Đứng ở cửa cốc, thông qua tầng kết giới vô hình, Ngọc Tâm chăm chú nhìn gió tuyết trước mắt. Đối với Băng Nguyên mà nói, gió tuyết là khách quen, cũng không có gì đáng phải ngạc nhiên. Nhưng gió tuyết mà có thể nhìn thấy mỗi ngày đều vẫn chất chứa nhiều bí mật không muốn cho người ta biết được. Thiên Lân đứng bên Ngọc Tâm, khuôn mặt vẫn có nụ cuồi bình thản, đối với tương lai, trong lòng hắn ngập đầy ước mơ tưởng tượng cảnh cùng Ngọc Tâm ngao du trời đất, bên mình còn bầu bạn với Tân Nguyệt, Vũ Điệp. Ngược lại sự lạc quan của Thiên Lân, Ngọc Tâm tỏ ra rất nặng nề, bởi vì trong lòng nàng ẩn chứa một bí mật, cái đó hệt như một thanh kiếm đâm sâu vào trong lòng nàng, khiến nàng thở không được.
Quay lưng lại Thiên Lân, Ngọc Tâm che giấu u buồn trong lòng, nàng nghĩ đến điều gì, Thiên Lân cũng đã mang đến cho nàng, hiện nay nàng chỉ hy vọng yên yên lặng lặng bồi tiếp Thiên Lân đi nốt quảng thời gian cuối cùng. Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ trong lòng của nàng, không thể nói rõ ra được. Người không biết thì không lo, trong não Thiên Lân lúc này ngập tràn những ước mơ tốt đẹp. Hắn nghĩ lại rất nhiều chuyện, đều có liên quan đến Ngọc Tâm, mong ước hạnh phúc sớm có thể đến. Nhưng chuyện tình tốt đẹp thường không thể thiếu trắc trở, giữa Thiên Lân và Ngọc Tâm cuối cùng có thể có được kết cục viên mãn hay không, lúc này ai có thể nói chính xác được?
Tiến lên một bước, Thiên Lân nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của Ngọc Tâm, khẽ nói:
- Thời gian còn sớm, ta dẫn nàng đi hồ băng chơi đùa, đó có thể nói là cảnh trí khó mà gặp được.
Ngọc Tâm ánh mắt nhẹ nhàng từ xa xăm quay lại Thiên Lân, nhìn vào cặp mắt rất có sức hấp dẫn của hắn, khẽ gật đầu coi như đồng ý. Thiên Lân trong lòng mừng rỡ, khuôn mặt hiện lên nụ cười nho nhã, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Ngọc Tâm, dự tính rời khỏi đó.
Lúc này, bên ngoài kết giới truyền lại một luồng khí tức kỳ dị khiến cho Thiên Lân và Ngọc Tâm chú ý. Cả hai chăm chú nhìn ra, chỉ thấy cách cửa cốc khoảng chừng ngoài dặm, trên mặt tuyết không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng người. Đó là một người đàn ông áo đen, bề ngoài chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, tướng mạo hơi anh tuấn, toàn thân toát ra khí tức lạnh lùng. Trong tay hắn cầm một món binh khí kỳ lạ, lấp lánh ánh sáng màu xanh lục quỷ dị, khiến cho người ta cảm nhận một sự tàn khốc lạnh lẽo. Nhìn người này, trong lòng Thiên Lân xuất hiện một loại cảm giác quái dị, một sự nghi hoặc tự có mà không nắm bắt được.
Ngọc Tâm vẻ mặt bình tĩnh, khẽ lẩm bẩm:
- Người này rất đặc biệt, thực lực khá kinh người.
Thiên Lân gật đầu nói:
- Điều này ta biết, hay là chúng ta đi gặp hắn hỏi xem có phải là bạn hay không.
Nhẹ nhàng bay lên, Thiên Lân cứ như vậy đỡ lấy Ngọc Tâm đi xuyên qua kết giới phòng ngự tiến gần đến người đàn ông áo đen.
Nhìn tuấn nam mỹ nữ trước mặt, Yến Sơn Cô Ảnh khách thoáng chút kinh hãi trong mắt, dường như bị phong thái của Ngọc Tâm và Thiên Lân thuyết phục hẳn, mơ hồ có cảm giác thân thiết không biết tên.
