Trên đỉnh Thiên Nữ phong, hoa tuyết bồng bềnh. Các cô sau khi thống nhất ý kiến rồi, xác định rõ phương châm xong liền để Vũ Điệp ra mặt tìm hiểu về các loại đặc điểm của luồng sức mạnh đó. Thiên Lân suy xét một lúc, chần chừ trả lời:
- Đó là một loại sức mạnh rất kỳ quái, dường như bao hàm cả chua xót, thê lương, trầm thống, ai oán cùng nhiều mặt trái của tình cảm ở bên trong, cụ thể có bao nhiêu loại thì bản thân ta cũng không nói rõ ràng được.
Mẫu Đơn kinh ngạc nói:
- Nghe ngươi nói như vậy, đó là loại tình cảm ngập đầy ai oán đau thương rồi. Nếu như suy đoán của ngươi là đúng, trong mấy người chúng ta ở đây, phỏng chừng chỉ có Vũ Điệp hoặc Ngọc Tâm là có thể thử qua, tính cách những người khác có phần khác biệt, xem ra chỉ phí công vô ích mà thôi.
Hoa Hồng phản bác lại:
- Nếu như Thiên Lân suy đoán sai thì sao?
Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:
- Mỗi người hãy thử qua, thế thì ổn rồi.
Vũ Điệp nói:
- Lời nói của Tân Nguyệt có lý, dù sao cũng không mất nhiều thời gian. Hãy để ta làm trước.
Mọi người không có ý kiến gì thêm, đồng loạt lùi lại một khoảng, ánh mắt quan tâm nhìn nàng. Vũ Điệp đi đến bên tượng băng Thần Nữ, chăm chú nhìn vào mặt của Thần nữ, toàn thân không gió mà bay lên, một luồng u sầu nhàn nhạt bao trùm lên tất cả giác quan của nàng với tốc độ ngày càng nhanh hơn. Trầm ngâm rất lâu, Vũ Điệp hoàn toàn chìm vào trong không khí thê lương ai oán, hai tay hiện lên ánh nhạt, từ từ ấn vào người của tượng băng Thần Nữ. Thời khắc đó, bề ngoài tượng băng hào quang lấp lánh, một luồng khí tức u oán vô cùng sâu sắc phá không xông lên đến tận tầng mây, sau khi kéo dài một lúc, luồng khí u oán đó hệt như quả cầu ánh sáng vỡ nát, bắt đầu tràn ra khắp chung quanh. Cảm ứng được biến hóa này, Thiên Lân và mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, hiểu được Vũ Điệp đã cơ hồ có được điểm đột phá, chỉ cần tiếp tục thì có thể giải mở được phong ấn trên người của tượng băng Thần Nữ. Sau đó, trong lúc mọi người chìm đắm trong vui mừng, Vũ Điệp đột nhiên run rẩy, há miệng phun ra máu tươi, vừa hay phủ lên trên tượng băng. Sau đó, Vũ Điệp liền đột nhiên ngã ra phía sau, được Thiên Lân đỡ lấy được. Các cô vẻ mặt kinh ngạc, vây quanh Thiên Lân, ân cần nhìn Vũ Điệp, phát hiện nàng bị nội thương không nhẹ, trong mắt hiện lên thất vọng nhạt nhòa.
Thiên Lân thăm dò tình hình của Vũ Điệp một lúc, nói với mọi người:
- Vũ Điệp không có gì đáng ngại, chỉ là thoát lực mà thôi, nghỉ ngơi một lúc sẽ có thể khôi phục được.
Lâm Y Tuyết cau mày nói:
- Sao lại có thể như vậy? Rõ ràng sắp sửa thành công lại đột nhiên gián đoạn.
Mẫu Đơn phân tích:
- Vũ Điệp vừa rồi đúng là đã động chạm được phong ấn, nhưng vào lúc quan trọng cuối cùng dường như thiếu đi điểm nào đó, vì thế mới bị thất bại phút chót.
Tân Nguyệt nói:
- Theo những hành động vừa rồi của Vũ Điệp mà phân tích, muội ấy trước hết để cho bản thân chìm vào một loại không khí đau thương nào đó, sau rồi mới bắt đầu thi triển pháp thuật, điều này chắc là điểm quan trọng.
