Ngưng thần tĩnh khí, Thiện Từ bắt đầu phân tích bộ công pháp này, phát hiện thứ tự của tám hình vẽ này so với trước kia mình thấy có phần khác biệt, không trách bản thân đã sơ ý quên đi. Bây giờ nhìn kỹ từ đầu, tám hình vẽ kia chính hệt như tám hình dạng người sống động, tự động vận chuyển trong não của hắn, diễn luyện bộ công pháp thần kỳ này.
Thời gian, âm thầm trôi qua không hay biết.
Khi Thiện Từ cơ bản nắm vững được bộ công pháp này rồi, trong não hắn đột nhiên hiện lên đầy những chữ viết, hóa thành một loại phép tu luyện hắn có thể lý giải được, không ngờ dung hợp hoàn mỹ với bộ công pháp không biết tên trong căn phòng đá. Lập tức, vẻ mặt Thiện Từ hiện lên sự kinh ngạc. Hắn thế nào cũng không ngờ được, mười năm trước hắn và Thiên Lân vô tình rơi vào không gian kỳ dị bên trong Long Phách, trên bức tường khí đã nhìn thấy những văn tự kỳ dị, hôm nay lại đột nhiên chuyển hóa thành một bộ pháp quyết thần kỳ dung nhập vào trong não của bản thân hắn. Nhớ lại mười năm trước, Thiện Từ sau khi rời khỏi Đằng Long cốc, đã từng nỗ lực muốn nhớ lại những ký tự đó, nhưng kết quả trong não trống rỗng, thế nào cũng không nghĩ ra được. Hiện nay, những văn tự đó trong hoàn cảnh như vậy tự phát chuyển hóa thành một bộ pháp quyết, ghi rõ vào trong đáy lòng của Thiện Từ.
Theo Thiện Từ hiểu được trước mắt, những đoạn văn hắn nhìn thấy năm đó hiện nay đã tự động dịch lại thành một môn pháp quyết, có tên là “Hỗn Độn Vô Cực”. Còn tám hình vẽ bên trong căn phòng đá lại ghi công pháp mà đúng ra là một bộ kiếm quyết có tên là “Vô Cực Bát Thức”, phối hợp với Hỗn Độn Vô Cực pháp quyết hoàn mỹ vô cùng. Còn về năm xưa Thiên Lân thấy được những văn tự có ghi lại nội dung như thế nào thì Thiện Từ cũng không cách gì biết được.
Đương nhiên, cái gì thuộc về Thiên Lân cần phải để hắn đi tìm hiểu ra. Nhưng Thiện Từ đã đi trước một bước, đã vượt qua trước mặt của Thiên Lân.
Bình tĩnh trở lại, Thiện Từ ý niệm chuyển động, thần kiếm trong tay hiện hình, thi triển Vô Cực bát thức, kết quả vừa mới đến chiêu thứ hai, thân thể Thiện Từ liền đột nhiên run rẩy, phun máu tươi ngã nhào xuống đất. Té ra, bộ Vô Cực bát thức này uy lực kinh người, với tu vi của Thiện Từ hiện nay cũng chỉ có thể thi triển được thức thứ nhất. Kết quả Thiện Từ không biết được những điều này, cố gắng mạnh mẽ thi triển thức thứ hai, khiến cho thân thể chịu phản ứng ngược của Vô Cực bát thức, lập tức trọng thương tại chỗ không đứng dậy nổi. Từ đó có thể biết được, Thiện Từ tuy nhớ được biến hóa của Vô Cực bát thức, nhưng còn chưa tu luyện qua Hỗn Độn Vô Cực pháp quyết, mà tu vi còn chưa đủ, căn bản không cách nào kiểm soát được uy lực kinh người của Vô Cực kiếm quyết.
