Thành Thời Gian

Chương 49

/76


Trong thời gian hai mươi hai năm cuộc đời tôi, ngoại trừ bố tôi ra thì Lâm Tấn Tu là người khác giới xuất hiện trong cuộc đời tôi lâu nhất, có ảnh hưởng đến tôi lớn nhất.

Thời cấp ba đối với tôi mà nói ý nghĩa của nó không tầm thường, tôi từ xã hội nguyên thủy trở về xã hội hiện đại. Tất cả đều mới mẻ, thú vị. Trong tất cả những sự vật mới mẻ này, Lâm Tấn Tu xuất hiện giống như một hoàng tử.

Thành tích học tập cực kỳ tốt, hành động vô cùng nho nhã, lúc nói chuyện giọng điệu trầm ổn, có sức thuyết phục khiến người ta khuất phục.

Có lúc ngồi xuất thần trong lớp học, nhịn không được mà nhìn một tòa nhà khác, phòng học của anh ta ở đó, trong đầu nghĩ: Bây giờ anh ta đang làm gì, nhất định đang chăm chú nghe giảng.

Lúc đó thực sự quá ngốc nghếch, không hiểu phải che giấu. Đem tất cả tình yêu vào một tình yêu thầm không có chút tương lai, tiến về phía trước không chút do dự, vẫn còn e sợ cho đi chưa đủ nữa.

Ở trong tòa nhà hoạt động thỉnh thoảng đi lướt qua anh ta, ánh mắt đều dính trên người anh ta, dường như không nỡ rời đi. Thi thoảng may mắn thì có thể nói mấy câu với anh ta; Một nụ cười mang tính lịch sự của anh ta khiến tôi cảm thấy như được tắm gió xuân, có thể khiến tôi cảm động rất lâu; khi anh ta nhớ tên tôi và thân thiết gọi nó ra, tôi sẽ ngu ngốc mà mặt đỏ bừng bừng.

Sau này mới biết được, Lâm Tấn Tu có thể nhớ tôi là bởi vì khả năng ghi nhớ của anh ta cực kỳ tốt, nhận biết mặt của con người rất tốt, về cơ bản đã từng chào hỏi thì đều có thể nhớ được.

Lúc đó tôi có dũng khí trước nay chưa từng có, rõ ràng biết anh ta giống như ngôi sao trên bầu trời cao nhưng cuối cùng vẫn tỏ tình với anh ta.

Tôi biết hành động của mình không khác gì thiêu thân lao vào lửa. Con gái thích anh ta thực sự quá nhiều, dường như có thể xếp hàng từ cổng trường đến tận khu thí nghiệm. Tuy con gái to gan như tôi không nhiều nhưng cũng không thể coi là ít. Đã có mấy lần tôi nghe thấy tin tức có cô gái nào đó tỏ tình với anh ta rồi bị anh ta từ chối.

Nhưng tôi nhịn không được mà suy nghĩ, có lẽ anh ta không ghét tôi—tôi nhìn cũng không tệ, tính cách hoạt bát, điều kiện mọi mặt đều không thua người khác, người bình thường nhìn tôi đều coi tôi là một cô gái ưu tú.

Lâm Tấn Tu kinh nghiệm phong phú mà mỉm cười, hỏi tôi: “Em thích tôi điều gì?”

Tôi lắp bắp nói anh ta đẹp trai, thành tích học tập tốt, tóm lại cái gì cũng tốt.

Anh ta hứng thú hỏi tôi: “Tâm ý của em tôi đã biết. Vậy em hy vọng tôi làm gì?”

Tôi thấp thỏm, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi, “Học… Học trưởng, em… em thích anh… muốn qua lại với anh.”

Anh ta cười dịu dàng, khiến người ta như tắm gió xuân.

“Tôi sắp vào đại học còn em mới vào cấp ba,” anh ta ngừng một lát, “Vì vậy…”

Ý tại ngôn ngoại của anh ta tôi hoàn toàn nghe không hiểu, ngốc nghếch hỏi: “… Vậy chúng ta học cùng một trường là có thể chứ?”

Anh ta chỉ cười, không đáp, vỗ vỗ đầu tôi rồi xoay người rời đi.

Tôi không rõ ý tứ của anh ta, nhưng trong lòng cũng biết đại khái—đây chính là sự từ chối của anh ta.

Chuyện vừa khéo, mấy ngày sau, tôi xui xẻo đụng vào sự kiện hồ bơi.

Tôi vô cùng phẫn nộ, thậm chí có thể nói là thẹn quá hóa giận. Anh ta nói với tôi anh ta phải vào đại học không rảnh qua lại, nhưng lại lãng phí thời gian vào nơi này! Làm chuyện vô sỉ như vậy!

