Phát hiện tình hình này, Bạch Phát Tiên Đồng bắt đầu chuyển biến chiến lược, bỏ đi việc so tài chiêu thức mà tăng lực độ công kích, ép Tân Nguyệt đấu sức với lão.
Như vậy, tình thế nghịch chuyển, Tân Nguyệt rơi vào tình trạng bất lợi.
- Ta nói rồi, ngươi thời vận không tốt, chắc phải chết tại nơi này.
Bật cười âm hiểm, khuôn mặt non nớt của Bạch Phát Tiên Đồng trầm trọng.
Tân Nguyệt múa kiếm phòng ngự phản bác lại:
- Ngươi chớ có đắc ý, đánh đến đâu nữa ngươi bất quá cũng đơn độc một mình. Đến lúc đó, Ly Hận Thiên Tôn đến nơi, ngươi cũng đừng mong có thể sống sót bỏ chạy được.
Bạch Phát Tiên Đồng hừ giọng nói:
- Muốn uy hiếp ta chăng, ngươi thấy có tác dụng à?
Tân Nguyệt vẻ mặt nặng nề, lạnh lẽo nói:
- Nếu câu đó không có tác dụng thì ngươi hà tất phải hỏi ngược lại?
Bạch Phát Tiên Đồng quát lên:
- Câm miệng, ngươi là cái ….
Chữ gì còn chưa thoát khỏi miệng liền nghe truyền lại một tiếng kêu dài cắt ngang lời của lão.
Bạch Phát Tiên Đồng mắng một câu rồi nhanh chóng thoát ra, miệng ra lệnh triệt thoái.
Lúc đó, Bạch Phát Tử Đồng bỏ đi công kích, Bạch Phát Ngân Đồng và Bạch Phát Huyết Đồng xoay người bỏ chạy, bốn ngươi nhanh chóng biến mất.
Vũ Điệp không hề truy kích, chuyển đến bên Tân Nguyệt hỏi han:
- Tỷ sao rồi, có bị thương hay không?
Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:
- Ta không sao, bất quá bọn họ lại tổn thất không nhẹ đó.
Vũ Điệp đáp:
- Chúng ta đã tận sức ….
Còn đang nói thì trên đầu lóe sáng, hình bóng Ly Hận thiên tôn Công Dương Thiên Tung xuất hiện.
Nhìn qua tình hình dưới chân, Công Dương Thiên Tung rống lên giận dữ một tiếng, hận thù nói:
- Bạch Phát Tiên Đồng, bổn thiên tôn tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.
Trên mặt đất, Mạc Bắc Thiên Tinh khách vẻ đau khổ than nhẹ:
- Thiên tôn, xin lỗi.
Công Dương Thiên Tung hạ xuống bên cạnh, lắc đầu nói:
- Ngươi đã tận hết sức rồi, chớ tự trách nữa.
Quanh đó, những đệ tử Ly Hận thiên cung còn sống chia nhau tiến lên vẻ mặt đau thương gọi thiên tôn.
Tân Nguyệt thấy vậy liền dẫn Vũ Điệp tiến lên thi lễ, nói đơn giản vài câu rồi hai người liền quay về trước.
Công Dương Thiên Tung hơi dừng lại một chút, dặn dò môn hạ đệ tử mang thi thể người chết đi theo bay về Ly Hận phong.
Một trận đánh lén đến đây đã kết thúc.
Sơn môn của Ly Hận thiên cung bị hủy, bốn đại trưởng lão chết mất ba, chuyện này còn chưa động chạm được vào căn bản của Ly Hận thiên cung, nhưng lại đả kích niềm tin của môn hạ đệ tử. Đồng thời, việc này cũng là tiêu chí cho việc tai nạn sắp đến rồi.
Đến lúc này, cuồng phong đột kích, Băng Nguyên bắt đầu tiến vào thời kỳ hỗn loạn.
