Những người còn lại không nói thêm gì, mọi người ai cũng ít nhiều biết được tình hữu nghị giữa ba người Thiện Từ, Thiên Lân, Vũ Điệp, không muốn đi theo làm rối bọn họ. Rời khỏi Đằng Long phủ, Thiên Lân và Vũ Điệp không nói câu nào, chỉ im im lặng lặng đi theo sau Thiện Từ, không khí giữa ba người có phần quái dị.
Dừng lại, Thiện Từ quay đầu nhìn hai người, vẻ mặt toát ra nụ cười mỉm hơi miễn cưỡng, khẽ nói:
- Bảo trọng, lần tới gặp lại hy vọng mọi người vẫn như xưa.
Thiên Lân nhìn Thiện Từ, vỗ vai hắn lên tiếng cổ vũ:
- Chia tay rồi huynh phải nỗ lực nếu không sẽ bị ta vượt xa đó.
Thiện Từ đáp:
- Ta sẽ không buông lỏng bản thân, huynh yên tâm.
Vũ Điệp nhìn Thiện Từ, ánh mắt phức tạp vô cùng, khẽ lẩm bẩm:
- Lên đường cẩn thận, chúng ta chờ huynh quay trở lại.
Thiện Từ cười cười, có phần không nỡ nói:
- Muội cũng cẩn thận, tình thế Băng Nguyên rất bất lợi cho các vị, nhớ phải bảo trọng chính mình vô cùng.
Vũ Điệp khóe miệng hơi nhích động, toát ra một nụ cười mỉm miễn cưỡng, khẽ nói:
- Đi đi, không cần lo lắng, chúng ta sẽ không sao đâu.
Thiện Từ chăm chú nhìn vào mắt của Vũ Điệp, một lúc sau mới dời đi khẽ nói:
- Cáo từ.
Thiên Lân nói:
- Đi sớm về sớm.
Vũ Điệp cũng nói:
- Mọi chuyện phải cẩn thận.
Thiện Từ cười khẽ, sau đó bay lên thẳng về phía cửa cốc. Thời khắc đó, trong lòng Thiện Từ có rất nhiều điều không nỡ, nhưng lại chỉ có thể ẩn vào trong lòng. Lần này đi, xa xăm vạn dặm, không biết ngày về. Trong đó sẽ phát sinh chuyện gì, bất luận là Thiện Từ, Vũ Điệp hay là Thiên Lân đều không cách nào dự báo được, vì thế trong lòng ba người đầy sự thất vọng nhàn nhạt.
Nhìn Thiện Từ đi xa, Thiên Lân khẽ nói:
- Lần tới gặp nhau, chỉ sợ cảnh còn người đã không thấy.
Vũ Điệp hơi đau thương, khẽ nói:
- Thời gian thay đổi tất cả mọi thứ, khi tai kiếp khủng khiếp ập đến, có được bao nhiêu người giữ vững không đổi đây?
Thiên Lân nghe vậy, nhìn Vũ Điệp, khẽ thở dài:
- Trong lòng nàng dường như có oán hờn.
Vũ Điệp nhìn hắn, u oán nói:
- Trong lòng huynh tình yêu vô hạn.
Thiên Lân bật cười khổ, nhỏ nhẹ nói:
- Ta có thể như thế nào đây? Ta phải như thế nào đây?
Vũ Điệp hỏi lại:
- Huynh muốn như thế nào?
Thiên Lân không đáp, trầm ngâm một lúc rồi cười khổ nói:
- Muốn như thế nào và có thể như thế nào là khác nhau, quyền chọn lựa ở trên tay nàng chứ không ở về phía ta.
Vũ Điệp khổ sở nói:
- Đúng thế, quyền chọn lựa ở trên tay ta, huynh có thể không có một chút nặng nề nào, đem tất cả áp lực đặt lên người của ta, để ta một mình đi đối mặt, một mình thưởng thức chua xót trong lòng đó.
Thiên Lân khổ sở nói:
- Không hề, ta chưa từng nghĩ như vậy, ta chỉ hy vọng công bằng một chút, để cho nàng tự do một chút, chớ để khinh suất quá mức mà lưu lại di hận.
Vũ Điệp nhìn Thiên Lân, trầm giọng nói:
- Nếu như bây giờ ta nói với huynh, ta chọn lựa Thiện Từ, huynh sẽ cao hứng vì huynh ấy, chúc phúc cho ta và huynh ấy chăng?
