Vương Bưu cũng chết rồi, mọi người đều bàng hoàng!
"Sao có thể như vậy chứ? Bưu gia là một võ giả Ám Kình trung kỳ. Không nói ở nhà họ Vương mà cho dù ở Giang Thành thì thực lực cũng xếp vào hàng cao thủ."
Nhưng hiện tại, trong nháy mắt hắn ta đã chết trong tay thiếu niên này, một đòn giết chết, đến cơ hội phản kháng cũng không có!
Bọn họ nhìn Diệp Phong, trong đầu tràn ngập hai chữ "Chấn động"!
Tô Khuynh Thành trong vòng tay của Diệp Phong cũng sửng sốt. Nam nhân này lợi hại quá, cô ngước đôi mắt đẹp lên nhìn khuôn mặt cương nghị của Diệp Phong, trong lòng không khỏi cảm thấy xao động.
"Tôi muốn đi, dựa vào các người có thể ngăn được sao?"
Sau khi Vương Bưu chết, Diệp Phong khinh thường liếc nhìn thi thể trên mặt đất, sau đó lại ngẩng đầu nhìn đám côn đồ do Vương Bưu mang đến.
Vương Bưu vừa chết, những tên côn đồ này đều hoảng sợ, run rẩy, bất giác lùi lại vài bước.
Lúc này, nhị đương gia của Vương Dương, nhị thúc của Vương Dương, Vương Thiên Hùng đứng ra mắng đám côn đồ:
"Đúng là một đám rác rưởi vô dụng, nhiều người như vậy mà không giết không được hắn sao, xông lên cho tôi!"
"Rõ, Nhị gia!"
Như vừa tỉnh dậy từ sau cơn mê, những tên côn đồ này lần lượt hét lên và lao về phía Diệp Phong một lần nữa!
"Nhãi nhép."
Diệp Phong cười nhẹ, nhẹ nhàng thả Tô Khuynh Thành xuống, nói:
"Đứng ở đây đợi tôi."
Vừa dứt lời, hắn giậm chân thật mạnh, tốc độ cực nhanh, biến thành một bóng ma và xuất hiện trước mặt những tên côn đồ này trong nháy mắt.
Bụp bụp bụp!
Mỗi lần Diệp Phong đấm một cái sẽ có một tên côn đồ bay ngược về phía sau, máu băn tung toé. Những tên côn đồ
này căn bản không chịu nổi một quyền của hẳn.
Chưa đầy mười giây, cả hai mươi ba mươi tên côn đồ đều ngã xuống đất, mất khả năng chiến đấu.
"Làm sao hắn có thể mạnh như vậy?"
Ở phía xa, Tô Khuynh Thành che miệng không thể tin nổi.
Vương Thiên Hùng, nhị đương gia của nhà họ Vương cũng hoàn toàn chết lặng. Hai mươi ba mươi thuộc hạ dưới quyền Vương Bưu đều là tinh nhuệ của nhà họ Vương, bây giờ Diệp Phong giải quyết bọn họ dễ dàng mà không cần tốn nhiều
công sức.
Một mình chiến đấu với ba mươi người quả thực là biến thái!
"Chú hai, chạy đi!"
Lúc Vương Thiên Hùng đang sửng sốt, Vương Dương trên khán đài đột nhiên hét lên.
Ông ta hoàn toàn không kịp phản ứng cho đến khi nhìn thấy một bóng đen vụt đến trước mặt mình.
Giây tiếp theo, một cảm giác ngột ngạt mạnh mẽ lan tràn khắp cơ thể, Vương Thiên Hùng kinh hãi khi thấy Diệp Phong tóm lấy cổ mình, nhấc bổng lên giữa không trung.
"Mày dám giết tao? Tao là nhị gia nhà họ Vương?"
Hai mắt Vương Thiên Hùng trợn to, trừng mắt nhìn Diệp Phong, gầm lên.
Diệp Phong cười thờ ơ: "Nhà họ Vương? Ha ha."
Răng rắc!
