Tân Nguyệt kinh ngạc nói:
- Binh khí? Điều này có quan hệ thế nào?
Thiên Đao khách cười đáp:
- Chớ gấp, con từ từ nghe ta nói cho con. Kiếm quyết vi sư truyền cho con rất kỳ dị đặc biệt, ngoại trừ phải phối hợp với binh khí trong tay ta mới có thể phát huy được uy lực vốn có của nó. Đêm nay, ta dự tính truyền binh khí này lại cho con.
Tân Nguyệt lắc đầu nói:
- Đây là vật sư phụ yêu thương nhất, đệ tử không thể lấy được.
Thiên Đao khách cười trả lời:
- Hiện nay vi sư yêu thương nhất không phải là thanh binh khí này mà chính là con. Con chính là truyền nhân duy nhất đời này của ta, tự nhiên ta phải khiến cho con vang danh thiên hạ. Hơn nữa, sau này ta đi xa rồi, không hỏi đến chuyện thế tục, thần binh này đi theo ta cũng vô dụng, mà theo con lại có giá trị hơn.
Thấy Thiên Đao khách nói như vậy, Tân Nguyệt cũng không từ chối nữa, lập tức gật đầu đáp:
- Đa tạ sư phụ thương yêu.
Thiên Đao khách cười cười, ánh mắt nhìn thanh quái kiếm trong tay, vẻ mặt phức tạp nói:
- Binh khí này đã bị ta phong ấn gần hai mươi năm rồi, nếu con thật sự nắm giữ nó, thì bản thân con phải tự mình giải mở được phong ấn, như vậy nó mới nhận con làm chủ.
Tân Nguyệt kinh ngạc nói:
- Sư phụ vì sao lại muốn phong ấn binh khí của bản thân?
Thiên Đao khách nhìn về phía xa xăm, hơi cảm khái nói:
- Ta muốn quên hết mọi thứ dĩ vãng, không muốn có quá nhiều ràng buộc. Chỉ có một thứ duy nhất ta không buông bỏ được chính là thanh binh khí này, còn có một bộ kiếm quyết nữa. Bây giờ, ta giao lại mọi thứ cho con, hy vọng con nhớ một điểm, binh khí này một khi mở ra thì không được làm mất danh dự của vi sư, con phải toàn lực ứng phó để duy trì sự tôn nghiêm của thanh binh khí này.
Tân Nguyệt nghiêm mặt nói:
- Sư phụ yên tâm, đệ tử thề chết cũng giữ sự tôn nghiêm của sư phụ.
Thiên Đao khách vui mừng cười cười, khẽ lẩm bẩm:
- Thanh binh khí này hai mươi năm trước đã từng vang danh thiên hạ, một khi đã xuất hiện, thân phận của vi sư con tự nhiên sẽ biết được. Bây giờ trước hết để ta nói cho con biết được phương pháp giải mở phong ấn, con phải nghe cho cẩn thận.
Tân Nguyệt ngưng thần tĩnh khí, vẻ mặt nghiêm túc, cả người tỏ ra rất tập trung. Khẽ trầm ngâm một chút, Thiên Đao khách nói:
- Binh khí này rất kỳ dị đặc biệt, phương pháp giải mở phong ấn không phải bởi tu vi của con như thế nào, mà ở lòng của con có kiên định hay không, có đủ cố chấp hay không. Con càng kiên định, càng cố chấp, nó cảm ứng con càng mãnh liệt, quan hệ giữa con và nó càng thêm thân mật, cũng hỗ trợ cho con càng nhiều. Đương nhiên, chỉ bằng vào một điểm này còn chưa đủ, con phải làm việc kêu gọi nó, hơn nữa còn dùng tinh huyết của con để tẩm vào thân kiếm, phối hợp với ý niệm và quyết tâm kiên định vô cùng của con thì nó mới từ trong cơn ngủ say mà tỉnh lại.
Tân Nguyệt nghe xong, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Đệ tử đã hiểu rõ rồi.
Thiên Đao khách khẽ gật đầu, dặn dò:
- Nếu đã hiểu rõ rồi, thế thì trước tiên con hãy bình tĩnh lại, sau đó ngưng thần vận khí, gia tăng tu vi cả đời của con đến mức cao nhất. Lúc đó, tinh thần con tập trung, khí hợp với ý, ý hợp với thần, cả người đạt đến trạng thái đỉnh điểm, độ tinh khiết của máu huyết đạt đến mức cao nhất. Giải mở phong ấn như vậy đối với con mới có hiệu quả đạt được đến không ngờ.
