Băng Nguyên rộng lớn, cả một vùng tuyết trắng, nhưng có một chỗ rất đặc biệt, ở đó có một đám mây đỏ cứ mãi lấp lánh ánh sáng kỳ dị. Đứng trên ngọn núi băng, Bạch Đầu Thiên Ông, Lam Phát Ngân Tôn, Tuyết Ẩn Cuồng Đao ba người từ xa xa nhìn lại Hồng Vân Ngũ Thải Lan, vẻ mặt mỗi người kỳ dị, ít nhiều mô tả chuyện không thốt ra bằng lời. Rất lâu sau, Bạch Đầu Thiên Ông nói:
- Lần này, Đằng Long cốc bị tổn thương nghiêm trọng, điều này có lợi cho chúng ta.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao tức tối nói:
- Ngươi không đau không thương thì đương nhiên vô sự, ta và Ngân Tôn có thể nói là bị thương không nhẹ.
Bạch Đầu Thiên Ông nói:
- Ta chỉ nói theo tình thế trước mắt mà thôi, hoàn toàn không có ý nào khác. Nói thêm, môn hạ Bạch Phát Tiên Đồng của ta cũng không phải xong đời rồi sao, ngươi cho là ta không để ý đến chuyện này sao? Môn phái ngày xưa ta một tay sáng lập nên hiện nay đã không còn rồi.
Lam Phát Ngân Tôn quát lên:
- Đủ rồi, không ầm ĩ nữa. Chúng ta trước mắt phải đoàn kết lại, cùng nhau đối phó với bên ngoài, theo phỏng đoán của ta, Xà Ma sẽ nhanh chóng xuất hiện, đến lúc đó nếu chúng ta không có được một chút thành tích, sợ là cũng không có gì tốt lành để báo cáo.
Bạch Đầu Thiên Ông hỏi lại:
- Ngân Tôn có tính toán gì không?
Câu này vừa nói ra, Tuyết Ẩn Cuồng Đao lập tức im lặng, ánh mắt nhìn Lam Phát Ngân Tôn.
Hơi cau mày, Lam Phát Ngân Tôn lên tiếng:
- Hai ngày hôm nay hãy dưỡng thương trước đã, đợi qua hai ngày rồi chúng ta sẽ thay đổi phương thức, dùng thế sét đánh lôi đình bên tai, phát động đánh lén bất ngờ với Đằng Long cốc. Đến lúc đó, những nhân vật khó nhai sẽ bỏ qua, chỉ thu thập những người dễ thu thập để làm loạn trận cước của địch nhân.
Bạch Đầu Thiên Ông nghĩ lại rồi đồng ý nói:
- Phương pháp này rất đáng để thử qua.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao vội vàng nói:
- Quyết định như vậy rồi thì ta sẽ đi tìm chỗ trị thương trước, sau hai ngày chúng ta sẽ gặp gỡ nơi này.
Lam Phát Ngân Tôn, chờ Tuyết Ẩn Cuồng Đao rời đi rồi thì y cũng lóe lên đi mất liền.
Bạch Đầu Thiên Ông không động đậy, lão chỉ yên yên lặng lặng đứng tại chỗ, ánh mắt chăm chú nhìn Hồng Vân Ngũ Thải Lan ở xa xa, vẻ mặt cổ quái. Đột nhiên, Bạch Đầu Thiên Ông dời ngang ba trượng, quay người nhìn về phía sau, ánh mắt kinh ngạc nói:
- Thì ra là ngươi.
Âm thầm đến, lại có thể khiến Bạch Đầu Thiên Ông cảm giác kinh ngạc, người này ngoại trừ Xà Thần còn có thể là ai khác?
Nhìn Hồng Vân Ngũ Thải Lan, Xà Thần điềm nhiên nói:
- Trong lòng ngươi còn do dự, cho thấy ngươi còn chưa từng nghĩ đến chuyện tìm cơ hội phản kích.
Bạch Đầu Thiên Ông vẻ mặt khó coi, nói tránh sang chuyện khác:
- Ngươi đến đây rồi, không phải để chê cười ta đó chứ?
