Khi ngày mới vừa sáng, Duẫn Hi cũng đã tỉnh lại, nhưng bởi vì nàng cảm giác cũng không từng ngủ, cho nên cũng không có thể nói là tỉnh. Một tiếng động nho nhỏ bên cạnh cũng khiến nàng bị kinh hách, tuy rằng Thiện Tuấn ngủ rất có nề nếp, nhưng Tái Tân bởi vì vết thương, động tác đặc biệt mạnh. Kết quả lưu cho nàng sau một buổi tối là, toàn thân cứng ngắc khẩn trương cực độ.
Không biết ở đâu, truyền đến rồi một trận trống ầm ĩ, mà cùng với tiếng trống, là tiếng la hét của người hầu truyền đến.
“Rời giường! Rời giường!” Duẫn Hi lập tức đứng lên, chỉnh lý y phục bản thân một chút, Thiện Tuấn cũng theo nàng mở con mắt lim dim.
“Ngủ ngon sao? Hình như là thay đổi chỗ khác, cảm giác ngươi chưa từng ngủ ngon thế nào…”
Nàng giống như là một tân nương vừa qua khỏi đêm đầu, xoay người không cho hắn thấy khuôn mặt của mình mới vừa tỉnh ngủ.
“Không có, ngủ rất khá.”
“Không lạnh sao?”
“Ừ.”
Nghe được tiếng trống, Tái Tân phát bực dùng chăn trùm lên mặt mình, sau đó dùng giọng nói khàn khàn hướng bọn họ ném ra một câu nói:
“Ai muốn chết trước khi ta tỉnh lại!”
Tiếng trống lần thứ hai truyền tới, sau đó lại nghe thấy được giọng nói của người hầu.
“Rửa mặt!” Duẫn Hi nhẹ nhàng mà huých Tái Tân một chút, hỏi:
“Cái kia, rửa mặt là chỗ… ?”
“Ai! Đem chậu rửa mặt ra ngoài xem chẳng phải sẽ biết rồi sao!”
Tuy rằng phát hỏa, nhưng cai nói cho rõ ràng cho nàng biết. Thiện Tuấn hé miệng hướng về phía Tái Tân cười cười, sau đó mượn chậu rửa mặt bồn cầm đi ra ngoài. Người hầu vừa nhìn thấy hắn, liền chạy tới cạnh hắn mà đổ nước vào trong chậu. Lúc này Duẫn Hi cũng đem chăn mền chỉnh lý lại một chút.
Thiện Tuấn trước tiên đem chậu rửa mặt cầm đến, bắt đầu rửa mặt. Duẫn Hi cho tới nay đều là rửa mặt tại nhà bếp, cho nên đối với chuyện rửa mặt trong phòng cảm giác rất là kỳ quái.
Thiện Tuấn đem khăn lưới cởi xuống, nàng cũng làm theo mà cởi xuống. Hắn rửa sạch khuôn mặt xong, còn đem cước bộ của mình cũng rửa sạch một chút, bàn chân của hắn thật to và lông đen trên đùi đặc biệt dễ làm người khác chú ý, Duẫn Hi lén lút xốc lên y phục của bản thân so sánh một chút, hầu như không có lông, vả lại bàn chân nho nhỏ cùng với bàn chân của hắn thật đối lập. Nàng lấy tay nắm bản chân của mình, rụt vào người một chút.
Chờ Thiện Tuấn rửa mặt xong, đem bồn đặt ra bên ngoài, lúc này người hầu cũng lập tức chạy lại một lần nữa thay đổi nước bên trong chậu. Duẫn Hi rất sợ bộ dạng bản thân chỉ mặc quần áo trong bị người khác thấy, dè dặt mà đem chậu nước cầm trở vào, sau đó hoàn toàn đem người chuyển qua một bên bắt đầu rửa mặt. Rửa mặt xong, trong lúc nàng xoay người lại, Duẫn Hi đích chân trong nháy mắt cứng lại.
Thiện Tuấn xỏa tóc, thân trên lỏa thể, còn có nội y đang bị hắn cởi ra… Duẫn Hi hoàn toàn mất đi lý trí, sững sờ mà nhìn thân thể của Thiện Tuấn.
