Thấy vậy, Thiên Lân trong lòng rất giận, pháp quyết trong cơ thể chuyển hẳn, đột ngột thi triển “Huyền Thiên Vô Cực đại pháp”, toàn thân xuất hiện ngũ sắc, một luồng sức mạnh của vô số khí tức theo tay phải truyền vào trong huyết sâm, khiến nó bị dọa kinh khiếp, xuất hiện một sát na thất thần.
Đến lúc này, Thiên Lân lợi dụng cơ hội, lập tức rút ngay huyết sâm, cơ thể bị ngọn gió mạnh hung hăng thổi bay đi rớt ra ngoài vài trượng.
Mở miệng mắng một tiếng, Thiên Lân rất giận dữ nhìn huyết sâm trong tay đang giãy dụa, rống lên:
- Ngươi còn lẩn qua tránh lại nữa ta sẽ ăn ngay ngươi vào trong bụng.
Lời nói vốn vô tình, ai ngờ lại thu được hiệu quả đàn áp, huyết sâm đang dụng lực lập tức bất động ngoan ngoãn.
Thiên Lân hơi kinh ngạc, hỏi:
- Ngươi có thể hiểu ta nói?
Huyết sâm hơi hơi gật đầu, giống như đang trả lời.
Thấy vậy, Thiên Lân rất cao hứng, cười ha hả nói:
- Thật quá vui, ngươi không ngờ có thể hiểu được ta nói, quả thật rất có ý nghĩa. Được, nghe nói một số nhân sâm ngàn năm có thể ảo hóa thành hình người, còn có thể nói chuyện, ngươi thì sao, cũng có thể làm được chăng?
Huyết sâm không đáp lời, rõ ràng có chút lo lắng, nhưng Thiên Lân căn bản không hiểu rõ lắm.
Thấy nó không phản ứng, Thiên Lân hơi thất vọng, nổi giận nói:
- Xem ra ngươi cũng to đầu rồi, mà không biết gì cả, hay là ăn cho rồi.
Huyết sâm vừa nghe, lập tức kinh hoàng, vừa giãy dụa vừa mở miệng nói:
- Đừng ăn ta, ta có thể nói, ta biết rất nhiều thứ.
Thiên Lân sửng sốt một lúc, sau đó mắng:
- Ngươi là huyết sâm không thành thật, còn dám ra vẻ hồ đồ trước mặt của ta. Nói nhanh, ngươi biết cái gì, ở đây là đâu? Ngươi sống đã bao lâu rồi?
Thân thể bổn mệnh bị Thiên Lân nắm chặt, huyết sâm tuy không cam lòng chút nào, cũng đành ngoan ngoãn nghe lời, đáp lại:
- Đây là một huyệt động núi lửa trong lòng đất, cứ mỗi một khoảng thời gian thì có lửa đỏ phun tràn, hình thành hỏa sơn như các ngươi hay gọi. Còn ta, ta đã tu luyện ở đây trên vạn năm, vốn nhanh chóng đắc đạo phi thăng, ai ngờ ngươi lại đột nhiên xuất hiện.
Thiên Lân vẻ mặt kinh ngạc, sửng sốt nói:
- Trên vạn năm? Thế bọn chúng thì sao, đã bao nhiêu lâu rồi?
Huyết sâm than nhẹ nói:
- Bọn chúng còn nhỏ, lớn nhất cũng chưa đủ tám trăm năm.
Thiên Lân cảm thấy kỳ quái nói:
- Ngươi đã trên vạn năm, bọn chúng vì sao lại khác biệt nhiều vậy? Lẽ nào nơi này ngoại trừ ngươi ra thì không còn huyết sâm nào trưởng thành đủ?
