Hắn tăng nhanh bước về phía Hưởng Quan Thính, nơi nào đang có đông đảo các thường nho đang tụ lại cùng một chỗ hút thuốc, cũng không có gì đặc biệt cùng nhau nô đùa một chút. Một đám khác bên cạnh thì chơi cờ vâu/ Một vị nho sinh thấy Long Hà, hài lòng mà đánh một tiếng bắt chuyện.
” Này! Là ngọn gió gì mang Nữ Lâm ngươi tới đây? Lúc này ngươi không phải là nên ở bên trong váy của các kỹ nữ sao?”
” Hiện tại Minh Luân Đường đang giảng bài, ngươi sao lại theo ta nói đùa như thế??”
” Đối với ngươi mà nói đi học sao có thể quan trọng hôn nữ nhân chứ?” Long Hà lớn tiếng cười nói:
” Ha ha ha ha, đích thực là vậy. Trước tiên không nói việc này, các ngươi trước có đánh cược, ta cũng muốn tham gia.”
” Vừa rồi bộ mặt còn dửng dưng, thế nào? Cái này là đã thay đổi tâm ý rồi sao?”
“Ừ, ta cá là ‘Kim Duẫn Thực’ sẽ ở trong vòng 3 ngày rồi đi ra ngoài, Lý Thiện Tuấn sẽ là trong vòng 5 ngày.”
” Ai nha, sao lại ngắn như vậy? Đây không phải tính cách của ngươi a. Bất quá cũng đúng, Kiệt Ngạo vừa nhìn thấy lão luận thì trở nên giống như Ngựa Điên, hơn nữa phụ thân của Lý Thiện Tuấn lại là tả nghị sự cùng phụ thân của Kiệt Ngạo là Đại Ti Hiến là thiên địch a…” Sau đó. Long Hà tụ tập mọi người lại, dùng biểu tình ý vị thâm trường mà nói:
“Ta nghe nói các ngươi đang thảo luận chuyện gì vui lắm. Mang”
“Đúng, là về chuyện lễ tân bảng, nhưng là cũng không khác với chuyện trước kia lắm. Hơn nữa tất cả mọi người đúng với Lý Thiện Tuấn kính nể ba phần, cho nên cũng không dám nô đùa quá trớn.”
“Vậy không đúng rồi! Giống như Lý Thiện Tuấn là người kiệt xuất như vậy, chúng ta thật vất vả mới có thể đụng một lần. Cơ hội tốt như thế này làm sao có thể vứt đi được chứ? Đúng …. Các ngươi đề ý kiến hẳn là không phải chỉ là bắt hắn uống nước bẩn hoặc là đi qua hố chông cũ rích như thế chứ?”
Thấy những nho sinh kia biến sắc, có thể có thể hiểu là đã bị Long Hà đoán trúng. Long Hà chậm rãi đi qua bên cạnh những nho sinh đó mà cười rồ thở dài mọt hơi.
” Ta có một cách tốt, muốn nghe một chút không?”
” Đương nhiên là hoan nghênh! Ngươi không phải là thiên tài ở phương diện này sao?”
Khuôn mặt mọi người đều tụ lại một chỗ, ở chính giữa chính là Long Hà đang thoải mái mà nói say sưa.
Thiện Tuấn dọc theo đường đi mà hỏi những người hầu, cuối cùng bọn họ rốt cục cũng tới trước một tòa kiến trúc gọi là tuân kinh các. Kiến trúc này đặt ngay phía sau minh luân đường, nhưng lại bị một bức tường cao cao vây quanh, Duẫn Hi nhìn tấm bảng mà hỏi Thiện Tuấn:
” Tuân Kinh Các? Đây là chỗ nào?”
” Ở đây chính là nơi dành cho các thường nho đọc sách. Ta cũng chỉ là đại khái nghe nói.” Duẫn Hi thấy khuôn mặt hắn đỏ lên, khẽ cười cười. Tuy nói là vì muốn cho mình lấy số hiệu, nhưng kỳ thực hắn càng muốn cho mình thấy nơi đọc sách này. Bọn hắn đi vào trong, ngay cánh cổng có bày ra một cái bàn dài dành cho quản lý tuân kinh các. Ở bên trong sắp xếp một loạt sách sách chỉnh tề ở một chỗ, thấy nhiều tàng thư như thế, vẻ mặt Duẫn Hi phi thường hưng phấn nhìn Thiện Tuấn, nhưng biểu tình của Thiện Tuấn lại có vẻ rất là thất vọng.
