Thanh Sắc Cấm Dụ

Chương 54 - Chương 50

/87


Xuống máy bay, Lang Hi đi lấy hành lý, Hàn Tả Tả ngồi trên hàng ghế nghỉ ngơi chờ hắn, lấy chiếc điện thoại đã tắt máy mấy ngày nay trong túi ra, vừa mới khởi động máy, nó liền ong ong vang lên.

Hàn Tả Tả nhíu nhíu mày, vốn không định nghe số điện thoại xa lạ này, nhưng vừa thấy những cuộc gọi nhỡ kế tiếp, đều là cùng một dãy số, cô liền ấn nút nhân cuộc gọi.

A lô? Xin hỏi ai...

Lang Hi đâu? Hàn Tả Tả còn chưa nói hết câu đối phương đã không khách khí cắt lời, thanh âm hùng hậu bao hàm nồng đậm tức giận.

Thanh âm này rất quen thuộc, Hàn Tả Tả không khỏi sửng sốt, sau khi phản ứng lại lập tức kinh sợ, do dự hỏi: Ông nội?

Chu Quảng Vinh ngữ khí chứa đựng uy nghiêm, trực tiếp ra lệnh nói: Là ta, nói Lang Hi nghe điện thoại!

Chu Quảng Vinh biết số của cô cũng không lấy làm lạ, nhưng ông gọi điện cho cô mà tìm Lang Hi thì vô cùng quái lạ.

Hàn Tả Tả thoáng chốc toát ra một thân mồ hôi lạnh, dùng sức nắm chặt di động, lòng bàn tay một mảnh ẩm ướt.

Ông nội, ông đang nói cái gì, xảy ra chuyện gì sao?

Hàn Tả Tả trong lòng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, không biết Chu lão gia tử khôn khéo rốt cuộc đã biết bao nhiêu, trong lúc nhất thời không dám nói Lang Hi đang ở bên cô, cũng không dám nói dối với ông, đành phải lãng tránh nói sang chuyện khác, uyển chuyển thăm dò.

Nhưng Chu Quảng Vinh là loại người nào, năm ấy hai mươi rời khỏi gia đình một mình xông pha bên ngoài, trong khoảng thời gian ngắn cố gắng xây dựng một cơ nghiệp của riêng mình, là thiếu tướng thành phố T tiếng tăm lừng lẫy, làm sao có thể bị nói hai ba câu liền cho qua, lập tức lạnh giọng uy hiếp: Hừ, ông thừa nhận cháu có vài phần thông minh, nhưng ở trong mắt ông, cũng bất quá là một tiểu nha đầu lừa đảo! Ông hỏi lại cháu, Lang Hi mấy ngày nay có ở chung với cháu hay không?

Hàn Tả Tả cố gắng trấn định bản thân, tận lực ổn định giọng nói, vờ như không có chuyện gì hỏi: Ông nội, sao ông lại tìm cháu ạ? Có việc gì gấp sao?

Chu Quảng Vinh không kiên nhẫn , lạnh lùng nói: Cháu không nên làm trò sau lưng ông? Ông nếu đã gọi điện tới, thì quan hệ giữa cháu và Lang Hi thế nào, còn cần ông nói rõ sao? Năm ngày trước cháu cùng Lang Hi xuất cảnh, hành tung của hai đứa, ông chỉ cần gọi một cú điện thoại liền rõ ràng tất cả! Hiện tại... Ông hỏi lại cháu một lần cuối cùng, Lang Hi thật sự không ở bên cạnh cháu?

Hàn Tả Tả cắn môi trầm mặc không nói, trong ngực phập phồng kịch liệt, sắc mặt tái nhợt, trên trán phủ kín một tầng mồ hôi.

Lang Hi xách hành lý từ xa đi tới, xa xa liền thấy Hàn Tả Tả bộ dáng khẩn trương như gặp phải kẻ thù, ngón tay nắm chặt điện thoại bởi vì dùng sức mà trắng bệch, đến gần còn có thể thấy cô khống chế không được mà hơi run rẩy.

Lang Hi cả kinh, sải bước đi đến trước mặt cô, nắm lấy bả vai cô lo lắng hỏi: Làm sao vậy?

Hàn Tả Tả trừng lớn mắt, sắc mặt vốn đang khẩn trương hoảng sợ vừa nhìn thấy hắn liền biến mất, ánh mắt khôi phục trầm tĩnh, cắn cắn môi, yên lặng đưa điện thoại trong tay cho hắn.

