Luyện Thần Thuật này rốt cuộc không biết là do vị cao nhân nào sáng tạo ra, ở đây chỉ là một phần nhỏ đã được đơn giản hóa. Những pháp môn rèn đúc thần thức này đã khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Luyện Thần Thuật hoàn chỉnh sẽ càng trở nên lợi hại tới mức nào đây? Còn pháp quyết chữa trị thần thức rất thần kỳ này, tuy rằng tu luyện khó khăn, nhưng sau khi luyện thành, cũng là vô cùng có ích, đáng để mạo hiểm một chút, tiến hành tu luyện. Sau này, pháp quyết hoàn chỉnh vẫn còn cần phải nghĩ biện pháp đoạt được mới được.
Nhậm Thanh Phong tự vấn một chút, quyết định tiến hành tu luyện. Mặc dù hiện tại có chút phiêu lưu, nhưng nếu luyện thành mà nói vẫn là đạt được lợi ích không nhỏ. Tên ma tu đã chết kia, không chừng vẫn chưa luyện thành đến một phần mà đã có thể dùng tu vi Tinh Lịch hậu kỳ ngưng tụ thành hồn phách. Bản thân hắn nếu như tìm được trọn bộ pháp quyết đồng thời luyện thành thì sẽ lợi hại đến thế nào đây?
Nhậm Thanh Phong càng nghĩ càng có chút chờ mong. Sau đó, chàng nghĩ làm là làm, cũng không ngừng lại nữa. Đồng thời cẩn thận xem xét các pháp môn rèn đúc quỉ dị ghi trên ngọc giản, rồi lựa chọn một loại pháp môn tương đối hoàn chỉnh để tu luyện.
Nhậm Thanh Phong ngồi tại chỗ, hít sâu một hơi, bài trừ tạp niệm trong lòng, tập trung ở toàn bộ tinh thần tại mi tâm. Chàng từ từ phóng xuất thần thức, bắt đầu tu luyện Luyện Thần Thuật lần đầu tiên.
Loại pháp môn mà Nhậm Thanh Phong lựa chọn đích xác là tương đối đơn giản. Loại pháp môn này chính là không ngừng tham xuất thu hồi thần thức, lúc mới bắt đầu bảo trì tần suất tương đối thấp, cự ly cũng tương đối nhỏ. Chàng để thần thức không ngừng ngưng tụ và cường đại, tính thích ứng không ngừng đề cao, còn có thể giãn ra co lại với tần suất nhanh hơn, đồng thời không ngừng gia tăng cự ly, không ngừng đề cao cường độ rèn luyện thần thức.
Lần đầu tiên tu luyện, Nhậm Thanh Phong cũng không dám mạo hiểm, thần thức dò xét đến chỗ cửa gỗ thì lại được thu hồi trở lại mi tâm. Sau đó hắn tiếp tục bảo trì cự ly như vậy, nhưng là tăng tốc độ co duỗi nhanh hơn chút.
Cứ làm như vậy mấy chục lần, Nhậm Thanh Phong lại không hề cảm giác được hiệu quả gì. Vì vậy hắn quyết ý hơn, đơn giản chính là tăng nhanh tần suất hơn, trong nháy mắt liền đã làm cả mấy trăm lần.
Nhậm Thanh Phong cảm thấy không đúng, muốn dừng lại, không ngờ trong đầu đột nhiên vang lên "ông" một tiếng thật lớn. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt nổ đom đóm, ý nghĩ nóng lên. Ngay sau đó, Nhậm Thanh Phong liền mất đi trực giác, thất khiếu chảy máu ngã xuống đất ngất đi.
Bởi vì, Nhậm Thanh Phong trong lúc tu luyện nhất thời phóng ý, đột nhiên đề cao cường độ rèn đúc thần thức, chưa kịp thích ứng, khiến tâm thần bị thụ thương nặng, dẫn đến thất khiếu chảy máu, lâm vào hôn mê.
