Ôn Dương sau khi đánh đã tay thì liền cùng Hoa Kiều và Nguyệt Tước rời đi không muốn nán lại lâu,bọn họ quyết định sẽ đến một quán ăn. Lúc bọn họ vừa đi vừa cười nói vui vẻ thì lúc này Hoa Kiều để ý đến hướng đi đối diện, Hoa Kiều kéo kéo tay Ôn Dương nói:
"Dương Dương"
Ôn Dương liền nhìn Hoa Kiều đáp:
"Sao vậy Kiều Kiều "
Hoa Kiều liền chỉ sang hướng đường bộ đối diện bên đường thì thấy Hàn Diệt Phong đang đi cùng một cô gái tóc màu hạt dẻ,cô gái đó hoạt bát đáng yêu liên tục nói những chuyện gì đó với Hàn Diệt Phong, Hàn Diệt Phong vẫn một mặt lạnh nhưng lâu lâu lại có đáp lại cô gái đó bằng cái gật đầu.
Nguyệt Tước bất ngờ nói:
"Cô gái đó là ai vậy nhìn xinh quá đi"
Hoa Kiều cũng bất ngờ nói:
"Cậu ấy nói chuyện được với anh Diệt Phong kìa "
Ôn Dương nhìn Hàn Diệt Phong đi cùng cô gái đó cười nói vui vẻ thì trong lòng cô không hiểu sao lại cảm thấy không vui,Ôn Dương nhìn hai người đó đi xa rồi khuất dần trong lòng đầy ngồn ngang.Ôn Dương vốn không phải không biết ghen mà là cô tin tưởng Hàn Diệt Phong sẽ tự biết nên làm gì để bảo vệ tình cảm này giống như cô cũng biết ý mà tránh đi lời tỏ tình của cậu bạn kia.
Ôn Dương cúi gầm mặt nhìn hai người kia khuất bóng lên tiếng:
"Đi thôi hai cậu,chắc anh ấy có chuyện quan trọng muốn nói với cô bạn đó thôi"
Hoa Kiều và Nguyệt Tước nhìn nhau mà không biết phải nói sao cả bữa ăn hôm đó,Ôn Dương đã ăn ít hơn bình thường sau khi cô quay về trường cũng không mấy vui vẻ.Ôn Dương vội vã chạy về ký túc xá để tìm Hàn Diệt
Phong thì thấy Hàn Diệt Phong và mọi người đều có mặt trong phòng và đang cùng nhau học bài.
Hoàng Băng nhìn thấy Ôn Dương thì vui vẻ lên tiếng:
"Anh Anh em về rồi sao, buổi học nhóm hôm nay thế nào"
Hạ Kiêu ngậm cây bút lên tiếng:
"Nhìn cậu là có chuyện gì xảy ra à"
Ôn Dương không để tâm đến lời nói của bọn họ chỉ nhìn chăm chú Hàn Diệt Phong nhưng Hàn Diệt Phong đã không nhìn cô mà tập trung làm bài tập từ khi cô bước vào hắn khổng nhìn cô dù chỉ một lần, Ôn Dương trong lòng có chút khó chịu và buồn bã nhưng vẫn cố cười lên tiếng:
"À, không có gì hôm nay tuyệt lắm ạ,em vào trong rửa mặt nhé'"
Ôn Dương nhanh chóng để cặp sách xuống bàn rồi đi vào phòng tắm, Hàn Diệt Phong lúc này mới lo lắng nhỏ giọng lên tiếng nhìn bọn họ nói:
"Có ổn không vậy,tôi rất khó chịu khi nhìn thấy biểu cảm đó của em ấy đấy"
Cố Thanh tập trung so sánh bài tập của mình và Hạ Kiêu, vừa nhìn vừa lên tiếng:
"Cậu muốn biết em ấy có thật sự quan tâm cậu hay không thì dùng cách này đi,nếu không thì cậu cứ như vậy đi"
Hàn Tử Diên nhìn Cố Thanh rồi nói:
"Tôi thấy là có gì đó không ổn, biểu cảm của Dương Dương không đúng lắm"
Hoàng Băng gật đầu nói:
"Nhìn em ấy có vẻ rất buồn "
Hàn Diệt Phong đồ mồ hôi định đứng lên đi vào nhà vệ sinh để xem Ôn Dương như thế nào thì đã bị Hạ Kiêu kéo ngược trở lại theo lệnh của Cố Thanh, Cố Thanh dùng ánh mắt bất cần đời nhìn Hàn Diệt Phong rồi nói:
"Cậu bây giờ chạy vào thì xem như là không đạt được mục đích đâu"
Hàn Diệt Phong im lặng mà miễn cưỡng ngồi xuống nhưng trong lòng lại lo lắng nhìn về phía cửa nhà vệ sin-h.Mấy ngày sau đó theo như kế hoạch của Cố Thanh thì Hàn Diệt Phong buộc phải tránh mặt Ôn Dương liên tục mấy ngày và đương nhiên khi Ôn Dương hỏi thì cả bốn người Hoàng Băng đều phải nói không biết Hàn Diệt
Phong ở đâu hết,cứ như vậy kéo dài liên tục bốn năm ngày bọn họ không gặp nhau kể cả khi là về ký túc xá Hàn
Diệt Phong cũng sẽ tránh mặt Ôn Dương.