Hiểu được đạo lý này rồi, Thiện Từ không khỏi cay đắng nằm trên mặt đất nghỉ ngơi một lúc mới từ từ ngồi dậy được, bắt đầu ngồi xếp bằng điều hòa hơi thở. Do lần này Thiện Từ bị thương không nhẹ, muốn nhanh chóng thuyên giảm, hắn phải điều động sức mạnh toàn thân, chuyên tâm một lòng trị thương. Đến lúc này, thời gian không phải là vấn đề. Vấn đề quan trọng chính là, trong quá trình hắn cố gắng chữa thương, không thể nào tránh khỏi xúc động đến sức mạnh của hạt thạch châu ở trong đan điền.
Điểm này, Thiện Từ trong lòng có biết, nhưng hắn lại không còn lựa chọn nào khác. Vì thế, Thiện Từ tạm thời quên hết mọi thứ, một lòng một ý vận công trị thương, toàn thân hiện lên ánh máu nhàn nhạt. Mỗi khi ánh máu mạnh đến một trình độ nhất định, chuỗi hạt Phật châu trên cổ Thiện Từ lại phát xuất ánh vàng kim, áp chế lại ánh máu kia. Mà ánh máu cũng không chịu yếu kém, luôn khôi phục lại nguyên dạng rất nhanh, đối kháng với Phật châu. Như vậy, Thiện Từ ở trong hoàn cảnh này hết một lúc, đợi đến khi hắn mở to hai mắt, nội thương trên người đã khỏi hẳn rồi, nhưng hai mắt của hắn lại không trong sáng như trước kia nữa, mà đỏ hồng như máu âm hiểm, tràn đầy vẻ tàn bạo.
Thời khắc này, Thiện Từ bị khí huyết sát xâm nhập, cả người đại phát ma tính, miệng gào rít hung dữ, ánh đỏ trên người hiện ra, hoàn toàn hệt như một tà ma vậy. Cảm nhận được biến hóa của Thiện Từ, Phật châu trên cổ của hắn phát xuất ánh Phật mạnh mẽ, ý đồ áp chế tà niệm tàn bạo trong não của Thiện Từ, đáng tiếc mọi thứ dường như đã quá trễ rồi. Trước đây, khi Thiện Từ trị thương, sức mạnh hạt thạch châu trong cơ thể của hắn lan tràn kinh mạch toàn thân, tuy ở cổ có Phật châu bảo hộ, chưa từng xâm nhập được đại não của Thiện Từ, nhưng toàn thân có khí huyết sát vẫn thôn tính mất bản tính của Thiện Từ, khiến hắn bước vào Ma đạo.
Như vậy, tính tình Thiện Từ biến hẳn, hai tay múa lên phát xuất sức mạnh to lớn, lập tức hủy diệt căn phòng đá. Sau đó, Thiện Từ tung hoành ngang dọc trong động nham thạch, cả người tinh thần có phần thất thường, thỉnh thoảng lại cào xé đầu của mình, vẻ mặt rõ ràng rất đau khổ. Rõ ràng, Thiện Từ mới nhập ma, còn chưa cách nào thích ứng được tình hình như vậy, trong tiềm thức của hắn còn có cảm giác bài xích cực mạnh, ý đồ muốn áp chế khí huyết sát. Nhưng thân thể lại không còn nghe hắn điều khiển, duy chỉ có Phật châu trên cổ bảo hộ cho thần trí hắn còn một chút tỉnh táo. Nhưng chỉ bằng chuỗi Phật châu, Thiện Từ có thể duy trì được bao lâu?
Hắn cuối cùng rơi vào Ma đạo hay có thể chiến thắng được sự tà ác đó đây?
Đứng ở trước đoạn hầm thứ ba, Vũ Điệp nóng lòng đi tới đi lui, vẻ mặt bất an. Nàng đã suy xét một thời gian rất dài, nhưng do tình cảnh trước mắt quá quỷ dị, chỉ bằng suy đoán căn bản không cách nào xác định được tình hình thật sự, cho nên nàng suy nghĩ đã lâu cũng không hề nghĩ được biện pháp nào có thể thực hiện được. Nhưng khi còn đang suy tính, Thiện Từ ở trong đó sống chết không rõ, Vũ Điệp cho dù nghĩ không ra đối sách cũng không thể nào ngồi đây chờ đợi được. Đã tính toán như vậy, Vũ Điệp bất chấp tất cả, lập tức chẳng màng gì nhiều, cả người đi thẳng vào trong.
