Sau khi ai về phòng người đó để nghỉ ngơi chuẩn bị cho cuộc thi ngày mai màn đêm tĩnh mịch bao trùm cả bầu trời đêm hoà vào cùng sóng biển,mùi hương của nước biển dịu nhẹ từng cơn gió từ từ lướt qua khiến mái tóc của Ôn Dương nhẹ nhàng tung bay,Ôn Dương đứng dựa vào lan can nhìn ra biển, biểu tình trên gương mặt cô vô cùng lo lắng gì đó trong lòng cô liên tục cảm thấy bất an vô cùng.
Ôn Dương nhìn ra biển thở dài trong lòng không ngừng dâng lên nỗi lo sợ vô hình nghĩ “Chó Săn,tại sao lại xuất hiện ở đây,…Năm đó bỏ trốn khỏi Trung Gian vẫn đang bị truy tìm mình không tin lại bị phát hiện dễ dàng như vậy đâu”.
Một giọng nói liền vang lên:
“Thế nào hối hận với những gì đã chọn sao”
Ôn Dương nghe được giọng nói cả người lạnh toát cô cảm nhận được sự áp bức vô cùng to lớn khiến tim của cô đập thình thịch liên tục trong sợ hãi,cô bất giác run lên từ từ quay sang nhìn chủ nhân của giọng nói,…Chó Săn không một tiếng động đứng ngay cạnh cô.
Cô cảm thấy hơi thở của mình khi nhìn thấy Chó Săn đã chính thức đình trệ cô sợ đến nỗi quên cả cách thở phải mất một lúc mới ý thức được,Chó Săn hướng cô nói khiến cô phải run rẩy:
“R,… Ngươi nghĩ tổ chức không tìm được ngươi sao bao nhiêu bí mật của tổ chức các ngươi đều biết tự ý phá hủy con chip rời khỏi tổ chức ngươi cũng có đủ bản lĩnh đó chứ”
Ôn Dương gương mặt hiện rõ sự sợ hãi mà từ trước đến giờ chưa xuất hiện trên gương mặt của cô và trong thâm tâm Ôn Dương liên tục gào lên,…CHẠY ĐI,…
Nhưng cô không chạy nổi chân cô không có lực,cô chỉ biết đứng đối mặt với người cao lớn hơn cô gấp ba lần kia mà phòng thủ một cách triệt để.Chó Săn nhìn cô mà cười giễu cợt một tiếng rồi lên tiếng:
“Ngươi yên tâm đi ta không ngu ngốc đến mức mà động thủ ở đây đâu bởi vì có đến ba người rời khỏi tổ chức vẫn còn hai con chuột nhắc nữa mà nhỉ “
Ôn Dương gắn gượng để giọng nói bình tĩnh nhất có thể nhìn Chó Săn lên tiếng:
“Các ngươi đi bao nhiêu người”
Ôn Dương vừa hỏi tay âm thầm đưa vào bên trong áo ở sau lưng chạm tới thắt lưng quần nơi để thanh gỗ,Chó Săn hướng Ôn Dương nói một cách thoải mái:
“Mười người nghe lệnh của Chủ Nhân đến trừ khử kẻ phản bội”
Ôn Dương cả người cứng đờ đổ mồ hôi lạnh nghĩ “Một người của Trung Gian đã đủ đánh ngang với cha mình đi tới mười người chỉ để,…Bắt bọn mình thôi sao chứ,…”
Chó Săn quay lại hướng mặt về phía cô nói với giọng trầm thấp:
“Chủ Nhân gửi lời hỏi thăm đến,…Hoàng Tuyết “
Ôn Dương rùng mình với lời nói của Chó Săn,Chó Săn nói xong cũng xoay người đi Ôn Dương cả người căng thẳng đứng một chỗ không dám cử động nghĩ “Mười người, mười sát thủ của Trung Gian đừng đùa chứ!!!”.
Đột nhiên lúc này cô cảm nhận được ở đằng sau có ai đang đến cô lập tức phòng thủ theo phản xạ rút thanh gỗ ở lưng quần ra đâm mạnh về phía sau thì người đó lập tức nắm chặt lấy cổ tay cô,cô nhờ vào ánh trăng nhìn người đó là một người có mái tóc màu xanh biển đen và đôi mắt cùng màu với màu tóc, gương mặt lạnh lùng sát khí cũng toả ra hắn từ từ đưa tay gỡ lấy thanh dao cô đang cầm,Hàn Diệt Phong cau mày cất tiếng:
“Làm sao vậy mèo con”.
