Theo người Đằng Long cốc biết được, cha của Thiên Lân tên là Thiên Viễn, hắn làm sao lại lớn lên giống hệt như vị thần Lục Vân vậy.
Trong Đằng Long phủ, lúc này không khí yên lặng, ai cũng không nói gì cả, dường như đang chìm đắm trong không khí như vậy.
Thiên Lân vẻ mặt phức tạp, kết quả ngoài hẳn tưởng tượng của hắn, nhất thời hắn cũng ngây ngô đi. Rất lâu sau, Hàn Hạc cất tiếng:
- Sao lại như vậy? Tân Nguyệt lớn lên giống như Trương Ngạo Tuyết, Thiên Lân lớn lên giống như Lục Vân, điều này quả thật là đang nói chuyện trong hang hổ đầm rồng vậy.
Phương Mộng Như nói:
- Nhị sư huynh, năm xưa muội đã gặp qua Lục Vân và Trương Ngạo Tuyết, Tân Nguyệt và Thiên Lân đúng là giống hệt bọn họ, đặc biệt là Thiên Lân cơ hồ không khác chút nào, phảng phất như huynh đệ song sinh của Lục Vân, ngoại trừ tính cách bất đồng, còn lại hoàn toàn giống nhau.
Hàn Hạc thuận miệng nói:
- Nếu vậy thì Thiên Lân và Lục Vân chính là huynh đệ?
Phương Mộng Như lắc đầu đáp:
- Muội chỉ nói là tương tự, tuổi tác bọn họ cách nhau hai mươi năm, sao có khả năng là huynh đệ được?
Hàn Hạc chưa tỉnh táo được, tiếp tục nói:
- Nếu không phải là huynh đệ thì là thế nào?
Phương Mộng Như trầm ngâm, chuyện này bà không tiện suy đoán. Dao Quang tiếp lời nói:
- Chúng ta có một suy đoán, nhưng lại có điểm nghĩ mãi không thông.
Tân Nguyệt hỏi lại:
- Suy đoán thế nào?
Dao Quang vẻ mặt nghiêm trọng vô cùng, giọng nghiêm túc nói:
- Chúng ta suy đoán, Thiên Lân rất có khả năng chính là con trai của Lục Vân, nhưng mẹ của Thiên Lân là ai, điều này chúng ta đều cảm thấy nghi hoặc. Liên quan đến sự tích của Lục Vân năm xưa, cơ hồ thiên hạ đều biết. Phàm là phụ nữ có tình cảm với thúc ấy, cuối cùng đều ở chung với thúc ấy. Hiện nay, đồ đệ của Lục Vân là Hải Nữ đã xuất sư, hơn nữa còn có ghé đến Dịch viên và Trừ Ma liên minh, chưa hề đề cập đến việc Lục Vân có bất kỳ con cái nào. Điều này cho thấy những người phụ nữ đi theo Lục Vân hoàn toàn chưa hề có sinh sản. Thế thì mẫu thân của Thiên Lân lại là ai đây? Điểm này khiến người ta không hiểu được.
Vũ Điệp lên tiếng:
- Biết đâu Thiên Lân lớn lên giống như vậy nhưng không hề có chút quan hệ nào với Lục Vân?
Dao Quang lắc đầu nói:
- Vấn đề này ta cũng có suy nghĩ qua, nếu như Thiên Lân chỉ là một người bình thường, hoặc là hắn chỉ tu luyện một số pháp quyết đơn nhất, chứng tỏ hắn không liên quan đến Lục Vân còn có mấy phần chắc chắn. Hiện nay, Thiên Lân tinh thông pháp quyết năm phái, chính là đặc tính độc nhất vô nhị mà Lục Vân đã dương danh thiên hạ năm xưa, ai ai cũng đều biết, hoàn toàn không thể có bất kỳ người ngoài nào nắm vững được chuyện này. Vừa rồi, Thiên Lân cũng có nói, những pháp quyết này đều do mẹ hắn truyền thụ cho, hoàn toàn không phải người khác truyền, điều này càng khẳng định đây là sự thực. Chỉ có một điểm khiến chúng ta không hiểu, thật ra mẹ của Thiên Lân là ai?
