Sau khi thư sinh hết lần này đến lần khác xác nhận xung quanh không có bất luận kẻ nào, vô cùng mệt mỏi đi vào một căn nhà tranh được thu dọn ngăn nắp. Vì sắc trời đã gần đến hoàng hôn, trong phòng cũng không có ánh sáng. Hắn trước tiên kéo cái mũ cối trên đầu xuống, sau đó lần lượt đem đạo bào, áo trong, quần cũng cởi xuống. Ngực hắn được buộc chặt bằng một sợi dây đai của nữ nhân. Cho dù không tháo ra đai lưng, hắn cũng mơ hồ lộ ra đôi vai mượt mà, phía sau lưng mềm nhẵn, thắt lưng mảnh khảnh, còn có cái mông đẹp đẻ bị hắn tận lực ẩn giấu cũng đã nói rõ hắn chính là một nữ nhân.
Tháo xuống búi tóc được búi quá chặt bằng mạng trùm đầu, mái tóc trên đầu một lần nữa được bết thành một cái bím tóc. Nữ phẫn nam trang làm việc nam nhân, Kim công tử hàng ngày làm nữ tử khắp kinh thành mất hồn mất vía, dĩ nhiên là một người nữ nhi tên là Kim Duẫn Hi.
Từ buồng trong truyền đến âm thanh của người kia trước nay vẫn giả trang nàng, đệ đệ của nàng – - Kim Duẫn Thực.
“Là đại tỷ phải không? Khụ khụ… “Một trận ho suyễn đệm trong giọng nói khàn khàn của hắn. Duẫn Hi ngay lập tức mặc xong quần áo, nói với hắn: “Ừ, là ta. Mẫu thân đâu? Đi mua thuốc sao? “
“Đi ngoại… Khụ! Ngoại công gia… “Tình trạng Duẫn Thực so với buổi sáng trước khi Duẫn Hi ra ngoài trở nên tệ hơn.
“Đợi lát nữa, ngươi đừng nói chuyện! Ta lập tức mặc y phục xong thì đi qua. Ta không phải nói đừng lưu Duẫn Thực một người ở nhà rồi sao? Thật là! Mẫu thân để làm chi còn muốn đi nhà ngoại công chứ? Biết rõ không nghe được lời gì hữu ích, cuối cùng còn phải tự mình đầy bụi đất mà trở về! “
Duẫn Hi cầm thư tịch, mũ cối, đạo bào, hiệu bài ngăn nắp rồi chậm rãi tới cửa vào buồng trong. Trong phòng một mảng tối đen như mực, chỉ có một mình Duẫn Thực nằm ở trên giường, thấy một màn như vậy Duẫn Hi tay nắm thứ gì đó trên cửa vội vàng đánh lửa cho ngọn đèn dầu.
“Ngươi làm sao không ra đốt đèn? khó chịu a!”
“Ta không sao.”
Biết rõ tiền là đại tỷ vất vả cực khổ kiếm về, hắn cũng không muốn bởi vì bản thân khó chịu thì đốt đèn. Duẫn Hi thấy được sách trên bàn học được mở ra, trước khi nàng ra ngoài đúng là không có đụng tới. Nàng liếc mặt về phía Duẫn Thực, bởi vì nàng biết duẫn là bởi vì đọc sách mới đem thân thể mình càng thêm tệ.
“Ngươi làm sao… Ta không phải hết lần này đến lần khác nhắc nhở ngươi phải cẩn thận sao…”
Duẫn Thực thật vất vả đứng dậy, cùng tỷ tỷ biện hộ.
“Sáng sớm cảm thấy thân thể tốt một chút… Huống hồ ta phải mau chóng khảo thí khoa cử tỷ tỷ mới có thể ít chịu khổ một chút a… Khụ khụ!”
“Ai kêu lo lắng việc ấy? Ngươi phải trước tiên chăm sóc thân thể của chính mình được rồi ngươi năng lực đi khảo khoa cử!”
“Xin lỗi… Khụ khụ! Nghe nói sắp tới lại có một thức niên thí, bản thân ta trong bụng cũng lo lắng, chung quy nằm như thế này cũng không phải biện pháp… “
Duẫn Hi dìu hắn để hắn tựa vào chăn mền sau đó tự mình cầm lấy cây quạt mà quạt cho hắn. Duẫn Hi dùng ánh mắt vô cùng thương tiếc nhìn đệ đệ. Con mắt lõm xuống thật sâu, môi không hề có chút máu, khuôn mặt có thể cảm giác được chỉ là một khung xương…không gì mà Duẫn Hi cảm thấy không thương tiếc. Mười tám tuổi, chính là thời kì phong nhã hào hoa, nhưng đệ đệ đã phải trải qua tình trạng này nhiều năm rồi. Hiện tại nàng chỉ có thể tự trách mình vô năng. Danh y khắp kinh thành cũng đã từng tìm qua, nhưng ban đầu bọn hắn đều là kê những phương thướng đắt tiền, sau đó thấy vô hiệu cũng đều lắc đầu rút lui.
Mỗi khi thấy người cùng tuổi với đệ đệ, lòng của nàng càng thắt lại. Những người đó mỗi ngày đều có thể chứng kiến ánh sáng mặt trời, có thể bước vào học đường mà học, còn có thể thú một người vợ xinh đẹp, cũng có thể đến trường thi khảo khoa cử… Bởi vì thuở nhỏ đệ đệ tương đối thông minh, cho nên Duẫn Hi càng cảm thấy đa cảm. Ngày hôm nay người kỹ nữ xinh đẹp kia mê hoặc cũng có thể đệ đệ. Duẫn Thực vì không cho tỷ tỷ khổ sở, tận lực mà đem ho khan nuốt vào trong giả dạng làm một hình dạng khỏe mạnh.
