Hoa lửa lóe lên, làn kiếm đến gần. Ánh sáng đen ngòm lấp lánh khí tức quỷ dị, khi nghênh đón một kiếm đó nhìn có vẻ tầm thường nhưng đã chuyển biến tần suất vài ngàn lần trong chớp mắt, cuối cùng hóa giải hơn nữa sức mạnh kích phá, rồi bị một kiếm của Lộc Di Phong chém vỡ.
Lúc này, sấm gầm rung trời, mây đen tản mác, dòng khí quay cuồng cuốn khắp bốn bề khiến cho không gian lân cận xuất hiện một vặn vẹo rất nhỏ.
Lộc Di Phong một kiếm đắc thủ lập tức lùi lại, may mắn đỡ lấy được thân thể của Mạc Ngôn đang rơi xuống.
- Thế nào, có nặng lắm không?
Lắc đầu nhè nhẹ, Mạc Ngôn vẻ mặt lạnh lẽo đầy kiên nghị, trầm giọng nói:
- Một chút nội thương không nghiêm trọng, chúng ta tiếp tục.
Thân thể vươn thẳng bắn lên.
Mạc Ngôn triển khai linh thức chỉ trong chớp mắt đã bắt được tung tích của người áo đen đó.
Vừa rồi, một kiếm của Lộc Di Phong đã chém nét phòng ngự của người áo đen, khiến hắn bị chấn động không nhỏ nhưng được hắn hóa giải trong chớp mắt.
Hiện giờ, người áo đen lơ lửng giữa không trung, ánh mắt sắc như dao nhìn hai người, mơ hồ xuất hiện chút sát cơ kinh khiếp.
Không biết vì sao, trong lòng Mạc Ngôn có chút sợ hãi, bởi vì ánh mắt đó hay bởi vì thực lực của người áo đen không nhìn rõ được?
Lộc Di Phong loáng lên xông đến, vẻ mặt trầm trọng nói:
- Người này quỷ dị, có thể nói là bình sinh mới thấy lần đầu, chúng ta phải cẩn thận.
Mạc Ngôn chầm chậm gật đầu, trầm giọng nói:
- Trên người hắn có một luồng khí tức tử vong, chuyện này trước đây hắn luôn che giấu.
Người áo đen bật cười tà ác, tàn khốc nói:
- Bây giờ mới phát hiện thì đã quá trễ rồi. Chịu chết đi thôi.
Ánh mắt khẽ động, ánh đen vận chuyển. Người áo đen toàn thân khí tức quỷ dị, hắn đang dùng một loại phương thức người thường không lý giải được để vận chuyển, nhanh chóng khiến bốn phía đen ngòm như mục, hệt như ở trong màn đêm vậy.
La lên một tiếng thất thanh, Lộc Di Phong nói:
- Cẩn thận, tên này đáng sợ, né nhanh.
Nói rồi thân thể di động nhanh chóng, trường kiếm trong tay múa lên, làn kiếm dày đặc tự động hội tụ hình thành một kiếm khí phát sát chém thẳng vào mây đen trước mặt.
Nhưng có điều khiến người ta kinh hãi, Lộc Di Phong thân là trưởng lão Ly Hận thiên cung, tu vi trên Băng Nguyên phải tính là số một số hai, nhưng kiếm khí phát xuất ra khi chém vào không gian đen ngòm đó, liền bị một loại sức mạnh mềm mại dẻo dai cột chặt lại, không bao lâu đã bị nuốt hoàn toàn.
Như vậy, Lộc Di Phong tuy né nhanh nhưng vẫn bị vây khốn trong màn đêm.
Mạc Ngôn bản tính lạnh lẽo, gặp sự không thất kinh, khi phát hiện được không ổn, phản ứng đầu tiên không phải là né tránh mà lại công kích.
