Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 34: Hối lộ

/285


Edit: Trang Nguyen

Beta: Tiểu Tuyền

Hàn Thanh Tùng đi ra ngoài tìm Bộ trưởng Triệu.

Tôn Trác Văn tức giận tới mức cắn răng, nói với  Hoàng Vĩ Trung: “Cái gì chứ, chờ lúc anh ta cầu xin tôi, tôi cũng không thèm ăn.”

Hoàng Vĩ Trung lại khuyên hắn đừng nóng giận: “Hàn cục mới đến, vừa mới chuyển nghề, từ bộ đội đến đây, không biết tập tục của chúng ta.”

Bọn họ ở nơi này, bình thường quan mới đến nhậm chức đều sẽ đãi cấp dưới một bữa cơm, dĩ nhiên cấp dưới cũng đưa lên “Lễ mọn”, lôi kéo tình cảm, tất cả đều vui vẻ. Nào biết đâu rằng Hàn Thanh Tùng này không theo như lẽ thường ra bài, khắp nơi đều lộ vẻ ngu đần, không hợp nhau.

Hàn Thanh Tùng đi tìm Bộ trưởng Triệu, hỏi thăm lương thực liên quan đến đâu rồi.

Bộ trưởng Triệu cười nói: “Đến rồi, sau này ở công xã của chúng ta.” Lại hỏi: “Sau này Hàn cục ăn ở căn tin hay về nhà?”

Hàn Thanh Tùng: “Sớm tối thì ăn ở nhà, nếu buổi trưa đến không kịp thì ăn ở căn tin.” Nếu quả thật gặp phải lúc có việc, bắt đầu bận rộn cũng quá sức.

Trừ khi cả nhà đều ở tại đại viện, nếu không một ngày ba bữa có thể ăn ở căn tin, những người khác căn bản cũng ăn cơm trưa ở nơi này, thậm chí có rất nhiền người ba bữa đều về nhà ăn.

Như vậy có thể chờ đem lương thực nhận được là mang về nhà, có thể phụ cấp thêm khẩu phần lương thực trong nhà.

Bộ trưởng Triệu thấy anh nói chuyện nghiêm trang vô cùng nghiêm túc, khác hẳn phong cách cán bộ cơ sở ở nông thôn luôn cười ha hả hoà mình, tạm thời không biết được tính tình.

Ông nói: “Biết Hàn cục không có phiếu lương thực, tôi liền nói phát trước hai ngày. Nếu cậu muốn về nhà ăn, có thể đi đến căn tin viết tờ đơn rồi đi đến chỗ quản lý lương thực lấy lương thực về.”

Muốn lĩnh bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, khơi thông với tổ trưởng căn tin là được.

Hàn Thanh Tùng liền nhận lấy phiếu lương thực tháng này và tháng sau của mình, những thứ khác chờ thêm hai ngày phát cùng mọi người.

Anh đi trước đến căn tin viết tờ đơn rồi đi đến phía sau công xã nơi quản lý lương thực nhận ba mươi cân lương thực, trong đó một nửa lương thực tinh (bột mì trắng và gạo), một nửa khác nữa dựa theo phẩm chất đổi thêm bột cao lương cùng bột ngô.

Bình thường nhân viên cơ quan làm việc một tháng được ba mươi cân  phiếu lương thực, sáu phần bột tinh, bốn phần lương thực phụ.

Có điều giữa chuyện này cũng có chút loạn.

Nhân viên công xã sinh trưởng ở địa phương, là một cân trực tiếp đưa  vào miệng như các loại bánh bao, bánh ngô… đây là quy định ban xuống trong thời kỳ khó khăn, đến nay không có bỏ đi, cơ sở cán bộ địa phương hết sức có ý kiến, bởi vì căn bản không đủ ăn nên phải nghĩ biện pháp khác.

Mà trong huyện hoặc quan hệ chuyển ra bên ngoài, chính là một cân lương thực được gia công tốt, có thể để chính mình nhào bột mì làm các món này.

Hàn Thanh Tùng không giống với người khác, toàn bộ bốn mươi bốn cân của anh đều là lương thực tinh (gồm bột mì trắng và gạo).

Chỗ tốt như vậy chính là, muốn ăn lương thực phụ (gồm ngô, khoai, sắn, đậu), có thể cầm phiếu lương thực của mình đi đổi, một cân lương thực tinh có thể đổi lại ba đến năm cân lương thực phụ cùng loại, thậm chí nếu như đổi lấy khoai lang có thể đổi được bảy tám cân.

Có điều thời điểm ăn không đủ no, rất nhiều người đều cầm phiếu lương thực tinh đi đổi lại lương thực phụ, dù sao lương thực phụ nhiều, về nhà nhân khẩu nhiều cũng có thể lấp đầy bụng.

Anh dùng phiếu mười lăm cân lương thực tinh đổi được năm mươi cân bột bắp cùng mì, mặt khác một cân phiếu lương thực có ba lít du, tất cả anh đều đổi.

Công nhân viên chức quản lý lương thực kia còn chủ động tiết lộ với anh tất cả phúc lợi quản lý lương thực, có thể dùng tiền không cần phiếu để mua dầu hoả, nhiều nhất năm cân, ít nhất một thùng.

Quản lý lương thực ở đơn vị lớn như thế này, dầu hoả đều bị lấy đi, theo như quy định một tháng bọn họ có mấy thùng lớn.

Trước kia thời điểm căng thẳng thì không đủ dùng, có điều bây giờ điều kiện kinh tế đã khá hơn nhiều so với thập niên 60, quản lý lương thực cũng rất dư dả, không những công nhân viên chức có thể được lợi béo bở, nhiều sở trưởng còn có thể lấy đi bán.

Cái này không tính là không tuân theo quy định, chỉ xem như phúc lợi của bọn hắn.

Dĩ nhiên, không phải tùy tiện ai cũng có thể mua được, căn bản phải có địa vị hoặc quan hệ mới có thể mua được.

Ở nông thôn nhóm xã viên muốn đến đại đội nhận phiếu dầu hỏa, một tháng cũng chỉ có ba lượng đến nửa cân, thời điểm khó khăn một năm cũng chỉ có năm cân, vô cùng túng thiếu.

Trong thành một tháng có nửa cân, cán bộ tự nhiên được nhiều một chút, nhưng có vài đơn vị quốc doanh sẽ phất lên, đãi ngộ tốt hơn nhóm xã viên rất nhiều.Đây chính là sự khác nhau của thành thị và nông thôn, xã viên và đơn vị quốc doanh, cho nên dân chúng đều hâm mộ người ăn lương thực nhà nước, cố gắng chảy máu đầu cũng muốn vào thành phố.

Hàn Thanh Tùng đổi lấy lương thực mang theo dầu hoả trở về đại viện, vừa đúng lúc đến buổi trưa, bắt đầu ăn cơm trưa.

Căn tin thực đơn đơn giản, bánh bao, mì sợi, bánh bột ngô, rau cải cả nồi, căn bản đều không có bao nhiêu dầu, tất nhiên dầu được nhóm xã viên ưa thích hơn, thậm chí bên trong còn có chút ít vụn thịt.Món chính cần phiếu lương thực với tiền, rau thì chỉ cần trả tiền.Có đôi khi căn tin cũng sẽ làm vài món thịt, nhưng phải tốn nhiều tiền, so với việc cầm tiền đi mua thịt còn mắc hơn một nửa. Mặt khắc có thể gọi thêm rau xào, cái này càng đắt hơn.