Sau một khắc, Nhậm Thanh Phong tỉnh lại. Chàng kỳ quái phát hiện, bản thân rõ ràng đã đã hôn mê, lại vẫn có thể suy nghĩ. Đồng thời chàng cũng cảm giác được cả người lạnh giá vô lực, phảng phất như tùy thời có thể phiêu tán vào trong không khí. Loại cảm giác này khiến Nhậm Thanh Phong nhớ tới khi còn bé thiếu chút nữa chết đuối khi bị rơi xuống nước.
Đột nhiên, Nhậm Thanh Phong nghĩ đến khi còn bé từng nghe lão nhân trong làng nói qua. Khi con người ta sắp chết, hồn phách xuất khiếu, sẽ nghĩ tới những chuyện bản thân đã trải qua trong cuộc đời, còn có thể chân chính nhìn thấy hình dáng của mình mà không cần soi gương. Vì vậy, hắn nhanh chóng cúi đầu nhìn, phát hiện bản thân mình thất khiếu chảy máu, nằm ngất trên mặt đất. Việc này khiến hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh (Đương nhiên lúc này Nhậm Thanh Phong chỉ là một tia hồn phách suy yếu, cũng không thể trực tiếp dổ mồ hôi lạnh), nhớ tới tình trạng của tên ma tu ngày đó cũng là hồn phách xuất khiếu. Hắn lập tức nghĩ đến việc cướp đoạt, liền nhanh chóng đánh tới thân thể mình đang nằm trên mặt đất.
Ôm ý niệm trong đầu như vậy, ý niệm trong đầu vừa khẽ động, Nhậm Thanh Phong liền cảm giác được càng thêm cường liệt, chỉ cần chàng tiếp tục làm như vậy cuối cùng hồn phách của chàng hẳn là sẽ bị tiêu tán.
Mặc dù có cảm giác cường liệt như vậy, Nhậm Thanh Phong lại biết mình chỉ còn có một con đường này. Nếu như, hồn phách của mình có thể thuận lợi nhập vào thân thể, mình mới có thể tiếp tục sống sót. Nếu như thất bại, hoặc giả buông tha mà nói, như vậy hồn phách chỉ có con đường bị tiêu tán. Vì vậy, chàng cũng bất chấp nguy hiểm vì có thể bị hồn phi phách tán, tiếp tục kiên trì hướng về thân thể đánh tới. Nhưng vừa mới tiếp cận thân thể, hồn phách của chàng lại như bị một cỗ lực lượng vô hình đánh bật trở về.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Lẽ nào việc cướp đoạt này giống như Tiểm Kiếm từng nói?"
Hồn phách của Nhậm Thanh Phong bị bắn ngược trở về, cảm giác càng thêm suy yếu, đồng thời trở nên uể oải, thất vọng, hối hận, tâm tình phức tạp không gì sánh được. Sau đó, chàng lại nghĩ tới từng nghe Lâm Kiếm nói qua chuyện này.
"Chỉ có tu sĩ cấp bậc Kim Đan kỳ mới có thể tiến hành đoạt xá. Tu sĩ dưới Kim Đan, nếu như thọ mệnh đã tận, tự nhiên là chết, hoặc giả trong chiến đấu chết đi, hồn phách không đồng thời bị hủy diệt, tối đa có thể tồn tại trong một thời gian rất ngắn. "
"Chỉ có thể tồn tại trong thời gian ngắn sao? "
Đầu tiên, Nhậm Thanh Phong khủng hoảng, sau đó chàng cố bình tĩnh lại. Tựa hồ chàng muốn đợi thời cơ xoay chuyển đến, nhưng Nhậm Thanh Phong nhớ tới tu vi Trúc Cơ Kỳ của bản thân, còn Thổ Mộc phân Thủy trận, và thân thể có vẻ đã mất đi sinh cơ từ lâu, chàng không khỏi lại trở nên chán nản.