Bả vai rộng lớn, cơ bắp thích hợp, sống lưng thẳng đứng, tiếp theo còn có cái mông mẫn cảm biến động qua lại, không có một thứ gì không lọt qua mắt nàng thẩm thấu vào trái tim của nàng, não của nàng. Không lâu sau nội y che lấy cái mông của hắn hạ xuống.
Thiện Tuấn vô ý quay đầu lại thì thấy được Duẫn Hi đang ở đó mà đỏ mặt, hắn tận lực che giấu bối rối của bản thân, nở nụ cười lên tiếng.
“Ngươi nếu có thể làm bộ không nhìn thấy mà quay đầu là được rồi, sao lại trực tiếp như vậy mà nhìn ta chứ?”
Mặc dù muốn biện giải, nhưng hiện tại nàng thế nhưng nói không nên bất luận lời nói nào. Thiện Tuấn lần thứ hai nhìn về phía Duẫn Hi đỏ mặt, lúc này hắn lại xoay người lại.
Duẫn Hi hiện tại ngay cả tiếng quát tháo cũng không còn nữa rồi, thấy cơ bụng và khuôn mặt của hắn, nàng càng nói không nên lời, cũng không thể dời đi hai mắt của mình.
Đột nhiên, Thiện Tuấn chậm rãi đứng dậy đi về phía Duẫn Hi, sau đó đem cánh tay của mình sờ sờ lên trán của nàng. Nàng sở dĩ nóng rần lên, hoàn toàn là bởi vì hắn, nhưng Thiện Tuấn lại dùng một ánh mắt phi thường lo lắng mà nhìn nàng.
“Ngươi thật giống như có chút lên cơn sốt, trên mặt hiện tại không ngừng đỏ, còn đang đổ mồ hôi lạnh chứ.”
Duẫn Hi khắc chế bản thân, sau đó dùng cánh tay chặn lại mặt mình, nói:
“Qua một hồi thì sẽ không có chuyện gì rồi, ngươi trước tiên mặc vào y phục đi.”
“Chân không có việc gì sao? Có muốn mời đại phu tới hay không?”
“Ngươi mặc vào y phục trước đi!” Thiện Tuấn liền vội vội vàng vàng mà mặc vào y phục, Duẫn Hi thật vất vả đem trái tim của mình trấn an xuống. Sau đó nàng bắt đầu lo lắng, chuyện như vậy sau này lúc nào cũng sẽ phát sinh, khi đó thế nào cũng phải như vậy sao? Nếu như muốn làm được thì không thể nói là nếu, vậy nàng không chỉ phải là muốn làm ra vẻ nam nhân, mà phải là hoàn toàn nhanh chóng biến thành nam nhân.
Chờ Thiện Tuấn mặc xong y phục, lại hướng về phía Duẫn Hi đi tới, dùng ánh mắt lo lắng nhìn nàng, nhưng trong con mắt của hắn không chỉ là lo lắng, Duẫn Hi rửa mặt sạch sẽ, trên mặt còn ửng lên một lớp đỏ ửng, có vẻ rất là mê người.
Khi bọn hắn trang phục hoàn tất thì sau đó giọng nói người hầu lại truyền tới, nói:
“Đình ấp! Đình ấp!” Duẫn Hi hỏi hỏi Thiện Tuấn:
“Quý huynh, đây là ý tứ gì?”
“Hình như là phải ăn cơm rồi.”
Toàn bộ nho sinh bắt đầu từ cửa phòng đi ra, Duẫn Hi cho dù sợ Tái Tân, nhưng cảm thấy cơm thì vẫn phải ăn, nên huých hắn một chút.
“Này, Kiệt Ngạo sư huynh! Điểm tâm…” Không đợi Duẫn Hi nói xong, tiếng la của Tái Tân cắt ngang lời của nàng.
“Không ăn!”
Bọn họ hai người không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là lưu lại một mình Tái Tân trong phòng, ra cửa phòng hướng tới Minh Luân Đường. Ở nơi này các nho sinh của đông trai và tây trai đều tụ ở tại cùng nhau, nhưng nhân số không nhiều giống như ngày hôm qua, có thể là bởi vì còn có rất nhiều người giống như Tái Tân. Nhưng trong đó, nàng thấy được một thiếu niên nho sinh so với chính mình còn muốn nhỏ hơn nhiều, thời điểm lễ Tân Bảng cũng không có gặp qua hắn. Trong lúc nàng muốn hỏi Thiện Tuấn, Long Hà ăn mặc trang phục một thân xa xỉ, vừa ngáp vừa tiến đến, dừng lại ở giữa bọn họ.