Tân Nguyệt ghi nhớ những lời Thiên Đao khách dặn vào lòng, nghĩ qua một lượt, sau đó toàn thân buông lỏng, ý thức tiến vào trạng thái vong ngã, toàn thân hiện lên ánh sáng rực rỡ. Cũng đúng lúc đó, thân thể Tân Nguyệt từ từ bay lên cao, ánh sáng toàn thân nhấp nhô theo một tần suất đặc biệt, hơn nữa còn từ từ tăng lên. Đợi đến khi Tân Nguyệt lên đạt độ cao chục trượng, toàn thân của nàng phát ra một luồng khí lành giúp người bình an, một luồng khí thần thánh từ trong cơ thể nàng tràn ra, dùng tốc độ kinh người để khuếch tán tứ phương tám hướng.
Cảnh tượng này kéo dài chừng một nén hương, sau đó toàn thân Tân Nguyệt ánh sáng biến đổi, một luồng khí độ vương giả như cười ngạo trời đất, như rồng bay phượng múa phân bố khắp nơi biến hình giữa không trung thành chín con thần long hình dáng khác nhau đang giương nanh múa vuốt bay lượn quanh người Tân Nguyệt. Ở trên đỉnh núi, Thiên Đao khách thấy cảnh tượng này, mặt liền lóe lên ánh mắt kinh ngạc, có phần hơi bất ngờ trước Đằng Long Cửu Biến do Tân Nguyệt tu luyện thành.
Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, điều càng khiến cho người ta phải kinh ngạc hơn đang lục tục xuất hiện.
Giữa không trung, vẻ mặt Tân Nguyệt an bình, cả người hướng thẳng phía trước hệt như quên hết mọi chuyện trần tục, tiến vào một trạng thái thần bí, sau đó, chín con thần long bay quanh người nàng dần dần nhạt đi, sau khi biến mất liền xuất hiện tám bóng sáng, không ngờ chính là tám thiếu nữ xinh đẹp thanh xuân đang bay vòng quanh người Tân Nguyệt, đồng thời múa những vũ điệu thật tuyệt đẹp. Theo sự xuất hiện của tám thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp, trên người Tân Nguyệt lập tức rực lên ánh sáng, một tấm áo giáp chói mắt tự động xuất hiện, vẽ nên những đường cong tuyệt mỹ của Tân Nguyệt, hiển lộ những chỗ khiến người ta rung động nóng bỏng. Lúc này, tấm giáp trên người Tân Nguyệt phát xuất ánh sáng kỳ dị, tứ chi đồng thời phát ra tám chùm hào quang, hấp thu cả tám bóng sáng đang nhảy múa kia vào bên trong. Sau đó, mũ phượng trùm đầu Tân Nguyệt phát ra ánh sáng cực mạnh, bắn ra một chùm sáng, khi tiến được vài chục trượng liền hình thành một hình bóng như có thực tế, nhìn ra chính là hình bóng thu nhỏ của Tân Nguyệt, chỉ khoảng chừng một phần mười so với thân thể thực của Tân Nguyệt. Cũng đúng lúc đó, ánh đỏ trước ngực Tân Nguyệt rực lên, một con chim lửa đỏ như máu bay ra, hình dáng rất giống phượng hoàng, nhưng lại có bốn cái đuôi, vô cùng chói mắt giữa không trung.
Trên mặt đất, Thiên Đao khách lúc này kích động vô cùng, binh khí trong tay bắt đầu chấn động kịch liệt, dường như cảm ứng được luồng khí thế của Tân Nguyệt nên nó muốn thoát khỏi tay ông ta để bay ra. Thiên Đao khách vẻ mặt phức tạp, khi nhìn thấy con chim lửa giống phượng hoàng kia bay ra, đột nhiên buông lỏng tay phải.
