Quỷ Vu kinh ngạc nói:
- Rất trấn tĩnh, không nhìn ra ngươi còn rất tự phụ đó. Nhưng ngươi còn chưa biết, ngươi còn có thể sống được bao lâu chăng ?
Ngọc Tâm lạnh lùng đáp:
- Đó là chuyện của ta, không liên quan gì đến ngươi.
Quỷ Vu có phần tức giận, hừ giọng nói:
- Không cần phải mạnh miệng, trời cũng đã sớm cho ngươi chỉ được thêm sáu ngày sống nữa, lẽ nào ngươi lại không oán hận?
Ngọc Tâm trừng Quỷ Vu một cái, phản bác lại:
- Ngươi bộ dáng như vậy chắc chắn là người hận đời, hận cả thiên hạ rồi?
Quỷ Vu quát lên:
- Lớn gan, không ngờ dám nói với ta như vậy, thế thì ta sẽ giảm bớt của ngươi hai ngày tuổi, để ngươi sống không đến ngày hôm đó.
Ngọc Tâm lạnh lùng nói:
- Ngươi dám.
Quỷ Vu cười như điên cuồng, nói:
- Ta không dám? Quả thật là đáng cười.
- Quỷ Vu, ngươi quên mất ước định của chúng ta rồi.
Thanh âm đột nhiên xuất hiện trong gió tuyết đang rơi khiến tiếng cười của Quỷ Vu đột ngột dừng lại, lão quay đầu lại nhìn.
Dưới màn đêm, một hình bóng trắng như tuyết đang đứng trên một ngọn núi cách ngoài vài dặm, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía này. Thấy vậy, Quỷ Vu âm hiểm đáp:
- Vong Trần, ngươi xem ra rất quan tâm đến cô ta. Nhưng ngươi cũng không thay đổi được số mệnh định sẵn của cô ta.
Từ xa xa, bóng trắng đó dường như nghe được câu nói của Quỷ Vu, điềm nhiên trả lời:
- Quỷ Vu, vận mạng đã sớm định rồi, ý trời khó đoán được, ngươi chớ nên cao hứng quá sớm.
Quỷ Vu cười ha hả đáp:
- Trời đã sáng rồi, tình thế Băng Nguyên lại chuyển biến xấu thêm bước nữa. Đợi khi con rùa khổng lồ ẩn dưới mặt đất xuất hiện, lúc đó mọi thứ đều sẽ thay đổi hết.
Trong gió tuyết, bóng trắng trả lời:
- Nếu là như vậy, sao ngươi còn phải nhọc sức tự mình đến đây một chuyến làm gì?
Quỷ Vu kỳ bí hừ giọng nói:
- Ta bất quá là hơi cao hứng, muốn chia sẻ một chút vui vẻ trong tương lai trước thôi.
Bóng trắng châm chọc:
- Ngươi thấy câu này có thể khiến người ta tin phục chăng?
Quỷ Vu hơi tức giận, quát lên:
- Không tin thì cứ đến, chúng ta đi nhìn xem.
Nói rồi ánh đen lóe lên, Quỷ Vu trong chốc lát đã không còn thấy nữa.
Bóng trắng trầm ngâm một lúc, nói với Ngọc Tâm:
- Quay về đi, đến lúc gặp thì ai cũng không tránh được.
Ngọc Tâm không nói gì cả, cứ yên yên lặng lặng đứng ở đó, nhớ lại những lời Quỷ Vu vừa nói với mình. Trời sáng rồi thì bản thân chỉ còn lại cuộc sống sáu ngày, lẽ nào lời nguyền năm xưa thật sự không có biện pháp có thể hóa giải được?
Bầu trời, hoa tuyết dần dần lớn lên rồi. Không biết từ lúc nào, Ngọc Tâm đã đi mất, bóng trắng cũng biến mất, chỉ còn lại tuyết trắng đầy trời cùng với cái lạnh lẽo thấu xương ẩn chứa trong vẻ đẹp thuần trắng toát.