“Đại tỷ, ngươi hôm nay muốn làm chuyện gì có làm được không?”
“Ừ, có chút… Chuyện người cự phách không có thể tìm được. Cũng chỉ có việc sao chép. Khẳng định là phụ thân không thích ta cầm bài hiệu của ngươi đi làm chuyện bất hảo, cho nên mới… “
“Làm sao có thể chứ! Cha thương yêu còn không kịp! “
“Phụ thân ở trên trời dám chắc là bận rộn đọc sách, không đếm xỉa tới chúng ta phải sinh sống làm sao. Lúc người còn sống đều không phải như vậy sao? Bất quá nên tạ ơn người dạy chúng ta biết đọc biết viết, đến bây giờ chúng ta mới không chết đói.”
“Nếu như khoa cử lần này ta có thể đi khảo thì tốt rồi, vậy đại tỷ cũng không thể tiếp tục cái nghề tả thủ này…”
“Sẽ có một ngày như vậy, ngươi không nên gấp gáp.”
Gio tỷ tỷ quạt ra nói là mát mẻ, ngược lại càng làm hắn đau lòng. Duẫn Thực biết tỷ tỷ ngày hôm nay cầm sách rất nặng một đoạn đường rất dài mới vừa về, cho nên ánh mắt hắn vẫn quan sát cánh tay mảnh khảnh kia. Mười chín tuổi, là một cái tuổi như hoa như ngọc, nhưng nghĩ đến vì chữa bệnh cho mình tỷ tỷ đem bản thân biến thành như bây giờ, trong lòng Duẫn Thực cũng khó mà không có từng cơn đau đớn. Mặc áo nhỏ đến độ có thể thấy cổ tay nàng, váy đến độ nhìn không ra trước đó là màu sắc gì… Nhữngcái này cũng không khỏi khiến cho Duẫn Thực cảm thấy day dứt. Nhưng khiến hắn càng áy náy cũng là tóc của tỷ tỷ, vốn là có thể đề dài đến bên dưới thắt lưng. Hiện tại phải phẫn nam trang nên đã cắt bỏ đến ngang vai.
Nàng ra sao cũng là một nữ nhân, nàng không có thể không muốn xinh đẹp. Đi ra bên ngoài, nàng đương nhiên biết thấy những nữ tử trang điểm, nàng cũng không thể tự mình nói không hâm mộ các nàng ấy. So lại, trang phục của tỷ tỷ thì có vẻ làm bằng chất liệu giản dị. Ngay cả trâm bạc cài đầu tầm thường nhất nàng cũng không có, trên người nàng thứ đáng giá nhất cũng chỉ có bản thân nàng mà thôi.
“Tỷ, ta không nóng, ngươi không cần phải quạt.” “Duẫn Hi tỏ ý tự mình biết, nhưng tay cũng chưa từng ngừng lại. Sau đó, nàng dùng một ngữ điệu khoái trá nói cho Duẫn Thực nghe ngày hôm nay mình ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
“Được rồi! Ngày hôm nay ta bị một kỹ nữ vô cùng xinh đẹp mê hoặc đấy ~”
“Hả? Là ai a? “
“Tên gọi cái gì ấy nhỉ… A! Nàng có tên giống như nữ nhân của lữ bố trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, đúng rồi! Là Điêu Thuyền! “
“Sau đó thì sao?”
“Lúc đầu ta không tính để ý tới nàng, tự mình đi con đường của mình, nhưng nàng lúc nào cũng ám thị ta khiến ta phải tiếp lời với nàng. Ta sợ nếu như ta vẫn không để ý tới, nàng khẳng định sẽ hoài nghi ta là một nữ nhân, cho nên không có biện pháp khác, ta cũng chỉ có thể cùng nàng trò chuyện Sau đó ta còn giả dạng làm bản thân cũng bị nàng mê hoặc mất rồi!”
“Nhưng nhân gia dù sao cũng là một kỹ nữ, mỗi ngày đều đối mặt nhiều nam nhân như vậy, nàng ta lẽ nào không phát hiện ra?”
“Hình như là không, ta còn cố tình giả bộ rất sắc đấy chứ!”
“A?? Sắc?? Đại tỷ ngươi? Ha ha ha ha ” Thấy Duẫn Thực cười to, Duẫn Hi đổi lại thêm càng hăng say mà nói rằng:
“Là thật! “
“Nên kỹ nữ sẽ thực sự không bị ngươi mê hoặc rồi chứ?”
“Ai, làm sao có thể! Nàng biết đâu chính là vì tiếp đãi khách nhân, cho nên ta cũng không có nói cho nàng tên, tự mình đi một vòng dài mới về.”
“Vậy cũng nói không chừng a, hay là nhân gia thực sự là yêu mến ngươi mất rồi… Kỹ nữ tên Điêu Thuyền ấy cũng đáng thương lắm chứ.”
“Ngay cả kỹ nữ như vậy cũng nhìn không ra ta là một nữ nhân, ta trở nên rất có tự tin! Trước đây lúc nào cũng lo lắng người khác sẽ nhận ra ta chứ. “Duẫn Thực nghe được lời nói này của tỷ tỷ không biết tự mình là nên vui hay là nên thương tâm. Cho dù bản thân không tận mắt nhìn thấy, nhưng tỷ tỷ khẳng định so với kia một kỹ nữ xinh đẹp gấp trăm lần.
Lúc này, bên ngoài có một ít động tĩnh. Duẫn Hi lập tức chạy ra ngoài.
“Là mẫu thân phải không?”