"Sao ta lại có cảm giác mình sẽ lập tức bị tiêu tán? Không phải nói là ta còn có thể tồn tại trong thời gian ngắn ư? Lúc ta còn nhỏ, nghe người lớn kể rằng con người ta sau khi chết sẽ được đầu thai chuyển thế? Hiện tại hồn phách của ta sắp tiêu tán hết, như vậy có thể đầu thai được không đây? Cha, mẹ, tiên sinh, ông nội, Đại Ngưu, Bác đại học sĩ, lẽ nào ta sắp có thể gặp được các người sao? Lòng hảo tâm của vợ chồng thợ săn, Bạch Vân hòa thượng, còn cả Tiểu Kiếm nữa, lúc này mọi người như thế nào? Có nhớ tới ta không? Còn có tiền bối sư tỷ ở trong tiểu cư có phải rất đẹp không?Ngày đó ở Huyền Dương điện có phải ta trông thấy sư tỷ xinh đẹp hay không? Rốt cuộc Tiểu Hắc có phải là Linh Thú không? Nếu như về sau lớn lên sẽ có hình dạng như thế nào nhỉ? Nếu ta có thể phi thăng, khi đó có phải cũng là cảm giác lâng lâng như thế này? Còn có... "
Hồn phách của Nhậm Thanh Phong phiêu đãng tựa hồ như sắp tiêu tán. Đồng thời trong lòng hắn lại miên man suy nghĩ về rất nhiều chuyện mà mình đã trải qua từ trước, cũng đều là mạc danh kỳ diệu thoát thân.
Lúc này, Nhậm Thanh Phong càng cảm nhận rõ ràng được, mình còn rất nhiều chuyện cần phải làm. Nhưng là hiện tại chàng thủy chung không có cơ hội đi làm. Chàng còn có cả những ước vọng lớn nhỏ, cổ quái cũng chưa có thực hiện. Nguyên lai nhân sinh cũng không như mình vẫn nghĩ, trừ uống rượu, ăn thịt,...thì ra còn có nhiều chuyện có ý nghĩa như vậy nhưng đã bị mình quên mất, không để ý đến!
Nhậm Thanh Phong còn cảm thấy ngay cả việc tu luyện khô khan, tựa hồ cũng trở nên vô cùng tốt đẹp đáng quý. Một số người trước đây mình không quá yêu thích, hình như cũng trở nên vô cùng thú vị.
Nói chung, Nhậm Thanh Phong cảm thấy những ngày trước đây thật tốt! Mà hiện tại nếu có thể sống thêm một lần nữa, thì thật là tốt quá! Nhưng là hắn hiểu bản thân cũng không còn khả năng sống như trước nữa. Chính là như lúc này, thời gian để suy nghĩ cũng không nhiều! Bởi vì bản thân đang ngày càng trở nên suy yếu, tùy thời có thể tiêu tán. Mà "tùy thời" cũng có thể chỉ là một khắc sau.
Kỳ thực hồn phách của Nhậm Thanh Phong đáng lẽ sẽ không tiêu tán nhanh như vậy. Nhưng mà bởi vì chàng tu luyện Luyện Thần Thuật, vô ý làm thần thức bị tổn thương, tâm thần đại thương, hồn phách tự nhiên cũng chịu ảnh hưởng rất lớn nên lúc này chàng mới không chịu đựng được bao lâu.
Ngay khi Nhậm Thanh Phong đang sám hối, hoài niệm trước đây tứ cố vô thân, tâm tình vô cùng phức tạp, muốn kêu cũng kêu không ra tiếng, muốn khóc cũng không có nước mắt, muốn cười cũng không cười được, cảm giác tuyệt vọng, thì cơ hội chuyển biến lại phát sinh!
Nương theo tiếng vỗ cánh, một trận gió lạnh thổi quá. Lúc này Nhậm Thanh Phong vốn sẽ bị thổi tiêu tán. Nhưng hắn đột nhiên cảm giác được một cỗ lực hấp dẫn nhu hòa, ấm áp như được mẫu thân ôm ấp truyền đến. Sau đó trước mắt Nhậm Thanh Phong tối sầm lại, lần thứ hai mất đi tri giác.