Hỏi rõ được vị trí của nhóm người Từ Tĩnh, Thiên Lân và Hạ Kiến Quốc nhanh chóng xuất phát. Tàn một nén hương, hai người đã đến mục tiêu.
Từ xa xa, Thiên Lân và Hạ Kiến Quốc đã nhìn thấy một gốc cây gì đó đỏ tươi nằm dài trên một ngọn núi băng, quanh đó lơ lửng năm người Từ Tĩnh.
Vì khoảng cách còn xa, Thiên Lân và Hạ Kiến Quốc chỉ có thể nhìn thấy một hình dạng mơ hồ, đợi đến khi tới gần rồi nhìn kỹ mới phát hiện thật sự giống như Lý Phong đã nói, cây thần bí này có năm nhánh, đua nhau khoe sắc, quả thật là xinh đẹp vô cùng.
Thấy Thiên Lân và Hạ Kiến Quốc đến, Từ Tĩnh hơi hơi cau mày, liếc sư phụ Trương Trọng Quang, trong lòng hai người đều có chút không vui vẻ.
Rõ ràng, do chuyện Lâm Phàm, hai sư đồ này đều bất mãn đầy lòng với Thiên Lân.
Lại thêm có Tân Nguyệt trong đó nữa, Từ Tĩnh càng tức giận hơn với Thiên Lân.
Trong ba người còn lại, Huyền Vũ không hòa thuận với Thiên Lân, vì thế chuyện tiếp đãi trở thành của Phi Hiệp và Tiễn Vân Hạc.
Liếc qua ba người Từ Tĩnh đứng yên, Thiên Lân cũng không hề để ý, nói với Hạ Kiến Quốc;
- Đi theo ta thì huynh đệ có thể chịu chút không vui.
Hạ Kiến Quốc điềm nhiên trả lời:
- Tâm tình bọn họ ta ít nhiều cũng biết một chút.
Thiên Lân cười cười tiến lên trước, vừa hay nghênh đón hai người Phi Hiệp và Tiễn Vân Hạc.
- Thế nào rồi, có tin tức nào mới hay không?
Thấy Thiên Lân mở miệng, Tiễn Vân Hạc cười khổ nói:
- Quan sát cả nửa ngày rồi cũng không thu hoạch được gì, thật đáng xấu hổ.
Phi Hiệp nói:
- Sao chỉ có hai người, những người khác đâu?
Thiên Lân cười nói:
- Sao vậy, ngươi cho là hai người chúng ta không đủ tầm làm chuyện này sao?
Phi Hiệp vội nói:
- Ta không có ý đó, ta chỉ tùy tiện hỏi cho biết thôi.
Thiên Lân không nói, đưa mắt xem xét gốc thực vậy, chìm vào suy tư.
Hạ Kiến Quốc đỡ lời nhẹ giọng nói:
- Ly Hận thiên cung bị Tây vực Bạch Đầu sơn đánh lén, vì thế cốc chủ phái đại bộ phận người đi cứu.
Tiễn Vân Hạc nghe vậy thất kinh, ngạc nhiên nói:
- Sao lại phát sinh ra chuyện như vậy? Tình hình bên đó không biết có khẩn cấp lắm không?
Từ Tĩnh, Trương Trọng Quang, Huyền Vũ ba người sắc mặt hơi biến, lóe lên liền xuất hiện gần Hạ Kiến Quốc.
Liếc qua năm người, Hạ Kiến Quốc nói:
- Phỏng đoán tình hình không lạc quan lắm, kết quả cụ thể cần phải sau này mới rõ ràng được.
Trương Trọng Quang lo lắng nói:
- Hy vọng Ly Hận thiên cung không có chuyện gì, nếu không Băng Nguyên nguy hiểm lắm.
Từ Tĩnh nói:
- Chuyện phải đến ai cũng không thể né tránh được, hay chúng ta hãy nghĩ biện pháp giải quyết chuyện trước mắt trước đã.