Học trưởng hoàn mĩ nhất trong lòng tôi hoàn toàn tan vỡ. Tôi vô cùng hận Lâm Tấn Tu hiện tại, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Trên đường gặp phải anh ta, hận không thể phóng lửa từ trong mắt ra thiêu anh ta mới có thể giải mối hận trong lòng. Nỗi hận tràn đầy của tôi và và hành vi biểu hiện tuyệt đối không chịu thua mấy tháng trước, trong mắt anh ta chỉ là hai chữ “Thú vị”, chỉ là một trò chơi mèo vờn chuột.

Bị bắt nạt quá mức nhưng từ trước đến nay tôi đều lội ngược dòng mà sống, có người cô lập tôi, tôi hết lần này đến lần khác tham gia tất cả các hoạt động, bao gồm đại hội thể dục thể thao.

Tố chất cơ thể tôi tốt hơn so với các đại tiểu thư cùng cùng lớp, hơn nữa bị xa lánh, nên bị sắp xếp rất nhiều rất nhiều mục, cuối cùng gần như không thoát khỏi chạy dài, chạy ngắn, nhảy cao, nhảy xa.

Sau khi chạy một nghìn mét, tôi từ chối thầy giáo đỡ, khoác thêm áo thể thao, một mình chạy tới bên bồn rửa tay, táp nước lạnh vào mặt, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Lâm Tấn Tu đưa cho tôi một bình nước.

Tôi căm ghét mà né tránh, thực sự hận anh ta hận đến đau lòng.

Lâm Tấn Tu cũng không nổi giận chỉ cười: Đừng bướng bỉnh nữa, không phải em đã sớm thích tôi sao?

Mặt tôi đỏ bừng, không khỏi thẹn quá hóa giận, gào lên với anh ta: Người tôi thích là học trưởng trước đây! Không phải tên chết tiệt anh!

Anh ta vỗ nhẹ tay giống như ủng hộ tôi: Thú vị, em thà rằng thích một biểu tượng cũng không thích tôi chân thực.

Tôi không nhiều lời nữa, quay người trở về lớp họp, kết thúc cuộc nói chuyện ngắn ngủi lần này.

Khi đó tôi biết, nếu như anh ta không phải là một tên biến thái tự kỷ thì cũng là một tên biến thái nhân cách phân liệt.

Cuộc sống sau này của tôi phong phú muôn màu muôn vẻ hơn trước đây, anh ta thường xuất hiện trong lúc tôi bị bắt nạt, ví dụ bị đám người vây ở trong góc của trường học; ví dụ trong lúc lo lắng bị ngáng chân… Anh ta xuất hiện trong lúc vi diệu nhất “Cứu vớt tôi khỏi nước sôi lửa bỏng”, sau đó lúc bị người khác hỏi, anh ta cười nói “Tôi thích Hứa Chân.’

Tôi cười lạnh.

Lâm Tấn Tu hỏi tôi: Em không tin?

Thứ cho sự thiếu hiểu biết của tôi, từ trước đến nay tôi chưa từng nhìn thấy người vừa nói thích, vừa làm loạn quan hệ gái trai, vừa bắt nạt “đối tượng thích”.

Lâm Tấn Tu cười rộ lên, không giấu diếm tôi: Cứ bắt nạt em cũng không có ý nghĩa, không bằng đổi phương thức chơi đi. Để tất cả mọi người đều biết tôi thích em, thỏa mãn ảo tưởng của em, có phải rất cảm kích tôi? Nói đi nói lại, em thực sự không thích tôi nữa rồi à? Không thể nào, chuyện tình cảm từ trước đến này không thể vì một người tốt hay không tốt mà biến mất được.

Thực sự tôi rất rõ ràng, cho dù Lâm Tấn Tu khốn nạn nhiều như nào nhưng ít nhất anh ta nói đúng một câu. Chuyện thích một người từ trước đến nay không thể vì sau khi phát hiện ra mặt thật của đối phương mà có thể biến mất.

Tôi cầm lên được nhưng không bỏ xuống được, đến biểu hiện giả vờ mặc nhiên cũng không làm được.

Đúng vậy, tôi thích học trưởng hoàn mỹ ấy nhưng anh ta lại cứ dốc hết sức phá vỡ người tôi thích cho tôi thấy, kích thích cực hạn của tôi. Thời thiếu nữ lần đầu tiên tôi bỏ ra tình cảm chân thành đã bị anh ta giày xéo, tôi càng tối tăm thì càng căm hận. Tình cảm dần dần bóp méo, yêu hận đan xen. Áp lực bị người khác bắt nạt tôi có thể chống chịu được nhưng bị anh ta giày vò như vậy, thực sự khó mà chịu nổi.

May mà Lâm Tấn Tu rất nhanh liền tốt nghiệp. Trước đêm tốt nghiệp anh ta nói với tôi: Còn hận tôi?

