Vương Chí Bằng nhìn mọi người, kinh ngạc nói:
- Ta chỉ đi một lúc, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, quả thật là rất nhanh đó.
Giang Thanh Tuyết buông tay Thiên Lân, cất tiếng hỏi:
- Chuyện hôm nay cốc chủ có suy nghĩ thế nào?
Vương Chí Bằng trả lời:
- Sư phụ bảo ta đến để truyền lời cho mọi người, sau khi xử lý tốt những chuyện nơi đây, nhanh chóng hội họp với những người khác, chúng ta tập trung thực lực suy nghĩ cách nào loại trừ Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao.
Giang Thanh Tuyết hơi biến sắc, liếc mấy người Thiên Lân rồi cuối cùng dừng lại ở Ngô Viện Viện hỏi:
- Viện Viện, muội có dự tính làm gì không?
Ngô Viện Viện nhìn nhìn mọi người, rồi lại nhìn lên trời, nhỏ giọng nói:
- Nếu ta muốn quay về nhà, chỉ cần đi theo huynh ấy là được.
Giang Thanh Tuyết cười khổ nói:
- Cũng tốt, con đường của muội ai cũng không cách gì thay đổi được. Tỷ tỷ cầu mong đời này của muội bình an.
Ngô Viện Viện cảm kích nói:
- Đa tạ tỷ tỷ, đa tạ mọi người.
Tất cả mỉm cười gật đầu, ánh mắt hơi phức tạp.
Đột nhiên, ánh nhạt chợt lóe lên, Quý Hoa Kiệt hạ xuống, gật đầu với mọi người, cảm kích lên tiếng:
- Đa tạ các vị, Quý Hoa Kiệt sẽ ghi sâu vào trong phế phủ.
Thiên Lân kéo tay hắn, giới thiệu đơn giản một vòng tên mọi người, sau đó hỏi:
- Ngươi lập tức rời đi?
Quý Hoa Kiệt đáp:
- Chỗ thị phị, ta phải sớm rời đi để tránh phát sinh thêm chuyện.
Thiên Lân nói:
- Cũng được, đợi sau này có duyên gặp mặt, chúng ta mới nói chuyện nhiều hơn.
Quý Hoa Kiệt vỗ vỗ vai Thiên Lân, cười nói:
- Yên tâm, chúng ta còn sẽ gặp nhau.
Thiên Lân cười cười, nhỏ giọng nói:
- Chiếu Thế Cô Đăng quan hệ thế nào với ngươi, ông ấy vì sao trị thương cho ngươi?
Quý Hoa Kiệt đáp:
- Ông ấy đã từng là bạn cố giao của sư phụ ta, lần này cùng ta rời đi để bái tế gia sư.
Thiên Lân hiểu được tình hình, cười nói:
- Thế thì tốt, ta cũng không lưu ngươi … Ồ … Cốc chủ mấy người đến rồi.
Còn đang nói, Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như, Tuyết Sơn thánh tăng đã nhẹ nhàng hạ xuống, trước đó không hề có một chút dấu hiệu nào cả.
Quý Hoa Kiệt và Giang Thanh Tuyết, Tân Nguyệt mấy người nghe vậy sửng sốt, kinh ngạc nhìn ba người.
- Cốc chủ, sư phụ, sư tổ, người sao lại đến đây?
Tiến lên phía trước, Vương Chí Bằng, Giang Thanh Tuyết, Tân Nguyệt, Thiện Từ, Vũ Điệp, Trần Phong, Hạ Kiến Quốc cùng chào hỏi, chỉ có Quý Hoa Kiệt và Ngô Viện Viện không nhúc nhích, Thiên Lân ở bên cạnh nói chuyện.
Phất tay ra hiệu, Triệu Ngọc Thanh nói;
- Mọi người không cần đa lễ, chúng ta chỉ tiện đường đi ngang qua nhìn, kết quả này rất hay đó.
Phương Mộng Như nhìn Ngô Viện Viện, ánh mắt rất phức tạp, có phần tiếc nuối, có phần cảm thán, có phần ca ngợi, có phần bất đắc dĩ nhưng lại không nói một câu nào.
Quý Hoa Kiệt phát hiện chút khác thường, đưa tay kéo Ngô Viện Viện đến bên mình.