Xà Thần vẻ mặt kỳ dị nói:
- Có gì mà không thể được?
Bạch Đầu Thiên Ông trầm ngâm không nói, dường như không muốn nói nhiều về chính mình.
Xà Thần liếc Bạch Đầu Thiên Ông, điềm nhiên nói:
- Ngươi lần này quay về không phải là muốn tìm cơ hội thoát khỏi Ngũ Sắc Thiên Vực sao? Nếu như vậy, ngươi hà tất phải giúp kẻ tàn bạo làm ác?
Bạch Đầu Thiên Ông khổ sở nói:
- Ta sao không nghĩ như vậy? Ta cũng chỉ không có quyền lựa chọn.
Xà Thần hỏi lại:
- Đó là bởi vì thực lực ngươi bị phong ấn hết ba phần?
Bạch Đầu Thiên Ông nghe vậy biến sắc, hoảng sợ nói:
- Ngươi sao lại biết được?
Xà Thần điềm nhiên trả lời:
- Lần đầu gặp ngươi, ta đã phát giác rồi. Hiện nay nghĩ lại một chút, tự nhiên sẽ hiểu rõ ràng.
Bạch Đầu Thiên Ông hỏi lại:
- Ngươi có thể giải khai được phong ấn trên người ta chăng?
Xà Thần trầm ngâm một lúc, gật đầu trả lời:
- Chắc cũng không khó lắm, nhưng ta lại không làm như vậy.
Bạch Đầu Thiên Ông thất vọng hỏi lại:
- Vì sao như vậy?
Xà Thần đáp:
- Định mệnh của ngươi thì thuộc về ngươi, ta không muốn thay đổi.
Bạch Đầu Thiên Ông lặng người nói:
- Như vậy, sao ngươi còn chạy đến đây?
Xà Thần không hề tức giận, đưa mắt nhìn Hồng Vân Ngũ Thải Lan, giọng điềm đạm nói:
- Ta đến đây chỉ để xem thử, Ngũ Sắc Thiên Vực sẽ có kết cục thế nào mà thôi.
Bạch Đầu Thiên Ông đáp trả:
- Ngươi không thấy lúc này quá sớm sao?
Xà Thần cười đáp:
- Đối với ngươi thì nói là rất sớm nhưng với ta thì vừa vặn.
Dứt lời, mặt đất đột nhiên chấn động hẳn, vô số núi băng đột nhiên xuất hiện hiện tượng tuyết lở, một lượng lớn băng tuyết từ trên đỉnh rơi xuống, tạo thành một cảnh tượng rất kỳ dị. Bạch Đầu Thiên Ông đầy kinh ngạc, vọt miệng nói:
- Lại nữa rồi. Chấn động đã càng lúc càng mãnh liệt.
Xà Thần khẽ lẩm bẩm:
- Đúng thế, càng lúc càng mãnh liệt, cho thấy thời gian càng lúc càng ngắn đi. Hãy nắm lấy cơ hội đi, thời gian của ngươi không còn nhiều rồi.
Dứt lời, Xà Thần xoay người mang theo hai thị nữ trên vầng mây xanh rời đi. Bạch Đầu Thiên Ông cất tiếng hỏi:
- Câu cuối cùng của ngươi có ý gì, hãy nói rõ ra đi.
Xà Thần không thèm để ý đến lão, chớp mắt đã không còn thấy nữa.
Vào lúc hoàng hôn, Đằng Long cốc vắng lạnh lại náo nhiệt trở lại. Giang Thanh Tuyết được linh khí của Bát Bảo bồi dưỡng, đã tỉnh táo trở lại.
Tuy thương thế còn chưa khỏi hẳn, nhưng đã không còn gì đáng ngại. Sau khi nói chuyện một lúc với Dao Quang, nàng liền quay về trong Đằng Long phủ. Lúc này, Thiên Lân cũng đã trị thương xong, thương thế đã chuyển biến tốt đẹp, lại thêm Công Dương Thiên Tung tinh thần đã ổn, người trong cốc ngoại trừ Lâm Phàm còn hôn mê ra, cơ hồ đều tụ tập lại.
