Sương sáng màu xanh của Ma Vu rất kỳ quái tà đạo, có khí âm u rất rõ ràng, cả hai chính tà đối lập, thủy hỏa không tương nhượng, chớp mắt đã kích hóa rồi.
Tỉ thí tu vi, thực lực trên hết.
Ma Vu tu luyện vài trăm năm, không nói đến pháp quyết thế nào, chỉ bằng tu vi ở cảnh giới Quy Tiên thì thế gian đã khó thấy.
Một năm trước, Ma Vu đã từng dùng ưu thế thực lực tuyệt đối để đánh Thiên Lân bị trọng thương.
Hiện nay đã cách một năm, tu vi Thiên Lân tiến rất xa, khoảng cách giữa hai bên thu lại nhỏ nhiều, nhưng nói riêng về tu vi, hắn vừa mới đạt đến cảnh giới Quy Tiên, khoảng cách còn cách xa Ma Vu rõ ràng.
May mà Thiên Lân một thân pháp quyết cổ quái, thần bí chính là điểm giết người của hắn, thông thường hắn có thể trong lúc bất ngờ đảo chuyển cục diện.
Giữa không trung, sương sáng và lửa đỏ một thu một tán, sức mạnh u ám đối kháng với dòng khí nóng bỏm hình thành nhiệt độ đối lập hẳn nhau.
Từ đó sinh ra một lượng lớn hơi nước, bị lửa đỏ thiêu đốt thêm phần sặc sỡ.
Ngọn lửa khuếch tán đã đến cực hạn, áp suất không khí bắt đầu tăng theo đường thẳng tắp, nhanh chóng tạo ra áp suất rất cao vượt khỏi tưởng tượng, rồi nổ ầm một tiếng, mọi thứ liền hóa thành khói bụi.
Thời khắc đó, thân thể Thiên Lân run rẩy, khuôn mặt anh tuấn trắng nhợt, khóe miệng tứa máu tươi, hắn bị nội thương.
Ma Vu ở bên ngoài vùng áp suất cao, chiếm ưu thế rất lớn về vị trí, cho nên tuy bị hất bắn đi, ảnh hưởng phải chịu so với Thiên Lân ít hơn một nửa.
Bật cười ha hả, Ma Vu lóe lên xông đến, cây trượng trong tay múa lên, ra tay tàn độc không cho Thiên Lân cơ hội lấy hơi trở lại.
Thiên Lân mím chặt môi, thân thể quay ngược về, lòng bàn tay lửa đỏ phun trào, đến chỗ nào thì lưu lại từng đóa hoa sen màu đỏ như máu, ngưng tụ không tan đi.
Thấy vậy, Ma Vu tựa như không thấy, chỉ một lòng truy kích Thiên Lân, từng chiêu tàn độc không để lại đường sống, cây trượng vút vào trong không gian vặn vẹo, tạo nên không ít vùng xoáy nuốt chửng, phong kín đường lui của Thiên Lân.
Tình hình như vậy, người xem trên mặt đất thấy mà biến hẳn sắc mặt.
Tân Nguyệt và Thiện Từ còn coi như tỉnh táo, Giang Thanh Tuyết và Vũ Điệp hơi lo âu hiện rõ cả trên khuôn mặt.
Trần Phong tu vi yếu hơn, nhịn không được la lên thất thanh:
- Sư tỷ, chúng ta có cần phải …..
Giang Thanh Tuyết nhìn lên bầy trời, đang chuẩn bị trả lời, Tân Nguyệt lại đã mở miệng nói.
- Không vội, Thiên Lân tạm thời còn chưa có nguy hiểm.
Nghe vậy, Giang Thanh Tuyết liếc Tân Nguyệt, nhỏ nhẹ nói:
- Hãy tiếp tục quan sát tiếp tục đã, sau đó quả thật có nguy hiểm, chúng ta mới ra tay đỡ cho hắn.
Mọi người nghe vậy, đều tập trung quan sát.
Đối mặt với nguy hiểm, Thiên Lân trong mắt hiện ra sát cơ.
Đối với cừu địch trước mắt, hắn có ý niệm phải giết chết không tha.