Dứt lời, cổ Vương Thiên Hùng bị bẻ gấy, từ trên không trung rơi xuống mà chết.
Trong nháy mắt, mọi người trong phòng tiệc lại một lần nữa kinh hãi.
Đến cả nhị gia nhà họ Vương mà hắn cũng dám giết, ông †a chính là em trai ruột của gia chủ Vương Thiên Bá, đồng thời là em vợ của Long Tứ gia.
Nghĩ tới mối quan hệ này, mọi người đều chuyển sự chú ý về phía Vương Thiên Bá, gia chủ nhà họ Vương và Long Tứ gia.
Long Tứ gia chậm rãi uống trà, dáng vẻ vô cùng ung dung.
So với Long Tứ gia thì Vương Thiên Bá cực kỳ tức giận, sắc mặt trầm xuống bất định, vô cùng đáng sợ.
Trước mặt nhiều người có chức có quyền như vậy mà Diệp Phong lại dám làm loạn đám cưới nhà họ Vương. Trong đám cưới, hắn đã giết vài người, muốn cướp cô dâu đi, thậm chí còn giết chết em trai Vương Thiên Hùng của ông ta, đây là một sự sỉ nhục đối với nhà họ Vương!
Thể diện nhà họ Vương ở đâu? Thể diện của Vương Thiên Bá ở đâu chứ?
Nếu hôm nay không giết chết Diệp Phong ngay tại chỗ, sau này nhà họ Vương nhất định sẽ trở thành trò cười cho những hào môn quyền thế khác!
Nhưng ngay cả Vương Bưu cũng không thể là đối thủ của tiểu tử này thì nhà họ Vương còn ai có thể khống chế hăn!
Trong lúc tuyệt vọng, Vương Thiên Bá đành phải cầu cứu sự giúp đỡ của Long Tứ gial
Là một trong những thủ lĩnh của bang Long Hổ, thế lực lớn nhất ở Giang Nam, chuyện này chỉ là một chuyện nhỏ đối với Long Tứ gia.
"Tứ gia, anh nhất định phải giúp em xả cục tức này!" Vương Thiên Bá nhìn Long Tứ gia, nói với giọng điệu vô cùng cung kính.
Long Tứ gia nghe xong chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, mặt hiện lên nét vui tươi.
"Hiền đệ yên tâm, chỉ là một tiểu tử ngông cuồng thôi mà, cứ để tôi."
Hắn ta vỗ vai Vương Thiên Bá trấn an, sau đó nhìn vệ sĩ mặc đồ đen cường tráng bên cạnh rồi nói:
"A Báo, đi giải quyết tên điên đó đi, trông ngứa mắt quá."
Vương Thiên Hùng nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
Tiền Bảo là hộ vệ riêng của Long Tứ gia, cảnh giới Ám Kình đỉnh phong, vô cùng lợi hại, lần này Diệp Phong nhất định sẽ không thể thoát được!
"Rõ, Tứ gia."
Tiền Báo lạnh lùng nhìn Diệp Phong, sau đó đi về phía hắn.
Nhìn thấy Tiền Báo bước ra khỏi bàn khách quý, khách quan lại bắt đầu bàn tán.
"Tiền Báo này không phải là thuộc hạ của Long Tứ gia sao? Long Tứ gia đích thân ra tay, lần này tiểu tử này thật sự chết chắc rồi!"
"Đúng vậy! Hăn có thể đắc tội với nhà họ Vương, chẳng lẽ cũng có thể đắc tội với bang Long Hổ sao?"
Lúc này Diệp Phong vừa đi tới chỗ Tô Khuynh Thành, đang định đưa cô đi thì cảm nhận được một cỗ sát khí mạnh mẽ từ truyền đến.
Diệp Phong có chút giật mình, nheo mắt nhìn sang bên trái thì nhìn thấy một nam nhân vạm vỡ bước ra, nhìn thẳng vào hắn bằng ánh mắt đầy sát khí:
"Tiểu tử, kiếp sau hãy nhớ đầu thai làm người thông minh." Tiền Báo hừ lạnh một tiếng, đan ngón tay vào nhau, đánh mạnh về phía Diệp Phong, mong muốn một chiêu có thể kết liễu hắn!
