Thánh Tiên

Chương 1: Tranh đoạt công pháp

/10


Bên trong Tiên Giới, có một núi, kỳ danh Trấn Nguyên tiên sơn. Mặc dù gọi là núi, nhưng quần phong uốn lượn kéo dài, trong quần phong có ngọn cao nhất gọi là Trấn Nguyên Phong, trên Trấn Nguyên Phong có một đạo quán gọi là Ngũ Trang tiên quán, trong quán có một lão đạo mặc một thân đạo bào màu đen đang ngồi thiền, khuôn mặt của lão đạo này hiền lành nhưng không mất đi nét uy nghiêm. Lão đạo này không phải ai khác, đúng là quán chủ của Ngũ Trang tiên quán này - Trấn Nguyên Tử.

Thình lình Trấn Nguyên Tử mở hai mắt, trong hai mắt chớp động tinh quang: "Thanh Phong, gọi Thanh Dương tới gặp ta."

"Dạ! Sư tôn." Nghe thấy Trấn Nguyên Tử phân phó, một đạo đồng ở ngoài cửa trả lời.

Sau một lát thì thấy một nam tử dáng vóc gầy yếu, tuổi hơn ba mươi, mặc một đạo bào màu vàng đi tới trước cửa, hành lễ nói: "Thanh Dương ra mắt sư tôn."

"Thanh Dương, con có nhớ vi sư có một hiền đệ?" Trong phòng truyền ra giọng nói của Trấn Nguyên Tử, ổn định nhưng không mất vẻ uy nghiêm.

"Sư tôn nói tới con khỉ chết tiệt nọ?" Thanh Dương ở ngoài cửa chau mày nói, dường như rất chán ghét hiền đệ mà Trấn Nguyên Tử đã nhắc.

"Không thể vô lễ." Giọng nói của Trấn Nguyên Tử trong phòng có chút không vui.

"Sư tôn, sau khi con khỉ đó thành phật thì không lộ mặt, mặc dù khi đó gặp hắn chỉ là một phân thân của sư tôn ở nhân gian, nhưng tình cảm của sư tôn đối với hắn có nhật nguyệt chứng giám, con khỉ đó sau khi thành phật thì cắt đứt qua lại với chúng ta, thiệt là đáng giận, kẻ này vốn không có tư cách xưng huynh gọi đệ với sư tôn." Thanh Dương tức giận, bất bình nói.

"Ai, đây là kiếp nạn lớn nhất của hiền đệ vi sư, Thanh Dương, con bước vào trong, để sư tôn nói rõ với con."

Thanh Dương đẩy cửa bước vào trong rồi khoanh chân ngồi xuống, cung kính nhìn Trấn Nguyên Tử. Trấn Nguyên Tử lúc này vẻ mặt bất đắc dĩ, hoàn toàn không có sự uy nghiêm vốn có: "Lúc trước vi sư gặp Ngộ Không rồi kết bái là vì y là một con người chí tình chí nghĩa nên Ngộ Không khiến vi sư cảm thấy yêu thích. Thế nhưng..."

"Sư tôn, Thanh Dương cho rằng con khỉ đó vốn không xứng với bốn chữ chí tình chí nghĩa, nếu như chí tình chí nghĩa thì sao ngàn năm nay không tới thăm? Rõ là con khỉ đó năm xưa lợi dụng sư tôn, tiện tại thành phật rồi thì vứt sư tôn ra sau."

"Con nghe sư tôn nói hết, tất cả đều có nhân quả, trước đây Ngộ Không vốn là đệ tử đạo môn dưới trướng Bồ Đề, nhưng lại đi lầm vào trong phật môn, từ xưa tới nay, phật đạo luôn tranh chấp không ngừng, một môn sinh đạo gia như Ngộ Không sao lại có kết quả tốt trong phật môn?"

"Sư tôn có ý gì? Thanh Dương không rõ! Xin sư tôn mách rõ."

"Tây Thiên Đấu Chiến Thắng Phật không phải là Ngộ Không, đã không phải Ngộ Không thì sao tới gặp sư tôn đây?"