Thiên Lân biến sắc mặt, trầm giọng nói:
- Ta sẽ làm. Chỉ sợ lời chúc phúc của ta sẽ khiến nàng chua xót.
Vũ Điệp cười giận đáp:
- Đây là lời nói trong lòng của huynh sao, huynh thật sự cam tâm tình nguyện chúc phúc chăng?
Thiên Lân khổ sở nói:
- Cái này không phải mà cái kia cũng không, điều đó có quan trọng không?
Vũ Điệp nói:
- Ta chỉ hỏi huynh, huynh thật sự cam tâm tình nguyện chăng?
Thiên Lân nhìn Vũ Điệp, ánh mắt phức tạp nói:
- Nàng biết rất rõ ràng rồi hà tất phải hỏi nữa làm chi?
Vũ Điệp u oán đáp:
- Huynh biết rõ ta vì sao muốn hỏi nhưng huynh vì sao lại không trả lời?
Thiên Lân không đáp, chìm vào trầm mặc, một lúc sau mới tiến lên một bước, khẽ ôm Vũ Điệp vào lòng, khẽ nói:
- Có một số câu ta không thể nói quá rõ ràng để tránh cho mọi người lúng túng.
Vũ Điệp nép vào lòng của Thiên Lân, u oán hỏi:
- Nếu như có một ngày ta rơi vào tình trạng lúng túng, huynh nói ta phải làm như thế nào đây?
Thiên Lân vuốt ve mái tóc của Vũ Điệp, êm ái nói:
- Khi nàng đối mặt với chọn lựa, lại thấy hơi khó khăn, thì lúc đó nàng phải suy nghĩ cẩn thận, lấy hay bỏ sẽ dẫn đến kết quả thế nào.
Vũ Điệp khẽ khẽ nói:
- Giữa huynh và Thiện Từ, ta thật sự không muốn thương hại đến ai cả.
Thiên Lân bật cười phức tạp, khẽ nói:
- Yêu là một thanh kiếm bén, luôn gây thương hại đến người ta trong lúc không để ý. Nếu như nàng thấy hơi khó khăn, nàng đừng ngại để nghĩ thử xem, yêu là thế nào, yêu tồn tại như thế nào?
Vũ Điệp hơi cau đôi mày đẹp, khẽ lẩm bẩm:
- Yêu tồn tại như thế nào?
Thiên Lân không đáp, dùng sức ôm chặt Vũ Điệp vào trong lòng, sau đó từ từ buông ra, vẻ mặt khôi phục như thường.
- Đi thôi, chúng ta phải quay về rồi, mọi người còn đang chờ đợi.
Vũ Điệp nhìn Thiên Lân một lúc, từ từ thu lại tình cảm trong lòng, sau đó cùng Thiên Lân quay về Đằng Long phủ.
Thấy hai người quay lại, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Đằng Long cốc truyền đến giờ đã có hơn bốn ngàn năm, đến ta tổng cộng có mười một đời, môn hạ đệ tử đều sinh sống ở Băng Nguyên. Hiện nay, tai kiếp khủng khiếp của Băng Nguyên đang đến gần, vì suy nghĩ đến tương lai của Đằng Long cốc, ta dự tính tuyên bố chọn lựa người thừa kế đời cốc chủ kế tiếp để tránh tình hình sau này có đột biến.
Câu này vừa nói ra, mọi người có mặt ở đó chỉ trừ Ngọc Tâm đều biến hẳn sắc mặt, rõ ràng bị lời nói của Triệu Ngọc Thanh làm cho sợ ngây cả người ra.
Hàn Hạc khuôn mặt ngạc nhiên, nghi hoặc nói:
- Sư huynh, huynh hãy còn khỏe mạnh thế này, sao lại có suy nghĩ như vậy?
Phương Mộng Như nói:
- Đại sư huynh, tình thế Băng Nguyên hiện tại phức tạp, chúng ta vẫn còn cần sự lãnh đạo của huynh, sao vào lúc này huynh lại đột nhiên ra quyết định như vậy?
Băng Tuyết lão nhân lên tiếng:
- Sư huynh, lúc này chưa đúng, vạn vạn lần không thể.