Sáng sớm, trời vừa hết bóng tối, Thiên Lân đã xuất hiện trên đỉnh Thiên Nữ phong, vẻ mặt nở nụ cười hút hồn, chăm chú nhìn về phía Tây Bắc. Đêm qua, Thiên Lân cả đêm không hề ngủ nghỉ, đặt hết tâm tư vào trong việc tu luyện, kết quả một đêm được hắn thu hoạch không ít. Trước hết, những pháp quyết mẹ hắn Điệp Mộng truyền cho đêm hôm trước, Thiên Lân đã hoàn toàn nắm vững. Thứ đến, Não Vực Nguyên Châu trong não Thiên Lân đang phát sinh biến hóa thần kỳ, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến tu vi của Thiên Lân. Thứ ba, Linh Phách trong cơ thể của Thiên Lân qua một đêm tu luyện thì càng tỏ ra sinh động, điều này khiến hắn phát sinh mẫn cảm hơn nữa với sự vật bên ngoài, có cái nhìn mới mẻ với vạn vật trời đất.
Từ lúc này, băng tuyết bốn bề đối với Thiên Lân phảng phất như có sinh mệnh, Thiên Lân có thể cảm nhận được sự tồn tại của bọn chúng, cảm ứng được sự biến hóa của bọn chúng, cho dù bên dưới tầng băng đến cả chục trượng chỉ có một vết nứt nhỏ, Thiên Lân cũng có thể hoàn toàn biết được. Cảm giác này kỳ diệu vô cùng, cũng quái dị vô cùng. Thiên Lân bản tính coi thường mọi thứ, lại cũng không thể không thấy kinh hãi. Trong đầu Thiên Lân lóe lên ý nghĩ, nếu như Linh Phách có được sức mạnh cảm nhận nhạy bén như vậy, thì nó có năng lực công kích hay không đây?
Điểm này chỉ là do Thiên Lân cao hứng nhất thời suy nghĩ, hắn còn chưa từng thử qua, cũng chưa tìm được đối tượng và cơ hội thích hợp, vì thế tạm thời đây chỉ là một ý niệm mà thôi. Đột nhiên, nụ cười Thiên Lân ngây ra, sau đó khôi phục lại nguyên dạng, trong não hiện lên một nhóm hình ảnh mô tả một người đàn ông trung niêm đang ở trên tầng không một khe núi băng, người này đang quan sát tình hình của đáy cốc bên dưới. Thông qua hình ảnh phóng to, khuôn mặt của người đàn ông trung niên đã hiện lên rõ ràng, hắn chính là Tây Bắc Cuồng Đao. Hiểu được tình hình này rồi, Thiên Lân bay xuống, quay vào trong Chức Mộng động, nói với Hoa Hồng và Mẫu Đơn vừa tỉnh giấc:
- Ta hôm nay có chuyện phải làm, các nàng nhớ cẩn thận cho an toàn, nếu như gặp nguy hiểm thì chạy đến Đằng Long cốc, cao thủ nơi đó không ít.
Mẫu Đơn cười đáp:
- Ngươi không cần để ý đến bọn ta, ngươi mới cần chú ý đến an toàn của bản thân.
Thiên Lân bật cười kỳ dị, đầy tự tin trả lời:
- Nhìn đây, bắt đầu từ ngày hôm nay, ta sẽ từng bước đi đến mục tiêu định sẵn của mình. Không bao lâu nữa, ta có thể dương danh thiên hạ.
Hoa Hồng nói:
- Ngươi phải nhớ kỹ những lời ngươi nói hôm nay, nếu làm không được gì, coi chừng chúng ta sẽ chọc quê ngươi đó.
Thiên Lân cười to, đáp lời:
- Yên tâm đi, ta nói được là làm được. Được rồi, ta đi trước đây.
Dứt lời, quanh thân Thiên Lân lóe lên ánh bạc, cả người chớp mắt đã biến mất. Một chốc sau, Thiên Lân xuất hiện trên không trung của một khe núi băng, khiến cho Tây Bắc Cuồng Đao cách đó vài trượng bất ngờ, vọt miệng nói:
- Thì ra là ngươi.
Thiên Lân cười đáp:
- Chính là ta. Khiến cho ngươi giật mình phải không?
Tây Bắc Cuồng Đao đánh giá Thiên Lân một lúc, gật đầu trả lời:
- Ngươi đừng nói, biến hóa của ngươi thật sự khiến người ta phải cảm thấy kinh ngạc.
Nghe vậy bật cười, Thiên Lân đưa mắt nhìn xuống dưới chân, đợi sau khi nhìn rõ rồi, vẻ mặt Thiên Lân hơi biến, nụ cười dừng lại rồi từ từ biến mất.