Ôn Dương trong khoảng thời gian đó thì trong lòng rất rối ren và lo lắng sợ rằng Hàn Diệt Phong không cần cô nữa,đây là lần đầu tiên cô đem lòng yêu một ai đó cô rất sợ việc phải mất đi.Bốn năm ngày qua Ôn Dương rất tủi thân khi Hàn Diệt Phong lạnh nhạt với cô thậm chí là không để tâm đến Ôn Dương.
Còn Hàn Diệt Phong bốn năm ngày nay bị ép phải tránh mặt Ôn Dương khiến hắn vô cùng khó chịu, bình thường không ở cạnh Ôn Dương một chút Hàn Diệt Phong đã nhớ cô đến phát điên lần này còn phải lạnh nhạt với cô hắn thật sự là chịu không nổi nhưng vẫn bị Cố Thanh ép.
Cho đến tận hôm nay, Hoàng Băng kéo Ôn Dương và Hàn Tử Diên đi ra trung tâm mua sắm, Hoàng Băng cũng gọi thêm Hoa Kiều và Nguyệt Tước đi cùng cho vui,Ôn Dương ban đầu vì có chuyện buồn trong lòng mà không muốn đi đâu nhưng lại bị Hoàng Băng kéo đi vì đây cũng là một phần trong kế hoạch của bọn họ.
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ chỉ có Ồn Dương là im lặng gương mặt buồn tủi nhìn ở dưới chân mà đi, khi bọn họ vào đến trung tâm mua sắm đi dạo hết mấy vòng thì cả đám đi đến một nhà ăn định sẽ mua gì đó thì Ôn Dương lại vô tình nhìn thấy Hàn Diệt Phong và cô bạn có mái tóc màu hạt dẻ đó đang đứng ở phía gần cửa sổ bên kia.
Ôn Dương đứng hình chưa kịp để cô có phản ứng thì cô nghe cô bạn đó nói:
"Diệt Phong em thích anh"
Giọng nói mềm mại khiến người khác phải động lòng, Ôn Dương nghe rõ từng chữ một thì lúc này thứ khiến cô thất kinh hơn là cô bạn đó đã nhón chân hôn Hàn Diệt Phong,Ôn Dương nhìn thấy Hàn Diệt Phong không hề phản kháng mà cô chết lặng Ôn Dương vội vã chạy đi.
Hoa Kiều thấy vậy liền gọi với theo:
"Dương Dương!!!"
Lúc này một bóng người liền lướt ngang qua bọn họ khi họ nhìn kỹ lại đó là Hàn Diệt Phong, Nguyệt Tước và Hoa Kiều tức giận quay phắt sang phía cô bạn kia, Nguyệt Tước tức giận lớn tiếng:
"Này cậu kia,cậu quá đáng vừa phải thôi, cậu có biết anh Diệt Phong đã có bạn gái rồi không cậu thích làm tiểu
tam lam sao ha"
Cô bạn đó từ một cô bạn vui vẻ lúc này liền đổi sang một gương mặt lạnh lùng mà không biểu cảm nhìn bọn họ, Hoa Kiều tức giận liền lớn tiếng:
"Còn dám kiêu ngạo!!! Tôi đánh chết cậu"
Nguyệt Tước và Hoàng Băng không kịp ngăn cản thì Hoa Kiều đã lao về phía cô bạn đó, Hạ Kiêu lúc này từ đâu xuất hiện nắm chặt lấy cổ tay Hoa Kiều mà lạnh giọng nói:
"Này định đánh ai vậy hả!!!"
