Phát hiện tình hình không ổn, Thiên Lân trong lòng kinh hãi vô cùng, hắn bắt đầu toàn lực giãy dụa, dùng hết các loại biện pháp chỉ để thoát khỏi luồng sức mạnh kia. Nhưng nói ra cũng kỳ quái, luồng sức mạnh đó vô cùng mạnh mẽ, cho dù Thiên Lân dùng sức thế nào cũng không thể vứt nó đi được. Đồng thời, luồng sức mạnh đó cường mãnh hoàn toàn vượt khỏi tiên liệu của Thiên Lân. Có thể nói đánh vào chỗ không chuẩn bị, chỉ trong giây lát nó đã rút lấy nguyên thần trong thân thể của Thiên Lân ra và hút vào bên trong viên ngọc thạch. Thời khắc đó, nguyên thần của Thiên Lân bị viên ngọc thạch nuốt lấy, hắn phảng phất tiến vào một không gian đen ngòm, phía trước có một vùng xoáy to lớn đang hút lấy nguyên thần của hắn vào giữa.
Khi đó, Thiên Lân còn có ý thức, lòng hắn đầy bất cam, tuy biết phản kháng vô ích nhưng hắn lại hoàn toàn không chịu thua, vẫn cố gắng giãy dụa cuối cùng. Lúc này, khi nguyên thần của Thiên Lân tiến vào giữa vùng xoáy, hắn đột nhiên bị mắc kẹt lại. Đại bộ phận nguyên thần đã xuyên qua tâm của vùng xoáy, tiến vào một tầng không gian khác, liên kết với luồng sức mạnh to lớn mà thần dị. Chỉ còn một bộ phận nguyên thần lúc này còn đang nỗ lực giãy dụa, hình dạng phồng lên không ngừng, ý đồ nhờ vào không gian nhỏ hẹp của tâm vùng xoáy làm chướng ngại vật nhằm tranh đấu với luồng sức mạnh không biết tên kia.
Thời gian lúc này như bị kéo dài ra.
Bản thân Thiên Lân cho là mình có sức mạnh như hùm như beo, cuối cùng lại không chống được sức thôn tính đáng sợ kia, nguyên thần chầm chậm bị rút đi. Rất nhanh, Thiên Lân bị nuốt chửng hoàn toàn, triệt để tan vào trong luồng sức mạnh. Nhưng đúng lúc đó, trong nguyên thần Thiên Lân đột nhiên lóe lên một luồng sáng bảy màu, chớp mắt đã phá hủy mọi thứ chung quanh, hơn nữa còn dùng tốc độ nhanh đến kinh người hấp thu trở lại luồng sức mạnh đang muốn thôn tính bản thân mình. Mọi thứ, chớp mắt đã qua, nguyên thần của Thiên Lân chớp mắt đã quay về trong thân thể, tay nhấc lấy viên ngọc thạch lên.
Sửng sờ đứng ở đó, Thiên Lân nỗ lực nhớ lại. Hắn chỉ mơ hồ nhớ lại, vào lúc quan trọng nhất, nguyên thần của bản thân lóe lên một luồng sáng bảy màu, sau đó liền kéo nguyên thần bản thân quay lại, đồng thời còn mang về thêm một thứ gì đó. Bình tâm trở lại, Thiên Lân thi triển phép nội thị nhìn sâu trong bản thân, bắt đầu cẩn thận kiểm tra thân thể mình, kết quả phát hiện thân thể hoàn toàn không có gì khác lạ, chỉ trong não dường như có thêm một điểm sáng nhỏ bé, phảng phất như một hạt châu, bề mặt trong suốt có hoa văn dày đặc, dường như ẩn chứa một loại bí ẩn nào đó. Ngoài ra, luồng sức mạnh thần kỳ kia ở nơi sâu thẳm linh hồn dường như đã mạnh hơn không ít.
Thấy Thiên Lân đứng yên bất động, Ngọc Tâm hỏi lại:
- Thế nào rồi?
