Bọn họ trên đường trở về thì đã nghe Cố Thanh thuật lại toàn bộ và bọn họ cùng nhau ghép những những mảnh ghép kỳ lạ trong suốt thời gian qua thì mới biết Trung Gian quả thật không tốt đẹp gì những thí nghiệm mà họ lừa
Cố Thanh tạo ra nói rằng thí nghiệm trên động vật nhưng thực chất là thí nghiệm trên chính cơ thể của những đứa trẻ vô tội.Nhưng khi thí nghiệm thất bại thì những đứa trẻ sẽ chết họ bỏ chúng vào bao tải như một mớ rác thải mà đem đi phi tang.
Và điều họ phải làm chính là lên được tầng ba của phòng thí nghiệm ngay hôm sau bốn người đã lập tức đột nhập lên tầng ba khi nhân viên của tầng mở cửa bước vào, Thập Sinh đã đánh ngất nhân viên đó và lôi theo vào trong mọi thứ bên trong khi họ nhìn thấy đều khiến họ phải sửng sốt những bồn chứa thí nghiệm mỗi bồn chứa đều có một đứa trẻ ở bên trong Cố Thanh chết lặng cả người vô vọng nhìn những đứa trẻ đó nằm bên trong bồn chứa thí nghiệm.
Ôn Dương cố găng trấn an Cố Thanh vì đây toàn bộ đều là những mẫu thí nghiệm của cậu bị bọn họ đem đi thí nghiệm lên cơn người,đáng lý ra cậu phải nhận ra sớm hơn và không nên tiếp tay cho bọn chúng,cậu đã hại chết rất nhiều những đứa trẻ vô tội.
Thất Sinh và Hoàng Tuyết tìm thấy một tập tài liệu bên trong ghi rất nhiều thứ, Hoàng Băng và Thất Sinh chết lặng cả hai người phát hiện ra hai tháng này những người mà họ nghe lệnh cấp trên đi giết là những người vô tội bên trong đó còn của những người của Trung Gian vì phát hiện bí mật này mà bin trừ khử.
Đây là một tình huống cực kỳ đáng sợ với những đứa trẻ như bọn họ Cố Thanh rơi nước mắt đau khổ nhìn những đứa trẻ trong phòng thí nghiệm không ngừng nói xin lỗi nhưng những đứa trẻ đó hoàn toàn không nghe được vì những đứa trẻ đó đều chết cả rồi.
Bọn họ khổ sở ngồi một chỗ mỗi người một suy nghĩ riêng đột ngột lúc này cánh cửa từ phòng thí nghiệm mở ra một người đàn ông cao lớn rất trẻ trung và đẹp dẫn đầu một đám người xông vào bên trong.
Hoàng Tuyết và Thất Sinh hoảng hốt khi nhìn thấy người đàn ông đó, bởi vì người này chính là lãnh đạo đứng đầu Trung Gian - Tân Hoài Việt.
Tần Hoài Việt nhìn bốn đứa trẻ với con mắt lạnh băng khiến cả bốn người sợ hãi tim không ngừng đập loạn hô hấp cũng đình trệ, Tần Hoài Việt đưa mắt nhìn Hoàng Tuyết nói:
"UE,...quay lại được rồi"
Hoàng Tuyết vẫn yên lặng đứng một chỗ ánh mắt tuy sợ hãi nhưng lại mang mấy phần sát khí nhìn Tần Hoài Việt,
Hoàng Tuyết cùng với Thất Sinh đứng che chắn cho Ôn Dương đang run rẩy ở phía sau và Cố Thanh thì vẫn đang thất thần đau khổ nhìn những đứa trê bị mình hại chết có lẽ cả đời này cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình,cậu chính là rác rưởi không ra gì khi tiếp tay cho kẻ xấu hại những đứa trẻ vô tội này.
Hoàng Tuyết lạnh giọng nhưng nghe ra được chút run rẩy nói:
"Tần Hoài Việt đây là chuyện gì hả!!!!"
Hoàng Tuyết lập tức rút súng ra chĩa thẳng vào Tần Hoài Việt với sự căm phẫn không nguôi, Tần Hoài Việt nhìn
Hoàng Tuyết nói:
"UE,...Ta đã dạy ngươi rút ra là phải dứt khoác bắn hạ kẻ địch ngươi quá hiền lành không thể làm nên đại sự đâu"
Tây Hoàng Tuyết có chút run rẩy nhìn Tần Hoài Việt,... Phải, Tần Hoài Việt đã dạy Hoàng Tuyết trở thành sát thủ chuyên nghiệp, chính tay Tần Hoài Việt dạy cô cách cầm súng nhưng thật không ngờ đến bây giờ cô lại chĩa súng vào người Tần Hoài Việt như thế này, một đứa trẻ 11 tuổi có bao nhiêu can đảm để có thể bỏ xuống lòng tin với người mà bản thân tin tưởng nhất chứ.