Lang Hi nhướng mày, bình tĩnh tiếp nhận di động: A lô?

Chu Quảng Vinh nhẹ nhàng thở ra, lại lập tức bùng lên lửa giận ngập trời: Thằng khốn! Anh rốt cuộc có biết nặng nhẹ hay không? Lúc này anh không thành thành thật thật ở thành phố T còn chạy ra bên ngoài? Anh có phải ngại vấn đề không đủ nghiêm trọng, chờ anh thực bị người ta bắt đi ta xem còn ai có thể cứu anh ra ngoài!

Tiếng la mắng chấn động, cỗ uy hiếp cường đại kia thông qua điện thoại truyền đến, làm cho vẻ mặt Lang Hi càng nhăn lại, thờ ơ với những ánh mắt tò mò xung quanh đang nhìn sang phía này, thay đổi tay cầm điện thoại, thản nhiên di chuyển điện thoại để cô không nghe được nội dung cuộc nói chuyện này.

Chu Quảng Vinh mắng nửa ngày, Lang Hi lại một chút thanh âm đều không có, nhất thời long trời lở đất nổi giận gầm lên một tiếng: Nghe thấy không!

Tiếng rống phóng đại này, ngay cả Hàn Tả Tả đứng cách đó không xa đều nghe được rõ ràng, hai vai không khỏi run lên, trông mong nhìn Lang Hi.

Lang Hi hướng cô trấn an gật gật đầu, thản nhiên mở miệng: Nghe được.

Chu Quảng Vinh vô cùng tức giận với tình tình lãnh đạm này của hắn, nghe vậy không khỏi nổi giận: Nghe được mà anh ngay cả cái rắm cũng không phóng!

Lang Hi hờ hững hỏi: Thúi lắm ngài nghe được sao?

Anh đang chọc cười sao? Chu Quảng Vinh bị hắn làm cho nghẹn lại, nổi giận đùng đùng mắng, Đã là lúc nào rồi anh còn không biết điều như vậy? Chẳng lẽ anh nghĩ lúc này ở bên ngoài tự do hưởng thụ để cho nửa đời sau vào tù mà ngồi!

Lang Hi lãnh đạm nói: Nói chuyện chính!

Chu Quảng Vinh bị hắn làm cho nghẹn lại nghẹn, thiếu chút nữa bị hắn làm cho nghẹn mà trực tiếp đi gặp tổ tông rồi, thật không biết đời trước ông tạo nghiệp chướng gì, đời này lại phải bận tâm lo lắng cho thằng nhóc này như vậy!

Tôn Hồng Lượng đã được thăng chức, quan mới nhậm chức thường hay ra oai, mũi nhọn lần này là nhằm vào người anh! Chu Quảng Vinh thở hồng học, nhưng vẫn biết trước tiên nên nói chính sự, Đây là vụ án lớn sau khi hắn ta nhậm chức, anh lại có thân phận đặc thù, bắt anh khai đao, liền có thể đạt được hiệu quả giết gà dọa khỉ nhất! Hai năm nay anh cũng coi như cẩn thận, không có nhược điểm nào để hắn ta bắt được, nhưng không chắc chắn sẽ không bị điều tra ra cái gì, ý của ta là...

Lang Hi mặt không chút thay đổi cắt ngang lời ông, thanh âm bình tĩnh hỏi: Cho nên nói, tôi là bị Chu gia của ông liên lụy, mới bị hắn ta xem là mục tiêu?

Chu Quảng Vinh đầu tiên là phản xạ có điều kiện giận dữ: Kia cũng là Chu gia của anh!

Tiếp theo mới cân nhắc thâm ý trong lời nói của hắn, không khỏi lại lửa giận tận trời: Ý của anh là bởi vì ta, mới có cục diện như hôm nay sao? Nếu anh không to gan lớn mật đi buôn lậu, sẽ bị người tìm tới cửa sao? Anh con mẹ nó bán cái gì không bán lại đi bán vũ khí! Anh nếu ngại mệnh quá dài liền nói một tiếng, ta không nói hai lời trực tiếp bắn chết anh!

Lang Hi thở dài, không nhanh không chậm nói: Nếu ông gọi điện thoại vì mắng tôi, nếu không phiền thì đợi lát nữa, hiện tại tôi không thời gian nghe máy.