Thiên Lân nghe vậy bừng tỉnh, vội vàng nói:
- Không có gì, ta chỉ đang quan sát viên ngọc này, phát hiện … ồ … hạt châu kia đã không còn thấy nữa rồi.
Giọng nói biến hẳn, Thiên Lân đột nhiên xoay người đưa viên ngọc thạch trong tay ra trước mặt Ngọc Tâm để nàng xem xét.
Chăm chú nhìn một lúc, Ngọc Tâm kinh hãi nói:
- Đúng là không thấy nữa rồi, có phải ngươi không cẩn thận đã hấp thu viên ngọc châu đó vào trong cơ thể rồi chăng?
Thiên Lân nghe vậy, lập tức nghĩ đến điểm sáng nhỏ bé trong não, không phải rất tương tự với hạt châu đó sao?
Chẳng lẽ vừa rồi nó muốn thôn tính nguyên thần của mình, kết quả đảo ngược lại bị mình nuốt chửng mất?
Nếu như vậy, hạt nguyên châu chính là tinh hoa tập trung của sinh vật không biết tên kia, nó rõ ràng có ý thức bản thân mới muốn thôn tính chính mình. Hiện nay, nó lại bị bản thân Thiên Lân nuốt mất, nó vẫn tồn tại độc lập trong não mình hay là bị nguyên thần của bản thân luyện hóa rồi.
Lúc này, Thiên Lân nhất thời cũng không biết rõ được, chỉ đành trả lời bằng giọng điệu không khẳng định lắm:
- Ta cũng không biết rõ, dù sao việc này quá cổ quái, cần phải suy nghĩ thêm.
Ngọc Tâm nhìn hắn, lo lắng nói:
- Hay là ngươi hãy tra xét tình trạng bản thân mình, xem thử có gì khác thường không.
Thiên Lân đáp:
- Ta đã tra xét đại khái rồi, không có phát hiện tình hình thế nào cả.
Ngọc Tâm hơi an lòng, nhỏ giọng nói:
- Thế thì tốt rồi.
Bỏ qua viên ngọc thạch, Thiên Lân nói:
- Vật này xem ra đã không còn giá trị gì nữa, chúng ta hay là đi đi thôi.
Ngọc Tâm liếc ngọc thạch trên mặt đất, lắc đầu nói:
- Vật này thật ra rất quý giá, nhưng ngươi hoàn toàn còn không biết được thôi.
Còn đang nói, Ngọc Tâm phất tay trái thu lấy viên ngọc thạch vào trong tay, lòng bàn tay phát xuất ánh sáng kỳ dị hệt như lưu ly.
Thiên Lân nghi hoặc nói:
- Nàng đang làm gì vậy?
Ngọc Tâm điềm nhiên đáp:
- Pháp quyết bổn môn có sức cảm ứng rất mạnh với linh khí của ngọc thạch. Ta rõ ràng cảm ứng được trong ngọc thạch này có ẩn chứa sức mạnh to lớn, vì thế dự tính hút lấy nó.
Thiên Lân cười đáp:
- Sử dụng hợp lý tất nhiên là tốt nhất.
Ngọc Tâm cười cười, khuôn mặt xinh đẹp thiên hạ vô song, Thiên Lân nhìn thấy không khỏi ngẩn người ra. Chốc lát sau, đợi Thiên Lân tỉnh táo lại thì Ngọc Tâm đã hút sạch linh khí trong viên ngọc thạch đó, chuyển hóa thành thực lực bản thân, tu vi đã tăng lên không ít.
- Đi thôi, trời sáng rồi.
Chuyển mình với tư thế tuyệt vời, Ngọc Tâm quay về lối cũ, hình bóng động lòng người khiến Thiên Lân thiếu chút nữa đã chìm vào mê đắm. Rời khỏi sơn động, Ngọc Tâm tung mình bay lên đứng ở bờ khe núi, chăm chú nhìn về phía xa xa.
Thiên Lân đến bên cạnh nàng, khẽ nói:
- Đang nghĩ gì thế?
Ngọc Tâm không nhìn hắn, giọng có chút phiền muộn đáp:
- Trời sáng rồi, chúng ta cũng phải chia tay thôi.