Thời khắc đó, ông chiếu theo vị trí người áo đen nhớ trong đầu, hai tay múa lên nhanh chóng, quyền kình liên miên không ngừng phá không xuất hiện hóa thành một quả cầu băng xông thẳng vào trong màn đêm, khiến cho nhiệt độ quanh đó đột nhiên giảm mạnh, xuất hiện một loại khí trường kì dị đặc biệt hỗn hợp giữa bóng đêm và khí hàn băng.
Khí trường như vậy thật ra không có gì đặc biệt, duy nhất có một điểm đáng nhắc đến chính là khí hàn băng do Mạc Ngôn sử dũng, khiến ông không thấy được tình hình cảnh vật chung quanh, lại có thể thông qua biến hóa của khí hàn băng mà thăm dò động tĩnh của người áo đen đó.
Đương nhiên, người áo đen cũng có thể thôgn qua khí đen ngòm phát hiện được tình hình của Mạc Ngôn, cả hai xem như ngang nhau.
Bên ngoài, người xem nhìn thấy cảnh này, có người cười trên sự đau khổ người khác, có người đầy lo lắng, có người kinh hãi bất ngờ, có người trong lòng cảnh giác.
Trong đó, Thiên Lân và Quý Hoa Kiệt là quan tâm nhất.
Thiên Lân trong quá trình quan sát liền phát hiện được, trên người áo đen mơ hồ toát ra vài phần khí tức quen thuộc, dường như đã gặp qua ở đâu nhưng nhất thời không cách gì nghĩ ra được.
Quý Hoa Kiệt luôn luôn đề phòng người áo đen, biết lần này quần hùng tụ hội ở Thiên Nữ phong phần lớn có liên quan đến hắn, vì thế trong lòng suy nghĩ phải thu thập hắn thế nào, càng để ý hơn đến thực lực của người áo đen.
Hàn Hạc vẻ mặt âm lạnh, nhỏ giọng nói:
- Thiên tôn, xem ra chúng ta đã coi thường người này rồi.
Công Dương Thiên Tung ánh mắt đầy giận dữ, hừ lạnh nói:
- Người này âm tà vô cùng, pháp quyết huyền bí quỷ dị, pháp quyết Mạc Ngôn và Lộc trưởng lão tu luyện thuộc tính âm nhu, căn bản không cách gì khắc chế được. Hay để ta tự thân ra tay thu thập người này.
Hàn Hạc lắc đầu nói:
- Thiên tôn thân phận đặc biệt, không thích nghi nhúng tay vào lúc này, chuyện này trước hết tìm người hỏi đã.
Dứt lời phất tay gọi Thiên Lân đến, hỏi liền:
- Người áo đen này pháp quyết quỷ bí, con có đối sách ứng phó nào không?
Thiên Lân cau mày lại, trầm ngâm nói:
- Phương pháp thì có, nhưng Mạc đại hiệp và Lộc trưởng lại lại hoàn toàn không thích hợp.
Hàn Hạc nói:
- Vậy người nào mới thích hợp đây?
Thiên Lân chần chừ một lúc, đưa mắt nhìn Phùng Vân nhẹ giọng nói:
- Thiên Ảo Tà Vân pháp quyết của Phùng đại hiệp biến ảo khó lường, nếu dùng sức mạnh cực dương cực cương của Phật môn tất nhiên có thể khắc chế được. Nhưng chỉ bằng một điểm này còn chưa đủ để đối phó với người áo đen đó, phải tốn thêm chút tâm tư mới được.
Hàn Hạc liếc Phùng Vân hỏi lại:
- Chuyện này Phùng hiền điệt không biết có đồng ý thử không?
Phùng Vân vẻ mặt nghiêm túc đáp:
- Năng lực có thể đạt được tất nhiên không thể chối từ việc nghĩa (nghĩa bất dung từ). Nhưng đúng như Thiên Lân có nói, vãn bối cho dù ra tay có thể vãn hồi thế cuộc nhưng sợ là cũng không đủ để thu thập người này.
Hàn Hạc nói:
- Chuyện này hiền điệt không cần phải lo lắng, Thiên Lân nếu đã mở miệng, ta nghĩ hắn tất nhiên có đối sách. Đúng hay không, Thiên Lân?