Hoa Kiều nhìn thấy Hạ Kiêu thì liền sợ hãi lúc này cô bạn kia liền lên tiếng:
"Hạ Kiêu buông tay,đây là bạn của bảo bối đấy"
Hạ Kiêu lập tức hất mạnh tay Hoa Kiều ra ,Hoa Kiều lúc này xoa xoa cổ tay đã ửng đỏ của mình nhưng vẫn thập phần bất bình thay Ôn Dương:
"Anh Hạ Kiêu tới cả anh cũng bảo vệ cô ta sao!!!Cô ta đã làm Dương Dương buồn đó!!!Cô ta,..."
Hoa Kiều chưa nói hết thì:
"Phụt,..haha"
Hoàng Băng dựa vào người Hàn Tử Diên mà cười vui vẻ, Hàn Tử Diên đứng để Hoàng Băng tựa vào nhưng vẫn đang quay mặt sang nơi khác mà nhịn cười, Hoàng Băng vừa che miệng cười vừa cố gắng nói:
"Haha,em đừng tức giận hahaha,em nhìn kỹ xem cậu ấy là ai hahahaha"
Hoa Kiều và Nguyệt Tước ngơ ngác nhìn Hoàng Băng và Hàn Tử Diên mà khó hiểu bọn họ bình thường không phải thương Ôn Dương nhất sao,sao bây giờ Ôn Dương thành ra như vậy một người thì bảo vệ kẻ gây chuyện hai người còn lại chỉ đứng cười.
Hoa Kiều và Nguyệt Tước quay lại nhìn thì thấy Hạ Kiêu đang đứng ôm cô bạn có mái tóc hạt dẻ đó, Hoa Kiều chưa kịp tức giận thì cô bạn đó đưa tay lên phía cô của mình nắm lấy gì đó rồi kéo ra, một lớp da mặt bị kéo ra cả mái tóc màu hạt dẻ cũng kéo ra để lộ mái tóc màu đen cùng đôi mắt màu đỏ rực gương mặt với góc cạnh thanh tú.
Nguyệt Tước và Hoa Kiều đều đứng hình, Nguyệt Tước lên tiếng:
"Anh,anh Cổ Thanh"
Cố Thanh nhìn hai người tay thì cầm món đồ cãi trang đó mà đưa cho Hạ Kiêu, Hạ Kiêu bĩu môi lên tiếng:
"Tiểu Thanh lúc nãy em,..."
Cố Thanh chưa để Hạ Kiêu nói hết thì đã lên tiếng:
"Đó là canh góc cạnh,đứng từ xa sẽ như đang hôn nhau nhưng ở gần thì mới thấy rõ em chỉ là nhón chân lên thôi, hơn nữa em chạm vào vai Hàn Diệt Phong, cậu ta ghét bỏ ra mặt luôn mà hôn hít cái nổi gì "
Cố Thanh tỏ ra khó chịu, lúc này Hàn Tử Diên cố để nhịn cười lên tiếng:
"Mà lúc nãy thấy biểu cảm của Dương Dương không nói được tốt lắm,bị làm cho tức giận thật hay gì rồi"
Ba người còn lại nghe vậy cũng gật gật đầu, Nguyệt Tước liền lên tiếng:
"Chuyện này, chuyện này là sao"
Hoàng Băng cười vui vẻ nói:
"Đi thôi vừa đi chị vừa giải thích cho hai em"
Ôn Dương bên này vì uất ức và tức giận mà chạy đi chạy thật nhanh đến một con hẻm cô dừng lại để thở, tâm tình lúc này rối bời "Tại sao anh ấy không đẩy ra chứ tại sao vậy".
Ôn Dương lấy tay vò đầu mà không thể nghĩ ra được bất cứ kỳ lý do nào ngoại trừ lý do Hàn Diệt Phong đã thích cô gái đó.Ôn Dương tức giận nhưng cũng bất lực vô cùng tay cô nắm thành quyền mà trút giận lên bức tường, cô đấm thật mạnh vào bức tường khiến toàn bộ bức tường đều nứt toác ra một lỗ lớn ,tay Ôn Dương vì vậy mà cũng rỉ máu.