Lập tức, chỉ thấy quanh người Vũ Điệp ánh sáng hiện lên, sau khi đã chuẩn bị phòng ngự tốt rồi, nàng chọn lựa phương án vượt qua thật nhanh. Cả người lơ lửng xoay chuyển, hóa thành một cơn gió bắn thẳng về phía đầu của con đường. Hành động như vậy tuy là hành động bất đắc dĩ, nhưng cũng thể hiện được tài trí thông minh của Vũ Điệp. Nhưng có điều Vũ Điệp bất ngờ, đoạn hầm này không giống với hai cái trước, cấm chỉ của nó bày ra không hề có tính công kích nhưng lại ẩn chứa huyền cơ vô cùng.
Khi thân thể Vũ Điệp tiếp xúc với những hoa cỏ, thân thể nàng vẫn tiến lên như cũ, nhưng suy nghĩ lại tiến vào khá nhiều những không gian khác nhau, cảm nhận được khá nhiều những hoàn cảnh khác nhau, thấy được khá nhiều những tình hình khác nhau. Trong đó, Vũ Điệp có lúc một mình ở trong một không gian chưa hề biết, có lúc nàng ở cùng với Thiện Từ, khi thì Thiện Từ sẽ biến thành Thiên Lân, cũng có khi ba người ở cùng trong một cảnh tượng. Những chuyện quái lạ này, Vũ Điệp đã cưỡi ngựa xem qua một lần, không nhờ cụ thể có bao nhiêu không gian cũng bao nhiêu cảnh tượng, nhưng trong đó có một hình ảnh khắc sâu vào trong não của Vũ Điệp. Khi Vũ Điệp đi xuyên qua đoạn hầm đó, cả người liền tỉnh táo trở lại.
Thời khắc đó, nàng nhịn không được quay đầu nhìn lại, chăm chú nhìn hoa cỏ đủ mọi màu sắc, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Vì sao lại như vậy? Lẽ nào đây là tóm tắt cả cuộc đời của ta?
Ngây người một lúc, Vũ Điệp đột nhiên bừng tỉnh lại, nghĩ đến Thiện Từ đang chờ đợi bản thân, lập tức chạy thẳng đến trước. Rất nhanh, Vũ Điệp đến một cái huyệt động tự nhiên rất to lớn, phát hiện nơi này cảnh tượng rất đẹp, khiến nàng không khỏi sửng sốt, sau đó bắt đầu tìm kiếm tung tích của Thiện Từ. Chốc lát sau, Vũ Điệp đi qua vách đá, đến trước khe có bia đá “Đoạn Tuyệt Trần Duyên”, lập tức dừng bước lại.
Quan sát cẩn thận một lúc, Vũ Điệp gọi;
- Thiện Từ, huynh ở đâu?
Tường bốn phía vọng lại mãi không thôi, đáng tiếc lại không có bất cứ người nào đáp lời. Vũ Điệp hơi thất vọng, nhìn khe sâu trước mắt, chần chừ rồi bay qua. Cự ly ba trượng chỉ chớp mắt đã đến. Nhưng Vũ Điệp lại gặp phải phiền phức, thân thể khi tiếp cận với vách đá đối diện, đột nhiên va chạm vào một tầng kết giới vô hình, cả người bị hất lại vài thước, rơi thẳng xuống vực sâu. La khẽ một tiếng thất thanh, Vũ Điệp giữa không trung xoay ngược lại, chớp mắt đã quay đến cao độ trước đó, tiếp tục xông thẳng đến phía trước.
