Thiên Lân mỉm cười trả lời, trong lòng lại có phần nghi hoặc, Thải Điệp tiên tử nói luồng khí tức linh dị trên người bản thân lẽ nào là ám chỉ Tầm Duyên?
Nghĩ đến đây, Thiên Lân đáp:
- Khí tức trên người ta có thế nào cũng hoàn toàn không quan trọng, quan trọng chính là hành động đêm nay của các ngươi sẽ mang lại vận rủi đến cho các ngươi.
Quy Bá khinh bỉ đáp:
- Chỉ bằng ngươi, quả thật là lớn lối quá.
Thiên Lân ánh mắt lạnh lại, cất tiếng hỏi:
- Phải vậy không? Thế thì chúng ta thử xem thế nào?
Đằng Phi quát lên:
- Chớ có nói lung tung, hãy chịu chết đi.
Dứt lời, chín con yêu thú bao thành một vòng bắt đầu tiến gần vào trong.
Thiên Lân liếc Ngọc Tâm hỏi lại:
- Nàng muốn trừng phạt bọn chúng thế nào?
Ngọc Tâm điềm đạm đáp:
- Tuyết của Băng Nguyên trong trắng như ngọc, có khả năng che phủ tất cả tội nghiệt.
Thiên Lân trầm ngâm một lúc, khẽ nói:
- Ta hiểu rõ rồi, bây giờ hãy cho bọn chúng biết thế nào là hối hận.
Ngọc Tâm điềm nhiên bật cười, xinh đẹp tuyệt trần khẽ lẩm bẩm:
- Cẩn thận.
Thiên Lân cười đáp:
- Nàng cũng cẩn thận.
Chữ cẩn thận vừa ra khỏi miệng, trong mắt Thiên Lân ánh Ma lóe lên, tinh thần dị lực mật độ cao dùng tần số đến vạn lần chia thành chín luồng bắn thẳng đến bọn Thải Điệp tiên tử, Quy Bá, Đằng Phi tạo nên tập kích khủng khiếp. Thời khắc đó, chín con yêu thú đang chuẩn bị tấn công nhưng bị Thiên Lân nhanh hơn một bước.
Như vậy, khu vực quanh đó vang lên tiếng kêu thảm thiết, công kích tinh thần không thể né tránh liên miên không ngừng, bao trùm một bóng ma lên tâm lý của chín con yêu thú. Lợi dụng thời cơ này, Thiên Lân thúc động Băng Thần quyết, dùng ý niệm cố chấp kiên định vô cùng chỉ trong chớp mắt đã ngưng đọng không gian quanh đó, phong ấn toàn bộ chín con yêu thú vào trong quả cầu băng dày đặc, rồi rơi thẳng ngay xuống đất.
Ngọc Tâm thấy vậy, điềm nhiên nói:
- Xuất kỳ bất ý, thu hiệu quả thần kỳ.
Thiên Lân cười đáp:
- Đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Dứt lời, trước mắt hai người lóe lên bóng người, Tứ Dực thần sứ đột nhiên xuất hiện.
- Thiên Lân, ngươi cũng vì Huyết Linh Nhục Chi mà đến?
Thiên Lân ánh mắt hơi kinh ngạc, thực lực của Tứ Dực thần sứ thì Thiên Lân đã từng biết qua, hắn biết rõ người này khó chọc vào thế nào.
Nhưng hiện nay, đạo xử thế của Thiên Lân đã không còn như trước, lại thêm mối quan hệ với Ngọc Tâm, Thiên Lân lập tức cười lạnh đáp:
- Ngươi thấy sao?
Tứ Dực thần sứ hừ giọng nói:
- Ta hy vọng ngươi tốt nhất là rời đi.
Thiên Lân chất vấn:
- Bởi vì ngươi muốn đoạt lấy Huyết Linh Nhục Chi?
Tứ Dực thần sứ tự phụ đáp:
- Không sai, ngươi rất thông minh.
Thiên Lân liếc Hắc Ma, khích bác:
- Ngươi đoạt lấy Huyết Linh Nhục Chi rồi thế thì vị bên kia tay không trở về rồi.
Tứ Dực thần sứ hừ giọng nói:
- Chớ có sử dụng kế sách, Phong Thần phái ta không sợ Ma Ưng môn của hắn.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Ma Ưng môn? Hắn đến từ vùng biên hoang?
Tứ Dực thần sứ đáp:
- Không sai, hắn tên là Hắc Ma, chính là Ma Ưng môn chủ, sợ là có thù cũ chưa thanh toán với ngươi.
Thiên Lân lãnh đạm nói:
- Đáng tiếc nơi này là Băng Nguyên, không phải là Vực ngoại cũng chẳng là Biên Hoang.