Huyết sâm đáp:
- Với điều kiện rất ác liệt nơi này, không thích hợp cho chúng ta tu luyện, rất nhiều huyết sâm đã chết đi. Mãi đến gần ngàn năm nay, hoàn cảnh nơi này mới có chuyển biến hơi tốt, vì thế bọn chúng mới tồn tại nhiều. Ngoài ra, ngày trước cũng có một gốc huyết sâm tu luyện được chừng hai ngàn năm làm bạn với ta, nhưng khoảng chừng một ngàn một trăm năm trước, nó rời đi rồi không còn thấy quay lại.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Một ngàn một trăm năm trước? Đó không phải đúng khớp với câu chuyện Băng Tuyết lão nhân đã kể sao?
Nghĩ đến đó, Thiên Lân cười ha hả, nhìn huyết sâm không tốt lành gì cả, lên tiếng:
- Ngươi đã tu luyện trên vạn năm rồi, ta muốn dùng ngươi vào, đến lúc đó không phải thực lực sẽ tăng mạnh sao?
Huyết sâm hơi run rẩy, cầu xin:
- Bỏ qua cho ta, ta cả đời chưa từng làm ác, sẽ nhanh chóng đắc đạo viên mãn, ngươi hãy niệm lòng từ bi đi.
Thiên Lân đảo tròn mắt, cười nói:
- Không ăn ngươi cũng được, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.
Huyết sâm vội vàng nói:
- Điều kiện thế nào, ngươi nói đi.
Thiên Lân thôi cười, nghiêm túc nói:
- Từ nay về sau, ngươi phải đi theo ta, coi ta là chủ, nghe lệnh của ta, hoàn thành nhiệm vụ ta giao.
Huyết sâm trầm ngâm, yêu cầu này rõ ràng vượt khỏi ý nghĩ của nó, khiến nó trong nhất thời khó mà chấp nhận được.
Chăm chú nhìn biến hóa của huyết sâm, Thiên Lân cảm nhận được nó không vui, vì vậy chuyển đổi đề tài, cười nói:
- Nếu ngươi cảm thấy khó chấp nhận được thì coi như ta không nói gì cả. Ngược lại ta từ xưa đến nay cũng không ăn huyết sâm, đang muốn thưởng thức mùi vị của nó đây.
Biết Thiên Lân đang uy hiếp chính mình, nhưng huyết sâm không còn chọn lựa, đành bất đắc dĩ lên tiếng:
- Được, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi. Nhưng muốn làm theo những điều kiện của ngươi nói, chúng ta phải tương thông tâm linh. Hơn nữa, bản thể của ta nếu không bị tổn thương, phải đành tồn tại trong cơ thể của ngươi.
Nghĩ một lát, Thiên Lân hỏi:
- Ngươi nói những điều này phải làm thế nào mới được, ta làm sao có thể tin được ngươi?
Huyết sâm nói:
- Muốn hoàn thành những chuyện này phải nhờ vào sức mạnh của ao máu đối diện kia. Chỉ có chúng ta cùng tiến vào trong đó mới có thể dung hợp ở đó. Còn về vấn đề uy tín, thế thì ngươi chỉ có thể đánh cuộc mà thôi.
Thiên Lân tự nhủ: “Đến lúc đó chỉ cần ta không buông tay, ngươi cũng đừng mong bỏ chạy.”
Đã có biện pháp, Thiên Lân sảng khoái nói:
- Cũng được, chúng ta cứ làm như vậy đi.
Nói rồi cất bước, không bao lâu đã đến bên ao máu.
Nhìn thấy máu đỏ tươi nồng đậm, Thiên Lân không hề phản cảm, ngược lại mơ hồ cảm thấy bên trong có ẩn chứa một loại sức mạnh nào đó, đang có ý giao tiếp với mình.
Huyết sâm thấy nó không động đậy, thúc giục:
- Đừng do dự nữa, đây là biện pháp duy nhất, nếu không ngươi hãy ta cho rồi. Nhưng nói thật cho ngươi biết, ngươi ăn ta rồi thì hiệu quả đạt được còn xa mới so với việc cùng ta dung hợp. Bởi vì sau khi ngươi ăn ta rồi, sức mạnh của ta tiềm tàng trong kinh mạch của ngươi, nếu ngươi muốn hấp thu hoàn toàn thì cần thời gian rất lâu dài. Mà trong lúc này, sức mạnh của ta sẽ dần dần mất đi theo thời gian, đến cuối cùng ngươi chỉ lấy được một phần sức mạnh mà thôi.
