đồng thời cũng ngự lên Hồn Thiên Xích bay lên.
"Vậy cũng tốt, ngươi đã không vội, vậy chúng ta ngày mai sẽ xuất phát cũng được. Đúng là cũng phải trở về một chuyến, còn một thứ bảo bối ta không có mang theo nữa!" Nhâm Thanh Phong mỉm cười nói, trong lúc nói chuyện, Hoàng Chu Pháp Khí đã bay vượt lên phía trước, mà Hồn Thiên Xích của Lâm Kiếm cũng theo sát sau đó.
Trong chốc lát, hai người, hai kiện pháp khí vẽ ra hai đạo hoàng mang, song song biến mất ở phía chân trời, chỉ để lại trên không trung mấy câu nói.
"Tiểu Kiếm, hình như nơi này không cho phép ngự khí phi hành a?"
"Không việc gì, chúng ta nhanh nhanh một chút là được. . ."
-----o0o-----
/90
|