“…Ừ.” Duẫn Hi hướng về phía phòng trong của Duẫn Thực thét lên thét lên: “Ngươi chờ một lát, ta đi làm cơm tối cho ngươi.”
Khi nàng kéo cửa phòng ra, chứng kiến mẫu thân vô lực mà ngồi trên sàn nhà bên ngoài phòng. Tuy rằng mỗi lần từ ngoại công trở về, mẫu thân đều là cái dạng này, nhưng ngày hôm nay lại cảm thấy tinh thần lại càng uể oải. Duẫn Hi khép kín cửa phòng sau đó nhẹ nhàng mà ngồi đến bên người mẫu thân.
“Ngài đã trở về? Ngoại công bọn họ đều khỏe?” Mẫu thân nghe được giọng nói của Duẫn Hi phía sau, lập tức lấy lại tinh thần, nhẹ giọng đáp một tiếng. “Ừ… Thì cũng như vậy. “
“Có chuyện gì thương tâm sao…?”
“… Cũng không muốn. Tuy rằng không muốn đi, nhưng nghĩ đến tương lai Duẫn Thực vạn nhất thi đậu khoa cử làm được chức quan gì đó, về sau thế nào cũng phải chạm trán, ta nghĩ thế nào bọn họ cũng biết được… ít nhất bọn họ cũng thân thích của ta, cho nên không muốn cắt đứt quan hệ với bọn họ, cho nên cái gì khó nghe ta cũng đều nhịn… Thế nhưng, thế nhưng… “Không biết xảy ra chuyện gì, hai hàng lệ trên gương mặt của mẫu thân chảy xuống.
Nhà Ngoại công tuy là không phải chức quan gì lớn, nhưng mà bọn họ cũng là Lão Luận, lấy bổng lộc quốc gia mà sống. Nhưng phụ thân lại là thuộc phái Nam Nhân (Nam ở đây có nghĩa là phía Nam của Đông Tây Nam Bắc, không phải chữ ‘Nam’ của nam và nữ) bị quốc gia cấm đi thi khoa cử, khi tuổi còn trẻ gặp nhau, hai người bởi vì yêu nhau không để ý người nhà phản đối mà thành thân. Nếu như nói mọi thứ vẫn luôn hạnh phúc như vậy thì mẫu thân cũng không phải nhục nhã như thế này, nhưng thực tế không phải như vậy. Sau khi “Lý lân tá chi loạn “, trước khi Vương Anh Tổ băng hà, phái Nam Nhân bị cấm đoán thi đậu khoa cử, hiện nay hoàng thượng đăng cơ kế thừa ngôi vị hoàng đế. Nhưng ngay trước khi hoàng thượng vừa muốn huỷ bỏ điều mục cấm đoán Nam Nhân thi đậu khoa cử, phụ thân lại ly khai nhân thế. Chuyện này bất quá cũng là chuyện của 5 năm trước.
Lão luận cùng nam nhân kết hôn, ngoại công thân là lão luận không thể dễ dàng tha thứ, mà gia gia thân là Nam Nhân cũng không có cách nào cho phép. Cho nên một nhà Duẫn Hi hoàn toàn bị cả gia tộc xa lánh, bọn họ chỉ có thể sống một cuộc sống không có thân thích. Mặc dù như vậy, mẫu thân vẫn phải nhận hết mọi sỉ nhục tiếp tục bái phỏng hai nhà, chuyện này cũng chính là vì hai người bọn họ. Mẫu thân lau nước mắt, nói:
“Duẫn Thực là chuyện nhỏ, Duẫn Hi ngươi thì sao? Ngươi muốn giúp chúng ta như vậy tới khi nào hả? Thừa dịp chưa lớn tuổi, ngươi cũng phải tranh thủ thời gian xuất giá mới phải a.”
“Loại sự tình này, con còn chưa muốn tính tới! Hơn nữa bệnh của Duẫn Thực còn chưa hết, con tuyệt đối sẽ không xuất giá. Chờ Duẫn Thực thông qua khoa cử, đến lúc đó… “
“Vậy ngươi làm sao bây giờ! Ngươi là mong muốn mẫu thân ta đây kho sống cũng phải thiếu nợ ngươi sao? Nhìn ngươi hiện tại vất vả như vậy, trái tim của ta đã đủ khó chịu rồi….”
“Mẫu thân vì sao lại nghĩ như vậy chứ? “
“Ta không muốn thấy ngươi như bây giờ, lại càng không muốn nhìn mái tóc ngắn kia của ngươi… Là ta ngốc, trong lòng cũng buồn bực ngoại công ngươi làm sao lại lo lắng cho hôn sự của ngươi, nói là giới thiệu cho ngươi một gia đình nhà chồng tốt, nhà chồng chó má gì đó!”
Mẫu thân nghẹn ngào mà nói ra:
“Không nghĩ tới là gả ngươi cho một lão đầu 50 tuổi, làm vợ lẽ cho hắn! Hắn rõ ràng là đã có nhiều tiểu thiếp như vậy rồi… Làm sao có thể coi thường chúng ta như vậy! Làm sao có thể… trời ơi…”
“Ngoại công có thể là không muốn thấy mẫu thân lại vất vả như vậy chứ sao. Với lại tình trạng ta hiện tại, căn bản là không có khả năng gả vào được nhà chồng nào, nếu mà có thể gả vào loại nhà làm quan vậy người cùng Duẫn Thực cũng sẽ tốt hơn so với hiện nay rất nhiều. Bất quá nhà hắn có tiền phải không?”
Mẫu thân bị Duẫn Hi nói trở nên run rẩy, bởi vì nàng hiểu rõ ý tứ của Duẫn Hi khi nói lời này.