Con mẹ nó đến tột cùng là ai vừa mới ở thời điểm ta đang nói chuyện chính liền cắt ngang lời ta! Chu Quảng Vinh cảm thấy cả đời ông cũng chưa từng rít gào giống như lúc này, từ trong túi áo lấy ra khăn tay lau nước miếng bắn ra tung tóe, tiếp tục tức giận đùng đùng nói, Ít nói nhảm! Việc quan trọng nhất lúc này chính là đem chứng cớ tiêu hủy, việc này không cần ta nói anh hẳn cũng biết, sau đó nhanh chóng đem Khôi Hoằng sang tay lại, Tôn Hồng Lượng chủ yếu nhắm vào những sản nghiệp này của anh!

Lang Hi lúc này lạnh lùng cự tuyệt: Không được, Khôi Hoằng không thể động vào!

Đã là lúc nào rồi mà anh còn ‘nhi nữ tình trường’? Chu Quảng Vinh hận không thể từ điện thoại xuyên qua đạp hắn một phát, Khôi Hoằng chiếm một phần lớn tài chính trong giới giải trí, tên tuổi lại vang dội như vậy, không khiến người chú ý cũng khó! Lại chưa từng thua lỗ qua lần nào, ngắn ngủn vài năm đã phát triển nhanh như vậy, anh cho rằng đám người Tôn Hồng Lượng kia là kẻ ngốc hết sao? Anh dùng nó để làm gì, đừng tưởng rằng không có người biết!

Biết thì như thế nào? Lang Hi hướng xa xa đi đến, lơ đễnh nói, Tôi đã muốn đem tất cả các khoản vay của Khôi Hoằng cân đối lại, hắn ta có tra cũng không tra ra được cái gì!

Chu Quảng Vinh nghe hắn nói như vậy, ngược lại hơi chút hòa hoãn, trầm giọng nói: Đắp vào một khoản tiền lớn như vậy, những sản nghiệp còn lại của anh cũng như vậy ư?

Lang Hi thản nhiên Ân một tiếng: Cho Tôn Hồng Lượng ăn nhiều quả ngọt như vậy, hắn ta sẽ không đối với Khôi Hoằng cắn chặt không buông nữa.

Cũng tốt, tốn chút ít nhưng tránh được những rắc rối không đáng có! Đối mặt với thằng con phá sản muối đường gì cũng không ăn, Chu Quảng Vinh trừ bỏ thở dài vẫn là thở dài: Tự giải quyết cho tốt, ta đã không còn hơi sức để tức giận với anhnuawx, một khi có cái gì không đúng, anh liền lập tức hồi M quốc, mặc kệ như thế nào, trước tránh đi trận sóng gió này rồi nói sau!

Đã biết! Lang Hi dừng một chút, lời nói quan tâm vừa ra khỏi miệng lại cảm thấy không được tự nhiên, đạm mạc nói, Ông tuổi tác đã lớn, không có việc gì thì ở nhà dưỡng hoa nuôi chim, an hưởng tuổi già đi!

Chu Quảng Vinh cảm thấy, cùng thằng con trời đánh này của ông nói chuyện, nếu không muốn giận, thật sự quá khó khăn.

Thằng chết tiệt, tay chân ta vẫn còn lưu loát, đánh chết thằng khốn khiếp như anh ta vẫn còn dư sức! Chu Quảng Vinh vừa bướng bỉnh vừa kiêu ngạo, đánh chết cũng không chịu thừa nhận mình đã già, Tự anh phải cẩn thận một chút, chơi đùa cũng phải có chừng mực, nha đầu kia tốt xấu gì cũng là con gái của anh hai anh, anh không nể mặt mũi Hàn Uyển, cũng phải chừa cho anh hai anh một chút mặt mũi, đừng đến lúc đó...

Lang Hi quyết định thật nhanh cúp điện thoại, chọc Chu Quảng Vinh giận đến nỗi thiếu chút nữa quăng nát điện thoại.

Hàn Tả Tả nhìn hắn gác máy, lập tức không yên tâm đi tới, do dự bất an hỏi: Thế nào? Có phải ông nội đã biết quan hệ của chúng ta hay không, ông không đồng ý, hay là...

Đừng lo lắng! Lang Hi bình tĩnh an ủi cô nói, Mọi chuyện đã có anh!

Hàn Tả Tả làm sao có thể yên tâm, tuy rằng sớm có dự cảm giấu giếm không được Chu lão gia tử, vài lần trước đó đã ám chỉ vài lần làm cho cô sinh lòng cảnh giác, nhưng lần này không hiểu sao bị phát hiện bất thình lình, nên tránh không khỏi lo lắng thấp thỏm một phen.