Công Dương Thiên Tung, Mã Vũ Đào, Dao Quang, Khiếu Thiên, Giang Thanh Tuyết, Sở Văn Tân, Lâm Phàm, Tân Nguyệt cũng rối rít lên tiếng khuyên bảo, ai cũng hy vọng Triệu Ngọc Thanh không đùa giỡn như vậy.
Đối mặt với lời khuyên và phản đối của mọi người, Triệu Ngọc Thanh tỏ ra rất bình tĩnh, giọng bình thản nói:
- Chuyện này ta đã suy nghĩ qua rồi, mọi người không cần phải nóng nảy như vậy, đợi sau khi ta nói xong rồi mới phát biểu ý kiến cũng chưa muộn. Ý nghĩ của ta rất đơn giản, trước tiên chọn lựa người thừa kế đời cốc chủ kế tiếp, để người đó học tập thật tốt trong thời gian này. Đợi khi thời cơ chín muồi, hoặc là ta có chuyện bất ngờ, thì để cho người đó thừa kế chức vụ cốc chủ, tiếp tục đối kháng với địch nhân đến cùng. Như vậy, ta có thể bỏ đi gánh nặng trong lòng, bỏ hết mọi kiêng kị, quyết một trận cao thấp thật tốt với Ngũ Sắc Thiên Vực.
Câu này vừa nói ra, đại đa số người đều thấy suy tính của Triệu Ngọc Thanh có lý nhất định, vì thế không phản đối nữa. Chỉ có Hàn Hạc, Phương Mộng Như, Băng Tuyết lão nhân thấy có ít nhiều không thỏa, vẫn tiếp tục cố gắng khuyên bảo.
Nhìn ba vị sư đệ, sư muội, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Tâm tình của mọi người ta hiểu rõ, nhưng hiện nay tình thế khẩn cấp, ta không thể không sớm có sự chuẩn bị.
Hàn Hạc nói:
- Các đời cốc chủ truyền lại đều phải triệu tập tất cả môn hạ đệ tử có được, mọi người đồng ý chấp nhận mới được. Hiện nay, sư thúc và ba vị trưởng lão đều không có mặt, sư huynh cần phải nghĩ lại.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Quá khứ, việc truyền ngôi cốc chủ đều phải chọn ngày hoàng đạo cát nhật, bởi vì hoàn toàn không có ngoại địch giương mắt hổ nhìn. Hiện nay hạo kiếp của Băng Nguyên đã đến, trong lúc hỗn loạn thì làm sao có thể cứ khư khư giữ nguyên quy tắc được?
Hàn Hạc chần chừ nói:
- Cho dù là như vậy, thân là cốc chủ cũng phải có bản lĩnh hơn người, tu luyện được Đằng Long Cửu Biến mới ổn. Sư huynh lẽ nào lại dự tính đem vị trí cốc chủ truyền cho Tân Nguyệt?
Câu này vừa nói ra, ánh mắt mọi người lập tức tập trung lên Triệu Ngọc Thanh và Tân Nguyệt, chờ đợi bọn họ trả lời. Liếc mọi người, Triệu Ngọc Thanh lắc đầu đáp lại:
- Đằng Long Cửu Biến đã truyền được mười một đời, các đời cốc chủ phải tu luyện được, Tân Nguyệt tuy học thành nhưng lại không phải là chọn lựa thích hợp nhất, vì thế ta sẽ không truyền cho Tân Nguyệt.
Băng Tuyết lão nhân nghi hoặc nói:
- Sư huynh không truyền cho Tân Nguyệt thì dự tính truyền cho ai đây?
Dứt lời, ánh mắt mọi người lại tập trung nhìn lại Triệu Ngọc Thanh, chờ ông trả lời.
Bật cười điềm nhiên, Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, ánh mắt dừng lại ở Lâm Phàm, không nhanh không chậm lên tiếng:
- Vài ngàn năm nay, Đằng Long cốc luôn có một loại tuyệt kỹ không ai luyện thành được, mãi đến hiện nay Lâm Phàm mới phá vỡ được cấm kỵ này, luyện hoàn chỉnh được Phi Long quyết. Vì thế, ta quyết định chọn Lâm Phàm làm người thừa kế Đằng Long cốc đời sau, để Phi Long quyết thay thế cho Đằng Long Cửu Biến dùng ứng phó với tình thế trước mắt.