Phương Mộng Như nhìn hắn, hơi thương cảm nói:
- Ngươi vì sao muốn hái lấy U Mộng Lan?
Quý Hoa Kiệt chần chừ không đáp, Thiên Lân nhắc nhở:
- Quý huynh, đây chính là sư muội của cốc chủ, chính là thái sư tổ của Vũ Điệp, cũng là người lấy được U Mộng Lan đời đầu.
Quý Hoa Kiệt sửng người, cẩn thận nhìn Phương Mộng Như một lúc, nhẹ giọng nói:
- Ta hái U Mộng Lan bởi vì đáp ứng mẫu thân nàng ta (Ngô Viện Viện) sẽ chữa trị cho nàng ta thật tốt.
Phương Mộng Như dời mắt nhìn sang quan sát Ngô Viện Viện, nghi hoặc nói:
- Nàng ta có bệnh ở người?
Quý Hoa Kiệt cô đơn bật cười, điềm nhiên nói:
- Nàng ta tiên thiên ngũ âm tuyệt mạch, sống không quá hai mươi tuổi.
Câu này vừa nói ra, Ngô Viện Viện thất thanh la lên, còn những người khác lại biến sắc kinh hãi, không ngờ được Ngô Viện Viện trời sinh tuyệt mạch như vậy.
Phương Mộng Như nghe vậy thở dài, cảm khái nói:
- Có lẽ đây gọi là nhân duyên. Ngươi đến đây, để ta được nhìn.
Ngô Viện Viện chần chừ đứng lên, ánh mắt nhìn lại Quý Hoa Kiệt, chờ đợi ý kiến của hắn.
Thiên Lân thấy vậy nhẹ giọng nói:
- Đi đi, bà ấy sẽ không gây thương tổn cho cô đâu.
Quý Hoa Kiệt nghe ậy, gật đầu với Ngô Viện Viện, sau đó buông cánh tay nàng mà hắn đang nắm ra.
Đi đến trước mặt Phương Mộng Như, Ngô Viện Viện có chút mất tự nhiên, nhỏ giọng nói:
- Vì sao ánh mắt của bà lại kỳ quái như vậy, dường như đang tìm kiếm một loại tồn tại nào đó trên người ta.
Phương Mộng Như sửng người một lúc, nhẹ lẩm bẩm:
- Ngươi nói rất đúng, ta đang tìm kiếm một loại hình bóng trên người ngươi, đáng tiếc thời gian đã quá lâu rồi.
Ngô Viện Viện nghi hoặc nói:
- Ta không hiểu được câu nói này của bà.
Phương Mộng Như thương cảm nói:
- Không cần hiểu, ngươi biết càng ít càng tốt. Đến đây, ta tặng ngươi một lễ gặp mặt, xem như một chút duyên truyền lại định mệnh giữa hai chúng ta.
Nói rồi đưa tay phải nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu của Ngô Viện Viện.
Qúy Hoa Kiệt ánh mắt hơi biến, dường như suy đoán gì đó, nhưng trong lòng lại hơi có chút bất an.
Giữa không trung, Chiếu Thế Cô Đăng đột nhiên hạ xuống, quát dừng lại;
- Chậm đã, ngươi đây là làm gì vậy?
Phương Mộng Như liếc Chiếu Thế Cô Đăng, điềm nhiên đáp:
- Ta muốn tặng cho cô ta một môn pháp quyết, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Chiếu Thế Cô Đăng nói:
- Có thể được Cửu Âm Thánh Mẫu yêu thương là vinh dự rất nhiều người cầu mà không được. Nhưng bà là người nắm giữ U Mộng Lan đời trước, hà tất phải kéo dài làm gì chuyện đó để truyền lại cho đời sau?
Câu này vừa nói ra, Giang Thanh Tuyết cảm thấy quá kinh ngạc, không ngờ Phương Mộng Như lại là Cửu Âm Thánh Mẫu, Chiếu Thế Cô Đăng đó là ai vậy?
Phương Mộng Như ánh mắt biến hẳn, chất vấn:
- Ngươi biết được thân phận của ta, hẳn chúng ta đã từng gặp qua.
