Sau khi kết bạn WeChat với Tô Khuynh Thành, Diệp Phong rời khỏi nhà họ Tô và đi đến danh thắng nổi tiếng hồ Phỉ Thuý ở Giang Thành.
Hồ Phỉ Thuý nằm ở ngoại ô phía đông Giang Thành, có diện tích rộng, cây xanh bao quanh, yên tĩnh, có không ít du khách thường đến hồ để ngắm cảnh.
Nhưng Diệp Phong đến hồ Phỉ Thuý không phải để dạo chơi mà là vì khoảng thời gian tiếp theo hắn sẽ sống ở đây.
Đứng bên hồ và nhìn về phía trung tâm có thể tìm thấy một tòa đình viện cổ kính nằm giữa hồ.
Đình viện chiếm diện tích lớn, có đình đài lầu các, non bộ, nước chảy, tựa như tiên cảnh! Đình viện cổ này có lịch sử hơn 800 năm, truyền thuyết kể rằng thời xa xưa có một gia đình giàu có đã xây dựng riêng cho con gái.
Đã trải qua vài lần tu sửa, bảo tồn cho đến ngày nay, vì được xây ở giữa hồ nên lấy tên là Hồ Tâm Cư.
"Đại sư nương đúng là biết chọn chỗ, mua một căn nhà tốt như vậy cho mình dùng nhà tân hôn, định để mình sinh một đàn à?" Diệp Phong hài lòng gật đầu, bước đi, dọc bờ đi về phía đình viện.
"Đứng lại, cậu đang làm gì vậy?" Đột nhiên, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen từ chòi bảo vệ đi ra, hỏi Diệp Phong.
Toàn thân đối phương lộ ra khí tức nồng đậm, Diệp Phong liếc ông ta một cái, trong lòng thầm nghĩ:
Hoa Kình trung kỳ, còn là một người luyện võ, mạnh hơn vô số lần đám côn đồ vô dụng nhà họ Vương kia. Nhưng hiện tại, ông ta đang ở bên ngoài Hồ Tâm Cư làm bảo vệ, điều này cho thấy an ninh của Hồ Tâm Cư chu đáo đến mức nào.
"Tôi về nhà."
Diệp Phong lấy chìa khóa Hồ Tâm Cư ra và đưa cho đối phương xem.
Đối phương nhìn thấy chìa khóa trong tay Diệp Phong, lập tức cúi đầu quỳ xuống:
"Thì ra là thiếu chủ, Thanh Loan đại nhân đã ra lệnh không cho bất cứ kẻ nào đến gần Hồ Tâm Cư. Tiểu nhân vừa tới nên không biết thiếu chủ tới đây, đã mạo phạm thiếu chủ, hi vọng thiếu chủ sẽ không trách tội!"
Diệp Phong khẽ mỉm cười, không hề có ý trách móc: "Chú làm rất tốt, đứng dậy đi."
"Cảm ơn thiếu chủ!"
"Chú tên là gì?"
"Tiểu nhân tên là Lưu Vũ, phụng lệnh của Thanh Loan đại nhân, canh giữ Hồ Tâm Cư!"
"Được rồi, chú Lưu, tôi nhớ chú rồi. Đây là quà tôi tặng chú, nó sẽ giúp chú tu luyện."
Diệp Phong tiện tay lấy ra hai viên linh thảo đưa cho Lưu Vũ.
Lưu Vũ mừng rỡ, hai tay cung kính cầm linh thảo.
"Thiếu chủ, quà của cậu quá quý giá, tiểu nhân không thể nhận..."
“Không quý, chú nhận lấy đi.”
"Rõ, cảm ơn thiếu chủ!"
Lưu Vũ kích động nhận lấy linh thảo, khi nhìn thấy rễ cây linh thảo, ông ta càng hưng phấn và kích động hơn.