- Sao lại như thế này?
Thiên Lân không kịp suy nghĩ vọt miệng hỏi liền. Tây Bắc Cuồng Đao trầm ngâm đáp:
- Phỏng chừng điều này có liên quan đến động đất hai ngày trước.
Thiên Lân không nói gì cả, nhìn đáy khe băng đã nứt ra, nước tuyết tan đã tích không ít, đang ở trạng thái mềm dần, phỏng chừng không bao lâu nữa, nơi này cũng biến thành một cái hồ. Tây Bắc Cuồng Đao liếc Thiên Lân, tự nói:
- Nếu như tuyết ở Băng Nguyên đều tan chảy, tình trạng này sẽ như thế nào đây?
Thiên Lân trầm giọng nói:
- Không dám tưởng tượng ra vậy.
Tây Bắc Cuồng Đao gật đầu nói:
- Đúng thế, nếu thật sự như vậy, đúng là không dám tưởng tượng được. Nhưng ta đoán chừng, hiện tượng này chỉ là tạm thời, có liên quan đến chấn động của mặt đất.
Thiên Lân thôi nhìn, hỏi dò;
- Ngươi hiện nay dự tính thế nào?
Tây Bắc Cuồng Đao nghi hoặc nói:
- Ngươi muốn nói về phương diện đó?
Thiên Lân đáp:
- Về phương diện ngươi đang quan tâm.
Tây Bắc Cuồng Đao trầm ngâm một lúc, khẽ nói:
- Ta không suy nghĩ quá nhiều, chỉ đang muốn hiểu một chút, thật ra đằng sau chuyện Băng Nguyên có ẩn chứa huyền bí nào đây.
Thiên Lân vẻ mặt kỳ dị đáp:
- Có một số chuyện không biết lại tốt hơn là biết.
Tây Bắc Cuồng Đao phản bác lại:
- Đó là người biết rồi mới nói như vậy, ngươi không biết trước sau đều đi tìm chân tướng.
Thiên Lân cười cười, không nói nhiều, quay đầu nhìn chung quanh, một luồng khí tức quen thuộc khiến hắn chú ý.
Bật cười nho nhã, Thiên Lân nói:
- Thiên Tàm đến rồi.
Tây Bắc Cuồng Đao ánh mắt hơi biến, nhưng không hề quá kinh ngạc, chỉ tùy ý quay người lại chăm chú nhìn về phía xa xăm. Rất nhanh, Thiên Tàm từ trong gió tuyết bay đến, khi thấy được Thiên Lân, Thiên Tàm đột nhiên thất thanh vọt miệng la lên;
- Ngươi … Ngươi … không ngờ … không ngờ …
Thiên Lân hơi ngạc nhiên, nhìn từ trên xuống dưới bản thân một chút. Toàn thân dường như không có gì không ổn, sao Thiên Tàm lại kinh ngạc như vậy?
Ngửng đầu lên, Thiên Lân nhìn Thiên Tàm, nghi hoặc nói:
- Ta thế nào?
Thiên Tàm lúc này đã bình tĩnh trở lại nhiều rồi, thấy Thiên Lân hỏi lại, hơi trầm ngâm một chút rồi trả lời:
- Không có gì, ta chỉ thấy thay đổi của ngươi quá lớn, khiến ta nhất thời khó mà tiếp thu được thôi.
Thiên Lân thấy trong lúc Thiên Tàm nói thì ánh mắt lấp lánh, trong lòng liền nghi ngờ, tiếp tục hỏi:
- Biến hóa quá lớn? Trên người ta nếu có biến hóa thế nào, sao ta lại không biết được?
Thiên Tàm lúc này đã hoàn toàn trấn tĩnh, bật cười ha hả đáp:
- Ngươi có biến hóa thế nào thì bản thân còn không biết sao lại phải mất công hỏi lại ta?
Thiên Lân biết hắn không muốn nói, cũng không dây dưa nhiều nữa, lập tức chuyển chủ đề khác, cười tà đạo nói:
- Thiên Tàm, ngươi chắc biết Đằng Long cốc một mực tìm kiếm ngươi, ta lần này ra đây chính là đặc biệt phụ trách thu thập ngươi.
Thiên Tàm hơi biến sắc, hừ giọng nói:
- Ngươi muốn dọa nạt ta, đáng tiếc phương pháp đã sai lầm rồi.