Ôn Dương lúc này mới ý thức được người trước mặt là Hàn Diệt Phong,Hàn Diệt Phong không ngủ được vì có cảm giác không tốt nên đi ra khỏi phòng đi lên đây không ngờ tới vừa lên tới thì nhìn thấy cô đang đứng trên này cứng đờ một chỗ muốn tiến đến gần cô một chút cô lại phản ứng kỳ lạ khiến Hàn Diệt Phong không khỏi khó hiểu.
Ôn Dương lúc này mới thả lỏng được đôi chút lấy lại thanh dao trên tay Hàn Diệt Phong xoay thanh dao hai vòng rồi đút ngược lại vào thắt lưng, cô hít thật sâu rồi nói:
“Không có gì,anh tại sao lại lên đây”
Hàn Diệt Phong chau mày nhìn cô nói:
“Anh không ngủ được,còn em “
Ôn Dương cười gượng gạo đáp lại:
“Không có gì chỗ lạ khó ngủ thôi”
Ôn Dương nghĩ “Tuyệt đối không được để Trung Gian làm bị thương những người khác, mình còn có cha,có chị Băng,anh Diệt Phong,và những người khác nữa,… Phải tìm cách nói cho Tiểu Thanh và chị hai biết “.
Hàn Diệt Phong chau mày khó chịu nhìn cô hắn biết cô đang giấu hắn một chuyện lớn nhưng Hàn Diệt Phong không hiểu từ trước tới giờ chuyện gì cô cũng sẽ nói với hắn tại sao lần này không như những lần khác,…Hôm nay biểu hiện của cô khi nhìn thấy Chó Săn,Hàn Diệt Phong đã lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm đó xuất hiện trên gương mặt một biểu cảm lo lắng lẫn sợ hãi tột cùng,hắn không hiểu tại sao cô lại xuất hiện biểu cảm đó,Hàn Diệt Phong cảm thấy cực kỳ khó chịu hắn không muốn biểu cảm đó xuất hiện trên mặt cô,hắn biết cô có bí mật khó nói với hắn nhưng mà hắn tình nguyện chờ cô chủ động kể cho hắn nghe trong suốt thời gian qua hắn luôn thấy cô sống trong sự bất an và đề phòng hắn luôn rất khó chịu.
Ôn Dương nhìn ánh mắt của Hàn Diệt Phong như muốn xuyên thủng mọi bí mật của mình cô có chút chột dạ nói:
“Thôi vậy,em có chút mệt rồi,em quay về trước anh cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé”
Cô nói xong liền quay đi quay lưng lại với hắn,Hàn Diệt Phong nhìn cô rồi điềm tĩnh nói:
“Mèo con,anh sẽ luôn chờ em chủ động nói mọi thứ cho anh nghe”
Cô khựng người từ từ quay lại nhìn Hàn Diệt Phong,rồi cô nhớ đến một cảnh tượng máu me be bét xuất hiện khắp nới có rất nhiều người nằm trên đất và chính cô bị máu dính khắp người cảnh tượng vô cùng kinh hoàng.
Ôn Dương tự cười giễu bản thân một cái đưa ánh mắt ảm đạm nhìn Hàn Diệt Phong rồi giọng nói lạnh lùng lên tiếng:
“Anh nghe rồi thì giúp được gì chứ,đừng có ngu ngốc nữa em không cần bất cứ ai giúp đỡ hết,còn nếu anh đã muốn chờ đợi thì cứ chờ tiếp đi,…”
Cô nói rồi lạnh lùng xoay lưng lại tiếp tục bước đi Hàn Diệt Phong nhìn bóng lưng của cô không hiểu sao tim hắn lại quặn đau như vậy,hắn không hiểu sao lại nhìn thấy hai bóng hình kỳ lạ cũng đã từng quay lưng như vậy nhưng hắn lại không biết họ là ai.
Ôn Dương bước được vài bước lại dừng lại rồi lên tiếng:
“Anh Diệt Phong,xin lỗi,…”
Cô nói rồi bước đi không hề ngoảnh mặt lại,Hàn Diệt Phong ngạc nhiên với câu nói của cô tay Hàn Diệt Phong đưa lên lại khựng lại ở giữa khoảng không hắn muốn níu cô lại giữ chặt cô,bảo bọc cô nhưng không được.