Đến lúc này, thanh quái kiếm thét lên bay đi, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Tân Nguyệt cách vài thước, thân kiếm nhấp nhô bất định, dường như đang tỏ ra một loại thâm ý nào đó. Tân Nguyệt chăm chú nhìn thanh quái kiếm, ánh mắt lấp lánh sự kiên định, một ý niệm chân thành từ trong não của Tân Nguyệt phát ra, thông qua ánh mắt vô hình để truyền đến thân của thanh quái kiếm. Lúc này, thanh quái kiếm run rẩy, khe khẽ ngâm lên, dường như đang trả lời Tân Nguyệt, lại tựa hồ như đang nhắc nhở nàng. Điềm nhiên bật cười, Tân Nguyệt xinh đẹp thánh khiết như hoa, hình bóng thu nhỏ lơ lửng giữa không trung kia chịu sự khống chế của tâm thần Tân Nguyệt, tự động bay đến trên thanh quái kiếm. Vào thời khắc đó, dấu vết rung động của thanh quái kiếm càng lúc càng rõ ràng, một âm thanh ong ong vang vọng quanh người Tân Nguyệt.
Biết thời cơ đã đến, Tân Nguyệt cũng không muốn nghĩ nhiều, hai tay chầm chậm đẩy ra hệt như muốn vuốt ve thanh quái kiếm. Cảm ứng được sự biến hóa của Tân Nguyệt, thanh quái kiếm tự động tiến lên, thân kiếm ép chặt vào tay của Tân Nguyệt, rung động nhè nhẹ, truyền đạt một loại tư tưởng nào đó. Tân Nguyệt dường như hiểu được, hai tay vuốt ve vô cùng êm ái, ngón tay đồng thời bắn ra một luồng máu tươi, kết chặt với thanh quái kiếm thành một khối. Cảm ứng được khí tức của máu tươi, thanh quái kiếm hệt như một đứa bé chết đói, không ngừng hấp thu máu tươi của Tân Nguyệt, thân kiếm dần dần toát ra màu đỏ rực.
Lúc này, Tân Nguyệt sắc mặt tái nhợt. Nhưng cho dù là như vậy, Tân Nguyệt vẫn kiên cường như cũ, nàng chăm chú nhìn thanh quái kiếm, trong não hiện lên một số ý niệm không biết tên, khiến nàng thúc động con chim lửa bay lượn xông thẳng đến thanh quái kiếm.
Lúc ấy, thanh quái kiếm có biến hóa rõ ràng, nó chủ động lùi lại phía sau, xông thẳng đến con chim lửa đang bay đến, lập tức thanh quái kiếm và con chim lửa va chạm vào nhau. Thanh quái kiếm đỏ như máu bị con chim lửa mở miệng nuốt lấy, giay lát sau liền từ bụng của con chim lửa bay ra, toàn thân phát ra khí tức to lớn và ánh sáng rực rỡ. Thời khắc đó, chín tầng trời đều rung chuyển, cả mặt đất chấn động, một luồng khí tức cực thần cực thánh tràn khắp bầu trời đêm, chớp mắt đã truyền ra ngoài phương viên ngàn dặm. Thiên Đao khách kinh ngạc vô cùng, tình hình này hoàn toàn ngoài ý nghĩ của ông, ngay cả ông cũng không biết tại sao lại như vậy.
Trên bầu trời, Tân Nguyệt chằm chằm nhìn thanh quái kiếm, phát hiện nó lúc này hào quang chói mắt, thân kiếm vốn không một chút màu sắc lúc này sáng đến chói mắt, vô số làn sáng hệt như ngọn lửa cực nóng chớp mắt đã làm tan chảy một tầng vật chất trên bề mặt thân kiếm, khiến nó hiện ra bộ dáng chói mắt vốn có.
Đến lúc này, phong ấn của thanh quái kiếm được mở ra, để lộ một lưỡi đao quái lạ hai màu xanh đỏ, một bên lưỡi kiếm có màu xanh, một phía là lưỡi đao rõ màu đỏ, trên có ba lổ nhỏ, lổ ở giữa khảm một viên bảo thạch đỏ rực rỡ, bề mặt thỉnh thoảng hiện ra một số chữ. Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Thiên Đao khách lộ ra nụ cười. Nhưng đúng lúc này, thanh quái kiếm đột nhiên xoay chuyển trên không, ánh sáng xanh đỏ đan xen trên thân kiếm sau khi trải qua một phen xoay tròn rất nhanh, cuối cùng màu xanh nhạt đi, màu đỏ giảm bớt biến thành một màu xanh biếc lưu ly trong suốt, trông thấy thật xinh đẹp đặc biệt. Đồng thời, viên bảo thạch đỏ khảm trên đó cũng biến thành trong suốt, bề mặt ánh sáng trong như nước, hiện lên rõ ràng hai chữ - Thiên Ly.