Hoàng Tuyết cố gắng để bản thân không khóc trước mặt Tần Hoài Việt bây giờ bọn họ không có đường lui nữa rồi, Hoàng Tuyết buộc phải mạnh mẽ để che chở cho Ôn Dương và Cố Thanh ở đằng sau.
Ôn Dương đang cố gắng điều chỉnh nhịp tim để có thể đứng vững trước Tần Hoài Việt nhưng rất khó khăn, Tần Hoài Việt không nói thêm gì ra hiệu cho thuộc hạ tấn công thì lúc này cả ba người lập tức lao đến đánh với nhóm sát thủ đào tạo chuyên nghiệp đó vừa phải chiến đấu vừa phải bảo vệ Cố Thanh.
Thất Sinh ném vỡ cửa sổ của phòng thí nghiệm cả Ôn Dương và Thất Sinh bị ép phải nhảy khỏi cửa sổ để đấu với hơn chục tên sát thủ kia chỉ còn lại một mình Hoàng Tuyết vừa chiến đấu vừa bảo vệ Cố Thanh nhưng Hoàng
Tuyết chỉ mới 11 tuổi có giỏi đến mức nào cũng không thể đánh lại hơn mười sát thủ chuyên nghiệp được, Hoàng Tuyết đánh bật một sát thủ quay lại phía của Cố Thanh hét lớn:
"K!!!!! ĐỨNG LÊN ĐI!!!!CHÚNG TA CÙNG TRẢ THÙ CHO NHỮNG ĐƯA TRẺ ĐÓ CHO DÙ BÂY GIỜ CÓ ĐAU LÒNG HAY HỐI HẬN CŨNG KHÔNG ĐƯỢC GÌ!!!!"ĐỨNG LÊN TRẢ THÙ CHO BỌN TÉẺ!!!!!!!
Cố Thanh bừng tỉnh khi nghe Hoàng Băng nói đúng rồi cậu phải đứng lên chiến đấu trả thù cho bọn trẻ,Cố Thanh lập tức đứng dậy dùng sự tức giận để đánh trả.
Cố Thanh và Hoàng Tuyết phối hợp ăn ý không bao lâu đã hạ được hết mười tên sát thủ chuyên nghiệp nhưng hai người cũng chỉ là trẻ thể lực sớm đã kiệt quệ là cả hai bản thân phải đứng vững trên người hai người loan lỗ máu be bét,cùng với không biết bao nhiêu vết thương lớn nhỏ cả người cũng không ngừng run lên báo hiệu đã đến giới hạn lúc này một người đeo khẩu trang đen bước vào đánh với hai người cả hai không thể phản ứng kịp
Cố Thanh chỉ kịp đẩy Hoàng Tuyết ra xa bản thân thì bị người có biệt danh Sư Tử khống chế hoàn toàn.
Hoàng Tuyết hoảng hốt muốn xông lên thì Sư Tử nói:
"Nếu ngươi cử động thì ta sẽ giết nhóc con này"
Hoàng Tuyết không dám manh động nhìn Cố Thanh đang ở trong tay của Sư Tử, Hoàng Tuyết mím chặt môi tay cầm súng đưa thẳng lên thái dương của bản thân hướng Tần Hoài Việt nói lớn:
"Tần Hoài Việt buông cậu ấy ra ta đi cùng ngươi nếu không ta tự sát tại chỗ này"
Tần Hoài Việt nhìn Hoàng Tuyết một lúc cũng bật cười chán nản nói:
"Được rồi ngươi thật sự rất biết cách nắm bắt điểm yếu của ta quả thật ta không muốn ngươi chết, Sư Tử buông thằng nhóc đó ra đưa UE,...đi"
Cố Thanh được Sư Tử đẩy ra lập tức chạy đến chỗ Hoàng Tuyết ,Cố Thanh run rẩy nói:
"UE,...Cậu không được,..."
Hoàng Tuyết xoa xoa đầu Cố Thanh nói:
"Chúng ta không đấu lại bọn họ đâu cậu yên tâm Tần Hoài Việt sẽ không làm gì tôi đâu,đưa Anh Anh và Thất
Sinh rời khỏi chỗ này đi"
Cố Thanh không kịp lên tiếng đã bị Tần Hoài Việt ngắt lời hắn nhìn Hoàng Tuyết nói:
"UE,...em xoa đầu cậu ta không sợ anh lên cơn ghen giữ cậu ta lại đánh chết sao"
Hoàng Tuyết nhìn Tần Hoài Việt căm hận nói:
"Nếu ngươi làm gì bọn họ ta sẽ lập tức tự sát"
Tần Hoài Việt liền nói:
"Được được, ta hứa sẽ không làm gì bọn họ"
Cố Thanh tạo ra nói rằng thí nghiệm trên động vật nhưng thực chất là thí nghiệm trên chính cơ thể của những đứa trẻ vô tội.Nhưng khi thí nghiệm thất bại thì những đứa trẻ sẽ chết họ bỏ chúng vào bao tải như một mớ rác thải mà đem đi phi tang.