Lúc này, Triệu Ngọc Thanh xuất hiện trước mắt mọi người, ai nấy lập tức yên lặng đi. Triệu Ngọc Thanh phất tay ra dấu mời mọi người ngồi, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Hôm nay đối với chúng ta là một ngày khó mà quên được, đã phát sinh rất nhiều chuyện bất hạnh. Hiện giờ, ta hy vọng mọi người tạm thời bỏ hết đau thương, toàn tâm toàn ý tập trung đối đầu với Ngũ Sắc Thiên Vực, bảo hộ hòa bình Băng Nguyên. Chiều nay, chúng ta đã tìm được kẻ chủ mưu thủ ác, hơn nữa còn tiêu diệt Hoàng Kiệt, đánh cho người kia phải trọng thương bỏ chạy, cũng tính là báo cừu cho những người đã chết.
Mọi người nghe vậy kích động vô cùng, sáng sớm còn trải qua sinh ly tử biệt, hiện nay đã có được tin tức đáng giá như vậy, tâm tình hỏi sao không kích động được.
Phất tay, Triệu Ngọc Thanh ra dấu yên lặng, tiếp tục nói:
- Hiện nay, cao thủ chi viện của trung thổ đã đến rồi, bọn họ chính là nhóm thứ nhất, sau này còn có thêm nhiều cao thủ nữa sẽ lục tục kéo đến, vì thế mọi người không cần phải lo lắng, chúng ta hãy thể hiện dũng khí, đối kháng với địch nhân đến cùng. Bây giờ, xin mời Dao Quang đại biểu cho Trừ Ma liên minh nói vài lời với mọi người.
Có phần bất ngờ, Dao Quang sửng đi một lát, rồi đứng lên phất tay với mọi người, nghiêm mặt nói:
- Trước hết xin đa tạ cốc chủ đã quan tâm, cá nhân ta thực ra chưa bao giờ nói chuyện như vậy, nhưng đóng vai trò là đại biểu lần này của Trừ Ma liên minh, ta muốn nói với mọi người một điểm, bất luận là trung thổ hay Băng Nguyên, nhân gian chính đạo vĩnh viễn không phân chia. Lần này Băng Nguyên xuất hiện khác thường, các phái trung thổ chúng ta đều quan tâm vô cùng, đặc biệt phái chúng ta đi điều tra chuyện này, một khi xảy ra quá nghiêm trọng, các phái trung thổ lập tức tập trung sức lực hỗ trợ, cùng các vị vượt qua khó khăn này.
Nghe Dao Quang nói xong, Mã Vũ Đào nói:
- Có Dịch viên và Trừ Ma liên minh hỗ trợ, ta tin tưởng chúng ta nhất định sẽ chiến thắng khốn khó này.
Khiếu Thiên lên tiếng:
- Mọi người ở đây đều là người một nhà. Những câu khách sáo không nên nói nhiều, hay là chúng ta bàn luận một số vấn đề thực tế, xem thử bước kế tiếp phải làm thế nào chăng?
Vừa nêu ra hướng đi, mọi người liền đồng ý với đề nghị của Khiếu Thiên, nhất thời không khí trong Đằng Long phủ náo nhiệt phi thường.
Rất lâu sau, Triệu Ngọc Thanh phất tay ra dấu yên lặng nói:
- Được rồi, nếu như mọi người nhiệt tình như vậy, thế thì trước tiên hãy bàn về tình hình trước mắt. Chiều này, khi mấy người Dao Quang đến, đã từng cứu được Trần Phong, hơn nữa còn bắt được Bạch Phát Tiên Đồng, bây giờ chúng ta hãy xử trí địch nhân này đã.
Người biết chuyện nghe vậy còn bình tĩnh, người không biết khi nghe thấy liền vô cùng kích động, rõ ràng chuyện buổi sáng đã khiến cho mọi người đau đớn rất nhiều.
