Lơ lửng giữa không trung, Dao Quang quan sát vị khách không mời mà đến trên mặt đất, khuôn mặt hơi tươi cười. Từ lúc rời khỏi Đằng Long cốc, Bát Bảo đã tỏ ra xao động không ngừng, dẫn Dao Quang chạy thẳng đến nơi này, kết quả gặp được Bát Trảo bộ lạc trong nhóm Lục Sinh Dị Hình bộ lạc của Hắc Ngục sâm lâm, hai bên thấy mặt đã thù hằn nhau, rõ ràng đã có mấy phần thù địch trời sinh.
Đánh giá ba con nhện khổng lồ, Dao Quang trong lòng hơi bất ngờ, con quái thú khổng lồ như vậy, trước đây chàng cũng chưa từng nghĩ có được, hiện nay lại gặp ở nơi cực lạnh vùng Băng Nguyên, điều này sao không khiến cho chàng phải kinh ngạc.
Trên mặt đất, ba con nhện khổng lồ phiền muộn vô cùng, bọn chúng cảm ứng được khí tức của Bát Bảo, trong lòng có ít nhiều khiếp sợ, còn có mấy phần nôn nóng. Trong tình hình bình thường, cao thủ của bộ lạc Bát Trảo đều chọn cách né tránh. Nhưng hiện nay đang ở Băng Nguyên, không nơi né tránh, bọn chúng chỉ còn có khả năng đứng yên bất động, chuẩn bị giằng co với Bát Bảo.
Dường như hiểu được tâm lý của ba con nhện khổng lồ, Bát Bảo đột nhiên rống nhẹ một tiếng, mang Dao Quang từ trên không bay thẳng xuống, tiến gần đến ba con nhện. Kêu lên một tiếng quái dị, tộc trưởng Hắc Sắc Quỷ Trảo của bộ lạc Bát Trảo nhanh chóng lùi lại, con mắt khổng lồ toát ra vẻ cảnh giác và phẫn nộ. Phía sau, hai con nhện còn lại nóng nảy rống to quái lạ, liên tục múa những móng vuốt sắc bén, hệt như đang cảnh cáo Bát Bảo, không cho nó tiến tới quá gần.
Thấy vậy, Dao Quang cười nói:
- Bát Bảo, xem ra đầu ngươi không lớn, mặt lại không nhỏ, bọn chúng đều rất sợ ngươi đó.
Bát Bảo kêu khe khẽ, dường như có chút kiêu ngạo, toàn thân lấp lánh ánh sáng không ngừng. Dao Quang cười cười, hỏi lại:
- Bát Bảo, ngươi có thể thu thập bọn chúng được không?
Bát Bảo kêu nho nhỏ mấy tiếng, thời gian hơi dài, dường như đang đối thoại với Dao Quang.
Chân mày nhướng lên, Dao Quang trầm ngâm nói:
- Xem ra ba con quái xấu xá này cũng không có bản lĩnh gì lớn, có giá trị sử dụng nào chăng?
Bát Bảo kêu khẽ mấy tiếng, thể hiện hồi đáp khẳng định.
Dao Quang nói:
- Nếu như vậy, trước tiên hãy lưu bọn chúng lại, chúng ta bắt đầu bước kế tiếp của kế hoạch.
Bát Bảo kêu khẽ một tiếng, thân thể loáng lên liền đi mất, chốc lát đã không còn thấy nữa. Trên mặt đất, Hắc Sắc Quỷ Trảo hơi kinh ngạc, lão không hiểu được ý đồ của Bát Bảo, lập tức dẫn hai tộc nhân chọn một phương hướng tùy tiện để bỏ đi. Lúc này, Bát Bảo đột nhiên xuất hiện, từ xa xa đi theo ba con nhện, quan sát hướng đi của chúng.
Trên đường vội vàng, tốc độ của Hắc Sắc Quỷ Trảo vô cùng kinh người, hệt như đang bay lượn sát đất, so với người tu đạo tầm thường còn muốn nhanh hơn vài phần. Trên không trung, gió tuyết không ngừng. Ba con nhện không thèm để ý chút nào, sau khi đi liên tục bảy tám chục dặm liền có một vực núi hẹp trước mắt ngăn bọn chúng lại.