Và điều họ phải làm chính là lên được tầng ba của phòng thí nghiệm ngay hôm sau bốn người đã lập tức đột nhập lên tầng ba khi nhân viên của tầng mở cửa bước vào, Thập Sinh đã đánh ngất nhân viên đó và lôi theo vào trong mọi thứ bên trong khi họ nhìn thấy đều khiến họ phải sửng sốt những bồn chứa thí nghiệm mỗi bồn chứa đều có một đứa trẻ ở bên trong Cố Thanh chết lặng cả người vô vọng nhìn những đứa trẻ đó nằm bên trong bồn chứa thí nghiệm.
Ôn Dương cố găng trấn an Cố Thanh vì đây toàn bộ đều là những mẫu thí nghiệm của cậu bị bọn họ đem đi thí nghiệm lên cơn người,đáng lý ra cậu phải nhận ra sớm hơn và không nên tiếp tay cho bọn chúng,cậu đã hại chết rất nhiều những đứa trẻ vô tội.
Thất Sinh và Hoàng Tuyết tìm thấy một tập tài liệu bên trong ghi rất nhiều thứ, Hoàng Băng và Thất Sinh chết lặng cả hai người phát hiện ra hai tháng này những người mà họ nghe lệnh cấp trên đi giết là những người vô tội bên trong đó còn của những người của Trung Gian vì phát hiện bí mật này mà bin trừ khử.
Đây là một tình huống cực kỳ đáng sợ với những đứa trẻ như bọn họ Cố Thanh rơi nước mắt đau khổ nhìn những đứa trẻ trong phòng thí nghiệm không ngừng nói xin lỗi nhưng những đứa trẻ đó hoàn toàn không nghe được vì những đứa trẻ đó đều chết cả rồi.
Bọn họ khổ sở ngồi một chỗ mỗi người một suy nghĩ riêng đột ngột lúc này cánh cửa từ phòng thí nghiệm mở ra một người đàn ông cao lớn rất trẻ trung và đẹp dẫn đầu một đám người xông vào bên trong.
Hoàng Tuyết và Thất Sinh hoảng hốt khi nhìn thấy người đàn ông đó, bởi vì người này chính là lãnh đạo đứng đầu Trung Gian - Tân Hoài Việt.
Tần Hoài Việt nhìn bốn đứa trẻ với con mắt lạnh băng khiến cả bốn người sợ hãi tim không ngừng đập loạn hô hấp cũng đình trệ, Tần Hoài Việt đưa mắt nhìn Hoàng Tuyết nói:
"UE,...quay lại được rồi"
Hoàng Tuyết vẫn yên lặng đứng một chỗ ánh mắt tuy sợ hãi nhưng lại mang mấy phần sát khí nhìn Tần Hoài Việt,
Hoàng Tuyết cùng với Thất Sinh đứng che chắn cho Ôn Dương đang run rẩy ở phía sau và Cố Thanh thì vẫn đang thất thần đau khổ nhìn những đứa trê bị mình hại chết có lẽ cả đời này cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình,cậu chính là rác rưởi không ra gì khi tiếp tay cho kẻ xấu hại những đứa trẻ vô tội này.
Hoàng Tuyết lạnh giọng nhưng nghe ra được chút run rẩy nói:
"Tần Hoài Việt đây là chuyện gì hả!!!!"
Hoàng Tuyết lập tức rút súng ra chĩa thẳng vào Tần Hoài Việt với sự căm phẫn không nguôi, Tần Hoài Việt nhìn
Hoàng Tuyết nói:
"UE,...Ta đã dạy ngươi rút ra là phải dứt khoác bắn hạ kẻ địch ngươi quá hiền lành không thể làm nên đại sự đâu"
Tây Hoàng Tuyết có chút run rẩy nhìn Tần Hoài Việt,... Phải, Tần Hoài Việt đã dạy Hoàng Tuyết trở thành sát thủ chuyên nghiệp, chính tay Tần Hoài Việt dạy cô cách cầm súng nhưng thật không ngờ đến bây giờ cô lại chĩa súng vào người Tần Hoài Việt như thế này, một đứa trẻ 11 tuổi có bao nhiêu can đảm để có thể bỏ xuống lòng tin với người mà bản thân tin tưởng nhất chứ.