Dứt lời, tiếng la thất thanh vang lên khắp nơi, mọi người có mặt đều bị quyết định này của Triệu Ngọc Thanh làm cho kinh hãi giật mình.
Dừng lại, Thiện Từ quay đầu nhìn hai người, vẻ mặt toát ra nụ cười mỉm hơi miễn cưỡng, khẽ nói:
- Bảo trọng, lần tới gặp lại hy vọng mọi người vẫn như xưa.
Thiên Lân nhìn Thiện Từ, vỗ vai hắn lên tiếng cổ vũ:
- Chia tay rồi huynh phải nỗ lực nếu không sẽ bị ta vượt xa đó.
Thiện Từ đáp:
- Ta sẽ không buông lỏng bản thân, huynh yên tâm.
Vũ Điệp nhìn Thiện Từ, ánh mắt phức tạp vô cùng, khẽ lẩm bẩm:
- Lên đường cẩn thận, chúng ta chờ huynh quay trở lại.
Thiện Từ cười cười, có phần không nỡ nói:
- Muội cũng cẩn thận, tình thế Băng Nguyên rất bất lợi cho các vị, nhớ phải bảo trọng chính mình vô cùng.
Vũ Điệp khóe miệng hơi nhích động, toát ra một nụ cười mỉm miễn cưỡng, khẽ nói:
- Đi đi, không cần lo lắng, chúng ta sẽ không sao đâu.
Thiện Từ chăm chú nhìn vào mắt của Vũ Điệp, một lúc sau mới dời đi khẽ nói:
- Cáo từ.
Thiên Lân nói:
- Đi sớm về sớm.
Vũ Điệp cũng nói:
- Mọi chuyện phải cẩn thận.
Thiện Từ cười khẽ, sau đó bay lên thẳng về phía cửa cốc. Thời khắc đó, trong lòng Thiện Từ có rất nhiều điều không nỡ, nhưng lại chỉ có thể ẩn vào trong lòng. Lần này đi, xa xăm vạn dặm, không biết ngày về. Trong đó sẽ phát sinh chuyện gì, bất luận là Thiện Từ, Vũ Điệp hay là Thiên Lân đều không cách nào dự báo được, vì thế trong lòng ba người đầy sự thất vọng nhàn nhạt.
Nhìn Thiện Từ đi xa, Thiên Lân khẽ nói:
- Lần tới gặp nhau, chỉ sợ cảnh còn người đã không thấy.
Vũ Điệp hơi đau thương, khẽ nói:
- Thời gian thay đổi tất cả mọi thứ, khi tai kiếp khủng khiếp ập đến, có được bao nhiêu người giữ vững không đổi đây?
Thiên Lân nghe vậy, nhìn Vũ Điệp, khẽ thở dài:
- Trong lòng nàng dường như có oán hờn.
Vũ Điệp nhìn hắn, u oán nói:
- Trong lòng huynh tình yêu vô hạn.
Thiên Lân bật cười khổ, nhỏ nhẹ nói:
- Ta có thể như thế nào đây? Ta phải như thế nào đây?
Vũ Điệp hỏi lại:
- Huynh muốn như thế nào?
Thiên Lân không đáp, trầm ngâm một lúc rồi cười khổ nói:
- Muốn như thế nào và có thể như thế nào là khác nhau, quyền chọn lựa ở trên tay nàng chứ không ở về phía ta.
Vũ Điệp khổ sở nói:
- Đúng thế, quyền chọn lựa ở trên tay ta, huynh có thể không có một chút nặng nề nào, đem tất cả áp lực đặt lên người của ta, để ta một mình đi đối mặt, một mình thưởng thức chua xót trong lòng đó.
Thiên Lân khổ sở nói:
- Không hề, ta chưa từng nghĩ như vậy, ta chỉ hy vọng công bằng một chút, để cho nàng tự do một chút, chớ để khinh suất quá mức mà lưu lại di hận.
Vũ Điệp nhìn Thiên Lân, trầm giọng nói:
- Nếu như bây giờ ta nói với huynh, ta chọn lựa Thiện Từ, huynh sẽ cao hứng vì huynh ấy, chúc phúc cho ta và huynh ấy chăng?
Thiên Lân biến sắc mặt, trầm giọng nói:
- Ta sẽ làm. Chỉ sợ lời chúc phúc của ta sẽ khiến nàng chua xót.