Thiên Lân cười nói:
- Ta biết dọa không được ngươi, vì thế ta dự tính tự mình ra tay bắt ngươi đem về.
Thân thể tiến lên, vẻ mặt Thiên Lân mất đi nụ cười, khí thế cả người như núi đè, khiến cho người ta cảm thấy áp lực to lớn. Thiên Tàm có phần bất ngờ, không nghĩ được Thiên Lân lại thật sự không đùa, không chút nghĩ ngợi thêm, lóe lên liền lùi lại trăm trượng.
- Muốn chạy hả? Ngươi không thấy như vậy là có phần thất lễ sao?
Trong tiếng chất vấn lạnh lùng, Thiên Lân như bóng với hình, chớp mắt đã xuất hiện cách Thiên Tàm ba thước, tay phải đã đến trước ngực Thiên Tàm. La lên thất thanh, ánh Ma trong mắt Thiên Tàm lóe lên, y liền thi triển công kích tinh thần, ý đồ hất lùi Thiên Lân.
Nhưng Thiên Lân cũng tinh thông Tâm Dục Vô Ngân của Ma tông, hắn đã sớm có phòng bị, tay phải đưa ra đúng lúc ấn vào trên người của Thiên Tàm. Lập tức, thân thể Thiên Tàm run rẩy mãnh liệt, miệng rống to một tiếng, hai tay múa lên nhanh chóng tấn công như điên, va chạm vào tay trái của Thiên Lân. Một tiếng ầm vang lên, thân thể hai người lập tức phân ra hai bên. Thiên Lân lắc lư một lúc, vẻ mặt hơi kinh ngạc, rõ ràng có phần bất ngờ, dường như hắn không ngờ được Thiên Tàm lại mạnh đến như vậy. Bên này, Thiên Tàm đảo người giữa không trung, dùng phương thức xoay tròn để hóa giải lực phản kích mạnh mẽ, sau khi thân thể ổn định rồi, hắn liền giận dữ quát lên:
- Ngươi thật sự muốn giao chiến với ta?
Thiên Lân để ý thái độ của Thiên Tàm, kinh ngạc nói:
- Ngươi dường như không hề muốn giao chiến với ta chút nào?
Thiên Tàm né tránh ánh mắt của Thiên Lân, hừ khẽ nói:
- Ta chỉ niệm chút ơn huệ riêng của ngươi với ta một năm trước, không muốn đả thương ngươi chứ hoàn toàn không phải sợ ngươi.
Thiên Lân chất vấn:
- Phải vậy chăng? Nếu là như vậy, ngươi có thể không cần lưu tình, thể hiện hết bản lĩnh của ngươi ra cho ta xem thế nào.
Thiên Tàm vừa kinh hãi vừa tức giận nói:
- Trước đây ngươi không phải như vậy.
Thiên Lân tự phụ đáp:
- Đó bởi vì trước đây ta nhạt mùi danh lợi. Hiện nay ta đã lập chí muốn dương danh thiên hạ, vì thế dự tính trước hết bắt ngươi để khai đao. Đến đây, nghe nói Thiên Tàm giỏi nhất là phòng ngự, ta hôm nay muốn đến thử coi thế nào.
Tay trái chắp sau lưng, tay phải đưa ngang, Thiên Lân toàn thân khí thế kinh người, điều này khiến Thiên Tàm và Tây Bắc Cuồng Đao đều cảm giác rõ ràng sự biến hóa của Thiên Lân. Trầm ngâm một lúc, Thiên Tàm phát hiện bản thân lúc này có chút sợ hãi Thiên Lân, điều này khiến hắn vừa kinh hãi vừa tức giận, liền chọn phương án lý trí là rời đi. Thấy vậy, Tây Bắc Cuồng Đao có phần bất ngờ, Thiên Tàm lại sợ Thiên Lân chăng? Điều này không có khả năng. Bởi theo nhận định của Tây Bắc Cuồng Đao, thuần về tu vi mà nói, Thiên Lân còn chưa bằng Thiên Tàm, sao lần này Thiên Tàm lại chọn phương án bỏ chạy?
Điểm này, Thiên Lân cũng không biết, vì thế hắn lập tức truy kích, dự tính làm rõ chuyện này. Như vậy, Thiên Tàm và Thiên Lân đồng thời biến mất, ở chỗ đó chỉ còn lại Tây Bắc Cuồng Đao mà thôi.