” Không phải nói là có mấy vạn quyển sao… Có thể đem Giai Hữu Oa ( nơi chứa sách của Khuê Chương Các – Thư viện hoàng gia của Hàn Quốc thời Joseon) dọn sạch sang đây thì tốt rồi.
Nơi này hình như là so với tưởng tượng của hắn giảm đi rất nhiều. Bọn họ cẩn thận bước trên sàn gỗ cổ, chậm rãi nhìn những cuốn sách. Sau đó lại cầm lấy vài bản, rồi ngồi xuống mấy cái ghế cùng với cái bàn còn lại bên cạnh. Quán trường (người phụ trách thư viện) liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó thờ ơ như không tiếp tục đem những cuốn sách mà sắp xếp.
Duẫn Hi dùng sách che lấy mặt mình, len lén nhìn Thiện Tuấn đang chuyên chú đọc sách. Nghĩ đến vừa rồi thần sắc của hắn khi bọn tiểu hài tử hưng phấn, khuôn mặt Duẫn Hi không khỏi lộ ra một nụ cười mủm mỉm. Nàng thấy trên mặt hắn lộ ra một bộ vị đẹp trai nhất: chính là con mắt. Còn không phải là con mắt sao? Con ngươi đen thẫm ấy không hề động đậy chút nào. Không phải, hình như là cái mũi, giống như phẩm chất của hắn cũng thẳng tắp như cái mũi của hắn. Không, chắc hẳn là cái môi, cảm giác thấy môi hắn nhất định là rất ngọt ngào.
“Ngươi đây là trên mặt ta kiếm được số gì sao?” Vẻ mặt nàng đỏ bừng, vội vàng đem mặt mình chôn vào sách, mượn cớ mà nói:
“Ta, ta trở nên giống như những tiểu hài tử…”
Con mắt Thiện Tuấn từ trên quyển sách thay đổi vị trí, lấy tay nâng gò má của mình rồi dừng ở trên khuôn mặt Duẫn Hi. Nhìn khóe miệng hắn tràn ngập ý cười, cơ bản có thể đoán ra hắn muốn làm gì. Duẫn Hi nhìn ánh mắt Thiện Tuấn, nói:
“Ngươi nhìn cái gì?”
“Ta trở nên giống như những tiểu hài tử kia”
Khuôn mặt Duẫn Hi thoáng cái đỏ lên, nàng cuộn tròn vai mình lại, đem con mắt chuyển lên sách. Thiện Tuấn cầm sách lên, nhưng bỗng nhiên người trước mắt lại thu hút ánh mắt hắn. Ánh dương quang phảng phất trong nháy mắt đều tụ lại trên mặt của nàng, khiến da của nàng có vẻ càng thêm bạch tích thấu nộn (da trắng mà ửng hồng??). Thực sự là một người có thể so với bất luận một nữ nhân nào cũng đều đẹp hơn. Con ngươi to tròn đen nhánh giống như trẻ sơ sinh, cái mũi cao cao dịu dáng, đôi môi phấn hồng lộ ra thoả đáng… Hắn như mê mẫn mà liên tục nhìn nàng. Duẫn Hi ngẩng đầu lên, trong nháy mắt hắn cùng với ánh mắt của nàng chạm nhau, Thiện Tuấn thất kinh mà đứng lên.
“Hả, sách ta muốn tìm ở đâu chứ?” Hắn vội vội vàng vàng mà lược qua giá sách, Duẫn Hi thì ngồi đích giá sách, nàng đang chuyên chú đọc sách. Thiện Tuấn nhíu chặt lông mày, dùng quyền không thương tiếc gì mà hướng về phía ngực mình mà đập.
‘ ta thực sự là điên rồi! Nhìn thấy nam nhân mà tim đập như vậy sao, dù xinh đẹp thế nào thì hắn cũng là nam nhân a!’ Hắn xốc lại tinh thần, cầm một quyển sách lên, sau đó giả vờ ung dung mà về chỗ ngồi bắt đầu mà đọc sách.