Nghe hết những lời này, mọi người lại càng thêm trầm ngâm, cảm thấy lời suy đoán của Dao Quang là hợp lý, nhưng trong đó cũng còn không ít nghi hoặc chưa hiểu hết.
Trong khi đó, Lâm Y Tuyết đề nghị:
- Nếu không sao không về hỏi cha ta, không chừng ông ấy có thể biết được mẹ của Thiên Lân là ai?
Dao Quang lắc đầu nói:
- Cha muội tuy là sư huynh đệ của Lục Vân, hơn nữa quan hệ cực tốt. Nhưng phàm những chuyện mà cha muội biết, ta cơ hồ đều biết hết. Hơn nữa đây là chuyện lớn, không có lý do gì cha muội biết mà chúng ta không biết.
Khiếu Thiên nói:
- Dao Quang nói rất có đạo lý, phỏng chừng cha con cũng không nghĩ ra được mẫu thân Thiên Lân là ai.
Lâm Y Tuyết nghe vậy cau mày, một mình đứng trầm ngâm.
Tân Nguyệt nhìn Thiên Lân lặng im, hỏi lại:
- Cha chàng không phải tên Thiên Viễn sao, chỉ cần tìm được ông ấy không phải mọi chuyện đều rõ ràng sao?
Thiên Lân vẻ mặt quái dị liếc mọi người, nhẹ nhàng nói:
- Ấn tượng về cha ta luôn rất mơ hồ, ông ấy chỉ xuất hiện vài lần lúc ta còn nhỏ. Hơn nữa theo năm tháng ta lớn lên, xuất hiện của ông lại càng thưa hơn, thời gian đến càng ngắn hơn. Thế cho nên càng về sau, ta đều không nhớ được hình dạng của ông ấy.
Tân Nguyệt nói:
- Cho dù như thế, ông ấy cũng là cha của chàng, có thể chứng minh chàng không phải là con của Lục Vân.
Thiên Lân khổ sở nói:
- Thực ra ta vẫn luôn suy đoán, cha ta chính là do mẹ ta hóa trang thành. Nhưng ta không dám hỏi mẹ, bởi vì mỗi lần ta hỏi, bà ấy đều tỏ ra rất đau thương. Trong ký ức của ta, mỗi lần cha xuất hiện, mẹ đều không thấy. Khi mẹ ở bên ta, thì cha ở tận chân trời. Hiện nay nghĩ lại, mẹ ta thực ra đã nói cho ta biết từ lâu, chỉ có lúc đó ta không quá để ý mà thôi.
Tân Nguyệt hỏi lại:
- Nói với chàng thế nào?
Thiên Lân cười khổ nói:
- Ta tên Thiên Lân, cha ta tên Thiên Viễn. Thiên Viễn, Thiên Viễn chính là thiên biên chi viễn (Xa tít chân trời). Mẹ ta thực ra đã sớm nói rõ ràng, cha ta ở một nơi rất xa xôi, ông ấy từ trước đến giờ chưa từng ở bên ta.
Tân Nguyệt than khẽ:
- Nói như vậy, chàng quả thực có khả năng chính là con của Lục Vân.
Thiên Lân gật khe khẽ, rồi nói:
- Trước đây, ta luôn không hiểu được, mẹ vì sao lại nghiêm khắc với ta như vậy, trong quá trình tu luyện, chưa hề có chút lơi lỏng nào cả. Hiện nay nghĩ lại, ta ít nhiều hiểu được mấy phần dụng tâm của mẹ, bà ấy hy vọng ta có thể một ngày kia dương danh thiên hạ. Đến lúc đó, mẹ có thể thông qua thành tích của ta để nói cho cha ta ở nơi xa xăm nào đó biết, bà một mình một thân khổ sở hai mươi năm vẫn có thể bồi dưỡng được đứa con dương danh thiên hạ, đó chính là vinh dự và tự hào cả đời của bà.