Hàn Diệt Phong chạy theo cô đến con hẻm thì thấy cảnh này nhưng hắn không nhìn được biểu cảm của Ôn
Dương,Hàn Diệt Phong tiến đến thì Ôn Dương hơi thở ra xoay lưng về phía Hàn Diệt Phong mà định rời đi.
Hàn Diệt Phong vội chạy đến nắm lấy một bên tay đang rỉ máu của Ôn Dương mà kéo lại, gương mặt Ôn Dương xoay qua Hàn Diệt Phong bất chợt mở to hai mắt nhìn gương mặt bình thường vui cười bây giờ đã vương lại một vài giọt nước mắt rời rạc.Ôn Dương liền phản kháng kịch liệt nói:
"Anh buông em ra!!Em không muốn nói chuyện với anh!!! Buông ra anh đi gặp cô bạn đó đi!!!Em không muốn gặp anh!!!Anh đùa chán chê rồi thì nói chia tay là được chứ gì!!!Mau buông em ra!!!"
Hàn Diệt Phong vội vàng ôm chặt cô vào trong lòng nói:
"Mèo con nghe anh nói"
Ôn Dương đánh vào lưng Hàn Diệt Phong mà gào lên:
"Buông em ra!!!Em ghét anh!!!Em không muốn nghe!!!Đồ lừa đảo!!!Đồ lừa gạt!!!Em không muốn nghe bất cứ lời nói dối nào của anh hết!!Tránh xa em ra đồ đáng ghét!!!"
Hàn Diệt Phong ôm chặt Ôn Dương trong lòng mà nói:
"Xin lỗi mèo con đừng tức giận,anh sai rồi"
Ôn Dương vừa tủi thân vừa tức giận vừa đau cảm xúc dồn dập hết vào cùng một lúc nước mắt không kiềm được mà khóc nấc lên:
"Hức hức buông em ra em không muốn nghe!!! Em không muốn cần lời xin lỗi của anh!!!Hàn Diệt Phong anh là đồ lừa gạt!!!Là đồ đáng ghét huhu"
Hàn Diệt Phong nghe tiếng khóc của cô thì càng ghì chặt cô trong lòng hơn hắn lần này là đi quá đà rồi, Ôn Dương khóc nấc lên nói:
"Đồ lừa gạt hức hức em đã tin tưởng anh như vậy anh lại đâm sau lưng em!!!Ai nói em không biết ghen hay tức giận chỉ là em tin tưởng anh mà thôi!!! Nhưng em tin lầm người rồi!!Anh mau buông em ra!!!Em đánh anh đấy!!!
Mau buông em ra đồ khốn kiếp đồ chết tiệt đồ đáng ghét đồ cầm thú buông em ra!!!"
Hàn Diệt Phong đau lòng càng ôm chặt cô hơn mà nói:
"Um,em đánh đi,em mắng đi,đánh đã rồi,mắng đã rồi thì đừng tức giận nữa,anh xin lỗi,đều là lỗi của anh, là anh không hiểu được em rồi xin lỗi em mèo con "
Ôn Dương tức giận vùng vẫy tay đấm thùm thụp vào lưng Hàn Diệt Phong mà nói:
"Hàn Diệt Phong mau buông em ra hôm nay em sẽ ngoại tình cho anh thấy!!!Anh hôn cô gái đó thì em đi tìm một tên đàn ông khác hôn!!!Em không cần anh mau buông em ra em sẽ ngoại tình cho anh thấy huhuhu!!!
Hàn Diệt Phong liền tức giận buông cô ra để cô đối mặt với mình:
"Ôn Dương em dám,..."
Ôn Dương tức giận nói:
"Anh thử xem em dám không ai cũng được bây giờ em hôn bất cứ một người nào mà em gặp!!!Là anh phản bội em trước em làm y hệt lại thì sao hả!!!Em nói cho anh biết ưm,..."
Ôn Dương chưa nói hết câu thì đã bị Hàn Diệt Phong cưỡng hôn mà chặn miệng cô, hắn luồn lưỡi vào khoang miệng Ôn Dương mà khoáy đảo liên tục hút hết dưỡng khí của Ôn Dương, Ôn Dương muốn đẩy hắn ra nhưng sức mạnh quá chênh lệch nên cô không thể đẩy ra được mà cam chịu để Hàn Diệt Phong hôn.