Khoảnh khắc lần thứ hai mất đi tri giác, Nhậm Thanh Phong tựa hồ trông thấy Tiểu Hắc vốn dĩ đang ngủ, không biết từ lúc lại đứng trên ngực mình. Đồng thời nó đang dùng mỏ nhọn mài lên trán mình.
"Chẳng lẽ con tiểu ưng này..."
-----o0o-----
Nhậm Thanh Phong tự vấn một chút, quyết định tiến hành tu luyện. Mặc dù hiện tại có chút phiêu lưu, nhưng nếu luyện thành mà nói vẫn là đạt được lợi ích không nhỏ. Tên ma tu đã chết kia, không chừng vẫn chưa luyện thành đến một phần mà đã có thể dùng tu vi Tinh Lịch hậu kỳ ngưng tụ thành hồn phách. Bản thân hắn nếu như tìm được trọn bộ pháp quyết đồng thời luyện thành thì sẽ lợi hại đến thế nào đây?
Nhậm Thanh Phong càng nghĩ càng có chút chờ mong. Sau đó, chàng nghĩ làm là làm, cũng không ngừng lại nữa. Đồng thời cẩn thận xem xét các pháp môn rèn đúc quỉ dị ghi trên ngọc giản, rồi lựa chọn một loại pháp môn tương đối hoàn chỉnh để tu luyện.
Nhậm Thanh Phong ngồi tại chỗ, hít sâu một hơi, bài trừ tạp niệm trong lòng, tập trung ở toàn bộ tinh thần tại mi tâm. Chàng từ từ phóng xuất thần thức, bắt đầu tu luyện Luyện Thần Thuật lần đầu tiên.
Loại pháp môn mà Nhậm Thanh Phong lựa chọn đích xác là tương đối đơn giản. Loại pháp môn này chính là không ngừng tham xuất thu hồi thần thức, lúc mới bắt đầu bảo trì tần suất tương đối thấp, cự ly cũng tương đối nhỏ. Chàng để thần thức không ngừng ngưng tụ và cường đại, tính thích ứng không ngừng đề cao, còn có thể giãn ra co lại với tần suất nhanh hơn, đồng thời không ngừng gia tăng cự ly, không ngừng đề cao cường độ rèn luyện thần thức.
Lần đầu tiên tu luyện, Nhậm Thanh Phong cũng không dám mạo hiểm, thần thức dò xét đến chỗ cửa gỗ thì lại được thu hồi trở lại mi tâm. Sau đó hắn tiếp tục bảo trì cự ly như vậy, nhưng là tăng tốc độ co duỗi nhanh hơn chút.
Cứ làm như vậy mấy chục lần, Nhậm Thanh Phong lại không hề cảm giác được hiệu quả gì. Vì vậy hắn quyết ý hơn, đơn giản chính là tăng nhanh tần suất hơn, trong nháy mắt liền đã làm cả mấy trăm lần.
Nhậm Thanh Phong cảm thấy không đúng, muốn dừng lại, không ngờ trong đầu đột nhiên vang lên "ông" một tiếng thật lớn. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt nổ đom đóm, ý nghĩ nóng lên. Ngay sau đó, Nhậm Thanh Phong liền mất đi trực giác, thất khiếu chảy máu ngã xuống đất ngất đi.
Bởi vì, Nhậm Thanh Phong trong lúc tu luyện nhất thời phóng ý, đột nhiên đề cao cường độ rèn đúc thần thức, chưa kịp thích ứng, khiến tâm thần bị thụ thương nặng, dẫn đến thất khiếu chảy máu, lâm vào hôn mê.
Sau một khắc, Nhậm Thanh Phong tỉnh lại. Chàng kỳ quái phát hiện, bản thân rõ ràng đã đã hôn mê, lại vẫn có thể suy nghĩ. Đồng thời chàng cũng cảm giác được cả người lạnh giá vô lực, phảng phất như tùy thời có thể phiêu tán vào trong không khí. Loại cảm giác này khiến Nhậm Thanh Phong nhớ tới khi còn bé thiếu chút nữa chết đuối khi bị rơi xuống nước.