Phi Hiệp nói:
- Theo phân tích suy đoán của chúng ta trước đây, thời gian xuất hiện của thứ này hẳn từ tối qua đến sáng nay, nhưng cụ thể đến từ đâu thì không biết rõ được. Hiện nay, nó cắm rễ ở đây, chính là nơi tạm cư hay còn có mục đích khác, chuyện này cần chúng ta cân nhắc cẩn thận.
Huyền Vũ không kiên nhẫn được nói:
- Chuyện này chúng ta đã thảo luận cả nửa ngày rồi, bây giờ không cần phải nhắc đến. Hay là chúng ta để xem Thiên Lân thiếu hiệp có thể giải mở được bí ẩn bên trong hay không.
Giọng đầy bất mãn, có vẻ châm chọc, rõ ràng Huyền Vũ muốn khiến Thiên Lân mất mặt.
Hiểu rõ ý tứ của hắn, Thiên Lân quay đầu bật cười, cố làm ra vẻ kinh ngạc nói:
- Mới có nửa ngày không gặp, ngươi trở nên lễ phép hơn nhiều rồi, quả thật là nhìn không ra được.
Huyền Vũ nổi giận, tức tối nói:
- Ngươi ….
Phi Hiệp ngăn Huyền Vũ lại, khuyên bảo:
- Sư đệ, được rồi, mọi người dĩ hòa vi quý, chớ để lời nói làm mất vui, nếu không sư tổ biết được sẽ tức giận đó.
Huyền Vũ tức tối hừ giọng nói:
- Nếu như sư tổ đã phái hắn đến đây, nơi này đã không còn là chuyện của chúng ta nữa rồi, mọi người hà tất phải lưu lại ở đây để chịu khinh bỉ?
Nói rồi giằng khỏi tay Phi Hiệp, tức giận đùng đùng bay thẳng về phía xa xa.
Từ Tĩnh thấy vậy cũng không vui, nhưng suy nghĩ cẩn thận một lúc, thấy Huyền Vũ nói cũng có lý, vì thế kêu ba người kia bay theo Huyền Vũ.
Đợi bốn người đi rồi, Hạ Kiến Quốc nói:
- Thiên Lân, làm như vậy dường như cũng không tốt lắm đó.
Thiên Lân cười nói:
- Không, vậy mới tốt. Bọn họ lưu lại ở đây ngoại trừ làm vướn chân vướng tay ra còn có thể tăng thêm nguy hiểm. Vì thế bỏ đi là tốt nhất.
Hạ Kiến Quốc kinh ngạc nói:
- Nguy hiểm là ám chỉ chuyện gì vậy?
Thiên Lân nhìn gốc cây thần bí cách hơn chục trượng, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Thứ này rất kỳ quặc, hẳn là một loại báo hiệu. Một khi phát sinh biến hóa, người càng nhiều chỉ tăng thêm thương vong mà thôi.
Hạ Kiến Quốc tiến tới vài trượng quan sát cẩn thận, phát hiện gốc cây giống như gốc hồng đỏ bình thường nhưng rể của nó vô cùng nhiều, bám chặt lấy đỉnh núi băng, tua rễ nhỏ bé thỉnh thoảng run rẩy lại hiện ra ánh đỏ.
Cảm giác đó hơi kỳ quái, phảng phất không phải là một gốc cây mà là một loại động vật chưa biết tên, nó lúc này đang nghỉ chân trên ngọn núi băng này.
Thôi không nhìn nữa, Hạ Kiến Quốc nói:
- Thiên Lân, ngươi có thể phát hiện được gốc của cây này không?
Thiên Lân gật nhè nhẹ, vẻ mặt phức tạp nói:
- Xem ra rất giống một yêu vật, nhưng ta lại không cảm thấy được dao động của nó.
