Trong lúc chờ đợi, bốn người Triệu Ngọc Thanh chầm chậm bước ra, khuôn mặt từng người đều có vẻ đau thương, phảng phất như đã già đi rất nhiều.
Phất tay, Triệu Ngọc Thanh không hề mở miệng lại dẫn mọi người quay về Đằng Long phủ. Sau khi đã yên vị, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Tình hình hiện nay rất bất lợi cho chúng ta, thánh tăng thân thể không ổn, Lâm Phàm hôn mê, Ly Hận thiên tôn thương thế nặng nề, Giang Thanh Tuyết phải được chữa trị nhanh chóng, lại thêm Thiên Lân bị thương, người chúng ta có thể sử dụng đã mất đi rất nhiều.
Phương Mộng Như nói:
- Đại sư huynh, chúng ta có thể tăng cường phòng bị, hơn nữa còn sắp xếp để cho người bị thương khôi phục nhanh để ứng phó với tình thế trước mắt.
Triệu Ngọc Thanh gật đầu trả lời:
- Ta đã suy nghĩ qua, Lâm Phàm giao cho Tứ sư đệ, không nên gấp rút hoàn thành, phải căn cứ tình trạng thân thể của hắn mà làm. Thiên Lân tạm thời ở đây trị thương, Giang Thanh Tuyết ta chút nữa sẽ đi xem thế nào, trước tiên ổn định tình trạng của cô nương ấy, đợi Thiên Lân bớt đi thương thế mới bố trí trị liệu. Còn lại thiên tôn, chỉ có thể để ông ấy trước hết tự trị thương, sư muội và Nhị sư đệ phụ trách công tác phòng ngự của Đằng Long cốc, cần phải khiến cho địch nhân không thừa cơ hội này làm gì.
Nghe xong, mọi người không bàn luận thêm, Băng Tuyết lão nhân lập tức mang Lâm Phàm đang hôn mê và kêu Linh Hoa đi. Tân Nguyệt đỡ Thiên Lân để hắn đến chỗ ở của nàng trị thương. Vũ Điệp thì đi theo Phương Mộng Như rời khỏi Đằng Long phủ, đi đến cửa cốc để tuần tra bốn phía. Lúc này, thời gian đã gần đến giữa trưa, Đằng Long cốc khôi phục lại bình thường, chỉ có không khí và dấu tích lại có khác biệt rất lớn. Trên bầu trời, gió tuyết vẫn như cũ, nhìn không thấy bất kỳ điều gì khác biệt, nhưng ba phái Băng Nguyên lại bắt đầu đi vào con đường suy yếu từ giây phút này, đợi chờ họ cuối con đường là kết quả như thế nào đây?
Ngự kiếm bay lượn, bỏ chạy trối chết.
Trần Phong sau khi rời khỏi Điền Lỗi rồi, một lòng muốn nhanh chóng chạy đến Đằng Long cốc cầu viện trợ. Nhưng phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí.
Trong lúc hắn vô cùng nóng nảy, vội vàng chạy hết sức về, một tiếng cười âm hiểm lạnh lùng tàn khốc từ không trung truyền ra.
Lúc này, Trần Phong tâm thần chấn động, lập tức dừng lại nhìn quanh, miệng quát to:
- Người nào đó, có gan thì bước ra đây?
Ánh nhạt lóe lên, một vùng ánh sáng tạo thành một hình bóng lúc ẩn lúc hiện xuất hiện trong mắt Trần Phong. Nhìn thấy bóng dáng này, Trần Phong vẻ mặt biến hẳn, vọt miệng nói:
- Thể nguyên thần, ngươi chính là Bạch Phát Tiên Đồng của Tây Vực Bạch Đầu sơn?
Bật cười ha hả, Bạch Phát Tiên Đồng nói:
- Không sai, ngươi còn nhìn rõ được một chút. Ta vừa mới giết chết một đệ tử của Đằng Long cốc, bây giờ lại gặp thêm một, quả thật vận khí không tồi.