Hoàng Tuyết cố gắng để bản thân không khóc trước mặt Tần Hoài Việt bây giờ bọn họ không có đường lui nữa rồi, Hoàng Tuyết buộc phải mạnh mẽ để che chở cho Ôn Dương và Cố Thanh ở đằng sau.
Ôn Dương đang cố gắng điều chỉnh nhịp tim để có thể đứng vững trước Tần Hoài Việt nhưng rất khó khăn, Tần Hoài Việt không nói thêm gì ra hiệu cho thuộc hạ tấn công thì lúc này cả ba người lập tức lao đến đánh với nhóm sát thủ đào tạo chuyên nghiệp đó vừa phải chiến đấu vừa phải bảo vệ Cố Thanh.
Thất Sinh ném vỡ cửa sổ của phòng thí nghiệm cả Ôn Dương và Thất Sinh bị ép phải nhảy khỏi cửa sổ để đấu với hơn chục tên sát thủ kia chỉ còn lại một mình Hoàng Tuyết vừa chiến đấu vừa bảo vệ Cố Thanh nhưng Hoàng
Tuyết chỉ mới 11 tuổi có giỏi đến mức nào cũng không thể đánh lại hơn mười sát thủ chuyên nghiệp được, Hoàng Tuyết đánh bật một sát thủ quay lại phía của Cố Thanh hét lớn:
"K!!!!! ĐỨNG LÊN ĐI!!!!CHÚNG TA CÙNG TRẢ THÙ CHO NHỮNG ĐƯA TRẺ ĐÓ CHO DÙ BÂY GIỜ CÓ ĐAU LÒNG HAY HỐI HẬN CŨNG KHÔNG ĐƯỢC GÌ!!!!"ĐỨNG LÊN TRẢ THÙ CHO BỌN TÉẺ!!!!!!!
Cố Thanh bừng tỉnh khi nghe Hoàng Băng nói đúng rồi cậu phải đứng lên chiến đấu trả thù cho bọn trẻ,Cố Thanh lập tức đứng dậy dùng sự tức giận để đánh trả.
Cố Thanh và Hoàng Tuyết phối hợp ăn ý không bao lâu đã hạ được hết mười tên sát thủ chuyên nghiệp nhưng hai người cũng chỉ là trẻ thể lực sớm đã kiệt quệ là cả hai bản thân phải đứng vững trên người hai người loan lỗ máu be bét,cùng với không biết bao nhiêu vết thương lớn nhỏ cả người cũng không ngừng run lên báo hiệu đã đến giới hạn lúc này một người đeo khẩu trang đen bước vào đánh với hai người cả hai không thể phản ứng kịp
Cố Thanh chỉ kịp đẩy Hoàng Tuyết ra xa bản thân thì bị người có biệt danh Sư Tử khống chế hoàn toàn.
Hoàng Tuyết hoảng hốt muốn xông lên thì Sư Tử nói:
"Nếu ngươi cử động thì ta sẽ giết nhóc con này"
Hoàng Tuyết không dám manh động nhìn Cố Thanh đang ở trong tay của Sư Tử, Hoàng Tuyết mím chặt môi tay cầm súng đưa thẳng lên thái dương của bản thân hướng Tần Hoài Việt nói lớn:
"Tần Hoài Việt buông cậu ấy ra ta đi cùng ngươi nếu không ta tự sát tại chỗ này"
Tần Hoài Việt nhìn Hoàng Tuyết một lúc cũng bật cười chán nản nói:
"Được rồi ngươi thật sự rất biết cách nắm bắt điểm yếu của ta quả thật ta không muốn ngươi chết, Sư Tử buông thằng nhóc đó ra đưa UE,...đi"
Cố Thanh được Sư Tử đẩy ra lập tức chạy đến chỗ Hoàng Tuyết ,Cố Thanh run rẩy nói:
"UE,...Cậu không được,..."
Hoàng Tuyết xoa xoa đầu Cố Thanh nói:
"Chúng ta không đấu lại bọn họ đâu cậu yên tâm Tần Hoài Việt sẽ không làm gì tôi đâu,đưa Anh Anh và Thất
Sinh rời khỏi chỗ này đi"
Cố Thanh không kịp lên tiếng đã bị Tần Hoài Việt ngắt lời hắn nhìn Hoàng Tuyết nói:
"UE,...em xoa đầu cậu ta không sợ anh lên cơn ghen giữ cậu ta lại đánh chết sao"
Hoàng Tuyết nhìn Tần Hoài Việt căm hận nói:
"Nếu ngươi làm gì bọn họ ta sẽ lập tức tự sát"
Tần Hoài Việt liền nói:
"Được được, ta hứa sẽ không làm gì bọn họ"
/238
|