Ôn Dương bị hút hết dưỡng khí mà không ngừng thở dốc sau khi Hàn Diệt Phong buông cô ra, Hàn Diệt Phong hôn lên những giọt nước mắt của cô mà nói:
"Mèo con,đừng tức giận cũng đừng khóc anh sẽ đau lòng"
"Dương Dương"
Ôn Dương liền nhìn Hoa Kiều đáp:
"Sao vậy Kiều Kiều "
Hoa Kiều liền chỉ sang hướng đường bộ đối diện bên đường thì thấy Hàn Diệt Phong đang đi cùng một cô gái tóc màu hạt dẻ,cô gái đó hoạt bát đáng yêu liên tục nói những chuyện gì đó với Hàn Diệt Phong, Hàn Diệt Phong vẫn một mặt lạnh nhưng lâu lâu lại có đáp lại cô gái đó bằng cái gật đầu.
Nguyệt Tước bất ngờ nói:
"Cô gái đó là ai vậy nhìn xinh quá đi"
Hoa Kiều cũng bất ngờ nói:
"Cậu ấy nói chuyện được với anh Diệt Phong kìa "
Ôn Dương nhìn Hàn Diệt Phong đi cùng cô gái đó cười nói vui vẻ thì trong lòng cô không hiểu sao lại cảm thấy không vui,Ôn Dương nhìn hai người đó đi xa rồi khuất dần trong lòng đầy ngồn ngang.Ôn Dương vốn không phải không biết ghen mà là cô tin tưởng Hàn Diệt Phong sẽ tự biết nên làm gì để bảo vệ tình cảm này giống như cô cũng biết ý mà tránh đi lời tỏ tình của cậu bạn kia.
Ôn Dương cúi gầm mặt nhìn hai người kia khuất bóng lên tiếng:
"Đi thôi hai cậu,chắc anh ấy có chuyện quan trọng muốn nói với cô bạn đó thôi"
Hoa Kiều và Nguyệt Tước nhìn nhau mà không biết phải nói sao cả bữa ăn hôm đó,Ôn Dương đã ăn ít hơn bình thường sau khi cô quay về trường cũng không mấy vui vẻ.Ôn Dương vội vã chạy về ký túc xá để tìm Hàn Diệt
Phong thì thấy Hàn Diệt Phong và mọi người đều có mặt trong phòng và đang cùng nhau học bài.
Hoàng Băng nhìn thấy Ôn Dương thì vui vẻ lên tiếng:
"Anh Anh em về rồi sao, buổi học nhóm hôm nay thế nào"
Hạ Kiêu ngậm cây bút lên tiếng:
"Nhìn cậu là có chuyện gì xảy ra à"
Ôn Dương không để tâm đến lời nói của bọn họ chỉ nhìn chăm chú Hàn Diệt Phong nhưng Hàn Diệt Phong đã không nhìn cô mà tập trung làm bài tập từ khi cô bước vào hắn khổng nhìn cô dù chỉ một lần, Ôn Dương trong lòng có chút khó chịu và buồn bã nhưng vẫn cố cười lên tiếng:
"À, không có gì hôm nay tuyệt lắm ạ,em vào trong rửa mặt nhé'"
Ôn Dương nhanh chóng để cặp sách xuống bàn rồi đi vào phòng tắm, Hàn Diệt Phong lúc này mới lo lắng nhỏ giọng lên tiếng nhìn bọn họ nói:
"Có ổn không vậy,tôi rất khó chịu khi nhìn thấy biểu cảm đó của em ấy đấy"
Cố Thanh tập trung so sánh bài tập của mình và Hạ Kiêu, vừa nhìn vừa lên tiếng:
"Cậu muốn biết em ấy có thật sự quan tâm cậu hay không thì dùng cách này đi,nếu không thì cậu cứ như vậy đi"
Hàn Tử Diên nhìn Cố Thanh rồi nói:
"Tôi thấy là có gì đó không ổn, biểu cảm của Dương Dương không đúng lắm"
Hoàng Băng gật đầu nói:
"Nhìn em ấy có vẻ rất buồn "
Hàn Diệt Phong đồ mồ hôi định đứng lên đi vào nhà vệ sinh để xem Ôn Dương như thế nào thì đã bị Hạ Kiêu kéo ngược trở lại theo lệnh của Cố Thanh, Cố Thanh dùng ánh mắt bất cần đời nhìn Hàn Diệt Phong rồi nói:
"Cậu bây giờ chạy vào thì xem như là không đạt được mục đích đâu"
Hàn Diệt Phong im lặng mà miễn cưỡng ngồi xuống nhưng trong lòng lại lo lắng nhìn về phía cửa nhà vệ sin-h.Mấy ngày sau đó theo như kế hoạch của Cố Thanh thì Hàn Diệt Phong buộc phải tránh mặt Ôn Dương liên tục mấy ngày và đương nhiên khi Ôn Dương hỏi thì cả bốn người Hoàng Băng đều phải nói không biết Hàn Diệt
Phong ở đâu hết,cứ như vậy kéo dài liên tục bốn năm ngày bọn họ không gặp nhau kể cả khi là về ký túc xá Hàn
Diệt Phong cũng sẽ tránh mặt Ôn Dương.
