“Chúng ta bây giờ có thể bắt đầu lễ tân bảng rồi.”
“Lý Thiện Tuấn tiến lên.”
Thiện Tuấn tiến lên nghiêng người qua hướng về phía tây chưởng nghị com lưng làm lễ, sau đó hướng đông chưởng nghị hành lễ, cuối cùng hướng ở giữ làm thêm một cái lễ. Tam đại lễ hoàn tất, Thiện Tuấn hướng về các nho sinh khác đã làm lễ xong mà tới. Các tân sinh khác của tây trai cũng lần lượt tiến lên làm lễ, cuối cùng Duẫn Hi cũng được cho làm lễ xong. Đến đây, nghi thức chính thức rốt cuộc cũng xong, mà trò vui thì mới bắt đầu.
Nghi thức mà các nho sinh mới nhập môn sẽ cung phụng mà dâng lên cho khóa đàn anh thức ăn chính thức bắt đầu. Đương nhiên, hiện tại ở chỗ này thứ đáng chú ý nhất chính là hộp thức ăn trong tay của Duẫn Hi. Những hộp thức ăn của các tân sinh khác đều là bánh ngọt ngũ sắc, các loại mức, thậm chí còn có thịt. So với thức ăn trong hộp của Duẫn Hi thì chỉ có bánh ngải hấp, cho dù có hấp bao nhiêu cũng không có bao nhiêu ngải nên khiến người thoạt nhìn rất không muốn ăn. Sắc chưởng ngồi chung bàn với đông chưởng nghị tiếng lớn hô:
” Ngươi cầm thứ này đến là cho người ăn sao?”
Trong nháy mắt khẩn trương lưng liền trở nên cứng ngắc, chẳng biết làm sao lên tiếng, cũng chỉ đứng yên lặng mà cúi đầu. Các nho sinh thấy cao điểm tồi tàn trong hộp mà nàng mang đến, đều lên tiếng cười nhạo nàng. Thiện Tuấn chưa từng có lưu ý đến nho khăn của nàng, nàng cũng không muốn để hắn thấy bản thân mình như vậy, thế là nàng lại càng trở nên bối rối. Thấy Duẫn Hi một lời cũng không nói mà đứng ở chỗ đó, sắc chưởng đột nhiên một cước bả bước ra ngoài, nói:
” Ngươi tưởng chúng ta là heo nhà ngươi nuôi sao?”
Hắn đá một cước, toàn bộ thức ăn trong hộp liền rơi trên thạch giai (bậc tam cấp bằng đá). Duẫn Hi thấy bọn hắn vũ nhục chính mình như vậy, nhất thời lửa giận trùng nổi lên trong lòng. Nếu như nói thứ này chỉ là dùng để cho heo, vậy mẫu thân ở nhà cùng đệ đệ na gia lý đích nương thân hòa đệ đệ điều không phải là trư cũng không bằng sao? Nếu như để thức ăn này ở nhà thì mẫu thân cùng đệ đệ trong vòng vài ngày cũng không phải lo về thức ăn. Bánh trong hộp chính là do mẫu thân ở bên ngoài khổ cực hết vài ngày mới chuẩn bị được, chẳng lẽ việc bọn hắn làm như vậy mới là người sao! Duẫn Hi mạnh mẽ ngẩng đầu hướng về sắc chưởng tiếng lớn hô:
” Đại gia không phải đều là nho sinh học nho đạo sao? Nan đạo nho học kinh điển có dạy qua, đại gia lại có thể dĩ như vậy mà tùy tiện vứt đi thức ăn sao?”
Nghe thấy lời này, các thường nho ngồi ở đại sảnh nhất thời dao động, trong đó có Long Hà thấy tình huống này liền cầm lấy phiến quạt che miệng lại, trong lòng cười nói:
“Quả nhiên là có cốt khí của nữ hài tử, chẳng lẽ không sợ bị người khác phát hiện sao? Kỳ thật có thể nữ phẫn nam trang mà có thể tiến nhập vào cấm địa của nữ nhân – chuyện này cũng không phải người bình thường có thể làm được a.”