“Thế nào? Ngươi muốn như thế nào? Ngay cả ngươi cũng muốn cắm một đao vào ngực ta sao?”
“Điều không phải, con là nói hắn có thể cũng không phải là người xấu, mẫu thân trước tiên đừng kích động như vậy… “
“Ngươi là Thẩm Thanh sao? Vì nuôi dưỡng Mễ Tam Bách Đán mà bán thân sao? Ai nói Thẩm Thanh là hiếu nữ? Đừng đùa! Ta thấy trên đời không có đứa con bất hiếu như nàng! Nàng khiến phụ thân thành một người bán đi nữ nhi mà súc sinh chó lợn cũng không bằng! Ta thà chết còn sướng hơn….”
Đột nhiên cửa phòng phía sau bị Duẫn Thực đẩy ra, vẻ mặt của hắn có vẻ vô cùng phẫn nộ, hắn quát:
“Đại tỷ, cũng không muốn một tỷ phu như vậy! Nếu vì ta mà ngươi làm ra chuyện này, nhất định sẽ đi treo cổ tự sát!”
“Duẫn, Duẫn Thực!”
“Khoa cử lần này ta nhất định sẽ đi! Sau đó nhất định, nhất định sẽ đem ngươi gả cho một thế gia (nhà làm quan), cho ngươi có được hạnh phúc…”
Duẫn Thực nuốt xuống nước mắt của mình xuống, hắn hiểu cho dù mình đi trường thi, nhưng căn bản là không có bảo đảm hắn có thể kiên trì, huống hồ là thông qua những câu hỏi thi. Trong đáy lòng Duẫn Thực vẫn liên tục oán giận bản thân mình vô năng, oán giận bản thân mình chuyện gì cũng không thể làm vì tỷ tỷ. Nhất thời mẫu thân cũng gần như tuyệt vọng mà thét lên:
“Chúng ta ba người cứ chết đi là được rồi! Hả? Đi tìm phụ thân các ngươi đem hắn ra mà mắng!”
Duẫn Hi ngẩng đầu nhìn những ngôi sao lập loè, chúng nó lấp lánh như vậy, nhưng sao lại khiến người ta tuyệt vọng như vậy chứ? Ngay cả một chút hy vọng cũng nhìn không thấy. Mỗi ngày phải vất vả như vậy, bệnh tình của Duẫn Thực cũng không một chút nào chuyển biến tốt, trái lại trở nên càng nghiêm trọng, nếu như vẫn tiếp tục như vậy, đừng nói là đuổi kịp, sợ rằng không đợi đến khoa cử thì hắn cũng đã mệt chết nàng phát ra một tiếng thở dài, đột nhiên nói ra một câu nói:
“Nếu không thì ta đi thử xem? “Những lời này quả là khiến Duẫn Hi lại càng hoảng sợ. Nhưng nàng lập tức nghĩ lại điều mà mình nói.
“Nếu như ta thay Duẫn Thực đi khảo khoa cử thì sao?”
Cái gì? Ngươi vừa mới nói cái gì? “
Con mắt của mẫu thân nhất thời trừng lên thật to, sắc mặt của mẫu thân cùng Duẫn Thực đều sửng sốt mà nhìn Duẫn Hi. Duẫn Hi nhìn xung quanh, lập tức dìu đỡ mẫu thân vào trong phòng, sau đó vội vàng nói rằng:
“Con là nói, thà mỗi lần giúp người khác đi thi, lần này sao không trực tiếp dùng tên của Duẫn Thực chính thức tham gia cuộc thi, vạn nhất đổ tú tài hoặc là tiến sĩ, sau này con có thể đi làm cự phách . Vậy trong lúc chờ Duẫn Thực khỏi bệnh rồi thì hắn cũng có thể đi khảo thí lần nữa!”
“Không được, quá nguy hiểm, tỷ tỷ! “
“Ta đối với trường thi đã rõ như lòng bàn tay, cũng biết sơ thí là tiến hành như thế nào! Nếu như chờ chết, còn không bằng lớn mật đi thử một lần. Huống hồ hiện tại cũng không có bảo đảm, chế độ cấm Nam Nhân sẽ không thực hành, chúng ta cũng không thể buông tha việc Hoàng thượng tuyển dụng Nam Nhân!”
Duẫn Hi cùng Duẫn Thực đồng thời nhìn mẫu thân đang trầm tư, mặc dù có chút phiêu lưu mạo hiểm, nhưng nữ nhi nói xong cũng không phải hoàn toàn không thể được. Vả lại theo như lời của Duẫn Hi nếu như vứt bỏ thời cơ này, không biết ngày nào chính quyền lại biến hóa lại lần nữa, cơ hội thăng quan của Nam Nhân bọn họ sẽ càng trở nên xa vời. Rốt cục, mẫu thân cũng mở miệng.
“Còn muốn nghĩ, nhất định sẽ có biện pháp. Nếu có thể giúp người khác thi đậu khoa cử, vậy thì giúp đệ đệ đương nhiên không thành vấn đề, nếu như người khác đều là làm như vậy… Đúng, nếu như lần này Duẫn Thực thông qua sơ thí, vậy Duẫn Hi khẳng định cũng sẽ gặp gỡ nhà chồng thỏa đáng.”
Duẫn Thực cũng gật đầu biểu thị đồng ý. Tuy rằng thông qua sơ thí nhưng hôm nay trên đường cái khắp chốn đều là những tú tài cùng tiến sĩ tầm thường tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ, cho nên mong đợi có thể được nhậm chức quan đương nhiên là không có khả năng. Nhưng hôn sự của tỷ tỷ hẳn là sẽ có biến hóa không nhỏ. Duẫn Thực nghĩ với tình trạng bản thân hiện tại đi khảo sơ thí càng không có khả năng, nếu như vậy không bằng thừa dịp tỷ tỷ tuổi còn trẻ tranh thủ thời gian làm xong chuyện này.