Ôn Dương trong khoảng thời gian đó thì trong lòng rất rối ren và lo lắng sợ rằng Hàn Diệt Phong không cần cô nữa,đây là lần đầu tiên cô đem lòng yêu một ai đó cô rất sợ việc phải mất đi.Bốn năm ngày qua Ôn Dương rất tủi thân khi Hàn Diệt Phong lạnh nhạt với cô thậm chí là không để tâm đến Ôn Dương.
Còn Hàn Diệt Phong bốn năm ngày nay bị ép phải tránh mặt Ôn Dương khiến hắn vô cùng khó chịu, bình thường không ở cạnh Ôn Dương một chút Hàn Diệt Phong đã nhớ cô đến phát điên lần này còn phải lạnh nhạt với cô hắn thật sự là chịu không nổi nhưng vẫn bị Cố Thanh ép.
Cho đến tận hôm nay, Hoàng Băng kéo Ôn Dương và Hàn Tử Diên đi ra trung tâm mua sắm, Hoàng Băng cũng gọi thêm Hoa Kiều và Nguyệt Tước đi cùng cho vui,Ôn Dương ban đầu vì có chuyện buồn trong lòng mà không muốn đi đâu nhưng lại bị Hoàng Băng kéo đi vì đây cũng là một phần trong kế hoạch của bọn họ.
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ chỉ có Ồn Dương là im lặng gương mặt buồn tủi nhìn ở dưới chân mà đi, khi bọn họ vào đến trung tâm mua sắm đi dạo hết mấy vòng thì cả đám đi đến một nhà ăn định sẽ mua gì đó thì Ôn Dương lại vô tình nhìn thấy Hàn Diệt Phong và cô bạn có mái tóc màu hạt dẻ đó đang đứng ở phía gần cửa sổ bên kia.
Ôn Dương đứng hình chưa kịp để cô có phản ứng thì cô nghe cô bạn đó nói:
"Diệt Phong em thích anh"
Giọng nói mềm mại khiến người khác phải động lòng, Ôn Dương nghe rõ từng chữ một thì lúc này thứ khiến cô thất kinh hơn là cô bạn đó đã nhón chân hôn Hàn Diệt Phong,Ôn Dương nhìn thấy Hàn Diệt Phong không hề phản kháng mà cô chết lặng Ôn Dương vội vã chạy đi.
Hoa Kiều thấy vậy liền gọi với theo:
"Dương Dương!!!"
Lúc này một bóng người liền lướt ngang qua bọn họ khi họ nhìn kỹ lại đó là Hàn Diệt Phong, Nguyệt Tước và Hoa Kiều tức giận quay phắt sang phía cô bạn kia, Nguyệt Tước tức giận lớn tiếng:
"Này cậu kia,cậu quá đáng vừa phải thôi, cậu có biết anh Diệt Phong đã có bạn gái rồi không cậu thích làm tiểu
tam lam sao ha"
Cô bạn đó từ một cô bạn vui vẻ lúc này liền đổi sang một gương mặt lạnh lùng mà không biểu cảm nhìn bọn họ, Hoa Kiều tức giận liền lớn tiếng:
"Còn dám kiêu ngạo!!! Tôi đánh chết cậu"
Nguyệt Tước và Hoàng Băng không kịp ngăn cản thì Hoa Kiều đã lao về phía cô bạn đó, Hạ Kiêu lúc này từ đâu xuất hiện nắm chặt lấy cổ tay Hoa Kiều mà lạnh giọng nói:
"Này định đánh ai vậy hả!!!"