- Rất trấn tĩnh, không nhìn ra ngươi còn rất tự phụ đó. Nhưng ngươi còn chưa biết, ngươi còn có thể sống được bao lâu chăng ?
Ngọc Tâm lạnh lùng đáp:
- Đó là chuyện của ta, không liên quan gì đến ngươi.
Quỷ Vu có phần tức giận, hừ giọng nói:
- Không cần phải mạnh miệng, trời cũng đã sớm cho ngươi chỉ được thêm sáu ngày sống nữa, lẽ nào ngươi lại không oán hận?
Ngọc Tâm trừng Quỷ Vu một cái, phản bác lại:
- Ngươi bộ dáng như vậy chắc chắn là người hận đời, hận cả thiên hạ rồi?
Quỷ Vu quát lên:
- Lớn gan, không ngờ dám nói với ta như vậy, thế thì ta sẽ giảm bớt của ngươi hai ngày tuổi, để ngươi sống không đến ngày hôm đó.
Ngọc Tâm lạnh lùng nói:
- Ngươi dám.
Quỷ Vu cười như điên cuồng, nói:
- Ta không dám? Quả thật là đáng cười.
- Quỷ Vu, ngươi quên mất ước định của chúng ta rồi.
Thanh âm đột nhiên xuất hiện trong gió tuyết đang rơi khiến tiếng cười của Quỷ Vu đột ngột dừng lại, lão quay đầu lại nhìn.
Dưới màn đêm, một hình bóng trắng như tuyết đang đứng trên một ngọn núi cách ngoài vài dặm, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía này. Thấy vậy, Quỷ Vu âm hiểm đáp:
- Vong Trần, ngươi xem ra rất quan tâm đến cô ta. Nhưng ngươi cũng không thay đổi được số mệnh định sẵn của cô ta.
Từ xa xa, bóng trắng đó dường như nghe được câu nói của Quỷ Vu, điềm nhiên trả lời:
- Quỷ Vu, vận mạng đã sớm định rồi, ý trời khó đoán được, ngươi chớ nên cao hứng quá sớm.
Quỷ Vu cười ha hả đáp:
- Trời đã sáng rồi, tình thế Băng Nguyên lại chuyển biến xấu thêm bước nữa. Đợi khi con rùa khổng lồ ẩn dưới mặt đất xuất hiện, lúc đó mọi thứ đều sẽ thay đổi hết.
Trong gió tuyết, bóng trắng trả lời:
- Nếu là như vậy, sao ngươi còn phải nhọc sức tự mình đến đây một chuyến làm gì?
Quỷ Vu kỳ bí hừ giọng nói:
- Ta bất quá là hơi cao hứng, muốn chia sẻ một chút vui vẻ trong tương lai trước thôi.
Bóng trắng châm chọc:
- Ngươi thấy câu này có thể khiến người ta tin phục chăng?
Quỷ Vu hơi tức giận, quát lên:
- Không tin thì cứ đến, chúng ta đi nhìn xem.
Nói rồi ánh đen lóe lên, Quỷ Vu trong chốc lát đã không còn thấy nữa.
Bóng trắng trầm ngâm một lúc, nói với Ngọc Tâm:
- Quay về đi, đến lúc gặp thì ai cũng không tránh được.
Ngọc Tâm không nói gì cả, cứ yên yên lặng lặng đứng ở đó, nhớ lại những lời Quỷ Vu vừa nói với mình. Trời sáng rồi thì bản thân chỉ còn lại cuộc sống sáu ngày, lẽ nào lời nguyền năm xưa thật sự không có biện pháp có thể hóa giải được?
Bầu trời, hoa tuyết dần dần lớn lên rồi. Không biết từ lúc nào, Ngọc Tâm đã đi mất, bóng trắng cũng biến mất, chỉ còn lại tuyết trắng đầy trời cùng với cái lạnh lẽo thấu xương ẩn chứa trong vẻ đẹp thuần trắng toát.