Sức mạnh tiềm ẩn trong linh thảo rất thuần khiết và nồng đậm, đây chắc chắn là dược phẩm cấp bảo bối. Sau khi uống hai loại linh thảo này, thực lực của ông ta nhất định sẽ tăng vọt và thăng lên cảnh giới mới!
Nhìn bóng dáng Diệp Phong đang dần dần đi xa, Lưu Vũ lại cung kính cúi đầu!
...
Diệp Phong đến Hồ Tâm Cư và dùng chìa khóa mở cửa đình viện.
Cửa đình viện mở ra, một mùi hoa thơm xộc vào mũi, thấy trong đình viện trồng đủ loại hoa đủ màu sắc sặc sỡ, đua nhau khoe sắc, vô cùng mê người.
Ngoài ra còn có vài chậu hoa mẫu đơn nở rộ đặt giữa đình viện, tỏa hương thơm, tiếng chim hót líu lo, mát lòng mát dạ.
Trong đình viện sạch sẽ gần như không có một vết bẩn, dễ dàng nhận thấy ở đây tuy không có người ở nhưng vẫn có người dọn dẹp.
Ước tính khoảng sân rộng hàng nghìn mét vuông, phòng ốc đều đồ kính, có thể ở được hơn chục người.
"Rất tốt."
Diệp Phong lại gật đầu, rất hài lòng với Hồ Tâm Cư này, đáng tiếc đình viện quá rộng, hắn ở một mình thì thật lãng phí.
Đi tới một cánh cửa, Diệp Phong đang muốn mở cửa đi vào thì sau lưng đột nhiên truyền đến hai luồng khí tức khác thường.
"Thanh Loan Hồng Yên, xin chào thiếu chủ!"
Bây giờ trời đã chạng vạng, Diệp Phong quay người nhìn lại, chỉ thấy trong sân đột nhiên xuất hiện hai bóng dáng xinh đẹp, dáng người uyển chuyển, khí chất xuất chúng.
Hai người này một người mặc đồ xanh, người còn lại mặc màu đỏ.
Người mặc đồ xanh có khuôn mặt xinh đẹp vô song, làn da trắng như pha lê, giống như tiên nữ bước ra từ tranh vẽ. Khuôn mặt xinh đẹp của người mặc đồ đỏ lạnh lùng, đẩy người ta xa ngàn dặm, giống như đoá băng liên nở giữa cánh đồng tuyết, kiêu ngạo, không ai dám tới gần!
Không hề nghi ngờ gì nữa, hai người này đều là cực phẩm, giờ phút này bọn họ đều quỳ trước mặt Diệp Phong, trong mắt đều mang theo vẻ tôn kính.
Nhìn thấy hai người này, Diệp Phong lập tức hiểu ra, bọn họ đã từng là thị nữ bên cạnh đại sư nương, đi theo đại sư nương đã lâu.
Diệp Phong lắc đầu cười nói: "Đứng lên trước đi, sau này gặp tôi không cần phải khách khí như vậy."
“Nô tỳ không dám.” Người đẹp mặc áo đỏ mặt đỏ bừng thấp giọng nói.
"Có gì mà không dám? Mau đứng dậy đi." Diệp Phong cười.
"Rõ, thiếu chur, từ hôm nay trở đi, hai người bọn ta sẽ lo liệu cuộc sống thường ngày của thiếu chủ!" Hai người phụ nữ nhìn nhau rồi sau đó mới đứng dậy.
Diệp Phong nhìn hai người thì phát hiện họ đều cao khoảng 1,7 mét, dáng người cao ráo, đôi chân thẳng và thon đủ để khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng phải liêu xiêu.
Hai nha hoàn xinh đẹp này tới đây để chăm sóc cuộc sống hàng ngày của mình sao?
Diệp Phong không khỏi cảm khái, đại sư nương sắp xếp thật tỉ mỉ.
Hắn hỏi: "Thanh Loan, Hồng Yên, phòng tắm ở đâu? Tôi muốn đi tắm trước."