Gật nhẹ, Thiên Lân nói:
- Biện pháp tự nhiên có, nhưng Phùng đại hiệp cần phải theo ý của con mà làm mới có cơ hội thủ thắng được.
Phùng Vân nghe vậy, rất hiếu kỳ đến bên Thiên Lân hỏi:
- Có biện pháp gì, con nói đi.
Thiên Lân bật cười kỳ dị, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Phép không thể truyền qua tai, nếu không sẽ không linh. Đợi đã, tiền bối chỉ cần … như vậy tất nhiên có bảy phần thắng rồi.
Phùng Vân vẻ mặt kinh ngạc, than thở:
- Con quả thực quá …
Thiên Lân cắt ngang lời của ông, nhắc nhở:
- Không được nóng nảy, không được lộ ra, nếu không đối phương sẽ có cảnh giác. Đi thôi.
Phùng Vân nghe vậy chấn động, vội vàng trấn tĩnh tâm thần, gật đầu với mấy người ra hiệu rồi xoay mình bay thẳng về phía trận chiến.
Lúc này, người áo đen khống chế toàn bộ cục diện, vây lấy Mạc Ngôn và Lộc Di Phong vào trong khu vực đen tuyền, dùng pháp quyết tà ác quỷ bí của mình để phát động công kích mãnh liệt.
Từ bên ngoài nhìn vào, người xem chỉ có thể thấy được vùng mây đen to lớn kia dao động rung chuyển, căn bản không nhìn rõ được tình cảnh bên trong.
Phùng Vân thấy vậy không chút chần chừ, vừa tới liền vọt vào trong.
Kết quả mở to mắt nhìn quanh mới phát hiện nơi này đưa tay không thấy ngón nào, căn bản dùng mắt không còn hiệu quả.
Đối với chuyện này, Phùng Vân đã có chuẩn bị, toàn thân lóe lên ánh vàng kim, dùng Thiên Ảo Tà Vân pháp quyết mô phỏng hiệu quả của Kim Cương pháp quyết, nhanh chóng mở được kết giới này, đẩy toàn bộ ánh sáng sắc đen ẩn chứa sức mạnh thôn tính của người áo đen đi về một phía.
Đã phòng ngự tốt rồi, Phùng Vân bắt đầu tìm kiếm Mạc Ngôn và Lộc Di Phong hai người.
Chiếu theo chỉ bảo của Thiên Lân, Phùng Vân điều chỉnh tần suất chuyển biến pháp quyết trong cơ thể, phát ra vài chục luồng sóng thăm dò, dùng khí hàn băng làm môi giới để tìm kiếm khí tức tương tự trong bóng đêm.
Theo ước tính của Thiên Lân, Mạc Ngôn và Lộc Di Phong trong quá trình phản kích tất nhiên sẽ lưu lại khí tức rõ ràng.
Trong đó phần lớn có khả năng bị người áo đen thi triển pháp quyết nuốt mất, nhưng ít nhiều vẫn còn lưu lại tàn tích.
Chỉ cần tìm được những vết tích lưu lại của khí tức liền có thể tìm được tung tích của hai người trong bóng đen.
Sự gia nhập của Phùng Vân khiến người áo đen hơi bất ngờ, bất quá cũng tính là trong dự liệu, cho nên hắn hết sức bình tĩnh, phân ra một phần sức mạnh kiềm chế Phùng Vân, tập trung tinh lực chủ yếu trên người Mạc Ngôn và Lộc Di Phong.
Trước đây, Lộc Di Phong và Mạc Ngôn hết sức phản kích, mỗi người thi triển các loại các dạng sở trường của mình.
Nhưng do bởi tính chất của pháp quyết, hai người tuy toàn lực phản công lại không thể nào thoát được bóng đen quỷ bí của người áo đen bao trùm, dần dần chìm sâu vào trong đó khó mà tự kềm chế được.