Chỉ trong thời gian nói mấy câu, chín con yêu thú từ Hắc Ngục sâm lâm đã phá vỡ quả cầu băng xông ra, từng con gầm lên giận dữ phóng thẳng đến Thiên Lân.
Liếc các con yêu thú, Thiên Lân đột nhiên bật cười kỳ dị, nói với Tứ Dực thần sứ:
- Ba con hạc khổng lồ này dường như rất nghe lời ngươi, đáng tiếc ngươi lại dẫn bọn chúng đi chịu chết, ngươi không thấy áy náy sao?
Tứ Dực thần sứ kinh ngạc nói:
- Ngươi làm sao biết được quan hệ giữa ta và chúng?
Thiên Lân cười đáp:
- Điều đó hoàn toàn không quan trọng, quan trọng chính là ta dự tính giải quyết chúng trước, để bọn chúng vĩnh viễn lưu lại ở nơi này.
Tứ Dực thần sứ hừ giọng nói:
- Thiên Lân, ngươi tốt nhất là đừng chọc giận ta, nếu không sau này ngươi sẽ hối không kịp.
Thiên Lân lãnh đạm đáp:
- Phải vậy không, thế thì chúng ta ngại gì không thử qua.
Dứt lời, Thiên Lân quay đầu nhìn Ngọc Tâm, êm ái nói:
- Kiếm để ta dùng trước đã, đợi ta diệt mấy con súc sinh đầu dẹp đầy lông này rồi mới trả lại cho nàng.
Ngọc Tâm gật nhẹ, đưa Tàn Tình kiếm cho Thiên Lân.
Nắm chặt kiếm trong tay, Thiên Lân toàn thân khí thế đột biến, cả người tỏ rõ bá khí ngút trời, quát to:
- Đến đây, đêm nay để cho các ngươi biết được rằng, Băng Nguyên không phải là chuyện đùa.
Tứ Dực thần sứ hơi giận nói:
- Thiên Lân, ngươi sẽ hối hận đó.
Dứt lời, Tứ Dực thần sứ đột nhiên lùi lại để nhường không gian cho chín con yêu thú.
Thiên Lân bật cười tà mị, nói với Ngọc Tâm:
- Nàng hãy lùi lại trước đi, ta khiến cho bọn chúng lĩnh giáo qua mùi vị của Băng Nguyên.
Ngọc Tâm y lời lùi lại, ánh mắt thể hiện vài phần quan tâm.
Vây quanh Thiên Lân, Thải Điệp tiên tử, Đằng Phi, Quy Bá đều vô cùng cảnh giác, rõ ràng chuyện vừa rồi khiến bọn họ còn chưa thể quên được. Đột nhiên, Thải Điệp tiên tử múa nhẹ hai tay, trong không khí xuất hiện những sợi tơ ánh sáng nhàn nhạt bay thẳng đến Thiên Lân. Đằng Phi hai cánh múa nhanh, dòng khí dao động từng lớp từng lớp bay thẳng đến Thiên Lân. Quy Bá há mồm kêu to, sóng âm chói tay hệt như đao bén bắn thẳng đến Thiên Lân.
Hai mắt khép hờ, Thiên Lân tỏ ra hơi cảnh giác, đối với những sợi tơ kỳ dị do Thải Điệp tiên tử phát xuất thì hắn có sự cảnh giác thâm sâu. Khi thế công ba phương đến gần, Thiên Lân đột nhiên biến mất thần bí, điều này khiến cho chín con yêu thú chấn động tâm thần, lập tức quay đầu nhìn quanh tìm kiếm tung tích Thiên Lân. Lúc này, Thiên Lân xuất hiện trên không trung cách chừng vài chục trượng, toàn thân lấp lánh ánh Ma, tinh thần dị lực không chỗ nào ngăn được lại xuất hiện tác dụng trực tiếp lên chín con yêu thú, phá hủy thần kinh đại não của bọn chúng. Đối với loại công kích thế này, chín con yêu thú vô cùng tức giận. Bọn chúng trước giờ vẫn sống trong Hắc Ngục sâm lâm, hoàn cảnh ở đó tuy hiểm ác nhưng phần lớn lấy chuyện đánh giết chủ đạo, rất ít khi tiếp xúc với loại công kích vô hình như vậy. Hiện nay, hai lần đối mắt với loại công kích này, bọn chúng vẫn không tìm được giải pháp phá giải, chỉ có thể đề tụ sức mạnh toàn thân, tận hết sức đối chọi với loại công kích này, hơn nữa còn tản ra chung quanh với hy vọng có thể lùi khỏi phạm vi công kích của Thiên Lân. Nhưng tinh thần dị lực sở dĩ đáng sợ là bởi vì nó không hình không sắc, không thể né tránh. Chín con yêu thú tuy toàn lực phản kháng nhưng đều không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng và đả kích nhất định.