Nhìn thật cẩn thận, nơi đây là một vực núi hẹp lớn dài đến vài dặm, rộng chừng hai trăm trượng, trực tiếp cắt đứt đường đi. Nhưng đối với dị thú như Hắc Sắc Quỷ Trảo, chỉ đơn thuần là một vực sâu như vậy có thật sự ngăn được sự tiến lên của chúng chăng? Ý niệm này vừa lóe qua đầu của Dao Quang, một chốc sau hắn đã biết được đáp án, té ra trong nơi sâu thẳm của vực sâu này lại có điểm huyền diệu khác.
Trên mặt đất, ba con nhện tiếp tục tiến lên, trực tiếp bò trên vách đá dựng đứng mà đi xuống, nhắm thẳng đến đáy của vực sâu. Bát Bảo dẫn Dao Quang đến trên không trung của vực sâu, liếc qua liền thấy ở đáy vực đang tụ tập không ít người, tất cả đứng thành một vòng tròn, ở giữa vây phủ một người toàn thân lấp lánh, hình dáng tương tự một đứa trẻ.
Hơi kinh ngạc, Dao Quang nói với Bát Bảo:
- Ngươi ở nơi này để đề phòng Huyết Linh Nhục Chi đó từ dưới bay lên bỏ chạy, ta xuống gặp những người đó.
Bát Bảo kêu khẽ một tiếng sau đó ẩn mình đi.
Dao Quang nhẹ nhàng hạ xuống đến đáy của khe núi sâu.
Ở đó, người thú hỗn tạp, chính tà đối lập.
Ở đó có Tân Nguyệt và Phỉ Vân của Đằng Long cốc, Bạch Đầu Thiên Ông của Ngũ Sắc Thiên Vực, bộ lạc Phi Viên, bộ lạc Bát Trảo, bộ lạc Hồng Vũ của Hắc Ngục sâm lâm cùng với Thiên Tàm, Ứng Thiên Cừu và Tỏa Hồn.
Hạ xuống bên cạnh Tân Nguyệt, Dao Quang liếc mọi người có mặt ở đó, ánh mắt dừng lại tại Huyết Linh Nhục Chi cất tiếng hỏi:
- Các vị làm sao phát hiện được Nhục Chi?
Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:
- Ta trước hết phát hiện được bốn con khỉ có cánh lớn, sau đó theo dấu bọn chúng đến nơi này, lúc đó Tỏa Hồn và Nhục Chi đã ở đây rồi, hai bên đang đối chọi không ngừng. Còn những người khác đều tới đây sau đó.
Bên cạnh, Phỉ Vân nói:
- Ta đi theo Thiên Tàm đến đây, tên quỷ đó vô cùng tà môn, dường như biết được rất nhiều chuyện nên trực tiếp tìm thẳng đến đây.
Dao Quang liếc Bạch Đầu Thiên Ông, cười nhẹ nói:
- Lúc này nếu như ra tay tiêu diệt địch nhân Ngũ Sắc Thiên Vực thì có thể nói là chúng ta chiếm ưu thế rất lớn.
Tân Nguyệt hỏi:
- Làm như vậy thì cuối cùng sẽ khiến ai được lợi đây?
Phỉ Vân nói:
- Ta đoán chính là hai tên quỷ Thiên Tàm và Ứng Thiên Cừu được lợi, điều này không ổn cho chúng ta.
Dao Quang nhìn Ứng Thiên Cừu, nghi hoặc nói:
- Hắn chính là đệ tử của Ma Thần tông chủ Bạch Vân Thiên, tinh thông Lục Hồn kiếm quyết và Phong Ma Tang Tâm quyết phải không?
Tân Nguyệt trả lời:
- Chính là người này, hắn vô cùng âm hiểm.
Dao Quang hơi cau mày, trầm ngâm nói:
- Khí tức trên người hắn có chút quỷ dị, phải nhanh chóng giải quyết dứt điểm, nếu không chắc chắn là để lại họa hại.
Phỉ Vân nói:
- Hiện nay không phải lúc, chiếm lấy Huyết Linh Nhục Chi mới là quan trọng.