Tân Nguyệt trầm ngâm, câu nói của Thiên Lân khiến cho người ta có một sự hiểu biết đau lòng.
Khiếu Thiên vỗ vai của Thiên Lân, nghiêm mặt nói:
- Không nên khổ sở, nếu con đã hiểu được dụng tâm của mẹ con, thì con phải hưng phấn lên, dùng hành động của con để báo đáp lại tâm huyết hai mươi năm mẹ con đã phải trả giá, để cho bà ấy vui thích với con, tự hào vì con. Đến lúc đó, cha con biết hết mọi thứ, ta tin huynh ấy sẽ tự mình đi tìm đến mẹ con, dùng thời gian sau này để bù đắp lại những đau khổ mẹ con đã chịu đựng trong hai mươi năm qua. Đến lúc đó, cả nhà con sẽ đoàn tụ, ta tin tưởng mẹ con nhất định sẽ rất vui vẻ.
Dao Quang tiến lên, kéo tay Thiên Lân nói:
- Mẹ đệ đã trả giá rất nhiều cho đệ, chúng ta đều cảm động lây. Còn vì sao bà chưa từng ở với mẹ đệ, điểm này chúng ta đều không biết được. Nhưng có một điểm ta tin tưởng, cha đệ hẳn không biết sự tồn tại của đệ, nếu không ông ấy tuyệt đối sẽ không bỏ mặc đệ. Bây giờ, nếu đệ biết được bản thân mình là ai, đệ hẳn phải càng nỗ lực tốt hơn, không phụ đi hy vọng của mẹ đệ, làm nhục đến danh dự của cha đệ. Nhớ lại năm xưa, cha đệ trời sinh tàn khuyết một hồn một phách, bị ông trời nguyền rủa, vốn không sống quá ba năm. Ông ấy lại bằng vào sự kiên cường và nghị lực để sống đến tám tuổi, vào lúc nguy hiểm nhất thì gặp được sư tổ của đệ. Từ đó cha đệ bước chân trên con đường nghịch thiên, bằng vào một tấm lòng không bao giờ khuất phục, cuối cùng chiến thắng tất cả, trở thành người cao nhất trong Thất giới. Đệ thân là hậu duệ của ông ấy, không những lớn lên giống nhau, mà càng phải kế thừa ngạo khí không phục trời đất kia của cha đệ, trong nghịch cảnh, mới biết dũng sĩ thật sự, khai sáng trời đất thuộc về đệ.
Thiên Lân bị những câu này đốt nóng nhiệt huyết, vẻ mặt kích động, trịnh trọng nói:
- Yên tâm đi, đệ tuyệt sẽ không để cho cha mẹ đệ thất vọng, cũng tuyệt đối không để cho người thiên hạ coi thường.
Dao Quang nghe vậy vô cùng mừng rỡ, nở nụ cười.
Đồ Thiên tán thành:
- Như vậy mới giống là người kế thừa của Lục Vân, ta lại từ con mà thấy được hình bóng năm xưa của cha con.
Lâm Y Tuyết đến gần Thiên Lân, cổ vũ:
- Cố gắng lên, ta có thể nói là rất coi trọng huynh.
Thiên Lân phảng phất lúc này như biến thành một người khác, những phiền muộn và đau thương trước đây hoàn toàn không còn thấy nữa, cả người tỏ ra thần thái sáng láng, cười nói với Lâm Y Tuyết:
- Yên tâm, tương lai không xa, ta sẽ khiến người thiên hạ phải kinh ngạc, khiến người thế gian đều biết đến Thiên Lân ta.
Lâm Y Tuyết ánh mắt ngây ngốc nhìn Thiên Lân, bị phong thái này của hắn hấp dẫn, mãi một lúc mới tỉnh táo trở lại, ngượng ngùng nói:
- Cha huynh là sư bá của ta, sau này ta sẽ gọi huynh là Thiên Lân sư huynh, huynh thấy có được không?