Tôi hận anh ta hận đến mức nói không nên lời.

Anh ta lại rất thỏa mãn, vỗ vai cổ vũ tôi: Yêu tôi quá nhiều rồi, nhưng bị người khác vừa yêu vừa hận cũng là lần đầu tiên cảm nhận được. Biểu hiện tốt nhé.

Lúc đó cho rằng, đây là thời khắc không có tôn nghiêm không có thiên lý nhất trong đời tôi, nhưng không ngờ chẳng qua là một vở kịch Lâm Tấn Tu làm diễn viên chính, tôi đảm nhiệm diễn viên chọc cười cho màn đầu tiên của vở kịch mà thôi.

Đại học mới là màn thứ hai ác mộng. Bây giờ nhớ lại, thực sự cũng không biết tại sao tôi lấy đại học Tĩnh Hải làm mục tiêu nỗ lực, cũng không biết vì sao muốn nộp đơn, cũng lẽ là không phục, tóm lại không thể anh ta xem thường—Người khác có lẽ vì yêu mà sinh hận, nhưng tôi thực sự vì yêu mà trở nên quật cường trước nay chưa từng có .

Hai năm anh ta học đại học, tuy người không xuất hiện bên cạnh tôi nhưng bóng ma vẫn luôn tồn tại khắp nơi. Trước nay tôi đều ngủ ngon, hai năm đó lại thường xuyên bị mơ giật mình tỉnh giấc, trong mơ Lâm Tấn Tu không chút lưu tình mà cười nhạo tôi “Em thà thích một nhân vật suy tưởng mà không phải tôi chân thực, thực sự là quá đần.”

Áp lực mà Lâm Tấn Tu đem đến khiến tôi mất ngủ, mất đi lí trí, đến sự an toàn của bản thân cũng không quan tâm nữa, phóng xe trên đường cao tốc ở ngoại thành. Không phải chưa từng xảy ra chuyện, một lần đụng phải cây, một lần đụng vào lan can bảo hộ. Cũng vô số lần nghĩ lại các loại quan hệ giữa tôi và anh ta. Cuối cùng tất cả hận ý đều biến mất và nhạt nhòa kỳ lạ, còn lại một ý nghĩ muốn kết thúc. Tôi không phải là người có thể cười với quá khứ, nhưng lúc đó vẫn còn quá trẻ, chỉ muốn giải quyết mâu thuẫn chủ yếu.

Trong vũ hội tân sinh viên duy nhất trong đời tôi, tôi lại gặp lại anh ta. Phòng khiêu vũ đẹp đẽ vô cùng náo nhiệt, tôi vốn chuẩn bị dấn thân vào trong sự nhiệt tình thì lại bị Lâm Tấn Tu túm lấy vai, kéo tôi ra khỏi đám người, gọi vào bên cạnh. Những cô gái khác ngưỡng mộ tôi nhưng lại không biết, đây chính là bắt đầu ác mộng của tôi.

Anh ta chào hỏi tôi: Hứa Chân, đã lâu không gặp.

Chúng tôi thực sự rất lâu không gặp rồi, sau cấp ba liền không gặp nhau, hai năm rồi. Các màu sắc của ánh đèn trong phòng khiêu vũ rơi trên mặt anh ta, giống như một hoàng tử trong mộng.

Tôi nói: Đây là vũ hội tân sinh viên.

Anh ta mỉm cười: Lúc tôi nhìn thấy em trong danh sách sinh viên mới liền nghĩ, em trở nên như thế nào rồi, kết quả vẫn là giọng điệu không khách khí như vậy.

Tôi không khách khí đấy, ai bảo anh đến tiếp lời tôi.

Anh ta nghe xong lời tôi cũng không nổi giận, ý cười còn đậm hơn một chút: Không ngờ, cả cấp ba, những cô gái thích tôi nhiều như vậy, không ngờ chỉ có em theo tôi đến tận đại học.

Tôi tức đến xám mặt: Ai theo đuổi anh! Ít tưởng bở đi!

Lâm Tấn Tu vừa cười vừa kề sát tai tôi thấp giọng nói: Đừng bướng bỉnh nữa, em thực sự cho rằng tôi không biết em đang nghĩ gì sao? Mấy năm qua em vẫn là kiểu vừa nhìn liền nhìn thấu. Hứa Chân, tôi đã nhìn em bằng con mắt khác, nếu em thích tôi như vậy, vậy thì làm bạn gái tôi đi.

Nếu như anh ta tiếp tục châm chọc tôi, tôi chuẩn bị một đống lời để phản kích nhưng không ngờ anh ta để tôi làm bạn gái của anh ta.

Tôi đơ hoàn toàn, không rõ là tâm tình gì.