Hai tay giang ra, Thiên Lân toàn thân khí thế đột nhiên biến hẳn, lửa đỏ quanh người vây phủ, dòng khí nóng bỏng theo sự khống chế của hắn hệt như ngựa hoang tung vó, chớp mắt đã bao trùm lấy không gian phương viên trăm trượng, ngăn cách hẳn tầm nhìn của mọi người.
Đồng thời, để ngăn cách truy kích của Ma Vu, Thiên Lân ở trong lửa đỏ thi triển Băng Thần quyết, dùng phương thức đóng băng liên tục mười tám lần phong ấn Ma Vu, hóa giải sự giằng co của bà ta.
Lơ lửng trong lửa đỏ, Thiên Lân nhìn khuôn mặt tức giận của Ma Vu, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Một năm sau, thế thời chắc chắn phải ngược lại. Lần này ngươi có thể thoát khỏi tay ta thì ngươi còn may mắn đó.
Ma Vu nghe vậy cười lớn, khinh thường nói:
- Tiểu tử, ta xem ngươi lần này bị kích thích quá độ, quên mất bản thân mình là ai chăng? Vừa rồi mới giáo huấn cho ngươi một chút, ngươi quên nhanh đến như vậy sao?
Thiên Lân lạnh lẽo nói:
- Không hề quên, nhưng có một số dấu hiệu giả để ngươi bị phán đoán sai.
Ma Vu hừ giọng nói:
- Dấu hiệu giả? Thật thế nào thì ngươi nói đi. Ngươi cho mình có bao nhiêu năng lực mà ta không nhìn ra đây?
Thiên Lân bật cười lạnh như băng, hỏi lại:
- Nếu như ngươi đã nhìn ra, thế thì ngươi nói đi, Lục Mị Tà Âm sao lại bị chết vậy?
Ma Vu sửng người, phản bác lại:
- Ta không phải là hắn.
Thiên Lân nói:
- Ngươi tự nhiên không phải là hắn, cho nên ngươi cũng không biết hắn chết như thế nào.
Ma Vu giận dữ nói:
- Bớt nói đi, có bản lĩnh gì thì cứ việc sử dụng hết đi.
Còn đang nói, Ma Vu đột nhiên buông cây trượng trong tay, hai tay bắt quyết trước ngực khống chế cây trượng xoay tròn trên đỉnh đầu, miệng đọc chú ngữ không ngớt, lại nghe không rõ là niệm cái gì cả.
Thiên Lân thấy vậy cũng không hề chậm, tay trái múa lên không trung, lòng bàn tay ánh xanh lấp lánh hướng thẳng lên trời phát xuất một chùm sáng, khi đến một độ cao nhất định thì quay đầu ngược xuống hình thành một kết giới màu xanh bên trong ngọn lửa, rồi thêm bước nữa là ngăn cách hẳn khí tức hai người với bên ngoài.
Hoàn thành những điều này rồi, Thiên Lân hai mắt ánh đen lưu chuyển, một luồng sức mạnh tà mị mà vô hình chớp mắt đã bắn ra đánh trúng đại não của Ma Vu.
Lúc đó, Ma Vu thân thể loáng lên, khuôn mặt cơ thịt vặn vẹo nhưng cố gắng chịu đựng.
Trên đầu, cây trượng xoay tròn lúc này đang phát sinh biến hóa. Nó dần dần biến thành một con mãng xà đầu người mình rắn, cặp mắt màu đỏ thẫm dưới bộ tóc rối loạn, thỉnh thoảng lấp lánh.
Bốn phía, dòng khí thổi tới lui, ánh sáng màu đỏ thẫm bắt đầu nén chặt vào trong, nhanh chóng hấp thu lấy thân thể Ma Vu, hình thành một bộ áo giáp màu đỏ thẫm, khắc đầy vô số hình rắn.
Hoàn thành rồi, vẻ mặt của Ma Vu xuất hiện biến hóa mạnh mẽ, cặp mắt thô dày vốn hệt người thường lúc này đã biến thành đỏ như máu sáng chói, tà khí quanh người xông tận trời, phảng phất chớp mắt đã biến thành một người khác.