Thiên Lân mỉm cười đáp:
- Được, Y Tuyết sư muội.
Lâm Y Tuyết mừng rỡ vô cùng, vui sướng reo lên:
- Thiên Lân sư huynh.
Bên cạnh đó, Vũ Điệp nhìn thấy, ánh mắt có chút khó chịu.
Tân Nguyệt vẻ mặt kỳ lạ, dường như có phần thất vọng. Triệu Ngọc Thanh thấy chuyện đã đến bước này, liền cất tiếng nói:
- Chuyện này tạm thời dừng lại ở đây, Thiên Lân hiện nay thương thế còn chưa lành, Giang cô nương cũng cần phải nhanh chóng chữa trị, hay là mọi người làm việc chính trước đã.
Dao Quang nghe vậy lập tức tỉnh lại, gật đầu đáp:
- Cốc chủ nói rất đúng, ta liền đi cứu tỉnh Thanh Tuyết, Thiên Lân thì giao cho Khiếu Thiên, còn những người khác thì trước mắt hãy nghe theo sự an bài của cốc chủ. Ngoài ra, nguyên thần của Bạch Phát Tiên Đồng còn ở trong tay ta, cốc chủ thấy xử lý như thế nào?
Triệu Ngọc Thanh suy nghĩ một lát, khẽ nói:
- Trước tiên ngươi hãy tạm thời bảo tồn, đợi sau khi Giang cô nương được cứu tỉnh lại rồi, chúng ta mới cùng nhau xử trí địch nhân này.
Dao Quang không bàn gì thêm, lập tức mang Bát Bảo cùng với Vũ Điệp đi thăm Giang Thanh Tuyết. Còn Trần Phong, thương thế của hắn cũng khôi phục khá nhiều, tạm thời không có gì đáng ngại.
Khiếu Thiên kéo Thiên Lân rời đi, dự tính giúp hắn trị thương.
Đồ Thiên và Thiên Ảnh Trương ở tại chỗ, nghe theo an bài của Triệu Ngọc Thanh.
Còn về Lâm Y Tuyết, nàng vốn muốn đi theo Thiên Lân, nhưng dù sao đây mới lần đầu gặp gỡ, còn tỏ ra có chút ngại ngùng, đành kéo Tân Nguyệt đi, nhờ Tân Nguyệt dẫn đi chơi khắp nơi.
Đợi Lâm Y Tuyết rời đi rồi, Triệu Ngọc Thanh nói với những người còn lại:
- Thân phận của Thiên Lân hiện nay có thể nói là sẽ ảnh hưởng nhất định đến hắn, chúng ta tạm thời phong tỏa tin tức này để tránh cho địch nhân gây bất lợi với Thiên Lân.
Đồ Thiên nói:
- Cốc chủ nói rất đúng, điểm này chúng ta trước đó có sơ ý.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Có một số chuyện dấu diếm không được, chúng ta chỉ có thể tận hết sức khống chế, còn lại phải trong vào ý trời. Hiện nay tình thế Đằng Long cốc khẩn trương, để tránh phát sinh thêm chuyện gì bất hạnh, phiền hai vị đi với sư đệ của ta đi thăm khắp nơi quanh đây, trước hết để hiểu được hoàn cảnh nơi này, sau lại tạm thời phụ trách công tác phòng ngự.
Đồ Thiên và Thiên Ảnh Trương không có ý gì thêm, lập tức đứng lên đi theo Hàn Hạc ra ngoài, bắt đầu chính thức tham gia vào công việc.
Triệu Ngọc Thanh liếc Từ Tĩnh, dặn dò:
- Con trước hết mang Trần Phong đi nghỉ ngơi, sau đó đi các nơi trông nom, phụ trách liên lạc và truyền tin tức.