Hạ Kiến Quốc nói:
- Theo phản ứng của Phi Hiệp, gốc cây này bên ngoài có một kết giới bao kín, phỏng chừng ngăn cách không cho khí tức phát tán ra ngoài. Hiện nay, chi bằng chúng ta hãy thử thăm dò trước xem có thể đi xuyên qua tầng kết giới trong suốt đó không.
Thiên Lân đồng tình:
- Được, chúng ta mỗi người tự thi triển pháp thuật của mình, cố sức thăm dò một chút xem sao.
Nói rồi thân thể loáng lên liền xuất hiện ở một góc khác của gốc cây đó, đối lập với Hạ Kiến Quốc để phân ra thăm dò.
Trước đây, Thiên Lân đã từng quan sát đại thể tình hình của gốc thực vật thần bí này, biết bên ngoài nó có một tầng kết giới trùm toàn bộ đỉnh núi trong đó.
Muốn mang chân thân đến gần nó, thì phải phá giải kết giới hoặc là đi xuyên qua kết giới, ngoài ra không còn cách nào khác.
Hiện nay, Thiên Lân quan sát cẩn thận, trong mắt ánh đen lưu chuyển, hắn đang dùng một loại thuật quỷ bí của bản thân để phân tích và thăm dò tầng kết giới trong suốt kia, kết quả lại khiến hắn phải thất vọng.
Té ra, thuật thăm dò của Thiên Lân tuy thần diệu, nhưng tính chất kết giới kỳ dị đặc biệt, bài xích hoàn toàn sóng thăm dò của Thiên Lân phát ra, bất kể hắn chuyển biến tần suất thế nào cuối cùng cũng không đến được điểm tương tự.
Đến lúc này, Thiên Lân tự nhiên phí công lùi lại.
Phương pháp thứ nhất vô hiệu, Thiên Lân bắt đầu thử thăm dò loại hai, chỉ thấy quanh người hắn lóe lên ánh xanh, thi triển Huyền Linh Dị thuật của Đạo gia, triển khai thám sát toàn diện.
Đối với Tu Chân giới, Phật, Đạo, Nho ba nhà đã có từ lâu đời, được vinh dự cho là ba cây cột lớn của Chính đạo thiên hạ, mỗi nhà đều có đặc điểm của nó.
Trong đó, pháp quyết của Đạo giáo là nhiều và hỗn tạp nhất, phái hệ cũng nhiều nhất phổ biến nhất, đối với việc thăm dò huyền diệu của trời đất có một số pháp quyết chuyên môn, luôn là sự chọn lựa của vô số người tu đạo.
Thông qua thăm dò, Thiên Lân hiểu được một số tình hình mới, trong lòng không khỏi cao hứng trở lại.
Nhưng theo sự thâm nhập thăm dò, cao hứng của hắn trở thành kinh ngạc, kinh ngạc lại biến thành thất vọng, cả người sửng sốt ngây ra.
Lần đầu tiên, Thiên Lân chỉ đơn thuần là thất bại, không chút quan sát được.
Lần thứ hai, hắn hiểu được một số tình hình rõ ràng, nhưng kết quả lại càng thêm bất ổn, thật ra bên trong có duyên cớ thế nào?
Thiên Lân đưa mắt nhìn Hạ Kiến Quốc.
Chỉ thấy quanh người hắn ánh sáng rọi chiếu chung quanh, khi thì ánh xanh chói chang, khi thì ánh đỏ rừng rực, khi thì ánh vàng kim sáng chói, khi thì sương đen bao phủ.
Rõ ràng, Hạ Kiến Quốc đang thi triển “Thiên Ảo Tà Vân” pháp quyết của Thiên Tà tông, mô phỏng được tâm pháp của bốn phái Phật Ma Đạo Nho để thăm dò tình hình kết giới.
Quan sát rất lâu, Thiên Lân phát hiện bốn lần Hạ Kiến Quốc tiến lên đều bị tầng kết giới ngăn lại, rõ ràng phương pháp của hắn cũng không có hiệu quả gì.