Lợi dụng thời cơ, Thiên Lân vừa tiếp tục thúc động Tâm Dục Vô Ngân, vừa thi triển Băng Thần quyết, triển khai đợt tấn công thứ hai. Trước đây, Thiên Lân trực tiếp đóng băng yêu thú, khiến bọn chúng mất đi sức phản kháng, nhưng đó chỉ là tạm thời. Hiện nay, Thiên Lân chuyển biến phương thức, hắn khống chế sức mạnh băng tuyết, chớp mắt đã ngưng tụ thành chín ngọn núi băng vừa hay đè lên thân thể chín con yêu thú, dùng sức mạnh vạn quân để cưỡng ép bọn chúng rơi thẳng xuống đất.
Phát hiện được nguy cơ, chín con yêu thú kinh hãi giận dữ vô cùng, ai nấy toàn lực phản kháng, nhưng núi băng nặng nề, phương pháp nguyên thủy nhất này thông thường là công kích đáng sợ nhất. Lúc này, trong chín đại cao thủ của ba bộ lạc thì bộ lạc Thiên Hạc đứng trên cùng chiếm ưu thế tương đối bởi vì hình dạng bọn chúng lớn nhất, về phương diện sức mạnh thì vượt xa so với Phi Viên và Thải Điệp.
Hoàn thành bước này rồi, Thiên Lân nở nụ cười hơi tàn khốc, thân thể lập tức dời xuống, dùng tốc độ nhanh đến kinh người để xuất hiện bên cạnh ba con hạc khổng lồ, Tàn Tình kiếm trong tay đột nhiên rút ra khỏi vỏ, một luồng sáng bảy màu rực rỡ chiếu sáng màn đêm cùng với khí thế bao la thần thánh, chỉ trong chốc lát đã phá không tung hoành hệt như tử thần xuất hiện, lập tức chém đứt ba cái đầu hạc khổng lồ.
Kịch biến đột ngột khiến người ở tại đó biến hẳn sắc mặt, Tứ Dực thần sứ kinh hãi tức giận vô cùng, Hắc ma vẻ mặt lại lóe lên ánh sáng kỳ lạ, ánh mắt tham lam nhìn thanh kiếm trong tay của Thiên Lân. Ba con vượn bay và ba con bướm chấn động tâm thần, một sự khiếp sợ vô hình xuất hiện trong lòng bọn chúng, khiến bọn chúng ra sức phản kích phá vỡ băng đóng trên lưng, rồi chạy tản ra chung quanh.
Cầu vồng lóe lên, thần kiếm lại quay vào vỏ, Thiên Lân ngạo nghễ giữa không trung, ánh mắt băng lạnh nhìn chung quanh, nhạt nhẽo nói:
- Tiếp theo đến lượt của ai đây?
Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử vẻ mặt bất an, khiếp đảm nhìn kiếm trong tay của Thiên Lân, dường như sợ hãi thanh kiếm đó còn hơn cả sợ Thiên Lân.
Thấy vậy, Thiên Lân bật cười âm hiểm, thân thể lập tức ảo hóa ngàn vạn xuất hiện ở từng góc nhỏ trong phương viên vài trăm trượng. Lúc đó, cầu vồng bảy màu lóe sáng, kiếm khí ngập trời, kiếm khí thần thánh mênh mông hệt như gió lạnh thấu xương đâm vào trong lòng của sáu con yêu thú. Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử rống giận liên miên, không còn ý muốn tranh đoạt Huyết Linh Nhục Chi, chọn cách bỏ đi để giữ mạng. Nhưng mà may mắn không đến với từng người. Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử bằng vào thực lực xuất chúng của mình để né tránh được làn kiếm Tàn Tình, nhưng bốn con yêu thú còn lại đều bị Băng Thần quyết của Thiên Lân lập tức đóng băng, sau đó chết trong làn kiếm bảy màu.
Đến lúc này, Đằng Phi và và Thải Điệp tiên tử mang theo cừu hận biến mất trong màn đêm, ở lại chỉ còn Thiên Lân, Ngọc Tâm, Tứ Dực thần sứ và Hắc Ma. Ảo ảnh thu lại, Thiên Lân hiện ra, ánh mắt chăm chú nhìn Tứ Dực thần sứ và Hắc Ma, giọng lạnh lẽo nói:
- Hai vị nhìn đã lâu lắm rồi, không biết có dự tính ra tay chỉ giáo mấy chiêu không?
Thấy khó xông vào, Thiên Lân mở cửa thấy núi cao liền chọn cách chủ động.