Lần này, Vũ Điệp để ý kỹ, khi đến gần liền phát chưởng, lòng bàn tay phát ra một chùm ánh sáng rực rỡ, chớp mắt đã va chạm vào tầng kết giới, chỉ hơi dừng lại một chút rồi lập tức đánh nát tầng kết giới đó, thân thể thuận lợi tiến vào bên trong động nham thạch. Ổn định thân thể rồi, Vũ Điệp triển khai linh thức thăm dò qua một lượt chung quanh, phát hiện hoàn toàn không có gì khác thường mới tiếp tục tiến lên. Rất nhanh, Vũ Điệp đến bên hồ máu, phát hiện được Ngạc Tây ở không xa đó, vội vàng tiến lên tra xét, kết quả phát hiện Ngạc Tây hôn mê bất tỉnh. Vũ Điệp truyền một luồng khí tươi mát vào trong thân thể Ngạc Tây, không bao lâu sau thì Ngạc Tây liền tỉnh lại.
Lúc đó, Vũ Điệp vừa kinh ngạc vừa mừng, hỏi liền:
- Ngươi có thấy Thiện Từ đâu không?
Ngạc Tây sửng người, nghi hoặc nói:
- Thiện Từ? Đây là nơi nào?
Vũ Điệp đáp:
- Ta cũng không biết, ta chỉ biết Thiện Từ tiến vào bên trong này rồi, ta đang đi tìm hắn đây.
Ngạc Tây xoay người đứng lên, nhìn hoàn cảnh chung quanh, khi nhìn thấy hồ máu kia thì miệng lập tức la lên thất thanh một tiếng, kêu to:
- Không hay rồi, Thiện Từ bị nguy hiểm.
Vũ Điệp nghe vậy thất kinh hỏi tới:
- Ngươi biết cái gì, nói nhanh cho ta biết.
Ngạc Tây nóng nảy đáp:
- Đây là Ác Ma cốc, người nơi này bắt ta để dẫn dụ Thiện Từ rơi vào bẫy. Trước đây, ta bị cột giữ ở trên tiểu đảo giữa hồ máu đó, bây giờ ta lại ở đây, thế thì Thiện Từ nhất định đã đi qua, hắn đã cứu ta ra đây.
Thời gian, âm thầm trôi qua không hay biết.
Khi Thiện Từ cơ bản nắm vững được bộ công pháp này rồi, trong não hắn đột nhiên hiện lên đầy những chữ viết, hóa thành một loại phép tu luyện hắn có thể lý giải được, không ngờ dung hợp hoàn mỹ với bộ công pháp không biết tên trong căn phòng đá. Lập tức, vẻ mặt Thiện Từ hiện lên sự kinh ngạc. Hắn thế nào cũng không ngờ được, mười năm trước hắn và Thiên Lân vô tình rơi vào không gian kỳ dị bên trong Long Phách, trên bức tường khí đã nhìn thấy những văn tự kỳ dị, hôm nay lại đột nhiên chuyển hóa thành một bộ pháp quyết thần kỳ dung nhập vào trong não của bản thân hắn. Nhớ lại mười năm trước, Thiện Từ sau khi rời khỏi Đằng Long cốc, đã từng nỗ lực muốn nhớ lại những ký tự đó, nhưng kết quả trong não trống rỗng, thế nào cũng không nghĩ ra được. Hiện nay, những văn tự đó trong hoàn cảnh như vậy tự phát chuyển hóa thành một bộ pháp quyết, ghi rõ vào trong đáy lòng của Thiện Từ.
Theo Thiện Từ hiểu được trước mắt, những đoạn văn hắn nhìn thấy năm đó hiện nay đã tự động dịch lại thành một môn pháp quyết, có tên là “Hỗn Độn Vô Cực”. Còn tám hình vẽ bên trong căn phòng đá lại ghi công pháp mà đúng ra là một bộ kiếm quyết có tên là “Vô Cực Bát Thức”, phối hợp với Hỗn Độn Vô Cực pháp quyết hoàn mỹ vô cùng. Còn về năm xưa Thiên Lân thấy được những văn tự có ghi lại nội dung như thế nào thì Thiện Từ cũng không cách gì biết được.