Bên trong Tôn Kinh Các an tĩnh một vị nam tử trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi mặc cừu y đi tới. Không biết là mới vừa ra ngoài trở về vẫn còn như thế nào, trên đầu hắn vẫn còn mang nón cối. Hắn đầu tiên là lẳng lặng mà nhìn trước mắt Duẫn Hi cùng Thiện Tuấn đang chuyên chú đọc sách
” Này! Là ngọn gió gì mang Nữ Lâm ngươi tới đây? Lúc này ngươi không phải là nên ở bên trong váy của các kỹ nữ sao?”
” Hiện tại Minh Luân Đường đang giảng bài, ngươi sao lại theo ta nói đùa như thế??”
” Đối với ngươi mà nói đi học sao có thể quan trọng hôn nữ nhân chứ?” Long Hà lớn tiếng cười nói:
” Ha ha ha ha, đích thực là vậy. Trước tiên không nói việc này, các ngươi trước có đánh cược, ta cũng muốn tham gia.”
” Vừa rồi bộ mặt còn dửng dưng, thế nào? Cái này là đã thay đổi tâm ý rồi sao?”
“Ừ, ta cá là ‘Kim Duẫn Thực’ sẽ ở trong vòng 3 ngày rồi đi ra ngoài, Lý Thiện Tuấn sẽ là trong vòng 5 ngày.”
” Ai nha, sao lại ngắn như vậy? Đây không phải tính cách của ngươi a. Bất quá cũng đúng, Kiệt Ngạo vừa nhìn thấy lão luận thì trở nên giống như Ngựa Điên, hơn nữa phụ thân của Lý Thiện Tuấn lại là tả nghị sự cùng phụ thân của Kiệt Ngạo là Đại Ti Hiến là thiên địch a…” Sau đó. Long Hà tụ tập mọi người lại, dùng biểu tình ý vị thâm trường mà nói:
“Ta nghe nói các ngươi đang thảo luận chuyện gì vui lắm. Mang”
“Đúng, là về chuyện lễ tân bảng, nhưng là cũng không khác với chuyện trước kia lắm. Hơn nữa tất cả mọi người đúng với Lý Thiện Tuấn kính nể ba phần, cho nên cũng không dám nô đùa quá trớn.”
“Vậy không đúng rồi! Giống như Lý Thiện Tuấn là người kiệt xuất như vậy, chúng ta thật vất vả mới có thể đụng một lần. Cơ hội tốt như thế này làm sao có thể vứt đi được chứ? Đúng …. Các ngươi đề ý kiến hẳn là không phải chỉ là bắt hắn uống nước bẩn hoặc là đi qua hố chông cũ rích như thế chứ?”
Thấy những nho sinh kia biến sắc, có thể có thể hiểu là đã bị Long Hà đoán trúng. Long Hà chậm rãi đi qua bên cạnh những nho sinh đó mà cười rồ thở dài mọt hơi.
” Ta có một cách tốt, muốn nghe một chút không?”
” Đương nhiên là hoan nghênh! Ngươi không phải là thiên tài ở phương diện này sao?”
Khuôn mặt mọi người đều tụ lại một chỗ, ở chính giữa chính là Long Hà đang thoải mái mà nói say sưa.
Thiện Tuấn dọc theo đường đi mà hỏi những người hầu, cuối cùng bọn họ rốt cục cũng tới trước một tòa kiến trúc gọi là tuân kinh các. Kiến trúc này đặt ngay phía sau minh luân đường, nhưng lại bị một bức tường cao cao vây quanh, Duẫn Hi nhìn tấm bảng mà hỏi Thiện Tuấn:
” Tuân Kinh Các? Đây là chỗ nào?”
” Ở đây chính là nơi dành cho các thường nho đọc sách. Ta cũng chỉ là đại khái nghe nói.” Duẫn Hi thấy khuôn mặt hắn đỏ lên, khẽ cười cười. Tuy nói là vì muốn cho mình lấy số hiệu, nhưng kỳ thực hắn càng muốn cho mình thấy nơi đọc sách này. Bọn hắn đi vào trong, ngay cánh cổng có bày ra một cái bàn dài dành cho quản lý tuân kinh các. Ở bên trong sắp xếp một loạt sách sách chỉnh tề ở một chỗ, thấy nhiều tàng thư như thế, vẻ mặt Duẫn Hi phi thường hưng phấn nhìn Thiện Tuấn, nhưng biểu tình của Thiện Tuấn lại có vẻ rất là thất vọng.