Ở tại chỗ, Bạch Đầu Thiên Ông, Thiên Tàm, Ứng Thiên Cừu đều có phần cảnh giác, rõ ràng thực lực của Dao Quang khiến bọn họ bị uy hiếp rất lớn. Còn đối với những con thú lạ từ Hắc Ngục sâm lâm, ngoại trừ ba con nhện của bộ lạc Bát Trảo có điều bất an ra, bộ lạc Phi Viên và Hồng Vũ đều là nghé con mới đẻ không sợ cọp, căn bản không để ý đến việc Dao Quang đến, toàn tâm toàn ý chăm chú Huyết Linh Nhục Chi.
Tròng mắt đảo tròn, Huyết Linh Nhục Chi quan sát tình hình chung quanh, sau khi Dao Quang hiện thân, nó có ngẩng đầu nhìn lên không trung, rõ ràng đã phát giác được có sự tồn tại của Bát Bảo. Nhưng cử động của Huyết Linh Nhục Chi rất khác thường, nó sớm có thể bỏ chạy, nhưng nó lại cứ mãi trì hoãn, thật ra đây là vì chuyện gì? Đối với điểm này, một bộ phận người có mặt ở đây đã sơ ý bỏ qua, còn một bộ phận khác lại cho là Huyết Linh Nhục Chi không nơi bỏ chạy nên mới ra như vậy. Nhưng kết quả có thật như bọn họ suy nghĩ không?
Trong lúc trầm tư, Thiên Tàm đột nhiên quay đầu liếc về phía Tây, hành động này tuy có vẻ tùy tiện nhưng lại khiến cho Dao Quang và Bạch Đầu Thiên Ông chú ý đến.
Quan sát cẩn thận, Dao Quang vẻ mặt xuất hiện một chút lạnh lùng, nhắc nhở:
- Cẩn thận, lại có người đến gần.
Tân Nguyệt vẻ mặt không thay đổi, điềm nhiên liếc về phía Tây, chỉ thấy một bóng người đang bay lại nhanh như người vươn dài ra, qua nơi nào đều để lại dấu vết rõ ràng. Lúc này, từ một phương hướng khác, một bóng người âm thầm như ma quỷ bay đến, bóng ấy dùng tốc độ nhanh đến kinh hoàng đang chụp thẳng về phía Huyết Linh Nhục Chi.
Biến cố bất ngờ như vậy khiến không ít người tại chỗ cảm thấy kinh ngạc, ào ạt có những phản ứng khác nhau. Trong đó, Tỏa Hồn là tức giận nhất, lập tức hóa thân thành kiếm bắn thẳng đến bóng âm u kia. Huyết Linh Nhục Chi thấy vậy, toàn thân ánh nhạt lóe lên, vào ngay khi Tỏa hồn mới dời kiếm khí, thân thể chia thành ba bỏ chạy theo ba phương hướng khác nhau.
Kể từ đó, mọi người có mặt ai nấy truy kích, chỉ có Thiên Tàm đứng yên bất động, trong ánh mắt lóa lên ánh sáng kỳ lạ. Dao Quang và Phỉ Vân cùng truy đuổi theo một phân thân, cùng đi theo còn có một cao thủ của bộ lạc Phi Viên và một cao thủ của bộ lạc Hồng Vũ. Bạch Đầu Thiên Ông và tộc trưởng Đằng Phi của Phi Viên bộ lạc, tộc trưởng Hồng Lăng của Hồng Vũ bộ lạc đuổi theo một phân thân khác, cả ba tốc độ kinh người, chớp mắt đã đi xa rồi. Còn lại Tân Nguyệt, Ứng Thiên Cừu và Trương Phàm vừa mới đến kịp cùng với những cao thủ còn lại của Hắc Ngục sâm lâm đều chọn lựa truy đuổi theo phân thân thứ ba.
Còn về Tỏa Hồn, hắn đang giao chiến với bóng âm u kia, khi phát giác Huyết Linh Nhục Chi đã biến mất mới gào giận một tiếng, truy đuổi theo phương hướng mấy người Tân Nguyệt biến mất. Còn bóng âm u mới xuất hiện chính là Phong U của Cửu U nhất mạch, lần này cũng đến vì Huyết Linh Nhục Chi, tự nhiên là vội vàng theo sát Tỏa Hồn, chỉ chớp mắt đã đi xa rồi.