Thiên Lân hỏi:
- Vậy thì dung hợp có chỗ nào tốt?
Huyết sâm đáp:
- Chỗ tốt của việc dung hợp rất nhiều, thứ nhất, ngươi có thể thu được toàn bộ sức mạnh của ta, hơn nữa chúng ta ai nấy bảo lưu được ý thức, có thể giao tiếp với nhau. Thứ hai, ngươi có thể thu được những kỹ năng ta có, điều này rất hữu dụng. Thứ ba, ta có thể tăng tốc tu luyện của ngươi, giúp ngươi xúc tiến việc tu luyện tốt hơn.
Thiên Lân hoài nghi nói:
- Điểm tốt đều bị ta chiếm hết, thế với ngươi có điểm nào tốt? Nếu như không có, ngươi cần gì phải tạo tiện nghi cho ta vậy?
Huyết sâm khổ sở nói:
- Điểm tốt duy nhất của ta chính là bảo lưu được ý thức, còn tồn tại giữa trời đất.
Thiên Lân hơi không hiểu, nhưng không hề tỏ ra, ánh mắt nhìn về ao máu hỏi:
- Ao nước này vì sao không khô đi, vì sao vẫn còn khí mát mẻ nhàn nhạt?
Huyết sâm không hề lập tức lên tiếng, ngược lại trầm ngâm một lúc mới trả lời:
- Theo ta biết được, đây chính là một địa mạch linh tuyền, cùng sinh ra với ngọn lửa địa tâm, có công dụng trấn áp lửa, vì thế trừ phi bị phá hủy, nếu không vĩnh viễn không bao giờ khô cạn.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Điểm này thần kỳ như vậy, thế có điểm nào tốt cho người tu đạo không?
Huyết sâm chần chừ rồi đáp:
- Điểm này ta nói không chuẩn lắm, chắc chắn có ích lợi cho tu vi.
Thời điểm này, câu nói của huyết sâm ẩn chứa điều gì đó, nhưng đáng tiếc Thiên Lân lại không hiểu rõ chuyện này.
Vừa nghe có ích lợi cho tu luyện, vẻ mặt Thiên Lân lập tức lộ ra nụ cười, cao hứng nói:
- Nếu như vậy, chúng ta bắt đầu thôi.
Huyết sâm không hề lên tiếng, nó chỉ trầm ngâm, do bởi bi thương cho mình hay còn có tính toán gì đây.
Đi gần đến ao máu, Thiên Lân trở nên chần chừ.
Nhưng nghĩ lại cũng bởi màu sắc khác biệt, bản chất đều là nước, vì thế cũng không nghĩ thêm nhiều, nhảy ngay vào trong ao.
Vào lúc rơi vào trong ao, thân thể Thiên Lân run lên, ngay sau đó liền chìm vào trong ao.
Đối với Thiên Lân, ao máu này cảm giác quái dị vô cùng, ban đầu rất kinh khủng, toàn thân đều run lên, phảng phất bị cái chết bao trùm.
Lúc đó, huyết sâm trong tay nó ra sức giãy dụa, vài lần sắp thoát khỏi tay Thiên Lân.
Điều này khiến nó lập tức cảnh giác, mơ hồ cảm thấy bị lừa.
Sau khi chìm vào trong hồ, toàn thân Thiên Lân bị máu bao trùm, một luồng khí tức mát mẻ mà mơ hồ nhanh chóng thẩm thấu vào các cơ nhục của nó, chuyển hóa thành một luồng sức mạnh vô danh, không chịu sự khống chế của nó mà tự động vận hành trong cơ thể Thiên Lân.