Hàn Thanh Tùng cũng không ăn đồ ăn của mình, khiêng lương thực, bỏ thịt vào trong túi đeo, mang theo thùng dầu hỏa đi về nhà.

Buổi trưa Hàn Thanh Tùng trở về, Lâm Lam rất vui mừng, không ngờ anh còn khiêng lương thực trở về, còn có dầu hoả!

“Ăn cơm chưa?”

Hàn Thanh Tùng đem cơm hộp và túi đều giao cho cô: “Còn chưa ăn.”

Lâm Lam nhìn thấy trong túi có thịt, nhất thời ánh mắt đều sáng lên.

Thật tốt quá! Không biết đã bao nhiêu ngày không được ăn thức ăn mặn rồi. Cô sợ bọn nhỏ vừa nghe thấy có thịt ăn sẽ vui mừng la to khiến người ta ganh ghét, nên không lộ ra, chỉ chờ cơm nước xong xuôi tranh thủ thời gian chế biến thịt. Không có tủ lạnh, sợ hư thịt, cơ bản cắt trước thành khối rán sơ cho ra mỡ, chỉ cần không thêm muối và nước, còn dư lại từ từ ăn sẽ không bị hư.

Hàn Thanh Tùng nhìn mặt mày cô đều mang theo nụ cười, cảm thấy mua thịt này rất có lời, ngày hôm sau phải cảm ơn tổ trưởng tổ đồ tể mới được.

Thấy anh trở về, mấy đứa nhỏ vốn không chịu ăn cơm chỉ lo tranh đoạt radio, lập tức giả bộ như không có chuyện gì, gọi một tiếng cha rồi đều vội vàng ăn cơm.

Lâm Lam đem thức ăn Hàn Thanh Tùng mang về đặt lên bàn: “Thử xem thức ăn ở căn tin có ngon hơn đồ ăn nhà chúng ta không.”

TamVượng vui vẻ nói: “Căn tin có thịt vụn, có chất béo!”

Lâm Lam lại bảo bọn nhỏ ăn thức ăn Hàn Thanh Tùng mang về.

Hàn Thanh Tùng bỏ lương thực vào trong lu, rửa tay đến ăn cơm.

Lâm Lam chưng bí đỏ hấp bánh bột ngô, mặt khác còn có tôm khô chưng với trứng, mùa thu rau cải ở bên trong vườn rau càng ngày càng ít, mấy ngày nữa cũng chỉ có thể ăn các loại bí đỏ, củ cải trắng, cải trắng…

Lâm Lam nói: “Anh đi xe đạp đi, không nên đi trễ.”

Hàn Thanh Tùng nói: “Không xa, đi làm cũng dễ dàng hơn.”

Bọn nhỏ giành nhau ăn xong, vội vội vàng vàng đi học, sợ bị cha tóm lấy giáo huấn.Lâm Lam nói: “Anh không nên nghiêm túc như vậy, anh nhìn xem tụi nhỏ đều sợ anh.”

Hàn Thanh Tùng nhìn cô: “Anh nghiêm túc?”

Lâm Lam lộ ra một nụ cười dí dỏm: “Anh không nghiêm túc, em nghiêm túc.”

Hàn Thanh Tùng nhìn cô, ánh mắt ổn định lại, không tự chủ mà cong khóe môi: “Phiếu lương thực mấy ngày cuối cùng của tháng này và tháng sau đều nhận cả rồi, những phiếu khác phải hai ngày nữa mới phát.”

Lâm Lam vui mừng nói: “Anh về nhà thật tốt, chúng ta đều có thể đi theo hưởng phúc rồi.”

Nhớ đến phong thư báo cáo kia, cô có chút chột dạ, sợ trong lòng Hàn Thanh Tùng khúc mắc, tất nhiên muốn cảm ơn anh đã trở về, để cho anh có cảm giác bản thân được cần mà cảm thấy thành tựu, cũng muốn để cho anh cảm giác được cô và bọn nhỏ đều lệ thuộc vào anh và cảm kích anh.

Nghe cô nói như vậy, Hàn Thanh Tùng có chút khó xử, nông dân nói chuyện thô lỗ, ít khi biểu đạt tình cảm như vậy, sẽ khiến người ta cảm thấy buồn nôn. Có điều trong lòng anh rất hưởng thụ.

Anh lại kể cho cô biết kết quả xử phạt của năm người Triệu Kiến Thiết, trong lòng Lâm Lam vui vẻ, ngoài miệng lại nói: “Chú tư nhà chúng ta cũng bị xử phạt nặng như thế sao? Sợ rằng mẹ chồng khó tiếp nhận được.”

Hàn Thanh Tùng nói: “Đi nông trường không phải chuyện xấu, có người trông chừng cũng có thể yên phận một chút, tránh cho sau này gây ra phiền toái.”

Lâm Lam không hề nói gì nữa.

Ăn cơm xong anh vẫn đi làm như cũ, đến công xã, Hoàng Vĩ Trung tỏ vẻ xế chiều đã đem thẩm phán (thẩm lí và phán quyết) báo cáo cho bên dưới gửi đi, buổi sáng ngày mai sẽ tuyên án, sau đó có thể áp giải người đi nông trường lao động cải tạo.

Hàn Thanh Tùng nói: “Tuyên án ngày mai giao cho cách ủy hội.”

Cách ủy hội tuyên án, cục công an mang theo dân binh áp giải.

Tôn Trác Văn nhận định Hàn Thanh Tùng muốn trốn tránh trách nhiệm, để cho người ta tưởng rằng Cách ủy hội phán xử, không nhịn được nói: “Hàn cục, cách ủy hội tuyên án không thành vấn đề, nhưng chữ ký thẩm phán là của chúng ta, cái này có muốn chối cải cũng không xong.”

Hàn Thanh Tùng quay đầu nhìn: “Chối cải cái gì? Phán sai lầm rồi sao?”

Tôn Trác Văn không nghĩ đến Hàn Thanh Tùng lại hỏi thẳng như vậy, không uyển chuyển chút nào, khiến cho hắn xuống đài không được, rất lúng túng.

Lập tức Hoàng Vĩ Trung nói: “Không có không có, Hàn cục phán rất đúng.”

Lúc này phía bên ngoài vang lên một giọng nói: “Hàn cục, La Hải Thành đến đây trình diện!”

Hoàng Vĩ Trung nói ngay: “Hàn cục, đây là La Hải Thành, La đội trưởng, là liên trưởng dân binh công xã của chúng ta, đại đội trưởng cục công an.”

La Hải Thành sải bước đi vào: “Hàn cục!”

Hàn Thanh Tùng đứng dậy bắt tay với hắn: “Đồng chí La Hải Thành, chào cậu.”

Tôn Trác Văn ở một bên thấy vậy có chút chua, lúc cục trưởng trước còn làm việc, tên La Hải Thành này còn đối nghịch cùng hắn, chê cười hắn nữa.

Hàn Thanh Tùng trò chuyện với La Hải Thành mấy câu, thoáng hiểu rõ tình trạng an ninh bên trong khu trực thuộc công xã, biết không có vấn đề gì, chủ yếu là huấn luyện đám dân binh.