Chiếu Thế Cô Đăng thản nhiên trả lời:
- Hai mươi năm trước, chúng ta đã từng có duyên gặp mặt vài lần.
Phương Mộng Như suy nghĩ một lúc, đoán không ra Chiếu Thế Cô Đăng là ai, đành nói sang chuyện khác:
- Ngươi cho là giữa ta và cô ấy không có dính líu liền có thể thay đổi được tương lai của cô ấy sao?
Chiếu Thế Cô Đăng chần chừ một lúc, phản bác lại:
- Ít ra cơ hội xoay cuyển cũng nhiều hơn một chút.
Phương Mộng Như cười cười, vẻ mặt đầy thương cảm nhẹ nói:
- Hy vọng như lời của ngươi. Nhưng định mệnh thuộc về cô ta sẽ không vì ta lùi lại mà thay đổi được. Có người hỗ trợ, một số con đường của nàng ta sẽ đi nhanh qua được, thiếu người hỗ trợ, nàng ta cũng vẫn đi trên con đường đó, nhưng thời gian chậm đi một chút.
Chiếu Thế Cô Đăng nói:
- Điều này ta biết, vì thế ta sẽ khiến nàng ta thay đổi.
Phương Mộng Như nghe vậy, hơi kinh ngạc nói:
- Ngươi muốn nhận cô ta là đồ đệ?
Chiếu Thế Cô Đăng hỏi ngược lại:
- Sao, ngươi cho là ta dạy cô ta không tốt được?
Phương Mộng Như lắc lắc đầu, vẻ kỳ quái nói:
- Ta đang nghĩ, đời này của nàng ta có lẽ không giống như ta.
Chiếu Thế Cô Đăng khẳng định đáp:
- Tự nhiên không giống nhau, nhưng kết cục rất khó mà nói được.
Bên cạnh, mọi người yên lặng đứng nhìn, đối với việc Chiếu Thế Cô Đăng muốn thu Ngô Viện Viện làm đồ đệ, rất nhiều người đều cảm thấy kinh ngạc, bao gồm cả Quý Hoa Kiệt trong đó.
Ngay cả Ngô Viện Viện là người trong cuộc nghe thấy cũng mờ mịt, khôgn hiểu những người này nói gì, vì thế không nói gì cả.
Triệu Ngọc Thanh tiến lên, mỉm cười nói:
- Sư muội, thời gian không còn sớm nữa.
Phương Mộng Như liếc ông một cái, sau đó nhìn lại Ngô Viện Viện, yên lặng nhìn một lúc mới đầy cảm xúc tiếc hận xoay người bỏ đi.
Triệu Ngọc Thanh nhìn Chiếu Thế Cô Đăng một lúc, cười nói:
- Truyền kỳ mới sắp sửa diễn ra, đặc sắc hay không cũng chỉ trong một ý niệm của ngươi mà thôi.
Chiếu Thế Cô Đăng suy nghĩ câu này, trả lời lại:
- Đặc sắc của định mệnh là do ông trời an bài, ta chỉ có thể dịch chuyển tới lui bất quá chỉ trong lóng tay mà thôi.
Không hề tranh biện lại, Triệu Ngọc Thanh chầm chậm bỏ đi theo Tuyết Sơn thánh tăng đuổi về phía Phương Mộng Như, để lại đám người nhỏ tuổi Tân Nguyệt và Quý Hoa Kiệt, Ngô Viện Viện đang nói lời tạm biệt.
Trước khi đi, Chiếu Thế Cô Đăng nói với Giang Thanh Tuyết:
- Bão tố Băng Nguyên sắp sửa thổi qua thiên hạ, kiếp nạn định sẽ thúc đẩy định mệnh tiến lên phía trước. Lần này còn sâu sắc hơn hai mươi năm trước, có thể làm cho kiếp nạn này an bình hay không chỉ ở trong ý niệm của một số người nào đó.
Nói rồi không đợi mọi người trả lời, lập tức kêu Quý Hoa Kiệt đã sớm cõng lấy Ngô Viện Viện nhanh chóng biến mất trên vùng đất tuyết.
Đưa mắt tiễn ba người đi rồi, Giang Thanh Tuyết liếc Thiên Lân, mơ hồ có một thâm ý nào đó, nhưng Thiên Lân hoàn toàn không hề phát hiện được.