“Ngày hôm qua, các ngươi hình như rất ầm ĩ, ngủ ngon sao?”
“Ừ, ngủ rất khá.”
Hắn đối với trả lời của Thiện Tuấn nở nụ cười một chút, sau đó đem ánh mắt dời về phía Duẫn Hi. Nàng chẳng hiểu vì sao, rất là sợ nhãn thần của Long Hà, cho nên chỉ là hơi cúi thấp đầu một chút, sau đó lui lại mấy bước về phía sau. Long Hà cảm thấy được cảnh giới của nàng, nhưng vẫn còn mỉm cười nói:
“Ngươi vừa hình như muốn hỏi cái gì?” Bởi vì Thiện Tuấn căn bản không có phát hiện, cho nên dùng nhãn thần hỏi nàng là chuyện gì. Duẫn Hi càng cảnh giác Long Hà, đem giọng nói đè thấp thì thào mà nói:
“Là tiểu thư sinh bên kia, hình như hắn là một trong những người nhỏ nhất ở chỗ này…” Long Hà hé miệng cười, nói:
“Bọn họ là hạ trai sinh, ở tại gian phòng bên cạnh đông trai và tây trai, cũng là nho sinh ở chỗ này, nhưng không phải tiến sĩ và tú tài. Là thông qua sát hạch của tư phủ học đường mà vào, bất quá cũng có người thông qua quan hệ cửa sau của phụ thân mà vào.”
Duẫn Hi đến bây giờ cũng cho rằng Tái Tân là đi cửa sau vào, cho nên lại càng hỏi:
“Nếu như đi cửa sau cũng chỉ có thể là hạ trai sinh sao? Vẫn còn…”
“Nếu như không phải tú tài hoặc là tiến sĩ, vậy tuyệt đối không có khả năng trở thành thượng trai sinh, cho dù phụ thân hắn có bao nhiêu lợi hại cũng như nhau. Hạ trai sinh đi cửa sau vào này, mới vừa vào ở đây sẽ rất khổ, bởi vì thượng trai sinh rất coi thường bọn họ, luôn luôn khi dễ bọn họ.”
Duẫn Hi gật đầu, nhưng lúc này Thiện Tuấn đã bị nho sinh của tây trai vây quanh, muốn Lão Luận cùng nhau dùng điểm tâm. Long Hà ra vẻ là đang chờ hắn ly khai, nhìn một chút nho sinh của tây trai, lúc này mới nhỏ giọng bên tai Duẫn Hi mà nói:
“Thượng trai sinh chúng ta so với bọn hắn hạ trai sinh cao cấp hơn, ngươi sẽ không nên sợ bọn họ. Thượng trai sinh có thể tùy tiện vào gian phòng của hạ trai sinh, nhưng hạ trai sinh là tuyệt đối không thể tiến vào gian phòng của thượng trai sinh. Cho nên ngươi nên trực tiếp đem những ánh mắt ngạo mạn của bọn hạ trai sinh nhìn ngươi không đếm xỉa tới là được rồi.”
Duẫn Hi nghe hiểu lời nói của Long Hà, bắt đầu từ khi nàng tiến vào Minh Luân Đường , đã có mấy người dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía nàng. Trong đó, ánh mắt của hạ trai sinh nhìn như cùng tuổi với nàng càng khiến nàng lo lắng, hơn nữa cái kia ánh mắt lúc nào cũng di dộng theo nàng qua lại, cho nên Duẫn Hi thậm chí cảm thấy kinh khủng. Mà Long Hà cũng là cảm giác được tình hình của Duẫn Hi, nên nhắc nhở rồi nàng.
“Ngươi chẳng lẽ không biết bọn họ vì sao lại nhìn ngươi như vậy?”
“Là bởi vì ta không phải là Lão Luận sao?”
“Nếu như bởi vì nguyên nhấn đó, thì nên nhìn là toàn bộ đông trai sinh mới đúng.”
“Cũng đúng a, Nữ Lâm biết nguyên nhân sao?”