Từ Tĩnh vâng một tiếng, lập tức đứng lên đỡ Trần Phong rời khỏi nơi đó.
Trong Đằng Long phủ, lúc này không khí yên lặng, ai cũng không nói gì cả, dường như đang chìm đắm trong không khí như vậy.
Thiên Lân vẻ mặt phức tạp, kết quả ngoài hẳn tưởng tượng của hắn, nhất thời hắn cũng ngây ngô đi. Rất lâu sau, Hàn Hạc cất tiếng:
- Sao lại như vậy? Tân Nguyệt lớn lên giống như Trương Ngạo Tuyết, Thiên Lân lớn lên giống như Lục Vân, điều này quả thật là đang nói chuyện trong hang hổ đầm rồng vậy.
Phương Mộng Như nói:
- Nhị sư huynh, năm xưa muội đã gặp qua Lục Vân và Trương Ngạo Tuyết, Tân Nguyệt và Thiên Lân đúng là giống hệt bọn họ, đặc biệt là Thiên Lân cơ hồ không khác chút nào, phảng phất như huynh đệ song sinh của Lục Vân, ngoại trừ tính cách bất đồng, còn lại hoàn toàn giống nhau.
Hàn Hạc thuận miệng nói:
- Nếu vậy thì Thiên Lân và Lục Vân chính là huynh đệ?
Phương Mộng Như lắc đầu đáp:
- Muội chỉ nói là tương tự, tuổi tác bọn họ cách nhau hai mươi năm, sao có khả năng là huynh đệ được?
Hàn Hạc chưa tỉnh táo được, tiếp tục nói:
- Nếu không phải là huynh đệ thì là thế nào?
Phương Mộng Như trầm ngâm, chuyện này bà không tiện suy đoán. Dao Quang tiếp lời nói:
- Chúng ta có một suy đoán, nhưng lại có điểm nghĩ mãi không thông.
Tân Nguyệt hỏi lại:
- Suy đoán thế nào?
Dao Quang vẻ mặt nghiêm trọng vô cùng, giọng nghiêm túc nói:
- Chúng ta suy đoán, Thiên Lân rất có khả năng chính là con trai của Lục Vân, nhưng mẹ của Thiên Lân là ai, điều này chúng ta đều cảm thấy nghi hoặc. Liên quan đến sự tích của Lục Vân năm xưa, cơ hồ thiên hạ đều biết. Phàm là phụ nữ có tình cảm với thúc ấy, cuối cùng đều ở chung với thúc ấy. Hiện nay, đồ đệ của Lục Vân là Hải Nữ đã xuất sư, hơn nữa còn có ghé đến Dịch viên và Trừ Ma liên minh, chưa hề đề cập đến việc Lục Vân có bất kỳ con cái nào. Điều này cho thấy những người phụ nữ đi theo Lục Vân hoàn toàn chưa hề có sinh sản. Thế thì mẫu thân của Thiên Lân lại là ai đây? Điểm này khiến người ta không hiểu được.
Vũ Điệp lên tiếng:
- Biết đâu Thiên Lân lớn lên giống như vậy nhưng không hề có chút quan hệ nào với Lục Vân?
Dao Quang lắc đầu nói:
- Vấn đề này ta cũng có suy nghĩ qua, nếu như Thiên Lân chỉ là một người bình thường, hoặc là hắn chỉ tu luyện một số pháp quyết đơn nhất, chứng tỏ hắn không liên quan đến Lục Vân còn có mấy phần chắc chắn. Hiện nay, Thiên Lân tinh thông pháp quyết năm phái, chính là đặc tính độc nhất vô nhị mà Lục Vân đã dương danh thiên hạ năm xưa, ai ai cũng đều biết, hoàn toàn không thể có bất kỳ người ngoài nào nắm vững được chuyện này. Vừa rồi, Thiên Lân cũng có nói, những pháp quyết này đều do mẹ hắn truyền thụ cho, hoàn toàn không phải người khác truyền, điều này càng khẳng định đây là sự thực. Chỉ có một điểm khiến chúng ta không hiểu, thật ra mẹ của Thiên Lân là ai?