- Đi thôi, cốc chủ còn ở trước đó đợi chúng ta.
Bay lên, Giang Thanh Tuyết dẫn Thiên Lân, Tân Nguyệt, Thiện Từ, Vũ Điệp, Hạ Kiến Quốc bay thẳng về phía Đằng Long cốc, chỉ một lúc đã biến mất trong gió tuyết.
Quay lại Đằng Long cốc, Giang Thanh Tuyết, Thiên Lân, Tân Nguyệt mấy người nhanh chóng đi đến Đằng Long phủ, phát hiện không khí bên trong có phần khác thường, mọi người đều trâm ngâm không nói.
Vương Chí Bằng thấy kỳ quái, hỏi lại:
- Sư phụ, thế này là thế nào vậy?
Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, đưa mắt nhìn Lý Phong đang đứng giữa, nhẹ giọng nói:
- Bọn họ mới quay về, con hãy kể hết một lượt cho mọi người nghe đi.
Lý Phong vâng một tiếng, xoay người lại nói với tám người Thiên Lân, Tân Nguyệt mới quay về:
- Khi mọi người tranh đoạt U Mộng Lan, Phi Hiệp đột nhiên quay về, nói bọn họ phát hiện trên một ngọn núi băng cách đây ngoài bảy mươi dặm có một gốc cây to lớn màu đỏ như máu vậy.
Mọi người sửng sốt, trên Băng Nguyên cỏ cũng không có, sao lại có thực vật như vậy chứ?
Thiên Lân hỏi:
- Chuyện này hơi kỳ quái, nhưng dường như chưa đủ khiến mọi người coi trọng đến như vậy.
Lý Phong gật đầu trả lời:
- Nếu chỉ là một gốc thực vật thì tối đa chỉ khiến người ta kỳ quái hoặc là kinh ngạc, nhưng Phi cho biết, cây màu đỏ như máu này hệt như sống lâu dài ở trên vùng núi băng, cao chừng bốn trượng, rộng chừng năm trượng, tổng cộng chủ yếu có chừng năm cành, cuối cùng còn có năm đóa mây đỏ phân bố theo phương vị Ngũ Hành có cùng cao độ. Ở trung tâm của năm đám mây đỏ, đều phát ra bóng sáng màu đỏ nhàn nhạt hướng thẳng lên trời, cao không quá bảy thước, nhìn qua hệt như một hình dáng con người, thỉnh thoảng lấp lánh ánh sáng chói lọi. Quanh gốc thực vật này có kết giới phòng ngự trong suốt. Từ Tĩnh ba lần bốn lượt thử qua đều không thể đến gần được.
Vương Chí Băng kinh hãi than:
- Đúng là thần kỳ, nhưng chúng ta bây giờ có thể làm thế nào đây?
Lý Phong liếc Triệu Ngọc Thanh, chậm rãi đáp:
- Do chưa biết lai lịch của gốc cây này, để cho an toàn, chúng ta phải sớm tra xuất được lai lịch của nó cùng với mục đích xuất hiện trên Băng Nguyên của nó.
Giang Thanh Tuyết nghe đến đây, mở miệng nói:
- Đối với gốc thực vật này chúng ta đúng là không thể lơ là được. Nhưng Ngũ Sắc Thiên vực mới là chuyện quan trọng trước mắt của chúng ta.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Lời của Giang cô nương rất đúng, trước mắt chúng ta phải cân nhắc lợi hại. Từ phân tích tình hình, với tu vi hiện nay của Từ Tĩnh mà kết giới phòng ngự của gốc cây đó cũng phá không được, cho thấy thứ đó vô cùng mạnh mẽ. Nếu như chúng ta muốn truy tìm được lai lịch của nó, người phái đi tu vi chắc chắn phải ở trên mức của Từ Tĩnh, thế mới có khả năng hoàn thành chuyện này được.
Giang Thanh Tuyết tán đồng:
- Cốc chủ phân tích vô cùng chính xác, không biết cốc chủ dự tính phái người nào đi đây?
Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên trả lời:
- Theo tình hình trước mắt, Thiên Lân là người thích hợp nhất. Nhưng để cho an toàn, ta dự tính phát một người đi cùng với hắn …
- Ta chỉ đi một lúc, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, quả thật là rất nhanh đó.