Thanh Loan nghe vậy lập tức đáp: "Thiếu chủ, mời đi hướng này!"
Diệp Phong đi theo Thanh Loan và Hồng Yên đến một phòng tắm được trang trí đẹp mắt.
Nhìn kỹ hơn thì phát hiện ở đây không có phòng tắm, rõ ràng là một bồn tắm có kích thước hơn mười mét vuông, giống như suối nước nóng trong cung điện thời cổ, có hơi nước nóng phun ra.
Đầu tiên Hồng Yên nghiêng người kiểm tra nhiệt độ nước, sau đó rắc cánh hoa vào bồn tắm.
Làm xong tất cả những điều này, cô ta mở miệng nói với Diệp Phong: "Nô tỳ sẽ giúp thiếu chủ thay quần áo."
"Thay quần áo?"
Diệp Phong có chút giật mình: "Không cần, tự tôi có thể làm được."
"Nô tỳ tuân lệnh!"
Trước kia đại sư nương luôn thích dùng roi quất Diệp Phong từ phía sau, nhưng bây giờ đột nhiên đối với hắn tốt như vậy khiến hắn cảm thấy không quen.
Hắn quay lại liếc nhìn Thanh Loan và Hồng Yê thì phát hiện họ đang đứng sau lưng mình.
Diệp Phong nói: "Hai người ra ngoài làm việc của mình trước đi, tôi tự tắm là được rồi."
Nhưng sau khi nghe vậy, Thanh Loan và Hồng Yên vẫn không rời đi.
Diệp Phong sửng sốt: "Các người đang làm gì vậy?"
"Cung chủ từng dặn dò chúng tôi, trong cơ thể thiếu chủ có dòng máu Kỳ Lân chảy, có khả năng tẩu hoả nhập ma bất cứ lúc nào."
"Hai chúng tôi không dám rời đi."
Diệp Phong xua tay nói: "Không sao, các người ra ngoài trước đi."
Hai người nhìn nhau, thấy mệnh lệnh của Diệp Phong khó có thể chống lại được nên đành phải đồng ý.
Hồ Phỉ Thuý nằm ở ngoại ô phía đông Giang Thành, có diện tích rộng, cây xanh bao quanh, yên tĩnh, có không ít du khách thường đến hồ để ngắm cảnh.
Nhưng Diệp Phong đến hồ Phỉ Thuý không phải để dạo chơi mà là vì khoảng thời gian tiếp theo hắn sẽ sống ở đây.
Đứng bên hồ và nhìn về phía trung tâm có thể tìm thấy một tòa đình viện cổ kính nằm giữa hồ.
Đình viện chiếm diện tích lớn, có đình đài lầu các, non bộ, nước chảy, tựa như tiên cảnh! Đình viện cổ này có lịch sử hơn 800 năm, truyền thuyết kể rằng thời xa xưa có một gia đình giàu có đã xây dựng riêng cho con gái.
Đã trải qua vài lần tu sửa, bảo tồn cho đến ngày nay, vì được xây ở giữa hồ nên lấy tên là Hồ Tâm Cư.
"Đại sư nương đúng là biết chọn chỗ, mua một căn nhà tốt như vậy cho mình dùng nhà tân hôn, định để mình sinh một đàn à?" Diệp Phong hài lòng gật đầu, bước đi, dọc bờ đi về phía đình viện.
"Đứng lại, cậu đang làm gì vậy?" Đột nhiên, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen từ chòi bảo vệ đi ra, hỏi Diệp Phong.
Toàn thân đối phương lộ ra khí tức nồng đậm, Diệp Phong liếc ông ta một cái, trong lòng thầm nghĩ:
Hoa Kình trung kỳ, còn là một người luyện võ, mạnh hơn vô số lần đám côn đồ vô dụng nhà họ Vương kia. Nhưng hiện tại, ông ta đang ở bên ngoài Hồ Tâm Cư làm bảo vệ, điều này cho thấy an ninh của Hồ Tâm Cư chu đáo đến mức nào.