- Binh khí? Điều này có quan hệ thế nào?
Thiên Đao khách cười đáp:
- Chớ gấp, con từ từ nghe ta nói cho con. Kiếm quyết vi sư truyền cho con rất kỳ dị đặc biệt, ngoại trừ phải phối hợp với binh khí trong tay ta mới có thể phát huy được uy lực vốn có của nó. Đêm nay, ta dự tính truyền binh khí này lại cho con.
Tân Nguyệt lắc đầu nói:
- Đây là vật sư phụ yêu thương nhất, đệ tử không thể lấy được.
Thiên Đao khách cười trả lời:
- Hiện nay vi sư yêu thương nhất không phải là thanh binh khí này mà chính là con. Con chính là truyền nhân duy nhất đời này của ta, tự nhiên ta phải khiến cho con vang danh thiên hạ. Hơn nữa, sau này ta đi xa rồi, không hỏi đến chuyện thế tục, thần binh này đi theo ta cũng vô dụng, mà theo con lại có giá trị hơn.
Thấy Thiên Đao khách nói như vậy, Tân Nguyệt cũng không từ chối nữa, lập tức gật đầu đáp:
- Đa tạ sư phụ thương yêu.
Thiên Đao khách cười cười, ánh mắt nhìn thanh quái kiếm trong tay, vẻ mặt phức tạp nói:
- Binh khí này đã bị ta phong ấn gần hai mươi năm rồi, nếu con thật sự nắm giữ nó, thì bản thân con phải tự mình giải mở được phong ấn, như vậy nó mới nhận con làm chủ.
Tân Nguyệt kinh ngạc nói:
- Sư phụ vì sao lại muốn phong ấn binh khí của bản thân?
Thiên Đao khách nhìn về phía xa xăm, hơi cảm khái nói:
- Ta muốn quên hết mọi thứ dĩ vãng, không muốn có quá nhiều ràng buộc. Chỉ có một thứ duy nhất ta không buông bỏ được chính là thanh binh khí này, còn có một bộ kiếm quyết nữa. Bây giờ, ta giao lại mọi thứ cho con, hy vọng con nhớ một điểm, binh khí này một khi mở ra thì không được làm mất danh dự của vi sư, con phải toàn lực ứng phó để duy trì sự tôn nghiêm của thanh binh khí này.
Tân Nguyệt nghiêm mặt nói:
- Sư phụ yên tâm, đệ tử thề chết cũng giữ sự tôn nghiêm của sư phụ.
Thiên Đao khách vui mừng cười cười, khẽ lẩm bẩm:
- Thanh binh khí này hai mươi năm trước đã từng vang danh thiên hạ, một khi đã xuất hiện, thân phận của vi sư con tự nhiên sẽ biết được. Bây giờ trước hết để ta nói cho con biết được phương pháp giải mở phong ấn, con phải nghe cho cẩn thận.
Tân Nguyệt ngưng thần tĩnh khí, vẻ mặt nghiêm túc, cả người tỏ ra rất tập trung. Khẽ trầm ngâm một chút, Thiên Đao khách nói:
- Binh khí này rất kỳ dị đặc biệt, phương pháp giải mở phong ấn không phải bởi tu vi của con như thế nào, mà ở lòng của con có kiên định hay không, có đủ cố chấp hay không. Con càng kiên định, càng cố chấp, nó cảm ứng con càng mãnh liệt, quan hệ giữa con và nó càng thêm thân mật, cũng hỗ trợ cho con càng nhiều. Đương nhiên, chỉ bằng vào một điểm này còn chưa đủ, con phải làm việc kêu gọi nó, hơn nữa còn dùng tinh huyết của con để tẩm vào thân kiếm, phối hợp với ý niệm và quyết tâm kiên định vô cùng của con thì nó mới từ trong cơn ngủ say mà tỉnh lại.
Tân Nguyệt nghe xong, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Đệ tử đã hiểu rõ rồi.
Thiên Đao khách khẽ gật đầu, dặn dò:
- Nếu đã hiểu rõ rồi, thế thì trước tiên con hãy bình tĩnh lại, sau đó ngưng thần vận khí, gia tăng tu vi cả đời của con đến mức cao nhất. Lúc đó, tinh thần con tập trung, khí hợp với ý, ý hợp với thần, cả người đạt đến trạng thái đỉnh điểm, độ tinh khiết của máu huyết đạt đến mức cao nhất. Giải mở phong ấn như vậy đối với con mới có hiệu quả đạt được đến không ngờ.