Giang Thanh Tuyết buông tay Thiên Lân, cất tiếng hỏi:
- Chuyện hôm nay cốc chủ có suy nghĩ thế nào?
Vương Chí Bằng trả lời:
- Sư phụ bảo ta đến để truyền lời cho mọi người, sau khi xử lý tốt những chuyện nơi đây, nhanh chóng hội họp với những người khác, chúng ta tập trung thực lực suy nghĩ cách nào loại trừ Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao.
Giang Thanh Tuyết hơi biến sắc, liếc mấy người Thiên Lân rồi cuối cùng dừng lại ở Ngô Viện Viện hỏi:
- Viện Viện, muội có dự tính làm gì không?
Ngô Viện Viện nhìn nhìn mọi người, rồi lại nhìn lên trời, nhỏ giọng nói:
- Nếu ta muốn quay về nhà, chỉ cần đi theo huynh ấy là được.
Giang Thanh Tuyết cười khổ nói:
- Cũng tốt, con đường của muội ai cũng không cách gì thay đổi được. Tỷ tỷ cầu mong đời này của muội bình an.
Ngô Viện Viện cảm kích nói:
- Đa tạ tỷ tỷ, đa tạ mọi người.
Tất cả mỉm cười gật đầu, ánh mắt hơi phức tạp.
Đột nhiên, ánh nhạt chợt lóe lên, Quý Hoa Kiệt hạ xuống, gật đầu với mọi người, cảm kích lên tiếng:
- Đa tạ các vị, Quý Hoa Kiệt sẽ ghi sâu vào trong phế phủ.
Thiên Lân kéo tay hắn, giới thiệu đơn giản một vòng tên mọi người, sau đó hỏi:
- Ngươi lập tức rời đi?
Quý Hoa Kiệt đáp:
- Chỗ thị phị, ta phải sớm rời đi để tránh phát sinh thêm chuyện.
Thiên Lân nói:
- Cũng được, đợi sau này có duyên gặp mặt, chúng ta mới nói chuyện nhiều hơn.
Quý Hoa Kiệt vỗ vỗ vai Thiên Lân, cười nói:
- Yên tâm, chúng ta còn sẽ gặp nhau.
Thiên Lân cười cười, nhỏ giọng nói:
- Chiếu Thế Cô Đăng quan hệ thế nào với ngươi, ông ấy vì sao trị thương cho ngươi?
Quý Hoa Kiệt đáp:
- Ông ấy đã từng là bạn cố giao của sư phụ ta, lần này cùng ta rời đi để bái tế gia sư.
Thiên Lân hiểu được tình hình, cười nói:
- Thế thì tốt, ta cũng không lưu ngươi … Ồ … Cốc chủ mấy người đến rồi.
Còn đang nói, Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như, Tuyết Sơn thánh tăng đã nhẹ nhàng hạ xuống, trước đó không hề có một chút dấu hiệu nào cả.
Quý Hoa Kiệt và Giang Thanh Tuyết, Tân Nguyệt mấy người nghe vậy sửng sốt, kinh ngạc nhìn ba người.
- Cốc chủ, sư phụ, sư tổ, người sao lại đến đây?
Tiến lên phía trước, Vương Chí Bằng, Giang Thanh Tuyết, Tân Nguyệt, Thiện Từ, Vũ Điệp, Trần Phong, Hạ Kiến Quốc cùng chào hỏi, chỉ có Quý Hoa Kiệt và Ngô Viện Viện không nhúc nhích, Thiên Lân ở bên cạnh nói chuyện.
Phất tay ra hiệu, Triệu Ngọc Thanh nói;
- Mọi người không cần đa lễ, chúng ta chỉ tiện đường đi ngang qua nhìn, kết quả này rất hay đó.
Phương Mộng Như nhìn Ngô Viện Viện, ánh mắt rất phức tạp, có phần tiếc nuối, có phần cảm thán, có phần ca ngợi, có phần bất đắc dĩ nhưng lại không nói một câu nào.
Quý Hoa Kiệt phát hiện chút khác thường, đưa tay kéo Ngô Viện Viện đến bên mình.