Âm thầm hạ xuống, Thiên Lân nhìn người đàn ông áo đen, khẽ cất tiếng hỏi:
- Các hạ là người phương nào, đến đây không biết có chuyện gì?
Yến Sơn Cô Ảnh khách chăm chú nhìn Thiên Lân một lúc, điềm nhiên trả lời:
- Yến Sơn Cô Ảnh khách, có chuyện tìm Lâm Phàm và Linh Hoa.
Thiên Lân sửng mình, kinh ngạc nói:
- Thì ra là ông. Ta nghe Lâm Phàm nói, lần trước chính ông đã cứu bọn họ, ta phải cảm tạ ông thật nhiều.
Yến Sơn Cô Ảnh khách nghi hoặc nói:
- Ngươi là sư huynh đệ đồng môn của Lâm Phàm?
Thiên Lân cười đáp:
- Ta tên Thiên Lân, hoàn toàn không phải môn hạ Đằng Long cốc, nhưng từ nhỏ đến lớn chơi với Lâm Phàm, tình cảm rất thâm sâu. Người bên cạnh tên là Ngọc Tâm, đến từ Tuyệt Tình môn.
Yến Sơn Cô Ảnh khách nghe vậy, vẻ mặt lạnh lùng nở nụ cười hiếm hoi, tán thưởng:
- Thật là một đôi tuyệt vời, ngươi phải quý trọng cho tốt.
Thiên Lân cười nói:
- Điều này ta hiểu rõ. Đi thôi, ta dẫn ông đến Đằng Long cốc tìm Lâm Phàm và Linh Hoa.
Yến Sơn Cô Ảnh khách lắc đầu trả lời:
- Không cần, ta ở đây chờ đợi hắn, ngươi đi gặp bọn họ nói một tiếng là được rồi.
Thiên Lân nghi hoặc nói:
- Vì sao không muốn đi vậy?
Yến Sơn Cô Ảnh khách điềm nhiên đáp:
- Một bóng đi khắp thiên hạ, từ trước đến giờ chỉ một mình mà thôi.
Thiên Lân nghe vậy cũng không miễn cưỡng, để Ngọc Tâm lại đó, một mình quay về thông báo cho Lâm Phàm và Linh Hoa.
Thấy Thiên Lân đi rồi, Yến Sơn Cô Ảnh khách chăm chú nhìn Ngọc Tâm, kinh hãi than thở:
- Sắc đẹp của cô khiến trời đất mất hồn, coi chừng ông trời đố kỵ.
Ngọc Tâm lẩm bẩm nho nhỏ:
- Hồng nhan tự cổ phần lớn đều bạc mệnh, chỉ lưu lại thanh danh đến hoàng hôn.
Yến Sơn Cô Ảnh khách hơi biến sắc, chăm chú nhìn vào đôi mắt xinh đẹp mà thâm thúy của Ngọc Tâm, nghi hoặc nói:
- Nghe như có chút oán hận trong đó?
Ngọc Tâm lắc khẽ, nhẹ nói:
- Ta chỉ có chút bất bình mà thôi.
Yến Sơn Cô Ảnh khách đưa mắt nhìn ra xa xăm, vẻ mặt kỳ dị đáp:
- Nhân gian luôn có nhiều chuyện bất công, hơn nửa do ông trời, một nửa do người làm.
Ngọc Tâm ánh mắt hơi động, khẽ lẩm bẩm:
- Một nửa do trời, một nửa do người? Nếu thật sự là như vậy, thì làm sao có nhiều oán hận đến vậy?
Yến Sơn Cô Ảnh khách không đáp, ông ta mới lần đầu gặp Ngọc Tâm, còn chưa hiểu rõ lắm lai lịch của Ngọc Tâm, vì thế có một số chuyện cần phải có thời gian nhất định mới có thể nắm bắt được.
Lúc này, Thiên Lân dẫn Lâm Phàm và Linh Hoa từ trong cốc chạy đến gần Yến Sơn Cô Ảnh khách.
Vừa gặp mặt, Lâm Phàm tỏ ra rất cao hứng, vui mừng nói:
- Thì ra là ông, rất mừng thấy ông có thể đến nơi này.