Tân Nguyệt ghi nhớ những lời Thiên Đao khách dặn vào lòng, nghĩ qua một lượt, sau đó toàn thân buông lỏng, ý thức tiến vào trạng thái vong ngã, toàn thân hiện lên ánh sáng rực rỡ. Cũng đúng lúc đó, thân thể Tân Nguyệt từ từ bay lên cao, ánh sáng toàn thân nhấp nhô theo một tần suất đặc biệt, hơn nữa còn từ từ tăng lên. Đợi đến khi Tân Nguyệt lên đạt độ cao chục trượng, toàn thân của nàng phát ra một luồng khí lành giúp người bình an, một luồng khí thần thánh từ trong cơ thể nàng tràn ra, dùng tốc độ kinh người để khuếch tán tứ phương tám hướng.
Cảnh tượng này kéo dài chừng một nén hương, sau đó toàn thân Tân Nguyệt ánh sáng biến đổi, một luồng khí độ vương giả như cười ngạo trời đất, như rồng bay phượng múa phân bố khắp nơi biến hình giữa không trung thành chín con thần long hình dáng khác nhau đang giương nanh múa vuốt bay lượn quanh người Tân Nguyệt. Ở trên đỉnh núi, Thiên Đao khách thấy cảnh tượng này, mặt liền lóe lên ánh mắt kinh ngạc, có phần hơi bất ngờ trước Đằng Long Cửu Biến do Tân Nguyệt tu luyện thành.
Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, điều càng khiến cho người ta phải kinh ngạc hơn đang lục tục xuất hiện.
Giữa không trung, vẻ mặt Tân Nguyệt an bình, cả người hướng thẳng phía trước hệt như quên hết mọi chuyện trần tục, tiến vào một trạng thái thần bí, sau đó, chín con thần long bay quanh người nàng dần dần nhạt đi, sau khi biến mất liền xuất hiện tám bóng sáng, không ngờ chính là tám thiếu nữ xinh đẹp thanh xuân đang bay vòng quanh người Tân Nguyệt, đồng thời múa những vũ điệu thật tuyệt đẹp. Theo sự xuất hiện của tám thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp, trên người Tân Nguyệt lập tức rực lên ánh sáng, một tấm áo giáp chói mắt tự động xuất hiện, vẽ nên những đường cong tuyệt mỹ của Tân Nguyệt, hiển lộ những chỗ khiến người ta rung động nóng bỏng. Lúc này, tấm giáp trên người Tân Nguyệt phát xuất ánh sáng kỳ dị, tứ chi đồng thời phát ra tám chùm hào quang, hấp thu cả tám bóng sáng đang nhảy múa kia vào bên trong. Sau đó, mũ phượng trùm đầu Tân Nguyệt phát ra ánh sáng cực mạnh, bắn ra một chùm sáng, khi tiến được vài chục trượng liền hình thành một hình bóng như có thực tế, nhìn ra chính là hình bóng thu nhỏ của Tân Nguyệt, chỉ khoảng chừng một phần mười so với thân thể thực của Tân Nguyệt. Cũng đúng lúc đó, ánh đỏ trước ngực Tân Nguyệt rực lên, một con chim lửa đỏ như máu bay ra, hình dáng rất giống phượng hoàng, nhưng lại có bốn cái đuôi, vô cùng chói mắt giữa không trung.
Trên mặt đất, Thiên Đao khách lúc này kích động vô cùng, binh khí trong tay bắt đầu chấn động kịch liệt, dường như cảm ứng được luồng khí thế của Tân Nguyệt nên nó muốn thoát khỏi tay ông ta để bay ra. Thiên Đao khách vẻ mặt phức tạp, khi nhìn thấy con chim lửa giống phượng hoàng kia bay ra, đột nhiên buông lỏng tay phải.