Phương Mộng Như nhìn hắn, hơi thương cảm nói:
- Ngươi vì sao muốn hái lấy U Mộng Lan?
Quý Hoa Kiệt chần chừ không đáp, Thiên Lân nhắc nhở:
- Quý huynh, đây chính là sư muội của cốc chủ, chính là thái sư tổ của Vũ Điệp, cũng là người lấy được U Mộng Lan đời đầu.
Quý Hoa Kiệt sửng người, cẩn thận nhìn Phương Mộng Như một lúc, nhẹ giọng nói:
- Ta hái U Mộng Lan bởi vì đáp ứng mẫu thân nàng ta (Ngô Viện Viện) sẽ chữa trị cho nàng ta thật tốt.
Phương Mộng Như dời mắt nhìn sang quan sát Ngô Viện Viện, nghi hoặc nói:
- Nàng ta có bệnh ở người?
Quý Hoa Kiệt cô đơn bật cười, điềm nhiên nói:
- Nàng ta tiên thiên ngũ âm tuyệt mạch, sống không quá hai mươi tuổi.
Câu này vừa nói ra, Ngô Viện Viện thất thanh la lên, còn những người khác lại biến sắc kinh hãi, không ngờ được Ngô Viện Viện trời sinh tuyệt mạch như vậy.
Phương Mộng Như nghe vậy thở dài, cảm khái nói:
- Có lẽ đây gọi là nhân duyên. Ngươi đến đây, để ta được nhìn.
Ngô Viện Viện chần chừ đứng lên, ánh mắt nhìn lại Quý Hoa Kiệt, chờ đợi ý kiến của hắn.
Thiên Lân thấy vậy nhẹ giọng nói:
- Đi đi, bà ấy sẽ không gây thương tổn cho cô đâu.
Quý Hoa Kiệt nghe ậy, gật đầu với Ngô Viện Viện, sau đó buông cánh tay nàng mà hắn đang nắm ra.
Đi đến trước mặt Phương Mộng Như, Ngô Viện Viện có chút mất tự nhiên, nhỏ giọng nói:
- Vì sao ánh mắt của bà lại kỳ quái như vậy, dường như đang tìm kiếm một loại tồn tại nào đó trên người ta.
Phương Mộng Như sửng người một lúc, nhẹ lẩm bẩm:
- Ngươi nói rất đúng, ta đang tìm kiếm một loại hình bóng trên người ngươi, đáng tiếc thời gian đã quá lâu rồi.
Ngô Viện Viện nghi hoặc nói:
- Ta không hiểu được câu nói này của bà.
Phương Mộng Như thương cảm nói:
- Không cần hiểu, ngươi biết càng ít càng tốt. Đến đây, ta tặng ngươi một lễ gặp mặt, xem như một chút duyên truyền lại định mệnh giữa hai chúng ta.
Nói rồi đưa tay phải nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu của Ngô Viện Viện.
Qúy Hoa Kiệt ánh mắt hơi biến, dường như suy đoán gì đó, nhưng trong lòng lại hơi có chút bất an.
Giữa không trung, Chiếu Thế Cô Đăng đột nhiên hạ xuống, quát dừng lại;
- Chậm đã, ngươi đây là làm gì vậy?
Phương Mộng Như liếc Chiếu Thế Cô Đăng, điềm nhiên đáp:
- Ta muốn tặng cho cô ta một môn pháp quyết, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Chiếu Thế Cô Đăng nói:
- Có thể được Cửu Âm Thánh Mẫu yêu thương là vinh dự rất nhiều người cầu mà không được. Nhưng bà là người nắm giữ U Mộng Lan đời trước, hà tất phải kéo dài làm gì chuyện đó để truyền lại cho đời sau?
Câu này vừa nói ra, Giang Thanh Tuyết cảm thấy quá kinh ngạc, không ngờ Phương Mộng Như lại là Cửu Âm Thánh Mẫu, Chiếu Thế Cô Đăng đó là ai vậy?
Phương Mộng Như ánh mắt biến hẳn, chất vấn:
- Ngươi biết được thân phận của ta, hẳn chúng ta đã từng gặp qua.
Chiếu Thế Cô Đăng thản nhiên trả lời:
- Hai mươi năm trước, chúng ta đã từng có duyên gặp mặt vài lần.
