Báo Đốm đang rất khó khăn khi phải đánh với Hàn Diệt Phong vì sức mạnh chênh lệch một cách rõ ràng, Ôn Dương đứng một bên quan sát mà cũng không khỏi bất ngờ Hàn Diệt Phong áp đảo đối thủ hoàn toàn không hề cho Báo Đốm cơ hội để tấn công.
Cô nghĩ "Mình biết anh Diệt Phong rất mạnh nhưng không nghĩ tới anh ấy mạnh như vậy đâu".
Hàn Diệt Phong chém ngang thanh kiếm của Báo Đốm khiến nó bay ra xa một cước đá Báo Đốm bật vào thân cây hộc ra một ngụm máu rồi chật vật nằm dưới đất, Ôn Dương có chút ngờ vực nghĩ "Vậy là xong rồi sao".
Ôn Dương vẫn đang nghi ngờ thì Hàn Diệt Phong đã đi đến đứng trước mặt cô vì trên lệch chiều cao rất lớn nên cô phải người lên nhìn hắn, Hàn Diệt Phong một tay ôm cô vào lòng khiến cô mất thăng bằng theo phản xạ ôm lấy cổ hắn mà ngượng ngùng:
"Anh,anh làm gì vậy!"
Hàn Diệt Phong nhìn Ôn Dương với gương mặt lạnh lùng khiến cô cảm thấy bị áp bức một cách khó chịu, Hàn Diệt Phong lạnh giọng nói:
"Em nên giải thích về chuyện này đi"
Hàn Diệt Phong vừa dứt lời đã quăn thanh kiếm đến chỗ của Báo Đốm thanh kiếm chuẩn xác cắm thẳng vào tim của hắn ta khiến hắn ta bất động tại chỗ, Hàn Diệt Phong ôm Ôn Dương bỏ đi mà không hề quay đầu lại.
Ở một nơi khác của khu rừng dưới con đường mòn có hai thân ảnh bước ra dưới ánh trăng lấp lánh, một người cao lớn với gương mặt cọc cằng mái tóc màu trắng đen trên người bận một cái áo sơ mi trắng ống tay áo được sắn đến khuỷu tay,bận một quần Tây đen.Người còn lại thì mảnh khảnh và nhỏ hơn một chút nhưng đôi chân lại thon dài, vùng eo lại thon gọn gương mặt thanh tú xinh đẹp đến mức ánh trăng cũng phải nhường chỗ, đôi mắt cùng mái tóc màu tím đậm,mái tóc dài được buộc gọn gàng như mọi khi,cả người cũng khoác áo sơ mi trắng sắn đến khuỷu tay và quần Tây đen.
Hoàng Thiên nhìn xung quanh khó chịu nói:
"Nơi quỷ quái gì mà rộng quá vậy, khiến người khác cảm thấy ngứa ngáy khó chịu mà"
Hoàng Thiên lúc này mới chú ý đến Ôn Tuyền vẫn như bình thường gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc mà đi bên cạnh gã, Hoàng Thiên sựng người nhìn chăm chăm Ồn Tuyền.
Gã biết Ôn Tuyền rất đẹp,đẹp đến mức không thể miêu tả chỉ với từ rất đẹp hay cực kỳ đẹp, ở bên ngoài có hoa đẹp cỡ nào khi y có mặt những bông hoa cũng phải cúi xuống mà e thẹn, đứng dưới trời đêm ánh trăng cũng phải nhường chỗ cho sắc đẹp của y.
Hoàng Thiên ngần người nhìn Ôn Tuyền không biết đã bao lâu, Ôn Tuyền lúc này không biểu cảm lên tiếng:
"Nhìn đủ chưa"
Hoàng Thiên lúc này bừng tỉnh với câu nói của Ôn Tuyền rồi đứng lại cười lưu manh, đột ngột ép Ôn Tuyền vào một thân cây nhưng tay gã vẫn giữ lưng y sợ sẽ làm y đau hoặc làm bẩn áo trắng của Ôn Tuyền sẽ khiến y khó chịu.
Hoàng Thiên cái tay giữ ở eo Ôn Tuyền ban nãy liền từ theo đường cong hoàn mỹ trên cơ thể Ôn Tuyền mà trượt từ xuống sau đó bóp mạnh mông Ôn Tuyền một cái rồi cười lưu manh nói:
"A Tuyền làm tình tại đây không biết thế nào nhỉ"
Ôn Tuyền mặt không biến sắc đẩy cái tay không an phận đang sờ loạn trên người mình ra nói:
"Phải đi tìm bọn nhỏ,đừng nghịch"
Hoàng Thiên tay giữ lưng Ôn Tuyền,gã hơi cúi xuống gần môi Ôn Tuyền nói:
"Đám nhóc đó rất quậy phá, những người quậy phá thường sống dai lắm em không cần phải lo đâu"
Hoàng Thiên không để cho Ôn Tuyền kịp nói thêm gì đó liền chặn môi Ôn Tuyền bằng một nụ hôn sâu, Ôn Tuyền cau mày nghĩ "Cái tên này không quản liền được nước lấn tới ,bây giờ còn muốn ở bên ngoài làm bậy".