Tuy hắn ta biết Diệp Phong rất mạnh, nhưng cũng không hề để tâm. Diệp Phong có thể dễ dàng giết chết võ giả Ám Kình trung kỳ nhưng Tiền Báo là Ám Kình đỉnh phong, từ trung kỳ đến đỉnh phong vẫn là một khoảng cách rất lớn!
Khóe môi Tiền Báo nhếch lên, tỏ vẻ kiêu ngạo, hắn ta cho rằng mình có thể giết chết Diệp Phong trong vòng ba chiêu!
Diệp Phong cười lắc đầu: "Đần độn."
Nói rồi động tác của Diệp Phong rất nhanh, trong nháy mắt tung ra một quyền, va chạm với nắm đấm của Tiền Báo.
Bụp!
Một âm thanh nghèn nghẹn vang lên, mặt Tiền Báo biến sắc, toàn bộ cánh tay đột nhiên đau đớn như muốn nổ tung!
Phụt!
Máu phun ra, Tiền Báo hét lên một tiếng, toàn thân bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ!
"Cái...cái gì?!"
Long Tứ gia vô cùng kinh hãi, thuộc hạ mà mình mang tới- võ giả Ám Kình đỉnh phong lại dễ dàng bị Diệp Phong giết chết!
Diệp Phong ung dung, điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng Tô Khuynh Thành đã không thể bình tĩnh được nữa, khuôn mặt xinh đẹp của cô tái nhợt, cô kéo cánh tay Diệp Phong, hoảng hốt nói:
"Diệp Phong, anh điên rồi, ngươi giết chết người của bang Long Hổ, đắc tội bang Long Hổ sẽ không có kết cục tốt đâu!"
Mặc dù cô và Diệp Phong mới chỉ gặp nhau một lần, nhưng cô không muốn nhìn thấy Diệp Phong vì chuyện này mà gặp rắc rối đến mức mất mạng!
Diệp Phong liếc nhìn Tô Khuynh Thành, bình tĩnh hỏi: “Bang Long Hổ rất lợi hại sao?”
"Tất nhiên rồi."
Tô Khuynh Thành gật đầu: “Bang Long Hồ là thế lực lớn nhất ở Giang Nam, có rất nhiều cao thủ. Người đó chính là Long Tứ gia, một trong những phó bang chủ của bang Long HổiI
“Anh... Ữm, tóm lại anh nên nhanh chóng rời khỏi đây và đừng bao giờ đến Giang Thành nữa, nếu không anh nhất định sẽ gặp tai hoại”
"Hừ"
Long Tứ gia nghe Tô Khuynh Thành lời nói vậy thì đắc ý hừ lạnh một tiếng: "Tiểu nha đầu, cô cũng có chút hiểu biết nhưng muốn đi e là không dễ dàng như vậy đâu."
Vừa dứt lời, Long Tứ gia càng kiêu ngạo hơn.
Hai mươi ba mươi thuộc hạ nghe lệnh mà lần lượt đứng dậy, chuẩn bị xử lý Diệp Phong.
Họ đều là người của bang Long Hổ, thực lực của họ mạnh
hơn rất nhiều so với những tên thuộc hạ bình thường của nhà họ Vương.
“Vậy ở đây hắn là người lợi hại nhất sao?“Hắn hỏi Tô Khuynh Thành.
"Ừm”" Tô Khuynh Thành gật đầu. "Được, tôi biết rồi."
Diệp Phong khế mỉm cười, võ vai Tô Khuynh Thành, sau đó nhìn về phía Lãnh Huyết và Truy Mệnh, bình tĩnh nói:
“Lãnh Huyết và Truy Mệnh, nếu bang Long Hổ đã lợi hại như vậy, vậy trước tiên hãy để Long Tứ gia này lạy chúng ta mười lần đi!
