Nhưng mà không giống như mọi ngày, tình huống hôm nay hơi khác lạ một chút.Mọi người không hề vội vã xuống tay với thịt kho tàu cùng canh cá, mà một đám vội vàng duỗi chiếc đũa về phía đĩa sườn heo chua ngọt do Tô Nguyệt mang đến, cứ như nếu chậm một chút là đũa này ra đi nhưng không có miếng nào quay lại được vậy.Bọn nhỏ một đám ăn thoả mãn tới mức miệng đầy dầu, đã vậy, trong miệng chúng còn không tự chủ được mà phát ra cảm thán: “Xương sườn thật sự ăn quá ngon.”Vợ Hàn lão tam vội vã gắp hai miếng xương sườn bỏ vào trong chén của mình, hớn hở nói: “Má ơi, xương sườn này quả thực ăn quá ngon, ngon hơn một trăm lần so với thịt kho tàu.”Tuy rằng thịt kho tàu là vợ Hàn lão nhị nấu, nhưng sau khi nghe xong những lời này, cô ấy cũng không tức giận, bởi vì cô cũng có suy nghĩ như vậy nha.
Cô cũng gắp một miếng sườn heo chua ngọt, sau khi cắn một cái, lập tức cảm thấy thịt của mình làm không được gọi là thịt, thịt thanh niên trí thức Tô làm mới đúng là thịt!Hàn lão nhị ăn một miếng nhưng cũng không quên gắp một miếng bỏ vào trong chén bà Hàn: “Mẹ, tay nghề của thanh niên trí thức Tô rất tốt, mẹ nhanh nếm thử xương sườn này đi, vô cùng ngon đấy.
Từ trước tới giờ con chưa ăn món thịt nào ngon vậy đâu.”Bà Hàn vừa nghe, vội vàng kẹp lên miếng xương sườn đưa vào trong miệng, Vừa nếm một cái, đúng là ngon tuyệt, hương vị này phải diễn tả như thế nào đây? Ngoài giòn trong mềm, chua ngọt ngon miệng, chỉ cần cắn một miếng cũng cảm thấy trong miệng mình như bùng nổ hương thơm.Thơm, quá thơm rồi!Mắt thấy một đĩa xương sườn rất nhanh đã chỉ còn hai miếng, bà Hàn tay mắt lanh lẹ gắp một miếng đưa vào trong chén Hàn Ái Quốc, dịu dàng nói: “Ái Quốc, con mau nếm thử tay nghề của Tiểu Tô đi, ăn quá ngon.”Hàn Ái Quốc không khỏi ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tô Nguyệt một cái, lại phát hiện đôi mắt của cô đang đầy ý cười mà nhìn anh.
Chạm phải ánh mắt cô, anh có cảm giác mình vừa chạm vào mặt nước hồ mùa xuân, trong suốt nhưng cuộn trào từng cơn sóng.Trong nháy mắt ấy, trái tim anh như bị đụng một cái thật mạnh, Hàn Ái Quốc sợ hãi, vội vàng dời đi tầm mắt, cúi đầu gặm xương sườn.
Nhưng vừa cắn một ngụm, toàn bộ giác quan trong người anh đã bị hương vị của xương sườn chinh phục.Không riêng gì anh, cả nhà cũng bị một đĩa sườn heo chua ngọt này chinh phục hoàn toàn.Vợ Hàn lão nhị còn quay qua nói giỡn với Tô Nguyệt: “Thanh niên trí thức Tô, trước kia tôi còn nghĩ rằng tay nghề nấu nướng của mình không tồi, hiện tại được ăn đồ cô làm, tôi mới biết, những món mình làm không khác gì cám heo.”Mọi người nghe xong lời này đều bật cười ha ha.Vợ Hàn lão tam ở bên cạnh cũng phụ họa: “Nói không phải thổi phồng, em cảm thấy những món ăn do thanh niên trí thức Tô tự tay làm ra, còn ngon hơn một trăm lần so với món ăn của đầu bếp trong nhà hàng quốc doanh ý.
Nếu thanh niên trí thức Tô đi theo con đường đầu bếp, không biết những đầu bếp đó sẽ giấu mặt vào đâu.”Kiếp trước, những lời khen như vậy, Tô Nguyệt đã nghe qua không ít lần, có thể nói là cô đã sớm không còn chút cảm xúc nào khi nghe những lời như vậy rồi.Có điều hôm nay cô lại cực kỳ vui vẻ, bởi vì biểu tình sau khi ăn xong của Hàn Ái Quốc đã nói cho cô biết, anh cũng giống với những người khác, cảm thấy món ăn này cực kỳ cực kỳ ngon.
Thậm chí, đôi mắt của anh còn trở nên sáng lấp lánh như ánh sao trời.Bởi vì anh cảm thấy ăn ngon, cho nên cô rất cao hứng.Rất nhanh, mọi người trong nhà đã giải quyết xong một đĩa sườn heo chua ngọt, sau đó mới chuyển qua ăn những món khác vẫn nằm im trên bàn nãy giờ.Nói cho cùng, dù những món này không được ngon như đồ Tô Nguyệt làm, nhưng cũng vẫn là những món ngày thường không được ăn, chính vì vậy, mọi người vẫn hăng say mà ăn uống..
/50
|