La Hải Thành lại đem kế hoạch huấn luyện giao cho Hàn Thanh Tùng xem qua: “Hàn cục, xin chỉ giáo.”

Hàn Thanh Tùng nhìn thoáng qua: “Không tệ, cứ dựa theo đây mà làm. Tất cả đội sản xuất của đại đội huấn luyện dân binh phải linh hoạt, luyện tập lúc nông nhàn, ngày mùa thì bắt đầu làm việc, các đại đội chú ý tuần tra canh đồng.”

“Dạ!”

“Ngày mai sau khi tuyên án kính xin La đội trưởng dẫn người áp giải bọn họ đi nông trường.” Hàn Thanh Tùng nói.

La Hải Thành cười nói: “Hàn cục đã dặn dò, nhất định sẽ làm tốt.”

Tôn Trác Văn hận không được đá bay La Hải Thành, nhìn bộ dạng nịnh  bợ của nó kìa, giả bộ cái gì chứ.

Đến chiều Hàn Thanh Tùng làm quen với hoàn cảnh một chút, lại đi đến chỗ tạm giam của cục công an.

Nơi tạm giam cũng chỉ là một căn nhà nhỏ hẻo lánh, lúc này tội phạm cũng không bị trói gô, anh đi thẳng vào bên trong một cánh cửa, chờ tuyên án xong thì đưa đi nông trường lao động cải tạo.

Hai ngày trước, Hàn Thanh Hoa đã bị đuổi về công xã, bây giờ bị giam chung một chỗ với bốn người Triệu Kiến Thiết. Lúc gặp mặt nhau, Triệu Kiến Thiết liền tức giận, cùng với mấy người Sấu Tử đánh Hàn Thanh Hoa một trận.Nếu như không phải Hàn Thanh Hoa báo cho hắn biết 1.500 đồng tiền kia thì làm sao hắn nảy sinh tà niệm, dẫn theo người đi ăn trộm, kết quả bị Hàn Thanh Tùng bắt tại trận? Thậm chí hắn còn hoài nghi có phải Hàn Thanh Hoa cố ý hay không, Hàn Thanh Hoa lại nói oan uổng, cậu ta chẳng qua chỉ cung cấp tin tức, tại sao có thể đẩy hết trách nhiệm lên người cậu ta chứ? Cậu ta cũng không biết khi đó anh ba trở về mà.

Hàn Thanh Tùng đứng ở ngoài tường, nhìn mấy người trong sân.

Triệu Kiến Thiết vẫn là tên đầu sỏ của bọn họ, ánh mắt lúc nhìn Hàn Thanh Hoa vô cùng không tốt, muốn gây chuyện với hắn ta, mượn cớ muốn đánh Hàn Thanh Hoa một trận nữa.

Hàn Thanh Hoa vừa nhìn thấy Triệu Kiến Thiết đi về phía mình, lập tức la lên: “Cứu mạng, cứu mạng, lại muốn đánh người rồi!”

Dân binh chịu trách nhiệm canh giữ quát lên một tiếng: “Triệu Kiến Thiết, anh đàng hoàng một chút.”

Triệu Kiến Thiết ngậm cọng cỏ khô trong miệng, lưu manh vô lại nói: “Làm sao, tôi đã rất đàng hoàng rồi, người ta là em trai ruột của cục trưởng mới, tôi nào dám động đến một đầu ngón tay chứ.”

Vừa nói liền nhổ một cái về phía Hàn Thanh Hoa, khinh miệt nói: “Anh trai mày cũng là cục trưởng, mày còn không cầu xin cho tốt vào, để cho anh ta thả mày.”

Nói gần nói xa cũng là uy hiếp, để cho Hàn Thanh Hoa hiểu rõ ràng một chút, nhanh chóng cầu tình, tốt nhất cũng bỏ qua cho mình. Thật ra chỉ cần Hàn Thanh Tùng thả em trai của mình, Triệu Kiến Thiết cũng có biện pháp đi theo cùng, không thể nào chỉ thả em trai của anh ta mà còn nhốt những người khác, nếu như vậy thì có thể viết thư báo cáo.Cho nên Hàn Thanh Tùng chỉ cần thả em trai, mình cũng có thể tự do.

Hàn Thanh Hoa uất ức muốn chết, trong lòng vô cùng hận Lâm Lam cùng Đại Vượng, tất nhiên cũng vừa hận vừa tức với Hàn Thanh Tùng.Nếu như cậu ta có thể về nhà, nhất định sẽ báo thù!Nếu như không phải Lâm Lam thì cậu ta sẽ không bị bắt, cũng sẽ không bị Triệu Kiến Thiết đánh, càng sẽ không bị nhốt ở nơi này, còn sắp bị đưa đến nông trường lao động cải tạo!

“Anh ta chỉ biết đại nghĩa diệt thân, làm sao có thể thả tôi chứ.” Hàn Thanh Hoa tức giận nói.

Lúc này dân bình canh giữ đến đây dẫn Hàn Thanh Hoa đi.

Triệu Kiến Thiết âm dương quái khí nói: “Ơ, đây là muốn thả ra à.”

Trong lòng Hàn Thanh Hoa vui mừng, lập tức đi theo.

Thoáng chốc, cậu ta đã bị dẫn đến phòng thẩm vấn, cậu ta liếc mắt liền nhìn thấy Hàn Thanh Tùng đang đứng ở nơi đó, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, mạnh miệng nói: “Làm sao, bây giờ muốn thả tôi về nhà à?”

Hừ, cũng biết anh không dám giam tôi lại mà, xem mẹ có cằn nhằn chết anh không.

Hàn Thanh Tùng khoanh tay đứng ở cửa sổ, lúc này quay đầu nhìn, ra hiệu bảo cậu ta: “Ngồi.”

Hàn Thanh Hoa cứng cổ, kiên cường nói: “Nói cho anh biết, đã muộn!”

Vừa về đến cũng không tranh thủ bảo lãnh mình về nhà, lúc này không trấn áp được mẹ già lại đến nơi này thả người? Ông đây còn không muốn trở về đâu?

Cậu ta đắc ý nói: “Tôi nói cho anh biết, nếu anh không đưa cho tôi 1.500 đồng tiền cùng giấy vay vợ một ngàn đồng kia thì tôi sẽ không trở về.”

Hàn Thanh Tùng kinh ngạc nhìn hắn: “Có phải cậu hiểu lầm gì không?”

Trong lòng Hàn Thanh Hoa hồi hộp: “Thế nào, anh còn dám không thả tôi về nhà?”

Hàn Thanh Tùng: “Cậu không có chút hối cải nào.”

Hàn Thanh Hoa: “Tôi sửa cái gì? Tôi chỉ xem sách thì như thế nào? Anh hỏi một chút xem trong trường học có ai không nhìn thấy? Đến trường biết chữ để làm gì?Lại không cho học lên đại học, cũng không sắp xếp công việc cho, không phải chỉ còn lại xem sách thôi sao? Sách cũng không cho xem, trả hết cho chó má học à?”

Hàn Thanh Tùng nhíu mày, buông tay cánh tay ra, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn cậu: “Cậu dẫn người ngoài trộm cắp, lại không có một chút hối hận?”