Nghe hết những lời này, mọi người lại càng thêm trầm ngâm, cảm thấy lời suy đoán của Dao Quang là hợp lý, nhưng trong đó cũng còn không ít nghi hoặc chưa hiểu hết.
Trong khi đó, Lâm Y Tuyết đề nghị:
- Nếu không sao không về hỏi cha ta, không chừng ông ấy có thể biết được mẹ của Thiên Lân là ai?
Dao Quang lắc đầu nói:
- Cha muội tuy là sư huynh đệ của Lục Vân, hơn nữa quan hệ cực tốt. Nhưng phàm những chuyện mà cha muội biết, ta cơ hồ đều biết hết. Hơn nữa đây là chuyện lớn, không có lý do gì cha muội biết mà chúng ta không biết.
Khiếu Thiên nói:
- Dao Quang nói rất có đạo lý, phỏng chừng cha con cũng không nghĩ ra được mẫu thân Thiên Lân là ai.
Lâm Y Tuyết nghe vậy cau mày, một mình đứng trầm ngâm.
Tân Nguyệt nhìn Thiên Lân lặng im, hỏi lại:
- Cha chàng không phải tên Thiên Viễn sao, chỉ cần tìm được ông ấy không phải mọi chuyện đều rõ ràng sao?
Thiên Lân vẻ mặt quái dị liếc mọi người, nhẹ nhàng nói:
- Ấn tượng về cha ta luôn rất mơ hồ, ông ấy chỉ xuất hiện vài lần lúc ta còn nhỏ. Hơn nữa theo năm tháng ta lớn lên, xuất hiện của ông lại càng thưa hơn, thời gian đến càng ngắn hơn. Thế cho nên càng về sau, ta đều không nhớ được hình dạng của ông ấy.
Tân Nguyệt nói:
- Cho dù như thế, ông ấy cũng là cha của chàng, có thể chứng minh chàng không phải là con của Lục Vân.
Thiên Lân khổ sở nói:
- Thực ra ta vẫn luôn suy đoán, cha ta chính là do mẹ ta hóa trang thành. Nhưng ta không dám hỏi mẹ, bởi vì mỗi lần ta hỏi, bà ấy đều tỏ ra rất đau thương. Trong ký ức của ta, mỗi lần cha xuất hiện, mẹ đều không thấy. Khi mẹ ở bên ta, thì cha ở tận chân trời. Hiện nay nghĩ lại, mẹ ta thực ra đã nói cho ta biết từ lâu, chỉ có lúc đó ta không quá để ý mà thôi.
Tân Nguyệt hỏi lại:
- Nói với chàng thế nào?
Thiên Lân cười khổ nói:
- Ta tên Thiên Lân, cha ta tên Thiên Viễn. Thiên Viễn, Thiên Viễn chính là thiên biên chi viễn (Xa tít chân trời). Mẹ ta thực ra đã sớm nói rõ ràng, cha ta ở một nơi rất xa xôi, ông ấy từ trước đến giờ chưa từng ở bên ta.
Tân Nguyệt than khẽ:
- Nói như vậy, chàng quả thực có khả năng chính là con của Lục Vân.
Thiên Lân gật khe khẽ, rồi nói:
- Trước đây, ta luôn không hiểu được, mẹ vì sao lại nghiêm khắc với ta như vậy, trong quá trình tu luyện, chưa hề có chút lơi lỏng nào cả. Hiện nay nghĩ lại, ta ít nhiều hiểu được mấy phần dụng tâm của mẹ, bà ấy hy vọng ta có thể một ngày kia dương danh thiên hạ. Đến lúc đó, mẹ có thể thông qua thành tích của ta để nói cho cha ta ở nơi xa xăm nào đó biết, bà một mình một thân khổ sở hai mươi năm vẫn có thể bồi dưỡng được đứa con dương danh thiên hạ, đó chính là vinh dự và tự hào cả đời của bà.