Đến khi Phùng Vân xuất hiện, Mạc Ngôn và Lộc Di Phong đã không còn sức phản kích, hai người toàn lực phòng ngự mới miễn cưỡng duy trì được tình hình tạm thời.
Phùng Vân nhanh chóng dùng sóng thăm dò phát hiện được tình hình, đồng thời cũng đã tìm được vị trí của Mạc Ngôn và Lộc Di Phong.
Dời người đi, Phùng Vân lập tức tiến gần đến bọn họ, nhưng lại chịu sự ngăn trở của người áo đen, một tầng sương đen dày đặc hệt như lệ quỷ gào rít ngăn chặn trước mặt của Phùng Vân.
Bật cười lạnh lùng, Phùng Vân thúc động pháp quyết, ánh vàng kim quanh người như mặt trời tán phát khí thần thánh từ bi, giằng co với sương đen của người áo đen, bộc phát ra hoa lửa chói chang.
Thánh tà gặp nhau, người yếu sức phải thua.
Phùng Vân phát xuất ánh Phật tuy bị bóng đêm đen bao trùm, nhưng trong khu vực nhỏ quanh người lại dư dật sinh cơ, nhanh chóng xua tan sương đen mở ra một đường đi.
Thừa thế chuyển động, Phùng Vân thân thể lóe lên, chớp mắt đã đến bên Mạc Ngôn, dùng ánh Phật bao trùm lấy ông.
Phát hiện Phùng Vân xuất hiện, Mạc Ngôn khuôn mặt lạnh lẽo xuất hiện chút khác thường, nhanh chóng thu lại kết giới phòng ngự, hỏi lại:
- Bọn họ bảo ngươi đến đây?
Phùng Vân gật nhẹ, vừa chuyển động nhanh, vừa nói:
- Khoan nói chuyện này trước đã, đợi tìm được Lộc Di Phong chúng ta mới cùng nhau thu thập hắn.
Mạc Ngôn không nói, thân thể di động theo Phùng Vân, không bao lâu đã phát hiện được tung tích của Lộc Di Phong.
Mở ra kết giới, Phùng Vân để hai người ở trong ánh Phật, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Thời gian không nhiều, người áo đen sẽ lập tức tập trung toàn lực đối phó chúng ta. Bây giờ chúng ta phải liên hợp lại với nhau, để ta thiết pháp kiềm chế hắn, hai người các vị toàn lực mà làm, mượn thế xoay tròn hình thành một cơn lốc xoáy, cẩn phải hút hết sương đen bốn phía để phá trừ pháp quyết của hắn.
Lộc Di Phong nói:
- Trước mắt chúng ta thân ở trong bóng đêm đen, pháp quyết căn bản phát huy không được uy lực.
Phùng Vân nói:
- Chuyện này không cần phải lo lắng, ta sẽ thiết pháp phá ra một đường thoát, các vị chỉ cần nắm vững thời cơ là được. Thôi, các vị chuẩn bị nhanh, ta phải bắt đầu rồi.
Hình bóng động liền, ảo ảnh hội tụ, vô số phân thân của Phùng Vân lấp lánh ánh vàng kim, đan xen lẫn nhau trong phương viên ba trượng, trùng điệp hội thành một, hình thành một khu vực vàng kim xông thẳng lên phía trên.
Phát hiện được hành động này của Phùng Vân, người áo đen bật cười lạnh, hai tay chầm chậm giơ cao, hấp thu sức mạnh chín tầng trời để sử dụng, thúc động làn sáng đen ngòm đó từ trên hạ xuống dùng lực mạnh áp chế, hình thành một cột khí màu đen cương mãnh vô cùng còn có sức mạnh thôn tính va chạm với cột sáng xông lên của Phùng Vân.
Sức mạnh chính tà, thủy hỏa gặp nhau, hai bên không hề nhường nhau, cố sức chống lại, chớp mắt đã lũy kế một lượng lớn chân nguyên, rồi kéo dài từ điểm gặp nhau hình thành một khối không khí tùy lúc có thể phát nổ.