“Ừ, thuần túy là bởi vì vị Giai Lang công tử a.” Duẫn Hi nhìn một chút cái người được xưng là Giai Lang công tử, mà hắn chỉ là Thiện Tuấn.
“A? Giai Lang?”
“A ~ nho sinh chúng ta đều nhất trí đem biệt hiệu của hắn định là ‘Giai lang’ rồi.” Duẫn Hi nhịn cười, Giai Lang là chỉ nam tử tính cách an tĩnh, nhân phẩm trác tuyệt, cũng chỉ là điều kiện tốt nhất để chọn lựa tân lang. Thực sự là một biệt hiệu không thể nào tốt hơn.
“Nhưng vì sao nói là bởi vì Giai Lang công tử a?” Long Hà dùng một loại cười như có như không, trả lời:
“Vị trí bên cạnh Giai Lang, cũng chính là thứ mà bọn hắn vẫn kỳ vọng, nhưng hiện tại người chiếm được vị trí kia dĩ nhiên là ngươi Nam Nhân này. Cho nên bọn họ chỉ là đố kị với ngươi.” (ngụ ý của Long Hà ở đây là đảng phái ‘Nam Nhân‘)
“Đố kị? Nho sinh không phải đều là nam nhân sao?” (Duẫn Hi lại hiểu lầm là giới tính)
“Vậy ngươi không là nam nhân?” (Chỗ này Long Hà quá thâm sâu, không biết ý hắn là đảng phái hay giới tính…Bẫy)
Nghe được câu nói trong lúc vô ý hắn nói ra, Duẫn Hi trong lòng không khỏi lại càng hoảng sợ, nhưng giả vờ thong dong mà nói:
“Ta không phải cái kia ý tứ… Ta là đang nói, đều là nam nhân như nhau, sao lại có thể sẽ đố kị với nhau chứ?”
“Cũng không phải chỉ có khác giới mới có thế đố kị a.”
Duẫn Hi vẫn còn không thể minh bạch ý tứ của hắn, khi nàng vừa muốn hỏi cho rõ ràng, bởi vì phải đứng thành hàng cho nên phải cùng Long Hà tách ra. Đội ngũ là phải sắp xếp theo trình tự cùng tuổi tác tiến nhập vào Thành Quân Quán, cho nên Long Hà đi tới phía trước, Duẫn Hi và Thiện Tuấn thì đứng lại ở phía sau. Còn các hạ trai sinh cũng đứng theo một hàng khác.
Không biết ở đâu, truyền đến rồi một trận trống ầm ĩ, mà cùng với tiếng trống, là tiếng la hét của người hầu truyền đến.
“Rời giường! Rời giường!” Duẫn Hi lập tức đứng lên, chỉnh lý y phục bản thân một chút, Thiện Tuấn cũng theo nàng mở con mắt lim dim.
“Ngủ ngon sao? Hình như là thay đổi chỗ khác, cảm giác ngươi chưa từng ngủ ngon thế nào…”
Nàng giống như là một tân nương vừa qua khỏi đêm đầu, xoay người không cho hắn thấy khuôn mặt của mình mới vừa tỉnh ngủ.
“Không có, ngủ rất khá.”
“Không lạnh sao?”
“Ừ.”
Nghe được tiếng trống, Tái Tân phát bực dùng chăn trùm lên mặt mình, sau đó dùng giọng nói khàn khàn hướng bọn họ ném ra một câu nói:
“Ai muốn chết trước khi ta tỉnh lại!”
Tiếng trống lần thứ hai truyền tới, sau đó lại nghe thấy được giọng nói của người hầu.
“Rửa mặt!” Duẫn Hi nhẹ nhàng mà huých Tái Tân một chút, hỏi:
“Cái kia, rửa mặt là chỗ… ?”
“Ai! Đem chậu rửa mặt ra ngoài xem chẳng phải sẽ biết rồi sao!”
Tuy rằng phát hỏa, nhưng cai nói cho rõ ràng cho nàng biết. Thiện Tuấn hé miệng hướng về phía Tái Tân cười cười, sau đó mượn chậu rửa mặt bồn cầm đi ra ngoài. Người hầu vừa nhìn thấy hắn, liền chạy tới cạnh hắn mà đổ nước vào trong chậu. Lúc này Duẫn Hi cũng đem chăn mền chỉnh lý lại một chút.