Trần Phong tâm thần chấn động, cất tiếng hỏi:
- Ngươi đã giết chết ai rồi?
Bạch Phát Tiên Đồng cười đáp:
- Một tên Phi Hiệp tiểu bối, hai chiêu liền giải quyết được. Hy vọng ngươi mạnh hơn hắn, nếu không thì quả thật mất cả ý tứ.
Trần Phong nghe xong vừa giận vừa sợ, hận thù nói:
- Ngươi sẽ không được chết an lành đâu.
Bạch Phát Tiên Đồng hừ lạnh đáp:
- Bây giờ để ta cho ngươi không được chết lành, ngươi tốt nhất hãy nắm vững tình thế của mình. Đến đây, cho ngươi một cơ hội, để ngươi được ra tay trước đó.
Trần Phong không hề kích động, trong lòng hắn biết bản thân không đối địch lại, vì thế trước hết liền nghĩ chuyện chạy trốn. Nhưng từ đây đi Đằng Long cốc còn xa, bản thân có cơ hội bỏ chạy được chăng?
Trong lúc suy tư, Trần Phong rống to một tiếng, múa kiếm tấn công mãnh liệt, thi triển Trảm Yêu Phục Ma kiếm quyết của Dịch viên, làn kiếm dày đặc tầng tầng thu nhỏ xuất hiện quanh Bạch Phát Tiên Đồng. Bật cười khinh bỉ, nguyên thần Bạch Phát Tiên Đồng xoay chuyển giữa không trung, bộc phát một làn sáng rực rỡ, lập tức phá nát thế công của Trần Phong.
Lúc này, Trần Phong sau khi xuất kích một chiêu, lập tức xoay người bỏ chạy, dùng tốc độ nhanh nhất bay thẳng về phía Nam.
Thời khắc này, Trần Phong không còn chọn lựa nào khác, hắn biết Bạch Phát Tiên Đồng ngăn cản đường về Đằng Long cốc, vì thế hắn chọn phương hướng ngược lại, dùng hết sức lực đánh cuộc một phen. Phát hiện Trần Phong bỏ chạy, Bạch Phát Tiên Đồng cười hiểm nói:
- Muốn bỏ chạy, ngươi quả thật suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Chữ rồi vừa thoát ra, nguyên thần Bạch Phát Tiên Đồng hóa thành ánh sáng liền, dùng tốc độ nhanh gấp bội Trần Phong truy đuổi, không tới mấy dặm đã đuổi kịp Trần Phong.
Phát hiện nguy hiểm, Trần Phong đột nhiên mất đi, hắn xuất thân từ Âm Viện thuộc Dịch viên, tu vi tuy không xem là mạnh mẽ nhưng lại tinh thông Ngũ Hành Độn thuật.
Năm xưa, Lâm Vân Phong nổi danh tinh quái, am hiểu trận pháp, phù chú, kỳ môn độn giáp. Trần Phong chính là đệ tử do đích thân Lâm Vân Phong truyền dạy, về phương diện này tuy không được kiệt xuất như Lâm Vân Phong, nhưng trong đám đệ tử đông đúc của Dịch viên, hắn cũng là hạng nổi bật. Lúc này đây, hắn thi triển thuật độn thổ, vội vàng chạy thẳng về phía Nam. Bạch Phát Tiên Đồng hơi kinh ngạc, y không rành Ngũ Hành độn thuật, nhưng lại nhờ vào tu vi siêu phàm bắt chặt lất khí tức của Trần Phong, sau đó múa chưởng phát lực, tiến công thẳng thắn từ trên không trung.
Kể từ đó, sấm sét không ngừng, băng tuyết tung tóe.