“Hối hận?” Hàn Thanh Hoa ngẩng cằm lên: “Tôi hối hận cái gì? Tôi làm sai cái gì? Vợ của anh trộm tiền của tôi, buộc tôi viết giấy nợ, sao anh không nói tiếng nào? Cô ta có 1.500 đồng tiền, trong thôn người nào không biết? Làm sao lại nói là tôi nói ra? Coi như là tôi nói thì như thế nào? Anh em như thể chân tay, đàn bà như quần áo? Chúng ta còn là người một nhà, người đàn bà kia chẳng qua chỉ là người ngoài, anh nên bỏ cô ta, nếu không sớm muộn gì mẹ cũng bị cô ta làm tức giận…”

“Ầm” một quyền, Hàn Thanh Hoa ngã xuống đất, không dám tin nhìn Hàn Thanh Tùng: “Anh, anh đánh tôi? Anh không bao giờ là anh ba của tôi nữa!”

Hàn Thanh Tùng thả lỏng bàn tay, nhẹ nhàng đi qua: “Cái này gọi là cảnh cáo. Cậu vẫn nên đi đến nông trường tự kiểm điểm lại.”

Anh chỉ dùng một phần sức lực, sao có thể gọi là đánh?

Hàn Thanh Tùng xoay người rời đi.

Hàn Thanh Hoa bị dọa sợ, sắc mặt đều trắng, không kịp đứng lên liền bò về phía Hàn Thanh Tùng: “Anh ba, anh ba, anh không thể bỏ mặc em, anh ba, em sai rồi, em sai rồi, van xin anh mau thả em về nhà, em không muốn đến nông trường lao động cải tạo làm việc đâu!”

Hàn Thanh Tùng lại không để ý tới cậu ta, sải bước mà rời đi.

Thời điểm đi ngang qua sân, Triệu Kiến Thiết đến gần, cười nói:  “Hàn cục, tiểu nhân khốn kiếp, tiểu nhân có mắt như mù, kính xin Hàn cục bớt giận.”

Vừa nói hắn giơ tay tát vào miệng mình hai cái.

Hàn Thanh Tùng lại không nhìn, tiếp tục sải bước đi ra ngoài.

Triệu Kiến Thiết gấp đến độ đi theo anh: “Hàn cục, ngài đừng chấp nhặt với thằng du côn cắc ké như tôi, tôi đây không có đầu óc, luôn vô liêm sỉ như vậy, chú của tôi…”

Hàn Thanh Tùng lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm chú của anh hay ông bà anh, người phạm tội thì phải lao động cải tạo.”

Anh không quay đầu lại mà thẳng bước rời đi.

Triệu Kiến Thiết nhìn anh ta cứ vô tình rời đi như vậy, trong phòng phía sau còn truyền đến tiếng la khóc thảm thiết của Hàn Thanh Hoa, liền cao giọng châm chọc nói: “Hàn Thanh Tùng, mày đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”

Hắn từ nhỏ cũng bị người nhà làm hư, ở bên ngoài gây chuyện, nếu người khác tìm đến cửa nói Kiến Thiết nhà các người đánh con của chúng tôi, bọn họ sẽ nói”Kiến Thiết của chúng tôi là một đứa bé nghe lời, hiểu chuyện, chưa bao giờ đánh người.” Bởi như vây, Triệu Kiến Thiết lại càng ngày càng gàn dở. Cộng thêm có người chú làm trong nhà xưởng cách ủy hội, tất cả mọi người đều muốn nịnh bợ, chú của hắn không có con cái lại thương hắn nhất, nuông chiều hắn, khiến hắn càng ngày càng hư không tưởng tượng nổi.

Ở trong huyện, cho dù con cái lãnh đạo cách ủy hội cũng không trâu bò bằng hắn, ra cửa lắc lư ở bên ngoài, đều cho rằng hắn mới là con của chủ nhiệm cách ủy hội đấy.

Kết quả chẳng ai ngờ rằng Hàn Thanh Tùng căn bản không cho mặt mũi, không sợ đắc tội với người, cũng không nói đến nhân tình, quả thực là làm cho người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.

......

Trong phòng làm việc của cục công an huyện cách ủy hội, phó cục trưởng Lý đang muốn ra cửa, chú hai Triệu Kiến Thiết mang theo hai chai rượu: “Đại cục trưởng, đây là muốn đi ra ngoài sao?”

Thời điểm Triệu Kiến Thiết lừa dối Hàn Thanh Hoa tất nhiên sẽ không nói ra quan hệ nhân mạch của nhà mình, căn bản cũng chỉ nói chú hắn ở bộ vũ trang, bộ nghĩa vụ quân sự cũng biết chú ấy, thật ra chú hai hắn có quan hệ rất gần với cách ủy hội của huyện, khá có tiếng nói.

Lý phó cục và chú hai Triệu là bạn học từ hồi nhỏ, hai người cũng xem như có mối quan hệ không tệ từ nhỏ, những năm gần đây lúc văn công võ đấu, hai người đều là thành viên tích cực. Lý thuận lợi vào cục công an, làm phó cục trưởng, Triệu tiến vào nhà xưởng cách ủy hội, cũng coi như bè phái có thực quyền.

Hắn cười gật đầu với chú hai Triệu: “Cậu đem trả lại cho tôi một bộ, không có chuyện gì, ông già không thoải mái, đưa ông ấy đi bệnh viện nhìn một cái. Cậu là chồn chúc tết gà nha, ha ha.”

Hai người trêu chọc nói đùa mấy câu, chú hai Triệu thở dài: “Anh à, Kiến Thiết còn phải trông cậy vào anh đấy.”

Lý phó cục cũng biết chuyện của Triệu Kiến Thiết, cũng là ông ta tiễn đưa Hàn Thanh Hoa về công xã.

Lúc trước Triệu An Bần suy nghĩ cũng không cần bỏ ra quan hệ nhiều, chỉ cần chào hỏi với công xã, hắn nói với Tôn Trác Văn vài lời, đưa thêm chút lợi ích là có thể đưa Kiến Thiết về giáo dục thôi.Chuyện vốn rất đơn giản, ai biết Hàn Thanh Tùng không đồng ý, lại nhất định phán quyết Kiến Thiết năm năm.

Trong nhà thoáng cái sốt ruột, hận không được lập tức đi cướp con trai về.

Anh trai chị dâu còn oán giận hắn, trước đó bọn họ đã muốn móc nối quan hệ, lập tức đem con mò ra ngoài. Là hắn nói không thành vấn đề, em trai Hàn Thanh Tùng vẫn còn đang ở trong huyện, không sợ hắn không thả người, nhiều lắm là qua loa, giáo dục một chút rồi thôi.

Thậm chí hắn còn suy nghĩ thay tên nhà quê Hàn Thanh Tùng, sợ Hàn Thanh Tùng là một tên quân nhân ngay thẳng không hiểu biến thông (dựa theo tình hình mà thay đổi), không dám đến trong huyện cầu tình cho em trai, chính hắn tìm Lý Khoáng Cửu hỏi xem có thể đưa Hàn Thanh Hoa về công xã hay không?

Bọn họ thương lượng đưa Hàn Thanh Hoa trở về, như vậy Hàn Thanh Tùng không cần thỉnh cầu lên huyện, cứ giáo dục em trai một trận rồi dẫn em trai về nhà là xong chuyện. Hắn không phán quyết em trai của mình, như vây Kiến Thiết chắc chắn cũng không thể phán quyết.