Bất quá so với việc quan hệ của hai người bị công khai, cô càng lo lắng một vấn đề khác.

Khôi Hoằng có phải đã xảy ra chuyện hay không? Em nghe anh nói cái gì... Bị người gây sự, là vì Chu gia? Như thế nào, người đối đầu với ông nội muốn trả thù ở trên người anh sao?

Lang Hi kéo cô lại ôm ở trong ngực, một tay xách hành lý rời khỏi sân bay, dường như không có việc gì nói: Đừng nghĩ nhiều, không thể nào! Ông ấy lớn tuổi rồi nhưng đầu óc vẫn còn rất minh mẫn, làm sao sẽ cho phép đối thủ tìm đụng đến anh?

Hàn Tả Tả nhíu nhíu mày, oán trách nói: Đừng nói ông nội như vậy... Thật sự không có việc gì thì sao ông lại rống giận gọi điện thoại tìm anh?

Lang Hi quăng hành lý vào trong cốp xe, cùng cô lên xe taxi: Nga, ai biết được, đại khái là quá nhàn rỗi đi!

Hàn Tả Tả sinh lòng nghi ngờ, nhìn bộ dáng hắn dường như không muốn nhiều lời, cô cũng không tiếp tục truy vấn nữa, hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy cả người tràn đầy mệt mỏi.

Những ngày qua vui vẻ thoải mái du lịch, lại ngồi trên máy bay mười mấy tiếng, vẫn chưa kịp nghỉ ngơi đã nhận được cú điện thoại kinh hoàng như vậy, Hàn Tả Tả bị dọa đến không nhẹ, lúc này thực sự là có chút mệt mỏi.

Tựa vào trên vai Lang Hi nghỉ ngơi một lát, Hàn Tả Tả vẫn nhịn không được mở miệng: Anh nói, nếu ông nội không đồng ý...

Hàn Tả Tả không dám nghĩ tới, Chu Nghiễm Vinh khẳng định sẽ không đồng ý cho hai người bọn họ cùng một chỗ, cho dù ông bị thuyết phục mà miễn cưỡng gật đầu, nhưng những lời đồn thổi thì làm sao để ngăn cản đây?

Huống chi, cô không phải lẻ loi một mình, có thể không sợ người ta nói thế nào cũng được, cô còn có mẹ ở Chu gia, tính tình Hàn Uyển luôn ôn hòa yếu ớt, nếu như bị người có tâm làm khó dễ, không biết phải chịu bao nhiêu thiệt thòi đây!

Lang Hi hiểu được sự lo lắng của cô, nghiêng đầu hôn lên trán cô, hôn lên đôi mày đang gắt gao nhíu chặt lại của cô khiến chúng từ từ giãn ra, thanh âm trầm ổn bao hàm kiên nghị, làm cho người ta trong nháy mắt an tĩnh lại.

Ông ấy sớm chỉ biết, không nói liền đại biểu ông ấy không phản đối. Em yên tâm, có anh ở đây, nhất định sẽ không để cho mẹ anh chịu nửa điểm ủy khuất!

Hàn Tả Tả mặc dù lòng tràn đầy ưu sầu, nghe được lời tuyên bố dõng dạc như thế cũng nhịn không được phốc xích bật cười, vươn tay ôm lấy mặt hắn, dùng sức kéo kéo ra hai bên, trêu ghẹo nói: Lang Hi đồng chí, da mặt của anh thật sự là dày vô đối a! Đó là mẹ em, bát tự còn chưa xem qua nữa là, anh đừng có mà gọi tung lung nhận họ hàng a!

Lang Hi không vui ý, cau mày bắt được tay cô: Với sự thân thiết của hai ta, anh cảm thấy phải quăng đi những thứ thủ tục rườm rà ấy mới đúng!

Hàn Tả Tả xùy cười: Đã không có tam môi lục sính*, cũng không có kiệu cưới tám người khiêng, anh đã muốn sửa miệng kêu mẹ rồi... Em nguyện ý mẹ em cũng không đáp ứng a!

Lang Hi phất tay, không lắm để ý nói: Hiện tại không nói tới vấn đề này!

Hàn Tả Tả hừ lạnh: Ai cho phép anh không nói tới nữa? Nga, thật ngại quá em quên mất, đồng chí Lang Hi cũng được xem là một nửa người nước ngoài, đương nhiên không hiểu lễ tiết của đất nước mình a! Đến đến, em hiện tại nói cho anh biết, quan hệ của hai chúng ta hiện tại là không thể công khai như thế nào, nếu như ở cổ đại thì đã bị ngâm lồng heo rồi!