Cuối cùng, Duẫn Thực cùng mẫu thân vì hôn sự của Duẫn Hi. Duẫn Hi vì bệnh tình của Duẫn Thực, ba người đều quyết định phải làm như vậy.
Tháo xuống búi tóc được búi quá chặt bằng mạng trùm đầu, mái tóc trên đầu một lần nữa được bết thành một cái bím tóc. Nữ phẫn nam trang làm việc nam nhân, Kim công tử hàng ngày làm nữ tử khắp kinh thành mất hồn mất vía, dĩ nhiên là một người nữ nhi tên là Kim Duẫn Hi.
Từ buồng trong truyền đến âm thanh của người kia trước nay vẫn giả trang nàng, đệ đệ của nàng – - Kim Duẫn Thực.
“Là đại tỷ phải không? Khụ khụ… “Một trận ho suyễn đệm trong giọng nói khàn khàn của hắn. Duẫn Hi ngay lập tức mặc xong quần áo, nói với hắn: “Ừ, là ta. Mẫu thân đâu? Đi mua thuốc sao? “
“Đi ngoại… Khụ! Ngoại công gia… “Tình trạng Duẫn Thực so với buổi sáng trước khi Duẫn Hi ra ngoài trở nên tệ hơn.
“Đợi lát nữa, ngươi đừng nói chuyện! Ta lập tức mặc y phục xong thì đi qua. Ta không phải nói đừng lưu Duẫn Thực một người ở nhà rồi sao? Thật là! Mẫu thân để làm chi còn muốn đi nhà ngoại công chứ? Biết rõ không nghe được lời gì hữu ích, cuối cùng còn phải tự mình đầy bụi đất mà trở về! “
Duẫn Hi cầm thư tịch, mũ cối, đạo bào, hiệu bài ngăn nắp rồi chậm rãi tới cửa vào buồng trong. Trong phòng một mảng tối đen như mực, chỉ có một mình Duẫn Thực nằm ở trên giường, thấy một màn như vậy Duẫn Hi tay nắm thứ gì đó trên cửa vội vàng đánh lửa cho ngọn đèn dầu.
“Ngươi làm sao không ra đốt đèn? khó chịu a!”
“Ta không sao.”
Biết rõ tiền là đại tỷ vất vả cực khổ kiếm về, hắn cũng không muốn bởi vì bản thân khó chịu thì đốt đèn. Duẫn Hi thấy được sách trên bàn học được mở ra, trước khi nàng ra ngoài đúng là không có đụng tới. Nàng liếc mặt về phía Duẫn Thực, bởi vì nàng biết duẫn là bởi vì đọc sách mới đem thân thể mình càng thêm tệ.
“Ngươi làm sao… Ta không phải hết lần này đến lần khác nhắc nhở ngươi phải cẩn thận sao…”
Duẫn Thực thật vất vả đứng dậy, cùng tỷ tỷ biện hộ.
“Sáng sớm cảm thấy thân thể tốt một chút… Huống hồ ta phải mau chóng khảo thí khoa cử tỷ tỷ mới có thể ít chịu khổ một chút a… Khụ khụ!”
“Ai kêu lo lắng việc ấy? Ngươi phải trước tiên chăm sóc thân thể của chính mình được rồi ngươi năng lực đi khảo khoa cử!”
“Xin lỗi… Khụ khụ! Nghe nói sắp tới lại có một thức niên thí, bản thân ta trong bụng cũng lo lắng, chung quy nằm như thế này cũng không phải biện pháp… “
Duẫn Hi dìu hắn để hắn tựa vào chăn mền sau đó tự mình cầm lấy cây quạt mà quạt cho hắn. Duẫn Hi dùng ánh mắt vô cùng thương tiếc nhìn đệ đệ. Con mắt lõm xuống thật sâu, môi không hề có chút máu, khuôn mặt có thể cảm giác được chỉ là một khung xương…không gì mà Duẫn Hi cảm thấy không thương tiếc. Mười tám tuổi, chính là thời kì phong nhã hào hoa, nhưng đệ đệ đã phải trải qua tình trạng này nhiều năm rồi. Hiện tại nàng chỉ có thể tự trách mình vô năng. Danh y khắp kinh thành cũng đã từng tìm qua, nhưng ban đầu bọn hắn đều là kê những phương thướng đắt tiền, sau đó thấy vô hiệu cũng đều lắc đầu rút lui.
Mỗi khi thấy người cùng tuổi với đệ đệ, lòng của nàng càng thắt lại. Những người đó mỗi ngày đều có thể chứng kiến ánh sáng mặt trời, có thể bước vào học đường mà học, còn có thể thú một người vợ xinh đẹp, cũng có thể đến trường thi khảo khoa cử… Bởi vì thuở nhỏ đệ đệ tương đối thông minh, cho nên Duẫn Hi càng cảm thấy đa cảm. Ngày hôm nay người kỹ nữ xinh đẹp kia mê hoặc cũng có thể đệ đệ. Duẫn Thực vì không cho tỷ tỷ khổ sở, tận lực mà đem ho khan nuốt vào trong giả dạng làm một hình dạng khỏe mạnh.
“Đại tỷ, ngươi hôm nay muốn làm chuyện gì có làm được không?”