Khiếu Thiên quan sát tình hình như vậy, phát hiện Triệu Ngọc Thanh rất biết khiến mọi người trở nên tích cực, quả thật không hổ là cốc chủ kiệt xuất nhất trong ngàn năm nay của Đằng Long cốc. Dao Quang giơ cao nguyên thần của Bạch Phát Tiên Đồng bị giữ chặt giữa lòng bàn tay để mọi người thấy rõ. Giây lát sau, hắn hỏi:
- Cốc chủ, hay giao lại cho cốc chủ xử lý.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Người này là do ngươi bắt lấy được, hay làm phiền ngươi hãy luyện hóa cho hắn.
Dao Quang cũng không từ chối nữa, thi triển Tịch Diệt tâm quyết của Phật gia để luyện hóa nguyên thần Bạch Phát Tiên Đồng trước mặt mọi người.
Lập tức, Bạch Phát Tiên Đồng phát ra tiếng kêu thê lương vang vọng trong Đằng Long Phủ. Lúc này, Thiện Từ đỡ Tuyết Sơn thánh tăng từ bên ngoài bước vào, vừa hay thấy được cảnh này.
Lập tức, Tuyết Sơn thánh tăng mở miệng:
- Chậm đã, nghe ta một lời.
Dao Quang nghe vậy ngừng tay, ánh mắt chăm chú nhìn Tuyết Sơn thánh tăng hỏi lại:
- Phải thánh tăng không? Không biết thánh tăng có gì giáo huấn?
Chầm chậm bược đến, Tuyết Sơn thánh tăng không vội vàng trả lời mà liếc năm người đến từ trung thổ, gật nhẹ với mọi người. Khiếu Thiên quan sát Thiện Từ, phát hiện hắn tuy không tuấn tú như Thiên Lân, nhưng nhân phẩm cực tốt, hơn nữa suy đoán từ khí tức toàn thân, tu vi thật sự không dưới Thiên Lân.
Lâm Y Tuyết đứng bên Tân Nguyệt hiếu kỳ nhìn Thiện Từ, nhẹ giọng nói:
- Tân Nguyệt tỷ tỷ, đây là Thiện Từ đồ đệ của thánh tăng phải không?
Tân Nguyệt gật khẽ, không nói lời nào.
- Lần này, Đằng Long cốc bị tổn thương nghiêm trọng, điều này có lợi cho chúng ta.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao tức tối nói:
- Ngươi không đau không thương thì đương nhiên vô sự, ta và Ngân Tôn có thể nói là bị thương không nhẹ.
Bạch Đầu Thiên Ông nói:
- Ta chỉ nói theo tình thế trước mắt mà thôi, hoàn toàn không có ý nào khác. Nói thêm, môn hạ Bạch Phát Tiên Đồng của ta cũng không phải xong đời rồi sao, ngươi cho là ta không để ý đến chuyện này sao? Môn phái ngày xưa ta một tay sáng lập nên hiện nay đã không còn rồi.
Lam Phát Ngân Tôn quát lên:
- Đủ rồi, không ầm ĩ nữa. Chúng ta trước mắt phải đoàn kết lại, cùng nhau đối phó với bên ngoài, theo phỏng đoán của ta, Xà Ma sẽ nhanh chóng xuất hiện, đến lúc đó nếu chúng ta không có được một chút thành tích, sợ là cũng không có gì tốt lành để báo cáo.
Bạch Đầu Thiên Ông hỏi lại:
- Ngân Tôn có tính toán gì không?
Câu này vừa nói ra, Tuyết Ẩn Cuồng Đao lập tức im lặng, ánh mắt nhìn Lam Phát Ngân Tôn.
Hơi cau mày, Lam Phát Ngân Tôn lên tiếng:
- Hai ngày hôm nay hãy dưỡng thương trước đã, đợi qua hai ngày rồi chúng ta sẽ thay đổi phương thức, dùng thế sét đánh lôi đình bên tai, phát động đánh lén bất ngờ với Đằng Long cốc. Đến lúc đó, những nhân vật khó nhai sẽ bỏ qua, chỉ thu thập những người dễ thu thập để làm loạn trận cước của địch nhân.