Tân Nguyệt trầm ngâm, câu nói của Thiên Lân khiến cho người ta có một sự hiểu biết đau lòng.
Khiếu Thiên vỗ vai của Thiên Lân, nghiêm mặt nói:
- Không nên khổ sở, nếu con đã hiểu được dụng tâm của mẹ con, thì con phải hưng phấn lên, dùng hành động của con để báo đáp lại tâm huyết hai mươi năm mẹ con đã phải trả giá, để cho bà ấy vui thích với con, tự hào vì con. Đến lúc đó, cha con biết hết mọi thứ, ta tin huynh ấy sẽ tự mình đi tìm đến mẹ con, dùng thời gian sau này để bù đắp lại những đau khổ mẹ con đã chịu đựng trong hai mươi năm qua. Đến lúc đó, cả nhà con sẽ đoàn tụ, ta tin tưởng mẹ con nhất định sẽ rất vui vẻ.
Dao Quang tiến lên, kéo tay Thiên Lân nói:
- Mẹ đệ đã trả giá rất nhiều cho đệ, chúng ta đều cảm động lây. Còn vì sao bà chưa từng ở với mẹ đệ, điểm này chúng ta đều không biết được. Nhưng có một điểm ta tin tưởng, cha đệ hẳn không biết sự tồn tại của đệ, nếu không ông ấy tuyệt đối sẽ không bỏ mặc đệ. Bây giờ, nếu đệ biết được bản thân mình là ai, đệ hẳn phải càng nỗ lực tốt hơn, không phụ đi hy vọng của mẹ đệ, làm nhục đến danh dự của cha đệ. Nhớ lại năm xưa, cha đệ trời sinh tàn khuyết một hồn một phách, bị ông trời nguyền rủa, vốn không sống quá ba năm. Ông ấy lại bằng vào sự kiên cường và nghị lực để sống đến tám tuổi, vào lúc nguy hiểm nhất thì gặp được sư tổ của đệ. Từ đó cha đệ bước chân trên con đường nghịch thiên, bằng vào một tấm lòng không bao giờ khuất phục, cuối cùng chiến thắng tất cả, trở thành người cao nhất trong Thất giới. Đệ thân là hậu duệ của ông ấy, không những lớn lên giống nhau, mà càng phải kế thừa ngạo khí không phục trời đất kia của cha đệ, trong nghịch cảnh, mới biết dũng sĩ thật sự, khai sáng trời đất thuộc về đệ.
Thiên Lân bị những câu này đốt nóng nhiệt huyết, vẻ mặt kích động, trịnh trọng nói:
- Yên tâm đi, đệ tuyệt sẽ không để cho cha mẹ đệ thất vọng, cũng tuyệt đối không để cho người thiên hạ coi thường.
Dao Quang nghe vậy vô cùng mừng rỡ, nở nụ cười.
Đồ Thiên tán thành:
- Như vậy mới giống là người kế thừa của Lục Vân, ta lại từ con mà thấy được hình bóng năm xưa của cha con.
Lâm Y Tuyết đến gần Thiên Lân, cổ vũ:
- Cố gắng lên, ta có thể nói là rất coi trọng huynh.
Thiên Lân phảng phất lúc này như biến thành một người khác, những phiền muộn và đau thương trước đây hoàn toàn không còn thấy nữa, cả người tỏ ra thần thái sáng láng, cười nói với Lâm Y Tuyết:
- Yên tâm, tương lai không xa, ta sẽ khiến người thiên hạ phải kinh ngạc, khiến người thế gian đều biết đến Thiên Lân ta.
Lâm Y Tuyết ánh mắt ngây ngốc nhìn Thiên Lân, bị phong thái này của hắn hấp dẫn, mãi một lúc mới tỉnh táo trở lại, ngượng ngùng nói:
- Cha huynh là sư bá của ta, sau này ta sẽ gọi huynh là Thiên Lân sư huynh, huynh thấy có được không?