Thiên Lân hỏi lại:
- Vì sao vậy?
Ngọc Tâm nói:
- Ngươi có cuộc sống của ngươi, trong lòng ngươi còn có quá nhiều thứ không bỏ qua được.
Thiên Lân trầm ngâm, câu nói của Ngọc Tâm hệt như một thanh kiếm cắm trực tiếp vào chỗ yếu hại của hắn, khiến hắn không còn gì để trả lời.
Rất lâu sau, Thiên Lân hỏi lại:
- Lần tới gặp mặt ở nơi nào?
Ngọc Tâm quay đầu nhìn hắn, cặp mắt trong suốt toát ra mấy phần tình ý, khẽ nói:
- Lần tới gặp lại, chính là một sát na vô tình trong sinh mạng của ngươi.
Thiên Lân không nỡ, hỏi ngược lại:
- Thế nàng thì sao? Đối với nàng, lần tới gặp lại có ý nghĩa như thế nào đây?
Ngọc Tâm dời ánh mắt đi, im im lặng lặng nhìn bầu trời, rất lâu sau mới trả lời:
- Đối với ta, bất quá chỉ thêm ký ức, thiếu đi một chút thời gian. Được rồi, ta phải đi thôi.
Không một lời dặn dò, không một câu chúc phúc, Ngọc Tâm cứ vậy mà nhẹ nhàng bay đi về phía xa xa. Thiên Lân tâm tình phức tạp, há miệng muốn gọi lại nhưng lời đến môi thì lại nuốt xuống, chuyển thành một tiếng than, mô tả sự mơ hồ trong lòng của hắn. Đối với Thiên Lân, hắn không muốn rời khỏi Ngọc Tâm.
Nhưng hai người dù sao mới lần thứ hai gặp mặt, cho dù có chuyện gì đó chưa nói được thành lời thì bản thân hắn cũng không thể mong cầu quá nhiều đối với Ngọc Tâm. Nghĩ ngợi như vậy, có lẽ lần tới gặp lại có một số câu nói thẳng ra lại càng tốt hơn. Đưa mắt tiễn Ngọc Tâm đi xa, Thiên Lân bỏ đi thất vọng, chăm chú nhìn một lúc rồi cuối cùng phải đi thôi.
Quay trở lại Thiên Nữ phong, Thiên Lân phát hiện mẹ Điệp Mộng đang đứng trên đỉnh núi, trong mắt ẩn chứa nụ cười mỉm thần bí.
Tiến lên, Thiên Lân hỏi:
- Mẹ, mẹ ở đây chờ con có chuyện gì chăng?
Điệp Mộng điềm nhiên đáp:
- Hôm qua chạy đi đâu vậy?
Thiên Lân đảo tròn mắt, cười đáp:
- Con nói đi luyện công, mẹ có tin chăng?
Điệp Mộng cười mắng:
- Cho dù mẹ tin con, con thấy Mẫu Đơn và Hoa Hồng có tin tưởng con không?
Thiên Lân nụ cười sượng lại, ngượng ngùng nói:
- Mọi người đều biết cả rồi?
Điệp Mộng mắng:
- Còn không mau thành thật khai báo, cô nương đó là ai vậy?
Thiên Lân cười khan hai tiếng, không đáp mà hỏi ngược lại:
- Mẹ thấy cô ấy đẹp không?
Điệp Mộng khép hờ hai mắt, cười mắng:
- Thử thăm dò mẹ đó phải không. Cô nương đó đẹp thì đẹp đó, nhưng quá lạnh lùng.
Thiên Lân nói:
- Cô ấy tên là Ngọc Tâm, chính là truyền nhân đời thứ mười hai của Tuyệt Tình môn, từ nhỏ đến lớn ở một mình, lại thêm môn quy kỳ quái, vì thế mới có tính cách lạnh lẽo. Khi trước con gặp phải Tuyết Ẩn Cuồng Đao, thiếu chút nữa đã bị giết, sau đó nhờ vào Tàn Tình kiếm của Ngọc Tâm mới đánh cho Tuyết Ẩn Cuồng Đao bỏ chạy …
Nghe Thiên Lân kể đơn giản xong, Điệp Mộng kinh ngạc nói:
- Đứng đầu trong mười đại thần binh? Thanh Tàn Tình kiếm đó xem ra hoàn toàn không đơn giản. Con dự tính nói với Mẫu Đơn, Hoa Hồng còn có Tân Nguyệt như thế nào?