“Ừ, có chút… Chuyện người cự phách không có thể tìm được. Cũng chỉ có việc sao chép. Khẳng định là phụ thân không thích ta cầm bài hiệu của ngươi đi làm chuyện bất hảo, cho nên mới… “
“Làm sao có thể chứ! Cha thương yêu còn không kịp! “
“Phụ thân ở trên trời dám chắc là bận rộn đọc sách, không đếm xỉa tới chúng ta phải sinh sống làm sao. Lúc người còn sống đều không phải như vậy sao? Bất quá nên tạ ơn người dạy chúng ta biết đọc biết viết, đến bây giờ chúng ta mới không chết đói.”
“Nếu như khoa cử lần này ta có thể đi khảo thì tốt rồi, vậy đại tỷ cũng không thể tiếp tục cái nghề tả thủ này…”
“Sẽ có một ngày như vậy, ngươi không nên gấp gáp.”
Gio tỷ tỷ quạt ra nói là mát mẻ, ngược lại càng làm hắn đau lòng. Duẫn Thực biết tỷ tỷ ngày hôm nay cầm sách rất nặng một đoạn đường rất dài mới vừa về, cho nên ánh mắt hắn vẫn quan sát cánh tay mảnh khảnh kia. Mười chín tuổi, là một cái tuổi như hoa như ngọc, nhưng nghĩ đến vì chữa bệnh cho mình tỷ tỷ đem bản thân biến thành như bây giờ, trong lòng Duẫn Thực cũng khó mà không có từng cơn đau đớn. Mặc áo nhỏ đến độ có thể thấy cổ tay nàng, váy đến độ nhìn không ra trước đó là màu sắc gì… Nhữngcái này cũng không khỏi khiến cho Duẫn Thực cảm thấy day dứt. Nhưng khiến hắn càng áy náy cũng là tóc của tỷ tỷ, vốn là có thể đề dài đến bên dưới thắt lưng. Hiện tại phải phẫn nam trang nên đã cắt bỏ đến ngang vai.
Nàng ra sao cũng là một nữ nhân, nàng không có thể không muốn xinh đẹp. Đi ra bên ngoài, nàng đương nhiên biết thấy những nữ tử trang điểm, nàng cũng không thể tự mình nói không hâm mộ các nàng ấy. So lại, trang phục của tỷ tỷ thì có vẻ làm bằng chất liệu giản dị. Ngay cả trâm bạc cài đầu tầm thường nhất nàng cũng không có, trên người nàng thứ đáng giá nhất cũng chỉ có bản thân nàng mà thôi.
“Tỷ, ta không nóng, ngươi không cần phải quạt.” “Duẫn Hi tỏ ý tự mình biết, nhưng tay cũng chưa từng ngừng lại. Sau đó, nàng dùng một ngữ điệu khoái trá nói cho Duẫn Thực nghe ngày hôm nay mình ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
“Được rồi! Ngày hôm nay ta bị một kỹ nữ vô cùng xinh đẹp mê hoặc đấy ~”
“Hả? Là ai a? “
“Tên gọi cái gì ấy nhỉ… A! Nàng có tên giống như nữ nhân của lữ bố trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, đúng rồi! Là Điêu Thuyền! “
“Sau đó thì sao?”
“Lúc đầu ta không tính để ý tới nàng, tự mình đi con đường của mình, nhưng nàng lúc nào cũng ám thị ta khiến ta phải tiếp lời với nàng. Ta sợ nếu như ta vẫn không để ý tới, nàng khẳng định sẽ hoài nghi ta là một nữ nhân, cho nên không có biện pháp khác, ta cũng chỉ có thể cùng nàng trò chuyện Sau đó ta còn giả dạng làm bản thân cũng bị nàng mê hoặc mất rồi!”
“Nhưng nhân gia dù sao cũng là một kỹ nữ, mỗi ngày đều đối mặt nhiều nam nhân như vậy, nàng ta lẽ nào không phát hiện ra?”
“Hình như là không, ta còn cố tình giả bộ rất sắc đấy chứ!”
“A?? Sắc?? Đại tỷ ngươi? Ha ha ha ha ” Thấy Duẫn Thực cười to, Duẫn Hi đổi lại thêm càng hăng say mà nói rằng:
“Là thật! “
“Nên kỹ nữ sẽ thực sự không bị ngươi mê hoặc rồi chứ?”
“Ai, làm sao có thể! Nàng biết đâu chính là vì tiếp đãi khách nhân, cho nên ta cũng không có nói cho nàng tên, tự mình đi một vòng dài mới về.”
“Vậy cũng nói không chừng a, hay là nhân gia thực sự là yêu mến ngươi mất rồi… Kỹ nữ tên Điêu Thuyền ấy cũng đáng thương lắm chứ.”
“Ngay cả kỹ nữ như vậy cũng nhìn không ra ta là một nữ nhân, ta trở nên rất có tự tin! Trước đây lúc nào cũng lo lắng người khác sẽ nhận ra ta chứ. “Duẫn Thực nghe được lời nói này của tỷ tỷ không biết tự mình là nên vui hay là nên thương tâm. Cho dù bản thân không tận mắt nhìn thấy, nhưng tỷ tỷ khẳng định so với kia một kỹ nữ xinh đẹp gấp trăm lần.
Lúc này, bên ngoài có một ít động tĩnh. Duẫn Hi lập tức chạy ra ngoài.
“Là mẫu thân phải không?”
“…Ừ.” Duẫn Hi hướng về phía phòng trong của Duẫn Thực thét lên thét lên: “Ngươi chờ một lát, ta đi làm cơm tối cho ngươi.”
Khi nàng kéo cửa phòng ra, chứng kiến mẫu thân vô lực mà ngồi trên sàn nhà bên ngoài phòng. Tuy rằng mỗi lần từ ngoại công trở về, mẫu thân đều là cái dạng này, nhưng ngày hôm nay lại cảm thấy tinh thần lại càng uể oải. Duẫn Hi khép kín cửa phòng sau đó nhẹ nhàng mà ngồi đến bên người mẫu thân.