Thiên Lân mỉm cười đáp:
- Được, Y Tuyết sư muội.
Lâm Y Tuyết mừng rỡ vô cùng, vui sướng reo lên:
- Thiên Lân sư huynh.
Bên cạnh đó, Vũ Điệp nhìn thấy, ánh mắt có chút khó chịu.
Tân Nguyệt vẻ mặt kỳ lạ, dường như có phần thất vọng. Triệu Ngọc Thanh thấy chuyện đã đến bước này, liền cất tiếng nói:
- Chuyện này tạm thời dừng lại ở đây, Thiên Lân hiện nay thương thế còn chưa lành, Giang cô nương cũng cần phải nhanh chóng chữa trị, hay là mọi người làm việc chính trước đã.
Dao Quang nghe vậy lập tức tỉnh lại, gật đầu đáp:
- Cốc chủ nói rất đúng, ta liền đi cứu tỉnh Thanh Tuyết, Thiên Lân thì giao cho Khiếu Thiên, còn những người khác thì trước mắt hãy nghe theo sự an bài của cốc chủ. Ngoài ra, nguyên thần của Bạch Phát Tiên Đồng còn ở trong tay ta, cốc chủ thấy xử lý như thế nào?
Triệu Ngọc Thanh suy nghĩ một lát, khẽ nói:
- Trước tiên ngươi hãy tạm thời bảo tồn, đợi sau khi Giang cô nương được cứu tỉnh lại rồi, chúng ta mới cùng nhau xử trí địch nhân này.
Dao Quang không bàn gì thêm, lập tức mang Bát Bảo cùng với Vũ Điệp đi thăm Giang Thanh Tuyết. Còn Trần Phong, thương thế của hắn cũng khôi phục khá nhiều, tạm thời không có gì đáng ngại.
Khiếu Thiên kéo Thiên Lân rời đi, dự tính giúp hắn trị thương.
Đồ Thiên và Thiên Ảnh Trương ở tại chỗ, nghe theo an bài của Triệu Ngọc Thanh.
Còn về Lâm Y Tuyết, nàng vốn muốn đi theo Thiên Lân, nhưng dù sao đây mới lần đầu gặp gỡ, còn tỏ ra có chút ngại ngùng, đành kéo Tân Nguyệt đi, nhờ Tân Nguyệt dẫn đi chơi khắp nơi.
Đợi Lâm Y Tuyết rời đi rồi, Triệu Ngọc Thanh nói với những người còn lại:
- Thân phận của Thiên Lân hiện nay có thể nói là sẽ ảnh hưởng nhất định đến hắn, chúng ta tạm thời phong tỏa tin tức này để tránh cho địch nhân gây bất lợi với Thiên Lân.
Đồ Thiên nói:
- Cốc chủ nói rất đúng, điểm này chúng ta trước đó có sơ ý.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Có một số chuyện dấu diếm không được, chúng ta chỉ có thể tận hết sức khống chế, còn lại phải trong vào ý trời. Hiện nay tình thế Đằng Long cốc khẩn trương, để tránh phát sinh thêm chuyện gì bất hạnh, phiền hai vị đi với sư đệ của ta đi thăm khắp nơi quanh đây, trước hết để hiểu được hoàn cảnh nơi này, sau lại tạm thời phụ trách công tác phòng ngự.
Đồ Thiên và Thiên Ảnh Trương không có ý gì thêm, lập tức đứng lên đi theo Hàn Hạc ra ngoài, bắt đầu chính thức tham gia vào công việc.
Triệu Ngọc Thanh liếc Từ Tĩnh, dặn dò:
- Con trước hết mang Trần Phong đi nghỉ ngơi, sau đó đi các nơi trông nom, phụ trách liên lạc và truyền tin tức.
Từ Tĩnh vâng một tiếng, lập tức đứng lên đỡ Trần Phong rời khỏi nơi đó.
/1040
|