- Bổn thần ở đây, Phật ma đều lùi lại.
Còn đang nói, chiến giáp trên người Ma Vu lúc minh lúc ám, những hình ảnh rắn đó tùy lúc mà lấp lánh, khiến cho người ta cảm thấy mùi vị tà mị không mô tả được.
Thiên Lân hơi kinh ngạc, cau mày nói:
- Ngươi không phải là Ma Vu. Ngươi là ai?
Ánh mắt vô tình băng lạnh của Ma Vu nhìn Thiên Lân, rồi lạnh lẽo đáp:
- Ta chính là Xà thần, chí tôn của vạn vật. Ngươi dám mạo phạm thần uy của ta, nhất định sẽ bị vạn con rắn đâm qua tim mà chết.
Thiên Lân nghi hoặc nói:
- Xà thần? Ta thấy ngươi cũng không khác Xà yêu lắm.
Ma Vu rất giận, gằn giọng một tiếng đồng thời tay phải múa lên, con rắn kỳ lạ đầu người ở trên bắn đến rất nhanh, há miệng phun ra một chùm ánh sáng màu nâu, hệt như một thanh kiếm bén nhắm thẳng mục tiêu là huyệt mi tâm của Thiên Lân.
Hừ nhẹ một tiếng, tay phải Thiên Lân vung lên, lòng bàn tay ánh đen lưu động, một luồng sức mạnh chí tà chí sát, chí âm chí lạnh thoát tay bay ra hóa thành một đám mây đen đón lấy một chiêu của con rắn lạ đầu người kia.
Đến lúc đó, chùm sáng màu nâu bụi và vầng mây đen ngòm gặp nhau, cả hai hơi run lên rồi cùng biến mất.
Thiên Lân và Ma Vu đều thất kinh, cùng tiến công lần thứ hai, phương thức vẫn hệt như trước đó.
Lần này, khí thế của con rắn lạ đầu người kinh khiếp, liên tiếp phát ra ba chùm hào quang ẩn chứa sức mạnh xâm hồn đoạt phách với cách khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi.
Ý thức của Thiên Lân sắc bén, lập tức bắt được tình hình này không thiếu chút nào, tay phải đảo chuyển trên không trung, vài trăm bóng chưởng cùng với sương đen cuồn cuộn hình thành một vùng đục ngầu trước mặt.
Thừa dịp này, tay trái của Thiên Lân búng ngón tay, một chùm ánh sáng ngũ sắc phá không xông đến xuất hiện ngay mi tâm của Ma Vu.
Vận dụng chiêu thức được Thiên Lân phát huy đến mức nhuần nhuyễn vô cùng, phối hợp với thực lực của hắn, thế công trở thành kinh người.
Nhưng mà Ma Vu từ lúc tự xưng là Xà thần, cả người liền biến thành quỷ dị vô cùng, phảng phất như là đồng sắt, dễ dàng né tránh công kích của Thiên Lân.
Như vậy, Thiên Lân đánh lén không thành, sương đen trước mặt lại bị chùm sáng của con rắn đầu người phát ra xuyên qua, thiếu chút nữa đã đánh trúng người của hắn.
Vẻ mặt nặng nề, Thiên Lân ý thức được nguy cơ.
Hắn tuy bất mãn với biện pháp thỉnh thần của Ma Vu, nhưng lại không có cách nào chọn lựa.
May mà từ thời khắc hôm nay, khí tức hai người cách hẳn với bên ngoài, Thiên Lân không còn phải lo lắng bị người ta phát hiện những bí mật trên người của mình nữa, sử dụng phương thức hữu hiệu nhất là đánh kiếm.
Từ trước đến nay, Thiên Lân đều chưa từng thi triển binh khí, kiếm thuật đối với hắn cũng là một thứ binh khí trong mắt mọi người.
Lúc này, khi tình thế bất lợi, Thiên Lân không hề do dự thi triển kiếm thuật bản thân ẩn giấu đã lâu, lòng bàn tay lóe lên ánh bạc, đóng băng thành một thanh kiếm, thân thể trong lúc sáng tối lóe lên đi liền.