Trần Phong di động rất nhanh dưới tầng băng, Bạch Phát Tiên Đồng lại tiến công cực nhanh giữa không trung, chưởng lực mạnh mẽ của y để lại trên mặt tuyết một vết sâu dài đến vài dặm, kéo dài thẳng đến phía Nam. Trong lúc độn thổ bỏ chạy, Trần Phong có thể cảm ứng rõ ràng được tiến công của Bạch Phát Tiên Đồng, khiến hắn phải chọn lựa phương án chạy khúc khủy, tốc độ liền hạ thấp xuống rất nhiều. Giữa không trung, Bạch Phát Tiên Đồng nổi giận vô cùng, liên tục phát ra vài trăm chưởng không thu được kết quả, y cũng không còn kiên nhẫn được, nguyên thần chớp mắt hóa thành một mũi tên ánh sáng bắn thẳng đến khu vực Trần Phong có mặt.
Lập tức, chỉ nghe một tiếng ầm thật lớn, băng tuyết tung tóe lên không, một quả cầu to lớn do băng tuyết tạo thành xuất hiện do vụ nổ mà ra. Rên lên một tiếng, Trần Phong đang ẩn mình tiến lên bị hất bắn ra từ trong băng tuyết, kinh mạch toàn thân đại loạn, nội thương rất nặng.
Bạch Phát Tiên Đồng một chiêu đắc thủ, lập tức xuất hiện giữa không trung, miệng phát ra tiếng cười hăng hắc quái dị, đắc ý nói:
- Tiểu tử, ngươi có thuật độn thổ, ta có đao phá băng, xem ngươi còn chạy đi đâu được đây?
Rơi ầm xuống đất, Trần Phong trọng thương rơi thẳng xuống mặt tuyết, thân thể nhờ có tuyết đọng nên giảm bớt xốc để ngoại thương không nghiêm trọng lắm, nhưng lần này, hắn muốn bỏ chạy nữa thì rõ ràng đã quá trễ rồi. Chuyện này khiến hắn không khỏi đau khổ trong lòng.
Chầm chậm đứng lên, Trần Phong giận dữ trừng Bạch Phát Tiên Đồng, trường kiếm trong tay giơ cao, quát to:
- Đến đây, ta sẽ không cho ngươi dễ dàng như ý.
Nói rồi, Trần Phong bắt đầu thu thế chuẩn bị, toàn thân mờ hiện ánh xanh, tuy không phải mạnh mẽ nhưng cũng ít nhiều có khí thế. Bạch Phát Tiên Đồng khinh miệt nói:
- Ngoan cố chống cự, ta sẽ phát lòng từ bi mà tiễn ngươi đi một đoạn đường.
Nhô lên cao rồi bổ xuống, Bạch Phát Tiên Đồng không hề làm bộ, trực tiếp xông thẳng đến phía Trần Phong, dùng nguyên thần làm vũ khí để phát động công kích. Hai mắt khép hờ, Trần Phong múa kiếm trong tay, kiếm thức liên miên không ngừng dùng phương thức trùng điệp để phát động phản công. Chỉ trong chớp mắt, ánh trắng lóe lên, thế công hai bên va chạm vào nhau. Thân thể Trần Phong chấn động mãnh liệt. Rống to một tiếng, Trần Phong phảng phất như dùng hết sức mạnh toàn thân, nhưng cuối cùng còn không ngăn được công kích của Bạch Phát Tiên Đồng, thân thể lập tức bị hất bắn tại chỗ, bay thẳng đi ngoài vài chục trượng mới rơi xuống. Thời khắc đó, Trần Phong toàn thân hệt như một chiếc lá, luồng khí tức sinh mạng dao động đang dần dần đi xa. Bàn tay nắm chặt một đoạn kiếm, cổ tay đỏ máu, hiện thực tàn khốc đã mô tả sự cách xa thực lực giữa hắn và địch nhân.
Bật cười âm hiểm, Bạch Phát Tiên Đồng dời ngang trên không trung, liếc Trần Phong đang rơi xuống, cười âm hiểm nói:
- Còn một hơi thở, xem ra ngươi thật sự không đáng chết, ta phải làm người tốt hơn thôi, trực tiếp đưa ngươi xuống địa phủ.