Sắc chưởng má đỏ lên, cái cổ thô cứng mà hướng Duẫn Hi hô:
“Ngươi này cái tên mới vào mà dám giáo huấn chúng ta! Thứ đồ này, ngươi đừng tưởng là thi đậu tiến sĩ hòa tú tài hạng cao sẽ không biết trời cao đất dày!”
Duẫn Hi đang muốn phản kháng lại thì sau đó Thiện Tuấn tiến lên phía trước, chuyện này khiến cho tất cả mọi người bao gồm Duẫn Hi mục trừng khẩu ngốc ( ngẩn người). Chỉ thấy Thiện Tuấn đi tới trước thạch giai, cung kính mà quỳ gối trước thức ăn trên đất, đem từng cái một mà lần lượt mà bỏ ngược vào trong hộp. Thiện Tuấn biểu tình nghiêm túc cho nên những người đang cười cũng không dám phát ra mọt tiếng. Hắn cuối cùng đem một cái bánh ngãi còn lại trên mặt đất, không phủ cũng không vẫy đất đi mà trực tiếp bỏ vào trong miệng, Duẫn Hi sợ đến nỗi vội vã tiến lấy thứ trong miệng hắn ra:
“Không thể như vậy, ăn như thế sẽ làm hư bao tử, là ta đã nói sai, vội vã phun ra ngay!”
Nhưng Thiện Tuấn rất hưởng thụ mà nhai, rồi nuốt xuống miếng bánh, đồng thời hướng Duẫn Hi tươi cười mà nói:
“Ăn ngon lắm. Làm người không hiểu được khổ cực của bách tính thì đúng là không cảm thấy mùi vị gì cả.”
Sau đó, hắn cầm lấy hộp thức ăn của Duẫn Hi mà ưu nhã địa đặt tới phía trước sắc chưởng. Sắc chưởng đã sợ đến không dám ra tiếng.
” Ngài hãy thử nó, những thứ này đều là sau này ngài thăng quan tiến chức cần chiếu cố. Đó chính là mồ hôi và máu của bách tính.”
Sắc chưởng không nói ra tiếng, đông chưởng nghị ngồi ở bên cạnh dùng ngữ khí mắng mỏ mà nói:
” Hai người là quý tộc làm sao có thể ăn đồ ăn rơi trên mặt đất! Vứt ngay lập tức!”
“Tiểu sinh đã vứt bỏ đi thể thống quý tộc, nhưng vẫn không có đánh mất đạo lý làm người. Nếu như bắt ngài phải bỏ một trong hai thể thống của quý tộc và đạo lý đối đãi con người, ngài sẽ chọn cái nào?”
Đông chưởng nghị cầm đầu chúng nho sinh mà lại đối phó không được một tân sinh ngữ khí cương ngạnh, thẹn quá hóa giận mà muốn lên cơn thịnh nộ để giải quyết vấn đề. Long Hà ngồi ở bên âm thầm cười cười rồi nói:
“Cầm sang đây cho ta thử, ta cũng rất muốn nếm thử mồ hôi và máu thịt của dân chúng chính là mùi vị gì.”
Thiện Tuấn cầm hộp thức ăn tới trước mặt Long Hà đang tươi cười, Long Hà tùy tiện cầm lấy một miếng mà ăn:
“Thứ ngon như thế này không nên thuyết rơi trên mặt đất, cho dù có rớt vào trong nước thối thì cũng phải lấy ra mà ăn a.”
Thái độ này của Long Hà liền thu hút ánh mắt oán giận của các nho sinh khác. Hắn lại dùng cánh quạt che miệng, lộ ra cặp mắt mỉm cười quái dị, hướng về phía chúng nho sinh mà nói:
” Mọi người, niềm vui thực sự còn chưa đến. Các người nhìn xem, thái dương đã xuống núi rồi.”
Tịch dương đã tiêu thất, khí ấm cũng trở lạnh. Nếu Long Hà không nhắc, chuyện này lại tiếp tục kéo dài không dứt. Khòa đàn anh bọn hắn tiến lên phía trước đưa cho tân sinh một phong thư có tên, mỗi người cầm lấy một cái có tên mình.
” Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu 『 tân lai xâm ngược 』5 !”
“Lý Thiện Tuấn tiến lên.”
Thiện Tuấn tiến lên nghiêng người qua hướng về phía tây chưởng nghị com lưng làm lễ, sau đó hướng đông chưởng nghị hành lễ, cuối cùng hướng ở giữ làm thêm một cái lễ. Tam đại lễ hoàn tất, Thiện Tuấn hướng về các nho sinh khác đã làm lễ xong mà tới. Các tân sinh khác của tây trai cũng lần lượt tiến lên làm lễ, cuối cùng Duẫn Hi cũng được cho làm lễ xong. Đến đây, nghi thức chính thức rốt cuộc cũng xong, mà trò vui thì mới bắt đầu.
Nghi thức mà các nho sinh mới nhập môn sẽ cung phụng mà dâng lên cho khóa đàn anh thức ăn chính thức bắt đầu. Đương nhiên, hiện tại ở chỗ này thứ đáng chú ý nhất chính là hộp thức ăn trong tay của Duẫn Hi. Những hộp thức ăn của các tân sinh khác đều là bánh ngọt ngũ sắc, các loại mức, thậm chí còn có thịt. So với thức ăn trong hộp của Duẫn Hi thì chỉ có bánh ngải hấp, cho dù có hấp bao nhiêu cũng không có bao nhiêu ngải nên khiến người thoạt nhìn rất không muốn ăn. Sắc chưởng ngồi chung bàn với đông chưởng nghị tiếng lớn hô:
” Ngươi cầm thứ này đến là cho người ăn sao?”
Trong nháy mắt khẩn trương lưng liền trở nên cứng ngắc, chẳng biết làm sao lên tiếng, cũng chỉ đứng yên lặng mà cúi đầu. Các nho sinh thấy cao điểm tồi tàn trong hộp mà nàng mang đến, đều lên tiếng cười nhạo nàng. Thiện Tuấn chưa từng có lưu ý đến nho khăn của nàng, nàng cũng không muốn để hắn thấy bản thân mình như vậy, thế là nàng lại càng trở nên bối rối. Thấy Duẫn Hi một lời cũng không nói mà đứng ở chỗ đó, sắc chưởng đột nhiên một cước bả bước ra ngoài, nói:
” Ngươi tưởng chúng ta là heo nhà ngươi nuôi sao?”
Hắn đá một cước, toàn bộ thức ăn trong hộp liền rơi trên thạch giai (bậc tam cấp bằng đá). Duẫn Hi thấy bọn hắn vũ nhục chính mình như vậy, nhất thời lửa giận trùng nổi lên trong lòng. Nếu như nói thứ này chỉ là dùng để cho heo, vậy mẫu thân ở nhà cùng đệ đệ na gia lý đích nương thân hòa đệ đệ điều không phải là trư cũng không bằng sao? Nếu như để thức ăn này ở nhà thì mẫu thân cùng đệ đệ trong vòng vài ngày cũng không phải lo về thức ăn. Bánh trong hộp chính là do mẫu thân ở bên ngoài khổ cực hết vài ngày mới chuẩn bị được, chẳng lẽ việc bọn hắn làm như vậy mới là người sao! Duẫn Hi mạnh mẽ ngẩng đầu hướng về sắc chưởng tiếng lớn hô:
” Đại gia không phải đều là nho sinh học nho đạo sao? Nan đạo nho học kinh điển có dạy qua, đại gia lại có thể dĩ như vậy mà tùy tiện vứt đi thức ăn sao?”
Nghe thấy lời này, các thường nho ngồi ở đại sảnh nhất thời dao động, trong đó có Long Hà thấy tình huống này liền cầm lấy phiến quạt che miệng lại, trong lòng cười nói:
“Quả nhiên là có cốt khí của nữ hài tử, chẳng lẽ không sợ bị người khác phát hiện sao? Kỳ thật có thể nữ phẫn nam trang mà có thể tiến nhập vào cấm địa của nữ nhân – chuyện này cũng không phải người bình thường có thể làm được a.”