Thời khắc đó, Thiên Lân thi triển kiếm quyết Hư Vô Phiêu Miễu do mẫu thân truyền thụ, người như ảo ảnh hư không phiêu hốt bất định, cây kiếm băng trong tay khóa chặt lấy tim của Ma Vu, cho dù bà ta né tránh thế nào cũng không cách gì thoát được.
Một kiếm xuyên qua tim, cây kiếm băng trong tay Thiên Lân hóa thành mưa cùng với kiếm khí sắc bén đánh trúng hết vào thân thể Ma Vu.
Tiếng rên vang lên, khuôn mặt Ma Vu cơ thịt vặn vẹo, thân thể bị thương tích rất nặng, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, không thấy xuất hiện bất cứ thay đổi nào.
Phất tay, cánh tay trái của Ma Vu hệt như con rắn linh động uốn lượn, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Thiên Lân, bóp chặt lấy cổ của hắn. Điều này khiến hắn đầy khiếp sợ.
- Mạo phạm bổn thần, chắc chắn chết không tha. Kiếp sau nhớ kỹ lấy.
Còn đang nói, năm ngón tay của Ma Vu bóp chặt, một luồng sức mạnh không gì chống được trực tiếp đẩy Thiên Lân vào cảnh tuyệt vọng.
Phát hiện nguy hiểm, Thiên Lân không chút cân nhắc, quanh người hào quang ngũ sắc lóe lên, thân thể chớp mắt đã nhạt đi, khiến năm ngón tay của Ma Vu không còn chỗ nào để sử dụng lực.
Loại pháp quyết này một năm trước đây Thiên Lân đã từng thi triển trước đây giúp hắn hai lần thoát chết.
Bật kêu kinh ngạc, Ma Vu hơi sửng sờ, đối với pháp quyết Thiên Lân thi triển bất ngờ, trong lòng xuất hiện một chút mất tập trung.
Thừa dịp này, Thiên Lân lóe lên đi liền, hắn lùi lại ba trượng, trong mắt đầy bất an và cảnh giác.
Tỉnh táo lại, Ma Vu không khỏi quát giận một tiếng, tay phải múa lên không trung một chiêu, con rắn lạ đầu người xoay tròn âm thầm xông đến, quấn một vòng quanh cơ thể Thiên Lân.
Chân mày nhíu lại, khóe miệng Thiên Lân có chút cười lạnh, sau khi con rắn lạ đầu người đã quấn chặt thân thể hắn rồi, toàn thân hắn lóe lên ánh lửa, ngọn lửa đỏ rực mờ hiện chút ánh xanh tím, chớp mắt đã bao quanh lấy con rắn lạ đầu người.
Thời khắc đó, Thiên Lân thi triển Liệt Hỏa Chân Âm với sức mạnh đốt cháy vạn vật, không gì chống nổi. Liệt Hỏa Chân Âm bắt đầu luyện hóa con quái xà đầu người.
Lúc đó, con quái xà đầu người kêu thảm không ngừng, thân thể đang cuốn chặt lấy đột nhiên buông lỏng dự tính bỏ chạy, đáng tiếc đã quá chậm mất rồi.
Ma Vu giận dữ chấn động không thôi, trong tiếng to phóng người lên, hai tay múa vun vút như sấm động, vô số bóng rắn phá không xuất hiện vây phủa bên cạnh Thiên Lân, từng bước xâm thực lấy cốt lõi của lửa đỏ trên người hắn.
Thiên Lân cười lạnh không ngừng, sau khi luyện hóa được con rắn đầu người rồi, thân thể bắn lên không né tránh đợt tấn công của Ma Vu, xuất hiện trên đầu bà ta.
Hai tay múa lên nhanh chóng, Thiên Lân toàn thân hạ xuống, triển khai tiến công rất nhanh, bóng chưởng dày đặc cùng với ánh sáng đủ mọi màu sắc hệt như sóng nước nhấp nhô quanh người Ma Vu.