Dứt lời, Bạch Phát Tiên Đồng lóe lên xông đến, múa tay đánh ra một chưởng nhằm thẳng vào ngực của Trần Phong. Đúng lúc đó, trên bầu trời xa xa xuất hiện một làn sáng với tốc độ nhanh đến khiến người ta phải hít hà, chỉ chốc lát đã đến mang theo một luồng dao động vô hình, ngay trước khi một chưởng trí mạng do Bạch Phát Tiên Đồng đánh ra thì đã kích trúng vào trung khu đại não của Bạch Phát Tiên Đồng.
Như vậy, tiếng kêu thảm từ miệng Bạch Phát Tiên Đồng vang lên, một chưởng đang đánh ra của y cũng đã chếch đi trong chốc lát, nguyên thần thiếu chút nữa đã bị đánh nát.
Lúc này, ánh sáng ở đó lóe lên, bóng người xuất hiện.
Một thanh âm êm ái có mấy phần quan tâm vang lên bên tai của Trần Phong đã hôn mê một phần:
- Sư huynh …
Tiếng nói quen thuộc khiến Trần Phong đang muốn hôn mê tỉnh lại khá nhiều, hắn cố gắng quay đầu, yếu ớt nói:
- Đây là … giọng nói của … sư muội …
Sau đó hắn liền rơi vào trong lòng của một người.
Té ra, vào thời khắc nguy hiểm nhất, mấy người Dao Quang từ trung thổ chạy đến kịp cảm ứng khí tức của Trần Phong, liền cứu được Trần Phong ngay trước cửa quỷ môn quan.
Giữa không trung, Bạch Phát Tiên Đồng bị Tâm Dục Vô Ngân của Dao Quang đánh cho thiếu chút nữa hồn phi phách tán, lúc này đã bình tĩnh trở lại, giận dữ nhìn người mới đến, gằn giọng nói:
- Người nào đánh lén bản Tiên Đồng?
Dao Quang lạnh lùng đáp :
- Chính là ta.
Bạch Phát Tiên Đồng ánh mắt hơi biến đổi, chất vấn:
- Ngươi là người nào?
- Dao Quang.
Trả lời đơn giản rổn rảng có lực, lại tỏ ra lạnh lùng không coi ra gì.
Từ Tĩnh đi đến bên Dao Quang, nhắc nhở:
- Đây chính là Bạch Phát Tiên Đồng, chính là môn nhân của Bạch Đầu Thiên Ông, dẫn đầu đi phá hủy Ly Hận Thiên Cung.
Bạch Phát Tiên Đồng nghe đến tên Dao Quang, lập tức tâm thần chấn động, không dám nghĩ thêm nhiều, xoay mình muốn bỏ chạy.
Dao Quang cười lạnh nói:
- Nếu đến rồi, hà tất phải đi gấp như vậy?
Trong tiếng chất vấn, Dao Quang tay phải múa lên phát xuất một chùm hào quang màu vàng kim, trong chốc lát đã hút lấy nguyên thần của Bạch Phát Tiên Đồng vào trong lòng bàn tay. Thực lực như vậy, Từ Tĩnh phải kinh ngạc vô cùng, Bạch Phát Tiên Đồng càng thêm kinh hoàng. Bên cạnh, Đồ Thiên ôm Trần Phong, nói với mọi người:
- Hắn bị thương rất nặng, phỏng chừng nguy hiểm đến tính mạng.
Lâm Y Tuyết biến sắc, nóng nảy nói:
- Không đâu, Trần sư huynh sẽ không sao đâu.
Dao Quang nói:
- Bát Bảo giỏi nhất là trị thương, đem hắn đặt trên lưng Bát Bảo sẽ không có chuyện gì. Bây giờ chúng ta trước hết hãy đến Đằng Long cốc, Bạch Phát Tiên Đồng này đến lúc đó sẽ giao cho Đằng Long cốc xử lý cho tốt.