Thiện Tuấn trước tiên đem chậu rửa mặt cầm đến, bắt đầu rửa mặt. Duẫn Hi cho tới nay đều là rửa mặt tại nhà bếp, cho nên đối với chuyện rửa mặt trong phòng cảm giác rất là kỳ quái.
Thiện Tuấn đem khăn lưới cởi xuống, nàng cũng làm theo mà cởi xuống. Hắn rửa sạch khuôn mặt xong, còn đem cước bộ của mình cũng rửa sạch một chút, bàn chân của hắn thật to và lông đen trên đùi đặc biệt dễ làm người khác chú ý, Duẫn Hi lén lút xốc lên y phục của bản thân so sánh một chút, hầu như không có lông, vả lại bàn chân nho nhỏ cùng với bàn chân của hắn thật đối lập. Nàng lấy tay nắm bản chân của mình, rụt vào người một chút.
Chờ Thiện Tuấn rửa mặt xong, đem bồn đặt ra bên ngoài, lúc này người hầu cũng lập tức chạy lại một lần nữa thay đổi nước bên trong chậu. Duẫn Hi rất sợ bộ dạng bản thân chỉ mặc quần áo trong bị người khác thấy, dè dặt mà đem chậu nước cầm trở vào, sau đó hoàn toàn đem người chuyển qua một bên bắt đầu rửa mặt. Rửa mặt xong, trong lúc nàng xoay người lại, Duẫn Hi đích chân trong nháy mắt cứng lại.
Thiện Tuấn xỏa tóc, thân trên lỏa thể, còn có nội y đang bị hắn cởi ra… Duẫn Hi hoàn toàn mất đi lý trí, sững sờ mà nhìn thân thể của Thiện Tuấn.
Bả vai rộng lớn, cơ bắp thích hợp, sống lưng thẳng đứng, tiếp theo còn có cái mông mẫn cảm biến động qua lại, không có một thứ gì không lọt qua mắt nàng thẩm thấu vào trái tim của nàng, não của nàng. Không lâu sau nội y che lấy cái mông của hắn hạ xuống.
Thiện Tuấn vô ý quay đầu lại thì thấy được Duẫn Hi đang ở đó mà đỏ mặt, hắn tận lực che giấu bối rối của bản thân, nở nụ cười lên tiếng.
“Ngươi nếu có thể làm bộ không nhìn thấy mà quay đầu là được rồi, sao lại trực tiếp như vậy mà nhìn ta chứ?”
Mặc dù muốn biện giải, nhưng hiện tại nàng thế nhưng nói không nên bất luận lời nói nào. Thiện Tuấn lần thứ hai nhìn về phía Duẫn Hi đỏ mặt, lúc này hắn lại xoay người lại.
Duẫn Hi hiện tại ngay cả tiếng quát tháo cũng không còn nữa rồi, thấy cơ bụng và khuôn mặt của hắn, nàng càng nói không nên lời, cũng không thể dời đi hai mắt của mình.
Đột nhiên, Thiện Tuấn chậm rãi đứng dậy đi về phía Duẫn Hi, sau đó đem cánh tay của mình sờ sờ lên trán của nàng. Nàng sở dĩ nóng rần lên, hoàn toàn là bởi vì hắn, nhưng Thiện Tuấn lại dùng một ánh mắt phi thường lo lắng mà nhìn nàng.
“Ngươi thật giống như có chút lên cơn sốt, trên mặt hiện tại không ngừng đỏ, còn đang đổ mồ hôi lạnh chứ.”
Duẫn Hi khắc chế bản thân, sau đó dùng cánh tay chặn lại mặt mình, nói:
“Qua một hồi thì sẽ không có chuyện gì rồi, ngươi trước tiên mặc vào y phục đi.”
“Chân không có việc gì sao? Có muốn mời đại phu tới hay không?”
“Ngươi mặc vào y phục trước đi!” Thiện Tuấn liền vội vội vàng vàng mà mặc vào y phục, Duẫn Hi thật vất vả đem trái tim của mình trấn an xuống. Sau đó nàng bắt đầu lo lắng, chuyện như vậy sau này lúc nào cũng sẽ phát sinh, khi đó thế nào cũng phải như vậy sao? Nếu như muốn làm được thì không thể nói là nếu, vậy nàng không chỉ phải là muốn làm ra vẻ nam nhân, mà phải là hoàn toàn nhanh chóng biến thành nam nhân.