Hoa Kiều nhìn thấy Hạ Kiêu thì liền sợ hãi lúc này cô bạn kia liền lên tiếng:
"Hạ Kiêu buông tay,đây là bạn của bảo bối đấy"
Hạ Kiêu lập tức hất mạnh tay Hoa Kiều ra ,Hoa Kiều lúc này xoa xoa cổ tay đã ửng đỏ của mình nhưng vẫn thập phần bất bình thay Ôn Dương:
"Anh Hạ Kiêu tới cả anh cũng bảo vệ cô ta sao!!!Cô ta đã làm Dương Dương buồn đó!!!Cô ta,..."
Hoa Kiều chưa nói hết thì:
"Phụt,..haha"
Hoàng Băng dựa vào người Hàn Tử Diên mà cười vui vẻ, Hàn Tử Diên đứng để Hoàng Băng tựa vào nhưng vẫn đang quay mặt sang nơi khác mà nhịn cười, Hoàng Băng vừa che miệng cười vừa cố gắng nói:
"Haha,em đừng tức giận hahaha,em nhìn kỹ xem cậu ấy là ai hahahaha"
Hoa Kiều và Nguyệt Tước ngơ ngác nhìn Hoàng Băng và Hàn Tử Diên mà khó hiểu bọn họ bình thường không phải thương Ôn Dương nhất sao,sao bây giờ Ôn Dương thành ra như vậy một người thì bảo vệ kẻ gây chuyện hai người còn lại chỉ đứng cười.
Hoa Kiều và Nguyệt Tước quay lại nhìn thì thấy Hạ Kiêu đang đứng ôm cô bạn có mái tóc hạt dẻ đó, Hoa Kiều chưa kịp tức giận thì cô bạn đó đưa tay lên phía cô của mình nắm lấy gì đó rồi kéo ra, một lớp da mặt bị kéo ra cả mái tóc màu hạt dẻ cũng kéo ra để lộ mái tóc màu đen cùng đôi mắt màu đỏ rực gương mặt với góc cạnh thanh tú.
Nguyệt Tước và Hoa Kiều đều đứng hình, Nguyệt Tước lên tiếng:
"Anh,anh Cổ Thanh"
Cố Thanh nhìn hai người tay thì cầm món đồ cãi trang đó mà đưa cho Hạ Kiêu, Hạ Kiêu bĩu môi lên tiếng:
"Tiểu Thanh lúc nãy em,..."
Cố Thanh chưa để Hạ Kiêu nói hết thì đã lên tiếng:
"Đó là canh góc cạnh,đứng từ xa sẽ như đang hôn nhau nhưng ở gần thì mới thấy rõ em chỉ là nhón chân lên thôi, hơn nữa em chạm vào vai Hàn Diệt Phong, cậu ta ghét bỏ ra mặt luôn mà hôn hít cái nổi gì "
Cố Thanh tỏ ra khó chịu, lúc này Hàn Tử Diên cố để nhịn cười lên tiếng:
"Mà lúc nãy thấy biểu cảm của Dương Dương không nói được tốt lắm,bị làm cho tức giận thật hay gì rồi"
Ba người còn lại nghe vậy cũng gật gật đầu, Nguyệt Tước liền lên tiếng:
"Chuyện này, chuyện này là sao"
Hoàng Băng cười vui vẻ nói:
"Đi thôi vừa đi chị vừa giải thích cho hai em"
Ôn Dương bên này vì uất ức và tức giận mà chạy đi chạy thật nhanh đến một con hẻm cô dừng lại để thở, tâm tình lúc này rối bời "Tại sao anh ấy không đẩy ra chứ tại sao vậy".
Ôn Dương lấy tay vò đầu mà không thể nghĩ ra được bất cứ kỳ lý do nào ngoại trừ lý do Hàn Diệt Phong đã thích cô gái đó.Ôn Dương tức giận nhưng cũng bất lực vô cùng tay cô nắm thành quyền mà trút giận lên bức tường, cô đấm thật mạnh vào bức tường khiến toàn bộ bức tường đều nứt toác ra một lỗ lớn ,tay Ôn Dương vì vậy mà cũng rỉ máu.
Hàn Diệt Phong chạy theo cô đến con hẻm thì thấy cảnh này nhưng hắn không nhìn được biểu cảm của Ôn
Dương,Hàn Diệt Phong tiến đến thì Ôn Dương hơi thở ra xoay lưng về phía Hàn Diệt Phong mà định rời đi.