Thiên Lân đáp:
- Chuyện này con đã nói qua với Tân Nguyệt, nàng ấy dường như không tức giận.
Điệp Mộng mắng:
- Hài tử ngốc, có cô gái nào nghe chuyện này mà không tức giận. Tân Nguyệt chỉ không biểu hiện ra mà thôi.
Thiên Lân khổ sở nói:
- Nói như vậy, Mẫu Đơn còn có khả năng ứng phó được, Hoa Hồng nhất định sẽ không thèm quan tâm đến con rồi.
Điệp Mộng mắng:
- Những chuyện này, mẹ không thể nào giúp con được. Con từ nay về sau tốt nhất là thu lại bớt, không được để cho mình lộng hành đến độ hạ đài không được. Con một mình ở lại Băng Nguyên phải tự lo cho bản thân mình, hiểu rõ chưa?
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Mẹ hôm qua mới trở về, hôm nay lại muốn đi rồi?
Điệp Mộng cảm xúc đáp:
- Mẹ cũng không muốn như vậy, nhưng không thể không làm vậy. Được rồi, đi mà làm loạn với Mẫu Đơn và Hoa Hồng, mẹ phải đi thôi.
Chữ thôi vừa ra khỏi miệng, thân thể Điệp Mộng chớp mắt không thấy đâu nữa, điều này khiến Thiên Lân vô cùng kinh ngạc, nhịn không được la lên:
- Mẹ … mẹ …
Bốn bề không gian trống vắng, ngoại trừ hoa tuyết bay lượn ra thì chỉ còn gió lạnh làm bạn. Hơi thất vọng, xoay người bay vào trong Chức Mộng động ở lưng chừng núi, Thiên Lân phát hiện Mẫu Đơn và Hoa Hồng đang đứng ở cửa động nhìn hắn. Quan sát vẻ mặt của hai cô, Thiên Lân phát hiện bọn họ đều không vui vẻ gì cả, vội vàng đổi sang bộ mặt cười cười, thân thiết nói:
- Thế nào, đã sớm nhớ đến ta rồi, hay là đặc biệt chạy đến cửa động để chờ ta.
Hoa Hồng nói:
- Có quỷ mới nhớ đến ngươi.
Khi đó, Thiên Lân còn có ý thức, lòng hắn đầy bất cam, tuy biết phản kháng vô ích nhưng hắn lại hoàn toàn không chịu thua, vẫn cố gắng giãy dụa cuối cùng. Lúc này, khi nguyên thần của Thiên Lân tiến vào giữa vùng xoáy, hắn đột nhiên bị mắc kẹt lại. Đại bộ phận nguyên thần đã xuyên qua tâm của vùng xoáy, tiến vào một tầng không gian khác, liên kết với luồng sức mạnh to lớn mà thần dị. Chỉ còn một bộ phận nguyên thần lúc này còn đang nỗ lực giãy dụa, hình dạng phồng lên không ngừng, ý đồ nhờ vào không gian nhỏ hẹp của tâm vùng xoáy làm chướng ngại vật nhằm tranh đấu với luồng sức mạnh không biết tên kia.
Thời gian lúc này như bị kéo dài ra.
Bản thân Thiên Lân cho là mình có sức mạnh như hùm như beo, cuối cùng lại không chống được sức thôn tính đáng sợ kia, nguyên thần chầm chậm bị rút đi. Rất nhanh, Thiên Lân bị nuốt chửng hoàn toàn, triệt để tan vào trong luồng sức mạnh. Nhưng đúng lúc đó, trong nguyên thần Thiên Lân đột nhiên lóe lên một luồng sáng bảy màu, chớp mắt đã phá hủy mọi thứ chung quanh, hơn nữa còn dùng tốc độ nhanh đến kinh người hấp thu trở lại luồng sức mạnh đang muốn thôn tính bản thân mình. Mọi thứ, chớp mắt đã qua, nguyên thần của Thiên Lân chớp mắt đã quay về trong thân thể, tay nhấc lấy viên ngọc thạch lên.