Tứ Dực thần sứ bật cười giận dữ nói:
- Thịnh tình của ngươi như vậy, ta làm sao có thể để ngươi thất vọng được.
Hắc Ma nhìn Thiên Lân, cất tiếng hỏi:
- Kiếm này có tên gì?
Thiên Lân đảo tròn mắt cười tà dị đáp:
- Ngươi muốn lấy được kiếm này?
Hắc Ma âm hiểm đáp:
- Ngươi thấy sao ?
Thiên Lân trả lời:
- Như vậy thì ngươi lấy đi cũng được.
Còn đang nói, Thiên Lân không ngờ lại quăng thanh Tàn Tình kiếm trong vỏ cho Hắc Ma.
Cử động này khiến người ta bất ngờ, ngay cả Ngọc Tâm cũng phải chấn động, Tứ Dực thần sứ và Hắc Ma càng không phải nói đến.
Phi thân bay lên, Hắc Ma dùng tay bắt lấy thần kiếm, tay phải dùng sức rút ra, kết quả thần kiếm không một chút động đậy, ngược lại còn bắt đầu hấp thu chân nguyên của Hắc Ma. Hơi kinh ngạc, Hắc Ma vội vàng thu chân nguyên lại, nhưng lúc này Tàn Tình kiếm không hề buông tha, tự động nuốt lấy chân nguyên trong cơ thể Hắc Ma, ép chặt vào trong lòng bàn tay của hắn, không hề buông tha chút nào.
Trong lúc kinh hãi giận dữ, Hắc Ma giận dữ nói:
- Vì sao lại như vậy?
Thiên Lân cười tà dị đáp:
- Kiếm này rất đặc biệt, không phải người có duyên thì không thể rút ra. Nếu như lòng người quá tham lam, nó sẽ hút hết tu vi cả đời của người đó, khiến người đó chết vì ý tham của mình. Đây gọi là càng tham thì sẽ càng thương tổn nhiều.
Hắc Ma kinh hãi giận dữ bất an, nóng nảy nói:
- Nói loạn ngôn, bản môn chủ không tin có chuyện quái lạ như vậy.
Tâm niệm thay đổi, Hắc Ma bắt đầu dùng toàn lực bài xích Tàn Tình kiếm, chân nguyên trong cơ thể hùng dũng xuất ra lập tức hất bắn thần kiếm trong tay đi.
Thiên Lân bật cười tà đạo hấp dẫn, chụp lấy thần kiếm giữa không trung, cười châm chọc:
- Mùi vị thế nào? Còn thích thần kiếm này hay không?
Hắc Ma giận dữ cười đáp:
- Thiên Lân, bản môn chủ không chỉ muốn kiếm, còn muốn mạng của ngươi.
Thiên Lân ánh mắt hơi biến, lạnh lùng đáp:
- Phải vậy không? Coi chừng ngươi và con ngươi giống nhau, đều chết trên Băng Nguyên.
Tứ Dực thần sứ nghe vậy kích động:
- Chuyện đời không gì bình thường, điều đó cũng khó nói lắm.
Hắc Ma hận thù đáp:
- Thiên Lân, ngươi chớ nên đắc ý, đêm nay ta trước hết giải quyết ngươi đã.
Chữ đã vừa ra khỏi miệng, Hắc Ma lóe lên xông đến, tay phải âm thầm xuất hiện ngay trước ngực của Thiên Lân. Hơi kinh ngạc, Thiên Lân không ngờ được Hắc Ma đáng sợ như vậy, không ngờ chỉ trong chớp mắt đã đến bên mình mà không để cho mình phát hiện. Đối mặt với loại tình hình này, Thiên Lân thi triển thuật Không Gian Khiêu Dược, chớp mắt đã quay về bên Ngọc Tâm, giao Tàn Tình kiếm lại cho nàng, dặn dò:
- Hai địch nhân này không dễ đối phó, chúng ta trước hết thử thăm dò qua, nếu như không ổn thì lập tức bỏ chạy, nàng phải nhớ kỹ chú ý đến an toàn.
Ngọc Tâm thu lại thần kiếm, ánh mắt phức tạp nhìn Thiên Lân khẽ nói:
- Ngươi cũng cẩn thận một chút.
Thiên Lân nghe vậy liền nở nụ cười với Ngọc Tâm như bảo nàng an tâm, sau đó lóe lên xuất hiện trước mặt Hắc Ma. Lúc này, Tứ Dực thần sứ cũng không hề chậm hơn, đến trước mặt của Ngọc Tâm, không nói câu nào liền ra tay tấn công ào ào, ý đồ muốn bắt giữ nàng. Ngọc Tâm vẻ mặt hờ hững, chọn lựa phương thức du đấu, không muốn giao chiến chính diện với Tứ Dực thần sứ.