Thế xông lên hơi chậm lại, Phùng Vân thân thể hơi lắc lư, khóe miệng tươm ra một chút máu, lập tức hiểu rõ đối với sự mạnh mẽ của người áo đen ngay lần đầu giao chiến.
Lúc này, sấm gầm rung trời, mây đen tản mác, dòng khí quay cuồng cuốn khắp bốn bề khiến cho không gian lân cận xuất hiện một vặn vẹo rất nhỏ.
Lộc Di Phong một kiếm đắc thủ lập tức lùi lại, may mắn đỡ lấy được thân thể của Mạc Ngôn đang rơi xuống.
- Thế nào, có nặng lắm không?
Lắc đầu nhè nhẹ, Mạc Ngôn vẻ mặt lạnh lẽo đầy kiên nghị, trầm giọng nói:
- Một chút nội thương không nghiêm trọng, chúng ta tiếp tục.
Thân thể vươn thẳng bắn lên.
Mạc Ngôn triển khai linh thức chỉ trong chớp mắt đã bắt được tung tích của người áo đen đó.
Vừa rồi, một kiếm của Lộc Di Phong đã chém nét phòng ngự của người áo đen, khiến hắn bị chấn động không nhỏ nhưng được hắn hóa giải trong chớp mắt.
Hiện giờ, người áo đen lơ lửng giữa không trung, ánh mắt sắc như dao nhìn hai người, mơ hồ xuất hiện chút sát cơ kinh khiếp.
Không biết vì sao, trong lòng Mạc Ngôn có chút sợ hãi, bởi vì ánh mắt đó hay bởi vì thực lực của người áo đen không nhìn rõ được?
Lộc Di Phong loáng lên xông đến, vẻ mặt trầm trọng nói:
- Người này quỷ dị, có thể nói là bình sinh mới thấy lần đầu, chúng ta phải cẩn thận.
Mạc Ngôn chầm chậm gật đầu, trầm giọng nói:
- Trên người hắn có một luồng khí tức tử vong, chuyện này trước đây hắn luôn che giấu.
Người áo đen bật cười tà ác, tàn khốc nói:
- Bây giờ mới phát hiện thì đã quá trễ rồi. Chịu chết đi thôi.
Ánh mắt khẽ động, ánh đen vận chuyển. Người áo đen toàn thân khí tức quỷ dị, hắn đang dùng một loại phương thức người thường không lý giải được để vận chuyển, nhanh chóng khiến bốn phía đen ngòm như mục, hệt như ở trong màn đêm vậy.
La lên một tiếng thất thanh, Lộc Di Phong nói:
- Cẩn thận, tên này đáng sợ, né nhanh.
Nói rồi thân thể di động nhanh chóng, trường kiếm trong tay múa lên, làn kiếm dày đặc tự động hội tụ hình thành một kiếm khí phát sát chém thẳng vào mây đen trước mặt.
Nhưng có điều khiến người ta kinh hãi, Lộc Di Phong thân là trưởng lão Ly Hận thiên cung, tu vi trên Băng Nguyên phải tính là số một số hai, nhưng kiếm khí phát xuất ra khi chém vào không gian đen ngòm đó, liền bị một loại sức mạnh mềm mại dẻo dai cột chặt lại, không bao lâu đã bị nuốt hoàn toàn.
Như vậy, Lộc Di Phong tuy né nhanh nhưng vẫn bị vây khốn trong màn đêm.
Mạc Ngôn bản tính lạnh lẽo, gặp sự không thất kinh, khi phát hiện được không ổn, phản ứng đầu tiên không phải là né tránh mà lại công kích.
Thời khắc đó, ông chiếu theo vị trí người áo đen nhớ trong đầu, hai tay múa lên nhanh chóng, quyền kình liên miên không ngừng phá không xuất hiện hóa thành một quả cầu băng xông thẳng vào trong màn đêm, khiến cho nhiệt độ quanh đó đột nhiên giảm mạnh, xuất hiện một loại khí trường kì dị đặc biệt hỗn hợp giữa bóng đêm và khí hàn băng.
