Thất Dạ Sủng Cơ

Chương 116

/121


Hiên Viên Cô Vân cùng Nhược Khả Phi nhìn vẻ mặt tiều tụy của Vô Hồn, nhẹ giọng nói tiếng bảo trọng. Mà Vô Hồn trừ bỏ tiều tụy, trong mắt càng tràn đầy vẻ kiên nghị.

"Bảo trọng."

Vô Hồn thản nhiên cười cười, nụ cười có chút chua sót.

"Nhớ rõ về sau có rảnh đến thăm chúng ta."

Hiên Viên Cô Vân nhìn Vô Hồn tinh thần không tốt, có chút phức tạp nói. Người trước mắt, mấy ngày nay, quả thật rất khổ.

Thủ hạ Ảm Đạm cũng đều thừa nhận hắn, mà nguyện ý thuộc sở hữu của hắn cũng không bởi vì nể tình Ảm Đạm trước kia. Cũng có rất nhiều người hoàn toàn không rãnh mà để ý đến, mà là đều đi liều mạng tìm kiếm nơi Ảm Đạm rơi xuống. Bởi vì bọn họ cũng không tin, thần trong lòng mình sẽ chết đi.

"Biết rồi. Còn có thể đi uống rượu đầy tháng đứa nhỏ của các ngươi." Vô Hồn cười phất phất tay, "Đi đường bình an."

Vô Hồn ngẩn ra, tiếp theo cười ha hả, "Được, ta sẽ , đi thôi, đi đường bình an."

"Vâng, cáo từ."

Hiên Viên Cô Vân buông rèm xe xuống, phân phó xa phu lên đường.

Nháy mắt, xe ngựa dần dần đi xa, hai dấu bánh xe kéo dài tới rất xa.

"Ngươi, thật không muốn đi tiễn đưa bọn họ?" Vô Hồn không quay đầu, chỉ nhìn về phía trước mắt nói.

"Ở đây là được rồi, " Từ chỗ tối, Diêm Diễm chậm rãi đi ra, trong mắt lộ vẻ phức tạp. Thu lại Huyền Thiết Kiếm nắm chặc bên hông.

"Cũng thế." Vô Hồn cười khổ.

"Vẫn chưa tìm được sao?" Diêm Diễm thấp giọng hỏi.

"Không có."

Vô Hồn khẽ cau mày, ngày đó lập tức xuống núi để đi tìm lão ca, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể, nhưng không có thi thể, cũng không có người, mấy ngày này là mình tiếp nhận toàn bộ thế lực lão ca trước kia, đem Bạch Hạnh cũng khôi phục trí nhớ, mặc nàng ấy muốn đi đâu thì đi, sau khi nàng ấy gặp Nhược Khả Phi liền biến mất không thấy. Hỏi đi đâu, Nhược Khả Phi chỉ bỏ lại một câu,nàng ấy nói mình muốn đi tìm người hữu duyên của mình.

Người hữu duyên? Cái gì gọi là hữu duyên, cái gì gọi là vô duyên? Lão ca cùng nàng, có phải gọi là hữu duyên vô phận hay không? Lão ca ngu xuẩn! Vốn là có ý tốt muốn giúp mình đoạt nàng cho riêng mình, kết quả lại chính hắn bị rơi vào trong đó, trầm mê. Ngu xuẩn! Ngu xuẩn!

Vô Hồn ở trong lòng đầy bi thương cùng oán trách, trong mắt tràn đầy chua xót.

"Một ngày mới bắt đầu."

Diêm Diễm nhìn ánh mặt trời nơi phía chân trời, lộ ra nụ cười. Hai người cuối cùng đã có thể ở bên nhau , nhưng lòng mình vẫn chưa thể thanh thản để có thể đối mặt với chuyện bọn họ rời đi. Có lẽ, sẽ có một ngày lòng mình có thể bình lặng,mình sẽ đi thăm bọn họ. Nàng chỉ khi được ở bên cạnh hắn, nụ cười của nàng mới là chân thực nhất, ấm áp nhất. Mà mình, chỉ cần nhìn nàng như thế, đã đủ rồi.

"Chờ sau khi đứa nhỏ của bọn hắn sinh, cùng đến thăm vậy."

Vô Hồn cười, nhìn Diêm Diễm mất mát , "Ngươi cũng không phải không biết bọn họ ở đâu, sao lại có biểu tình này?"

"Ngừng, ngươi mới có biểu tình đó, trong mắt ngươi hiện lên tất cả ." Diêm Diễm không khách khí quăng lại một câu.

"Được rồi, nói cái rắm, có ... hứng thú tới giúp ta làm việc hay không, tiền tiêu vặt hàng tháng sẽ tr ả ngươi thật cao." Vô Hồn đổi đề tài.

"Bao nhiêu?" Diêm Diễm đứng đắn thảo luận giá .