Mọi người không bàn thêm, lập tức để Từ Tĩnh dẫn đường đi thẳng về Đằng Long cốc.
Phất tay, Triệu Ngọc Thanh không hề mở miệng lại dẫn mọi người quay về Đằng Long phủ. Sau khi đã yên vị, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Tình hình hiện nay rất bất lợi cho chúng ta, thánh tăng thân thể không ổn, Lâm Phàm hôn mê, Ly Hận thiên tôn thương thế nặng nề, Giang Thanh Tuyết phải được chữa trị nhanh chóng, lại thêm Thiên Lân bị thương, người chúng ta có thể sử dụng đã mất đi rất nhiều.
Phương Mộng Như nói:
- Đại sư huynh, chúng ta có thể tăng cường phòng bị, hơn nữa còn sắp xếp để cho người bị thương khôi phục nhanh để ứng phó với tình thế trước mắt.
Triệu Ngọc Thanh gật đầu trả lời:
- Ta đã suy nghĩ qua, Lâm Phàm giao cho Tứ sư đệ, không nên gấp rút hoàn thành, phải căn cứ tình trạng thân thể của hắn mà làm. Thiên Lân tạm thời ở đây trị thương, Giang Thanh Tuyết ta chút nữa sẽ đi xem thế nào, trước tiên ổn định tình trạng của cô nương ấy, đợi Thiên Lân bớt đi thương thế mới bố trí trị liệu. Còn lại thiên tôn, chỉ có thể để ông ấy trước hết tự trị thương, sư muội và Nhị sư đệ phụ trách công tác phòng ngự của Đằng Long cốc, cần phải khiến cho địch nhân không thừa cơ hội này làm gì.
Nghe xong, mọi người không bàn luận thêm, Băng Tuyết lão nhân lập tức mang Lâm Phàm đang hôn mê và kêu Linh Hoa đi. Tân Nguyệt đỡ Thiên Lân để hắn đến chỗ ở của nàng trị thương. Vũ Điệp thì đi theo Phương Mộng Như rời khỏi Đằng Long phủ, đi đến cửa cốc để tuần tra bốn phía. Lúc này, thời gian đã gần đến giữa trưa, Đằng Long cốc khôi phục lại bình thường, chỉ có không khí và dấu tích lại có khác biệt rất lớn. Trên bầu trời, gió tuyết vẫn như cũ, nhìn không thấy bất kỳ điều gì khác biệt, nhưng ba phái Băng Nguyên lại bắt đầu đi vào con đường suy yếu từ giây phút này, đợi chờ họ cuối con đường là kết quả như thế nào đây?
Ngự kiếm bay lượn, bỏ chạy trối chết.
Trần Phong sau khi rời khỏi Điền Lỗi rồi, một lòng muốn nhanh chóng chạy đến Đằng Long cốc cầu viện trợ. Nhưng phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí.
Trong lúc hắn vô cùng nóng nảy, vội vàng chạy hết sức về, một tiếng cười âm hiểm lạnh lùng tàn khốc từ không trung truyền ra.
Lúc này, Trần Phong tâm thần chấn động, lập tức dừng lại nhìn quanh, miệng quát to:
- Người nào đó, có gan thì bước ra đây?
Ánh nhạt lóe lên, một vùng ánh sáng tạo thành một hình bóng lúc ẩn lúc hiện xuất hiện trong mắt Trần Phong. Nhìn thấy bóng dáng này, Trần Phong vẻ mặt biến hẳn, vọt miệng nói:
- Thể nguyên thần, ngươi chính là Bạch Phát Tiên Đồng của Tây Vực Bạch Đầu sơn?
Bật cười ha hả, Bạch Phát Tiên Đồng nói:
- Không sai, ngươi còn nhìn rõ được một chút. Ta vừa mới giết chết một đệ tử của Đằng Long cốc, bây giờ lại gặp thêm một, quả thật vận khí không tồi.
Trần Phong tâm thần chấn động, cất tiếng hỏi:
- Ngươi đã giết chết ai rồi?