” Không phải nói là có mấy vạn quyển sao… Có thể đem Giai Hữu Oa ( nơi chứa sách của Khuê Chương Các – Thư viện hoàng gia của Hàn Quốc thời Joseon) dọn sạch sang đây thì tốt rồi.
Nơi này hình như là so với tưởng tượng của hắn giảm đi rất nhiều. Bọn họ cẩn thận bước trên sàn gỗ cổ, chậm rãi nhìn những cuốn sách. Sau đó lại cầm lấy vài bản, rồi ngồi xuống mấy cái ghế cùng với cái bàn còn lại bên cạnh. Quán trường (người phụ trách thư viện) liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó thờ ơ như không tiếp tục đem những cuốn sách mà sắp xếp.
Duẫn Hi dùng sách che lấy mặt mình, len lén nhìn Thiện Tuấn đang chuyên chú đọc sách. Nghĩ đến vừa rồi thần sắc của hắn khi bọn tiểu hài tử hưng phấn, khuôn mặt Duẫn Hi không khỏi lộ ra một nụ cười mủm mỉm. Nàng thấy trên mặt hắn lộ ra một bộ vị đẹp trai nhất: chính là con mắt. Còn không phải là con mắt sao? Con ngươi đen thẫm ấy không hề động đậy chút nào. Không phải, hình như là cái mũi, giống như phẩm chất của hắn cũng thẳng tắp như cái mũi của hắn. Không, chắc hẳn là cái môi, cảm giác thấy môi hắn nhất định là rất ngọt ngào.
“Ngươi đây là trên mặt ta kiếm được số gì sao?” Vẻ mặt nàng đỏ bừng, vội vàng đem mặt mình chôn vào sách, mượn cớ mà nói:
“Ta, ta trở nên giống như những tiểu hài tử…”
Con mắt Thiện Tuấn từ trên quyển sách thay đổi vị trí, lấy tay nâng gò má của mình rồi dừng ở trên khuôn mặt Duẫn Hi. Nhìn khóe miệng hắn tràn ngập ý cười, cơ bản có thể đoán ra hắn muốn làm gì. Duẫn Hi nhìn ánh mắt Thiện Tuấn, nói:
“Ngươi nhìn cái gì?”
“Ta trở nên giống như những tiểu hài tử kia”
Khuôn mặt Duẫn Hi thoáng cái đỏ lên, nàng cuộn tròn vai mình lại, đem con mắt chuyển lên sách. Thiện Tuấn cầm sách lên, nhưng bỗng nhiên người trước mắt lại thu hút ánh mắt hắn. Ánh dương quang phảng phất trong nháy mắt đều tụ lại trên mặt của nàng, khiến da của nàng có vẻ càng thêm bạch tích thấu nộn (da trắng mà ửng hồng??). Thực sự là một người có thể so với bất luận một nữ nhân nào cũng đều đẹp hơn. Con ngươi to tròn đen nhánh giống như trẻ sơ sinh, cái mũi cao cao dịu dáng, đôi môi phấn hồng lộ ra thoả đáng… Hắn như mê mẫn mà liên tục nhìn nàng. Duẫn Hi ngẩng đầu lên, trong nháy mắt hắn cùng với ánh mắt của nàng chạm nhau, Thiện Tuấn thất kinh mà đứng lên.
“Hả, sách ta muốn tìm ở đâu chứ?” Hắn vội vội vàng vàng mà lược qua giá sách, Duẫn Hi thì ngồi đích giá sách, nàng đang chuyên chú đọc sách. Thiện Tuấn nhíu chặt lông mày, dùng quyền không thương tiếc gì mà hướng về phía ngực mình mà đập.
‘ ta thực sự là điên rồi! Nhìn thấy nam nhân mà tim đập như vậy sao, dù xinh đẹp thế nào thì hắn cũng là nam nhân a!’ Hắn xốc lại tinh thần, cầm một quyển sách lên, sau đó giả vờ ung dung mà về chỗ ngồi bắt đầu mà đọc sách.
Bên trong Tôn Kinh Các an tĩnh một vị nam tử trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi mặc cừu y đi tới. Không biết là mới vừa ra ngoài trở về vẫn còn như thế nào, trên đầu hắn vẫn còn mang nón cối. Hắn đầu tiên là lẳng lặng mà nhìn trước mắt Duẫn Hi cùng Thiện Tuấn đang chuyên chú đọc sách
/32
|