Phương Mộng Như suy nghĩ một lúc, đoán không ra Chiếu Thế Cô Đăng là ai, đành nói sang chuyện khác:
- Ngươi cho là giữa ta và cô ấy không có dính líu liền có thể thay đổi được tương lai của cô ấy sao?
Chiếu Thế Cô Đăng chần chừ một lúc, phản bác lại:
- Ít ra cơ hội xoay cuyển cũng nhiều hơn một chút.
Phương Mộng Như cười cười, vẻ mặt đầy thương cảm nhẹ nói:
- Hy vọng như lời của ngươi. Nhưng định mệnh thuộc về cô ta sẽ không vì ta lùi lại mà thay đổi được. Có người hỗ trợ, một số con đường của nàng ta sẽ đi nhanh qua được, thiếu người hỗ trợ, nàng ta cũng vẫn đi trên con đường đó, nhưng thời gian chậm đi một chút.
Chiếu Thế Cô Đăng nói:
- Điều này ta biết, vì thế ta sẽ khiến nàng ta thay đổi.
Phương Mộng Như nghe vậy, hơi kinh ngạc nói:
- Ngươi muốn nhận cô ta là đồ đệ?
Chiếu Thế Cô Đăng hỏi ngược lại:
- Sao, ngươi cho là ta dạy cô ta không tốt được?
Phương Mộng Như lắc lắc đầu, vẻ kỳ quái nói:
- Ta đang nghĩ, đời này của nàng ta có lẽ không giống như ta.
Chiếu Thế Cô Đăng khẳng định đáp:
- Tự nhiên không giống nhau, nhưng kết cục rất khó mà nói được.
Bên cạnh, mọi người yên lặng đứng nhìn, đối với việc Chiếu Thế Cô Đăng muốn thu Ngô Viện Viện làm đồ đệ, rất nhiều người đều cảm thấy kinh ngạc, bao gồm cả Quý Hoa Kiệt trong đó.
Ngay cả Ngô Viện Viện là người trong cuộc nghe thấy cũng mờ mịt, khôgn hiểu những người này nói gì, vì thế không nói gì cả.
Triệu Ngọc Thanh tiến lên, mỉm cười nói:
- Sư muội, thời gian không còn sớm nữa.
Phương Mộng Như liếc ông một cái, sau đó nhìn lại Ngô Viện Viện, yên lặng nhìn một lúc mới đầy cảm xúc tiếc hận xoay người bỏ đi.
Triệu Ngọc Thanh nhìn Chiếu Thế Cô Đăng một lúc, cười nói:
- Truyền kỳ mới sắp sửa diễn ra, đặc sắc hay không cũng chỉ trong một ý niệm của ngươi mà thôi.
Chiếu Thế Cô Đăng suy nghĩ câu này, trả lời lại:
- Đặc sắc của định mệnh là do ông trời an bài, ta chỉ có thể dịch chuyển tới lui bất quá chỉ trong lóng tay mà thôi.
Không hề tranh biện lại, Triệu Ngọc Thanh chầm chậm bỏ đi theo Tuyết Sơn thánh tăng đuổi về phía Phương Mộng Như, để lại đám người nhỏ tuổi Tân Nguyệt và Quý Hoa Kiệt, Ngô Viện Viện đang nói lời tạm biệt.
Trước khi đi, Chiếu Thế Cô Đăng nói với Giang Thanh Tuyết:
- Bão tố Băng Nguyên sắp sửa thổi qua thiên hạ, kiếp nạn định sẽ thúc đẩy định mệnh tiến lên phía trước. Lần này còn sâu sắc hơn hai mươi năm trước, có thể làm cho kiếp nạn này an bình hay không chỉ ở trong ý niệm của một số người nào đó.
Nói rồi không đợi mọi người trả lời, lập tức kêu Quý Hoa Kiệt đã sớm cõng lấy Ngô Viện Viện nhanh chóng biến mất trên vùng đất tuyết.
Đưa mắt tiễn ba người đi rồi, Giang Thanh Tuyết liếc Thiên Lân, mơ hồ có một thâm ý nào đó, nhưng Thiên Lân hoàn toàn không hề phát hiện được.