Bạch Phát Tiên Đồng cười đáp:
- Một tên Phi Hiệp tiểu bối, hai chiêu liền giải quyết được. Hy vọng ngươi mạnh hơn hắn, nếu không thì quả thật mất cả ý tứ.
Trần Phong nghe xong vừa giận vừa sợ, hận thù nói:
- Ngươi sẽ không được chết an lành đâu.
Bạch Phát Tiên Đồng hừ lạnh đáp:
- Bây giờ để ta cho ngươi không được chết lành, ngươi tốt nhất hãy nắm vững tình thế của mình. Đến đây, cho ngươi một cơ hội, để ngươi được ra tay trước đó.
Trần Phong không hề kích động, trong lòng hắn biết bản thân không đối địch lại, vì thế trước hết liền nghĩ chuyện chạy trốn. Nhưng từ đây đi Đằng Long cốc còn xa, bản thân có cơ hội bỏ chạy được chăng?
Trong lúc suy tư, Trần Phong rống to một tiếng, múa kiếm tấn công mãnh liệt, thi triển Trảm Yêu Phục Ma kiếm quyết của Dịch viên, làn kiếm dày đặc tầng tầng thu nhỏ xuất hiện quanh Bạch Phát Tiên Đồng. Bật cười khinh bỉ, nguyên thần Bạch Phát Tiên Đồng xoay chuyển giữa không trung, bộc phát một làn sáng rực rỡ, lập tức phá nát thế công của Trần Phong.
Lúc này, Trần Phong sau khi xuất kích một chiêu, lập tức xoay người bỏ chạy, dùng tốc độ nhanh nhất bay thẳng về phía Nam.
Thời khắc này, Trần Phong không còn chọn lựa nào khác, hắn biết Bạch Phát Tiên Đồng ngăn cản đường về Đằng Long cốc, vì thế hắn chọn phương hướng ngược lại, dùng hết sức lực đánh cuộc một phen. Phát hiện Trần Phong bỏ chạy, Bạch Phát Tiên Đồng cười hiểm nói:
- Muốn bỏ chạy, ngươi quả thật suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Chữ rồi vừa thoát ra, nguyên thần Bạch Phát Tiên Đồng hóa thành ánh sáng liền, dùng tốc độ nhanh gấp bội Trần Phong truy đuổi, không tới mấy dặm đã đuổi kịp Trần Phong.
Phát hiện nguy hiểm, Trần Phong đột nhiên mất đi, hắn xuất thân từ Âm Viện thuộc Dịch viên, tu vi tuy không xem là mạnh mẽ nhưng lại tinh thông Ngũ Hành Độn thuật.
Năm xưa, Lâm Vân Phong nổi danh tinh quái, am hiểu trận pháp, phù chú, kỳ môn độn giáp. Trần Phong chính là đệ tử do đích thân Lâm Vân Phong truyền dạy, về phương diện này tuy không được kiệt xuất như Lâm Vân Phong, nhưng trong đám đệ tử đông đúc của Dịch viên, hắn cũng là hạng nổi bật. Lúc này đây, hắn thi triển thuật độn thổ, vội vàng chạy thẳng về phía Nam. Bạch Phát Tiên Đồng hơi kinh ngạc, y không rành Ngũ Hành độn thuật, nhưng lại nhờ vào tu vi siêu phàm bắt chặt lất khí tức của Trần Phong, sau đó múa chưởng phát lực, tiến công thẳng thắn từ trên không trung.
Kể từ đó, sấm sét không ngừng, băng tuyết tung tóe.