"Sao có thể như vậy chứ? Bưu gia là một võ giả Ám Kình trung kỳ. Không nói ở nhà họ Vương mà cho dù ở Giang Thành thì thực lực cũng xếp vào hàng cao thủ."
Nhưng hiện tại, trong nháy mắt hắn ta đã chết trong tay thiếu niên này, một đòn giết chết, đến cơ hội phản kháng cũng không có!
Bọn họ nhìn Diệp Phong, trong đầu tràn ngập hai chữ "Chấn động"!
Tô Khuynh Thành trong vòng tay của Diệp Phong cũng sửng sốt. Nam nhân này lợi hại quá, cô ngước đôi mắt đẹp lên nhìn khuôn mặt cương nghị của Diệp Phong, trong lòng không khỏi cảm thấy xao động.
"Tôi muốn đi, dựa vào các người có thể ngăn được sao?"
Sau khi Vương Bưu chết, Diệp Phong khinh thường liếc nhìn thi thể trên mặt đất, sau đó lại ngẩng đầu nhìn đám côn đồ do Vương Bưu mang đến.
Vương Bưu vừa chết, những tên côn đồ này đều hoảng sợ, run rẩy, bất giác lùi lại vài bước.
Lúc này, nhị đương gia của Vương Dương, nhị thúc của Vương Dương, Vương Thiên Hùng đứng ra mắng đám côn đồ:
"Đúng là một đám rác rưởi vô dụng, nhiều người như vậy mà không giết không được hắn sao, xông lên cho tôi!"
"Rõ, Nhị gia!"
Như vừa tỉnh dậy từ sau cơn mê, những tên côn đồ này lần lượt hét lên và lao về phía Diệp Phong một lần nữa!
"Nhãi nhép."
Diệp Phong cười nhẹ, nhẹ nhàng thả Tô Khuynh Thành xuống, nói:
"Đứng ở đây đợi tôi."
Vừa dứt lời, hắn giậm chân thật mạnh, tốc độ cực nhanh, biến thành một bóng ma và xuất hiện trước mặt những tên côn đồ này trong nháy mắt.
Bụp bụp bụp!
Mỗi lần Diệp Phong đấm một cái sẽ có một tên côn đồ bay ngược về phía sau, máu băn tung toé. Những tên côn đồ
này căn bản không chịu nổi một quyền của hẳn.
Chưa đầy mười giây, cả hai mươi ba mươi tên côn đồ đều ngã xuống đất, mất khả năng chiến đấu.
"Làm sao hắn có thể mạnh như vậy?"
Ở phía xa, Tô Khuynh Thành che miệng không thể tin nổi.
Vương Thiên Hùng, nhị đương gia của nhà họ Vương cũng hoàn toàn chết lặng. Hai mươi ba mươi thuộc hạ dưới quyền Vương Bưu đều là tinh nhuệ của nhà họ Vương, bây giờ Diệp Phong giải quyết bọn họ dễ dàng mà không cần tốn nhiều
công sức.
Một mình chiến đấu với ba mươi người quả thực là biến thái!
"Chú hai, chạy đi!"
Lúc Vương Thiên Hùng đang sửng sốt, Vương Dương trên khán đài đột nhiên hét lên.
Ông ta hoàn toàn không kịp phản ứng cho đến khi nhìn thấy một bóng đen vụt đến trước mặt mình.
Giây tiếp theo, một cảm giác ngột ngạt mạnh mẽ lan tràn khắp cơ thể, Vương Thiên Hùng kinh hãi khi thấy Diệp Phong tóm lấy cổ mình, nhấc bổng lên giữa không trung.
"Mày dám giết tao? Tao là nhị gia nhà họ Vương?"
Hai mắt Vương Thiên Hùng trợn to, trừng mắt nhìn Diệp Phong, gầm lên.
Diệp Phong cười thờ ơ: "Nhà họ Vương? Ha ha."
Răng rắc!