Đối mặt với công kích của Thiên Lân, hành động của Ma Vu khác thường vô cùng, bà yên lặng chịu đựng sức mạnh công kích mãnh liệt, lại tỉnh táo triển khai phản kích.
Tỉ thí tu vi, thực lực trên hết.
Ma Vu tu luyện vài trăm năm, không nói đến pháp quyết thế nào, chỉ bằng tu vi ở cảnh giới Quy Tiên thì thế gian đã khó thấy.
Một năm trước, Ma Vu đã từng dùng ưu thế thực lực tuyệt đối để đánh Thiên Lân bị trọng thương.
Hiện nay đã cách một năm, tu vi Thiên Lân tiến rất xa, khoảng cách giữa hai bên thu lại nhỏ nhiều, nhưng nói riêng về tu vi, hắn vừa mới đạt đến cảnh giới Quy Tiên, khoảng cách còn cách xa Ma Vu rõ ràng.
May mà Thiên Lân một thân pháp quyết cổ quái, thần bí chính là điểm giết người của hắn, thông thường hắn có thể trong lúc bất ngờ đảo chuyển cục diện.
Giữa không trung, sương sáng và lửa đỏ một thu một tán, sức mạnh u ám đối kháng với dòng khí nóng bỏm hình thành nhiệt độ đối lập hẳn nhau.
Từ đó sinh ra một lượng lớn hơi nước, bị lửa đỏ thiêu đốt thêm phần sặc sỡ.
Ngọn lửa khuếch tán đã đến cực hạn, áp suất không khí bắt đầu tăng theo đường thẳng tắp, nhanh chóng tạo ra áp suất rất cao vượt khỏi tưởng tượng, rồi nổ ầm một tiếng, mọi thứ liền hóa thành khói bụi.
Thời khắc đó, thân thể Thiên Lân run rẩy, khuôn mặt anh tuấn trắng nhợt, khóe miệng tứa máu tươi, hắn bị nội thương.
Ma Vu ở bên ngoài vùng áp suất cao, chiếm ưu thế rất lớn về vị trí, cho nên tuy bị hất bắn đi, ảnh hưởng phải chịu so với Thiên Lân ít hơn một nửa.
Bật cười ha hả, Ma Vu lóe lên xông đến, cây trượng trong tay múa lên, ra tay tàn độc không cho Thiên Lân cơ hội lấy hơi trở lại.
Thiên Lân mím chặt môi, thân thể quay ngược về, lòng bàn tay lửa đỏ phun trào, đến chỗ nào thì lưu lại từng đóa hoa sen màu đỏ như máu, ngưng tụ không tan đi.
Thấy vậy, Ma Vu tựa như không thấy, chỉ một lòng truy kích Thiên Lân, từng chiêu tàn độc không để lại đường sống, cây trượng vút vào trong không gian vặn vẹo, tạo nên không ít vùng xoáy nuốt chửng, phong kín đường lui của Thiên Lân.
Tình hình như vậy, người xem trên mặt đất thấy mà biến hẳn sắc mặt.
Tân Nguyệt và Thiện Từ còn coi như tỉnh táo, Giang Thanh Tuyết và Vũ Điệp hơi lo âu hiện rõ cả trên khuôn mặt.
Trần Phong tu vi yếu hơn, nhịn không được la lên thất thanh:
- Sư tỷ, chúng ta có cần phải …..
Giang Thanh Tuyết nhìn lên bầy trời, đang chuẩn bị trả lời, Tân Nguyệt lại đã mở miệng nói.
- Không vội, Thiên Lân tạm thời còn chưa có nguy hiểm.
Nghe vậy, Giang Thanh Tuyết liếc Tân Nguyệt, nhỏ nhẹ nói:
- Hãy tiếp tục quan sát tiếp tục đã, sau đó quả thật có nguy hiểm, chúng ta mới ra tay đỡ cho hắn.
Mọi người nghe vậy, đều tập trung quan sát.
Đối mặt với nguy hiểm, Thiên Lân trong mắt hiện ra sát cơ.
Đối với cừu địch trước mắt, hắn có ý niệm phải giết chết không tha.