Hiểu được những điều này, Thiên Lân chìm vào trầm tư.
Như vậy, tình thế nghịch chuyển, Tân Nguyệt rơi vào tình trạng bất lợi.
- Ta nói rồi, ngươi thời vận không tốt, chắc phải chết tại nơi này.
Bật cười âm hiểm, khuôn mặt non nớt của Bạch Phát Tiên Đồng trầm trọng.
Tân Nguyệt múa kiếm phòng ngự phản bác lại:
- Ngươi chớ có đắc ý, đánh đến đâu nữa ngươi bất quá cũng đơn độc một mình. Đến lúc đó, Ly Hận Thiên Tôn đến nơi, ngươi cũng đừng mong có thể sống sót bỏ chạy được.
Bạch Phát Tiên Đồng hừ giọng nói:
- Muốn uy hiếp ta chăng, ngươi thấy có tác dụng à?
Tân Nguyệt vẻ mặt nặng nề, lạnh lẽo nói:
- Nếu câu đó không có tác dụng thì ngươi hà tất phải hỏi ngược lại?
Bạch Phát Tiên Đồng quát lên:
- Câm miệng, ngươi là cái ….
Chữ gì còn chưa thoát khỏi miệng liền nghe truyền lại một tiếng kêu dài cắt ngang lời của lão.
Bạch Phát Tiên Đồng mắng một câu rồi nhanh chóng thoát ra, miệng ra lệnh triệt thoái.
Lúc đó, Bạch Phát Tử Đồng bỏ đi công kích, Bạch Phát Ngân Đồng và Bạch Phát Huyết Đồng xoay người bỏ chạy, bốn ngươi nhanh chóng biến mất.
Vũ Điệp không hề truy kích, chuyển đến bên Tân Nguyệt hỏi han:
- Tỷ sao rồi, có bị thương hay không?
Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:
- Ta không sao, bất quá bọn họ lại tổn thất không nhẹ đó.
Vũ Điệp đáp:
- Chúng ta đã tận sức ….
Còn đang nói thì trên đầu lóe sáng, hình bóng Ly Hận thiên tôn Công Dương Thiên Tung xuất hiện.
Nhìn qua tình hình dưới chân, Công Dương Thiên Tung rống lên giận dữ một tiếng, hận thù nói:
- Bạch Phát Tiên Đồng, bổn thiên tôn tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.
Trên mặt đất, Mạc Bắc Thiên Tinh khách vẻ đau khổ than nhẹ:
- Thiên tôn, xin lỗi.
Công Dương Thiên Tung hạ xuống bên cạnh, lắc đầu nói:
- Ngươi đã tận hết sức rồi, chớ tự trách nữa.
Quanh đó, những đệ tử Ly Hận thiên cung còn sống chia nhau tiến lên vẻ mặt đau thương gọi thiên tôn.
Tân Nguyệt thấy vậy liền dẫn Vũ Điệp tiến lên thi lễ, nói đơn giản vài câu rồi hai người liền quay về trước.
Công Dương Thiên Tung hơi dừng lại một chút, dặn dò môn hạ đệ tử mang thi thể người chết đi theo bay về Ly Hận phong.
Một trận đánh lén đến đây đã kết thúc.
Sơn môn của Ly Hận thiên cung bị hủy, bốn đại trưởng lão chết mất ba, chuyện này còn chưa động chạm được vào căn bản của Ly Hận thiên cung, nhưng lại đả kích niềm tin của môn hạ đệ tử. Đồng thời, việc này cũng là tiêu chí cho việc tai nạn sắp đến rồi.
Đến lúc này, cuồng phong đột kích, Băng Nguyên bắt đầu tiến vào thời kỳ hỗn loạn.
Hỏi rõ được vị trí của nhóm người Từ Tĩnh, Thiên Lân và Hạ Kiến Quốc nhanh chóng xuất phát. Tàn một nén hương, hai người đã đến mục tiêu.