Nghĩ đến đây, Thiên Lân đáp:
- Khí tức trên người ta có thế nào cũng hoàn toàn không quan trọng, quan trọng chính là hành động đêm nay của các ngươi sẽ mang lại vận rủi đến cho các ngươi.
Quy Bá khinh bỉ đáp:
- Chỉ bằng ngươi, quả thật là lớn lối quá.
Thiên Lân ánh mắt lạnh lại, cất tiếng hỏi:
- Phải vậy không? Thế thì chúng ta thử xem thế nào?
Đằng Phi quát lên:
- Chớ có nói lung tung, hãy chịu chết đi.
Dứt lời, chín con yêu thú bao thành một vòng bắt đầu tiến gần vào trong.
Thiên Lân liếc Ngọc Tâm hỏi lại:
- Nàng muốn trừng phạt bọn chúng thế nào?
Ngọc Tâm điềm đạm đáp:
- Tuyết của Băng Nguyên trong trắng như ngọc, có khả năng che phủ tất cả tội nghiệt.
Thiên Lân trầm ngâm một lúc, khẽ nói:
- Ta hiểu rõ rồi, bây giờ hãy cho bọn chúng biết thế nào là hối hận.
Ngọc Tâm điềm nhiên bật cười, xinh đẹp tuyệt trần khẽ lẩm bẩm:
- Cẩn thận.
Thiên Lân cười đáp:
- Nàng cũng cẩn thận.
Chữ cẩn thận vừa ra khỏi miệng, trong mắt Thiên Lân ánh Ma lóe lên, tinh thần dị lực mật độ cao dùng tần số đến vạn lần chia thành chín luồng bắn thẳng đến bọn Thải Điệp tiên tử, Quy Bá, Đằng Phi tạo nên tập kích khủng khiếp. Thời khắc đó, chín con yêu thú đang chuẩn bị tấn công nhưng bị Thiên Lân nhanh hơn một bước.
Như vậy, khu vực quanh đó vang lên tiếng kêu thảm thiết, công kích tinh thần không thể né tránh liên miên không ngừng, bao trùm một bóng ma lên tâm lý của chín con yêu thú. Lợi dụng thời cơ này, Thiên Lân thúc động Băng Thần quyết, dùng ý niệm cố chấp kiên định vô cùng chỉ trong chớp mắt đã ngưng đọng không gian quanh đó, phong ấn toàn bộ chín con yêu thú vào trong quả cầu băng dày đặc, rồi rơi thẳng ngay xuống đất.
Ngọc Tâm thấy vậy, điềm nhiên nói:
- Xuất kỳ bất ý, thu hiệu quả thần kỳ.
Thiên Lân cười đáp:
- Đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Dứt lời, trước mắt hai người lóe lên bóng người, Tứ Dực thần sứ đột nhiên xuất hiện.
- Thiên Lân, ngươi cũng vì Huyết Linh Nhục Chi mà đến?
Thiên Lân ánh mắt hơi kinh ngạc, thực lực của Tứ Dực thần sứ thì Thiên Lân đã từng biết qua, hắn biết rõ người này khó chọc vào thế nào.
Nhưng hiện nay, đạo xử thế của Thiên Lân đã không còn như trước, lại thêm mối quan hệ với Ngọc Tâm, Thiên Lân lập tức cười lạnh đáp:
- Ngươi thấy sao?
Tứ Dực thần sứ hừ giọng nói:
- Ta hy vọng ngươi tốt nhất là rời đi.
Thiên Lân chất vấn:
- Bởi vì ngươi muốn đoạt lấy Huyết Linh Nhục Chi?
Tứ Dực thần sứ tự phụ đáp:
- Không sai, ngươi rất thông minh.
Thiên Lân liếc Hắc Ma, khích bác:
- Ngươi đoạt lấy Huyết Linh Nhục Chi rồi thế thì vị bên kia tay không trở về rồi.
Tứ Dực thần sứ hừ giọng nói:
- Chớ có sử dụng kế sách, Phong Thần phái ta không sợ Ma Ưng môn của hắn.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Ma Ưng môn? Hắn đến từ vùng biên hoang?
Tứ Dực thần sứ đáp:
- Không sai, hắn tên là Hắc Ma, chính là Ma Ưng môn chủ, sợ là có thù cũ chưa thanh toán với ngươi.
Thiên Lân lãnh đạm nói:
- Đáng tiếc nơi này là Băng Nguyên, không phải là Vực ngoại cũng chẳng là Biên Hoang.