"Hả! Chuyện này... sao có thể chứ?" Câu nói đó như sấm sét giữa trời quang khiến Thanh Dương sợ hãi không thôi.

"Con có nhớ, trên đường Ngộ Không từng gặp kẻ địch đồng căn lại có tài cán xấp xỉ y không?"

"Sư tôn muốn nói Lục Nhĩ Mi Hầu?"

Trấn Nguyên Tử gật đầu, tiếp tục nói: "Thật ra Đấu Chiến Thắng Phật hiện tại là con Lục Nhĩ Mi Hầu đó chứ không phải là Ngộ Không."

"Chuyện này sao được chứ! Chẳng lẽ tây phương không phát hiện sao?"

"Hứ! Việc này vốn do tây phương Như Lai xắp đặt, Ngộ Không tuy nhập phật môn nhưng xuất thân từ đạo gia, tên Như Lai đó sao lại cho Ngộ Không thành phật dễ như thế được, đây gọi là đạo bất đồng bất tương vi mưu, Như Lai muốn lợi dụng thân thể Kim Cương Bất Hoại của Ngộ Không đại náo thiên đình, sau đó thì cho Lục Nhĩ Mi Hầu thay thế Ngộ Không trên đường thỉnh kinh. Để cho Lục Nhĩ Mi Hầu thành phật, còn Ngộ Không thì bị nhốt trong âm thầm."

"Nhưng mà sư tôn, Lục Nhĩ Mi Hầu đó có tài đức gì lại được Như Lai coi trọng như thế?" Vẻ mặt Thanh Dương nghi hoặc.

"Bởi vì Lục Nhĩ Mi Hầu thật ra là đệ tử thân truyền của Như Lai."

"Hả! Không thể ngờ tây phương lại làm ra chuyện như thế."

"Chuyện chính là như vậy, vi sư thăm dò thiên cơ biết được thời khắc Ngộ Không thoát nạn sắp tới, cho nên gọi con tới đây, vi sư có việc muốn dặn dò con."

"Xin sư tôn hãy nói."

"Đại lục mà con phi thăng chia làm Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước cùng Huyền Vũ. Con cũng biết, bốn đại lục này vốn là một chính thể?"

"Thanh Dương biết, nghe nói đại lục này vốn là một chỉnh thể, sau này bị một đại năng giả đánh nát thành bốn khối."

"Con có biết người đánh nát đại lục là ai?"

"Chuyện này Thanh Dương quả thật không biết." Thanh Dương lắc đầu, cho dù bản thân khi đó là đệ nhất cao thủ ở đại lục này, nhưng đối với chuyện xa xưa cũng không rõ mấy.

"Đại lục này vốn được gọi là đại lục Nguyên Thủy, gọi Nguyên Thủy là vì nơi đây do Nguyên Thủy Thiên Tôn thống trị, mà lúc đó động phủ của Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng được xây trên đại lục này."

"Chẳng lẽ đại lục này do Nguyên Thủy Thiên Tôn đánh nát?"

"Không phải, đó là vào lúc thượng cổ, vi sư đi du lịch, vừa lúc gặp Nguyên Thủy Thiên Tôn, lúc đó vi sư thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn phép lực cao cường nên bèn đấu pháp, sau đó thì vi sư đại chiến với Nguyên Thủy Thiên Tôn mười ngày mười đêm, về sau vi sư may mắn thắng một chiêu nên đánh bại được Nguyên Thủy Thiên Tôn, mà Nguyên Thủy đại lục thì bị đánh nát trong lúc thầy cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn so đấu, danh hiệu Trấn Nguyên Tử của vi sư cũng từ đó mà ra, Trấn Nguyên thực ra có ý trấn áp Nguyên Thủy." Nhắc tới chuyện năm đó, sắc mặt của Trấn Nguyên Tử cũng không khỏi hiện ra vẻ hưng phấn.