"Tôi về nhà."
Diệp Phong lấy chìa khóa Hồ Tâm Cư ra và đưa cho đối phương xem.
Đối phương nhìn thấy chìa khóa trong tay Diệp Phong, lập tức cúi đầu quỳ xuống:
"Thì ra là thiếu chủ, Thanh Loan đại nhân đã ra lệnh không cho bất cứ kẻ nào đến gần Hồ Tâm Cư. Tiểu nhân vừa tới nên không biết thiếu chủ tới đây, đã mạo phạm thiếu chủ, hi vọng thiếu chủ sẽ không trách tội!"
Diệp Phong khẽ mỉm cười, không hề có ý trách móc: "Chú làm rất tốt, đứng dậy đi."
"Cảm ơn thiếu chủ!"
"Chú tên là gì?"
"Tiểu nhân tên là Lưu Vũ, phụng lệnh của Thanh Loan đại nhân, canh giữ Hồ Tâm Cư!"
"Được rồi, chú Lưu, tôi nhớ chú rồi. Đây là quà tôi tặng chú, nó sẽ giúp chú tu luyện."
Diệp Phong tiện tay lấy ra hai viên linh thảo đưa cho Lưu Vũ.
Lưu Vũ mừng rỡ, hai tay cung kính cầm linh thảo.
"Thiếu chủ, quà của cậu quá quý giá, tiểu nhân không thể nhận..."
“Không quý, chú nhận lấy đi.”
"Rõ, cảm ơn thiếu chủ!"
Lưu Vũ kích động nhận lấy linh thảo, khi nhìn thấy rễ cây linh thảo, ông ta càng hưng phấn và kích động hơn.
Sức mạnh tiềm ẩn trong linh thảo rất thuần khiết và nồng đậm, đây chắc chắn là dược phẩm cấp bảo bối. Sau khi uống hai loại linh thảo này, thực lực của ông ta nhất định sẽ tăng vọt và thăng lên cảnh giới mới!
Nhìn bóng dáng Diệp Phong đang dần dần đi xa, Lưu Vũ lại cung kính cúi đầu!
...
Diệp Phong đến Hồ Tâm Cư và dùng chìa khóa mở cửa đình viện.
Cửa đình viện mở ra, một mùi hoa thơm xộc vào mũi, thấy trong đình viện trồng đủ loại hoa đủ màu sắc sặc sỡ, đua nhau khoe sắc, vô cùng mê người.
Ngoài ra còn có vài chậu hoa mẫu đơn nở rộ đặt giữa đình viện, tỏa hương thơm, tiếng chim hót líu lo, mát lòng mát dạ.
Trong đình viện sạch sẽ gần như không có một vết bẩn, dễ dàng nhận thấy ở đây tuy không có người ở nhưng vẫn có người dọn dẹp.
Ước tính khoảng sân rộng hàng nghìn mét vuông, phòng ốc đều đồ kính, có thể ở được hơn chục người.
"Rất tốt."
Diệp Phong lại gật đầu, rất hài lòng với Hồ Tâm Cư này, đáng tiếc đình viện quá rộng, hắn ở một mình thì thật lãng phí.
Đi tới một cánh cửa, Diệp Phong đang muốn mở cửa đi vào thì sau lưng đột nhiên truyền đến hai luồng khí tức khác thường.
"Thanh Loan Hồng Yên, xin chào thiếu chủ!"
Bây giờ trời đã chạng vạng, Diệp Phong quay người nhìn lại, chỉ thấy trong sân đột nhiên xuất hiện hai bóng dáng xinh đẹp, dáng người uyển chuyển, khí chất xuất chúng.
Hai người này một người mặc đồ xanh, người còn lại mặc màu đỏ.