Hoàng Thiên hôn đến mức Ôn Tuyền chẳng còn dưỡng khí trong phổi mới luyến tiếc buông ra cho Ồn Tuyền thở,Ôn Tuyền mơ màng cả người được Hoàng Thiên bế thốc lên Ôn Tuyền theo phản xạ hai chân quấn lấy hông của Ôn Tuyền,tay ôm lấy cổ gã.
Hoàng Thiên cắn cắn vào tai Ôn Tuyền rồi nói:
'Nghe lời nào anh chỉ làm một lần thôi dù sao cũng phải biết tình hình của mấy đứa nhỏ mà, làm nhanh rồi đi gặp nhóm của Dương Dương cũng được"
Ôn Tuyền khó chịu nói:
"Đã biết như vậy thì đừng làm nghiêm túc một chút, đến đó quần áo lại bẩn và sộc xệch thì còn ra thể thống gì nữa "
Hoàng Thiên dụi mặt vào cái cổ trắng nõn của Ôn Tuyền rồi cắn thật mạnh để lại cả dấu răng,gã nói:
"Sẽ không làm bẩn quần áo,em đừng lo"
Trong rừng cây tối muộn vào ban đêm ai cũng đang nghỉ ngơi, có người thì suy nghĩ cách chuẩn bị đi lấy giấy điểm, người thì cùng nhau ăn tối nói những câu chuyện vui vẻ nhưng ở một bên khác ngoài những tiếng kêu của côn trùng còn vang dội những âm thanh kỳ lạ khác,có hai thân ảnh quấn lấy nhau đứng dưới một gốc cây mà làm chuyện ám muội.
Ôn Tuyền ôm chặt lấy cơ thể săn chắc của Hoàng Thiên để bản thân không bị động đến mức ngã vật ra đất, miệng không ngừng thở dốc mà rên rỉ,có vài giọt nước mắt đã trào ra Hoàng Thiên không nở nhìn mà hôn nhẹ lên những giọt nước mắt đó dịu dàng nói:
"Không khóc,anh sẽ đau lòng"
Ôn Tuyền vạt áo đã kéo trệ xuống lộ ra hai bờ vai và xương quai xanh xinh đẹp thêm vào đó là làn da trắng như tuyết nhưng lại có những dấu răng và dấu đỏ nổi bật chi chít trên làn da xinh đẹp ấy.
"Đau,.."
"Um,... Anh, ha,hộc nhẹ chút, đau quá"
Hoàng Thiên ôm Ôn Tuyền trong lòng gương mặt của cả hai đã lấm tấm mồ hôi nghĩ "Chậc, làm bao nhiêu lần rồi,nơi đó vẫn không chịu giản ra,chậc,...Chặt quá".
Cô nghĩ "Mình biết anh Diệt Phong rất mạnh nhưng không nghĩ tới anh ấy mạnh như vậy đâu".
Hàn Diệt Phong chém ngang thanh kiếm của Báo Đốm khiến nó bay ra xa một cước đá Báo Đốm bật vào thân cây hộc ra một ngụm máu rồi chật vật nằm dưới đất, Ôn Dương có chút ngờ vực nghĩ "Vậy là xong rồi sao".
Ôn Dương vẫn đang nghi ngờ thì Hàn Diệt Phong đã đi đến đứng trước mặt cô vì trên lệch chiều cao rất lớn nên cô phải người lên nhìn hắn, Hàn Diệt Phong một tay ôm cô vào lòng khiến cô mất thăng bằng theo phản xạ ôm lấy cổ hắn mà ngượng ngùng:
"Anh,anh làm gì vậy!"
Hàn Diệt Phong nhìn Ôn Dương với gương mặt lạnh lùng khiến cô cảm thấy bị áp bức một cách khó chịu, Hàn Diệt Phong lạnh giọng nói:
"Em nên giải thích về chuyện này đi"
Hàn Diệt Phong vừa dứt lời đã quăn thanh kiếm đến chỗ của Báo Đốm thanh kiếm chuẩn xác cắm thẳng vào tim của hắn ta khiến hắn ta bất động tại chỗ, Hàn Diệt Phong ôm Ôn Dương bỏ đi mà không hề quay đầu lại.
Ở một nơi khác của khu rừng dưới con đường mòn có hai thân ảnh bước ra dưới ánh trăng lấp lánh, một người cao lớn với gương mặt cọc cằng mái tóc màu trắng đen trên người bận một cái áo sơ mi trắng ống tay áo được sắn đến khuỷu tay,bận một quần Tây đen.Người còn lại thì mảnh khảnh và nhỏ hơn một chút nhưng đôi chân lại thon dài, vùng eo lại thon gọn gương mặt thanh tú xinh đẹp đến mức ánh trăng cũng phải nhường chỗ, đôi mắt cùng mái tóc màu tím đậm,mái tóc dài được buộc gọn gàng như mọi khi,cả người cũng khoác áo sơ mi trắng sắn đến khuỷu tay và quần Tây đen.