Nhìn mọi người rời đi, Thiên Tàm vẻ mặt xuất hiện một nụ cười kỳ quái, nhẹ giọng nói:
- Ra đi, những người đó đều đã lầm mưu đi rồi.
Ánh nhạt lóe lên, Huyết Linh Nhục Chi đột ngột xuất hiện, ánh mắt kinh dị nhìn Thiên Tàm, dùng thanh âm mềm mại hỏi lại:
- Ngươi làm sao biết ta còn ẩn núp nơi này?
Thiên Tàm điềm nhiên nói:
- Ngưng Nguyên Phân Thân thuật là tuyệt kỹ giữ mạng của Linh Ảnh Ngọc Thỏ, ngươi lừa được người khác chứ đừng hòng lừa được Thiên Tàm ta.
Huyết Linh Nhục Chi nghe vậy thất kinh la lên:
- Ngươi chính là Thiên Tàm? Ta sao lại không cảm ứng được khí tức Thiên Tàm trên người của ngươi?
Thiên Tàm cười đáp:
- Đó là ta cố ý thu lại vì không muốn kinh động đến ngươi. Lần này ngươi đến Băng Nguyên dường như đang tìm kiếm gì đó, có thể cho ta biết được không?
Huyết Linh Nhục Chi lắc đầu trả lời:
- Không thể.
Thiên Tàm đáp:
- Vì sao như vậy?
Huyết Linh Nhục Chi trả lời:
- Bởi vì tâm của ngươi không tinh khiết.
Thiên Tàm cười lớn nói:
- Tâm của ta không tinh khiết? Lẽ nào trên thế gian thật sự có người tâm tinh khiết chăng?
Huyết Linh Nhục Chi trả lời:
- Có, người đó ở quanh đây.
Thiên Tàm cau mày nói:
- Đây chính là mục đích đến Băng Nguyên của ngươi?
Huyết Linh Nhục Chi thản nhiên trả lời:
- Đây chính là mục đích đến Băng Nguyên của ta.
Thiên Tàm cười nói:
- Đáng tiếc thật, mục đích này của ngươi sẽ không có cơ hội hoàn thành rồi.
Đánh giá ba con nhện khổng lồ, Dao Quang trong lòng hơi bất ngờ, con quái thú khổng lồ như vậy, trước đây chàng cũng chưa từng nghĩ có được, hiện nay lại gặp ở nơi cực lạnh vùng Băng Nguyên, điều này sao không khiến cho chàng phải kinh ngạc.
Trên mặt đất, ba con nhện khổng lồ phiền muộn vô cùng, bọn chúng cảm ứng được khí tức của Bát Bảo, trong lòng có ít nhiều khiếp sợ, còn có mấy phần nôn nóng. Trong tình hình bình thường, cao thủ của bộ lạc Bát Trảo đều chọn cách né tránh. Nhưng hiện nay đang ở Băng Nguyên, không nơi né tránh, bọn chúng chỉ còn có khả năng đứng yên bất động, chuẩn bị giằng co với Bát Bảo.
Dường như hiểu được tâm lý của ba con nhện khổng lồ, Bát Bảo đột nhiên rống nhẹ một tiếng, mang Dao Quang từ trên không bay thẳng xuống, tiến gần đến ba con nhện. Kêu lên một tiếng quái dị, tộc trưởng Hắc Sắc Quỷ Trảo của bộ lạc Bát Trảo nhanh chóng lùi lại, con mắt khổng lồ toát ra vẻ cảnh giác và phẫn nộ. Phía sau, hai con nhện còn lại nóng nảy rống to quái lạ, liên tục múa những móng vuốt sắc bén, hệt như đang cảnh cáo Bát Bảo, không cho nó tiến tới quá gần.
Thấy vậy, Dao Quang cười nói:
- Bát Bảo, xem ra đầu ngươi không lớn, mặt lại không nhỏ, bọn chúng đều rất sợ ngươi đó.