“Ngài đã trở về? Ngoại công bọn họ đều khỏe?” Mẫu thân nghe được giọng nói của Duẫn Hi phía sau, lập tức lấy lại tinh thần, nhẹ giọng đáp một tiếng. “Ừ… Thì cũng như vậy. “
“Có chuyện gì thương tâm sao…?”
“… Cũng không muốn. Tuy rằng không muốn đi, nhưng nghĩ đến tương lai Duẫn Thực vạn nhất thi đậu khoa cử làm được chức quan gì đó, về sau thế nào cũng phải chạm trán, ta nghĩ thế nào bọn họ cũng biết được… ít nhất bọn họ cũng thân thích của ta, cho nên không muốn cắt đứt quan hệ với bọn họ, cho nên cái gì khó nghe ta cũng đều nhịn… Thế nhưng, thế nhưng… “Không biết xảy ra chuyện gì, hai hàng lệ trên gương mặt của mẫu thân chảy xuống.
Nhà Ngoại công tuy là không phải chức quan gì lớn, nhưng mà bọn họ cũng là Lão Luận, lấy bổng lộc quốc gia mà sống. Nhưng phụ thân lại là thuộc phái Nam Nhân (Nam ở đây có nghĩa là phía Nam của Đông Tây Nam Bắc, không phải chữ ‘Nam’ của nam và nữ) bị quốc gia cấm đi thi khoa cử, khi tuổi còn trẻ gặp nhau, hai người bởi vì yêu nhau không để ý người nhà phản đối mà thành thân. Nếu như nói mọi thứ vẫn luôn hạnh phúc như vậy thì mẫu thân cũng không phải nhục nhã như thế này, nhưng thực tế không phải như vậy. Sau khi “Lý lân tá chi loạn “, trước khi Vương Anh Tổ băng hà, phái Nam Nhân bị cấm đoán thi đậu khoa cử, hiện nay hoàng thượng đăng cơ kế thừa ngôi vị hoàng đế. Nhưng ngay trước khi hoàng thượng vừa muốn huỷ bỏ điều mục cấm đoán Nam Nhân thi đậu khoa cử, phụ thân lại ly khai nhân thế. Chuyện này bất quá cũng là chuyện của 5 năm trước.
Lão luận cùng nam nhân kết hôn, ngoại công thân là lão luận không thể dễ dàng tha thứ, mà gia gia thân là Nam Nhân cũng không có cách nào cho phép. Cho nên một nhà Duẫn Hi hoàn toàn bị cả gia tộc xa lánh, bọn họ chỉ có thể sống một cuộc sống không có thân thích. Mặc dù như vậy, mẫu thân vẫn phải nhận hết mọi sỉ nhục tiếp tục bái phỏng hai nhà, chuyện này cũng chính là vì hai người bọn họ. Mẫu thân lau nước mắt, nói:
“Duẫn Thực là chuyện nhỏ, Duẫn Hi ngươi thì sao? Ngươi muốn giúp chúng ta như vậy tới khi nào hả? Thừa dịp chưa lớn tuổi, ngươi cũng phải tranh thủ thời gian xuất giá mới phải a.”
“Loại sự tình này, con còn chưa muốn tính tới! Hơn nữa bệnh của Duẫn Thực còn chưa hết, con tuyệt đối sẽ không xuất giá. Chờ Duẫn Thực thông qua khoa cử, đến lúc đó… “
“Vậy ngươi làm sao bây giờ! Ngươi là mong muốn mẫu thân ta đây kho sống cũng phải thiếu nợ ngươi sao? Nhìn ngươi hiện tại vất vả như vậy, trái tim của ta đã đủ khó chịu rồi….”
“Mẫu thân vì sao lại nghĩ như vậy chứ? “
“Ta không muốn thấy ngươi như bây giờ, lại càng không muốn nhìn mái tóc ngắn kia của ngươi… Là ta ngốc, trong lòng cũng buồn bực ngoại công ngươi làm sao lại lo lắng cho hôn sự của ngươi, nói là giới thiệu cho ngươi một gia đình nhà chồng tốt, nhà chồng chó má gì đó!”
Mẫu thân nghẹn ngào mà nói ra:
“Không nghĩ tới là gả ngươi cho một lão đầu 50 tuổi, làm vợ lẽ cho hắn! Hắn rõ ràng là đã có nhiều tiểu thiếp như vậy rồi… Làm sao có thể coi thường chúng ta như vậy! Làm sao có thể… trời ơi…”
“Ngoại công có thể là không muốn thấy mẫu thân lại vất vả như vậy chứ sao. Với lại tình trạng ta hiện tại, căn bản là không có khả năng gả vào được nhà chồng nào, nếu mà có thể gả vào loại nhà làm quan vậy người cùng Duẫn Thực cũng sẽ tốt hơn so với hiện nay rất nhiều. Bất quá nhà hắn có tiền phải không?”
Mẫu thân bị Duẫn Hi nói trở nên run rẩy, bởi vì nàng hiểu rõ ý tứ của Duẫn Hi khi nói lời này.
“Thế nào? Ngươi muốn như thế nào? Ngay cả ngươi cũng muốn cắm một đao vào ngực ta sao?”
“Điều không phải, con là nói hắn có thể cũng không phải là người xấu, mẫu thân trước tiên đừng kích động như vậy… “
“Ngươi là Thẩm Thanh sao? Vì nuôi dưỡng Mễ Tam Bách Đán mà bán thân sao? Ai nói Thẩm Thanh là hiếu nữ? Đừng đùa! Ta thấy trên đời không có đứa con bất hiếu như nàng! Nàng khiến phụ thân thành một người bán đi nữ nhi mà súc sinh chó lợn cũng không bằng! Ta thà chết còn sướng hơn….”