Đến lúc này, thanh quái kiếm thét lên bay đi, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Tân Nguyệt cách vài thước, thân kiếm nhấp nhô bất định, dường như đang tỏ ra một loại thâm ý nào đó. Tân Nguyệt chăm chú nhìn thanh quái kiếm, ánh mắt lấp lánh sự kiên định, một ý niệm chân thành từ trong não của Tân Nguyệt phát ra, thông qua ánh mắt vô hình để truyền đến thân của thanh quái kiếm. Lúc này, thanh quái kiếm run rẩy, khe khẽ ngâm lên, dường như đang trả lời Tân Nguyệt, lại tựa hồ như đang nhắc nhở nàng. Điềm nhiên bật cười, Tân Nguyệt xinh đẹp thánh khiết như hoa, hình bóng thu nhỏ lơ lửng giữa không trung kia chịu sự khống chế của tâm thần Tân Nguyệt, tự động bay đến trên thanh quái kiếm. Vào thời khắc đó, dấu vết rung động của thanh quái kiếm càng lúc càng rõ ràng, một âm thanh ong ong vang vọng quanh người Tân Nguyệt.
Biết thời cơ đã đến, Tân Nguyệt cũng không muốn nghĩ nhiều, hai tay chầm chậm đẩy ra hệt như muốn vuốt ve thanh quái kiếm. Cảm ứng được sự biến hóa của Tân Nguyệt, thanh quái kiếm tự động tiến lên, thân kiếm ép chặt vào tay của Tân Nguyệt, rung động nhè nhẹ, truyền đạt một loại tư tưởng nào đó. Tân Nguyệt dường như hiểu được, hai tay vuốt ve vô cùng êm ái, ngón tay đồng thời bắn ra một luồng máu tươi, kết chặt với thanh quái kiếm thành một khối. Cảm ứng được khí tức của máu tươi, thanh quái kiếm hệt như một đứa bé chết đói, không ngừng hấp thu máu tươi của Tân Nguyệt, thân kiếm dần dần toát ra màu đỏ rực.
Lúc này, Tân Nguyệt sắc mặt tái nhợt. Nhưng cho dù là như vậy, Tân Nguyệt vẫn kiên cường như cũ, nàng chăm chú nhìn thanh quái kiếm, trong não hiện lên một số ý niệm không biết tên, khiến nàng thúc động con chim lửa bay lượn xông thẳng đến thanh quái kiếm.
Lúc ấy, thanh quái kiếm có biến hóa rõ ràng, nó chủ động lùi lại phía sau, xông thẳng đến con chim lửa đang bay đến, lập tức thanh quái kiếm và con chim lửa va chạm vào nhau. Thanh quái kiếm đỏ như máu bị con chim lửa mở miệng nuốt lấy, giay lát sau liền từ bụng của con chim lửa bay ra, toàn thân phát ra khí tức to lớn và ánh sáng rực rỡ. Thời khắc đó, chín tầng trời đều rung chuyển, cả mặt đất chấn động, một luồng khí tức cực thần cực thánh tràn khắp bầu trời đêm, chớp mắt đã truyền ra ngoài phương viên ngàn dặm. Thiên Đao khách kinh ngạc vô cùng, tình hình này hoàn toàn ngoài ý nghĩ của ông, ngay cả ông cũng không biết tại sao lại như vậy.
Trên bầu trời, Tân Nguyệt chằm chằm nhìn thanh quái kiếm, phát hiện nó lúc này hào quang chói mắt, thân kiếm vốn không một chút màu sắc lúc này sáng đến chói mắt, vô số làn sáng hệt như ngọn lửa cực nóng chớp mắt đã làm tan chảy một tầng vật chất trên bề mặt thân kiếm, khiến nó hiện ra bộ dáng chói mắt vốn có.
Đến lúc này, phong ấn của thanh quái kiếm được mở ra, để lộ một lưỡi đao quái lạ hai màu xanh đỏ, một bên lưỡi kiếm có màu xanh, một phía là lưỡi đao rõ màu đỏ, trên có ba lổ nhỏ, lổ ở giữa khảm một viên bảo thạch đỏ rực rỡ, bề mặt thỉnh thoảng hiện ra một số chữ. Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Thiên Đao khách lộ ra nụ cười. Nhưng đúng lúc này, thanh quái kiếm đột nhiên xoay chuyển trên không, ánh sáng xanh đỏ đan xen trên thân kiếm sau khi trải qua một phen xoay tròn rất nhanh, cuối cùng màu xanh nhạt đi, màu đỏ giảm bớt biến thành một màu xanh biếc lưu ly trong suốt, trông thấy thật xinh đẹp đặc biệt. Đồng thời, viên bảo thạch đỏ khảm trên đó cũng biến thành trong suốt, bề mặt ánh sáng trong như nước, hiện lên rõ ràng hai chữ - Thiên Ly.
/1040
|