Lâm Y Tuyết lên tiếng:
- Chỉ nhìn không thì không có tác dụng gì, hay là chúng ta tiếp tục đi, nói không chừng tiếp theo chúng ta có thể mở được phong ấn.
Hoa Hồng hỏi:
- Từ ai bắt đầu đây?
Lâm Y Tuyết xung phong nhận trách nhiệm:
- Ta đến thử qua, dù sao ai trước ai sau cũng giống nhau mà.
Mọi người nghe vậy tản ra, im lặng nhìn Lâm Y Tuyết, chờ đợi nàng bắt đầu thi triển pháp thuật. Do bản tính vui vẻ, Lâm Y Tuyết bình thường rất khó điều chỉnh được tâm tình trở nên đau thương. May mà Dịch viên Trần Phong mới chết, Lâm Y Tuyết trong lòng còn đau thương, vì thế một lúc sau cũng miễn cưỡng chìm vào trong tâm tình đau khổ, từ từ đưa tay ấn vào trên bức tượng băng Thần Nữ. Lần này, tình hình của Lâm Y Tuyết khác hẳn so với Vũ Điệp, tay ngọc vừa mới tiếp xúc vào bề mặt tượng băng, cả người liền bị hất bắn ra. Tân Nguyệt tiến lên đỡ lấy nàng, nhỏ giọng nói:
- Tính cách muội vui vẻ, rõ ràng không thích hợp, hay để ta thử xem sao.
Chầm chậm bước đến gần, Tân Nguyệt vẻ mặt không thấy có bất kỳ biểu hiện nào, trong lòng lại có thất vọng man mác.
Thời khắc đó, Tân Nguyệt nhớ lại rất nhiều chuyện, từ nhỏ đến lớn. Rất nhiều thứ ngoại trừ những lúc ở cùng với Thiên Lân ra thì dường như đều khiến cho nàng vốn tính cách trầm tĩnh lại cảm thấy một sự đau lòng và cô độc. Trong tâm tình như vậy, Tân Nguyệt toàn thân hiện lên ánh sáng màu xanh nhạt, hai tay vô tình đưa ra về phía bức tượng băng Thần Nữ, chớp mắt đã tiếp xúc. Thời khắc đó, bức tượng băng Thần Nữ và Tân Nguyệt đồng thời phát ra ánh sáng rực rỡ. Nhưng chỉ trong chốc lát, ánh sáng liền mất đi, Tân Nguyệt hệt như say rượu lảo đảo lùi lại, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Hoa Hồng thấy vậy, tiến lên đỡ lấy Tân Nguyệt thấy bình thường, liền kinh ngạc nói:
- Thật kỳ quái, bức tượng băng này quả thật khiến người ta phải kinh ngạc.
Tân Nguyệt bật cười phức tạp, liếc mọi người, cuối cùng dừng lại ở Ngọc Tâm.
Bốn mắt nhìn nhau, Ngọc Tâm vẻ ngoài bình thản hệt như một người ngoài, cất tiếng hỏi:
- Đến phiên ta?
Tân Nguyệt ánh mắt cổ quái khẽ lẩm bẩm:
- Đúng thế, đến phiên cô rồi, Mẫu Đơn và Hoa Hồng đều không thích hợp, cô là người duy nhất thích hợp rồi.
Ngọc Tâm chầm chậm bước đến, tự nói:
- Giải mở thì như thế nào?
Tân Nguyệt chần chừ một lúc rồi đáp:
- Ý trời là như vậy.
Ngọc Tâm chợt dừng chân, quay đầu lại nhìn Tân Nguyệt rất lâu, sau đó lại nhìn mọi người, thấy ai cũng nhìn mình đầy vẻ phức tạp, trong lòng đột nhiên dâng lên một sự đau thương đậm đà.
Quay đầu lại, Ngọc Tâm nhìn bức tượng băng Thần Nữ, khẽ lẩm bẩm:
- Chờ đợi đã lâu rồi chỉ để được gặp, dây dưa nhiều kiếp vốn là chua xót. Bà thoáng cái đã ngàn năm, quả thật chờ đợi được là hạnh phúc chăng?