Đương nhiên, cái gì thuộc về Thiên Lân cần phải để hắn đi tìm hiểu ra. Nhưng Thiện Từ đã đi trước một bước, đã vượt qua trước mặt của Thiên Lân.
Bình tĩnh trở lại, Thiện Từ ý niệm chuyển động, thần kiếm trong tay hiện hình, thi triển Vô Cực bát thức, kết quả vừa mới đến chiêu thứ hai, thân thể Thiện Từ liền đột nhiên run rẩy, phun máu tươi ngã nhào xuống đất. Té ra, bộ Vô Cực bát thức này uy lực kinh người, với tu vi của Thiện Từ hiện nay cũng chỉ có thể thi triển được thức thứ nhất. Kết quả Thiện Từ không biết được những điều này, cố gắng mạnh mẽ thi triển thức thứ hai, khiến cho thân thể chịu phản ứng ngược của Vô Cực bát thức, lập tức trọng thương tại chỗ không đứng dậy nổi. Từ đó có thể biết được, Thiện Từ tuy nhớ được biến hóa của Vô Cực bát thức, nhưng còn chưa tu luyện qua Hỗn Độn Vô Cực pháp quyết, mà tu vi còn chưa đủ, căn bản không cách nào kiểm soát được uy lực kinh người của Vô Cực kiếm quyết.
Hiểu được đạo lý này rồi, Thiện Từ không khỏi cay đắng nằm trên mặt đất nghỉ ngơi một lúc mới từ từ ngồi dậy được, bắt đầu ngồi xếp bằng điều hòa hơi thở. Do lần này Thiện Từ bị thương không nhẹ, muốn nhanh chóng thuyên giảm, hắn phải điều động sức mạnh toàn thân, chuyên tâm một lòng trị thương. Đến lúc này, thời gian không phải là vấn đề. Vấn đề quan trọng chính là, trong quá trình hắn cố gắng chữa thương, không thể nào tránh khỏi xúc động đến sức mạnh của hạt thạch châu ở trong đan điền.
Điểm này, Thiện Từ trong lòng có biết, nhưng hắn lại không còn lựa chọn nào khác. Vì thế, Thiện Từ tạm thời quên hết mọi thứ, một lòng một ý vận công trị thương, toàn thân hiện lên ánh máu nhàn nhạt. Mỗi khi ánh máu mạnh đến một trình độ nhất định, chuỗi hạt Phật châu trên cổ Thiện Từ lại phát xuất ánh vàng kim, áp chế lại ánh máu kia. Mà ánh máu cũng không chịu yếu kém, luôn khôi phục lại nguyên dạng rất nhanh, đối kháng với Phật châu. Như vậy, Thiện Từ ở trong hoàn cảnh này hết một lúc, đợi đến khi hắn mở to hai mắt, nội thương trên người đã khỏi hẳn rồi, nhưng hai mắt của hắn lại không trong sáng như trước kia nữa, mà đỏ hồng như máu âm hiểm, tràn đầy vẻ tàn bạo.
Thời khắc này, Thiện Từ bị khí huyết sát xâm nhập, cả người đại phát ma tính, miệng gào rít hung dữ, ánh đỏ trên người hiện ra, hoàn toàn hệt như một tà ma vậy. Cảm nhận được biến hóa của Thiện Từ, Phật châu trên cổ của hắn phát xuất ánh Phật mạnh mẽ, ý đồ áp chế tà niệm tàn bạo trong não của Thiện Từ, đáng tiếc mọi thứ dường như đã quá trễ rồi. Trước đây, khi Thiện Từ trị thương, sức mạnh hạt thạch châu trong cơ thể của hắn lan tràn kinh mạch toàn thân, tuy ở cổ có Phật châu bảo hộ, chưa từng xâm nhập được đại não của Thiện Từ, nhưng toàn thân có khí huyết sát vẫn thôn tính mất bản tính của Thiện Từ, khiến hắn bước vào Ma đạo.