Hai tay giang ra, Thiên Lân toàn thân khí thế đột nhiên biến hẳn, lửa đỏ quanh người vây phủ, dòng khí nóng bỏng theo sự khống chế của hắn hệt như ngựa hoang tung vó, chớp mắt đã bao trùm lấy không gian phương viên trăm trượng, ngăn cách hẳn tầm nhìn của mọi người.
Đồng thời, để ngăn cách truy kích của Ma Vu, Thiên Lân ở trong lửa đỏ thi triển Băng Thần quyết, dùng phương thức đóng băng liên tục mười tám lần phong ấn Ma Vu, hóa giải sự giằng co của bà ta.
Lơ lửng trong lửa đỏ, Thiên Lân nhìn khuôn mặt tức giận của Ma Vu, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Một năm sau, thế thời chắc chắn phải ngược lại. Lần này ngươi có thể thoát khỏi tay ta thì ngươi còn may mắn đó.
Ma Vu nghe vậy cười lớn, khinh thường nói:
- Tiểu tử, ta xem ngươi lần này bị kích thích quá độ, quên mất bản thân mình là ai chăng? Vừa rồi mới giáo huấn cho ngươi một chút, ngươi quên nhanh đến như vậy sao?
Thiên Lân lạnh lẽo nói:
- Không hề quên, nhưng có một số dấu hiệu giả để ngươi bị phán đoán sai.
Ma Vu hừ giọng nói:
- Dấu hiệu giả? Thật thế nào thì ngươi nói đi. Ngươi cho mình có bao nhiêu năng lực mà ta không nhìn ra đây?
Thiên Lân bật cười lạnh như băng, hỏi lại:
- Nếu như ngươi đã nhìn ra, thế thì ngươi nói đi, Lục Mị Tà Âm sao lại bị chết vậy?
Ma Vu sửng người, phản bác lại:
- Ta không phải là hắn.
Thiên Lân nói:
- Ngươi tự nhiên không phải là hắn, cho nên ngươi cũng không biết hắn chết như thế nào.
Ma Vu giận dữ nói:
- Bớt nói đi, có bản lĩnh gì thì cứ việc sử dụng hết đi.
Còn đang nói, Ma Vu đột nhiên buông cây trượng trong tay, hai tay bắt quyết trước ngực khống chế cây trượng xoay tròn trên đỉnh đầu, miệng đọc chú ngữ không ngớt, lại nghe không rõ là niệm cái gì cả.
Thiên Lân thấy vậy cũng không hề chậm, tay trái múa lên không trung, lòng bàn tay ánh xanh lấp lánh hướng thẳng lên trời phát xuất một chùm sáng, khi đến một độ cao nhất định thì quay đầu ngược xuống hình thành một kết giới màu xanh bên trong ngọn lửa, rồi thêm bước nữa là ngăn cách hẳn khí tức hai người với bên ngoài.
Hoàn thành những điều này rồi, Thiên Lân hai mắt ánh đen lưu chuyển, một luồng sức mạnh tà mị mà vô hình chớp mắt đã bắn ra đánh trúng đại não của Ma Vu.
Lúc đó, Ma Vu thân thể loáng lên, khuôn mặt cơ thịt vặn vẹo nhưng cố gắng chịu đựng.
Trên đầu, cây trượng xoay tròn lúc này đang phát sinh biến hóa. Nó dần dần biến thành một con mãng xà đầu người mình rắn, cặp mắt màu đỏ thẫm dưới bộ tóc rối loạn, thỉnh thoảng lấp lánh.
Bốn phía, dòng khí thổi tới lui, ánh sáng màu đỏ thẫm bắt đầu nén chặt vào trong, nhanh chóng hấp thu lấy thân thể Ma Vu, hình thành một bộ áo giáp màu đỏ thẫm, khắc đầy vô số hình rắn.
Hoàn thành rồi, vẻ mặt của Ma Vu xuất hiện biến hóa mạnh mẽ, cặp mắt thô dày vốn hệt người thường lúc này đã biến thành đỏ như máu sáng chói, tà khí quanh người xông tận trời, phảng phất chớp mắt đã biến thành một người khác.
- Bổn thần ở đây, Phật ma đều lùi lại.