Bạch Đầu Thiên Ông nghĩ lại rồi đồng ý nói:
- Phương pháp này rất đáng để thử qua.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao vội vàng nói:
- Quyết định như vậy rồi thì ta sẽ đi tìm chỗ trị thương trước, sau hai ngày chúng ta sẽ gặp gỡ nơi này.
Lam Phát Ngân Tôn, chờ Tuyết Ẩn Cuồng Đao rời đi rồi thì y cũng lóe lên đi mất liền.
Bạch Đầu Thiên Ông không động đậy, lão chỉ yên yên lặng lặng đứng tại chỗ, ánh mắt chăm chú nhìn Hồng Vân Ngũ Thải Lan ở xa xa, vẻ mặt cổ quái. Đột nhiên, Bạch Đầu Thiên Ông dời ngang ba trượng, quay người nhìn về phía sau, ánh mắt kinh ngạc nói:
- Thì ra là ngươi.
Âm thầm đến, lại có thể khiến Bạch Đầu Thiên Ông cảm giác kinh ngạc, người này ngoại trừ Xà Thần còn có thể là ai khác?
Nhìn Hồng Vân Ngũ Thải Lan, Xà Thần điềm nhiên nói:
- Trong lòng ngươi còn do dự, cho thấy ngươi còn chưa từng nghĩ đến chuyện tìm cơ hội phản kích.
Bạch Đầu Thiên Ông vẻ mặt khó coi, nói tránh sang chuyện khác:
- Ngươi đến đây rồi, không phải để chê cười ta đó chứ?
Xà Thần vẻ mặt kỳ dị nói:
- Có gì mà không thể được?
Bạch Đầu Thiên Ông trầm ngâm không nói, dường như không muốn nói nhiều về chính mình.
Xà Thần liếc Bạch Đầu Thiên Ông, điềm nhiên nói:
- Ngươi lần này quay về không phải là muốn tìm cơ hội thoát khỏi Ngũ Sắc Thiên Vực sao? Nếu như vậy, ngươi hà tất phải giúp kẻ tàn bạo làm ác?
Bạch Đầu Thiên Ông khổ sở nói:
- Ta sao không nghĩ như vậy? Ta cũng chỉ không có quyền lựa chọn.
Xà Thần hỏi lại:
- Đó là bởi vì thực lực ngươi bị phong ấn hết ba phần?
Bạch Đầu Thiên Ông nghe vậy biến sắc, hoảng sợ nói:
- Ngươi sao lại biết được?
Xà Thần điềm nhiên trả lời:
- Lần đầu gặp ngươi, ta đã phát giác rồi. Hiện nay nghĩ lại một chút, tự nhiên sẽ hiểu rõ ràng.
Bạch Đầu Thiên Ông hỏi lại:
- Ngươi có thể giải khai được phong ấn trên người ta chăng?
Xà Thần trầm ngâm một lúc, gật đầu trả lời:
- Chắc cũng không khó lắm, nhưng ta lại không làm như vậy.
Bạch Đầu Thiên Ông thất vọng hỏi lại:
- Vì sao như vậy?
Xà Thần đáp:
- Định mệnh của ngươi thì thuộc về ngươi, ta không muốn thay đổi.
Bạch Đầu Thiên Ông lặng người nói:
- Như vậy, sao ngươi còn chạy đến đây?
Xà Thần không hề tức giận, đưa mắt nhìn Hồng Vân Ngũ Thải Lan, giọng điềm đạm nói:
- Ta đến đây chỉ để xem thử, Ngũ Sắc Thiên Vực sẽ có kết cục thế nào mà thôi.
Bạch Đầu Thiên Ông đáp trả:
- Ngươi không thấy lúc này quá sớm sao?
Xà Thần cười đáp:
- Đối với ngươi thì nói là rất sớm nhưng với ta thì vừa vặn.