Khí trường như vậy thật ra không có gì đặc biệt, duy nhất có một điểm đáng nhắc đến chính là khí hàn băng do Mạc Ngôn sử dũng, khiến ông không thấy được tình hình cảnh vật chung quanh, lại có thể thông qua biến hóa của khí hàn băng mà thăm dò động tĩnh của người áo đen đó.
Đương nhiên, người áo đen cũng có thể thôgn qua khí đen ngòm phát hiện được tình hình của Mạc Ngôn, cả hai xem như ngang nhau.
Bên ngoài, người xem nhìn thấy cảnh này, có người cười trên sự đau khổ người khác, có người đầy lo lắng, có người kinh hãi bất ngờ, có người trong lòng cảnh giác.
Trong đó, Thiên Lân và Quý Hoa Kiệt là quan tâm nhất.
Thiên Lân trong quá trình quan sát liền phát hiện được, trên người áo đen mơ hồ toát ra vài phần khí tức quen thuộc, dường như đã gặp qua ở đâu nhưng nhất thời không cách gì nghĩ ra được.
Quý Hoa Kiệt luôn luôn đề phòng người áo đen, biết lần này quần hùng tụ hội ở Thiên Nữ phong phần lớn có liên quan đến hắn, vì thế trong lòng suy nghĩ phải thu thập hắn thế nào, càng để ý hơn đến thực lực của người áo đen.
Hàn Hạc vẻ mặt âm lạnh, nhỏ giọng nói:
- Thiên tôn, xem ra chúng ta đã coi thường người này rồi.
Công Dương Thiên Tung ánh mắt đầy giận dữ, hừ lạnh nói:
- Người này âm tà vô cùng, pháp quyết huyền bí quỷ dị, pháp quyết Mạc Ngôn và Lộc trưởng lão tu luyện thuộc tính âm nhu, căn bản không cách gì khắc chế được. Hay để ta tự thân ra tay thu thập người này.
Hàn Hạc lắc đầu nói:
- Thiên tôn thân phận đặc biệt, không thích nghi nhúng tay vào lúc này, chuyện này trước hết tìm người hỏi đã.
Dứt lời phất tay gọi Thiên Lân đến, hỏi liền:
- Người áo đen này pháp quyết quỷ bí, con có đối sách ứng phó nào không?
Thiên Lân cau mày lại, trầm ngâm nói:
- Phương pháp thì có, nhưng Mạc đại hiệp và Lộc trưởng lại lại hoàn toàn không thích hợp.
Hàn Hạc nói:
- Vậy người nào mới thích hợp đây?
Thiên Lân chần chừ một lúc, đưa mắt nhìn Phùng Vân nhẹ giọng nói:
- Thiên Ảo Tà Vân pháp quyết của Phùng đại hiệp biến ảo khó lường, nếu dùng sức mạnh cực dương cực cương của Phật môn tất nhiên có thể khắc chế được. Nhưng chỉ bằng một điểm này còn chưa đủ để đối phó với người áo đen đó, phải tốn thêm chút tâm tư mới được.
Hàn Hạc liếc Phùng Vân hỏi lại:
- Chuyện này Phùng hiền điệt không biết có đồng ý thử không?
Phùng Vân vẻ mặt nghiêm túc đáp:
- Năng lực có thể đạt được tất nhiên không thể chối từ việc nghĩa (nghĩa bất dung từ). Nhưng đúng như Thiên Lân có nói, vãn bối cho dù ra tay có thể vãn hồi thế cuộc nhưng sợ là cũng không đủ để thu thập người này.
Hàn Hạc nói:
- Chuyện này hiền điệt không cần phải lo lắng, Thiên Lân nếu đã mở miệng, ta nghĩ hắn tất nhiên có đối sách. Đúng hay không, Thiên Lân?
Gật nhẹ, Thiên Lân nói:
- Biện pháp tự nhiên có, nhưng Phùng đại hiệp cần phải theo ý của con mà làm mới có cơ hội thủ thắng được.