Còn đang nói, chiến giáp trên người Ma Vu lúc minh lúc ám, những hình ảnh rắn đó tùy lúc mà lấp lánh, khiến cho người ta cảm thấy mùi vị tà mị không mô tả được.
Thiên Lân hơi kinh ngạc, cau mày nói:
- Ngươi không phải là Ma Vu. Ngươi là ai?
Ánh mắt vô tình băng lạnh của Ma Vu nhìn Thiên Lân, rồi lạnh lẽo đáp:
- Ta chính là Xà thần, chí tôn của vạn vật. Ngươi dám mạo phạm thần uy của ta, nhất định sẽ bị vạn con rắn đâm qua tim mà chết.
Thiên Lân nghi hoặc nói:
- Xà thần? Ta thấy ngươi cũng không khác Xà yêu lắm.
Ma Vu rất giận, gằn giọng một tiếng đồng thời tay phải múa lên, con rắn kỳ lạ đầu người ở trên bắn đến rất nhanh, há miệng phun ra một chùm ánh sáng màu nâu, hệt như một thanh kiếm bén nhắm thẳng mục tiêu là huyệt mi tâm của Thiên Lân.
Hừ nhẹ một tiếng, tay phải Thiên Lân vung lên, lòng bàn tay ánh đen lưu động, một luồng sức mạnh chí tà chí sát, chí âm chí lạnh thoát tay bay ra hóa thành một đám mây đen đón lấy một chiêu của con rắn lạ đầu người kia.
Đến lúc đó, chùm sáng màu nâu bụi và vầng mây đen ngòm gặp nhau, cả hai hơi run lên rồi cùng biến mất.
Thiên Lân và Ma Vu đều thất kinh, cùng tiến công lần thứ hai, phương thức vẫn hệt như trước đó.
Lần này, khí thế của con rắn lạ đầu người kinh khiếp, liên tiếp phát ra ba chùm hào quang ẩn chứa sức mạnh xâm hồn đoạt phách với cách khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi.
Ý thức của Thiên Lân sắc bén, lập tức bắt được tình hình này không thiếu chút nào, tay phải đảo chuyển trên không trung, vài trăm bóng chưởng cùng với sương đen cuồn cuộn hình thành một vùng đục ngầu trước mặt.
Thừa dịp này, tay trái của Thiên Lân búng ngón tay, một chùm ánh sáng ngũ sắc phá không xông đến xuất hiện ngay mi tâm của Ma Vu.
Vận dụng chiêu thức được Thiên Lân phát huy đến mức nhuần nhuyễn vô cùng, phối hợp với thực lực của hắn, thế công trở thành kinh người.
Nhưng mà Ma Vu từ lúc tự xưng là Xà thần, cả người liền biến thành quỷ dị vô cùng, phảng phất như là đồng sắt, dễ dàng né tránh công kích của Thiên Lân.
Như vậy, Thiên Lân đánh lén không thành, sương đen trước mặt lại bị chùm sáng của con rắn đầu người phát ra xuyên qua, thiếu chút nữa đã đánh trúng người của hắn.
Vẻ mặt nặng nề, Thiên Lân ý thức được nguy cơ.
Hắn tuy bất mãn với biện pháp thỉnh thần của Ma Vu, nhưng lại không có cách nào chọn lựa.
May mà từ thời khắc hôm nay, khí tức hai người cách hẳn với bên ngoài, Thiên Lân không còn phải lo lắng bị người ta phát hiện những bí mật trên người của mình nữa, sử dụng phương thức hữu hiệu nhất là đánh kiếm.
Từ trước đến nay, Thiên Lân đều chưa từng thi triển binh khí, kiếm thuật đối với hắn cũng là một thứ binh khí trong mắt mọi người.
Lúc này, khi tình thế bất lợi, Thiên Lân không hề do dự thi triển kiếm thuật bản thân ẩn giấu đã lâu, lòng bàn tay lóe lên ánh bạc, đóng băng thành một thanh kiếm, thân thể trong lúc sáng tối lóe lên đi liền.