Đưa Hàn Thanh Hoa qua, dẫn Triệu Kiến Thiết trở về, tất cả đều vui vẻ.

Thật ra việc này chính là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nếu đặt vai trò là người khác, chào hỏi đều không cần làm đưa trở về thiếu nợ một làn nhân tình là xong rồi.

Bọn họ còn cố ý chỉ dẫn Tôn Trác Văn, mấy người Triệu Kiến Thiết là ở trong huyện, lẽ ra phải đưa trở về phán xử trong huyện, không thể xử trí ở công xã.

Ai biết… Trên thế giới này còn có một người không thông tình đạt lý như vậy, thật là…

Lý phó cục cũng không trở về ngồi xuống, tiếp tục đi ra ngoài, Triệu An Bần mang rượu đi theo hắn.

Lý phó cục nói: “Hàn Thanh Tùng này không đơn giản.”

“Gì mà không đơn giản, anh, anh là cục trưởng huyện, còn không trị được hắn sao? Chỉ là một câu nói của anh thôi.” Triệu An Bần nói.

Lý phó cục quay đầu nhìn chung quanh một chút, không có ai, ông ta nhỏ giọng nói: “Phó đấy, Hàn Thanh Tùng cũng thế.”

“Này, sao hắn có thể so sánh được với anh? Phó kia chỉ trên danh nghĩa, không phải có người nói, chỉ để cho cậu ta gom góp tiền lương sao? Thằng nhóc này vừa nhìn liền biết là kẻ tham tiền, thật sự không được thì đưa cho  cậu ta hai trăm đồng?”

Lý phó cục lắc đầu: “Không đơn giản như vậy. Không ngờ vị kia cũng muốn lôi kéo cậu ta đấy.”

Lý phó cục sẽ không nói thật với Triệu An Bần, cho dù hắn không đồng ý đưa Hàn Thanh Hoa về công xã cũng vô dụng, ngay cả Cao phó cục cũng muốn cho mặt mũi Hàn Thanh Tùng, thậm chí lão cục trưởng cũng muốn cho mặt mũi.

Dù sao Hàn Thanh Hoa chỉ là đọc vài cuốn sách, nếu không phải bị bạn học bỏ đá xuống giếng báo cáo rùm beng, cách ủy hội đều lười phải đi bắt.

Hắn và họ Cao minh tranh ám đấu nhiều năm như vậy, mắt thấy lão cục trưởng không đến hai năm nữa là về hưu, tất nhiên hắn không thể đi sai bước nhầm.

Càng là địa phương cơ sở, càng có rắc rối khó gỡ, đấu tranh kịch liệt.

Thoạt nhìn Hàn Thanh Tùng này là tên nhà quê, không có văn hóa gì, càng không thông hiểu đạo lý đối nhân xử thế, nhưng cậu ta có quân công, trong bộ đội có mấy quan chỉ huy đều rất coi trọng cậu ta.

Nếu như không phải lão lãnh đạo của cậu ta bị dính líu phê đấu (công khai xử lý tội lỗi), Hàn Thanh Tùng sẽ không chuyển nghề, chỉ sợ càng tiến thêm một tầng nữa đấy.

Khỏi cần phải nói, chỉ cần nhìn thái độ Tân chủ nhiệm huyện cách ủy hội đối với cậu ta thì biết. Chủ nhiệm Tần là người rất biết cách nhìn người ra món ăn, đối với lão cục trưởng đều chưa chắc cung kính nhiều như thế, nhưng đối với Hàn Thanh Tùng lại khách khách khí khí, còn chủ động hỏi thăm hộ khẩu lương thực dầu liên quan đến Hàn Thanh Tùng. Tuy chỉ là kẻ ngu nhưng không so được vì người ta có đường riêng.

Tự nhiên Lý phó cục sẽ không nói rõ ngọn ngành toàn bộ mọi chuyện cho Triệu An Bần, ở nơi tranh đấu thay đổi trong nháy mắt này, ai biết trong một đêm có phát sinhthời điểm xui xẻo hay không, chỉ có thể tin vào chính mình.

Triệu An Bần thử dò xét nói: “Nếu không chính mình đàm phán với tên họ Hàn kia?”

Lý phó cục ha hả cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai Triệu An Bần: “Không phải em đã nói với bộ trưởng Trương lời của bên trên rồi sao? Thế mà Hàn Thanh Tùng vẫn trực tiếp ra lệnh cho cấp dưới.”

Hàn Thanh Tùng này trừ là trưởng cục công an công xã, cậu ta còn là bộ trưởng vũ trang đấy, mặc dù chức vụ nhàn hạ chỉ cầm tiền lương, nhưng thật sự cậu ta cũng là một phần chỉ huy vũ trang của huyện đấy.

Bộ trưởng Trương chính là lãnh đạo trực tiếp của cậu ta.

“Anh, vẫn là anh có chiêu, em liền đi hỏi thăm.”

“Đi đi, vừa lúc bộ trưởng Trương cũng thích uống rượu đó.” Lý Khoáng Cửu chỉ chỉ hai chai rượu kia.

Triệu An Bần liền vội vàng đi, hắn cảm thấy bộ trưởng Trương cũng dễ nói chuyện như Lý phó cục, là một nhân vật đơn giản trực tiếp, quan hệ hoặc đồ đạc đều đúng chỗ, liền dễ nói chuyện hơn. Lý phó cục chính là lão hồ ly, lòng dạ hẹp hòi, ủ rũ xấu xa đấy.

Có điều thường ngày bộ trưởng Trương quan hệ gần với Cao phó cục, quan hệ họ hàng thân thiết, hắn không thể trực tiếp đi tìm, cho nên mới tìm đến con đường vòng vèo này. Bây giờ Lý phó cục chủ động nói ra, hắn liền không kiêng dè, tranh thủ thời gian xun xoe đi.

Ngày hôm sau, Hàn Thanh Tùng vừa đến công xã, chủ nhiệm Cổ ở cách ủy hội liền đi qua chào hỏi anh.

Hàn Thanh Tùng vào phòng làm việc.

Cổ chủ nhiệm ra hiệu bảo anh ngồi, tự mình rót trà nóng: “Hàn cục à ~~”

Hàn Thanh Tùng nhìn, trên mặt khó hiểu, không hiểu tại sao ông ta đang nói chuyện mà thở dài.

“Hàn cục à, Hàn Thanh Hoa trẻ tuổi nhẹ dạ, đơn giản chính là xem sách, có sai, nhưng mà, chỉ cần giáo dục cho tốt là được. A…”

Hàn Thanh Tùng: “Chủ nhiệm, bọn họ ở tuổi này dễ dàng sa ngã, trừng phạt nhỏ sẽ gây sai lầm lớn.”

Lại còn kênh kiệu!

Chủ nhiệm Cổ hơi lúng túng, pha trò cười hai tiếng, thằng nhóc này thật là một tên đại ngốc, thoạt nhìn tướng mạo tuấn lãng, không giống kẻ ngu dốt, sao lại không hiểu ý ở ngoài lời đây?

Không thả Hàn Thanh Hoa về nhà, làm sao thả Triệu Kiến Thiết đây.

Nhức đầu.

“Giáo dục là giáo dục, nhốt ở cách ủy hội mỗi ngày họp phê bình, để cho bọn họ quét cơ quan, cũng không khác đi nông trường lắm đâu.”