Vũ Điệp cười giận đáp:
- Đây là lời nói trong lòng của huynh sao, huynh thật sự cam tâm tình nguyện chúc phúc chăng?
Thiên Lân khổ sở nói:
- Cái này không phải mà cái kia cũng không, điều đó có quan trọng không?
Vũ Điệp nói:
- Ta chỉ hỏi huynh, huynh thật sự cam tâm tình nguyện chăng?
Thiên Lân nhìn Vũ Điệp, ánh mắt phức tạp nói:
- Nàng biết rất rõ ràng rồi hà tất phải hỏi nữa làm chi?
Vũ Điệp u oán đáp:
- Huynh biết rõ ta vì sao muốn hỏi nhưng huynh vì sao lại không trả lời?
Thiên Lân không đáp, chìm vào trầm mặc, một lúc sau mới tiến lên một bước, khẽ ôm Vũ Điệp vào lòng, khẽ nói:
- Có một số câu ta không thể nói quá rõ ràng để tránh cho mọi người lúng túng.
Vũ Điệp nép vào lòng của Thiên Lân, u oán hỏi:
- Nếu như có một ngày ta rơi vào tình trạng lúng túng, huynh nói ta phải làm như thế nào đây?
Thiên Lân vuốt ve mái tóc của Vũ Điệp, êm ái nói:
- Khi nàng đối mặt với chọn lựa, lại thấy hơi khó khăn, thì lúc đó nàng phải suy nghĩ cẩn thận, lấy hay bỏ sẽ dẫn đến kết quả thế nào.
Vũ Điệp khẽ khẽ nói:
- Giữa huynh và Thiện Từ, ta thật sự không muốn thương hại đến ai cả.
Thiên Lân bật cười phức tạp, khẽ nói:
- Yêu là một thanh kiếm bén, luôn gây thương hại đến người ta trong lúc không để ý. Nếu như nàng thấy hơi khó khăn, nàng đừng ngại để nghĩ thử xem, yêu là thế nào, yêu tồn tại như thế nào?
Vũ Điệp hơi cau đôi mày đẹp, khẽ lẩm bẩm:
- Yêu tồn tại như thế nào?
Thiên Lân không đáp, dùng sức ôm chặt Vũ Điệp vào trong lòng, sau đó từ từ buông ra, vẻ mặt khôi phục như thường.
- Đi thôi, chúng ta phải quay về rồi, mọi người còn đang chờ đợi.
Vũ Điệp nhìn Thiên Lân một lúc, từ từ thu lại tình cảm trong lòng, sau đó cùng Thiên Lân quay về Đằng Long phủ.
Thấy hai người quay lại, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Đằng Long cốc truyền đến giờ đã có hơn bốn ngàn năm, đến ta tổng cộng có mười một đời, môn hạ đệ tử đều sinh sống ở Băng Nguyên. Hiện nay, tai kiếp khủng khiếp của Băng Nguyên đang đến gần, vì suy nghĩ đến tương lai của Đằng Long cốc, ta dự tính tuyên bố chọn lựa người thừa kế đời cốc chủ kế tiếp để tránh tình hình sau này có đột biến.
Câu này vừa nói ra, mọi người có mặt ở đó chỉ trừ Ngọc Tâm đều biến hẳn sắc mặt, rõ ràng bị lời nói của Triệu Ngọc Thanh làm cho sợ ngây cả người ra.
Hàn Hạc khuôn mặt ngạc nhiên, nghi hoặc nói:
- Sư huynh, huynh hãy còn khỏe mạnh thế này, sao lại có suy nghĩ như vậy?
Phương Mộng Như nói:
- Đại sư huynh, tình thế Băng Nguyên hiện tại phức tạp, chúng ta vẫn còn cần sự lãnh đạo của huynh, sao vào lúc này huynh lại đột nhiên ra quyết định như vậy?
Băng Tuyết lão nhân lên tiếng:
- Sư huynh, lúc này chưa đúng, vạn vạn lần không thể.
Công Dương Thiên Tung, Mã Vũ Đào, Dao Quang, Khiếu Thiên, Giang Thanh Tuyết, Sở Văn Tân, Lâm Phàm, Tân Nguyệt cũng rối rít lên tiếng khuyên bảo, ai cũng hy vọng Triệu Ngọc Thanh không đùa giỡn như vậy.