Cảm giác đó rất quái dị, phảng phất bản thân bị người ta đoạt mất, chỉ có thể mở mắt nhìn mà thôi, lại không cách nào tránh thoát được.
Cảnh tượng này cứ duy trì liên tục, sau khi Thiên Lân thích ứng rồi, trong lúc tâm tư chuyển động, bất ngờ phát hiện linh hồn của mình không ngờ đang lơ lửng trong máu, cách thân thể chừng vài thước, cứ im lặng như thế mà ngắm nhìn.
Nhìn xuyên qua linh hồn, Thiên Lân nhanh chóng phát giác tầm nhìn khác với những gì thấy được bình thường.
Nó có thể nhìn thấy rõ kết cấu bên trong của cơ thể mình, bao gồm cả phân bố của kinh mạch, cùng với tình hình phân bố, sức mạnh lớn nhỏ và tuyến vận hành khác nhau của chân nguyên trong cơ thể.
Đồng thời, linh lực trong ao máu trở thành một loại sóng ánh sáng màu xanh nhạt trong mắt nó, đang hội tụ bao quanh người nó, liên tục không ngừng truyền vào trong cơ thể nó, chuyển hóa thành một loại năng lượng màu xanh lục, dung hợp xảo diệu với sức mạnh khác trong cơ thể nó, tích trữ trong kinh mạch.
Nhìn thấy điều này, Thiên Lân hưng phấn vô cùng.
Ánh mắt lơ đãng liếc qua huyết sâm đang nắm chặt trong tay phải, phát hiện bên trong vùng đỏ tinh khiết phát sáng của nó, có một thứ gì đó như hạt ngọc, đang vận chuyển tốc độ cao, theo sự khống chế của nó đang cố gắng muốn thoát khỏi tay phải bóp chặt của Thiên Lân.
Lúc này, Thiên Lân đã hoàn toàn hiểu rõ, huyết sâm khiến mình tiến vào trong ao máu là lập mưu, nó muốn lợi dụng lúc mình phân tâm để bỏ chạy.
Nhưng Thiên Lân có một điểm nó không đoán được, đó là thân thể Thiên Lân có thể dung hợp với sức mạnh của ao máu. Điều này bất ngờ với huyết sâm.
Nguyên gốc, Thiên Lân trước khi bóc lấy huyết sâm đã thi triển Hạo Nhiên Chính Khí khiến huyết sâm cho là pháp quyết Thiên Lân tu luyện thuộc về nhánh dương cương, vì thế nghĩ đến việc mượn linh khí địa mạch của ao máu để khắc chế Thiên Lân, giảm bớt thực lực của nó, còn bản thân huyết sâm lợi dụng thời cơ bỏ chạy.
Nhưng huyết sâm tuyệt đối không ngờ được, lai lịch của Thiên Lân rất đặc biệt, không nhưng có Hạo Nhiên Chính Khí, còn tu luyện được “Băng Thần quyết” cực mạnh cùng với “Huyền Thiên Vô Cực” và một môn pháp quyết thần bí khác.
Đến lúc này, khi Thiên Lân nhảy vào trong ao máu, không những nó không bị hại, ngược lại nhờ họa mà được phúc.
Với tính cách của Thiên Lân, nó tuyệt nhiên sẽ không tự giác chủ động tiến vào trong ao máu.
Nguyên nhân việc này có hai.
Thứ nhất, nó không biết ao máu biểu thị cho cái gì.
Thứ hai, nước trong ao máu nồng đậm và đặc, với bản tính đứa bé bảy tuổi như nó, cái này cũng giống như máu tươi vậy, bình thường sẽ có cảm giác phản cảm không thích, nếu như không bị ép thì tuyệt nhiên sẽ không dễ dàng nối kết.
Vì thế, xảo kế của huyết sâm thực tế có tính hỗ trợ Thiên Lân rất nhiều, nhưng điểm này Thiên Lân hoàn toàn không hiểu rõ lắm.