Bát Bảo kêu khe khẽ, dường như có chút kiêu ngạo, toàn thân lấp lánh ánh sáng không ngừng. Dao Quang cười cười, hỏi lại:
- Bát Bảo, ngươi có thể thu thập bọn chúng được không?
Bát Bảo kêu nho nhỏ mấy tiếng, thời gian hơi dài, dường như đang đối thoại với Dao Quang.
Chân mày nhướng lên, Dao Quang trầm ngâm nói:
- Xem ra ba con quái xấu xá này cũng không có bản lĩnh gì lớn, có giá trị sử dụng nào chăng?
Bát Bảo kêu khẽ mấy tiếng, thể hiện hồi đáp khẳng định.
Dao Quang nói:
- Nếu như vậy, trước tiên hãy lưu bọn chúng lại, chúng ta bắt đầu bước kế tiếp của kế hoạch.
Bát Bảo kêu khẽ một tiếng, thân thể loáng lên liền đi mất, chốc lát đã không còn thấy nữa. Trên mặt đất, Hắc Sắc Quỷ Trảo hơi kinh ngạc, lão không hiểu được ý đồ của Bát Bảo, lập tức dẫn hai tộc nhân chọn một phương hướng tùy tiện để bỏ đi. Lúc này, Bát Bảo đột nhiên xuất hiện, từ xa xa đi theo ba con nhện, quan sát hướng đi của chúng.
Trên đường vội vàng, tốc độ của Hắc Sắc Quỷ Trảo vô cùng kinh người, hệt như đang bay lượn sát đất, so với người tu đạo tầm thường còn muốn nhanh hơn vài phần. Trên không trung, gió tuyết không ngừng. Ba con nhện không thèm để ý chút nào, sau khi đi liên tục bảy tám chục dặm liền có một vực núi hẹp trước mắt ngăn bọn chúng lại.
Nhìn thật cẩn thận, nơi đây là một vực núi hẹp lớn dài đến vài dặm, rộng chừng hai trăm trượng, trực tiếp cắt đứt đường đi. Nhưng đối với dị thú như Hắc Sắc Quỷ Trảo, chỉ đơn thuần là một vực sâu như vậy có thật sự ngăn được sự tiến lên của chúng chăng? Ý niệm này vừa lóe qua đầu của Dao Quang, một chốc sau hắn đã biết được đáp án, té ra trong nơi sâu thẳm của vực sâu này lại có điểm huyền diệu khác.
Trên mặt đất, ba con nhện tiếp tục tiến lên, trực tiếp bò trên vách đá dựng đứng mà đi xuống, nhắm thẳng đến đáy của vực sâu. Bát Bảo dẫn Dao Quang đến trên không trung của vực sâu, liếc qua liền thấy ở đáy vực đang tụ tập không ít người, tất cả đứng thành một vòng tròn, ở giữa vây phủ một người toàn thân lấp lánh, hình dáng tương tự một đứa trẻ.
Hơi kinh ngạc, Dao Quang nói với Bát Bảo:
- Ngươi ở nơi này để đề phòng Huyết Linh Nhục Chi đó từ dưới bay lên bỏ chạy, ta xuống gặp những người đó.
Bát Bảo kêu khẽ một tiếng sau đó ẩn mình đi.
Dao Quang nhẹ nhàng hạ xuống đến đáy của khe núi sâu.
Ở đó, người thú hỗn tạp, chính tà đối lập.
Ở đó có Tân Nguyệt và Phỉ Vân của Đằng Long cốc, Bạch Đầu Thiên Ông của Ngũ Sắc Thiên Vực, bộ lạc Phi Viên, bộ lạc Bát Trảo, bộ lạc Hồng Vũ của Hắc Ngục sâm lâm cùng với Thiên Tàm, Ứng Thiên Cừu và Tỏa Hồn.
Hạ xuống bên cạnh Tân Nguyệt, Dao Quang liếc mọi người có mặt ở đó, ánh mắt dừng lại tại Huyết Linh Nhục Chi cất tiếng hỏi:
- Các vị làm sao phát hiện được Nhục Chi?
Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:
- Ta trước hết phát hiện được bốn con khỉ có cánh lớn, sau đó theo dấu bọn chúng đến nơi này, lúc đó Tỏa Hồn và Nhục Chi đã ở đây rồi, hai bên đang đối chọi không ngừng. Còn những người khác đều tới đây sau đó.
Bên cạnh, Phỉ Vân nói:
- Ta đi theo Thiên Tàm đến đây, tên quỷ đó vô cùng tà môn, dường như biết được rất nhiều chuyện nên trực tiếp tìm thẳng đến đây.
Dao Quang liếc Bạch Đầu Thiên Ông, cười nhẹ nói:
- Lúc này nếu như ra tay tiêu diệt địch nhân Ngũ Sắc Thiên Vực thì có thể nói là chúng ta chiếm ưu thế rất lớn.
Tân Nguyệt hỏi:
- Làm như vậy thì cuối cùng sẽ khiến ai được lợi đây?
Phỉ Vân nói:
- Ta đoán chính là hai tên quỷ Thiên Tàm và Ứng Thiên Cừu được lợi, điều này không ổn cho chúng ta.
Dao Quang nhìn Ứng Thiên Cừu, nghi hoặc nói:
- Hắn chính là đệ tử của Ma Thần tông chủ Bạch Vân Thiên, tinh thông Lục Hồn kiếm quyết và Phong Ma Tang Tâm quyết phải không?
Tân Nguyệt trả lời:
- Chính là người này, hắn vô cùng âm hiểm.
Dao Quang hơi cau mày, trầm ngâm nói:
- Khí tức trên người hắn có chút quỷ dị, phải nhanh chóng giải quyết dứt điểm, nếu không chắc chắn là để lại họa hại.
Phỉ Vân nói:
- Hiện nay không phải lúc, chiếm lấy Huyết Linh Nhục Chi mới là quan trọng.
Ở tại chỗ, Bạch Đầu Thiên Ông, Thiên Tàm, Ứng Thiên Cừu đều có phần cảnh giác, rõ ràng thực lực của Dao Quang khiến bọn họ bị uy hiếp rất lớn. Còn đối với những con thú lạ từ Hắc Ngục sâm lâm, ngoại trừ ba con nhện của bộ lạc Bát Trảo có điều bất an ra, bộ lạc Phi Viên và Hồng Vũ đều là nghé con mới đẻ không sợ cọp, căn bản không để ý đến việc Dao Quang đến, toàn tâm toàn ý chăm chú Huyết Linh Nhục Chi.
Tròng mắt đảo tròn, Huyết Linh Nhục Chi quan sát tình hình chung quanh, sau khi Dao Quang hiện thân, nó có ngẩng đầu nhìn lên không trung, rõ ràng đã phát giác được có sự tồn tại của Bát Bảo. Nhưng cử động của Huyết Linh Nhục Chi rất khác thường, nó sớm có thể bỏ chạy, nhưng nó lại cứ mãi trì hoãn, thật ra đây là vì chuyện gì? Đối với điểm này, một bộ phận người có mặt ở đây đã sơ ý bỏ qua, còn một bộ phận khác lại cho là Huyết Linh Nhục Chi không nơi bỏ chạy nên mới ra như vậy. Nhưng kết quả có thật như bọn họ suy nghĩ không?
Trong lúc trầm tư, Thiên Tàm đột nhiên quay đầu liếc về phía Tây, hành động này tuy có vẻ tùy tiện nhưng lại khiến cho Dao Quang và Bạch Đầu Thiên Ông chú ý đến.
Quan sát cẩn thận, Dao Quang vẻ mặt xuất hiện một chút lạnh lùng, nhắc nhở:
- Cẩn thận, lại có người đến gần.
Tân Nguyệt vẻ mặt không thay đổi, điềm nhiên liếc về phía Tây, chỉ thấy một bóng người đang bay lại nhanh như người vươn dài ra, qua nơi nào đều để lại dấu vết rõ ràng. Lúc này, từ một phương hướng khác, một bóng người âm thầm như ma quỷ bay đến, bóng ấy dùng tốc độ nhanh đến kinh hoàng đang chụp thẳng về phía Huyết Linh Nhục Chi.