Yến Sơn Cô Ảnh khách nhìn Lâm Phàm, trong mắt toát ra một chút kinh ngạc, trầm ngâm nói:
- Vài ngày không gặp, tu vi của ngươi không ngờ lại tăng lên mãnh liệt đột ngột, quả thật khiến cho người ta phải giật mình kinh hãi.
Linh Hoa hơi cao hứng, lại có chút kiêu ngạo nói:
- Sư huynh hiện nay đã là người kế nhiệm cốc chủ đời kế tiếp của Đằng Long cốc rồi.
Yến Sơn Cô Ảnh khách hơi biến sắc, chăm chú nhìn Lâm Phàm một lúc mới nhẹ giọng nói:
- Chúc mừng ngươi.
Lâm Phàm sượng sùng đáp:
- Đây đều nhờ sư tổ ưu ái, ta căn bản không có bản lĩnh gì cả, ông chớ chê cười nhé.
Thiên Lân nghe vậy, cười mắng:
- Ngươi cũng không nên tự hạ mình xuống nữa, nếu cốc chủ đã chọn ngươi rồi, ngươi phải thể hiện bản lĩnh của mình, chớ khiến cho chúng ta phải thất vọng mới đúng.
Yến Sơn Cô Ảnh khách nói:
- Ngươi phải tự tin vào mình mới đúng.
Lâm Phàm cười nói:
- Đa tạ các vị, ta sẽ tận hết sức của mình.
Linh Hoa nhìn Yến Sơn Cô Ảnh khách, hỏi lại:
- Lần này ông đến đây không biết tìm chúng ta có chuyện gì không?
Yến Sơn Cô Ảnh khách nhìn Linh Hoa một lúc, kinh ngạc nói:
- Tu vi của ngươi cũng đã tiến rất xa rồi.
Linh Hoa trong lòng chấn động, mặt đỏ lên đáp:
- So với sư huynh thì ta không đáng gì cả. Hay là ông hãy nói ý muốn của ông đi, xem chúng ta có thể giúp ông được không.
Lâm Phàm đáp:
- Đúng thế, có chuyện gì thì ông cứ nói ra đi, chỉ cần chúng ta có thể hỗ trợ được ông thì nhất định sẽ góp sức.
Yến Sơn Cô Ảnh khách liếc bốn người trước mắt, điềm nhiên nói:
- Ta đến là muốn hỏi các ngươi một chuyện.
Lâm Phàm đáp:
- Có chuyện gì, ông nói ra đi?
Yến Sơn Cô Ảnh khách trả lời:
- Các ngươi lần trước đi Băng Hà cốc, có lấy cái gì từ chỗ ở của Tuyết Vực Điên Quái không?
Lâm Phàm sửng người, đưa mắt ra hiệu với Linh Hoa, rồi cả hai cùng đáp:
- Ông muốn hỏi đến Ma địch phải không?
Yến Sơn Cô Ảnh khách lắc đầu, trả lời:
- Không, ta hỏi chính là một khối ngọc.
Linh Hoa kinh ngạc nói:
- Khối ngọc, ông làm gì mà tìm vật đó vậy?
Lâm Phàm nói:
- Chúng ta đúng là có lấy một khối ngọc từ đó đi, hiện trên người Linh Hoa, ông làm sao biết được chuyện này?
Nghe vậy, Yến Sơn Cô Ảnh khách ánh mắt kỳ lạ, nhìn Linh Hoa một lúc rồi khẽ nói:
- Tích nhật phật tiền đăng, kim triêu song sinh liên, tịnh đế hoa ánh nguyệt, đắc thất diệc uổng nhiên. (Trước đây là ngọn đèn trước mặt Phật, đóa hoa sen song sinh hướng về mặt trời, đế hoa chiếu rọi ánh trăng, được mất cũng là uổng công thôi).
Linh Hoa và Lâm Phàm nghe vậy, đều biến sắc, vọt miệng nói:
- Ông làm sao biết được chuyện này?
Yến Sơn Cô Ảnh khách vẻ mặt quái dị, không trả lời mà nói:
- Xem ra quả thật chính là vật ta tìm kiếm rồi.
Thiên Lân hiếu kỳ nói:
- Có thể nói rõ nguyên do bên trong không?