Cô vừa đi vừa nghĩ “Xin lỗi anh Diệt Phong,em không thể kéo anh vào chuyện này được,em không muốn anh giống với những người bạn trước đây của em,em hoàn toàn không muốn nhìn thấy ánh nằm trên đất một cách lạnh lẽo như bọn họ nên xin lỗi anh Diệt Phong, hãy sống như cách mà trước giờ anh vẫn sống đi,em không muốn kéo bất cứ ai vào nữa hết”.
Ôn Dương nhìn ra biển thở dài trong lòng không ngừng dâng lên nỗi lo sợ vô hình nghĩ “Chó Săn,tại sao lại xuất hiện ở đây,…Năm đó bỏ trốn khỏi Trung Gian vẫn đang bị truy tìm mình không tin lại bị phát hiện dễ dàng như vậy đâu”.
Một giọng nói liền vang lên:
“Thế nào hối hận với những gì đã chọn sao”
Ôn Dương nghe được giọng nói cả người lạnh toát cô cảm nhận được sự áp bức vô cùng to lớn khiến tim của cô đập thình thịch liên tục trong sợ hãi,cô bất giác run lên từ từ quay sang nhìn chủ nhân của giọng nói,…Chó Săn không một tiếng động đứng ngay cạnh cô.
Cô cảm thấy hơi thở của mình khi nhìn thấy Chó Săn đã chính thức đình trệ cô sợ đến nỗi quên cả cách thở phải mất một lúc mới ý thức được,Chó Săn hướng cô nói khiến cô phải run rẩy:
“R,… Ngươi nghĩ tổ chức không tìm được ngươi sao bao nhiêu bí mật của tổ chức các ngươi đều biết tự ý phá hủy con chip rời khỏi tổ chức ngươi cũng có đủ bản lĩnh đó chứ”
Ôn Dương gương mặt hiện rõ sự sợ hãi mà từ trước đến giờ chưa xuất hiện trên gương mặt của cô và trong thâm tâm Ôn Dương liên tục gào lên,…CHẠY ĐI,…
Nhưng cô không chạy nổi chân cô không có lực,cô chỉ biết đứng đối mặt với người cao lớn hơn cô gấp ba lần kia mà phòng thủ một cách triệt để.Chó Săn nhìn cô mà cười giễu cợt một tiếng rồi lên tiếng:
“Ngươi yên tâm đi ta không ngu ngốc đến mức mà động thủ ở đây đâu bởi vì có đến ba người rời khỏi tổ chức vẫn còn hai con chuột nhắc nữa mà nhỉ “
Ôn Dương gắn gượng để giọng nói bình tĩnh nhất có thể nhìn Chó Săn lên tiếng:
“Các ngươi đi bao nhiêu người”
Ôn Dương vừa hỏi tay âm thầm đưa vào bên trong áo ở sau lưng chạm tới thắt lưng quần nơi để thanh gỗ,Chó Săn hướng Ôn Dương nói một cách thoải mái:
“Mười người nghe lệnh của Chủ Nhân đến trừ khử kẻ phản bội”
Ôn Dương cả người cứng đờ đổ mồ hôi lạnh nghĩ “Một người của Trung Gian đã đủ đánh ngang với cha mình đi tới mười người chỉ để,…Bắt bọn mình thôi sao chứ,…”
Chó Săn quay lại hướng mặt về phía cô nói với giọng trầm thấp:
“Chủ Nhân gửi lời hỏi thăm đến,…Hoàng Tuyết “
Ôn Dương rùng mình với lời nói của Chó Săn,Chó Săn nói xong cũng xoay người đi Ôn Dương cả người căng thẳng đứng một chỗ không dám cử động nghĩ “Mười người, mười sát thủ của Trung Gian đừng đùa chứ!!!”.
Đột nhiên lúc này cô cảm nhận được ở đằng sau có ai đang đến cô lập tức phòng thủ theo phản xạ rút thanh gỗ ở lưng quần ra đâm mạnh về phía sau thì người đó lập tức nắm chặt lấy cổ tay cô,cô nhờ vào ánh trăng nhìn người đó là một người có mái tóc màu xanh biển đen và đôi mắt cùng màu với màu tóc, gương mặt lạnh lùng sát khí cũng toả ra hắn từ từ đưa tay gỡ lấy thanh dao cô đang cầm,Hàn Diệt Phong cau mày cất tiếng:
“Làm sao vậy mèo con”.
Ôn Dương lúc này mới ý thức được người trước mặt là Hàn Diệt Phong,Hàn Diệt Phong không ngủ được vì có cảm giác không tốt nên đi ra khỏi phòng đi lên đây không ngờ tới vừa lên tới thì nhìn thấy cô đang đứng trên này cứng đờ một chỗ muốn tiến đến gần cô một chút cô lại phản ứng kỳ lạ khiến Hàn Diệt Phong không khỏi khó hiểu.