- Đi thôi, cốc chủ còn ở trước đó đợi chúng ta.
Bay lên, Giang Thanh Tuyết dẫn Thiên Lân, Tân Nguyệt, Thiện Từ, Vũ Điệp, Hạ Kiến Quốc bay thẳng về phía Đằng Long cốc, chỉ một lúc đã biến mất trong gió tuyết.
Quay lại Đằng Long cốc, Giang Thanh Tuyết, Thiên Lân, Tân Nguyệt mấy người nhanh chóng đi đến Đằng Long phủ, phát hiện không khí bên trong có phần khác thường, mọi người đều trâm ngâm không nói.
Vương Chí Bằng thấy kỳ quái, hỏi lại:
- Sư phụ, thế này là thế nào vậy?
Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, đưa mắt nhìn Lý Phong đang đứng giữa, nhẹ giọng nói:
- Bọn họ mới quay về, con hãy kể hết một lượt cho mọi người nghe đi.
Lý Phong vâng một tiếng, xoay người lại nói với tám người Thiên Lân, Tân Nguyệt mới quay về:
- Khi mọi người tranh đoạt U Mộng Lan, Phi Hiệp đột nhiên quay về, nói bọn họ phát hiện trên một ngọn núi băng cách đây ngoài bảy mươi dặm có một gốc cây to lớn màu đỏ như máu vậy.
Mọi người sửng sốt, trên Băng Nguyên cỏ cũng không có, sao lại có thực vật như vậy chứ?
Thiên Lân hỏi:
- Chuyện này hơi kỳ quái, nhưng dường như chưa đủ khiến mọi người coi trọng đến như vậy.
Lý Phong gật đầu trả lời:
- Nếu chỉ là một gốc thực vật thì tối đa chỉ khiến người ta kỳ quái hoặc là kinh ngạc, nhưng Phi cho biết, cây màu đỏ như máu này hệt như sống lâu dài ở trên vùng núi băng, cao chừng bốn trượng, rộng chừng năm trượng, tổng cộng chủ yếu có chừng năm cành, cuối cùng còn có năm đóa mây đỏ phân bố theo phương vị Ngũ Hành có cùng cao độ. Ở trung tâm của năm đám mây đỏ, đều phát ra bóng sáng màu đỏ nhàn nhạt hướng thẳng lên trời, cao không quá bảy thước, nhìn qua hệt như một hình dáng con người, thỉnh thoảng lấp lánh ánh sáng chói lọi. Quanh gốc thực vật này có kết giới phòng ngự trong suốt. Từ Tĩnh ba lần bốn lượt thử qua đều không thể đến gần được.
Vương Chí Băng kinh hãi than:
- Đúng là thần kỳ, nhưng chúng ta bây giờ có thể làm thế nào đây?
Lý Phong liếc Triệu Ngọc Thanh, chậm rãi đáp:
- Do chưa biết lai lịch của gốc cây này, để cho an toàn, chúng ta phải sớm tra xuất được lai lịch của nó cùng với mục đích xuất hiện trên Băng Nguyên của nó.
Giang Thanh Tuyết nghe đến đây, mở miệng nói:
- Đối với gốc thực vật này chúng ta đúng là không thể lơ là được. Nhưng Ngũ Sắc Thiên vực mới là chuyện quan trọng trước mắt của chúng ta.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Lời của Giang cô nương rất đúng, trước mắt chúng ta phải cân nhắc lợi hại. Từ phân tích tình hình, với tu vi hiện nay của Từ Tĩnh mà kết giới phòng ngự của gốc cây đó cũng phá không được, cho thấy thứ đó vô cùng mạnh mẽ. Nếu như chúng ta muốn truy tìm được lai lịch của nó, người phái đi tu vi chắc chắn phải ở trên mức của Từ Tĩnh, thế mới có khả năng hoàn thành chuyện này được.
Giang Thanh Tuyết tán đồng:
- Cốc chủ phân tích vô cùng chính xác, không biết cốc chủ dự tính phái người nào đi đây?
Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên trả lời:
- Theo tình hình trước mắt, Thiên Lân là người thích hợp nhất. Nhưng để cho an toàn, ta dự tính phát một người đi cùng với hắn …
/1040
|