Lang Hi trầm ngâm một lát, nhìn chằm chằm cô chậm rãi hỏi: Em đây là đang... Thúc giục anh cầu hôn?

Hàn Tả Tả hung hăng nghẹn họng, sau một lúc lâu mới xấu hổ và giận dữ nghẹn ra chữ: Nghĩ hay thật đấy!

Bị Lang Hi trêu chọc như vậy, trong lòng Hàn Tả Tả lo lắng vơi đi hơn phân nửa, vừa về đến nhà liền lập tức gục trên sô pha, ôm gối rầm rì cảm thán: Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó nhà mình!

Tuy rằng chỉ ra ngoài ngắn ngủn năm ngày, nhưng khi về đến căn nhà quen thuộc, Hàn Tả Tả liền cảm thấy thoải mái an nhàn nói không nên lời, không biết từ khi nào thì bắt đầu, cô đã đối với nơi này sinh ra cảm giác lưu luyến nồng đậm, xem căn nhà này của Lang Hi, là nơi an toàn khiến cô an tâm nhất.

Có hắn ở đây, nơi này mới làm cho cô hoàn toàn thả lỏng bản thân.

Lang Hi lại không giống như cô về nhà liền nghỉ ngơi lập tức, cất hành lý xong thì bắt đầu thay quần áo.

Hàn Tả Tả vừa thấy hắn toàn thân chỉnh tề, tây trang giày da, lập tức tò mò mở miệng: Anh muốn ra ngoài?

Lang Hi vừa đứng trước gương thắt caravat, vừa vô cùng bình thản nói: Ừ, có chút việc phải làm.

Hàn Tả Tả đoán rằng cùng cú điện thoại kia có liên quan, do dự một lát hỏi: Có muốn em về Chu gia tìm ông nội nói chuyện?

Tuy rằng đối với Chu lão gia trong lòng vẫn còn lo sợ, nhưng nên đối mặt, cô cũng tuyệt không trốn tránh!

Huống chi, đây là chuyện của hai người bọn họ, không có đạo lý để cho một mình Lang Hi đi gánh vác!

Lang Hi đi tới, cúi xuống, hôn cô một cái, ôm mặt của cô an ủi nói: Ngoan, em không phải là đối thủ của ông ấy, an tâm ở nhà nghỉ ngơi, hết thảy giao cho anh là tốt rồi!

Lang Hi đều đã nói như vậy, mặc dù Hàn Tả Tả vẫn còn không an, cũng chỉ miễn cưỡng cười cười, nắm chặt tay hắn còn nghiêm túc dặn dò: Em đã biết, anh cứ đi dii, không cần lo lắng cho em! Thời điểm cần em đối mặt, nhất định phải nói cho em biết!

Lang Hi gật gật đầu, hung hăng hôn cô rồi rời đi.

*tam môi lục sính: còn gọi là ‘tam thư lục lễ’ là những nghi thức bắt buộc phải có trong tục cưới gả truyền thống Trung Quốc.

Tam thư: là ba loại văn bản sẽ được hai bên trao đổi theo những thời điểm nhất định. (thời nay thì chỉ còn mỗi một loại là ‘giấy đăng ký kết hôn’ thôi)

Sính thư: trao đổi khi đính hôn.

Lễ thư: trao đổi sau khi đính hôn.

Nghênh thư: nhà trai trao cho nhà gái khi rước dâu.

Lục lễ: sáu bước tiến hành hôn lễ.

Nạp lễ: nhà trai chuẩn bị lễ vật, cậy người mối đến đặt vấn đề với nhà gái.

Vấn danh: nhà trai viết tên họ, ngày tháng năm sinh của người nam lên thiệp hồng, nhờ người mối đưa đến nhà gái, nếu nhà gái ưng thuận kết thân, cũng sẽ ghi tên tuổi, ngày tháng năm sinh của người nữ lên thiệp hồng, sau đó gửi cho thầy tướng số để tính bát tự cho đôi trẻ.

Nạp cát: sau khi đã có kết quả hòa hợp hay xung khắc về bát tự của hai bên nam nữ, sẽ có bàn luận sơ bộ về hôn sự.

Nạp trưng: đính hôn.

Thỉnh kỳ: chọn ngày tốt làm đám cưới.

Nghênh thân: đúng ngày lành tháng tốt, tân lang đến nhà tân nương chính thức rước về nhà mình.

/87

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status