"Hóa ra là vậy, sư tôn quả thật đại năng." Thanh Dương bị chấn kinh liên tục: "Sư phụ nhắc tới đại lục Nguyên Thủy, chẳng lẽ chuyện lần này có liên quan tới người trên đại lục Nguyên Thủy?"

Trấn Nguyên Tử gật đầu, hỏi: "Khi con phi thăng, có truyền Trấn Nguyên Tiên Quyết cho ai khác?"

"Thanh Dương cẩn tuân lời dạy của sư tôn, chưa gặp người thích hợp tuyệt đối không loạn truyền tiên quyết, nhưng lúc Thanh Dương phi thăng vẫn chưa tìm được người thích hợp, vì thế Thanh Dương đặt Trấn Nguyên Tiên Quyết vào trong hư không, hy vọng ngày khác có kẻ hữu duyên lấy được."

"Ân! Ha ha, tạo hóa trêu ngươi, không thể ngờ được." Trấn Nguyên Tử vuốt vuốt chòm râu, nét mặt để lộ ý cười.

"Sư tôn, chẳng lẽ tiên quyết Thanh Dương để lại đã bị người khác lấy?" Thanh Dương có hơi kích động, dù sao lấy được tiên quyết cần có đại cơ duyên, mà người có đại cơ duyên này sau này rất có thể trở thành đệ tử của mình.

Trấn Nguyên Tử vuốt vuốt chòm râu cười nói: "Ân, vi sư tính được Trấn Nguyên Tiên Quyết đã bị người lấy, hơn nữa ngày sau Ngộ Không thoát khốn tất có liên quan tới kẻ này. Ha ha, không thể ngờ, ngàn năm trước lão phu kết bái với Ngộ Không, ngàn năm sau, giải cứu Ngộ Không lại là đồ tôn của lão phu."

"Sư tôn cần Thanh Dương làm gì?" Mặc dù Thanh Dương kích động, nhưng không mất bình tĩnh, hắn biết sư tôn tuyệt đối không vô duyên vô cớ nói cho mình những chuyện này, nói cho mình biết thì tất có chuyện muốn mình làm.

"Ân, vi sư muốn con hạ giới đi tới đại lục Thanh Long, đưa Húc Nhật Sơn Hà quyển cho đệ tử của con." Dứt lời, Trấn Nguyên Tử vươn tay phải ra, bạch quang chợt thiểm, một họa quyển xuất hiện trong lòng bàn tay.

Thanh Dương nhận lấy họa quyển, cất đi rồi trả lời: "Chuyến đi này của Thanh Dương, không biết sư tôn còn gì căn dặn."

"Không vội, sau chín năm ở phàm gian thì con lại đi, còn nữa, không thể để kẻ đó biết thân phận của con, cũng không cho giúp đỡ, chỉ cho phép con giao họa quyển cho hắn. Chuyện khác đều do ông trời sắp đặt."

"Cẩn tuân sư mệnh!" Thanh Dương cúi lạy nói.

"Ân, con đi đi." Nói xong, Trấn Nguyên Tử nhắm hai mắt lại, tiếp tục tọa thiền.

"Đệ tử cáo lui!" Thanh Dương đứng lên, nhẹ nhàng lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

"Thanh Phong có một đứa con riêng ở hạ giới, lúc con xuống hạ giới có thể đi cùng Thanh Phong." Cửa phòng vừa đóng, giọng nói của Trấn Nguyên Tử chợt truyền vào tai Thanh Dương, Thanh Dương mỉm cười, có chút kinh ngạc nhìn Thanh Phong đứng bên cạnh hắn.

Đại lục Thanh Long, nước Hồng Vũ, phía trên bầu trời một vùng thâm sơn, hai luồng mây đen phiêu phù ở trên không, chỉ thấy bên dưới hai luồng may đen có hai người đang đứng.