Phát hiện được ý đồ của huyết sâm, Thiên Lân trong lòng ngầm giận, lập tức quyết định nếu có cơ hội sẽ ăn huyết sâm liền.
Đến lúc này, Thiên Lân lợi dụng cơ hội, lập tức rút ngay huyết sâm, cơ thể bị ngọn gió mạnh hung hăng thổi bay đi rớt ra ngoài vài trượng.
Mở miệng mắng một tiếng, Thiên Lân rất giận dữ nhìn huyết sâm trong tay đang giãy dụa, rống lên:
- Ngươi còn lẩn qua tránh lại nữa ta sẽ ăn ngay ngươi vào trong bụng.
Lời nói vốn vô tình, ai ngờ lại thu được hiệu quả đàn áp, huyết sâm đang dụng lực lập tức bất động ngoan ngoãn.
Thiên Lân hơi kinh ngạc, hỏi:
- Ngươi có thể hiểu ta nói?
Huyết sâm hơi hơi gật đầu, giống như đang trả lời.
Thấy vậy, Thiên Lân rất cao hứng, cười ha hả nói:
- Thật quá vui, ngươi không ngờ có thể hiểu được ta nói, quả thật rất có ý nghĩa. Được, nghe nói một số nhân sâm ngàn năm có thể ảo hóa thành hình người, còn có thể nói chuyện, ngươi thì sao, cũng có thể làm được chăng?
Huyết sâm không đáp lời, rõ ràng có chút lo lắng, nhưng Thiên Lân căn bản không hiểu rõ lắm.
Thấy nó không phản ứng, Thiên Lân hơi thất vọng, nổi giận nói:
- Xem ra ngươi cũng to đầu rồi, mà không biết gì cả, hay là ăn cho rồi.
Huyết sâm vừa nghe, lập tức kinh hoàng, vừa giãy dụa vừa mở miệng nói:
- Đừng ăn ta, ta có thể nói, ta biết rất nhiều thứ.
Thiên Lân sửng sốt một lúc, sau đó mắng:
- Ngươi là huyết sâm không thành thật, còn dám ra vẻ hồ đồ trước mặt của ta. Nói nhanh, ngươi biết cái gì, ở đây là đâu? Ngươi sống đã bao lâu rồi?
Thân thể bổn mệnh bị Thiên Lân nắm chặt, huyết sâm tuy không cam lòng chút nào, cũng đành ngoan ngoãn nghe lời, đáp lại:
- Đây là một huyệt động núi lửa trong lòng đất, cứ mỗi một khoảng thời gian thì có lửa đỏ phun tràn, hình thành hỏa sơn như các ngươi hay gọi. Còn ta, ta đã tu luyện ở đây trên vạn năm, vốn nhanh chóng đắc đạo phi thăng, ai ngờ ngươi lại đột nhiên xuất hiện.
Thiên Lân vẻ mặt kinh ngạc, sửng sốt nói:
- Trên vạn năm? Thế bọn chúng thì sao, đã bao nhiêu lâu rồi?
Huyết sâm than nhẹ nói:
- Bọn chúng còn nhỏ, lớn nhất cũng chưa đủ tám trăm năm.
Thiên Lân cảm thấy kỳ quái nói:
- Ngươi đã trên vạn năm, bọn chúng vì sao lại khác biệt nhiều vậy? Lẽ nào nơi này ngoại trừ ngươi ra thì không còn huyết sâm nào trưởng thành đủ?
Huyết sâm đáp:
- Với điều kiện rất ác liệt nơi này, không thích hợp cho chúng ta tu luyện, rất nhiều huyết sâm đã chết đi. Mãi đến gần ngàn năm nay, hoàn cảnh nơi này mới có chuyển biến hơi tốt, vì thế bọn chúng mới tồn tại nhiều. Ngoài ra, ngày trước cũng có một gốc huyết sâm tu luyện được chừng hai ngàn năm làm bạn với ta, nhưng khoảng chừng một ngàn một trăm năm trước, nó rời đi rồi không còn thấy quay lại.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Một ngàn một trăm năm trước? Đó không phải đúng khớp với câu chuyện Băng Tuyết lão nhân đã kể sao?