Đột nhiên, Nhậm Thanh Phong nghĩ đến khi còn bé từng nghe lão nhân trong làng nói qua. Khi con người ta sắp chết, hồn phách xuất khiếu, sẽ nghĩ tới những chuyện bản thân đã trải qua trong cuộc đời, còn có thể chân chính nhìn thấy hình dáng của mình mà không cần soi gương. Vì vậy, hắn nhanh chóng cúi đầu nhìn, phát hiện bản thân mình thất khiếu chảy máu, nằm ngất trên mặt đất. Việc này khiến hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh (Đương nhiên lúc này Nhậm Thanh Phong chỉ là một tia hồn phách suy yếu, cũng không thể trực tiếp dổ mồ hôi lạnh), nhớ tới tình trạng của tên ma tu ngày đó cũng là hồn phách xuất khiếu. Hắn lập tức nghĩ đến việc cướp đoạt, liền nhanh chóng đánh tới thân thể mình đang nằm trên mặt đất.
Ôm ý niệm trong đầu như vậy, ý niệm trong đầu vừa khẽ động, Nhậm Thanh Phong liền cảm giác được càng thêm cường liệt, chỉ cần chàng tiếp tục làm như vậy cuối cùng hồn phách của chàng hẳn là sẽ bị tiêu tán.
Mặc dù có cảm giác cường liệt như vậy, Nhậm Thanh Phong lại biết mình chỉ còn có một con đường này. Nếu như, hồn phách của mình có thể thuận lợi nhập vào thân thể, mình mới có thể tiếp tục sống sót. Nếu như thất bại, hoặc giả buông tha mà nói, như vậy hồn phách chỉ có con đường bị tiêu tán. Vì vậy, chàng cũng bất chấp nguy hiểm vì có thể bị hồn phi phách tán, tiếp tục kiên trì hướng về thân thể đánh tới. Nhưng vừa mới tiếp cận thân thể, hồn phách của chàng lại như bị một cỗ lực lượng vô hình đánh bật trở về.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Lẽ nào việc cướp đoạt này giống như Tiểm Kiếm từng nói?"
Hồn phách của Nhậm Thanh Phong bị bắn ngược trở về, cảm giác càng thêm suy yếu, đồng thời trở nên uể oải, thất vọng, hối hận, tâm tình phức tạp không gì sánh được. Sau đó, chàng lại nghĩ tới từng nghe Lâm Kiếm nói qua chuyện này.
"Chỉ có tu sĩ cấp bậc Kim Đan kỳ mới có thể tiến hành đoạt xá. Tu sĩ dưới Kim Đan, nếu như thọ mệnh đã tận, tự nhiên là chết, hoặc giả trong chiến đấu chết đi, hồn phách không đồng thời bị hủy diệt, tối đa có thể tồn tại trong một thời gian rất ngắn. "
"Chỉ có thể tồn tại trong thời gian ngắn sao? "
Đầu tiên, Nhậm Thanh Phong khủng hoảng, sau đó chàng cố bình tĩnh lại. Tựa hồ chàng muốn đợi thời cơ xoay chuyển đến, nhưng Nhậm Thanh Phong nhớ tới tu vi Trúc Cơ Kỳ của bản thân, còn Thổ Mộc phân Thủy trận, và thân thể có vẻ đã mất đi sinh cơ từ lâu, chàng không khỏi lại trở nên chán nản.