Dứt lời, cổ Vương Thiên Hùng bị bẻ gấy, từ trên không trung rơi xuống mà chết.
Trong nháy mắt, mọi người trong phòng tiệc lại một lần nữa kinh hãi.
Đến cả nhị gia nhà họ Vương mà hắn cũng dám giết, ông †a chính là em trai ruột của gia chủ Vương Thiên Bá, đồng thời là em vợ của Long Tứ gia.
Nghĩ tới mối quan hệ này, mọi người đều chuyển sự chú ý về phía Vương Thiên Bá, gia chủ nhà họ Vương và Long Tứ gia.
Long Tứ gia chậm rãi uống trà, dáng vẻ vô cùng ung dung.
So với Long Tứ gia thì Vương Thiên Bá cực kỳ tức giận, sắc mặt trầm xuống bất định, vô cùng đáng sợ.
Trước mặt nhiều người có chức có quyền như vậy mà Diệp Phong lại dám làm loạn đám cưới nhà họ Vương. Trong đám cưới, hắn đã giết vài người, muốn cướp cô dâu đi, thậm chí còn giết chết em trai Vương Thiên Hùng của ông ta, đây là một sự sỉ nhục đối với nhà họ Vương!
Thể diện nhà họ Vương ở đâu? Thể diện của Vương Thiên Bá ở đâu chứ?
Nếu hôm nay không giết chết Diệp Phong ngay tại chỗ, sau này nhà họ Vương nhất định sẽ trở thành trò cười cho những hào môn quyền thế khác!
Nhưng ngay cả Vương Bưu cũng không thể là đối thủ của tiểu tử này thì nhà họ Vương còn ai có thể khống chế hăn!
Trong lúc tuyệt vọng, Vương Thiên Bá đành phải cầu cứu sự giúp đỡ của Long Tứ gial
Là một trong những thủ lĩnh của bang Long Hổ, thế lực lớn nhất ở Giang Nam, chuyện này chỉ là một chuyện nhỏ đối với Long Tứ gia.
"Tứ gia, anh nhất định phải giúp em xả cục tức này!" Vương Thiên Bá nhìn Long Tứ gia, nói với giọng điệu vô cùng cung kính.
Long Tứ gia nghe xong chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, mặt hiện lên nét vui tươi.
"Hiền đệ yên tâm, chỉ là một tiểu tử ngông cuồng thôi mà, cứ để tôi."
Hắn ta vỗ vai Vương Thiên Bá trấn an, sau đó nhìn vệ sĩ mặc đồ đen cường tráng bên cạnh rồi nói:
"A Báo, đi giải quyết tên điên đó đi, trông ngứa mắt quá."
Vương Thiên Hùng nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
Tiền Bảo là hộ vệ riêng của Long Tứ gia, cảnh giới Ám Kình đỉnh phong, vô cùng lợi hại, lần này Diệp Phong nhất định sẽ không thể thoát được!
"Rõ, Tứ gia."
Tiền Báo lạnh lùng nhìn Diệp Phong, sau đó đi về phía hắn.
Nhìn thấy Tiền Báo bước ra khỏi bàn khách quý, khách quan lại bắt đầu bàn tán.
"Tiền Báo này không phải là thuộc hạ của Long Tứ gia sao? Long Tứ gia đích thân ra tay, lần này tiểu tử này thật sự chết chắc rồi!"
"Đúng vậy! Hăn có thể đắc tội với nhà họ Vương, chẳng lẽ cũng có thể đắc tội với bang Long Hổ sao?"
Lúc này Diệp Phong vừa đi tới chỗ Tô Khuynh Thành, đang định đưa cô đi thì cảm nhận được một cỗ sát khí mạnh mẽ từ truyền đến.
Diệp Phong có chút giật mình, nheo mắt nhìn sang bên trái thì nhìn thấy một nam nhân vạm vỡ bước ra, nhìn thẳng vào hắn bằng ánh mắt đầy sát khí:
"Tiểu tử, kiếp sau hãy nhớ đầu thai làm người thông minh." Tiền Báo hừ lạnh một tiếng, đan ngón tay vào nhau, đánh mạnh về phía Diệp Phong, mong muốn một chiêu có thể kết liễu hắn!