“Cơ quan của chúng ta không ai quét sân sao?” Hàn Thanh Tùng có chút kinh ngạc: “Vậy thì điều thêm vài dân binh đến trực ban.”

Chủ nhiệm Cổ: “…”

Cái này, đây là chuyện quét sân sao?

“Hàn cục à, cậu nhìn xem, tuổi của bọn họ không lớn lắm, không phải là do còn chưa hiểu chuyện sao.”

“Vậy thì đưa đi nông trường, tiếp nhận giáo dục cho thật tốt.” Gương mặt đẹp trai của Hàn Thanh Tùng đầy nghiêm túc, mép môi gần như thành đường thẳng, Hàn Thanh Hoa còn không biết hối cải như vậy, nên nhận giáo dục thật tốt, dù sao cũng không kém gì mấy thanh niên trí thức xuống nông thôn.

Chủ nhiệm Cổ phát hiện không nói thẳng cho cậu ta hiểu thì cậu ta không hiểu, nhưng trưc tiếp nói thẳng, bây giờ thật quá bực bội. Hắn ta nhanh trí nghĩ ra, gọi Tôn Trác Văn tới.

Rất nhanh Tôn Trác Văn đi vào, khó nén đắc ý trên mặt, thế nào, để hắn nói trúng rồi. Chủ nhiệm Cổ cho hắn một ánh mắt, để cho hắn nói.

Tôn Trác Văn liền nói với Hàn Thanh Tùng: “Hàn cục, mặc dù Triệu Kiến Thiết có hành vi ăn cắp, nhưng cũng không thực hiện được, không có kết quả, cái này gọi là chưa đạt. Bên trên cảm thấy chúng ta phán quyết như thế có chút nặng, không bằng đổi thành một năm giáo dục là được rồi.”

Một năm mà nói… ngắt đầu bỏ đuôi, chuẩn bị một chút, thật ra cũng không cần đi nông trường lao động cải tạo.

Hàn Thanh Tùng nói: “Tôi vừa mới đảm nhiệm cho dù không hiểu điều lệ. Như vậy, tăng gấp đôi là mười năm, phán quyết dựa theo lệ cũ, chủ nhiệm cảm thấy như thế nào?”

Chủ nhiệm Cổ đập vào đùi ha ha: “Cái này sao, cục công an phá án liền tự định đoạt, tôi chỉ nắm hành chính kinh tế của cách ủy hội, ha ha, các người định đoạt đi.” Lúc này pháp viện trong huyện, viện kiểm sát đều dính líu với nhau, chỉ riêng công xã lại một mình, hơn phân nửa cũng đều đần độn, u mê cả.

Con mắt Tôn Trác Văn trợn tròn, dựa theo lệ cũ, Hàn Thanh Tùng này không phải bệnh thần kinh chứ, dựa theo lệ cũ Triệu Kiến Thiết bị nhốt mười năm, còn phải đeo bảng tên dạo phố, còn phải…Cái kia có thể theo như lệ cũ ư!

Hàn Thanh Tùng nhìn Tôn Trác Văn một cái: “Xem ra chủ nhiệm bận rộn, Tôn phó cục đi tuyên án.”

Nói xong, anh nói với Chủ nhiệm Cổ: “Có phải mở đại hội phê bình một trận nữa không, tránh cho những người khác học theo, làm tổn hại trị an công xã chúng ta.”

Chủ nhiệm Cổ vội nói: “Hàn cục, cái này thì không cần, cậu nhìn xem nhân viên của chúng ta cũng không đủ, hai ngày nữa phải bận rộn thu hoạch vụ thu, đám cán bộ đều bận rộn xuống nông thôn chỉ đạo thu hoạch vụ mùa thu cả rồi…”

Lúc hắn nói lời này, cán bộ ngồi đầy phòng làm việc hai mặt nhìn nhau, vội vàng lén lút”chỉ đạo” nhau.

Đôi mắt ti hí đầy oán niệm của Tôn Trác Văn hóa thành thực chất, gần như muốn đâm vài lỗ thủng lên người Hàn Thanh Tùng.

Hàn Thanh Tùng da dầy còn đầy thản nhiên, chào tạm biệt chủ nhiệm Cổ rồi trở lại phòng làm việc của mình.

Hoàng Vĩ Trung vội nói: “Cục trưởng Hàn, bộ trưởng Trung huyện vũ trang gọi điện đến.”

Cách ủy hội công xã có một bộ máy điện thoại, nối liền với bưu cục, từ bưu cục gọi đến đây.

Máy điện thoại ở trong phòng trọng yếu của cách ủy hội, không ở trong phòng làm việc của chủ nhiệm, nghe điện thoại gọi điện thoại cũng phải đăng ký, ghi chép nghiêm ngặt.

Mày rậm Hàn Thanh Tùng cau lại, công xã cơ bản không có bộ vũ trang chân chính, chỉ có một bộ trưởng trên danh nghĩa là anh thôi, bộ vũ trang huyện cũng không phải không biết, lại còn có thể gọi điện thoại cho anh. Không cần phải nói cũng là vì chuyện này, nếu không người nào ăn no rỗi việc lại nhớ đến anh chứ, trừ phi muốn anh từ chức nuốt tiền lương của anh.

Anh đi đến phòng trọng yếu, nữ điện tín viên hỗ trợ đăng ký quay số điện thoại, đưa điện thoại cho Hàn Thanh Tùng.

Bên kia điện thoại vừa mới vang lên vài tiếng kêu, xem ra đối phương vẫn một mực chờ đây này.

Hàn Thanh Tùng: “Alo.”

Tiếng nói của anh vốn từ tính trầm thấp, lúc này tâm tình không tốt, tự nhiên càng trầm thấp hơn.

Nữ điện tín viên bên cạnh nhìn trộm anh bị dọa sợ, vội vàng cúi thấp tầm mắt xuống.

Bên kia bộ trưởng Trương vẫn còn đang nói chuyện cãi vả, nói xa nói gần muốn kéo đến đề tài Triệu Kiến Thiết, bảo Hàn Thanh Tùng mau chóng thả người, đừng đắc tội với người ta.

“Hàn Thanh Tùng, cậu có tiền đồ rộng mở, tiền đồ của cậu không thể giới hạn trong công xã, tương lai của của cậu rạng ngời. Cậu phải đem tầm mắt phóng ra xa, lòng mang chí lớn, phải nghĩ đến chuyện đến huyện, tiền đồ của cậu…”

Hàn Thanh Tùng nhíu mày, lầm bầm một câu: “Điện thoại hư rồi, nghe không rõ.”

Nói xong anh đưa lại điện thoại cho nữ điện tín viên, quay người rời đi.

Nữ điện tín viên nghe phía bên kia tình cảm mãnh liệt mênh mông cuồn cuồn tuôn ra một tràng động viên…. chấn động lỗ tai suýt chút nữa bị điếc luôn, vội vàng lớn tiếng nói: “Điện thoại thật muốn hư rồi, xoẹt xoẹt cái gì cũng không nghe rõ, phải mau chóng cho người đến sửa, Hàn cục ngài đừng có gấp, bây giờ tôi tìm người đến sửa.”