Chỉ trong thời gian nói mấy câu, chín con yêu thú từ Hắc Ngục sâm lâm đã phá vỡ quả cầu băng xông ra, từng con gầm lên giận dữ phóng thẳng đến Thiên Lân.
Liếc các con yêu thú, Thiên Lân đột nhiên bật cười kỳ dị, nói với Tứ Dực thần sứ:
- Ba con hạc khổng lồ này dường như rất nghe lời ngươi, đáng tiếc ngươi lại dẫn bọn chúng đi chịu chết, ngươi không thấy áy náy sao?
Tứ Dực thần sứ kinh ngạc nói:
- Ngươi làm sao biết được quan hệ giữa ta và chúng?
Thiên Lân cười đáp:
- Điều đó hoàn toàn không quan trọng, quan trọng chính là ta dự tính giải quyết chúng trước, để bọn chúng vĩnh viễn lưu lại ở nơi này.
Tứ Dực thần sứ hừ giọng nói:
- Thiên Lân, ngươi tốt nhất là đừng chọc giận ta, nếu không sau này ngươi sẽ hối không kịp.
Thiên Lân lãnh đạm đáp:
- Phải vậy không, thế thì chúng ta ngại gì không thử qua.
Dứt lời, Thiên Lân quay đầu nhìn Ngọc Tâm, êm ái nói:
- Kiếm để ta dùng trước đã, đợi ta diệt mấy con súc sinh đầu dẹp đầy lông này rồi mới trả lại cho nàng.
Ngọc Tâm gật nhẹ, đưa Tàn Tình kiếm cho Thiên Lân.
Nắm chặt kiếm trong tay, Thiên Lân toàn thân khí thế đột biến, cả người tỏ rõ bá khí ngút trời, quát to:
- Đến đây, đêm nay để cho các ngươi biết được rằng, Băng Nguyên không phải là chuyện đùa.
Tứ Dực thần sứ hơi giận nói:
- Thiên Lân, ngươi sẽ hối hận đó.
Dứt lời, Tứ Dực thần sứ đột nhiên lùi lại để nhường không gian cho chín con yêu thú.
Thiên Lân bật cười tà mị, nói với Ngọc Tâm:
- Nàng hãy lùi lại trước đi, ta khiến cho bọn chúng lĩnh giáo qua mùi vị của Băng Nguyên.
Ngọc Tâm y lời lùi lại, ánh mắt thể hiện vài phần quan tâm.
Vây quanh Thiên Lân, Thải Điệp tiên tử, Đằng Phi, Quy Bá đều vô cùng cảnh giác, rõ ràng chuyện vừa rồi khiến bọn họ còn chưa thể quên được. Đột nhiên, Thải Điệp tiên tử múa nhẹ hai tay, trong không khí xuất hiện những sợi tơ ánh sáng nhàn nhạt bay thẳng đến Thiên Lân. Đằng Phi hai cánh múa nhanh, dòng khí dao động từng lớp từng lớp bay thẳng đến Thiên Lân. Quy Bá há mồm kêu to, sóng âm chói tay hệt như đao bén bắn thẳng đến Thiên Lân.
Hai mắt khép hờ, Thiên Lân tỏ ra hơi cảnh giác, đối với những sợi tơ kỳ dị do Thải Điệp tiên tử phát xuất thì hắn có sự cảnh giác thâm sâu. Khi thế công ba phương đến gần, Thiên Lân đột nhiên biến mất thần bí, điều này khiến cho chín con yêu thú chấn động tâm thần, lập tức quay đầu nhìn quanh tìm kiếm tung tích Thiên Lân. Lúc này, Thiên Lân xuất hiện trên không trung cách chừng vài chục trượng, toàn thân lấp lánh ánh Ma, tinh thần dị lực không chỗ nào ngăn được lại xuất hiện tác dụng trực tiếp lên chín con yêu thú, phá hủy thần kinh đại não của bọn chúng. Đối với loại công kích thế này, chín con yêu thú vô cùng tức giận. Bọn chúng trước giờ vẫn sống trong Hắc Ngục sâm lâm, hoàn cảnh ở đó tuy hiểm ác nhưng phần lớn lấy chuyện đánh giết chủ đạo, rất ít khi tiếp xúc với loại công kích vô hình như vậy. Hiện nay, hai lần đối mắt với loại công kích này, bọn chúng vẫn không tìm được giải pháp phá giải, chỉ có thể đề tụ sức mạnh toàn thân, tận hết sức đối chọi với loại công kích này, hơn nữa còn tản ra chung quanh với hy vọng có thể lùi khỏi phạm vi công kích của Thiên Lân. Nhưng tinh thần dị lực sở dĩ đáng sợ là bởi vì nó không hình không sắc, không thể né tránh. Chín con yêu thú tuy toàn lực phản kháng nhưng đều không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng và đả kích nhất định.