Trần Phong di động rất nhanh dưới tầng băng, Bạch Phát Tiên Đồng lại tiến công cực nhanh giữa không trung, chưởng lực mạnh mẽ của y để lại trên mặt tuyết một vết sâu dài đến vài dặm, kéo dài thẳng đến phía Nam. Trong lúc độn thổ bỏ chạy, Trần Phong có thể cảm ứng rõ ràng được tiến công của Bạch Phát Tiên Đồng, khiến hắn phải chọn lựa phương án chạy khúc khủy, tốc độ liền hạ thấp xuống rất nhiều. Giữa không trung, Bạch Phát Tiên Đồng nổi giận vô cùng, liên tục phát ra vài trăm chưởng không thu được kết quả, y cũng không còn kiên nhẫn được, nguyên thần chớp mắt hóa thành một mũi tên ánh sáng bắn thẳng đến khu vực Trần Phong có mặt.
Lập tức, chỉ nghe một tiếng ầm thật lớn, băng tuyết tung tóe lên không, một quả cầu to lớn do băng tuyết tạo thành xuất hiện do vụ nổ mà ra. Rên lên một tiếng, Trần Phong đang ẩn mình tiến lên bị hất bắn ra từ trong băng tuyết, kinh mạch toàn thân đại loạn, nội thương rất nặng.
Bạch Phát Tiên Đồng một chiêu đắc thủ, lập tức xuất hiện giữa không trung, miệng phát ra tiếng cười hăng hắc quái dị, đắc ý nói:
- Tiểu tử, ngươi có thuật độn thổ, ta có đao phá băng, xem ngươi còn chạy đi đâu được đây?
Rơi ầm xuống đất, Trần Phong trọng thương rơi thẳng xuống mặt tuyết, thân thể nhờ có tuyết đọng nên giảm bớt xốc để ngoại thương không nghiêm trọng lắm, nhưng lần này, hắn muốn bỏ chạy nữa thì rõ ràng đã quá trễ rồi. Chuyện này khiến hắn không khỏi đau khổ trong lòng.
Chầm chậm đứng lên, Trần Phong giận dữ trừng Bạch Phát Tiên Đồng, trường kiếm trong tay giơ cao, quát to:
- Đến đây, ta sẽ không cho ngươi dễ dàng như ý.
Nói rồi, Trần Phong bắt đầu thu thế chuẩn bị, toàn thân mờ hiện ánh xanh, tuy không phải mạnh mẽ nhưng cũng ít nhiều có khí thế. Bạch Phát Tiên Đồng khinh miệt nói:
- Ngoan cố chống cự, ta sẽ phát lòng từ bi mà tiễn ngươi đi một đoạn đường.
Nhô lên cao rồi bổ xuống, Bạch Phát Tiên Đồng không hề làm bộ, trực tiếp xông thẳng đến phía Trần Phong, dùng nguyên thần làm vũ khí để phát động công kích. Hai mắt khép hờ, Trần Phong múa kiếm trong tay, kiếm thức liên miên không ngừng dùng phương thức trùng điệp để phát động phản công. Chỉ trong chớp mắt, ánh trắng lóe lên, thế công hai bên va chạm vào nhau. Thân thể Trần Phong chấn động mãnh liệt. Rống to một tiếng, Trần Phong phảng phất như dùng hết sức mạnh toàn thân, nhưng cuối cùng còn không ngăn được công kích của Bạch Phát Tiên Đồng, thân thể lập tức bị hất bắn tại chỗ, bay thẳng đi ngoài vài chục trượng mới rơi xuống. Thời khắc đó, Trần Phong toàn thân hệt như một chiếc lá, luồng khí tức sinh mạng dao động đang dần dần đi xa. Bàn tay nắm chặt một đoạn kiếm, cổ tay đỏ máu, hiện thực tàn khốc đã mô tả sự cách xa thực lực giữa hắn và địch nhân.
Bật cười âm hiểm, Bạch Phát Tiên Đồng dời ngang trên không trung, liếc Trần Phong đang rơi xuống, cười âm hiểm nói:
- Còn một hơi thở, xem ra ngươi thật sự không đáng chết, ta phải làm người tốt hơn thôi, trực tiếp đưa ngươi xuống địa phủ.