Tuy hắn ta biết Diệp Phong rất mạnh, nhưng cũng không hề để tâm. Diệp Phong có thể dễ dàng giết chết võ giả Ám Kình trung kỳ nhưng Tiền Báo là Ám Kình đỉnh phong, từ trung kỳ đến đỉnh phong vẫn là một khoảng cách rất lớn!
Khóe môi Tiền Báo nhếch lên, tỏ vẻ kiêu ngạo, hắn ta cho rằng mình có thể giết chết Diệp Phong trong vòng ba chiêu!
Diệp Phong cười lắc đầu: "Đần độn."
Nói rồi động tác của Diệp Phong rất nhanh, trong nháy mắt tung ra một quyền, va chạm với nắm đấm của Tiền Báo.
Bụp!
Một âm thanh nghèn nghẹn vang lên, mặt Tiền Báo biến sắc, toàn bộ cánh tay đột nhiên đau đớn như muốn nổ tung!
Phụt!
Máu phun ra, Tiền Báo hét lên một tiếng, toàn thân bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ!
"Cái...cái gì?!"
Long Tứ gia vô cùng kinh hãi, thuộc hạ mà mình mang tới- võ giả Ám Kình đỉnh phong lại dễ dàng bị Diệp Phong giết chết!
Diệp Phong ung dung, điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng Tô Khuynh Thành đã không thể bình tĩnh được nữa, khuôn mặt xinh đẹp của cô tái nhợt, cô kéo cánh tay Diệp Phong, hoảng hốt nói:
"Diệp Phong, anh điên rồi, ngươi giết chết người của bang Long Hổ, đắc tội bang Long Hổ sẽ không có kết cục tốt đâu!"
Mặc dù cô và Diệp Phong mới chỉ gặp nhau một lần, nhưng cô không muốn nhìn thấy Diệp Phong vì chuyện này mà gặp rắc rối đến mức mất mạng!
Diệp Phong liếc nhìn Tô Khuynh Thành, bình tĩnh hỏi: “Bang Long Hổ rất lợi hại sao?”
"Tất nhiên rồi."
Tô Khuynh Thành gật đầu: “Bang Long Hồ là thế lực lớn nhất ở Giang Nam, có rất nhiều cao thủ. Người đó chính là Long Tứ gia, một trong những phó bang chủ của bang Long HổiI
“Anh... Ữm, tóm lại anh nên nhanh chóng rời khỏi đây và đừng bao giờ đến Giang Thành nữa, nếu không anh nhất định sẽ gặp tai hoại”
"Hừ"
Long Tứ gia nghe Tô Khuynh Thành lời nói vậy thì đắc ý hừ lạnh một tiếng: "Tiểu nha đầu, cô cũng có chút hiểu biết nhưng muốn đi e là không dễ dàng như vậy đâu."
Vừa dứt lời, Long Tứ gia càng kiêu ngạo hơn.
Hai mươi ba mươi thuộc hạ nghe lệnh mà lần lượt đứng dậy, chuẩn bị xử lý Diệp Phong.
Họ đều là người của bang Long Hổ, thực lực của họ mạnh
hơn rất nhiều so với những tên thuộc hạ bình thường của nhà họ Vương.
“Vậy ở đây hắn là người lợi hại nhất sao?“Hắn hỏi Tô Khuynh Thành.
"Ừm”" Tô Khuynh Thành gật đầu. "Được, tôi biết rồi."
Diệp Phong khế mỉm cười, võ vai Tô Khuynh Thành, sau đó nhìn về phía Lãnh Huyết và Truy Mệnh, bình tĩnh nói:
“Lãnh Huyết và Truy Mệnh, nếu bang Long Hổ đã lợi hại như vậy, vậy trước tiên hãy để Long Tứ gia này lạy chúng ta mười lần đi!
/302
|