Từ xa xa, Thiên Lân và Hạ Kiến Quốc đã nhìn thấy một gốc cây gì đó đỏ tươi nằm dài trên một ngọn núi băng, quanh đó lơ lửng năm người Từ Tĩnh.
Vì khoảng cách còn xa, Thiên Lân và Hạ Kiến Quốc chỉ có thể nhìn thấy một hình dạng mơ hồ, đợi đến khi tới gần rồi nhìn kỹ mới phát hiện thật sự giống như Lý Phong đã nói, cây thần bí này có năm nhánh, đua nhau khoe sắc, quả thật là xinh đẹp vô cùng.
Thấy Thiên Lân và Hạ Kiến Quốc đến, Từ Tĩnh hơi hơi cau mày, liếc sư phụ Trương Trọng Quang, trong lòng hai người đều có chút không vui vẻ.
Rõ ràng, do chuyện Lâm Phàm, hai sư đồ này đều bất mãn đầy lòng với Thiên Lân.
Lại thêm có Tân Nguyệt trong đó nữa, Từ Tĩnh càng tức giận hơn với Thiên Lân.
Trong ba người còn lại, Huyền Vũ không hòa thuận với Thiên Lân, vì thế chuyện tiếp đãi trở thành của Phi Hiệp và Tiễn Vân Hạc.
Liếc qua ba người Từ Tĩnh đứng yên, Thiên Lân cũng không hề để ý, nói với Hạ Kiến Quốc;
- Đi theo ta thì huynh đệ có thể chịu chút không vui.
Hạ Kiến Quốc điềm nhiên trả lời:
- Tâm tình bọn họ ta ít nhiều cũng biết một chút.
Thiên Lân cười cười tiến lên trước, vừa hay nghênh đón hai người Phi Hiệp và Tiễn Vân Hạc.
- Thế nào rồi, có tin tức nào mới hay không?
Thấy Thiên Lân mở miệng, Tiễn Vân Hạc cười khổ nói:
- Quan sát cả nửa ngày rồi cũng không thu hoạch được gì, thật đáng xấu hổ.
Phi Hiệp nói:
- Sao chỉ có hai người, những người khác đâu?
Thiên Lân cười nói:
- Sao vậy, ngươi cho là hai người chúng ta không đủ tầm làm chuyện này sao?
Phi Hiệp vội nói:
- Ta không có ý đó, ta chỉ tùy tiện hỏi cho biết thôi.
Thiên Lân không nói, đưa mắt xem xét gốc thực vậy, chìm vào suy tư.
Hạ Kiến Quốc đỡ lời nhẹ giọng nói:
- Ly Hận thiên cung bị Tây vực Bạch Đầu sơn đánh lén, vì thế cốc chủ phái đại bộ phận người đi cứu.
Tiễn Vân Hạc nghe vậy thất kinh, ngạc nhiên nói:
- Sao lại phát sinh ra chuyện như vậy? Tình hình bên đó không biết có khẩn cấp lắm không?
Từ Tĩnh, Trương Trọng Quang, Huyền Vũ ba người sắc mặt hơi biến, lóe lên liền xuất hiện gần Hạ Kiến Quốc.
Liếc qua năm người, Hạ Kiến Quốc nói:
- Phỏng đoán tình hình không lạc quan lắm, kết quả cụ thể cần phải sau này mới rõ ràng được.
Trương Trọng Quang lo lắng nói:
- Hy vọng Ly Hận thiên cung không có chuyện gì, nếu không Băng Nguyên nguy hiểm lắm.
Từ Tĩnh nói:
- Chuyện phải đến ai cũng không thể né tránh được, hay chúng ta hãy nghĩ biện pháp giải quyết chuyện trước mắt trước đã.