Dứt lời, Bạch Phát Tiên Đồng lóe lên xông đến, múa tay đánh ra một chưởng nhằm thẳng vào ngực của Trần Phong. Đúng lúc đó, trên bầu trời xa xa xuất hiện một làn sáng với tốc độ nhanh đến khiến người ta phải hít hà, chỉ chốc lát đã đến mang theo một luồng dao động vô hình, ngay trước khi một chưởng trí mạng do Bạch Phát Tiên Đồng đánh ra thì đã kích trúng vào trung khu đại não của Bạch Phát Tiên Đồng.
Như vậy, tiếng kêu thảm từ miệng Bạch Phát Tiên Đồng vang lên, một chưởng đang đánh ra của y cũng đã chếch đi trong chốc lát, nguyên thần thiếu chút nữa đã bị đánh nát.
Lúc này, ánh sáng ở đó lóe lên, bóng người xuất hiện.
Một thanh âm êm ái có mấy phần quan tâm vang lên bên tai của Trần Phong đã hôn mê một phần:
- Sư huynh …
Tiếng nói quen thuộc khiến Trần Phong đang muốn hôn mê tỉnh lại khá nhiều, hắn cố gắng quay đầu, yếu ớt nói:
- Đây là … giọng nói của … sư muội …
Sau đó hắn liền rơi vào trong lòng của một người.
Té ra, vào thời khắc nguy hiểm nhất, mấy người Dao Quang từ trung thổ chạy đến kịp cảm ứng khí tức của Trần Phong, liền cứu được Trần Phong ngay trước cửa quỷ môn quan.
Giữa không trung, Bạch Phát Tiên Đồng bị Tâm Dục Vô Ngân của Dao Quang đánh cho thiếu chút nữa hồn phi phách tán, lúc này đã bình tĩnh trở lại, giận dữ nhìn người mới đến, gằn giọng nói:
- Người nào đánh lén bản Tiên Đồng?
Dao Quang lạnh lùng đáp :
- Chính là ta.
Bạch Phát Tiên Đồng ánh mắt hơi biến đổi, chất vấn:
- Ngươi là người nào?
- Dao Quang.
Trả lời đơn giản rổn rảng có lực, lại tỏ ra lạnh lùng không coi ra gì.
Từ Tĩnh đi đến bên Dao Quang, nhắc nhở:
- Đây chính là Bạch Phát Tiên Đồng, chính là môn nhân của Bạch Đầu Thiên Ông, dẫn đầu đi phá hủy Ly Hận Thiên Cung.
Bạch Phát Tiên Đồng nghe đến tên Dao Quang, lập tức tâm thần chấn động, không dám nghĩ thêm nhiều, xoay mình muốn bỏ chạy.
Dao Quang cười lạnh nói:
- Nếu đến rồi, hà tất phải đi gấp như vậy?
Trong tiếng chất vấn, Dao Quang tay phải múa lên phát xuất một chùm hào quang màu vàng kim, trong chốc lát đã hút lấy nguyên thần của Bạch Phát Tiên Đồng vào trong lòng bàn tay. Thực lực như vậy, Từ Tĩnh phải kinh ngạc vô cùng, Bạch Phát Tiên Đồng càng thêm kinh hoàng. Bên cạnh, Đồ Thiên ôm Trần Phong, nói với mọi người:
- Hắn bị thương rất nặng, phỏng chừng nguy hiểm đến tính mạng.
Lâm Y Tuyết biến sắc, nóng nảy nói:
- Không đâu, Trần sư huynh sẽ không sao đâu.
Dao Quang nói:
- Bát Bảo giỏi nhất là trị thương, đem hắn đặt trên lưng Bát Bảo sẽ không có chuyện gì. Bây giờ chúng ta trước hết hãy đến Đằng Long cốc, Bạch Phát Tiên Đồng này đến lúc đó sẽ giao cho Đằng Long cốc xử lý cho tốt.
Mọi người không bàn thêm, lập tức để Từ Tĩnh dẫn đường đi thẳng về Đằng Long cốc.
/1040
|