Trong tiếng chất vấn, Ngọc Tâm đưa tay phải ra, chầm chậm ấn vào bộ ngực của bức tượng băng Thần Nữ. Chỉ trong chớp mắt, sóng ánh sáng loáng lên, không khí thổi quanh, một khí trường đặc thù chớp mắt đã hình thành, bao trùm lấy Ngọc Tâm và bức tượng băng vào trong. Bốn bề, cuồng phong gào thét, gió tuyết tung bay, tiếng kêu gào chói tai như phá vỡ tầng mây, phảng phất ông trời tức giận, tiếng sấm rung động cả chín tầng trời. Thời khắc đó, trên người bức tượng băng Thần Nữ hiện lên ánh sáng, vô số làn sáng chuyển hóa thành những phù chú ánh sáng, tất cả các gốc nối nhau, tầng tầng liên hoàn hệt như một vầng ánh sáng dần dần hiện ra.Ngọc Tâm trên mặt ánh sáng huyền hoặc lưu chuyển, chăm chú nhìn vào hai mắt của Thần Nữ, trong mắt lấp lánh vô số bóng sáng kỳ dị, phảng phất một loại tin tức đang nhanh chóng truyền vào trong não của Ngọc Tâm. Cũng đúng vào lúc đó, trên người Ngọc Tâm hào quang rực rỡ, một loại ánh sáng như ẩn như hiện truyền vào người của bức tượng băng Thần Nữ, sau khi chuyển động ba vòng liền quay trở về với Ngọc Tâm. Tình trạng như vậy kéo dài rất lâu, cuối cùng bức tượng băng Thần Nữ toàn thân bộc phát ánh sáng cực mạnh, ngưng tụ thành một cột sáng nối liền với trời, mang theo sức mạnh rung động trời đất, chớp mắt đã phá tan cả tầng mây, đánh tan gió tuyết để lộ ra mặt trời hiếm thấy. Thời khắc đó, cả Băng Nguyên ánh mặt trời rọi chiếu, xuất hiện một kỳ quan ngàn đời hiếm gặp, khiến cho cao thủ ở trên Băng Nguyên đều chú ý, mọi người cùng nhìn về phía Thiên Nữ phong. Cũng lúc đó, mấy người Thiên Lân đều bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh hãi ngây ngốc, hoàn toàn không phát hiện cách đó vài dặm, một bóng người đang lơ lửng giữa không trung, ánh mắt phức tạp nhìn về bức tượng băng Thần Nữ trên ngọn Thiên Nữ. Cảnh tượng kỳ dị này kéo dài khá lâu, sau đó ánh sáng giảm yếu, không bao lâu đã bình tĩnh trở lại, bầu trời lại nổi lên bão tuyết. Trên đỉnh Thiên Nữ, Ngọc Tâm thân thể loáng lên, trong mắt ánh sáng kỳ lạ lấp lánh, nhìn Thần Nữ trước mắt tự động thoát khỏi tầng băng cuối cùng, để lộ ra bản lai diện mục.
Thở dài u oán, Ngọc Tâm như thuật lại đau lòng vô hạn, chầm chậm lùi lại hai bước, che đi ánh sáng trong mắt. Bốn bề, Thiên Lân, Tân Nguyệt, Vũ Điệp, Lâm Y Tuyết, Mẫu Đơn, Hoa Hồng đều nhìn người gọi là Thần Nữ, vẻ mặt kích động có mấy phần hiếu kỳ, phảng phất có sự mong đợi vô cùng. Tròng mắt hơi chuyển, Thần Nữ giật mình một cái, khuôn mặt xinh đẹp vẫn giữ nguyên sắc mặt ai oán thê lương năm nào, dường như đây là vết thương mà bà vĩnh viễn không thể nào quên được. Hơi chớp mắt, bóng người bốn bề đập vào mắt, Thần Nữ sửng một lúc, nhưng ngay sau đó dường như tỉnh ngộ lại, ánh mắt ai oán vô cùng bắt đầu sáng lên, đánh giá từng người xa lạ trước mắt. Rất nhanh, trong mắt Thần Nữ hiện lên vẻ kinh ngạc, rõ ràng một nam sáu nữ trước mắt khiến cho bà rất nhiều chấn động.