Phi Hiệp nói:
- Theo phân tích suy đoán của chúng ta trước đây, thời gian xuất hiện của thứ này hẳn từ tối qua đến sáng nay, nhưng cụ thể đến từ đâu thì không biết rõ được. Hiện nay, nó cắm rễ ở đây, chính là nơi tạm cư hay còn có mục đích khác, chuyện này cần chúng ta cân nhắc cẩn thận.
Huyền Vũ không kiên nhẫn được nói:
- Chuyện này chúng ta đã thảo luận cả nửa ngày rồi, bây giờ không cần phải nhắc đến. Hay là chúng ta để xem Thiên Lân thiếu hiệp có thể giải mở được bí ẩn bên trong hay không.
Giọng đầy bất mãn, có vẻ châm chọc, rõ ràng Huyền Vũ muốn khiến Thiên Lân mất mặt.
Hiểu rõ ý tứ của hắn, Thiên Lân quay đầu bật cười, cố làm ra vẻ kinh ngạc nói:
- Mới có nửa ngày không gặp, ngươi trở nên lễ phép hơn nhiều rồi, quả thật là nhìn không ra được.
Huyền Vũ nổi giận, tức tối nói:
- Ngươi ….
Phi Hiệp ngăn Huyền Vũ lại, khuyên bảo:
- Sư đệ, được rồi, mọi người dĩ hòa vi quý, chớ để lời nói làm mất vui, nếu không sư tổ biết được sẽ tức giận đó.
Huyền Vũ tức tối hừ giọng nói:
- Nếu như sư tổ đã phái hắn đến đây, nơi này đã không còn là chuyện của chúng ta nữa rồi, mọi người hà tất phải lưu lại ở đây để chịu khinh bỉ?
Nói rồi giằng khỏi tay Phi Hiệp, tức giận đùng đùng bay thẳng về phía xa xa.
Từ Tĩnh thấy vậy cũng không vui, nhưng suy nghĩ cẩn thận một lúc, thấy Huyền Vũ nói cũng có lý, vì thế kêu ba người kia bay theo Huyền Vũ.
Đợi bốn người đi rồi, Hạ Kiến Quốc nói:
- Thiên Lân, làm như vậy dường như cũng không tốt lắm đó.
Thiên Lân cười nói:
- Không, vậy mới tốt. Bọn họ lưu lại ở đây ngoại trừ làm vướn chân vướng tay ra còn có thể tăng thêm nguy hiểm. Vì thế bỏ đi là tốt nhất.
Hạ Kiến Quốc kinh ngạc nói:
- Nguy hiểm là ám chỉ chuyện gì vậy?
Thiên Lân nhìn gốc cây thần bí cách hơn chục trượng, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Thứ này rất kỳ quặc, hẳn là một loại báo hiệu. Một khi phát sinh biến hóa, người càng nhiều chỉ tăng thêm thương vong mà thôi.
Hạ Kiến Quốc tiến tới vài trượng quan sát cẩn thận, phát hiện gốc cây giống như gốc hồng đỏ bình thường nhưng rể của nó vô cùng nhiều, bám chặt lấy đỉnh núi băng, tua rễ nhỏ bé thỉnh thoảng run rẩy lại hiện ra ánh đỏ.
Cảm giác đó hơi kỳ quái, phảng phất không phải là một gốc cây mà là một loại động vật chưa biết tên, nó lúc này đang nghỉ chân trên ngọn núi băng này.
Thôi không nhìn nữa, Hạ Kiến Quốc nói:
- Thiên Lân, ngươi có thể phát hiện được gốc của cây này không?
Thiên Lân gật nhè nhẹ, vẻ mặt phức tạp nói:
- Xem ra rất giống một yêu vật, nhưng ta lại không cảm thấy được dao động của nó.
Hạ Kiến Quốc nói:
- Theo phản ứng của Phi Hiệp, gốc cây này bên ngoài có một kết giới bao kín, phỏng chừng ngăn cách không cho khí tức phát tán ra ngoài. Hiện nay, chi bằng chúng ta hãy thử thăm dò trước xem có thể đi xuyên qua tầng kết giới trong suốt đó không.