Như vậy, tính tình Thiện Từ biến hẳn, hai tay múa lên phát xuất sức mạnh to lớn, lập tức hủy diệt căn phòng đá. Sau đó, Thiện Từ tung hoành ngang dọc trong động nham thạch, cả người tinh thần có phần thất thường, thỉnh thoảng lại cào xé đầu của mình, vẻ mặt rõ ràng rất đau khổ. Rõ ràng, Thiện Từ mới nhập ma, còn chưa cách nào thích ứng được tình hình như vậy, trong tiềm thức của hắn còn có cảm giác bài xích cực mạnh, ý đồ muốn áp chế khí huyết sát. Nhưng thân thể lại không còn nghe hắn điều khiển, duy chỉ có Phật châu trên cổ bảo hộ cho thần trí hắn còn một chút tỉnh táo. Nhưng chỉ bằng chuỗi Phật châu, Thiện Từ có thể duy trì được bao lâu?
Hắn cuối cùng rơi vào Ma đạo hay có thể chiến thắng được sự tà ác đó đây?
Đứng ở trước đoạn hầm thứ ba, Vũ Điệp nóng lòng đi tới đi lui, vẻ mặt bất an. Nàng đã suy xét một thời gian rất dài, nhưng do tình cảnh trước mắt quá quỷ dị, chỉ bằng suy đoán căn bản không cách nào xác định được tình hình thật sự, cho nên nàng suy nghĩ đã lâu cũng không hề nghĩ được biện pháp nào có thể thực hiện được. Nhưng khi còn đang suy tính, Thiện Từ ở trong đó sống chết không rõ, Vũ Điệp cho dù nghĩ không ra đối sách cũng không thể nào ngồi đây chờ đợi được. Đã tính toán như vậy, Vũ Điệp bất chấp tất cả, lập tức chẳng màng gì nhiều, cả người đi thẳng vào trong.
Lập tức, chỉ thấy quanh người Vũ Điệp ánh sáng hiện lên, sau khi đã chuẩn bị phòng ngự tốt rồi, nàng chọn lựa phương án vượt qua thật nhanh. Cả người lơ lửng xoay chuyển, hóa thành một cơn gió bắn thẳng về phía đầu của con đường. Hành động như vậy tuy là hành động bất đắc dĩ, nhưng cũng thể hiện được tài trí thông minh của Vũ Điệp. Nhưng có điều Vũ Điệp bất ngờ, đoạn hầm này không giống với hai cái trước, cấm chỉ của nó bày ra không hề có tính công kích nhưng lại ẩn chứa huyền cơ vô cùng.
Khi thân thể Vũ Điệp tiếp xúc với những hoa cỏ, thân thể nàng vẫn tiến lên như cũ, nhưng suy nghĩ lại tiến vào khá nhiều những không gian khác nhau, cảm nhận được khá nhiều những hoàn cảnh khác nhau, thấy được khá nhiều những tình hình khác nhau. Trong đó, Vũ Điệp có lúc một mình ở trong một không gian chưa hề biết, có lúc nàng ở cùng với Thiện Từ, khi thì Thiện Từ sẽ biến thành Thiên Lân, cũng có khi ba người ở cùng trong một cảnh tượng. Những chuyện quái lạ này, Vũ Điệp đã cưỡi ngựa xem qua một lần, không nhờ cụ thể có bao nhiêu không gian cũng bao nhiêu cảnh tượng, nhưng trong đó có một hình ảnh khắc sâu vào trong não của Vũ Điệp. Khi Vũ Điệp đi xuyên qua đoạn hầm đó, cả người liền tỉnh táo trở lại.