Thời khắc đó, Thiên Lân thi triển kiếm quyết Hư Vô Phiêu Miễu do mẫu thân truyền thụ, người như ảo ảnh hư không phiêu hốt bất định, cây kiếm băng trong tay khóa chặt lấy tim của Ma Vu, cho dù bà ta né tránh thế nào cũng không cách gì thoát được.
Một kiếm xuyên qua tim, cây kiếm băng trong tay Thiên Lân hóa thành mưa cùng với kiếm khí sắc bén đánh trúng hết vào thân thể Ma Vu.
Tiếng rên vang lên, khuôn mặt Ma Vu cơ thịt vặn vẹo, thân thể bị thương tích rất nặng, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, không thấy xuất hiện bất cứ thay đổi nào.
Phất tay, cánh tay trái của Ma Vu hệt như con rắn linh động uốn lượn, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Thiên Lân, bóp chặt lấy cổ của hắn. Điều này khiến hắn đầy khiếp sợ.
- Mạo phạm bổn thần, chắc chắn chết không tha. Kiếp sau nhớ kỹ lấy.
Còn đang nói, năm ngón tay của Ma Vu bóp chặt, một luồng sức mạnh không gì chống được trực tiếp đẩy Thiên Lân vào cảnh tuyệt vọng.
Phát hiện nguy hiểm, Thiên Lân không chút cân nhắc, quanh người hào quang ngũ sắc lóe lên, thân thể chớp mắt đã nhạt đi, khiến năm ngón tay của Ma Vu không còn chỗ nào để sử dụng lực.
Loại pháp quyết này một năm trước đây Thiên Lân đã từng thi triển trước đây giúp hắn hai lần thoát chết.
Bật kêu kinh ngạc, Ma Vu hơi sửng sờ, đối với pháp quyết Thiên Lân thi triển bất ngờ, trong lòng xuất hiện một chút mất tập trung.
Thừa dịp này, Thiên Lân lóe lên đi liền, hắn lùi lại ba trượng, trong mắt đầy bất an và cảnh giác.
Tỉnh táo lại, Ma Vu không khỏi quát giận một tiếng, tay phải múa lên không trung một chiêu, con rắn lạ đầu người xoay tròn âm thầm xông đến, quấn một vòng quanh cơ thể Thiên Lân.
Chân mày nhíu lại, khóe miệng Thiên Lân có chút cười lạnh, sau khi con rắn lạ đầu người đã quấn chặt thân thể hắn rồi, toàn thân hắn lóe lên ánh lửa, ngọn lửa đỏ rực mờ hiện chút ánh xanh tím, chớp mắt đã bao quanh lấy con rắn lạ đầu người.
Thời khắc đó, Thiên Lân thi triển Liệt Hỏa Chân Âm với sức mạnh đốt cháy vạn vật, không gì chống nổi. Liệt Hỏa Chân Âm bắt đầu luyện hóa con quái xà đầu người.
Lúc đó, con quái xà đầu người kêu thảm không ngừng, thân thể đang cuốn chặt lấy đột nhiên buông lỏng dự tính bỏ chạy, đáng tiếc đã quá chậm mất rồi.
Ma Vu giận dữ chấn động không thôi, trong tiếng to phóng người lên, hai tay múa vun vút như sấm động, vô số bóng rắn phá không xuất hiện vây phủa bên cạnh Thiên Lân, từng bước xâm thực lấy cốt lõi của lửa đỏ trên người hắn.
Thiên Lân cười lạnh không ngừng, sau khi luyện hóa được con rắn đầu người rồi, thân thể bắn lên không né tránh đợt tấn công của Ma Vu, xuất hiện trên đầu bà ta.
Hai tay múa lên nhanh chóng, Thiên Lân toàn thân hạ xuống, triển khai tiến công rất nhanh, bóng chưởng dày đặc cùng với ánh sáng đủ mọi màu sắc hệt như sóng nước nhấp nhô quanh người Ma Vu.
Đối mặt với công kích của Thiên Lân, hành động của Ma Vu khác thường vô cùng, bà yên lặng chịu đựng sức mạnh công kích mãnh liệt, lại tỉnh táo triển khai phản kích.
/1040
|