Yến Sơn Cô Ảnh khách trầm tư một lúc, gật đầu đáp:
- Khối ngọc đó chính là vật năm xưa Tuyết Vực Điên Quái cướp trên tay sư phụ của ta, bây giờ ta chỉ muốn lấy về lại mà thôi.
Lâm Phàm kinh ngạc nói:
- Ông nói khối ngọc đó là vật của sư môn ông? Ông tìm Tuyết Nhân chính là bởi vì chuyện này?
Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:
- Ta tìm Tuyết Nhân là cố chiến thắng để lấy lại vật này. Năm đó, Tuyết Vực Điên Quái thắng cuộc sư phụ của ta, cướp đi khối ngọc này. Hiện nay ta đánh bại Tuyết Nhân, nhưng lại không hề tìm được vật này ở nơi đó.
Lâm Phàm nói:
- Nếu là vật sư môn của ông, chúng ta tự nhiên phải hoàn trả cho châu về hợp phố. Linh Hoa, hãy đưa khối ngọc đó lại cho ông ta.
Linh Hoa nghe vậy, lập tức lấy khối ngọc từ trong người ra giao lại cho Yến Sơn Cô Ảnh khách. Thuận tay đỡ lấy khối ngọc, Yến Sơn Cô Ảnh khách hơi kích động nhưng chớp mắt đã mất đi liền vẻ này liền. Đánh giá qua vật trong tay, Yến Sơn Cô Ảnh khách đột nhiên biến sắc, ngửng phắt lên nhìn Linh Hoa cất tiếng hỏi:
- Ngươi đã từng đụng vào vật này?
Câu này rất kỳ quái, Linh Hoa vừa rồi mới lấy khối ngọc thạch từ trong lòng ra, làm sao lại không tiếp xúc với nó được?
Linh Hoa dường như tỉnh ngộ, chần chừ một chút rồi gật đầu.
Yến Sơn Cô Ảnh khách ánh mắt thất vọng, nhẹ giọng nói:
- Sợ không?
Linh Hoa nghi hoặc nói:
- Sợ thế nào?
Yến Sơn Cô Ảnh khách trả lời:
- Có sợ kết quả đó không?
Linh Hoa do dự đáp:
- Sợ …
Lâm Phàm vẻ mặt mơ hồ, xen vào:
- Các vị đang nói gì vậy?
Yến Sơn Cô Ảnh khách nhìn Lâm Phàm, ánh mắt quái dị đáp:
- Vật này và Linh Hoa có duyên, ta có một chuyện muốn nói riêng với cô ta.
Lâm Phàm nhìn Linh Hoa, cất tiếng hỏi:
- Muội nghĩ thế nào?
Linh Hoa vẻ mặt phức tạp, gật khẽ.
Như vậy, Yến Sơn Cô Ảnh khách mang Linh Hoa bay ra xa xa, tại chỗ chỉ còn Lâm Phàm, Thiên Lân và Ngọc chờ đợi ở đó.
Vỗ vai Lâm Phàm, Thiên Lân an ủi:
- Chớ lo lắng, Linh Hoa không gặp phải chuyện gì đâu.
Lâm Phàm ưu tư đáp:
- Ta căn bản không lo lắng cho an nguy của Linh Hoa, điều ta đang suy nghĩ chính là giữa Linh Hoa và khối ngọc thạch đó có quan hệ như thế nào?
Thiên Lân hỏi lại:
- Khối ngọc thạch đó ngươi có nhìn qua rồi chưa?
Lâm Phàm gật đầu đáp:
- Ta có nhìn qua rồi. Khi đó Linh Hoa nói trên bề mặt có ghi chép một bộ pháp quyết có tên là Chư Mộng Hoàng Hôn.
Nhưng ta lấy nó nhìn lại thì trên bề mặt lại chỉ có một bài thơ.
Thiên Lân cau mày nói:
- Chư Mộng Hoàng Hôn, cái tên thật là kỳ quái. Xem ra đây chính là duyên phận của Linh Hoa, Yến Sơn Cô Ảnh khách phần lớn là muốn chỉ điểm cho Linh Hoa một số chuyện liên quan tu luyện pháp quyết này, ngươi không cần phải lo lắng.