"Một trăm lượng." Vô Hồn keo kiệt vươn một ngón tay.

". . . ." Diêm Diễm đưa ánh mắt do dự nhìn Vô Hồn, không nói gì.

"Được rồi, đủ cao rồi ngươi ăn không phải trả tiền, ăn ở miễn phí đó." Vô Hồn hừ lạnh, muốn hoàn toàn tiếp nhận thế lực của lão ca tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, tìm người tin cậy giúp đỡ là phải.

"Được, miễn cưỡng vậy." Diêm Diễm đồng ý, dù sao mình bây giờ cũng không còn nơi nào muốn đi , tạm thời lưu lại đây cũng được.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, tất cả đều không nói lời nào.

Trong xe ngựa. Nhược Khả Phi lẳng lặng tựa vào trong lòng Hiên Viên Cô Vân, Hiên Viên Cô Vân mỉm cười thường thường nhẹ nhàng sờ sờ bụng Nhược Khả Phi.

"Được rồi, hiện tại mới mấy tháng mà thôi, sờ cái gì mà sờ chứ!" Nhược Khả Phi tức giận nhìn nam nhân trước mắt tỏ ý không hài lòng.

"Ha ha, ta cao hứng mà, ta đã sắp làm cha rồi!”

Hiên Viên Cô Vân vui vẻ ra mặt, nếu không phải ở trong xe ngựa đã muốn hoa chân múa tay vui sướng nhảy cẫng lên.

Nhược Khả Phi đưa mắt kì quái liếc nhìn bụng của mình một chút, vẫn là không thế nào quen chuyện trong bụng có một tiểu sinh mạng. Nhược Khả Phi vươn tay nhẹ nhàng chọc chọc bụng mình, nghi hoặc nhìn bụng, sắc mặt Hiên Viên Cô Vân nhanh chóng đại biến.

"Nương tử, không thể như vậy, nơi này đang có cục cưng ."

Hiên Viên Cô Vân nhìn thấy một mặt này của Nhược Khả Phi, vừa bực mình lại vừa buồn cười.

"À, ta đây không đâm nữa." Nhược Khả Phi ngoan ngoãn thu hồi tay của mình.

"Thật sự là." Hiên Viên Cô Vân có chút đổ mồ hôi.

"Vệ Lượng bọn họ tìm là chỗ nào?" Nhược Khả Phi tò mò hỏi.

"Là một sơn cốc, lưng tựa vách đá, có một thác nước rất lớn, phía trước là một hồ nước lớn. Phong cảnh phi thường xinh đẹp, thích hợp dưỡng thai nhất." Hiên Viên Cô Vân rất vừa lòng gật gật đầu.

"Chỉ để dưỡng thai ." Nhược Khả Phi bất mãn kéo mạnh khóe miệng của Hiên Viên Cô Vân , dùng sức hướng hai bên kéo đi, Hiên Viên Cô Vân khuôn mặt tuấn mỹ cũng lập tức bị kéo đến biến hình, đau đến nhe răng trợn mắt .

"Không. . Không phải. . . Đương nhiên nương tử đại nhân quan trọng nhất a." Hiên Viên Cô Vân mồm miệng không rõ kiệt lực biểu đạt tâm tư của mình.

"Hừ, " Nhược Khả Phi hừ lạnh một tiếng lại kéo kéo thêm mấy cái mới thả tay.

"Phi nhi. . ." Hiên Viên Cô Vân cảm thấy thật hạnh phúc, khẻ ôm Nhược Khả Phi thật chặt.

"Hửm?"

Nhược Khả Phi nghi hoặc quay đầu đi nhìn biểu tình nghiêm túc của Hiên Viên Cô Vân nghi hoặc.

"Ta yêu nàng."

Hiên Viên Cô Vân chăm chú nhìn vào mắt Nhược Khả Phi nói: "Nàng muốn cái gì ta cũng có thể, bao gồm tính mạng của ta, mặc kệ nàng yêu cầu dạng bốc như thế nào, ta đều sẽ đáp ứng!"

Nhược Khả Phi kinh ngạc nhìn người trước mắt, sau một lúc lâu không nói gì.

"Ta là nói thật! Ta thề!"

Hiên Viên Cô Vân thấy Nhược Khả Phi không tin mình, nóng nảy, cầm tay Nhược Khả Phi sốt ruột nói.

"Ta biết, ta biết mà, "

Nhược Khả Phi ôn nhu nở nụ cười. Mình đương nhiên biết, biết hắn để ý cái gì. Hắn để ý chuyện của Ảm Đạm.

Thời khắc cuối cùng kia, Ảm Đạm lại có thể chọn tự sát. Mình thực sự không hề đem chủy thủy đâm vào tim của hắn, mình chọn vì trí cách xa tim một khoảng cách khá xa, cho dù chủy thủ kia toàn bộ đâm mạnh vào, hắn cũng sẽ không chết, nhưng hắn lại lựa chọn nhảy xuống vách núi đen.