Sửng sờ đứng ở đó, Thiên Lân nỗ lực nhớ lại. Hắn chỉ mơ hồ nhớ lại, vào lúc quan trọng nhất, nguyên thần của bản thân lóe lên một luồng sáng bảy màu, sau đó liền kéo nguyên thần bản thân quay lại, đồng thời còn mang về thêm một thứ gì đó. Bình tâm trở lại, Thiên Lân thi triển phép nội thị nhìn sâu trong bản thân, bắt đầu cẩn thận kiểm tra thân thể mình, kết quả phát hiện thân thể hoàn toàn không có gì khác lạ, chỉ trong não dường như có thêm một điểm sáng nhỏ bé, phảng phất như một hạt châu, bề mặt trong suốt có hoa văn dày đặc, dường như ẩn chứa một loại bí ẩn nào đó. Ngoài ra, luồng sức mạnh thần kỳ kia ở nơi sâu thẳm linh hồn dường như đã mạnh hơn không ít.
Thấy Thiên Lân đứng yên bất động, Ngọc Tâm hỏi lại:
- Thế nào rồi?
Thiên Lân nghe vậy bừng tỉnh, vội vàng nói:
- Không có gì, ta chỉ đang quan sát viên ngọc này, phát hiện … ồ … hạt châu kia đã không còn thấy nữa rồi.
Giọng nói biến hẳn, Thiên Lân đột nhiên xoay người đưa viên ngọc thạch trong tay ra trước mặt Ngọc Tâm để nàng xem xét.
Chăm chú nhìn một lúc, Ngọc Tâm kinh hãi nói:
- Đúng là không thấy nữa rồi, có phải ngươi không cẩn thận đã hấp thu viên ngọc châu đó vào trong cơ thể rồi chăng?
Thiên Lân nghe vậy, lập tức nghĩ đến điểm sáng nhỏ bé trong não, không phải rất tương tự với hạt châu đó sao?
Chẳng lẽ vừa rồi nó muốn thôn tính nguyên thần của mình, kết quả đảo ngược lại bị mình nuốt chửng mất?
Nếu như vậy, hạt nguyên châu chính là tinh hoa tập trung của sinh vật không biết tên kia, nó rõ ràng có ý thức bản thân mới muốn thôn tính chính mình. Hiện nay, nó lại bị bản thân Thiên Lân nuốt mất, nó vẫn tồn tại độc lập trong não mình hay là bị nguyên thần của bản thân luyện hóa rồi.
Lúc này, Thiên Lân nhất thời cũng không biết rõ được, chỉ đành trả lời bằng giọng điệu không khẳng định lắm:
- Ta cũng không biết rõ, dù sao việc này quá cổ quái, cần phải suy nghĩ thêm.
Ngọc Tâm nhìn hắn, lo lắng nói:
- Hay là ngươi hãy tra xét tình trạng bản thân mình, xem thử có gì khác thường không.
Thiên Lân đáp:
- Ta đã tra xét đại khái rồi, không có phát hiện tình hình thế nào cả.
Ngọc Tâm hơi an lòng, nhỏ giọng nói:
- Thế thì tốt rồi.
Bỏ qua viên ngọc thạch, Thiên Lân nói:
- Vật này xem ra đã không còn giá trị gì nữa, chúng ta hay là đi đi thôi.
Ngọc Tâm liếc ngọc thạch trên mặt đất, lắc đầu nói:
- Vật này thật ra rất quý giá, nhưng ngươi hoàn toàn còn không biết được thôi.
Còn đang nói, Ngọc Tâm phất tay trái thu lấy viên ngọc thạch vào trong tay, lòng bàn tay phát xuất ánh sáng kỳ dị hệt như lưu ly.
Thiên Lân nghi hoặc nói:
- Nàng đang làm gì vậy?