Sáng sớm, trời vừa hết bóng tối, Thiên Lân đã xuất hiện trên đỉnh Thiên Nữ phong, vẻ mặt nở nụ cười hút hồn, chăm chú nhìn về phía Tây Bắc. Đêm qua, Thiên Lân cả đêm không hề ngủ nghỉ, đặt hết tâm tư vào trong việc tu luyện, kết quả một đêm được hắn thu hoạch không ít. Trước hết, những pháp quyết mẹ hắn Điệp Mộng truyền cho đêm hôm trước, Thiên Lân đã hoàn toàn nắm vững. Thứ đến, Não Vực Nguyên Châu trong não Thiên Lân đang phát sinh biến hóa thần kỳ, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến tu vi của Thiên Lân. Thứ ba, Linh Phách trong cơ thể của Thiên Lân qua một đêm tu luyện thì càng tỏ ra sinh động, điều này khiến hắn phát sinh mẫn cảm hơn nữa với sự vật bên ngoài, có cái nhìn mới mẻ với vạn vật trời đất.
Từ lúc này, băng tuyết bốn bề đối với Thiên Lân phảng phất như có sinh mệnh, Thiên Lân có thể cảm nhận được sự tồn tại của bọn chúng, cảm ứng được sự biến hóa của bọn chúng, cho dù bên dưới tầng băng đến cả chục trượng chỉ có một vết nứt nhỏ, Thiên Lân cũng có thể hoàn toàn biết được. Cảm giác này kỳ diệu vô cùng, cũng quái dị vô cùng. Thiên Lân bản tính coi thường mọi thứ, lại cũng không thể không thấy kinh hãi. Trong đầu Thiên Lân lóe lên ý nghĩ, nếu như Linh Phách có được sức mạnh cảm nhận nhạy bén như vậy, thì nó có năng lực công kích hay không đây?
Điểm này chỉ là do Thiên Lân cao hứng nhất thời suy nghĩ, hắn còn chưa từng thử qua, cũng chưa tìm được đối tượng và cơ hội thích hợp, vì thế tạm thời đây chỉ là một ý niệm mà thôi. Đột nhiên, nụ cười Thiên Lân ngây ra, sau đó khôi phục lại nguyên dạng, trong não hiện lên một nhóm hình ảnh mô tả một người đàn ông trung niêm đang ở trên tầng không một khe núi băng, người này đang quan sát tình hình của đáy cốc bên dưới. Thông qua hình ảnh phóng to, khuôn mặt của người đàn ông trung niên đã hiện lên rõ ràng, hắn chính là Tây Bắc Cuồng Đao. Hiểu được tình hình này rồi, Thiên Lân bay xuống, quay vào trong Chức Mộng động, nói với Hoa Hồng và Mẫu Đơn vừa tỉnh giấc:
- Ta hôm nay có chuyện phải làm, các nàng nhớ cẩn thận cho an toàn, nếu như gặp nguy hiểm thì chạy đến Đằng Long cốc, cao thủ nơi đó không ít.
Mẫu Đơn cười đáp:
- Ngươi không cần để ý đến bọn ta, ngươi mới cần chú ý đến an toàn của bản thân.
Thiên Lân bật cười kỳ dị, đầy tự tin trả lời:
- Nhìn đây, bắt đầu từ ngày hôm nay, ta sẽ từng bước đi đến mục tiêu định sẵn của mình. Không bao lâu nữa, ta có thể dương danh thiên hạ.
Hoa Hồng nói:
- Ngươi phải nhớ kỹ những lời ngươi nói hôm nay, nếu làm không được gì, coi chừng chúng ta sẽ chọc quê ngươi đó.
Thiên Lân cười to, đáp lời:
- Yên tâm đi, ta nói được là làm được. Được rồi, ta đi trước đây.
Dứt lời, quanh thân Thiên Lân lóe lên ánh bạc, cả người chớp mắt đã biến mất. Một chốc sau, Thiên Lân xuất hiện trên không trung của một khe núi băng, khiến cho Tây Bắc Cuồng Đao cách đó vài trượng bất ngờ, vọt miệng nói:
- Thì ra là ngươi.
Thiên Lân cười đáp:
- Chính là ta. Khiến cho ngươi giật mình phải không?
Tây Bắc Cuồng Đao đánh giá Thiên Lân một lúc, gật đầu trả lời:
- Ngươi đừng nói, biến hóa của ngươi thật sự khiến người ta phải cảm thấy kinh ngạc.
Nghe vậy bật cười, Thiên Lân đưa mắt nhìn xuống dưới chân, đợi sau khi nhìn rõ rồi, vẻ mặt Thiên Lân hơi biến, nụ cười dừng lại rồi từ từ biến mất.
- Sao lại như thế này?