Nghĩ đến đó, Thiên Lân cười ha hả, nhìn huyết sâm không tốt lành gì cả, lên tiếng:
- Ngươi đã tu luyện trên vạn năm rồi, ta muốn dùng ngươi vào, đến lúc đó không phải thực lực sẽ tăng mạnh sao?
Huyết sâm hơi run rẩy, cầu xin:
- Bỏ qua cho ta, ta cả đời chưa từng làm ác, sẽ nhanh chóng đắc đạo viên mãn, ngươi hãy niệm lòng từ bi đi.
Thiên Lân đảo tròn mắt, cười nói:
- Không ăn ngươi cũng được, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.
Huyết sâm vội vàng nói:
- Điều kiện thế nào, ngươi nói đi.
Thiên Lân thôi cười, nghiêm túc nói:
- Từ nay về sau, ngươi phải đi theo ta, coi ta là chủ, nghe lệnh của ta, hoàn thành nhiệm vụ ta giao.
Huyết sâm trầm ngâm, yêu cầu này rõ ràng vượt khỏi ý nghĩ của nó, khiến nó trong nhất thời khó mà chấp nhận được.
Chăm chú nhìn biến hóa của huyết sâm, Thiên Lân cảm nhận được nó không vui, vì vậy chuyển đổi đề tài, cười nói:
- Nếu ngươi cảm thấy khó chấp nhận được thì coi như ta không nói gì cả. Ngược lại ta từ xưa đến nay cũng không ăn huyết sâm, đang muốn thưởng thức mùi vị của nó đây.
Biết Thiên Lân đang uy hiếp chính mình, nhưng huyết sâm không còn chọn lựa, đành bất đắc dĩ lên tiếng:
- Được, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi. Nhưng muốn làm theo những điều kiện của ngươi nói, chúng ta phải tương thông tâm linh. Hơn nữa, bản thể của ta nếu không bị tổn thương, phải đành tồn tại trong cơ thể của ngươi.
Nghĩ một lát, Thiên Lân hỏi:
- Ngươi nói những điều này phải làm thế nào mới được, ta làm sao có thể tin được ngươi?
Huyết sâm nói:
- Muốn hoàn thành những chuyện này phải nhờ vào sức mạnh của ao máu đối diện kia. Chỉ có chúng ta cùng tiến vào trong đó mới có thể dung hợp ở đó. Còn về vấn đề uy tín, thế thì ngươi chỉ có thể đánh cuộc mà thôi.
Thiên Lân tự nhủ: “Đến lúc đó chỉ cần ta không buông tay, ngươi cũng đừng mong bỏ chạy.”
Đã có biện pháp, Thiên Lân sảng khoái nói:
- Cũng được, chúng ta cứ làm như vậy đi.
Nói rồi cất bước, không bao lâu đã đến bên ao máu.
Nhìn thấy máu đỏ tươi nồng đậm, Thiên Lân không hề phản cảm, ngược lại mơ hồ cảm thấy bên trong có ẩn chứa một loại sức mạnh nào đó, đang có ý giao tiếp với mình.
Huyết sâm thấy nó không động đậy, thúc giục:
- Đừng do dự nữa, đây là biện pháp duy nhất, nếu không ngươi hãy ta cho rồi. Nhưng nói thật cho ngươi biết, ngươi ăn ta rồi thì hiệu quả đạt được còn xa mới so với việc cùng ta dung hợp. Bởi vì sau khi ngươi ăn ta rồi, sức mạnh của ta tiềm tàng trong kinh mạch của ngươi, nếu ngươi muốn hấp thu hoàn toàn thì cần thời gian rất lâu dài. Mà trong lúc này, sức mạnh của ta sẽ dần dần mất đi theo thời gian, đến cuối cùng ngươi chỉ lấy được một phần sức mạnh mà thôi.