Người mặc đồ xanh có khuôn mặt xinh đẹp vô song, làn da trắng như pha lê, giống như tiên nữ bước ra từ tranh vẽ. Khuôn mặt xinh đẹp của người mặc đồ đỏ lạnh lùng, đẩy người ta xa ngàn dặm, giống như đoá băng liên nở giữa cánh đồng tuyết, kiêu ngạo, không ai dám tới gần!
Không hề nghi ngờ gì nữa, hai người này đều là cực phẩm, giờ phút này bọn họ đều quỳ trước mặt Diệp Phong, trong mắt đều mang theo vẻ tôn kính.
Nhìn thấy hai người này, Diệp Phong lập tức hiểu ra, bọn họ đã từng là thị nữ bên cạnh đại sư nương, đi theo đại sư nương đã lâu.
Diệp Phong lắc đầu cười nói: "Đứng lên trước đi, sau này gặp tôi không cần phải khách khí như vậy."
“Nô tỳ không dám.” Người đẹp mặc áo đỏ mặt đỏ bừng thấp giọng nói.
"Có gì mà không dám? Mau đứng dậy đi." Diệp Phong cười.
"Rõ, thiếu chur, từ hôm nay trở đi, hai người bọn ta sẽ lo liệu cuộc sống thường ngày của thiếu chủ!" Hai người phụ nữ nhìn nhau rồi sau đó mới đứng dậy.
Diệp Phong nhìn hai người thì phát hiện họ đều cao khoảng 1,7 mét, dáng người cao ráo, đôi chân thẳng và thon đủ để khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng phải liêu xiêu.
Hai nha hoàn xinh đẹp này tới đây để chăm sóc cuộc sống hàng ngày của mình sao?
Diệp Phong không khỏi cảm khái, đại sư nương sắp xếp thật tỉ mỉ.
Hắn hỏi: "Thanh Loan, Hồng Yên, phòng tắm ở đâu? Tôi muốn đi tắm trước."
Thanh Loan nghe vậy lập tức đáp: "Thiếu chủ, mời đi hướng này!"
Diệp Phong đi theo Thanh Loan và Hồng Yên đến một phòng tắm được trang trí đẹp mắt.
Nhìn kỹ hơn thì phát hiện ở đây không có phòng tắm, rõ ràng là một bồn tắm có kích thước hơn mười mét vuông, giống như suối nước nóng trong cung điện thời cổ, có hơi nước nóng phun ra.
Đầu tiên Hồng Yên nghiêng người kiểm tra nhiệt độ nước, sau đó rắc cánh hoa vào bồn tắm.
Làm xong tất cả những điều này, cô ta mở miệng nói với Diệp Phong: "Nô tỳ sẽ giúp thiếu chủ thay quần áo."
"Thay quần áo?"
Diệp Phong có chút giật mình: "Không cần, tự tôi có thể làm được."
"Nô tỳ tuân lệnh!"
Trước kia đại sư nương luôn thích dùng roi quất Diệp Phong từ phía sau, nhưng bây giờ đột nhiên đối với hắn tốt như vậy khiến hắn cảm thấy không quen.
Hắn quay lại liếc nhìn Thanh Loan và Hồng Yê thì phát hiện họ đang đứng sau lưng mình.
Diệp Phong nói: "Hai người ra ngoài làm việc của mình trước đi, tôi tự tắm là được rồi."
Nhưng sau khi nghe vậy, Thanh Loan và Hồng Yên vẫn không rời đi.
Diệp Phong sửng sốt: "Các người đang làm gì vậy?"
"Cung chủ từng dặn dò chúng tôi, trong cơ thể thiếu chủ có dòng máu Kỳ Lân chảy, có khả năng tẩu hoả nhập ma bất cứ lúc nào."
"Hai chúng tôi không dám rời đi."
Diệp Phong xua tay nói: "Không sao, các người ra ngoài trước đi."
Hai người nhìn nhau, thấy mệnh lệnh của Diệp Phong khó có thể chống lại được nên đành phải đồng ý.
/302
|