Ngọc Tâm điềm nhiên đáp:
- Pháp quyết bổn môn có sức cảm ứng rất mạnh với linh khí của ngọc thạch. Ta rõ ràng cảm ứng được trong ngọc thạch này có ẩn chứa sức mạnh to lớn, vì thế dự tính hút lấy nó.
Thiên Lân cười đáp:
- Sử dụng hợp lý tất nhiên là tốt nhất.
Ngọc Tâm cười cười, khuôn mặt xinh đẹp thiên hạ vô song, Thiên Lân nhìn thấy không khỏi ngẩn người ra. Chốc lát sau, đợi Thiên Lân tỉnh táo lại thì Ngọc Tâm đã hút sạch linh khí trong viên ngọc thạch đó, chuyển hóa thành thực lực bản thân, tu vi đã tăng lên không ít.
- Đi thôi, trời sáng rồi.
Chuyển mình với tư thế tuyệt vời, Ngọc Tâm quay về lối cũ, hình bóng động lòng người khiến Thiên Lân thiếu chút nữa đã chìm vào mê đắm. Rời khỏi sơn động, Ngọc Tâm tung mình bay lên đứng ở bờ khe núi, chăm chú nhìn về phía xa xa.
Thiên Lân đến bên cạnh nàng, khẽ nói:
- Đang nghĩ gì thế?
Ngọc Tâm không nhìn hắn, giọng có chút phiền muộn đáp:
- Trời sáng rồi, chúng ta cũng phải chia tay thôi.
Thiên Lân hỏi lại:
- Vì sao vậy?
Ngọc Tâm nói:
- Ngươi có cuộc sống của ngươi, trong lòng ngươi còn có quá nhiều thứ không bỏ qua được.
Thiên Lân trầm ngâm, câu nói của Ngọc Tâm hệt như một thanh kiếm cắm trực tiếp vào chỗ yếu hại của hắn, khiến hắn không còn gì để trả lời.
Rất lâu sau, Thiên Lân hỏi lại:
- Lần tới gặp mặt ở nơi nào?
Ngọc Tâm quay đầu nhìn hắn, cặp mắt trong suốt toát ra mấy phần tình ý, khẽ nói:
- Lần tới gặp lại, chính là một sát na vô tình trong sinh mạng của ngươi.
Thiên Lân không nỡ, hỏi ngược lại:
- Thế nàng thì sao? Đối với nàng, lần tới gặp lại có ý nghĩa như thế nào đây?
Ngọc Tâm dời ánh mắt đi, im im lặng lặng nhìn bầu trời, rất lâu sau mới trả lời:
- Đối với ta, bất quá chỉ thêm ký ức, thiếu đi một chút thời gian. Được rồi, ta phải đi thôi.
Không một lời dặn dò, không một câu chúc phúc, Ngọc Tâm cứ vậy mà nhẹ nhàng bay đi về phía xa xa. Thiên Lân tâm tình phức tạp, há miệng muốn gọi lại nhưng lời đến môi thì lại nuốt xuống, chuyển thành một tiếng than, mô tả sự mơ hồ trong lòng của hắn. Đối với Thiên Lân, hắn không muốn rời khỏi Ngọc Tâm.
Nhưng hai người dù sao mới lần thứ hai gặp mặt, cho dù có chuyện gì đó chưa nói được thành lời thì bản thân hắn cũng không thể mong cầu quá nhiều đối với Ngọc Tâm. Nghĩ ngợi như vậy, có lẽ lần tới gặp lại có một số câu nói thẳng ra lại càng tốt hơn. Đưa mắt tiễn Ngọc Tâm đi xa, Thiên Lân bỏ đi thất vọng, chăm chú nhìn một lúc rồi cuối cùng phải đi thôi.
Quay trở lại Thiên Nữ phong, Thiên Lân phát hiện mẹ Điệp Mộng đang đứng trên đỉnh núi, trong mắt ẩn chứa nụ cười mỉm thần bí.
Tiến lên, Thiên Lân hỏi:
- Mẹ, mẹ ở đây chờ con có chuyện gì chăng?