Phùng Vân nghe vậy, rất hiếu kỳ đến bên Thiên Lân hỏi:
- Có biện pháp gì, con nói đi.
Thiên Lân bật cười kỳ dị, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Phép không thể truyền qua tai, nếu không sẽ không linh. Đợi đã, tiền bối chỉ cần … như vậy tất nhiên có bảy phần thắng rồi.
Phùng Vân vẻ mặt kinh ngạc, than thở:
- Con quả thực quá …
Thiên Lân cắt ngang lời của ông, nhắc nhở:
- Không được nóng nảy, không được lộ ra, nếu không đối phương sẽ có cảnh giác. Đi thôi.
Phùng Vân nghe vậy chấn động, vội vàng trấn tĩnh tâm thần, gật đầu với mấy người ra hiệu rồi xoay mình bay thẳng về phía trận chiến.
Lúc này, người áo đen khống chế toàn bộ cục diện, vây lấy Mạc Ngôn và Lộc Di Phong vào trong khu vực đen tuyền, dùng pháp quyết tà ác quỷ bí của mình để phát động công kích mãnh liệt.
Từ bên ngoài nhìn vào, người xem chỉ có thể thấy được vùng mây đen to lớn kia dao động rung chuyển, căn bản không nhìn rõ được tình cảnh bên trong.
Phùng Vân thấy vậy không chút chần chừ, vừa tới liền vọt vào trong.
Kết quả mở to mắt nhìn quanh mới phát hiện nơi này đưa tay không thấy ngón nào, căn bản dùng mắt không còn hiệu quả.
Đối với chuyện này, Phùng Vân đã có chuẩn bị, toàn thân lóe lên ánh vàng kim, dùng Thiên Ảo Tà Vân pháp quyết mô phỏng hiệu quả của Kim Cương pháp quyết, nhanh chóng mở được kết giới này, đẩy toàn bộ ánh sáng sắc đen ẩn chứa sức mạnh thôn tính của người áo đen đi về một phía.
Đã phòng ngự tốt rồi, Phùng Vân bắt đầu tìm kiếm Mạc Ngôn và Lộc Di Phong hai người.
Chiếu theo chỉ bảo của Thiên Lân, Phùng Vân điều chỉnh tần suất chuyển biến pháp quyết trong cơ thể, phát ra vài chục luồng sóng thăm dò, dùng khí hàn băng làm môi giới để tìm kiếm khí tức tương tự trong bóng đêm.
Theo ước tính của Thiên Lân, Mạc Ngôn và Lộc Di Phong trong quá trình phản kích tất nhiên sẽ lưu lại khí tức rõ ràng.
Trong đó phần lớn có khả năng bị người áo đen thi triển pháp quyết nuốt mất, nhưng ít nhiều vẫn còn lưu lại tàn tích.
Chỉ cần tìm được những vết tích lưu lại của khí tức liền có thể tìm được tung tích của hai người trong bóng đen.
Sự gia nhập của Phùng Vân khiến người áo đen hơi bất ngờ, bất quá cũng tính là trong dự liệu, cho nên hắn hết sức bình tĩnh, phân ra một phần sức mạnh kiềm chế Phùng Vân, tập trung tinh lực chủ yếu trên người Mạc Ngôn và Lộc Di Phong.
Trước đây, Lộc Di Phong và Mạc Ngôn hết sức phản kích, mỗi người thi triển các loại các dạng sở trường của mình.
Nhưng do bởi tính chất của pháp quyết, hai người tuy toàn lực phản công lại không thể nào thoát được bóng đen quỷ bí của người áo đen bao trùm, dần dần chìm sâu vào trong đó khó mà tự kềm chế được.
Đến khi Phùng Vân xuất hiện, Mạc Ngôn và Lộc Di Phong đã không còn sức phản kích, hai người toàn lực phòng ngự mới miễn cưỡng duy trì được tình hình tạm thời.