Cô đặt điện thoại lên bàn, còn hướng ra ngoài la lên: “Tiểu Kiệt, tiểu Kiệt, điện thoại hư mất rồi này…”

Bộ trưởng Trương ở đầu dây bên kia: “…………..”

Triệu An Bần tràn đầy mong đợi nhìn Trương Kim Khoa: “Bộ trưởng Trương, như thế nào? Cậu ta đồng ý.”

Bộ trưởng Trương cúp điện thoại, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, thực sự cũng không có cách nào.

“Gọi điện thoại không được, nếu không cậu tự mình đến đó một chuyến,   không thấy mặt nói chuyện không thân mật, cậu đến rồi sẽ khác.” Trương Kim Khoa nói với Triệu An Bần.

Triệu An Bần nói: “Bộ trưởng Trương, theo lý thuyết có lẽ nên đưa Kiến Thiết về huyện, em trai của cậu ta đưa về công xã, dựa vào cái gì không đưa Kiến Thiết trở lại đây?”

Cái này thật đúng là không có cách nào để nói, không có quy tắc nhất định, đều dựa theo quy tắc cũ hoặc theo tác phong của địa phương đó có cứng hay không.

Loại trộm cắp này cơ bản đều do chỗ đó xử, nếu người bên ngoài trộm đồ bị bắt ngay tại chỗ thì dân binh nơi đó sẽ xử trí, rất ít khi đưa đến nơi khác đấy.

Còn nữa đây cũng không phải chuyện vinh dự gì, để cho cách ủy hội huyện và cục công an công khai đối đầu cùng công xã?

Vậy thì không có mặt mũi lớn như vậy.Nếu không cũng không cần Triệu An Bần chạy chọt bốn phía.

Triệu An Bần nghĩ đến chị dâu hắn ở nhà khóc nhè gạt lệ, gật đầu: “Được, tôi đi một chuyến, cho cậu ta chút mặt mũi! Không, nhờ bộ trưởng Trưởng có mặt mũi lớn.”

Hắn rời đi cách ủy hội, lập tức đi trở về chuẩn bị một chút, anh cả của hắn cũng đi cùng với hắn, hai người mang theo ba trăm đồng tiền, mặt khác mang theo mấy thứ lễ vật.

Vốn tưởng rằng Tôn Trác Văn có thể giúp bọn hắn kéo dài thời  gian, cho dù tuyên án rồi, cũng phải chờ ăn xong bữa cơm trưa mới áp giải đến nông trường. Kết quả chờ bọn hắn chạy đến công xã Sơn Thủy, La Hải Thành kia đã tích cực tự mình dẫn người áp giải năm người bọn họ đi nông trường lao động cải tạo, cơm cũng không ăn.

Hai anh em Triệu An Bần cũng bất chấp tức giận, lập tức chia làm hai đường, anh cả đuổi theo, Triệu An Bần lập tức đi tìm Hàn Thanh Tùng.

Hàn Thanh Tùng đang ở căn tin ăn cơm trưa, anh nhìn hôm nay không có chất béo gì, chỉ là món ăn bình thường, không có gì đặc biệt để đem về nhà.

Anh lấy cơm, dùng hai cái bánh bao, dùng phiếu lấy sáu cái bánh bột ngô, một mình ngồi ở nơi đó bắt đầu ăn củ cải hầm khoai tây.

Anh ăn cơm nhanh, sau đó đem hộp cơm rửa sạch sẻ, rồi cầm trở về phòng  làm việc.

Trong phòng làm việc, những người khác đều không có ở đây, chỉ có một người không biết là ai.

Anh nhìn thoáng qua: “Ông tìm ai?”

Lập tức Triệu An Bần đứng lên, cười nói: “Đã đến muộn, nếu đến sớm vài phút đã mời Hàn cục ăn cơm trưa rồi.” Trong lòng thì muốn nổi điên.

Hàn Thanh Tùng tự đổ nước sôi trong hộp đựng cơm uống hai ngụm, anh để trà ở nhà cho Lâm Lam dùng, đi làm vẫn dùng hộp đựng cơm ăn cơm uống nước.

“Trong giờ làm việc người nào mời tôi ăn cơm, tôi mời kẻ đó ngồi tù.” Hàn Thanh Tùng nói với vẻ tùy ý, mặt mũi lại vô cùng nghiêm túc.

Triệu An Bần bị chẹn nghẹn họng: “Hàn cục thật biết nói đùa.”

Hàn Thanh Tùng: “Tôi không nói đùa.”

Triệu An Bần cảm thấy đối phương chính là chày gỗ, thật là dầu muối đều không vào, làm cho người ta không tìm được cơ hội nào để ra tay. Một người không khôn khéo lõi đời như vậy, làm sao lên làm cục trưởng được?Tại sao không trực tiếp chuyển nghề cho cậu ta sửa chữa địa cầu đi?

Quả thực có thể tức chết người!

Hắn không khỏi oán thầm, chắc chắn Hàn Thanh Tùng đắc tội với lãnh đạo bộ đội bị đuổi về, uổng phí mò mẫm được nhiều công lao như vậy, nếu cho người khác nhiều quân công đến thế thì họ đã sớm chạy đến sư đoàn rồi.

Con mẹ nó, còn không bằng thăng chức, miễn trở về gây tai họa cho bọn họ.

Triệu An Bần khắc sâu cảm nhận xót xa khi quan địa phương lại đi kiếm tiền cho Hải Thụy (người Quảng Đông thời Minh, Trung Quốc), chạy quan hệ đem hắn ta thăng chức, nếu như có thể hắn cũng vui vẻ đem Hàn Thanh Tùng thăng ra ngoài!

“Hàn cục, chúng ta nói thẳng.” Triệu An Bần bất chấp nói.

Hàn Thanh Tùng nhìn hắn: “Người nhà Triệu Kiến Thiết không bàn nữa. Phán quyết đã tuyên đọc, người cũng đưa đi nông trường, đi đến đó thăm, không bị hạn chế.”

Triệu An Bần cảm giác một búng máu sẽ phun ra bất cứ lúc nào.

“Hàn cục, chúng ta đừng cứng nhắc như vậy, nên dàn xếp…”

Lúc này Hàn Thanh Tùng mới nghiêm túc đánh giá hắn: “Ông là người chú kia của Triệu Kiến Thiết?”

Ngày hôm qua liên quan đến việc Triệu Kiết Thiết kéo căng cổ họng gọi anh, bảo đảm sẽ khiến Hàn Thanh Tùng cút đi.

Triệu An Bần cười gật đầu, trán đều chảy mồ hôi, suy nghĩ có phải nên lấy tiền ra hay không? Hắn lấy hai chai rượu cùng hai gói trà bên chân để lên phía trước, ra hiệu đưa cho Hàn Thanh Tùng.

Vẻ mặt Hàn Thanh Tùng không thay đổi: “Tranh thủ đem về, tránh tôi bắt ông về tội hối lộ, không phải nói đùa.”

Triệu An Bần cười mỉa: “Hàn cục thật hài hước. Biết rõ ngài chướng mắt chút vật mọn này.”

Hắn lại lấy ra một xấp phiếu, có phiếu vải phiếu bông còn có phiếu dầu phiếu dầu hỏa…vv….vv… nhiều vô số kể, cả một đống thật dày. Có phiếu còn phải tiền đấy, Triệu An Bần lại kèm thêm một trăm đồng tiền, đây cũng xem như hậu lễ rất dày, không ai không bị dụ dỗ.