"Sao ta lại có cảm giác mình sẽ lập tức bị tiêu tán? Không phải nói là ta còn có thể tồn tại trong thời gian ngắn ư? Lúc ta còn nhỏ, nghe người lớn kể rằng con người ta sau khi chết sẽ được đầu thai chuyển thế? Hiện tại hồn phách của ta sắp tiêu tán hết, như vậy có thể đầu thai được không đây? Cha, mẹ, tiên sinh, ông nội, Đại Ngưu, Bác đại học sĩ, lẽ nào ta sắp có thể gặp được các người sao? Lòng hảo tâm của vợ chồng thợ săn, Bạch Vân hòa thượng, còn cả Tiểu Kiếm nữa, lúc này mọi người như thế nào? Có nhớ tới ta không? Còn có tiền bối sư tỷ ở trong tiểu cư có phải rất đẹp không?Ngày đó ở Huyền Dương điện có phải ta trông thấy sư tỷ xinh đẹp hay không? Rốt cuộc Tiểu Hắc có phải là Linh Thú không? Nếu như về sau lớn lên sẽ có hình dạng như thế nào nhỉ? Nếu ta có thể phi thăng, khi đó có phải cũng là cảm giác lâng lâng như thế này? Còn có... "
Hồn phách của Nhậm Thanh Phong phiêu đãng tựa hồ như sắp tiêu tán. Đồng thời trong lòng hắn lại miên man suy nghĩ về rất nhiều chuyện mà mình đã trải qua từ trước, cũng đều là mạc danh kỳ diệu thoát thân.
Lúc này, Nhậm Thanh Phong càng cảm nhận rõ ràng được, mình còn rất nhiều chuyện cần phải làm. Nhưng là hiện tại chàng thủy chung không có cơ hội đi làm. Chàng còn có cả những ước vọng lớn nhỏ, cổ quái cũng chưa có thực hiện. Nguyên lai nhân sinh cũng không như mình vẫn nghĩ, trừ uống rượu, ăn thịt,...thì ra còn có nhiều chuyện có ý nghĩa như vậy nhưng đã bị mình quên mất, không để ý đến!
Nhậm Thanh Phong còn cảm thấy ngay cả việc tu luyện khô khan, tựa hồ cũng trở nên vô cùng tốt đẹp đáng quý. Một số người trước đây mình không quá yêu thích, hình như cũng trở nên vô cùng thú vị.
Nói chung, Nhậm Thanh Phong cảm thấy những ngày trước đây thật tốt! Mà hiện tại nếu có thể sống thêm một lần nữa, thì thật là tốt quá! Nhưng là hắn hiểu bản thân cũng không còn khả năng sống như trước nữa. Chính là như lúc này, thời gian để suy nghĩ cũng không nhiều! Bởi vì bản thân đang ngày càng trở nên suy yếu, tùy thời có thể tiêu tán. Mà "tùy thời" cũng có thể chỉ là một khắc sau.
Kỳ thực hồn phách của Nhậm Thanh Phong đáng lẽ sẽ không tiêu tán nhanh như vậy. Nhưng mà bởi vì chàng tu luyện Luyện Thần Thuật, vô ý làm thần thức bị tổn thương, tâm thần đại thương, hồn phách tự nhiên cũng chịu ảnh hưởng rất lớn nên lúc này chàng mới không chịu đựng được bao lâu.
Ngay khi Nhậm Thanh Phong đang sám hối, hoài niệm trước đây tứ cố vô thân, tâm tình vô cùng phức tạp, muốn kêu cũng kêu không ra tiếng, muốn khóc cũng không có nước mắt, muốn cười cũng không cười được, cảm giác tuyệt vọng, thì cơ hội chuyển biến lại phát sinh!
Nương theo tiếng vỗ cánh, một trận gió lạnh thổi quá. Lúc này Nhậm Thanh Phong vốn sẽ bị thổi tiêu tán. Nhưng hắn đột nhiên cảm giác được một cỗ lực hấp dẫn nhu hòa, ấm áp như được mẫu thân ôm ấp truyền đến. Sau đó trước mắt Nhậm Thanh Phong tối sầm lại, lần thứ hai mất đi tri giác.
Khoảnh khắc lần thứ hai mất đi tri giác, Nhậm Thanh Phong tựa hồ trông thấy Tiểu Hắc vốn dĩ đang ngủ, không biết từ lúc lại đứng trên ngực mình. Đồng thời nó đang dùng mỏ nhọn mài lên trán mình.
"Chẳng lẽ con tiểu ưng này..."
-----o0o-----
/90
|