Thiên Lân hỏi:
- Vậy thì dung hợp có chỗ nào tốt?
Huyết sâm đáp:
- Chỗ tốt của việc dung hợp rất nhiều, thứ nhất, ngươi có thể thu được toàn bộ sức mạnh của ta, hơn nữa chúng ta ai nấy bảo lưu được ý thức, có thể giao tiếp với nhau. Thứ hai, ngươi có thể thu được những kỹ năng ta có, điều này rất hữu dụng. Thứ ba, ta có thể tăng tốc tu luyện của ngươi, giúp ngươi xúc tiến việc tu luyện tốt hơn.
Thiên Lân hoài nghi nói:
- Điểm tốt đều bị ta chiếm hết, thế với ngươi có điểm nào tốt? Nếu như không có, ngươi cần gì phải tạo tiện nghi cho ta vậy?
Huyết sâm khổ sở nói:
- Điểm tốt duy nhất của ta chính là bảo lưu được ý thức, còn tồn tại giữa trời đất.
Thiên Lân hơi không hiểu, nhưng không hề tỏ ra, ánh mắt nhìn về ao máu hỏi:
- Ao nước này vì sao không khô đi, vì sao vẫn còn khí mát mẻ nhàn nhạt?
Huyết sâm không hề lập tức lên tiếng, ngược lại trầm ngâm một lúc mới trả lời:
- Theo ta biết được, đây chính là một địa mạch linh tuyền, cùng sinh ra với ngọn lửa địa tâm, có công dụng trấn áp lửa, vì thế trừ phi bị phá hủy, nếu không vĩnh viễn không bao giờ khô cạn.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Điểm này thần kỳ như vậy, thế có điểm nào tốt cho người tu đạo không?
Huyết sâm chần chừ rồi đáp:
- Điểm này ta nói không chuẩn lắm, chắc chắn có ích lợi cho tu vi.
Thời điểm này, câu nói của huyết sâm ẩn chứa điều gì đó, nhưng đáng tiếc Thiên Lân lại không hiểu rõ chuyện này.
Vừa nghe có ích lợi cho tu luyện, vẻ mặt Thiên Lân lập tức lộ ra nụ cười, cao hứng nói:
- Nếu như vậy, chúng ta bắt đầu thôi.
Huyết sâm không hề lên tiếng, nó chỉ trầm ngâm, do bởi bi thương cho mình hay còn có tính toán gì đây.
Đi gần đến ao máu, Thiên Lân trở nên chần chừ.
Nhưng nghĩ lại cũng bởi màu sắc khác biệt, bản chất đều là nước, vì thế cũng không nghĩ thêm nhiều, nhảy ngay vào trong ao.
Vào lúc rơi vào trong ao, thân thể Thiên Lân run lên, ngay sau đó liền chìm vào trong ao.
Đối với Thiên Lân, ao máu này cảm giác quái dị vô cùng, ban đầu rất kinh khủng, toàn thân đều run lên, phảng phất bị cái chết bao trùm.
Lúc đó, huyết sâm trong tay nó ra sức giãy dụa, vài lần sắp thoát khỏi tay Thiên Lân.
Điều này khiến nó lập tức cảnh giác, mơ hồ cảm thấy bị lừa.
Sau khi chìm vào trong hồ, toàn thân Thiên Lân bị máu bao trùm, một luồng khí tức mát mẻ mà mơ hồ nhanh chóng thẩm thấu vào các cơ nhục của nó, chuyển hóa thành một luồng sức mạnh vô danh, không chịu sự khống chế của nó mà tự động vận hành trong cơ thể Thiên Lân.
Cảm giác đó rất quái dị, phảng phất bản thân bị người ta đoạt mất, chỉ có thể mở mắt nhìn mà thôi, lại không cách nào tránh thoát được.