Sắc chưởng má đỏ lên, cái cổ thô cứng mà hướng Duẫn Hi hô:
“Ngươi này cái tên mới vào mà dám giáo huấn chúng ta! Thứ đồ này, ngươi đừng tưởng là thi đậu tiến sĩ hòa tú tài hạng cao sẽ không biết trời cao đất dày!”
Duẫn Hi đang muốn phản kháng lại thì sau đó Thiện Tuấn tiến lên phía trước, chuyện này khiến cho tất cả mọi người bao gồm Duẫn Hi mục trừng khẩu ngốc ( ngẩn người). Chỉ thấy Thiện Tuấn đi tới trước thạch giai, cung kính mà quỳ gối trước thức ăn trên đất, đem từng cái một mà lần lượt mà bỏ ngược vào trong hộp. Thiện Tuấn biểu tình nghiêm túc cho nên những người đang cười cũng không dám phát ra mọt tiếng. Hắn cuối cùng đem một cái bánh ngãi còn lại trên mặt đất, không phủ cũng không vẫy đất đi mà trực tiếp bỏ vào trong miệng, Duẫn Hi sợ đến nỗi vội vã tiến lấy thứ trong miệng hắn ra:
“Không thể như vậy, ăn như thế sẽ làm hư bao tử, là ta đã nói sai, vội vã phun ra ngay!”
Nhưng Thiện Tuấn rất hưởng thụ mà nhai, rồi nuốt xuống miếng bánh, đồng thời hướng Duẫn Hi tươi cười mà nói:
“Ăn ngon lắm. Làm người không hiểu được khổ cực của bách tính thì đúng là không cảm thấy mùi vị gì cả.”
Sau đó, hắn cầm lấy hộp thức ăn của Duẫn Hi mà ưu nhã địa đặt tới phía trước sắc chưởng. Sắc chưởng đã sợ đến không dám ra tiếng.
” Ngài hãy thử nó, những thứ này đều là sau này ngài thăng quan tiến chức cần chiếu cố. Đó chính là mồ hôi và máu của bách tính.”
Sắc chưởng không nói ra tiếng, đông chưởng nghị ngồi ở bên cạnh dùng ngữ khí mắng mỏ mà nói:
” Hai người là quý tộc làm sao có thể ăn đồ ăn rơi trên mặt đất! Vứt ngay lập tức!”
“Tiểu sinh đã vứt bỏ đi thể thống quý tộc, nhưng vẫn không có đánh mất đạo lý làm người. Nếu như bắt ngài phải bỏ một trong hai thể thống của quý tộc và đạo lý đối đãi con người, ngài sẽ chọn cái nào?”
Đông chưởng nghị cầm đầu chúng nho sinh mà lại đối phó không được một tân sinh ngữ khí cương ngạnh, thẹn quá hóa giận mà muốn lên cơn thịnh nộ để giải quyết vấn đề. Long Hà ngồi ở bên âm thầm cười cười rồi nói:
“Cầm sang đây cho ta thử, ta cũng rất muốn nếm thử mồ hôi và máu thịt của dân chúng chính là mùi vị gì.”
Thiện Tuấn cầm hộp thức ăn tới trước mặt Long Hà đang tươi cười, Long Hà tùy tiện cầm lấy một miếng mà ăn:
“Thứ ngon như thế này không nên thuyết rơi trên mặt đất, cho dù có rớt vào trong nước thối thì cũng phải lấy ra mà ăn a.”
Thái độ này của Long Hà liền thu hút ánh mắt oán giận của các nho sinh khác. Hắn lại dùng cánh quạt che miệng, lộ ra cặp mắt mỉm cười quái dị, hướng về phía chúng nho sinh mà nói:
” Mọi người, niềm vui thực sự còn chưa đến. Các người nhìn xem, thái dương đã xuống núi rồi.”
Tịch dương đã tiêu thất, khí ấm cũng trở lạnh. Nếu Long Hà không nhắc, chuyện này lại tiếp tục kéo dài không dứt. Khòa đàn anh bọn hắn tiến lên phía trước đưa cho tân sinh một phong thư có tên, mỗi người cầm lấy một cái có tên mình.
” Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu 『 tân lai xâm ngược 』5 !”
/32
|