Một người mình mặc trường bào màu xanh, tuổi tác trên dưới sáu mươi, phía sau vác một thanh trường kiếm, tướng tá tiên phong đạo cốt. Mà người còn lại thì mặc trường bào màu đen, bộ dáng hơn hai mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn phi phàm, có điều hai mắt của y đen thẳm, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

"Hồng Trường Xuân, ngươi ta tranh chấp đã hơn 500 năm, hôm nay nhân cơ hội tranh đoạt công pháp khí tông, có dám liều mạng đánh với ta một trận?" Người trẻ tuổi chậm rãi nói chuyện với lão giả, giọng nói của y đầy từ tính, có một sức mạnh mê hoặc vô hình.

Lão giả không chút động đậy nói: "Tiếu Vô Cực, hôm nay lão phu tới đây là vì công pháp khí tông, tất cả chờ công pháp xuất thế rồi nói sau, nếu ngươi có ý định đánh nhau chết sống với lão phu, lão phu tự nhiên phụng bồi."

"Hay hay hay! Trận chiến ngày hôm nay không thể tránh khỏi, người thắng sẽ có được công pháp khí tông, nhục thân thành thánh, kẻ thua hồn phi phách tán." Tiếu Vô Cực cười lạnh lùng nói.

Hồng Trường Xuân không để ý tới Tiếu Vô Cực nữa mà nhìn chăm chăm dưới núi, chỉ thấy một viên đá thật lớn có hơi phát sáng, giống như ánh sáng của đom đóm vậy.

Tiếu Vô Cực thấy Hồng Trường Xuân không nói nên cũng không lên tiếng nữa mà học theo Hồng Trường Xuân nhìn chăm chăm vào tảng đá bên dưới.

Tảng đá phát sáng, theo thời gian trôi dần thì mỗi lúc một sáng, Hồng Trương Xuân cùng Tiếu Vô Cực hiện tại phải nheo mắt lại mới nhìn rõ được tảng đá.

Lại qua một lát, ánh sáng của tảng đá bắt đầu mỗi lúc một mờ nhạt, cuối cùng tảng đá hoàn toàn biến thành một tảng đá bình thường.

Hồng Trường Xuân cùng Tiếu Vô Cực thấy vậy thì cùng nhíu mày, chẳng qua hai người đều không cử động mà trôi nổi trên không trung nhìn chăm chăm tảng đá.

Lại qua thời gian một nén nhan, tảng đá vẫn không xảy ra biến hóa.

Tiếu Vô Cực rốt cục đã hết kiên nhẫn: "Hồng Trường Xuân, ngươi có nói công pháp khí tông này mỗi ngàn năm truyền thừa một lần phải không? Hôm nay có đúng ngày không?" Tiếu Vô Cực đã có chút hoài nghi mình có tính nhầm thời gian hay không.

Hồng Trương Xuân vuốt chòm râu một lát nói: "Lão phu đã tính rồi, hôm nay chính là ngày công pháp khí tông truyền thừa, chắc hẳn không sai."

Lại đợi khoảng nửa canh giờ, vẫn không chút động đậy, lúc này Hồng Trường Xuân cũng hơi thiếu kiên nhẫn: "Chẳng lẽ thật sự không đúng ngày? Đi, chúng ta đi xuống đó xem."

Vừa dứt lời thì hai người đã từ trên không đáp xuống, dừng bên cạnh tảng đá, vừa xuống, Tiếu Vô Cực lập tức nổi giận gầm lên một tiếng: "Bọn chuột nhắt phương nào dám nhanh chân tới trước!"

Chỉ thấy trên tảng đá lớn lúc này hiện ra một cửa động, xem ra đã có người đi xuống đó.

Hồng Trường Xuân nhướng mày nói với Tiếu Vô Cực: "Ngươi trước đừng nên gấp gáp, sức nặng của tảng đá này ngươi ta đều không thể mở được, người này có thể dời tảng đá này, e rằng bản lĩnh cao hơn chúng ta."

"Lão tử mặc kệ bản lĩnh cao hay thấp, đoạt đồ của lão tử đều phải chết!" Tiếu Vô Cực không nói hai lời mà chui thẳng vào cửa động.