Biến cố bất ngờ như vậy khiến không ít người tại chỗ cảm thấy kinh ngạc, ào ạt có những phản ứng khác nhau. Trong đó, Tỏa Hồn là tức giận nhất, lập tức hóa thân thành kiếm bắn thẳng đến bóng âm u kia. Huyết Linh Nhục Chi thấy vậy, toàn thân ánh nhạt lóe lên, vào ngay khi Tỏa hồn mới dời kiếm khí, thân thể chia thành ba bỏ chạy theo ba phương hướng khác nhau.
Kể từ đó, mọi người có mặt ai nấy truy kích, chỉ có Thiên Tàm đứng yên bất động, trong ánh mắt lóa lên ánh sáng kỳ lạ. Dao Quang và Phỉ Vân cùng truy đuổi theo một phân thân, cùng đi theo còn có một cao thủ của bộ lạc Phi Viên và một cao thủ của bộ lạc Hồng Vũ. Bạch Đầu Thiên Ông và tộc trưởng Đằng Phi của Phi Viên bộ lạc, tộc trưởng Hồng Lăng của Hồng Vũ bộ lạc đuổi theo một phân thân khác, cả ba tốc độ kinh người, chớp mắt đã đi xa rồi. Còn lại Tân Nguyệt, Ứng Thiên Cừu và Trương Phàm vừa mới đến kịp cùng với những cao thủ còn lại của Hắc Ngục sâm lâm đều chọn lựa truy đuổi theo phân thân thứ ba.
Còn về Tỏa Hồn, hắn đang giao chiến với bóng âm u kia, khi phát giác Huyết Linh Nhục Chi đã biến mất mới gào giận một tiếng, truy đuổi theo phương hướng mấy người Tân Nguyệt biến mất. Còn bóng âm u mới xuất hiện chính là Phong U của Cửu U nhất mạch, lần này cũng đến vì Huyết Linh Nhục Chi, tự nhiên là vội vàng theo sát Tỏa Hồn, chỉ chớp mắt đã đi xa rồi.
Nhìn mọi người rời đi, Thiên Tàm vẻ mặt xuất hiện một nụ cười kỳ quái, nhẹ giọng nói:
- Ra đi, những người đó đều đã lầm mưu đi rồi.
Ánh nhạt lóe lên, Huyết Linh Nhục Chi đột ngột xuất hiện, ánh mắt kinh dị nhìn Thiên Tàm, dùng thanh âm mềm mại hỏi lại:
- Ngươi làm sao biết ta còn ẩn núp nơi này?
Thiên Tàm điềm nhiên nói:
- Ngưng Nguyên Phân Thân thuật là tuyệt kỹ giữ mạng của Linh Ảnh Ngọc Thỏ, ngươi lừa được người khác chứ đừng hòng lừa được Thiên Tàm ta.
Huyết Linh Nhục Chi nghe vậy thất kinh la lên:
- Ngươi chính là Thiên Tàm? Ta sao lại không cảm ứng được khí tức Thiên Tàm trên người của ngươi?
Thiên Tàm cười đáp:
- Đó là ta cố ý thu lại vì không muốn kinh động đến ngươi. Lần này ngươi đến Băng Nguyên dường như đang tìm kiếm gì đó, có thể cho ta biết được không?
Huyết Linh Nhục Chi lắc đầu trả lời:
- Không thể.
Thiên Tàm đáp:
- Vì sao như vậy?
Huyết Linh Nhục Chi trả lời:
- Bởi vì tâm của ngươi không tinh khiết.
Thiên Tàm cười lớn nói:
- Tâm của ta không tinh khiết? Lẽ nào trên thế gian thật sự có người tâm tinh khiết chăng?
Huyết Linh Nhục Chi trả lời:
- Có, người đó ở quanh đây.
Thiên Tàm cau mày nói:
- Đây chính là mục đích đến Băng Nguyên của ngươi?
Huyết Linh Nhục Chi thản nhiên trả lời:
- Đây chính là mục đích đến Băng Nguyên của ta.
Thiên Tàm cười nói:
- Đáng tiếc thật, mục đích này của ngươi sẽ không có cơ hội hoàn thành rồi.
/1040
|