Thu lại ánh mắt, Thần Nữ bật cười u oán, tuy tận sức che giấu nỗi ai oán trong lòng, lại vẫn khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.
- Chính các ngươi đã giải mở phong ấn của ta?
Thanh âm êm nhẹ, hơi ẩn chứa thê lương, lại hệt như gió nhẹ buổi sớm mai, thoáng chút lạnh lẽo. Thiên Lân và các cô kích động vô cùng, Thần Nữ mở miệng nói câu này, đây chính là chuyện bọn họ chờ đợi đã lâu, hiện nay cuối cùng đã như ý nguyện. Lâm Y Tuyết hoảng hốt, vội vàng nói:
- Đúng thế, chính chúng ta đã phí không ít tinh lực mới giải mở được phong ấn của bà.
Thiên Lân chỉ Ngọc Tâm nói:
- Đây đều là công lao của nàng ấy, chính nàng đã phá giải phong ấn trên người bà, để cho bà tỉnh trở lại.
Thần Nữ nghe vậy, nhìn Ngọc Tâm khẽ nói:
- Đa tạ, ngươi tên là gì?
Ngọc Tâm vẻ mặt phức tạp, khẽ trả lời:
- Ngọc Tâm.
Thần Nữ gật nhẹ, khẽ nói:
- Ngọc Tâm, cái tên rất dễ nghe … ồ … chính là ngươi.
Giọng nói biến đổi, trong mắt Thần Nữ toát ra một tia nhìn kỳ dị. Ngọc Tâm khóe miệng hơi nhếch lên, để lộ một nụ cười mỉm phức tạp, điềm nhiên đáp:
- Người mà bà biết đã sớm không còn rồi.
Thần Nữ nghe vậy, thở dài u oán, ánh mắt quay sang những người khác, hỏi lại:
- Các ngươi là ai, sao lại xuất hiện trong tình hình như vậy.
Thiên Lân giới thiệu đơn giản qua danh tính của mọi người cùng lai lịch, sau đó hỏi lại:
- Chúng tôi phải xưng hô với bà thế nào đây?
Thần Nữ vẻ mặt phức tạp, dường như chìm vào trong hồi ức, nhỏ giọng tự nói:
- Đằng Long cốc … bọn họ … có khỏe mạnh không?
Tân Nguyệt kinh ngạc nói:
- Bà biết người của Đằng Long cốc?
Thần Nữ tỉnh lại, thê thảm đáp:
- Ta không biết, có lẽ bọn họ đã không còn nữa rồi.
Mẫu Đơn nói:
- Theo suy đoán của ta, bà từ lúc xuất hiện đến nay đã gần hai ngàn năm, thật ra năm đó chuyện là như thế nào vậy?
Thần Nữ suy nghĩ một lúc, nhớ lại:
- Thời gian cụ thể ta cũng không nhớ được. Ta chỉ nhớ lại đó là rất lâu trước đây, ta từ Biên Hoang đến Băng Nguyên, trên đường đi tìm kiếm một bóng hình quen thuộc, chờ đợi người ấy một ngày kia có thể quay về bên cạnh ta.
Vũ Điệp hiếu kỳ hỏi:
- Người đó là ai? Bà là ai?
Thần Nữ thở dài u oán đáp:
- Ta chính là Thánh Nữ của chín tộc mười tám bộ lạc Biên Hoang, mọi người đều gọi ta là Vân Nghê Thánh Nữ. Ta lúc đó mười sáu tuổi, trong đại hội tế thiên, ta đã gặp được người ấy. Khi đó, hắn đứng ở trong đám người, toàn thân y phục trắng như tuyết phiêu dật trong gió, cùng với dung mạo anh tuấn văn nhã, còn có được nụ cười mỉm bình thản tự tin, ta liền bị hấp dẫn sâu sắc.
Lâm Y Tuyết vẻ mặt toát ra thần thái hâm mộ, hỏi lại:
- Sau đó thế nào?
Thần Nữ vẻ mặt thê lương, khẽ lẩm bẩm:
- Sau đó, ta và người ấy yêu nhau. Chúng ta cùng nhau thân mật vô cùng dưới hoa thưởng nguyệt, chỉ núi thề non hẹn biển, còn ước định thời gian và địa điểm gặp nhau. Không lâu sau, người ấy phải rời đi, ta trên đường tiễn đưa, vượt qua cả ngàn dặm đến nơi này, nước mắt rơi suốt dọc đường. Khi chia tay, chúng ta đã khích lệ lẫn nhau, nói sau ba năm sẽ gặp lại ở nơi này.