Đột nhiên cửa phòng phía sau bị Duẫn Thực đẩy ra, vẻ mặt của hắn có vẻ vô cùng phẫn nộ, hắn quát:
“Đại tỷ, cũng không muốn một tỷ phu như vậy! Nếu vì ta mà ngươi làm ra chuyện này, nhất định sẽ đi treo cổ tự sát!”
“Duẫn, Duẫn Thực!”
“Khoa cử lần này ta nhất định sẽ đi! Sau đó nhất định, nhất định sẽ đem ngươi gả cho một thế gia (nhà làm quan), cho ngươi có được hạnh phúc…”
Duẫn Thực nuốt xuống nước mắt của mình xuống, hắn hiểu cho dù mình đi trường thi, nhưng căn bản là không có bảo đảm hắn có thể kiên trì, huống hồ là thông qua những câu hỏi thi. Trong đáy lòng Duẫn Thực vẫn liên tục oán giận bản thân mình vô năng, oán giận bản thân mình chuyện gì cũng không thể làm vì tỷ tỷ. Nhất thời mẫu thân cũng gần như tuyệt vọng mà thét lên:
“Chúng ta ba người cứ chết đi là được rồi! Hả? Đi tìm phụ thân các ngươi đem hắn ra mà mắng!”
Duẫn Hi ngẩng đầu nhìn những ngôi sao lập loè, chúng nó lấp lánh như vậy, nhưng sao lại khiến người ta tuyệt vọng như vậy chứ? Ngay cả một chút hy vọng cũng nhìn không thấy. Mỗi ngày phải vất vả như vậy, bệnh tình của Duẫn Thực cũng không một chút nào chuyển biến tốt, trái lại trở nên càng nghiêm trọng, nếu như vẫn tiếp tục như vậy, đừng nói là đuổi kịp, sợ rằng không đợi đến khoa cử thì hắn cũng đã mệt chết nàng phát ra một tiếng thở dài, đột nhiên nói ra một câu nói:
“Nếu không thì ta đi thử xem? “Những lời này quả là khiến Duẫn Hi lại càng hoảng sợ. Nhưng nàng lập tức nghĩ lại điều mà mình nói.
“Nếu như ta thay Duẫn Thực đi khảo khoa cử thì sao?”
Cái gì? Ngươi vừa mới nói cái gì? “
Con mắt của mẫu thân nhất thời trừng lên thật to, sắc mặt của mẫu thân cùng Duẫn Thực đều sửng sốt mà nhìn Duẫn Hi. Duẫn Hi nhìn xung quanh, lập tức dìu đỡ mẫu thân vào trong phòng, sau đó vội vàng nói rằng:
“Con là nói, thà mỗi lần giúp người khác đi thi, lần này sao không trực tiếp dùng tên của Duẫn Thực chính thức tham gia cuộc thi, vạn nhất đổ tú tài hoặc là tiến sĩ, sau này con có thể đi làm cự phách . Vậy trong lúc chờ Duẫn Thực khỏi bệnh rồi thì hắn cũng có thể đi khảo thí lần nữa!”
“Không được, quá nguy hiểm, tỷ tỷ! “
“Ta đối với trường thi đã rõ như lòng bàn tay, cũng biết sơ thí là tiến hành như thế nào! Nếu như chờ chết, còn không bằng lớn mật đi thử một lần. Huống hồ hiện tại cũng không có bảo đảm, chế độ cấm Nam Nhân sẽ không thực hành, chúng ta cũng không thể buông tha việc Hoàng thượng tuyển dụng Nam Nhân!”
Duẫn Hi cùng Duẫn Thực đồng thời nhìn mẫu thân đang trầm tư, mặc dù có chút phiêu lưu mạo hiểm, nhưng nữ nhi nói xong cũng không phải hoàn toàn không thể được. Vả lại theo như lời của Duẫn Hi nếu như vứt bỏ thời cơ này, không biết ngày nào chính quyền lại biến hóa lại lần nữa, cơ hội thăng quan của Nam Nhân bọn họ sẽ càng trở nên xa vời. Rốt cục, mẫu thân cũng mở miệng.
“Còn muốn nghĩ, nhất định sẽ có biện pháp. Nếu có thể giúp người khác thi đậu khoa cử, vậy thì giúp đệ đệ đương nhiên không thành vấn đề, nếu như người khác đều là làm như vậy… Đúng, nếu như lần này Duẫn Thực thông qua sơ thí, vậy Duẫn Hi khẳng định cũng sẽ gặp gỡ nhà chồng thỏa đáng.”
Duẫn Thực cũng gật đầu biểu thị đồng ý. Tuy rằng thông qua sơ thí nhưng hôm nay trên đường cái khắp chốn đều là những tú tài cùng tiến sĩ tầm thường tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ, cho nên mong đợi có thể được nhậm chức quan đương nhiên là không có khả năng. Nhưng hôn sự của tỷ tỷ hẳn là sẽ có biến hóa không nhỏ. Duẫn Thực nghĩ với tình trạng bản thân hiện tại đi khảo sơ thí càng không có khả năng, nếu như vậy không bằng thừa dịp tỷ tỷ tuổi còn trẻ tranh thủ thời gian làm xong chuyện này.
Cuối cùng, Duẫn Thực cùng mẫu thân vì hôn sự của Duẫn Hi. Duẫn Hi vì bệnh tình của Duẫn Thực, ba người đều quyết định phải làm như vậy.
/32
|