Thiên Lân không kịp suy nghĩ vọt miệng hỏi liền. Tây Bắc Cuồng Đao trầm ngâm đáp:
- Phỏng chừng điều này có liên quan đến động đất hai ngày trước.
Thiên Lân không nói gì cả, nhìn đáy khe băng đã nứt ra, nước tuyết tan đã tích không ít, đang ở trạng thái mềm dần, phỏng chừng không bao lâu nữa, nơi này cũng biến thành một cái hồ. Tây Bắc Cuồng Đao liếc Thiên Lân, tự nói:
- Nếu như tuyết ở Băng Nguyên đều tan chảy, tình trạng này sẽ như thế nào đây?
Thiên Lân trầm giọng nói:
- Không dám tưởng tượng ra vậy.
Tây Bắc Cuồng Đao gật đầu nói:
- Đúng thế, nếu thật sự như vậy, đúng là không dám tưởng tượng được. Nhưng ta đoán chừng, hiện tượng này chỉ là tạm thời, có liên quan đến chấn động của mặt đất.
Thiên Lân thôi nhìn, hỏi dò;
- Ngươi hiện nay dự tính thế nào?
Tây Bắc Cuồng Đao nghi hoặc nói:
- Ngươi muốn nói về phương diện đó?
Thiên Lân đáp:
- Về phương diện ngươi đang quan tâm.
Tây Bắc Cuồng Đao trầm ngâm một lúc, khẽ nói:
- Ta không suy nghĩ quá nhiều, chỉ đang muốn hiểu một chút, thật ra đằng sau chuyện Băng Nguyên có ẩn chứa huyền bí nào đây.
Thiên Lân vẻ mặt kỳ dị đáp:
- Có một số chuyện không biết lại tốt hơn là biết.
Tây Bắc Cuồng Đao phản bác lại:
- Đó là người biết rồi mới nói như vậy, ngươi không biết trước sau đều đi tìm chân tướng.
Thiên Lân cười cười, không nói nhiều, quay đầu nhìn chung quanh, một luồng khí tức quen thuộc khiến hắn chú ý.
Bật cười nho nhã, Thiên Lân nói:
- Thiên Tàm đến rồi.
Tây Bắc Cuồng Đao ánh mắt hơi biến, nhưng không hề quá kinh ngạc, chỉ tùy ý quay người lại chăm chú nhìn về phía xa xăm. Rất nhanh, Thiên Tàm từ trong gió tuyết bay đến, khi thấy được Thiên Lân, Thiên Tàm đột nhiên thất thanh vọt miệng la lên;
- Ngươi … Ngươi … không ngờ … không ngờ …
Thiên Lân hơi ngạc nhiên, nhìn từ trên xuống dưới bản thân một chút. Toàn thân dường như không có gì không ổn, sao Thiên Tàm lại kinh ngạc như vậy?
Ngửng đầu lên, Thiên Lân nhìn Thiên Tàm, nghi hoặc nói:
- Ta thế nào?
Thiên Tàm lúc này đã bình tĩnh trở lại nhiều rồi, thấy Thiên Lân hỏi lại, hơi trầm ngâm một chút rồi trả lời:
- Không có gì, ta chỉ thấy thay đổi của ngươi quá lớn, khiến ta nhất thời khó mà tiếp thu được thôi.
Thiên Lân thấy trong lúc Thiên Tàm nói thì ánh mắt lấp lánh, trong lòng liền nghi ngờ, tiếp tục hỏi:
- Biến hóa quá lớn? Trên người ta nếu có biến hóa thế nào, sao ta lại không biết được?
Thiên Tàm lúc này đã hoàn toàn trấn tĩnh, bật cười ha hả đáp:
- Ngươi có biến hóa thế nào thì bản thân còn không biết sao lại phải mất công hỏi lại ta?
Thiên Lân biết hắn không muốn nói, cũng không dây dưa nhiều nữa, lập tức chuyển chủ đề khác, cười tà đạo nói:
- Thiên Tàm, ngươi chắc biết Đằng Long cốc một mực tìm kiếm ngươi, ta lần này ra đây chính là đặc biệt phụ trách thu thập ngươi.
Thiên Tàm hơi biến sắc, hừ giọng nói:
- Ngươi muốn dọa nạt ta, đáng tiếc phương pháp đã sai lầm rồi.