Mặc dù Hồng Trường Xuân có vẻ lo lắng nhưng không đi vào, bởi vì hắn biết chổ này chỉ có một cửa ra vào, cho dù có người đi vào đó thì tự nhiên cũng phải đi ra từ chổ này, cùng đi vào đó mạo hiểm chi bằng ở chổ này ôm cây đợi thở.

Hắn khoanh tay đứng bên cạnh tảng đá lớn, nhìn chăm chăm vào cửa hang không chớp mắt. Chưa bao lâu thì trong hang truyền tới tiếng vang ầm ầm chói tai, hắn nhướng mày đoán được Tiếu Vô Cực có thể đang giao thủ với đối phương.

Tiếng đánh nhau ầm ầm vang lên mỗi lúc một gần, sau đó một luồng hắc mang cùng một luồng kim mang một trước một sau vọt ra từ trong động, lướt lên không trung.

Hai màu vàng đen trên không trung không ngừng đan vào nhau, tức thì đã xông lên tận trời, Hồng Trường Xuân thấy vậy muốn bay lên truy kích thì luồng hắc mang đã bay xuống từ trên trời.

Chỉ nghe một tiếng "phanh", hắc mang rớt xuống đất, mặt đất tức thì bị nện ra một cái hố to, bụi đất bay lên, trong lúc nhất thời không thể nhìn rõ bên trong.

"Trường Xuân huynh, mau mau giúp ta, là Yêu Hoàng Hỗn Thiên!" Bụi đất tán đi, Tiếu Vô Cực đứng lên khỏi mặt đất, lúc này hắc bào trên người hắn có nhiều chổ rách nát, khóe miệng cũng có một vết máu, rất chật vật.

Hồng Trường Xuân nghe vậy ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy kim mang nọ hiện tại đã hóa thành một trung niên nam tử mặc áo giáp vàng. Tướng mạo của nam tử nọ bình thường, nhưng khi nhìn tới thì có một cảm giác tà ác không nói nên lời đập vào mặt. Nam tử nọ cười lạnh nhìn hai người.

"Yêu Hoàng Hỗn Thiên!" Hồng Trường Xuân nghiến răng nói. Yêu Hoàng Hỗn Thiên này là hoàng giả chí tôn của yêu thú, tu vi đã tới Lôi Kiếp trung kỳ đỉnh cao, mà phụ thân của Hồng Trường Xuân đã chết trong tay Yêu Hoàng Hỗn Thiên nên có thể nói hắn hận Yêu Hoàng Hỗn Thiên thấu xương.

"Hừ! Thì ra là hai tên phế vật tụi bây. Sớm biết là hai ngươi thì ta khỏi cần lén lút đi vào, trực tiếp giết hai ngươi là được." Yêu Hoàng Hỗn Thiên hừ lạnh nói.

Hồng Trường Xuân hít một hơi thật sâu, giúp tâm tình của bản thân bình phục lại: "Yêu Hoàng Hỗn Thiên, ngươi đặt chân tới phạm vị nhân loại chúng ta dường như đã trái với ước định của tu tiên giả giữa ngươi cùng chúng ta." Mặc dù oán hận nhưng Hồng Trường Xuân vẫn tự hiểu, bản thân hắn vốn không phải đối thủ của Yêu Hoàng Hỗn Thiên.

Ánh mắt của Yêu Hoàng Hỗn Thiên nhíu lại: "Đừng nói trái ước định, sẽ có một ngày, chổ này của các ngươi sớm muộn gì cũng trở thành địa bàn của ta, hai ngươi chính là đệ nhất cao thủ trong Hồn Tông cùng Phách Tông đấy à? Hừ, phế vật!" Trong lời nói của Yêu Hoàng Hỗn Thiên đầy vẻ xem thường đối với Hồng Trường Xuân cùng Tiếu Vô Cực.

"Tìm chết!" Tiếu Vô Cực vốn nóng nảy đã bị Yêu Hoàng Hỗn Thiên chọc giận, hắn vung tay lên, một thanh trường kiếm xuất hiện từ trong hư vô đưa hắn bay về phía Yêu Hoàng Hỗn Thiên, sau đó thân hình của Tiếu Vô Cực chợt lóe rồi biến mất tại chổ, sau đó thì xuất hiện ở một hướng khác tấn công tới Yêu Hoàng Hỗn Thiên.