Phùng Vân nhanh chóng dùng sóng thăm dò phát hiện được tình hình, đồng thời cũng đã tìm được vị trí của Mạc Ngôn và Lộc Di Phong.
Dời người đi, Phùng Vân lập tức tiến gần đến bọn họ, nhưng lại chịu sự ngăn trở của người áo đen, một tầng sương đen dày đặc hệt như lệ quỷ gào rít ngăn chặn trước mặt của Phùng Vân.
Bật cười lạnh lùng, Phùng Vân thúc động pháp quyết, ánh vàng kim quanh người như mặt trời tán phát khí thần thánh từ bi, giằng co với sương đen của người áo đen, bộc phát ra hoa lửa chói chang.
Thánh tà gặp nhau, người yếu sức phải thua.
Phùng Vân phát xuất ánh Phật tuy bị bóng đêm đen bao trùm, nhưng trong khu vực nhỏ quanh người lại dư dật sinh cơ, nhanh chóng xua tan sương đen mở ra một đường đi.
Thừa thế chuyển động, Phùng Vân thân thể lóe lên, chớp mắt đã đến bên Mạc Ngôn, dùng ánh Phật bao trùm lấy ông.
Phát hiện Phùng Vân xuất hiện, Mạc Ngôn khuôn mặt lạnh lẽo xuất hiện chút khác thường, nhanh chóng thu lại kết giới phòng ngự, hỏi lại:
- Bọn họ bảo ngươi đến đây?
Phùng Vân gật nhẹ, vừa chuyển động nhanh, vừa nói:
- Khoan nói chuyện này trước đã, đợi tìm được Lộc Di Phong chúng ta mới cùng nhau thu thập hắn.
Mạc Ngôn không nói, thân thể di động theo Phùng Vân, không bao lâu đã phát hiện được tung tích của Lộc Di Phong.
Mở ra kết giới, Phùng Vân để hai người ở trong ánh Phật, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Thời gian không nhiều, người áo đen sẽ lập tức tập trung toàn lực đối phó chúng ta. Bây giờ chúng ta phải liên hợp lại với nhau, để ta thiết pháp kiềm chế hắn, hai người các vị toàn lực mà làm, mượn thế xoay tròn hình thành một cơn lốc xoáy, cẩn phải hút hết sương đen bốn phía để phá trừ pháp quyết của hắn.
Lộc Di Phong nói:
- Trước mắt chúng ta thân ở trong bóng đêm đen, pháp quyết căn bản phát huy không được uy lực.
Phùng Vân nói:
- Chuyện này không cần phải lo lắng, ta sẽ thiết pháp phá ra một đường thoát, các vị chỉ cần nắm vững thời cơ là được. Thôi, các vị chuẩn bị nhanh, ta phải bắt đầu rồi.
Hình bóng động liền, ảo ảnh hội tụ, vô số phân thân của Phùng Vân lấp lánh ánh vàng kim, đan xen lẫn nhau trong phương viên ba trượng, trùng điệp hội thành một, hình thành một khu vực vàng kim xông thẳng lên phía trên.
Phát hiện được hành động này của Phùng Vân, người áo đen bật cười lạnh, hai tay chầm chậm giơ cao, hấp thu sức mạnh chín tầng trời để sử dụng, thúc động làn sáng đen ngòm đó từ trên hạ xuống dùng lực mạnh áp chế, hình thành một cột khí màu đen cương mãnh vô cùng còn có sức mạnh thôn tính va chạm với cột sáng xông lên của Phùng Vân.
Sức mạnh chính tà, thủy hỏa gặp nhau, hai bên không hề nhường nhau, cố sức chống lại, chớp mắt đã lũy kế một lượng lớn chân nguyên, rồi kéo dài từ điểm gặp nhau hình thành một khối không khí tùy lúc có thể phát nổ.
Thế xông lên hơi chậm lại, Phùng Vân thân thể hơi lắc lư, khóe miệng tươm ra một chút máu, lập tức hiểu rõ đối với sự mạnh mẽ của người áo đen ngay lần đầu giao chiến.
/1040
|