Hàn Diệt Phong vội chạy đến nắm lấy một bên tay đang rỉ máu của Ôn Dương mà kéo lại, gương mặt Ôn Dương xoay qua Hàn Diệt Phong bất chợt mở to hai mắt nhìn gương mặt bình thường vui cười bây giờ đã vương lại một vài giọt nước mắt rời rạc.Ôn Dương liền phản kháng kịch liệt nói:
"Anh buông em ra!!Em không muốn nói chuyện với anh!!! Buông ra anh đi gặp cô bạn đó đi!!!Em không muốn gặp anh!!!Anh đùa chán chê rồi thì nói chia tay là được chứ gì!!!Mau buông em ra!!!"
Hàn Diệt Phong vội vàng ôm chặt cô vào trong lòng nói:
"Mèo con nghe anh nói"
Ôn Dương đánh vào lưng Hàn Diệt Phong mà gào lên:
"Buông em ra!!!Em ghét anh!!!Em không muốn nghe!!!Đồ lừa đảo!!!Đồ lừa gạt!!!Em không muốn nghe bất cứ lời nói dối nào của anh hết!!Tránh xa em ra đồ đáng ghét!!!"
Hàn Diệt Phong ôm chặt Ôn Dương trong lòng mà nói:
"Xin lỗi mèo con đừng tức giận,anh sai rồi"
Ôn Dương vừa tủi thân vừa tức giận vừa đau cảm xúc dồn dập hết vào cùng một lúc nước mắt không kiềm được mà khóc nấc lên:
"Hức hức buông em ra em không muốn nghe!!! Em không muốn cần lời xin lỗi của anh!!!Hàn Diệt Phong anh là đồ lừa gạt!!!Là đồ đáng ghét huhu"
Hàn Diệt Phong nghe tiếng khóc của cô thì càng ghì chặt cô trong lòng hơn hắn lần này là đi quá đà rồi, Ôn Dương khóc nấc lên nói:
"Đồ lừa gạt hức hức em đã tin tưởng anh như vậy anh lại đâm sau lưng em!!!Ai nói em không biết ghen hay tức giận chỉ là em tin tưởng anh mà thôi!!! Nhưng em tin lầm người rồi!!Anh mau buông em ra!!!Em đánh anh đấy!!!
Mau buông em ra đồ khốn kiếp đồ chết tiệt đồ đáng ghét đồ cầm thú buông em ra!!!"
Hàn Diệt Phong đau lòng càng ôm chặt cô hơn mà nói:
"Um,em đánh đi,em mắng đi,đánh đã rồi,mắng đã rồi thì đừng tức giận nữa,anh xin lỗi,đều là lỗi của anh, là anh không hiểu được em rồi xin lỗi em mèo con "
Ôn Dương tức giận vùng vẫy tay đấm thùm thụp vào lưng Hàn Diệt Phong mà nói:
"Hàn Diệt Phong mau buông em ra hôm nay em sẽ ngoại tình cho anh thấy!!!Anh hôn cô gái đó thì em đi tìm một tên đàn ông khác hôn!!!Em không cần anh mau buông em ra em sẽ ngoại tình cho anh thấy huhuhu!!!
Hàn Diệt Phong liền tức giận buông cô ra để cô đối mặt với mình:
"Ôn Dương em dám,..."
Ôn Dương tức giận nói:
"Anh thử xem em dám không ai cũng được bây giờ em hôn bất cứ một người nào mà em gặp!!!Là anh phản bội em trước em làm y hệt lại thì sao hả!!!Em nói cho anh biết ưm,..."
Ôn Dương chưa nói hết câu thì đã bị Hàn Diệt Phong cưỡng hôn mà chặn miệng cô, hắn luồn lưỡi vào khoang miệng Ôn Dương mà khoáy đảo liên tục hút hết dưỡng khí của Ôn Dương, Ôn Dương muốn đẩy hắn ra nhưng sức mạnh quá chênh lệch nên cô không thể đẩy ra được mà cam chịu để Hàn Diệt Phong hôn.
Ôn Dương bị hút hết dưỡng khí mà không ngừng thở dốc sau khi Hàn Diệt Phong buông cô ra, Hàn Diệt Phong hôn lên những giọt nước mắt của cô mà nói:
"Mèo con,đừng tức giận cũng đừng khóc anh sẽ đau lòng"
/238
|