"Trường Xuân huynh, còn chưa ra tay thì đợi tới khi nào!" Tiếu Vô Cực giận dữ hét lên.

Hồng Trường Xuân vừa nghe cũng không dong dài, đưa tay ra, thanh trường kiếm sau lưng lập tức lọt vào lòng bàn tay: "Liệt Thiên Thế!" Chỉ thấy trường kiếm khí thế lôi đình lao về phía Yêu Hoàng Hỗn Thiên như một vệt cầu vồng.

Yêu Hoàng Hỗn Thiên cũng chẳng luống cuống mà chưởng về phía trước đánh nát trường kiếm của Tiếu Vô Cực, lại chưởng một cái đánh nát kiếm quang của Hồng Trường Xuân, lúc này Tiếu Vô Cực đã tới bên cạnh Yêu Hoàng Hỗn Thiên, chỉ thấy Tiếu Vô Cực đánh ra một quyền, đấm tay mang theo hắc mang vô tận.

"Phanh!" Một quyền mạnh mẽ của Tiếu Vô Cực nện vào lồng ngực Yêu Hoàng Hỗn Thiên. Yêu Hoàng Hỗn Thiên bị một quyền của Tiếu Vô Cực đánh rơi khỏi không trung, Tiếu Vô Cực thừa thắng xông lên, liên tiếp đánh mấy cái vào lồng ngực của Yêu Hoàng Hỗn Thiên đang rơi xuống.

"Phanh!" Yêu Hoàng Hỗn Thiên đáp xuống đất, mặt đất bị đạp ra một hố to mấy chục trượng, bụi đất xung quanh bay lên.

Tiếu Vô Cực cùng Hồng Trường Xuân trên không trung một thì không ngừng huy động đấm tay đánh xuống từng đạo hắc mang, một thì cầm trường kiếm trong tay chém ra từng đạo kiếm quang.

Tiếng vang vang lên liên tục không ngừng, hố to vốn chỉ mấy chục trượng bị hai người họ đánh thành mấy trăm trượng, sâu không thấy đáy, hiện tại bên trong đầy bụi cát nên không thể nhìn rõ tình huống bên trong.

Hai người liên tục tấn công khoảng thời gian một nén nhang mới thôi công kích, sau đó cẩn thận nhìn xuống dưới hố.

"Thế công của bọn ta như thế, chắc chắn Yêu Hoàng Hỗn Thiên đã thành bột phấn." Tiếu Vô Cực cười lạnh lùng nói với Hồng Trường Xuân.

Hồng Trường Xuân nhíu mày nói: "Không thể sơ ý, thực lực của Yêu Hoàng Hỗn Thiên hơn xa chúng ta, cẩn thận mới được."

Chờ sau khi bụi cát xung quanh rơi xuống đất thì hai người nhìn lại, đỉnh núi đã bị hai người san bằng, một cái hố to trăm trượng bên dưới như một con quái thú đang mở miệng, bên trong tối đen như mực.

"Trường Xuân huynh, làm sao bây giờ?" Tiếu Vô Cực hỏi.

"Điều này... hay là đợi một lát, nếu như thực sự không có động tĩnh gì thì đôi ta xuống đó cũng không muộn." Hồng Trường Xuân vẫn cẩn thận như trước, không dám lơ là đi xuống.

Hai người đề phòng nhìn chăm chăm vào hố to, thình lình một tiếng cười truyền ra từ dưới hố: "Ha ha, thật đã ghiền. Đến lượt ta! Hai tên phế nhân tụi bây."

Vừa dứt lời, một đạo kim mang bay ra từ trong hố, hai tên Tiếu - Hồng vừa thấy đã sợ, vẫn chưa kịp phản ứng thì kim mang đã đến trước mắt, sau đó hai người chỉ cảm thấy lồng ngực tê rần rồi bị đánh văng ra ngoài.