Hoàng Thiên nhìn xung quanh khó chịu nói:
"Nơi quỷ quái gì mà rộng quá vậy, khiến người khác cảm thấy ngứa ngáy khó chịu mà"
Hoàng Thiên lúc này mới chú ý đến Ôn Tuyền vẫn như bình thường gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc mà đi bên cạnh gã, Hoàng Thiên sựng người nhìn chăm chăm Ồn Tuyền.
Gã biết Ôn Tuyền rất đẹp,đẹp đến mức không thể miêu tả chỉ với từ rất đẹp hay cực kỳ đẹp, ở bên ngoài có hoa đẹp cỡ nào khi y có mặt những bông hoa cũng phải cúi xuống mà e thẹn, đứng dưới trời đêm ánh trăng cũng phải nhường chỗ cho sắc đẹp của y.
Hoàng Thiên ngần người nhìn Ôn Tuyền không biết đã bao lâu, Ôn Tuyền lúc này không biểu cảm lên tiếng:
"Nhìn đủ chưa"
Hoàng Thiên lúc này bừng tỉnh với câu nói của Ôn Tuyền rồi đứng lại cười lưu manh, đột ngột ép Ôn Tuyền vào một thân cây nhưng tay gã vẫn giữ lưng y sợ sẽ làm y đau hoặc làm bẩn áo trắng của Ôn Tuyền sẽ khiến y khó chịu.
Hoàng Thiên cái tay giữ ở eo Ôn Tuyền ban nãy liền từ theo đường cong hoàn mỹ trên cơ thể Ôn Tuyền mà trượt từ xuống sau đó bóp mạnh mông Ôn Tuyền một cái rồi cười lưu manh nói:
"A Tuyền làm tình tại đây không biết thế nào nhỉ"
Ôn Tuyền mặt không biến sắc đẩy cái tay không an phận đang sờ loạn trên người mình ra nói:
"Phải đi tìm bọn nhỏ,đừng nghịch"
Hoàng Thiên tay giữ lưng Ôn Tuyền,gã hơi cúi xuống gần môi Ôn Tuyền nói:
"Đám nhóc đó rất quậy phá, những người quậy phá thường sống dai lắm em không cần phải lo đâu"
Hoàng Thiên không để cho Ôn Tuyền kịp nói thêm gì đó liền chặn môi Ôn Tuyền bằng một nụ hôn sâu, Ôn Tuyền cau mày nghĩ "Cái tên này không quản liền được nước lấn tới ,bây giờ còn muốn ở bên ngoài làm bậy".
Hoàng Thiên hôn đến mức Ôn Tuyền chẳng còn dưỡng khí trong phổi mới luyến tiếc buông ra cho Ồn Tuyền thở,Ôn Tuyền mơ màng cả người được Hoàng Thiên bế thốc lên Ôn Tuyền theo phản xạ hai chân quấn lấy hông của Ôn Tuyền,tay ôm lấy cổ gã.
Hoàng Thiên cắn cắn vào tai Ôn Tuyền rồi nói:
'Nghe lời nào anh chỉ làm một lần thôi dù sao cũng phải biết tình hình của mấy đứa nhỏ mà, làm nhanh rồi đi gặp nhóm của Dương Dương cũng được"
Ôn Tuyền khó chịu nói:
"Đã biết như vậy thì đừng làm nghiêm túc một chút, đến đó quần áo lại bẩn và sộc xệch thì còn ra thể thống gì nữa "
Hoàng Thiên dụi mặt vào cái cổ trắng nõn của Ôn Tuyền rồi cắn thật mạnh để lại cả dấu răng,gã nói:
"Sẽ không làm bẩn quần áo,em đừng lo"
Trong rừng cây tối muộn vào ban đêm ai cũng đang nghỉ ngơi, có người thì suy nghĩ cách chuẩn bị đi lấy giấy điểm, người thì cùng nhau ăn tối nói những câu chuyện vui vẻ nhưng ở một bên khác ngoài những tiếng kêu của côn trùng còn vang dội những âm thanh kỳ lạ khác,có hai thân ảnh quấn lấy nhau đứng dưới một gốc cây mà làm chuyện ám muội.
Ôn Tuyền ôm chặt lấy cơ thể săn chắc của Hoàng Thiên để bản thân không bị động đến mức ngã vật ra đất, miệng không ngừng thở dốc mà rên rỉ,có vài giọt nước mắt đã trào ra Hoàng Thiên không nở nhìn mà hôn nhẹ lên những giọt nước mắt đó dịu dàng nói:
"Không khóc,anh sẽ đau lòng"
Ôn Tuyền vạt áo đã kéo trệ xuống lộ ra hai bờ vai và xương quai xanh xinh đẹp thêm vào đó là làn da trắng như tuyết nhưng lại có những dấu răng và dấu đỏ nổi bật chi chít trên làn da xinh đẹp ấy.
"Đau,.."
"Um,... Anh, ha,hộc nhẹ chút, đau quá"
Hoàng Thiên ôm Ôn Tuyền trong lòng gương mặt của cả hai đã lấm tấm mồ hôi nghĩ "Chậc, làm bao nhiêu lần rồi,nơi đó vẫn không chịu giản ra,chậc,...Chặt quá".
/238
|