Cảnh tượng này cứ duy trì liên tục, sau khi Thiên Lân thích ứng rồi, trong lúc tâm tư chuyển động, bất ngờ phát hiện linh hồn của mình không ngờ đang lơ lửng trong máu, cách thân thể chừng vài thước, cứ im lặng như thế mà ngắm nhìn.
Nhìn xuyên qua linh hồn, Thiên Lân nhanh chóng phát giác tầm nhìn khác với những gì thấy được bình thường.
Nó có thể nhìn thấy rõ kết cấu bên trong của cơ thể mình, bao gồm cả phân bố của kinh mạch, cùng với tình hình phân bố, sức mạnh lớn nhỏ và tuyến vận hành khác nhau của chân nguyên trong cơ thể.
Đồng thời, linh lực trong ao máu trở thành một loại sóng ánh sáng màu xanh nhạt trong mắt nó, đang hội tụ bao quanh người nó, liên tục không ngừng truyền vào trong cơ thể nó, chuyển hóa thành một loại năng lượng màu xanh lục, dung hợp xảo diệu với sức mạnh khác trong cơ thể nó, tích trữ trong kinh mạch.
Nhìn thấy điều này, Thiên Lân hưng phấn vô cùng.
Ánh mắt lơ đãng liếc qua huyết sâm đang nắm chặt trong tay phải, phát hiện bên trong vùng đỏ tinh khiết phát sáng của nó, có một thứ gì đó như hạt ngọc, đang vận chuyển tốc độ cao, theo sự khống chế của nó đang cố gắng muốn thoát khỏi tay phải bóp chặt của Thiên Lân.
Lúc này, Thiên Lân đã hoàn toàn hiểu rõ, huyết sâm khiến mình tiến vào trong ao máu là lập mưu, nó muốn lợi dụng lúc mình phân tâm để bỏ chạy.
Nhưng Thiên Lân có một điểm nó không đoán được, đó là thân thể Thiên Lân có thể dung hợp với sức mạnh của ao máu. Điều này bất ngờ với huyết sâm.
Nguyên gốc, Thiên Lân trước khi bóc lấy huyết sâm đã thi triển Hạo Nhiên Chính Khí khiến huyết sâm cho là pháp quyết Thiên Lân tu luyện thuộc về nhánh dương cương, vì thế nghĩ đến việc mượn linh khí địa mạch của ao máu để khắc chế Thiên Lân, giảm bớt thực lực của nó, còn bản thân huyết sâm lợi dụng thời cơ bỏ chạy.
Nhưng huyết sâm tuyệt đối không ngờ được, lai lịch của Thiên Lân rất đặc biệt, không nhưng có Hạo Nhiên Chính Khí, còn tu luyện được “Băng Thần quyết” cực mạnh cùng với “Huyền Thiên Vô Cực” và một môn pháp quyết thần bí khác.
Đến lúc này, khi Thiên Lân nhảy vào trong ao máu, không những nó không bị hại, ngược lại nhờ họa mà được phúc.
Với tính cách của Thiên Lân, nó tuyệt nhiên sẽ không tự giác chủ động tiến vào trong ao máu.
Nguyên nhân việc này có hai.
Thứ nhất, nó không biết ao máu biểu thị cho cái gì.
Thứ hai, nước trong ao máu nồng đậm và đặc, với bản tính đứa bé bảy tuổi như nó, cái này cũng giống như máu tươi vậy, bình thường sẽ có cảm giác phản cảm không thích, nếu như không bị ép thì tuyệt nhiên sẽ không dễ dàng nối kết.
Vì thế, xảo kế của huyết sâm thực tế có tính hỗ trợ Thiên Lân rất nhiều, nhưng điểm này Thiên Lân hoàn toàn không hiểu rõ lắm.
Phát hiện được ý đồ của huyết sâm, Thiên Lân trong lòng ngầm giận, lập tức quyết định nếu có cơ hội sẽ ăn huyết sâm liền.
/1040
|