"Phi nhi. ."

Hiên Viên Cô Vân nhìn ánh mắt ôn nhu của Nhược Khả Phi, trong lòng hơi chút buông xuống. Nhưng, trong lòng vẫn có gút mắc không thể hóa giải.

Ở thời khắc cuối cùng đó, Phi nhi vươn tay muốn giữ chặt hắn, ánh mắt của hắn rõ ràng vừa kinh ngạc lại vừa mừng rỡ. Mình thật sự rất chói mắt! Tên khốn kiếp đó, dù hắn chết mình cũng vẫn sẽ không thể tha thứ cho hắn. Giả mạo mình lâu như vậy, hôn Phi nhi của mình, ôm Phi nhi của mình. Chết rất tốt! Chết rất hay!

Kỳ thật trong lòng ẩn ẩn cũng có chút khủng hoảng, người kia, yêu Phi nhi sâu nặng đến như vậy. Nếu vẫn cứ tiếp tục như thế, chuyện rồi sẽ như thế nào?

"Đứa ngốc, ta biết ngươi muốn nói cái gì, cũng biết ngươi đang lo lắng cái gì." Nhược Khả Phi vươn tay xoa mặt Hiên Viên Cô Vân , "Ta cười với hắn cũng bởi vì nghĩ hắn là ngươi mà thôi, ngươi chỉ cần nhớ rõ điểm này thì tốt rồi."

Trên mặt Hiên Viên Cô Vân dần dần lộ ra nụ cười vừa lòng. Đúng vậy, mình rốt cuộc đang lo lắng cái gì? Cho dù xuất hiện một người cũng yêu Phi nhi giống như mình thì sao? Phi nhi yêu là mình! Còn có đứa bé trong bụng của nàng là của mình.

" Đúng rồi, là ai cứu ngươi cùng Diêm Diễm vậy?" Nhược Khả Phi hỏi vấn đề đã sớm muốn hỏi.

"Là vài thế ngoại cao nhân mà thôi, không thích bị thế nhân biết sự hiện hữu của bọn họ, nên đã bảo chúng tôi thề không thể để lộ ra. Chúng tôi cũng không biết tên của bọn họ." Hiên Viên Cô Vân dựa theo ước định, không có nói ra là cha mẹ Nhược Khả Phi cứu bọn họ.

"Nga, thế giới này chính là kỳ diệu ." Nhược Khả Phi mỉm cười .

"Đúng vậy, thế giới này kỳ thật rất lớn, có rất nhiều chuyện chúng ta cũng không biết ."

Hiên Viên Cô Vân có chút cảm khái, chờ đứa nhỏ sinh ra, nhất định sẽ mang theo Phi nhi cùng đứa nhỏ đi khắp thế giới này, từng nơi đều đi một chút, nhìn xem.

"Cô Vân, " Nhược Khả Phi bỗng nhiên ôn nhu gọi.

"Cái gì?" Hiên Viên Cô Vân ôm Nhược Khả Phi, trên mặt tất cả đều là thỏa mãn.

"Ta yêu ngươi."

Nhược Khả Phi từng chữ từng chữ nói rõ ràng.

Hiên Viên Cô Vân hạnh phúc nhắm mắt lại, ở trên mặt Nhược Khả Phi hạ những nụ hôn.

"Ta cũng yêu nàng, vĩnh viễn.

Dọc theo con đường này, xe ngựa đi cực kỳ cẩn thận, lại chậm tới cực điểm, bởi vì, bởi vì trên xe, Nhược Khả Phi là một phụ nữ có thai .đi mất hơn nửa tháng mới đến được địa phương Vệ Lượng tìm, mọi người đem nơi này đặt tên là Thanh hồ sơn trang. Hiên Viên Cô Vân dĩ nhiên thành chủ nhân của sơn trang này, bên trong tất cả đều là những kiến trúc mới vừa được xây dựng. Mọi người đứng ở cốc khẩu, nghênh đón trang chủ cùng trang chủ phu nhân của Thanh hồ sơn trang .

"Phi nhi, nhà của chúng ta."

Hiên Viên Cô Vân mỉm cười đỡ Nhược Khả Phi chậm rãi đi vào bên trong.

"Vâng, nhà của chúng ta." Nhược Khả Phi cười đến thỏa mãn, đây là cảm giác có nhà, cảm giác hạnh phúc thì ra chính là như vậy.

Dư âm mặt trời chiều, tấm hồ kia lòe lòe sáng lên, trên mặt của mọi người đều là nụ cười thật tươi.

Tất cả là mới bắt đầu, bắt đầu hạnh phúc.


/121

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status