Hàn Thanh Tùng nhìn những phiếu chứng nhận màu sắc rực rỡ kia, cầm lên một tờ nhìn một chút, là hai mươi cân dầu phộng.

A, ra tay thật hào phóng.

Trên mặt Triệu An Bần cười theo, trong lòng vô cùng xem thường, đồ nhà quê, cho mày mở mang kiến thức! Ông đây dùng phiếu cũng có thể đè chết mày!

Trên gương mặt anh tuấn của Hàn Thanh Tùng mây đen dày đặc,khí thế bức người tản ra, nhất thời khiến Triệu An Bần không được tự nhiên.

Có điều Triệu An Bần tin tưởng Hàn Thanh Tùng nhất định là kẻ tham tiền, nếu như không được thì chính là khẩu vị lớn, chê ít.

Hắn nghĩ rất tốt, Hàn Thanh Tùng muốn bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, trước tiên cứu cháu về nhà. Sau này chuyện xong thì lập tức phải lên cách ủy hội huyện trình báo, đem cái tên Hàn Thanh Tùng không biết nhân tình thế thái lại tham tiền phế đi!

“Hàn cục, chỉ cần ngài nói một câu, muốn bao nhiêu cũng không thành vấn đề, còn có hai trăm cân bột mì tinh đây này.” Triệu An Bần híp mắt, một bộ dạng rất đắc ý: “Tôi hỏi thăm được biết ngài muốn xây nhà, gạch ngói tính ở trên người tôi, như thế nào?”

Mày rậm Hàn Thanh Tùng nhăn thành hình chữ xuyên (川), gằn từng chữ nói: “Không trách được lương thực của xã viên đều không ăn đủ no, vải may quần áo cũng không có, thì ra đều ở chỗ của ông.”

Triệu An Bần sửng sốt, nói gì vậy? Sao lại đến chỗ của hắn rồi?

Hắn cười nói: “Hàn cục là người biết chuyện, không đến hai năm, nếu ngài dùng không hết, đến lúc đó tôi giúp ngài đổi thành tiền…”

“Được rồi, ông cũng không cần trở về nữa, theo Triệu Kiến Thiết đi nông trường đi.” Hàn Thanh Tùng bỏ những phiếu cùng tiền kia vào một túi hồ sơ, sau đó bàn tay to túm lấy Triệu An Bần: “Đi.”

Triệu An Bần ngơ ra, không hiểu Hàn Thanh Tùng có ý gì, làm sao cũng không đoán được còn có người như  vậy, mình đưa tiền tài cho anh ta, anh ta lại muốn bắt mình.Có người đắc tội với thần tài như vậy sao?

“Hàn, Hàn Thanh Tùng, cậu, cậu có ý gì?”

Hàn Thanh Tùng cau mày: “Ông bị ngu à? Không phải tôi đã nói rất rõ ràng rồi sao?”

“Mày dám!” Triệu An Bần phát hiện Hàn Thanh Tùng không phải nói giỡn, mà là thật sự, thoáng chốc sốt ruột.

Hắn Triệu An Bần đút lót nhiều lần, còn chưa bao giờ thấy qua bên trên không nói lý như vậy, quả thật sỉ nhục cán bộ!

Bàn tay to của Hàn Thanh Tùng giống như gọng kìm túm lấy hắn, không chút nể tình, lúc này Tôn Trác Văn cùng Hoàng Vĩ Trung mời chủ nhiệm Cổ đến đây.

Chủ nhiệm Cổ cười nói: “Hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm, Hàn cục, đừng vọng động.”

Ông tiến lên lôi kéo cổ tay Hàn Thanh Tùng, dùng sức muốn giải thoát cho Triệu An Bần.

Tay kia của Hàn Thanh Tùng một khi đã chế trụ cái gì, giống như ưng trảo,  nơi nào có thể bị người đẩy ra.

Chủ nhiệm Cổ rất lúng túng, cười cười: “Hàn cục, mượn bước nói chuyện.”

Hàn Thanh Tùng nói: “Chủ nhiệm, tôi muốn tố cáo Triệu An Bần, một tháng ông ta có bao nhiêu tiền lương? Lại hào phóng đến hối lộ cán bộ công xã như vậy.”

Hàn Thanh Tùng đem túi văn kiện giũ ra, đồ vật bên trong màu sắc rực rỡ đầy một bàn.

Tôn Trác Văn theo bản năng sờ sờ miệng túi của mình, bên trong cũng có phiếu vải và phiếu lương thực đấy.

Chủ nhiệm Cổ càng thêm lúng túng.

Hàn Thanh Tùng ngôn từ đầy chính nghĩa nói: “Loại hành vi này của hắn còn tồi tệ hơn Triệu Kiến Thiết gấp trăm lần, giải quyết việc chung…”

“Hàn Thanh Tùng, mày không được ngậm máu phun người, sao lại bắt tao? Mày coi chừng đấy, tao không để cho mày ngậm máu phun người!” Triệu An Bần đã không lựa lời mà nói: “Mày không có tư cách bắt tao, tao thuộc quản lý trong huyện.”

Trong lòng Tôn Trác Văn vừa mắng Triệu An Bần ngu ngốc, vừa cười theo: “Hàn cục, chúng ta đúng là không có quyền lực bắt người.”

Trong lòng hắn cũng muốn trợn trắng mắt ngửa mặt lên trời, mày nói Hàn Thanh Tùng mày có bao nhiêu mặt mũi hả, thật cho rằng mình làm đại cục trưởng rồi sao.

Công xã có một cục trưởng tồi, cán bộ đều không được tốt. Phần lớn hạt vừng, đậu xanh đều sẽ không có, ngay cả chủ nhiệm mua bán, cũng không  bằng đồn trưởng quản lý lương thực! Nhiều lắm thì đi theo chủ nhiệm trị an, mày nói xem mày chảnh cái gì, còn tới  Tân Quan tiền nhiệm ba bàn hỏa (ý nói quan mới nhận chức sẽ tìm chút chuyện xảy ra để làm,nhằm cho thấy tài năng sáng suốt và can đảm của mình).

Triệu An Bần thật đúng là chịu đổ máu, đưa hối lộ cho Hàn Thanh Tùng hào phóng như vậy, mấy năm nay cũng không còn cho mình nhiều đồ thế.

Thật đúng là tài giỏi, phải kiện với cục trưởng Lý mới được!

Hàn Thanh Tùng: “Nói như vậy ông không phải vội vàng đến đây cầu tình cho Triệu Kiến Thiết?”

Triệu An Bần giống như bị đâm một đao, hầu như nói không ra lời.

Hàn Thanh Tùng: “Ông đến phòng làm việc của tôi, một mình gặp tôi, không phải vì cầu tình cho Triệu Kiến Thiết, chỉ là vì… ông có phiếu chứng nhận hơn người?”

Mọi người:............

Triệu An Bần đâm lao phải theo lao, trong đầu nuôi một tổ ông vò vẽ, vò đã mẻ không sợ nứt: “Như thế nào? Tôi muốn đến đâu đếm phiếu thì đến đó đếm! Ai có thể quản được, ai dám bắt tôi?”

Hàn Thanh Tùng lạnh lùng nói: “Bắt ông là đúng.”

/285

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status