Ôn Dương lúc này mới thả lỏng được đôi chút lấy lại thanh dao trên tay Hàn Diệt Phong xoay thanh dao hai vòng rồi đút ngược lại vào thắt lưng, cô hít thật sâu rồi nói:
“Không có gì,anh tại sao lại lên đây”
Hàn Diệt Phong chau mày nhìn cô nói:
“Anh không ngủ được,còn em “
Ôn Dương cười gượng gạo đáp lại:
“Không có gì chỗ lạ khó ngủ thôi”
Ôn Dương nghĩ “Tuyệt đối không được để Trung Gian làm bị thương những người khác, mình còn có cha,có chị Băng,anh Diệt Phong,và những người khác nữa,… Phải tìm cách nói cho Tiểu Thanh và chị hai biết “.
Hàn Diệt Phong chau mày khó chịu nhìn cô hắn biết cô đang giấu hắn một chuyện lớn nhưng Hàn Diệt Phong không hiểu từ trước tới giờ chuyện gì cô cũng sẽ nói với hắn tại sao lần này không như những lần khác,…Hôm nay biểu hiện của cô khi nhìn thấy Chó Săn,Hàn Diệt Phong đã lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm đó xuất hiện trên gương mặt một biểu cảm lo lắng lẫn sợ hãi tột cùng,hắn không hiểu tại sao cô lại xuất hiện biểu cảm đó,Hàn Diệt Phong cảm thấy cực kỳ khó chịu hắn không muốn biểu cảm đó xuất hiện trên mặt cô,hắn biết cô có bí mật khó nói với hắn nhưng mà hắn tình nguyện chờ cô chủ động kể cho hắn nghe trong suốt thời gian qua hắn luôn thấy cô sống trong sự bất an và đề phòng hắn luôn rất khó chịu.
Ôn Dương nhìn ánh mắt của Hàn Diệt Phong như muốn xuyên thủng mọi bí mật của mình cô có chút chột dạ nói:
“Thôi vậy,em có chút mệt rồi,em quay về trước anh cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé”
Cô nói xong liền quay đi quay lưng lại với hắn,Hàn Diệt Phong nhìn cô rồi điềm tĩnh nói:
“Mèo con,anh sẽ luôn chờ em chủ động nói mọi thứ cho anh nghe”
Cô khựng người từ từ quay lại nhìn Hàn Diệt Phong,rồi cô nhớ đến một cảnh tượng máu me be bét xuất hiện khắp nới có rất nhiều người nằm trên đất và chính cô bị máu dính khắp người cảnh tượng vô cùng kinh hoàng.
Ôn Dương tự cười giễu bản thân một cái đưa ánh mắt ảm đạm nhìn Hàn Diệt Phong rồi giọng nói lạnh lùng lên tiếng:
“Anh nghe rồi thì giúp được gì chứ,đừng có ngu ngốc nữa em không cần bất cứ ai giúp đỡ hết,còn nếu anh đã muốn chờ đợi thì cứ chờ tiếp đi,…”
Cô nói rồi lạnh lùng xoay lưng lại tiếp tục bước đi Hàn Diệt Phong nhìn bóng lưng của cô không hiểu sao tim hắn lại quặn đau như vậy,hắn không hiểu sao lại nhìn thấy hai bóng hình kỳ lạ cũng đã từng quay lưng như vậy nhưng hắn lại không biết họ là ai.
Ôn Dương bước được vài bước lại dừng lại rồi lên tiếng:
“Anh Diệt Phong,xin lỗi,…”
Cô nói rồi bước đi không hề ngoảnh mặt lại,Hàn Diệt Phong ngạc nhiên với câu nói của cô tay Hàn Diệt Phong đưa lên lại khựng lại ở giữa khoảng không hắn muốn níu cô lại giữ chặt cô,bảo bọc cô nhưng không được.
Cô vừa đi vừa nghĩ “Xin lỗi anh Diệt Phong,em không thể kéo anh vào chuyện này được,em không muốn anh giống với những người bạn trước đây của em,em hoàn toàn không muốn nhìn thấy ánh nằm trên đất một cách lạnh lẽo như bọn họ nên xin lỗi anh Diệt Phong, hãy sống như cách mà trước giờ anh vẫn sống đi,em không muốn kéo bất cứ ai vào nữa hết”.
/238
|