Lâm Phàm nói:
- Hy vọng là như vậy.
Ngọc Tâm không nói, trong lòng suy nghĩ đến cái tên Chư Mộng Hoàng Hôn này, cảm thấy nó ẩn chứa đầy ý tứ thê lương và thương tang. Thật ra Chư Mộng Hoàng Hôn này ẩn giấu bí mật thế nào, nó xuất xứ từ nơi đâu? Điểm này không chỉ Ngọc Tâm hiếu kỳ mà Linh Hoa cũng hệt như vậy.
Quay lưng lại Thiên Lân, Ngọc Tâm che giấu u buồn trong lòng, nàng nghĩ đến điều gì, Thiên Lân cũng đã mang đến cho nàng, hiện nay nàng chỉ hy vọng yên yên lặng lặng bồi tiếp Thiên Lân đi nốt quảng thời gian cuối cùng. Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ trong lòng của nàng, không thể nói rõ ra được. Người không biết thì không lo, trong não Thiên Lân lúc này ngập tràn những ước mơ tốt đẹp. Hắn nghĩ lại rất nhiều chuyện, đều có liên quan đến Ngọc Tâm, mong ước hạnh phúc sớm có thể đến. Nhưng chuyện tình tốt đẹp thường không thể thiếu trắc trở, giữa Thiên Lân và Ngọc Tâm cuối cùng có thể có được kết cục viên mãn hay không, lúc này ai có thể nói chính xác được?
Tiến lên một bước, Thiên Lân nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của Ngọc Tâm, khẽ nói:
- Thời gian còn sớm, ta dẫn nàng đi hồ băng chơi đùa, đó có thể nói là cảnh trí khó mà gặp được.
Ngọc Tâm ánh mắt nhẹ nhàng từ xa xăm quay lại Thiên Lân, nhìn vào cặp mắt rất có sức hấp dẫn của hắn, khẽ gật đầu coi như đồng ý. Thiên Lân trong lòng mừng rỡ, khuôn mặt hiện lên nụ cười nho nhã, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Ngọc Tâm, dự tính rời khỏi đó.
Lúc này, bên ngoài kết giới truyền lại một luồng khí tức kỳ dị khiến cho Thiên Lân và Ngọc Tâm chú ý. Cả hai chăm chú nhìn ra, chỉ thấy cách cửa cốc khoảng chừng ngoài dặm, trên mặt tuyết không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng người. Đó là một người đàn ông áo đen, bề ngoài chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, tướng mạo hơi anh tuấn, toàn thân toát ra khí tức lạnh lùng. Trong tay hắn cầm một món binh khí kỳ lạ, lấp lánh ánh sáng màu xanh lục quỷ dị, khiến cho người ta cảm nhận một sự tàn khốc lạnh lẽo. Nhìn người này, trong lòng Thiên Lân xuất hiện một loại cảm giác quái dị, một sự nghi hoặc tự có mà không nắm bắt được.
Ngọc Tâm vẻ mặt bình tĩnh, khẽ lẩm bẩm:
- Người này rất đặc biệt, thực lực khá kinh người.
Thiên Lân gật đầu nói:
- Điều này ta biết, hay là chúng ta đi gặp hắn hỏi xem có phải là bạn hay không.
Nhẹ nhàng bay lên, Thiên Lân cứ như vậy đỡ lấy Ngọc Tâm đi xuyên qua kết giới phòng ngự tiến gần đến người đàn ông áo đen.
Nhìn tuấn nam mỹ nữ trước mặt, Yến Sơn Cô Ảnh khách thoáng chút kinh hãi trong mắt, dường như bị phong thái của Ngọc Tâm và Thiên Lân thuyết phục hẳn, mơ hồ có cảm giác thân thiết không biết tên.
Âm thầm hạ xuống, Thiên Lân nhìn người đàn ông áo đen, khẽ cất tiếng hỏi:
- Các hạ là người phương nào, đến đây không biết có chuyện gì?
Yến Sơn Cô Ảnh khách chăm chú nhìn Thiên Lân một lúc, điềm nhiên trả lời:
- Yến Sơn Cô Ảnh khách, có chuyện tìm Lâm Phàm và Linh Hoa.