Lợi dụng thời cơ, Thiên Lân vừa tiếp tục thúc động Tâm Dục Vô Ngân, vừa thi triển Băng Thần quyết, triển khai đợt tấn công thứ hai. Trước đây, Thiên Lân trực tiếp đóng băng yêu thú, khiến bọn chúng mất đi sức phản kháng, nhưng đó chỉ là tạm thời. Hiện nay, Thiên Lân chuyển biến phương thức, hắn khống chế sức mạnh băng tuyết, chớp mắt đã ngưng tụ thành chín ngọn núi băng vừa hay đè lên thân thể chín con yêu thú, dùng sức mạnh vạn quân để cưỡng ép bọn chúng rơi thẳng xuống đất.
Phát hiện được nguy cơ, chín con yêu thú kinh hãi giận dữ vô cùng, ai nấy toàn lực phản kháng, nhưng núi băng nặng nề, phương pháp nguyên thủy nhất này thông thường là công kích đáng sợ nhất. Lúc này, trong chín đại cao thủ của ba bộ lạc thì bộ lạc Thiên Hạc đứng trên cùng chiếm ưu thế tương đối bởi vì hình dạng bọn chúng lớn nhất, về phương diện sức mạnh thì vượt xa so với Phi Viên và Thải Điệp.
Hoàn thành bước này rồi, Thiên Lân nở nụ cười hơi tàn khốc, thân thể lập tức dời xuống, dùng tốc độ nhanh đến kinh người để xuất hiện bên cạnh ba con hạc khổng lồ, Tàn Tình kiếm trong tay đột nhiên rút ra khỏi vỏ, một luồng sáng bảy màu rực rỡ chiếu sáng màn đêm cùng với khí thế bao la thần thánh, chỉ trong chốc lát đã phá không tung hoành hệt như tử thần xuất hiện, lập tức chém đứt ba cái đầu hạc khổng lồ.
Kịch biến đột ngột khiến người ở tại đó biến hẳn sắc mặt, Tứ Dực thần sứ kinh hãi tức giận vô cùng, Hắc ma vẻ mặt lại lóe lên ánh sáng kỳ lạ, ánh mắt tham lam nhìn thanh kiếm trong tay của Thiên Lân. Ba con vượn bay và ba con bướm chấn động tâm thần, một sự khiếp sợ vô hình xuất hiện trong lòng bọn chúng, khiến bọn chúng ra sức phản kích phá vỡ băng đóng trên lưng, rồi chạy tản ra chung quanh.
Cầu vồng lóe lên, thần kiếm lại quay vào vỏ, Thiên Lân ngạo nghễ giữa không trung, ánh mắt băng lạnh nhìn chung quanh, nhạt nhẽo nói:
- Tiếp theo đến lượt của ai đây?
Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử vẻ mặt bất an, khiếp đảm nhìn kiếm trong tay của Thiên Lân, dường như sợ hãi thanh kiếm đó còn hơn cả sợ Thiên Lân.
Thấy vậy, Thiên Lân bật cười âm hiểm, thân thể lập tức ảo hóa ngàn vạn xuất hiện ở từng góc nhỏ trong phương viên vài trăm trượng. Lúc đó, cầu vồng bảy màu lóe sáng, kiếm khí ngập trời, kiếm khí thần thánh mênh mông hệt như gió lạnh thấu xương đâm vào trong lòng của sáu con yêu thú. Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử rống giận liên miên, không còn ý muốn tranh đoạt Huyết Linh Nhục Chi, chọn cách bỏ đi để giữ mạng. Nhưng mà may mắn không đến với từng người. Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử bằng vào thực lực xuất chúng của mình để né tránh được làn kiếm Tàn Tình, nhưng bốn con yêu thú còn lại đều bị Băng Thần quyết của Thiên Lân lập tức đóng băng, sau đó chết trong làn kiếm bảy màu.
Đến lúc này, Đằng Phi và và Thải Điệp tiên tử mang theo cừu hận biến mất trong màn đêm, ở lại chỉ còn Thiên Lân, Ngọc Tâm, Tứ Dực thần sứ và Hắc Ma. Ảo ảnh thu lại, Thiên Lân hiện ra, ánh mắt chăm chú nhìn Tứ Dực thần sứ và Hắc Ma, giọng lạnh lẽo nói:
- Hai vị nhìn đã lâu lắm rồi, không biết có dự tính ra tay chỉ giáo mấy chiêu không?
Thấy khó xông vào, Thiên Lân mở cửa thấy núi cao liền chọn cách chủ động.
Tứ Dực thần sứ bật cười giận dữ nói:
- Thịnh tình của ngươi như vậy, ta làm sao có thể để ngươi thất vọng được.