Chờ Thiện Tuấn mặc xong y phục, lại hướng về phía Duẫn Hi đi tới, dùng ánh mắt lo lắng nhìn nàng, nhưng trong con mắt của hắn không chỉ là lo lắng, Duẫn Hi rửa mặt sạch sẽ, trên mặt còn ửng lên một lớp đỏ ửng, có vẻ rất là mê người.
Khi bọn hắn trang phục hoàn tất thì sau đó giọng nói người hầu lại truyền tới, nói:
“Đình ấp! Đình ấp!” Duẫn Hi hỏi hỏi Thiện Tuấn:
“Quý huynh, đây là ý tứ gì?”
“Hình như là phải ăn cơm rồi.”
Toàn bộ nho sinh bắt đầu từ cửa phòng đi ra, Duẫn Hi cho dù sợ Tái Tân, nhưng cảm thấy cơm thì vẫn phải ăn, nên huých hắn một chút.
“Này, Kiệt Ngạo sư huynh! Điểm tâm…” Không đợi Duẫn Hi nói xong, tiếng la của Tái Tân cắt ngang lời của nàng.
“Không ăn!”
Bọn họ hai người không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là lưu lại một mình Tái Tân trong phòng, ra cửa phòng hướng tới Minh Luân Đường. Ở nơi này các nho sinh của đông trai và tây trai đều tụ ở tại cùng nhau, nhưng nhân số không nhiều giống như ngày hôm qua, có thể là bởi vì còn có rất nhiều người giống như Tái Tân. Nhưng trong đó, nàng thấy được một thiếu niên nho sinh so với chính mình còn muốn nhỏ hơn nhiều, thời điểm lễ Tân Bảng cũng không có gặp qua hắn. Trong lúc nàng muốn hỏi Thiện Tuấn, Long Hà ăn mặc trang phục một thân xa xỉ, vừa ngáp vừa tiến đến, dừng lại ở giữa bọn họ.
“Ngày hôm qua, các ngươi hình như rất ầm ĩ, ngủ ngon sao?”
“Ừ, ngủ rất khá.”
Hắn đối với trả lời của Thiện Tuấn nở nụ cười một chút, sau đó đem ánh mắt dời về phía Duẫn Hi. Nàng chẳng hiểu vì sao, rất là sợ nhãn thần của Long Hà, cho nên chỉ là hơi cúi thấp đầu một chút, sau đó lui lại mấy bước về phía sau. Long Hà cảm thấy được cảnh giới của nàng, nhưng vẫn còn mỉm cười nói:
“Ngươi vừa hình như muốn hỏi cái gì?” Bởi vì Thiện Tuấn căn bản không có phát hiện, cho nên dùng nhãn thần hỏi nàng là chuyện gì. Duẫn Hi càng cảnh giác Long Hà, đem giọng nói đè thấp thì thào mà nói:
“Là tiểu thư sinh bên kia, hình như hắn là một trong những người nhỏ nhất ở chỗ này…” Long Hà hé miệng cười, nói:
“Bọn họ là hạ trai sinh, ở tại gian phòng bên cạnh đông trai và tây trai, cũng là nho sinh ở chỗ này, nhưng không phải tiến sĩ và tú tài. Là thông qua sát hạch của tư phủ học đường mà vào, bất quá cũng có người thông qua quan hệ cửa sau của phụ thân mà vào.”
Duẫn Hi đến bây giờ cũng cho rằng Tái Tân là đi cửa sau vào, cho nên lại càng hỏi:
“Nếu như đi cửa sau cũng chỉ có thể là hạ trai sinh sao? Vẫn còn…”
“Nếu như không phải tú tài hoặc là tiến sĩ, vậy tuyệt đối không có khả năng trở thành thượng trai sinh, cho dù phụ thân hắn có bao nhiêu lợi hại cũng như nhau. Hạ trai sinh đi cửa sau vào này, mới vừa vào ở đây sẽ rất khổ, bởi vì thượng trai sinh rất coi thường bọn họ, luôn luôn khi dễ bọn họ.”