Thiên Lân cười nói:
- Ta biết dọa không được ngươi, vì thế ta dự tính tự mình ra tay bắt ngươi đem về.
Thân thể tiến lên, vẻ mặt Thiên Lân mất đi nụ cười, khí thế cả người như núi đè, khiến cho người ta cảm thấy áp lực to lớn. Thiên Tàm có phần bất ngờ, không nghĩ được Thiên Lân lại thật sự không đùa, không chút nghĩ ngợi thêm, lóe lên liền lùi lại trăm trượng.
- Muốn chạy hả? Ngươi không thấy như vậy là có phần thất lễ sao?
Trong tiếng chất vấn lạnh lùng, Thiên Lân như bóng với hình, chớp mắt đã xuất hiện cách Thiên Tàm ba thước, tay phải đã đến trước ngực Thiên Tàm. La lên thất thanh, ánh Ma trong mắt Thiên Tàm lóe lên, y liền thi triển công kích tinh thần, ý đồ hất lùi Thiên Lân.
Nhưng Thiên Lân cũng tinh thông Tâm Dục Vô Ngân của Ma tông, hắn đã sớm có phòng bị, tay phải đưa ra đúng lúc ấn vào trên người của Thiên Tàm. Lập tức, thân thể Thiên Tàm run rẩy mãnh liệt, miệng rống to một tiếng, hai tay múa lên nhanh chóng tấn công như điên, va chạm vào tay trái của Thiên Lân. Một tiếng ầm vang lên, thân thể hai người lập tức phân ra hai bên. Thiên Lân lắc lư một lúc, vẻ mặt hơi kinh ngạc, rõ ràng có phần bất ngờ, dường như hắn không ngờ được Thiên Tàm lại mạnh đến như vậy. Bên này, Thiên Tàm đảo người giữa không trung, dùng phương thức xoay tròn để hóa giải lực phản kích mạnh mẽ, sau khi thân thể ổn định rồi, hắn liền giận dữ quát lên:
- Ngươi thật sự muốn giao chiến với ta?
Thiên Lân để ý thái độ của Thiên Tàm, kinh ngạc nói:
- Ngươi dường như không hề muốn giao chiến với ta chút nào?
Thiên Tàm né tránh ánh mắt của Thiên Lân, hừ khẽ nói:
- Ta chỉ niệm chút ơn huệ riêng của ngươi với ta một năm trước, không muốn đả thương ngươi chứ hoàn toàn không phải sợ ngươi.
Thiên Lân chất vấn:
- Phải vậy chăng? Nếu là như vậy, ngươi có thể không cần lưu tình, thể hiện hết bản lĩnh của ngươi ra cho ta xem thế nào.
Thiên Tàm vừa kinh hãi vừa tức giận nói:
- Trước đây ngươi không phải như vậy.
Thiên Lân tự phụ đáp:
- Đó bởi vì trước đây ta nhạt mùi danh lợi. Hiện nay ta đã lập chí muốn dương danh thiên hạ, vì thế dự tính trước hết bắt ngươi để khai đao. Đến đây, nghe nói Thiên Tàm giỏi nhất là phòng ngự, ta hôm nay muốn đến thử coi thế nào.
Tay trái chắp sau lưng, tay phải đưa ngang, Thiên Lân toàn thân khí thế kinh người, điều này khiến Thiên Tàm và Tây Bắc Cuồng Đao đều cảm giác rõ ràng sự biến hóa của Thiên Lân. Trầm ngâm một lúc, Thiên Tàm phát hiện bản thân lúc này có chút sợ hãi Thiên Lân, điều này khiến hắn vừa kinh hãi vừa tức giận, liền chọn phương án lý trí là rời đi. Thấy vậy, Tây Bắc Cuồng Đao có phần bất ngờ, Thiên Tàm lại sợ Thiên Lân chăng? Điều này không có khả năng. Bởi theo nhận định của Tây Bắc Cuồng Đao, thuần về tu vi mà nói, Thiên Lân còn chưa bằng Thiên Tàm, sao lần này Thiên Tàm lại chọn phương án bỏ chạy?
Điểm này, Thiên Lân cũng không biết, vì thế hắn lập tức truy kích, dự tính làm rõ chuyện này. Như vậy, Thiên Tàm và Thiên Lân đồng thời biến mất, ở chỗ đó chỉ còn lại Tây Bắc Cuồng Đao mà thôi.
/1040
|