Dứt lời, mặt đất đột nhiên chấn động hẳn, vô số núi băng đột nhiên xuất hiện hiện tượng tuyết lở, một lượng lớn băng tuyết từ trên đỉnh rơi xuống, tạo thành một cảnh tượng rất kỳ dị. Bạch Đầu Thiên Ông đầy kinh ngạc, vọt miệng nói:
- Lại nữa rồi. Chấn động đã càng lúc càng mãnh liệt.
Xà Thần khẽ lẩm bẩm:
- Đúng thế, càng lúc càng mãnh liệt, cho thấy thời gian càng lúc càng ngắn đi. Hãy nắm lấy cơ hội đi, thời gian của ngươi không còn nhiều rồi.
Dứt lời, Xà Thần xoay người mang theo hai thị nữ trên vầng mây xanh rời đi. Bạch Đầu Thiên Ông cất tiếng hỏi:
- Câu cuối cùng của ngươi có ý gì, hãy nói rõ ra đi.
Xà Thần không thèm để ý đến lão, chớp mắt đã không còn thấy nữa.
Vào lúc hoàng hôn, Đằng Long cốc vắng lạnh lại náo nhiệt trở lại. Giang Thanh Tuyết được linh khí của Bát Bảo bồi dưỡng, đã tỉnh táo trở lại.
Tuy thương thế còn chưa khỏi hẳn, nhưng đã không còn gì đáng ngại. Sau khi nói chuyện một lúc với Dao Quang, nàng liền quay về trong Đằng Long phủ. Lúc này, Thiên Lân cũng đã trị thương xong, thương thế đã chuyển biến tốt đẹp, lại thêm Công Dương Thiên Tung tinh thần đã ổn, người trong cốc ngoại trừ Lâm Phàm còn hôn mê ra, cơ hồ đều tụ tập lại.
Lúc này, Triệu Ngọc Thanh xuất hiện trước mắt mọi người, ai nấy lập tức yên lặng đi. Triệu Ngọc Thanh phất tay ra dấu mời mọi người ngồi, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Hôm nay đối với chúng ta là một ngày khó mà quên được, đã phát sinh rất nhiều chuyện bất hạnh. Hiện giờ, ta hy vọng mọi người tạm thời bỏ hết đau thương, toàn tâm toàn ý tập trung đối đầu với Ngũ Sắc Thiên Vực, bảo hộ hòa bình Băng Nguyên. Chiều nay, chúng ta đã tìm được kẻ chủ mưu thủ ác, hơn nữa còn tiêu diệt Hoàng Kiệt, đánh cho người kia phải trọng thương bỏ chạy, cũng tính là báo cừu cho những người đã chết.
Mọi người nghe vậy kích động vô cùng, sáng sớm còn trải qua sinh ly tử biệt, hiện nay đã có được tin tức đáng giá như vậy, tâm tình hỏi sao không kích động được.
Phất tay, Triệu Ngọc Thanh ra dấu yên lặng, tiếp tục nói:
- Hiện nay, cao thủ chi viện của trung thổ đã đến rồi, bọn họ chính là nhóm thứ nhất, sau này còn có thêm nhiều cao thủ nữa sẽ lục tục kéo đến, vì thế mọi người không cần phải lo lắng, chúng ta hãy thể hiện dũng khí, đối kháng với địch nhân đến cùng. Bây giờ, xin mời Dao Quang đại biểu cho Trừ Ma liên minh nói vài lời với mọi người.
Có phần bất ngờ, Dao Quang sửng đi một lát, rồi đứng lên phất tay với mọi người, nghiêm mặt nói:
- Trước hết xin đa tạ cốc chủ đã quan tâm, cá nhân ta thực ra chưa bao giờ nói chuyện như vậy, nhưng đóng vai trò là đại biểu lần này của Trừ Ma liên minh, ta muốn nói với mọi người một điểm, bất luận là trung thổ hay Băng Nguyên, nhân gian chính đạo vĩnh viễn không phân chia. Lần này Băng Nguyên xuất hiện khác thường, các phái trung thổ chúng ta đều quan tâm vô cùng, đặc biệt phái chúng ta đi điều tra chuyện này, một khi xảy ra quá nghiêm trọng, các phái trung thổ lập tức tập trung sức lực hỗ trợ, cùng các vị vượt qua khó khăn này.