Thiên Lân đồng tình:
- Được, chúng ta mỗi người tự thi triển pháp thuật của mình, cố sức thăm dò một chút xem sao.
Nói rồi thân thể loáng lên liền xuất hiện ở một góc khác của gốc cây đó, đối lập với Hạ Kiến Quốc để phân ra thăm dò.
Trước đây, Thiên Lân đã từng quan sát đại thể tình hình của gốc thực vật thần bí này, biết bên ngoài nó có một tầng kết giới trùm toàn bộ đỉnh núi trong đó.
Muốn mang chân thân đến gần nó, thì phải phá giải kết giới hoặc là đi xuyên qua kết giới, ngoài ra không còn cách nào khác.
Hiện nay, Thiên Lân quan sát cẩn thận, trong mắt ánh đen lưu chuyển, hắn đang dùng một loại thuật quỷ bí của bản thân để phân tích và thăm dò tầng kết giới trong suốt kia, kết quả lại khiến hắn phải thất vọng.
Té ra, thuật thăm dò của Thiên Lân tuy thần diệu, nhưng tính chất kết giới kỳ dị đặc biệt, bài xích hoàn toàn sóng thăm dò của Thiên Lân phát ra, bất kể hắn chuyển biến tần suất thế nào cuối cùng cũng không đến được điểm tương tự.
Đến lúc này, Thiên Lân tự nhiên phí công lùi lại.
Phương pháp thứ nhất vô hiệu, Thiên Lân bắt đầu thử thăm dò loại hai, chỉ thấy quanh người hắn lóe lên ánh xanh, thi triển Huyền Linh Dị thuật của Đạo gia, triển khai thám sát toàn diện.
Đối với Tu Chân giới, Phật, Đạo, Nho ba nhà đã có từ lâu đời, được vinh dự cho là ba cây cột lớn của Chính đạo thiên hạ, mỗi nhà đều có đặc điểm của nó.
Trong đó, pháp quyết của Đạo giáo là nhiều và hỗn tạp nhất, phái hệ cũng nhiều nhất phổ biến nhất, đối với việc thăm dò huyền diệu của trời đất có một số pháp quyết chuyên môn, luôn là sự chọn lựa của vô số người tu đạo.
Thông qua thăm dò, Thiên Lân hiểu được một số tình hình mới, trong lòng không khỏi cao hứng trở lại.
Nhưng theo sự thâm nhập thăm dò, cao hứng của hắn trở thành kinh ngạc, kinh ngạc lại biến thành thất vọng, cả người sửng sốt ngây ra.
Lần đầu tiên, Thiên Lân chỉ đơn thuần là thất bại, không chút quan sát được.
Lần thứ hai, hắn hiểu được một số tình hình rõ ràng, nhưng kết quả lại càng thêm bất ổn, thật ra bên trong có duyên cớ thế nào?
Thiên Lân đưa mắt nhìn Hạ Kiến Quốc.
Chỉ thấy quanh người hắn ánh sáng rọi chiếu chung quanh, khi thì ánh xanh chói chang, khi thì ánh đỏ rừng rực, khi thì ánh vàng kim sáng chói, khi thì sương đen bao phủ.
Rõ ràng, Hạ Kiến Quốc đang thi triển “Thiên Ảo Tà Vân” pháp quyết của Thiên Tà tông, mô phỏng được tâm pháp của bốn phái Phật Ma Đạo Nho để thăm dò tình hình kết giới.
Quan sát rất lâu, Thiên Lân phát hiện bốn lần Hạ Kiến Quốc tiến lên đều bị tầng kết giới ngăn lại, rõ ràng phương pháp của hắn cũng không có hiệu quả gì.
Hiểu được những điều này, Thiên Lân chìm vào trầm tư.
/1040
|