Vũ Điệp hỏi tiếp:
- Người đó tới rồi sao?
Thần Nữ vẻ mặt hiện lên nụ cười mỉm, nhớ nhung nói:
- Đúng hẹn người ấy đã đến, còn mang thêm nụ cười mỉm, chúng ta du ngoạn trên Băng Nguyên với nhau.
Vũ Điệp cảm xúc nói:
- Như vậy nhất định rất tốt đẹp.
Lâm Y Tuyết cất tiếng hỏi:
- Lúc đó, các vị có sống chung với nhau hay không?
Thần Nữ lắc đầu, nụ cười trên mặt lập tức mất đi, thay vào đó là nỗi u oán và thương tang vô cùng vô tận.
- Lần đầu tiên gặp mặt người ấy, ta mới mười sáu tuổi. Lần thứ hai gặp nhau, ta đã mười chín tuổi. Lúc đó, ta còn chưa từng lên làm Thánh Nữ, một lòng một dạ muốn sống chung với người ấy. Nhưng ngờ được, khi ta hai mươi tuổi, người được chọn lựa làm Thánh Nữ đột nhiên chết đi, điều này đối với chín tộc mười tám bộ lạc là dấu hiệu không hay, bọn họ phải nhanh chóng chọn lựa một thánh nữ khác. Khi đó, tham dự thay thế có ba người, ta chỉ là một trong số đó. Còn hai người kia dung mạo tuy có phần hơn hẳn nhưng lại đã không còn thân thanh bạch nữa rồi. Vì thế, ta vô cùng huyền nhiệm trở thành Thánh Nữ, ghé vai đỡ lấy mọi hoạt động tế thiên của chín tộc mười tám bộ lạc, từ đó mất đi quyền lợi yêu đương.
Hoa Hồng bất bình đáp:
- Vì sao lại như vậy? Điểm này không được công bằng.
Thần Nữ đau thương đáp:
- Biên Hoang chín tộc mười tám bộ lạc vốn từ thời kỳ thượng cổ, việc tế thiên chính là chuyện linh thiêng hàng đầu của bọn họ. Thánh nữ là lễ vật bọn họ hiến dâng lên cho ông trời, không cho phép có bất kỳ tỳ vết nào. Vì thế, thánh nữ không được lấy người nào, đến chết cũng phải giữ thân xử nữ, nếu không chín tộc mười tám bộ lạc sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.
Tân Nguyệt than thở:
- Đây chính là một vực sâu ngăn cách giữa các vị không nghi ngờ gì nữa.
Lâm Y Tuyết tức tối nói:
- Lúc đó bà cũng chưa từng làm gì sao?
Thần Nữ bật cười thê lương, than thở:
- Ta tất nhiên không đồng ý, muốn nghĩ cách thoát khỏi danh hiệu thánh nữ, nhưng các quý tộc có quyền lợi của chín tộc mười tám bộ lạc khống chế người nhà của ta, dùng sinh mạng của bọn họ uy hiếp ta, ép ta không còn đường thối lui. Khi đó, người đó không ở bên cạnh ta, một mình ta cơ khổ không nơi nương tựa, ngoại trừ ngầm khắc khổ tu luyện ra thì chỉ còn cách đồng ý kế nhiệm thánh nữ.
Thiên Lân hỏi lại:
- Sau đó thì thế nào?
Thần Nữ ưu tư trả lời:
- Sau đó, khi ta đảm nhiệm thánh nữ được hai năm, người ấy đột nhiên trở về. Sau khi biết tình hình rõ ràng, người ấy tức giận quá, chạy đi lý luận với những người quyền quý kia, cuối cùng vung tay vung chân, hai bên trở thành thế cừu địch. Lần đó, người ấy thiếu chút nữa đã chết ở đó. Chính ta khổ sở cầu xin những người quyền quý của chín tộc mười tám bộ lạc, thề hứa bản thân sau này quyết không gặp lại người ấy nữa, những người quyền quý mới tha cho người ấy đi. Lúc chia tay, ta khóc lóc rất thương tâm, oán hận ông trời vô tình đối với chúng ta. Người ấy lúc đó kích động vô cùng, thề rằng đấu với ông trời, không bao lâu nữa sẽ quay lại mang ta rời đi …
Lâm Y Tuyết tức tối nói:
- Những người quyền quý thật đáng ghét, không ngờ lại hèn hạ như vậy.