Nghe Dao Quang nói xong, Mã Vũ Đào nói:
- Có Dịch viên và Trừ Ma liên minh hỗ trợ, ta tin tưởng chúng ta nhất định sẽ chiến thắng khốn khó này.
Khiếu Thiên lên tiếng:
- Mọi người ở đây đều là người một nhà. Những câu khách sáo không nên nói nhiều, hay là chúng ta bàn luận một số vấn đề thực tế, xem thử bước kế tiếp phải làm thế nào chăng?
Vừa nêu ra hướng đi, mọi người liền đồng ý với đề nghị của Khiếu Thiên, nhất thời không khí trong Đằng Long phủ náo nhiệt phi thường.
Rất lâu sau, Triệu Ngọc Thanh phất tay ra dấu yên lặng nói:
- Được rồi, nếu như mọi người nhiệt tình như vậy, thế thì trước tiên hãy bàn về tình hình trước mắt. Chiều này, khi mấy người Dao Quang đến, đã từng cứu được Trần Phong, hơn nữa còn bắt được Bạch Phát Tiên Đồng, bây giờ chúng ta hãy xử trí địch nhân này đã.
Người biết chuyện nghe vậy còn bình tĩnh, người không biết khi nghe thấy liền vô cùng kích động, rõ ràng chuyện buổi sáng đã khiến cho mọi người đau đớn rất nhiều.
Khiếu Thiên quan sát tình hình như vậy, phát hiện Triệu Ngọc Thanh rất biết khiến mọi người trở nên tích cực, quả thật không hổ là cốc chủ kiệt xuất nhất trong ngàn năm nay của Đằng Long cốc. Dao Quang giơ cao nguyên thần của Bạch Phát Tiên Đồng bị giữ chặt giữa lòng bàn tay để mọi người thấy rõ. Giây lát sau, hắn hỏi:
- Cốc chủ, hay giao lại cho cốc chủ xử lý.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Người này là do ngươi bắt lấy được, hay làm phiền ngươi hãy luyện hóa cho hắn.
Dao Quang cũng không từ chối nữa, thi triển Tịch Diệt tâm quyết của Phật gia để luyện hóa nguyên thần Bạch Phát Tiên Đồng trước mặt mọi người.
Lập tức, Bạch Phát Tiên Đồng phát ra tiếng kêu thê lương vang vọng trong Đằng Long Phủ. Lúc này, Thiện Từ đỡ Tuyết Sơn thánh tăng từ bên ngoài bước vào, vừa hay thấy được cảnh này.
Lập tức, Tuyết Sơn thánh tăng mở miệng:
- Chậm đã, nghe ta một lời.
Dao Quang nghe vậy ngừng tay, ánh mắt chăm chú nhìn Tuyết Sơn thánh tăng hỏi lại:
- Phải thánh tăng không? Không biết thánh tăng có gì giáo huấn?
Chầm chậm bược đến, Tuyết Sơn thánh tăng không vội vàng trả lời mà liếc năm người đến từ trung thổ, gật nhẹ với mọi người. Khiếu Thiên quan sát Thiện Từ, phát hiện hắn tuy không tuấn tú như Thiên Lân, nhưng nhân phẩm cực tốt, hơn nữa suy đoán từ khí tức toàn thân, tu vi thật sự không dưới Thiên Lân.
Lâm Y Tuyết đứng bên Tân Nguyệt hiếu kỳ nhìn Thiện Từ, nhẹ giọng nói:
- Tân Nguyệt tỷ tỷ, đây là Thiện Từ đồ đệ của thánh tăng phải không?
Tân Nguyệt gật khẽ, không nói lời nào.
/1040
|