Thiên Lân sửng mình, kinh ngạc nói:
- Thì ra là ông. Ta nghe Lâm Phàm nói, lần trước chính ông đã cứu bọn họ, ta phải cảm tạ ông thật nhiều.
Yến Sơn Cô Ảnh khách nghi hoặc nói:
- Ngươi là sư huynh đệ đồng môn của Lâm Phàm?
Thiên Lân cười đáp:
- Ta tên Thiên Lân, hoàn toàn không phải môn hạ Đằng Long cốc, nhưng từ nhỏ đến lớn chơi với Lâm Phàm, tình cảm rất thâm sâu. Người bên cạnh tên là Ngọc Tâm, đến từ Tuyệt Tình môn.
Yến Sơn Cô Ảnh khách nghe vậy, vẻ mặt lạnh lùng nở nụ cười hiếm hoi, tán thưởng:
- Thật là một đôi tuyệt vời, ngươi phải quý trọng cho tốt.
Thiên Lân cười nói:
- Điều này ta hiểu rõ. Đi thôi, ta dẫn ông đến Đằng Long cốc tìm Lâm Phàm và Linh Hoa.
Yến Sơn Cô Ảnh khách lắc đầu trả lời:
- Không cần, ta ở đây chờ đợi hắn, ngươi đi gặp bọn họ nói một tiếng là được rồi.
Thiên Lân nghi hoặc nói:
- Vì sao không muốn đi vậy?
Yến Sơn Cô Ảnh khách điềm nhiên đáp:
- Một bóng đi khắp thiên hạ, từ trước đến giờ chỉ một mình mà thôi.
Thiên Lân nghe vậy cũng không miễn cưỡng, để Ngọc Tâm lại đó, một mình quay về thông báo cho Lâm Phàm và Linh Hoa.
Thấy Thiên Lân đi rồi, Yến Sơn Cô Ảnh khách chăm chú nhìn Ngọc Tâm, kinh hãi than thở:
- Sắc đẹp của cô khiến trời đất mất hồn, coi chừng ông trời đố kỵ.
Ngọc Tâm lẩm bẩm nho nhỏ:
- Hồng nhan tự cổ phần lớn đều bạc mệnh, chỉ lưu lại thanh danh đến hoàng hôn.
Yến Sơn Cô Ảnh khách hơi biến sắc, chăm chú nhìn vào đôi mắt xinh đẹp mà thâm thúy của Ngọc Tâm, nghi hoặc nói:
- Nghe như có chút oán hận trong đó?
Ngọc Tâm lắc khẽ, nhẹ nói:
- Ta chỉ có chút bất bình mà thôi.
Yến Sơn Cô Ảnh khách đưa mắt nhìn ra xa xăm, vẻ mặt kỳ dị đáp:
- Nhân gian luôn có nhiều chuyện bất công, hơn nửa do ông trời, một nửa do người làm.
Ngọc Tâm ánh mắt hơi động, khẽ lẩm bẩm:
- Một nửa do trời, một nửa do người? Nếu thật sự là như vậy, thì làm sao có nhiều oán hận đến vậy?
Yến Sơn Cô Ảnh khách không đáp, ông ta mới lần đầu gặp Ngọc Tâm, còn chưa hiểu rõ lắm lai lịch của Ngọc Tâm, vì thế có một số chuyện cần phải có thời gian nhất định mới có thể nắm bắt được.
Lúc này, Thiên Lân dẫn Lâm Phàm và Linh Hoa từ trong cốc chạy đến gần Yến Sơn Cô Ảnh khách.
Vừa gặp mặt, Lâm Phàm tỏ ra rất cao hứng, vui mừng nói:
- Thì ra là ông, rất mừng thấy ông có thể đến nơi này.
Yến Sơn Cô Ảnh khách nhìn Lâm Phàm, trong mắt toát ra một chút kinh ngạc, trầm ngâm nói:
- Vài ngày không gặp, tu vi của ngươi không ngờ lại tăng lên mãnh liệt đột ngột, quả thật khiến cho người ta phải giật mình kinh hãi.
Linh Hoa hơi cao hứng, lại có chút kiêu ngạo nói:
- Sư huynh hiện nay đã là người kế nhiệm cốc chủ đời kế tiếp của Đằng Long cốc rồi.