Duẫn Hi gật đầu, nhưng lúc này Thiện Tuấn đã bị nho sinh của tây trai vây quanh, muốn Lão Luận cùng nhau dùng điểm tâm. Long Hà ra vẻ là đang chờ hắn ly khai, nhìn một chút nho sinh của tây trai, lúc này mới nhỏ giọng bên tai Duẫn Hi mà nói:
“Thượng trai sinh chúng ta so với bọn hắn hạ trai sinh cao cấp hơn, ngươi sẽ không nên sợ bọn họ. Thượng trai sinh có thể tùy tiện vào gian phòng của hạ trai sinh, nhưng hạ trai sinh là tuyệt đối không thể tiến vào gian phòng của thượng trai sinh. Cho nên ngươi nên trực tiếp đem những ánh mắt ngạo mạn của bọn hạ trai sinh nhìn ngươi không đếm xỉa tới là được rồi.”
Duẫn Hi nghe hiểu lời nói của Long Hà, bắt đầu từ khi nàng tiến vào Minh Luân Đường , đã có mấy người dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía nàng. Trong đó, ánh mắt của hạ trai sinh nhìn như cùng tuổi với nàng càng khiến nàng lo lắng, hơn nữa cái kia ánh mắt lúc nào cũng di dộng theo nàng qua lại, cho nên Duẫn Hi thậm chí cảm thấy kinh khủng. Mà Long Hà cũng là cảm giác được tình hình của Duẫn Hi, nên nhắc nhở rồi nàng.
“Ngươi chẳng lẽ không biết bọn họ vì sao lại nhìn ngươi như vậy?”
“Là bởi vì ta không phải là Lão Luận sao?”
“Nếu như bởi vì nguyên nhấn đó, thì nên nhìn là toàn bộ đông trai sinh mới đúng.”
“Cũng đúng a, Nữ Lâm biết nguyên nhân sao?”
“Ừ, thuần túy là bởi vì vị Giai Lang công tử a.” Duẫn Hi nhìn một chút cái người được xưng là Giai Lang công tử, mà hắn chỉ là Thiện Tuấn.
“A? Giai Lang?”
“A ~ nho sinh chúng ta đều nhất trí đem biệt hiệu của hắn định là ‘Giai lang’ rồi.” Duẫn Hi nhịn cười, Giai Lang là chỉ nam tử tính cách an tĩnh, nhân phẩm trác tuyệt, cũng chỉ là điều kiện tốt nhất để chọn lựa tân lang. Thực sự là một biệt hiệu không thể nào tốt hơn.
“Nhưng vì sao nói là bởi vì Giai Lang công tử a?” Long Hà dùng một loại cười như có như không, trả lời:
“Vị trí bên cạnh Giai Lang, cũng chính là thứ mà bọn hắn vẫn kỳ vọng, nhưng hiện tại người chiếm được vị trí kia dĩ nhiên là ngươi Nam Nhân này. Cho nên bọn họ chỉ là đố kị với ngươi.” (ngụ ý của Long Hà ở đây là đảng phái ‘Nam Nhân‘)
“Đố kị? Nho sinh không phải đều là nam nhân sao?” (Duẫn Hi lại hiểu lầm là giới tính)
“Vậy ngươi không là nam nhân?” (Chỗ này Long Hà quá thâm sâu, không biết ý hắn là đảng phái hay giới tính…Bẫy)
Nghe được câu nói trong lúc vô ý hắn nói ra, Duẫn Hi trong lòng không khỏi lại càng hoảng sợ, nhưng giả vờ thong dong mà nói:
“Ta không phải cái kia ý tứ… Ta là đang nói, đều là nam nhân như nhau, sao lại có thể sẽ đố kị với nhau chứ?”
“Cũng không phải chỉ có khác giới mới có thế đố kị a.”
Duẫn Hi vẫn còn không thể minh bạch ý tứ của hắn, khi nàng vừa muốn hỏi cho rõ ràng, bởi vì phải đứng thành hàng cho nên phải cùng Long Hà tách ra. Đội ngũ là phải sắp xếp theo trình tự cùng tuổi tác tiến nhập vào Thành Quân Quán, cho nên Long Hà đi tới phía trước, Duẫn Hi và Thiện Tuấn thì đứng lại ở phía sau. Còn các hạ trai sinh cũng đứng theo một hàng khác.
/32
|