Hắc Ma nhìn Thiên Lân, cất tiếng hỏi:
- Kiếm này có tên gì?
Thiên Lân đảo tròn mắt cười tà dị đáp:
- Ngươi muốn lấy được kiếm này?
Hắc Ma âm hiểm đáp:
- Ngươi thấy sao ?
Thiên Lân trả lời:
- Như vậy thì ngươi lấy đi cũng được.
Còn đang nói, Thiên Lân không ngờ lại quăng thanh Tàn Tình kiếm trong vỏ cho Hắc Ma.
Cử động này khiến người ta bất ngờ, ngay cả Ngọc Tâm cũng phải chấn động, Tứ Dực thần sứ và Hắc Ma càng không phải nói đến.
Phi thân bay lên, Hắc Ma dùng tay bắt lấy thần kiếm, tay phải dùng sức rút ra, kết quả thần kiếm không một chút động đậy, ngược lại còn bắt đầu hấp thu chân nguyên của Hắc Ma. Hơi kinh ngạc, Hắc Ma vội vàng thu chân nguyên lại, nhưng lúc này Tàn Tình kiếm không hề buông tha, tự động nuốt lấy chân nguyên trong cơ thể Hắc Ma, ép chặt vào trong lòng bàn tay của hắn, không hề buông tha chút nào.
Trong lúc kinh hãi giận dữ, Hắc Ma giận dữ nói:
- Vì sao lại như vậy?
Thiên Lân cười tà dị đáp:
- Kiếm này rất đặc biệt, không phải người có duyên thì không thể rút ra. Nếu như lòng người quá tham lam, nó sẽ hút hết tu vi cả đời của người đó, khiến người đó chết vì ý tham của mình. Đây gọi là càng tham thì sẽ càng thương tổn nhiều.
Hắc Ma kinh hãi giận dữ bất an, nóng nảy nói:
- Nói loạn ngôn, bản môn chủ không tin có chuyện quái lạ như vậy.
Tâm niệm thay đổi, Hắc Ma bắt đầu dùng toàn lực bài xích Tàn Tình kiếm, chân nguyên trong cơ thể hùng dũng xuất ra lập tức hất bắn thần kiếm trong tay đi.
Thiên Lân bật cười tà đạo hấp dẫn, chụp lấy thần kiếm giữa không trung, cười châm chọc:
- Mùi vị thế nào? Còn thích thần kiếm này hay không?
Hắc Ma giận dữ cười đáp:
- Thiên Lân, bản môn chủ không chỉ muốn kiếm, còn muốn mạng của ngươi.
Thiên Lân ánh mắt hơi biến, lạnh lùng đáp:
- Phải vậy không? Coi chừng ngươi và con ngươi giống nhau, đều chết trên Băng Nguyên.
Tứ Dực thần sứ nghe vậy kích động:
- Chuyện đời không gì bình thường, điều đó cũng khó nói lắm.
Hắc Ma hận thù đáp:
- Thiên Lân, ngươi chớ nên đắc ý, đêm nay ta trước hết giải quyết ngươi đã.
Chữ đã vừa ra khỏi miệng, Hắc Ma lóe lên xông đến, tay phải âm thầm xuất hiện ngay trước ngực của Thiên Lân. Hơi kinh ngạc, Thiên Lân không ngờ được Hắc Ma đáng sợ như vậy, không ngờ chỉ trong chớp mắt đã đến bên mình mà không để cho mình phát hiện. Đối mặt với loại tình hình này, Thiên Lân thi triển thuật Không Gian Khiêu Dược, chớp mắt đã quay về bên Ngọc Tâm, giao Tàn Tình kiếm lại cho nàng, dặn dò:
- Hai địch nhân này không dễ đối phó, chúng ta trước hết thử thăm dò qua, nếu như không ổn thì lập tức bỏ chạy, nàng phải nhớ kỹ chú ý đến an toàn.
Ngọc Tâm thu lại thần kiếm, ánh mắt phức tạp nhìn Thiên Lân khẽ nói:
- Ngươi cũng cẩn thận một chút.
Thiên Lân nghe vậy liền nở nụ cười với Ngọc Tâm như bảo nàng an tâm, sau đó lóe lên xuất hiện trước mặt Hắc Ma. Lúc này, Tứ Dực thần sứ cũng không hề chậm hơn, đến trước mặt của Ngọc Tâm, không nói câu nào liền ra tay tấn công ào ào, ý đồ muốn bắt giữ nàng. Ngọc Tâm vẻ mặt hờ hững, chọn lựa phương thức du đấu, không muốn giao chiến chính diện với Tứ Dực thần sứ.
/1040
|