Yến Sơn Cô Ảnh khách hơi biến sắc, chăm chú nhìn Lâm Phàm một lúc mới nhẹ giọng nói:
- Chúc mừng ngươi.
Lâm Phàm sượng sùng đáp:
- Đây đều nhờ sư tổ ưu ái, ta căn bản không có bản lĩnh gì cả, ông chớ chê cười nhé.
Thiên Lân nghe vậy, cười mắng:
- Ngươi cũng không nên tự hạ mình xuống nữa, nếu cốc chủ đã chọn ngươi rồi, ngươi phải thể hiện bản lĩnh của mình, chớ khiến cho chúng ta phải thất vọng mới đúng.
Yến Sơn Cô Ảnh khách nói:
- Ngươi phải tự tin vào mình mới đúng.
Lâm Phàm cười nói:
- Đa tạ các vị, ta sẽ tận hết sức của mình.
Linh Hoa nhìn Yến Sơn Cô Ảnh khách, hỏi lại:
- Lần này ông đến đây không biết tìm chúng ta có chuyện gì không?
Yến Sơn Cô Ảnh khách nhìn Linh Hoa một lúc, kinh ngạc nói:
- Tu vi của ngươi cũng đã tiến rất xa rồi.
Linh Hoa trong lòng chấn động, mặt đỏ lên đáp:
- So với sư huynh thì ta không đáng gì cả. Hay là ông hãy nói ý muốn của ông đi, xem chúng ta có thể giúp ông được không.
Lâm Phàm đáp:
- Đúng thế, có chuyện gì thì ông cứ nói ra đi, chỉ cần chúng ta có thể hỗ trợ được ông thì nhất định sẽ góp sức.
Yến Sơn Cô Ảnh khách liếc bốn người trước mắt, điềm nhiên nói:
- Ta đến là muốn hỏi các ngươi một chuyện.
Lâm Phàm đáp:
- Có chuyện gì, ông nói ra đi?
Yến Sơn Cô Ảnh khách trả lời:
- Các ngươi lần trước đi Băng Hà cốc, có lấy cái gì từ chỗ ở của Tuyết Vực Điên Quái không?
Lâm Phàm sửng người, đưa mắt ra hiệu với Linh Hoa, rồi cả hai cùng đáp:
- Ông muốn hỏi đến Ma địch phải không?
Yến Sơn Cô Ảnh khách lắc đầu, trả lời:
- Không, ta hỏi chính là một khối ngọc.
Linh Hoa kinh ngạc nói:
- Khối ngọc, ông làm gì mà tìm vật đó vậy?
Lâm Phàm nói:
- Chúng ta đúng là có lấy một khối ngọc từ đó đi, hiện trên người Linh Hoa, ông làm sao biết được chuyện này?
Nghe vậy, Yến Sơn Cô Ảnh khách ánh mắt kỳ lạ, nhìn Linh Hoa một lúc rồi khẽ nói:
- Tích nhật phật tiền đăng, kim triêu song sinh liên, tịnh đế hoa ánh nguyệt, đắc thất diệc uổng nhiên. (Trước đây là ngọn đèn trước mặt Phật, đóa hoa sen song sinh hướng về mặt trời, đế hoa chiếu rọi ánh trăng, được mất cũng là uổng công thôi).
Linh Hoa và Lâm Phàm nghe vậy, đều biến sắc, vọt miệng nói:
- Ông làm sao biết được chuyện này?
Yến Sơn Cô Ảnh khách vẻ mặt quái dị, không trả lời mà nói:
- Xem ra quả thật chính là vật ta tìm kiếm rồi.
Thiên Lân hiếu kỳ nói:
- Có thể nói rõ nguyên do bên trong không?
Yến Sơn Cô Ảnh khách trầm tư một lúc, gật đầu đáp:
- Khối ngọc đó chính là vật năm xưa Tuyết Vực Điên Quái cướp trên tay sư phụ của ta, bây giờ ta chỉ muốn lấy về lại mà thôi.
Lâm Phàm kinh ngạc nói:
- Ông nói khối ngọc đó là vật của sư môn ông? Ông tìm Tuyết Nhân chính là bởi vì chuyện này?
Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:
- Ta tìm Tuyết Nhân là cố chiến thắng để lấy lại vật này. Năm đó, Tuyết Vực Điên Quái thắng cuộc sư phụ của ta, cướp đi khối ngọc này. Hiện nay ta đánh bại Tuyết Nhân, nhưng lại không hề tìm được vật này ở nơi đó.
Lâm Phàm nói:
- Nếu là vật sư môn của ông, chúng ta tự nhiên phải hoàn trả cho châu về hợp phố. Linh Hoa, hãy đưa khối ngọc đó lại cho ông ta.
Linh Hoa nghe vậy, lập tức lấy khối ngọc từ trong người ra giao lại cho Yến Sơn Cô Ảnh khách. Thuận tay đỡ lấy khối ngọc, Yến Sơn Cô Ảnh khách hơi kích động nhưng chớp mắt đã mất đi liền vẻ này liền. Đánh giá qua vật trong tay, Yến Sơn Cô Ảnh khách đột nhiên biến sắc, ngửng phắt lên nhìn Linh Hoa cất tiếng hỏi:
- Ngươi đã từng đụng vào vật này?
Câu này rất kỳ quái, Linh Hoa vừa rồi mới lấy khối ngọc thạch từ trong lòng ra, làm sao lại không tiếp xúc với nó được?
Linh Hoa dường như tỉnh ngộ, chần chừ một chút rồi gật đầu.
Yến Sơn Cô Ảnh khách ánh mắt thất vọng, nhẹ giọng nói:
- Sợ không?
Linh Hoa nghi hoặc nói:
- Sợ thế nào?
Yến Sơn Cô Ảnh khách trả lời:
- Có sợ kết quả đó không?
Linh Hoa do dự đáp:
- Sợ …
Lâm Phàm vẻ mặt mơ hồ, xen vào:
- Các vị đang nói gì vậy?
Yến Sơn Cô Ảnh khách nhìn Lâm Phàm, ánh mắt quái dị đáp:
- Vật này và Linh Hoa có duyên, ta có một chuyện muốn nói riêng với cô ta.
Lâm Phàm nhìn Linh Hoa, cất tiếng hỏi:
- Muội nghĩ thế nào?
Linh Hoa vẻ mặt phức tạp, gật khẽ.
Như vậy, Yến Sơn Cô Ảnh khách mang Linh Hoa bay ra xa xa, tại chỗ chỉ còn Lâm Phàm, Thiên Lân và Ngọc chờ đợi ở đó.
Vỗ vai Lâm Phàm, Thiên Lân an ủi:
- Chớ lo lắng, Linh Hoa không gặp phải chuyện gì đâu.
Lâm Phàm ưu tư đáp:
- Ta căn bản không lo lắng cho an nguy của Linh Hoa, điều ta đang suy nghĩ chính là giữa Linh Hoa và khối ngọc thạch đó có quan hệ như thế nào?
Thiên Lân hỏi lại:
- Khối ngọc thạch đó ngươi có nhìn qua rồi chưa?
Lâm Phàm gật đầu đáp:
- Ta có nhìn qua rồi. Khi đó Linh Hoa nói trên bề mặt có ghi chép một bộ pháp quyết có tên là Chư Mộng Hoàng Hôn.
Nhưng ta lấy nó nhìn lại thì trên bề mặt lại chỉ có một bài thơ.
Thiên Lân cau mày nói:
- Chư Mộng Hoàng Hôn, cái tên thật là kỳ quái. Xem ra đây chính là duyên phận của Linh Hoa, Yến Sơn Cô Ảnh khách phần lớn là muốn chỉ điểm cho Linh Hoa một số chuyện liên quan tu luyện pháp quyết này, ngươi không cần phải lo lắng.
Lâm Phàm nói:
- Hy vọng là như vậy.
Ngọc Tâm không nói, trong lòng suy nghĩ đến cái tên Chư Mộng Hoàng Hôn này, cảm thấy nó ẩn chứa đầy ý tứ thê lương và thương tang. Thật ra Chư Mộng Hoàng Hôn này ẩn giấu bí mật thế nào, nó xuất xứ từ nơi đâu? Điểm này không chỉ Ngọc Tâm hiếu kỳ mà Linh Hoa cũng hệt như vậy.
/1040
|