Điệp Mộng điềm nhiên đáp:
- Hôm qua chạy đi đâu vậy?
Thiên Lân đảo tròn mắt, cười đáp:
- Con nói đi luyện công, mẹ có tin chăng?
Điệp Mộng cười mắng:
- Cho dù mẹ tin con, con thấy Mẫu Đơn và Hoa Hồng có tin tưởng con không?
Thiên Lân nụ cười sượng lại, ngượng ngùng nói:
- Mọi người đều biết cả rồi?
Điệp Mộng mắng:
- Còn không mau thành thật khai báo, cô nương đó là ai vậy?
Thiên Lân cười khan hai tiếng, không đáp mà hỏi ngược lại:
- Mẹ thấy cô ấy đẹp không?
Điệp Mộng khép hờ hai mắt, cười mắng:
- Thử thăm dò mẹ đó phải không. Cô nương đó đẹp thì đẹp đó, nhưng quá lạnh lùng.
Thiên Lân nói:
- Cô ấy tên là Ngọc Tâm, chính là truyền nhân đời thứ mười hai của Tuyệt Tình môn, từ nhỏ đến lớn ở một mình, lại thêm môn quy kỳ quái, vì thế mới có tính cách lạnh lẽo. Khi trước con gặp phải Tuyết Ẩn Cuồng Đao, thiếu chút nữa đã bị giết, sau đó nhờ vào Tàn Tình kiếm của Ngọc Tâm mới đánh cho Tuyết Ẩn Cuồng Đao bỏ chạy …
Nghe Thiên Lân kể đơn giản xong, Điệp Mộng kinh ngạc nói:
- Đứng đầu trong mười đại thần binh? Thanh Tàn Tình kiếm đó xem ra hoàn toàn không đơn giản. Con dự tính nói với Mẫu Đơn, Hoa Hồng còn có Tân Nguyệt như thế nào?
Thiên Lân đáp:
- Chuyện này con đã nói qua với Tân Nguyệt, nàng ấy dường như không tức giận.
Điệp Mộng mắng:
- Hài tử ngốc, có cô gái nào nghe chuyện này mà không tức giận. Tân Nguyệt chỉ không biểu hiện ra mà thôi.
Thiên Lân khổ sở nói:
- Nói như vậy, Mẫu Đơn còn có khả năng ứng phó được, Hoa Hồng nhất định sẽ không thèm quan tâm đến con rồi.
Điệp Mộng mắng:
- Những chuyện này, mẹ không thể nào giúp con được. Con từ nay về sau tốt nhất là thu lại bớt, không được để cho mình lộng hành đến độ hạ đài không được. Con một mình ở lại Băng Nguyên phải tự lo cho bản thân mình, hiểu rõ chưa?
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Mẹ hôm qua mới trở về, hôm nay lại muốn đi rồi?
Điệp Mộng cảm xúc đáp:
- Mẹ cũng không muốn như vậy, nhưng không thể không làm vậy. Được rồi, đi mà làm loạn với Mẫu Đơn và Hoa Hồng, mẹ phải đi thôi.
Chữ thôi vừa ra khỏi miệng, thân thể Điệp Mộng chớp mắt không thấy đâu nữa, điều này khiến Thiên Lân vô cùng kinh ngạc, nhịn không được la lên:
- Mẹ … mẹ …
Bốn bề không gian trống vắng, ngoại trừ hoa tuyết bay lượn ra thì chỉ còn gió lạnh làm bạn. Hơi thất vọng, xoay người bay vào trong Chức Mộng động ở lưng chừng núi, Thiên Lân phát hiện Mẫu Đơn và Hoa Hồng đang đứng ở cửa động nhìn hắn. Quan sát vẻ mặt của hai cô, Thiên Lân phát hiện bọn họ đều không vui vẻ gì cả, vội vàng đổi sang bộ mặt cười cười, thân thiết nói:
- Thế nào, đã sớm nhớ đến ta rồi, hay là đặc biệt chạy đến cửa động để chờ ta.
Hoa Hồng nói:
- Có quỷ mới nhớ đến ngươi.
/1040
|