Hai người muốn phản kháng nhưng phát hiện không thể bắt được tiết tấu công kích của đối phương, tốc độ của đối phương thực sự quá nhanh, hai người không ngừng bị đánh, một ngụm máu tươi văng ra khỏi miệng hai người.

"Chết đi!" Yêu Hoàng Hỗn Thiên dừng tại không trung, lòng bàn tay vừa chuyển thì một chuôi đao màu vàng đã xuất hiện, hắn dùng lực vung lên, một đạo kim sắc trường mang bay ra từ trong đao lao về phía hai người Tiếu - Hồng.

Sau đó là hai tiếng kêu thảm thiết, hai người Tiếu - Hồng bị chém thành hai nửa ngay tại không trung. Chẳng qua ngay khi thân thể hai người họ bị chém thành hai nửa thì hai luồng bạch quang bay ra khỏi cơ thể của họ sau đó hóa thành hai người Tiếu Vô Cực cùng Hồng Trường Xuân khác.

"Hủy thân thể ta! Ta liều mạng với ngươi!" Tiếu Vô Cực vừa hiện thân thì như phát điên công kích Yêu Hoàng Hỗn Thiên, chỉ thấy hắn lấy ra một viên châu cỡ một tấc rồi nuốt vào, sau đó mặc niệm mấy câu, nhất thời thân thể Tiếu Vô Cực to lên, chớp mắt đã thấy Tiếu Vô Cực lớn hơn thân thể ban đầu gấp mười.

Tiếu Vô Cực múa cự quyền đánh về phía Yêu Hoàng Hỗn Thiên, thân hình Yêu Hoàng Hỗn Thiên nhoáng lên một cái tránh thoát công kích của Tiếu Vô Cực: "Hừ, có sức mạnh nhưng không có tốc độ. Ngươi chết tới nơi rồi!"

Dứt lời, Yêu Hoàng Hỗn Thiên nhoáng cái đã biến thành một con sư tử lông vàng khổng lồ, con sư tử khổng lồ này còn lớn hơn Tiếu Vô Cực gấp đôi.

Sư tử khổng lồ mở miệng, Tiếu Vô Cực lập tức cảm thấy sức hút cường đại, hắn thầm nghĩ không hay, chẳng qua khi muốn chạy thì phát hiện không còn sức lực để chạy, tất cả sức mạnh mà hắn có đều phải chống chọi lại sức hút của sư tử khổng lồ.

"Trường Xuân huynh, mau mau tới giúp ta!" Tiếu Vô Cực lo lắng hô lên. Bấy giờ Hồng Trường Xuân ở một bên đột ngột biến sắc nói: "Tiếu Vô Cực, Phách Tông các ngươi chuyên hại tánh mạng của dân chúng vô tội, từ lâu đã đáng chết, sao ta có thể giúp ngươi chứ! Hay là ngươi chết sớm chút đi!" Dứt lời, thân hình Hồng Trường Xuân nhoáng lên một cái, lập tức xuất hiện ở xa hơn trăm trượng, sau đó nhoáng lên cái nữa lại xuất hiện ở xa hơn mấy trăm trượng, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu cả.

"Hồng Trường Xuân! Tên tiểu nhân này!" Tiếu Vô Cực giận dữ hét lên, chẳng qua sau đó hắn không còn động tĩnh gì, thân hình của hắn đang thu nhỏ lại, thoáng cái đã trở lại kích cỡ ban đầu, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị sư tử khổng lồ hút vào miệng.

Thân hình sư tử khổng lồ nhoáng lên, biến trở lại hình người. Yêu Hoàng Hỗn Thiên chùi miệng nói: "Hừ, mặc dù không tìm được công pháp khí tông nhưng nuốt một phách tu Lôi Kiếp sơ kỳ đã đủ để ta đột phá tới Lôi Kiếp hậu kỳ."

Nói xong lời này, Yêu Hoàng Hỗn Thiên hóa thành kim mang phá không bay đi mất...


/10

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status