Đối mặt với lời khuyên và phản đối của mọi người, Triệu Ngọc Thanh tỏ ra rất bình tĩnh, giọng bình thản nói:
- Chuyện này ta đã suy nghĩ qua rồi, mọi người không cần phải nóng nảy như vậy, đợi sau khi ta nói xong rồi mới phát biểu ý kiến cũng chưa muộn. Ý nghĩ của ta rất đơn giản, trước tiên chọn lựa người thừa kế đời cốc chủ kế tiếp, để người đó học tập thật tốt trong thời gian này. Đợi khi thời cơ chín muồi, hoặc là ta có chuyện bất ngờ, thì để cho người đó thừa kế chức vụ cốc chủ, tiếp tục đối kháng với địch nhân đến cùng. Như vậy, ta có thể bỏ đi gánh nặng trong lòng, bỏ hết mọi kiêng kị, quyết một trận cao thấp thật tốt với Ngũ Sắc Thiên Vực.
Câu này vừa nói ra, đại đa số người đều thấy suy tính của Triệu Ngọc Thanh có lý nhất định, vì thế không phản đối nữa. Chỉ có Hàn Hạc, Phương Mộng Như, Băng Tuyết lão nhân thấy có ít nhiều không thỏa, vẫn tiếp tục cố gắng khuyên bảo.
Nhìn ba vị sư đệ, sư muội, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Tâm tình của mọi người ta hiểu rõ, nhưng hiện nay tình thế khẩn cấp, ta không thể không sớm có sự chuẩn bị.
Hàn Hạc nói:
- Các đời cốc chủ truyền lại đều phải triệu tập tất cả môn hạ đệ tử có được, mọi người đồng ý chấp nhận mới được. Hiện nay, sư thúc và ba vị trưởng lão đều không có mặt, sư huynh cần phải nghĩ lại.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Quá khứ, việc truyền ngôi cốc chủ đều phải chọn ngày hoàng đạo cát nhật, bởi vì hoàn toàn không có ngoại địch giương mắt hổ nhìn. Hiện nay hạo kiếp của Băng Nguyên đã đến, trong lúc hỗn loạn thì làm sao có thể cứ khư khư giữ nguyên quy tắc được?
Hàn Hạc chần chừ nói:
- Cho dù là như vậy, thân là cốc chủ cũng phải có bản lĩnh hơn người, tu luyện được Đằng Long Cửu Biến mới ổn. Sư huynh lẽ nào lại dự tính đem vị trí cốc chủ truyền cho Tân Nguyệt?
Câu này vừa nói ra, ánh mắt mọi người lập tức tập trung lên Triệu Ngọc Thanh và Tân Nguyệt, chờ đợi bọn họ trả lời. Liếc mọi người, Triệu Ngọc Thanh lắc đầu đáp lại:
- Đằng Long Cửu Biến đã truyền được mười một đời, các đời cốc chủ phải tu luyện được, Tân Nguyệt tuy học thành nhưng lại không phải là chọn lựa thích hợp nhất, vì thế ta sẽ không truyền cho Tân Nguyệt.
Băng Tuyết lão nhân nghi hoặc nói:
- Sư huynh không truyền cho Tân Nguyệt thì dự tính truyền cho ai đây?
Dứt lời, ánh mắt mọi người lại tập trung nhìn lại Triệu Ngọc Thanh, chờ ông trả lời.
Bật cười điềm nhiên, Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, ánh mắt dừng lại ở Lâm Phàm, không nhanh không chậm lên tiếng:
- Vài ngàn năm nay, Đằng Long cốc luôn có một loại tuyệt kỹ không ai luyện thành được, mãi đến hiện nay Lâm Phàm mới phá vỡ được cấm kỵ này, luyện hoàn chỉnh được Phi Long quyết. Vì thế, ta quyết định chọn Lâm Phàm làm người thừa kế Đằng Long cốc đời sau, để Phi Long quyết thay thế cho Đằng Long Cửu Biến dùng ứng phó với tình thế trước mắt.
Dứt lời, tiếng la thất thanh vang lên khắp nơi, mọi người có mặt đều bị quyết định này của Triệu Ngọc Thanh làm cho kinh hãi giật mình.
/1040
|