Hoàn toàn thất bại, quá thất bại rồi. Đúng thế, sao tôi không nghĩ đến, anh ta giỏi khống chế lòng người như vậy, đương nhiên nhìn thấu trái tim nhỏ bé của tôi, sao có thể lừa gạt được anh ta? Anh ta chỉ mỉm cười bàng quan, trước nay không nói.

Hóa ra tôi lại là đứa vô dụng như vậy, sau hai năm tôi lại thực sự động tâm với miếng mồi nhử mà Lâm Tấn Tu tiện tay ném ra. Từ trước đến nay tôi cũng không phải là một người lý trí, từ trước đến nay đều rất dễ bị anh ta khống chế tâm tình và lời nói. Rõ ràng biết nói lời này không có chút thật lòng nào, chỉ là trêu tôi thôi, nhưng tôi vẫn.. muốn thử.

Sự im lặng của tôi đã là câu trả lời.

Lâm Tấn Tu rất thỏa mãn phản ứng của tôi, anh ta nắm vai tôi, nhẹ nhàng hôn vành tai tôi, giọng nói thấp đến mức gần như thì thầm: Tôi nhất thời đi không được, có chút việc tìm đại diện tân sinh viên của bọn em, em giúp tôi tới văn phòng đoàn lấy máy ảnh.

Vậy là đại não của tôi hoàn toàn đứt dây, ngốc nghếch tự chui đầu vào lưới.

Sau hai năm không gặp anh ta, khi gặp lại, anh ta chỉ nói dăm ba câu tôi liền bị đả động rồi. Nhịn không được mà cười tự giễu: So với cấp ba, tôi vô dụng đến mức không còn gì.

Lúc rời khỏi vũ hội đi tới căn phòng anh ta chỉ định, tôi nghĩ: Dù cho anh ta xuất phát từ mục đích gì, tôi đều muốn thử cùng anh ta, coi như cho mối tình đầu một cái giao ước, chết thì cũng phải chết rõ ràng—nhưng lúc đó tôi không biết, đáp án luôn là sự vật quyến rũ người ta, chỉ có điều cái giá chưa chắc bạn đã trả được.

Đi tới văn phòng đoàn hội—cửa phòng khép hờ, đẩy cửa vào, như anh ta đã nói, trong ngăn kéo bên trái có máy ảnh, vừa lấy ra liền bị một đám học sinh ẩn nấp đã lâu bắt được, nói tôi là kẻ trộm.

Để làm sáng tỏ chính mình, vội vàng gọi điện cho Lâm Tấn Tu để anh ta chứng minh dụng ý đến của tôi, nhưng anh ta căn bản không nghe máy.

Dù là một đứa ngốc thì bây giờ cũng hiểu ra logic ở phía sau. Bây giờ nghĩ đến, các kiểu ngu ngốc trên thế giới này, không nghi ngờ gì tôi là loại ngu đần nhất. Uổng cho tôi tự xưng mình là thông minh, lại lần nữa bị Lâm Tấn Tu cho một vố. Tôi vẫn đánh giá thấp anh ta.

Bị cười nhạo, bỉ sỉ nhục, còn suýt chút nữa bị đám nam sinh đó lục soát người, cũng may tôi kịp thời túm được một cái gậy bóng chày ở góc tường, làm cho bọn chúng không dám tiến đến gần.

Lúc được Lâm Tấn Tu đưa ra khỏi căn phòng ngầm không có cửa sổ thì cũng đã là nửa đêm. Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh trăng trên đỉnh đầu đang chiếu sáng, giống như một khối băng rơi xuống khuôn mặt tôi, dần dần hòa tan trên má tôi, theo cổ tôi chảy xuống, cả người tôi vừa ướt vừa lạnh.

Tôi nói: Tôi hối hận rồi.

Tôi thực sự nhận thua rồi, tôi chơi không nổi, bây giờ mới biết, thủ đoạn hồi cấp ba của anh ta đều là một phần nhỏ bé.

Tôi nhớ lúc đó Lâm Tấn Tu không nói lời nào, xoay người đi.

Chuyện này tuy anh ta chạm vào cực hạn của tôi nhưng đây cũng là một bước ngoặt, cuối cùng tôi đã có được đáp án. Tôi cũng đủ thản nhiên, cũng có thể dần dần buông anh ta xuống, không lưu lại chút hình bóng nào trong lòng. Một giấc mộng thời thiếu nữ, sớm đã nên vỡ rồi, kết quá không chết mà kéo dài đủ ba năm mới vỡ nát—tôi tự an ủi: Giống như một bệnh nhân làm phẫu thuật, luôn phải từ từ thích ứng mới có thể khôi phục được trạng thái bình thường.

Có câu nói là bệnh đi thì nhẹ như tơ hào không phải sao ? ( có câu Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi thì nhẹ như tơ hào)

/76

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status