Thời khắc đó, nàng nhịn không được quay đầu nhìn lại, chăm chú nhìn hoa cỏ đủ mọi màu sắc, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Vì sao lại như vậy? Lẽ nào đây là tóm tắt cả cuộc đời của ta?
Ngây người một lúc, Vũ Điệp đột nhiên bừng tỉnh lại, nghĩ đến Thiện Từ đang chờ đợi bản thân, lập tức chạy thẳng đến trước. Rất nhanh, Vũ Điệp đến một cái huyệt động tự nhiên rất to lớn, phát hiện nơi này cảnh tượng rất đẹp, khiến nàng không khỏi sửng sốt, sau đó bắt đầu tìm kiếm tung tích của Thiện Từ. Chốc lát sau, Vũ Điệp đi qua vách đá, đến trước khe có bia đá “Đoạn Tuyệt Trần Duyên”, lập tức dừng bước lại.
Quan sát cẩn thận một lúc, Vũ Điệp gọi;
- Thiện Từ, huynh ở đâu?
Tường bốn phía vọng lại mãi không thôi, đáng tiếc lại không có bất cứ người nào đáp lời. Vũ Điệp hơi thất vọng, nhìn khe sâu trước mắt, chần chừ rồi bay qua. Cự ly ba trượng chỉ chớp mắt đã đến. Nhưng Vũ Điệp lại gặp phải phiền phức, thân thể khi tiếp cận với vách đá đối diện, đột nhiên va chạm vào một tầng kết giới vô hình, cả người bị hất lại vài thước, rơi thẳng xuống vực sâu. La khẽ một tiếng thất thanh, Vũ Điệp giữa không trung xoay ngược lại, chớp mắt đã quay đến cao độ trước đó, tiếp tục xông thẳng đến phía trước.
Lần này, Vũ Điệp để ý kỹ, khi đến gần liền phát chưởng, lòng bàn tay phát ra một chùm ánh sáng rực rỡ, chớp mắt đã va chạm vào tầng kết giới, chỉ hơi dừng lại một chút rồi lập tức đánh nát tầng kết giới đó, thân thể thuận lợi tiến vào bên trong động nham thạch. Ổn định thân thể rồi, Vũ Điệp triển khai linh thức thăm dò qua một lượt chung quanh, phát hiện hoàn toàn không có gì khác thường mới tiếp tục tiến lên. Rất nhanh, Vũ Điệp đến bên hồ máu, phát hiện được Ngạc Tây ở không xa đó, vội vàng tiến lên tra xét, kết quả phát hiện Ngạc Tây hôn mê bất tỉnh. Vũ Điệp truyền một luồng khí tươi mát vào trong thân thể Ngạc Tây, không bao lâu sau thì Ngạc Tây liền tỉnh lại.
Lúc đó, Vũ Điệp vừa kinh ngạc vừa mừng, hỏi liền:
- Ngươi có thấy Thiện Từ đâu không?
Ngạc Tây sửng người, nghi hoặc nói:
- Thiện Từ? Đây là nơi nào?
Vũ Điệp đáp:
- Ta cũng không biết, ta chỉ biết Thiện Từ tiến vào bên trong này rồi, ta đang đi tìm hắn đây.
Ngạc Tây xoay người đứng lên, nhìn hoàn cảnh chung quanh, khi nhìn thấy hồ máu kia thì miệng lập tức la lên thất thanh một tiếng, kêu to:
- Không hay rồi, Thiện Từ bị nguy hiểm.
Vũ Điệp nghe vậy thất kinh hỏi tới:
- Ngươi biết cái gì, nói nhanh cho ta biết.
Ngạc Tây nóng nảy đáp:
- Đây là Ác Ma cốc, người nơi này bắt ta để dẫn dụ Thiện Từ rơi vào bẫy. Trước đây, ta bị cột giữ ở trên tiểu đảo giữa hồ máu đó, bây giờ ta lại ở đây, thế thì Thiện Từ nhất định đã đi qua, hắn đã cứu ta ra đây.
/1040
|