Mẫu Đơn hỏi:
- Sau đó người ấy có quay trở lại không?
Thần Nữ bật cười thê lương lắc đầu nói:
- Từ khi đi rồi người ấy không còn thấy tung tích nữa. Ta khổ sở chờ đợi người ấy cả mười năm. Cuối cùng tương tư thành bệnh tật không dậy nổi. Khi đó, những người quyền quý vì không muốn cho ta chết, nghĩ đủ các loại biện pháp, dùng hết các loại kỳ trân dị bảo, cuối cùng ta mới dần dần tốt lại, tu vi vì thế mà tăng tiếng mãnh liệt. Hai năm sau đó, ta đã vượt qua tất cả những người thuộc chín tộc mười tám bộ lạc, cuối cùng thoát khỏi khu đất đau lòng đó.
Hoa Hồng tán thưởng:
- Làm rất tốt, quyết không thể cúi đầu trước vận mạng.
Tân Nguyệt hỏi lại:
- Lấy lại được tự do rồi, bà có đi tìm người đó không?
Thần Nữ vẻ mặt phức tạp, nhớ lại:
- Khi đó ta vì thoát khỏi sự truy đuổi của những người quyền quý, không dám quay về gia hương, chỉ có thể sống ở trên vùng Băng Nguyên xa lạ này, yên lặng chờ đợi, hy vọng có một ngày người ấy sẽ quay lại…
Nghe đến đây, Ngọc Tâm vẫn chưa hề mở miệng đột nhiên lên tiếng:
- Đáng tiếc thoáng cái đã ngàn năm, người đó đều chưa từng xuất hiện.
Thần Nữ thê lương nói:
- Đúng thế, ta ở Băng Nguyên khổ sở tìm kiếm đến hai ba trăm năm, vẫn chưa từng thấy được hình bóng của người đó. Sau đó, ta định cư ở chỗ này, cứ chờ đợi đến hai mươi giáp tử, đáng tiếc ông trời hoàn toàn không thương ai.
Hoa Hồng nói:
- Vì thế, bà phong ấn chính mình, để có thể vĩnh viễn đứng ở nơi này nhìn về phía Nam?
Lâm Y Tuyết vội vàng nói:
- Sao bà lại ngu ngốc như vậy, không chịu đi tìm người đó?
Thần Nữ thể hiện tâm trạng thê lương đáp:
- Ta ngoại trừ biết được tên của người đó ra, chỉ biết được người đó ở về phía Nam, thì làm sao ta có thể tìm kiếm được đây?
Vũ Điệp cảm thán:
- Có lẽ phương pháp của bà có chút ngu xuẩn, nhưng sự cố chấp và si tình của bà lại khiến cho người ta phải chấn động.
Thiên Lân nghi hoặc nói:
- Vân Nghê thánh nữ, bà tự mình phong ấn bản thân, tuy nói là để bảo trì được tư thế này trong thời gian dài, để kéo dài tình cảm si mê và động lòng người đó. Nhưng bà có bao giờ nghĩ ra được, nếu như có một ngày người ấy quay lại, thấy bà như vậy, người đó sẽ làm như thế nào?
Thần Nữ Vân Nghê nhìn Thiên Lân một lúc, lắc đầu trả lời:
- Các ngươi sai lầm rồi, phong ấn trên người ta hoàn toàn không phải do bản thân ta làm ra …
- Cái gì? Không phải do bản thân bà làm ra, thế thì ai làm?
Tiếng la thất thanh vang lên từ miệng mọi người, chỉ có Ngọc Tâm vẻ mặt bình thản, không thể hiện sự ngạc nhiên nào cả.
Thần Nữ Vân Nghê thở dài nói:
- Người đó là ai ta cũng không nói ra được, người đó dường như nhìn thấu suốt được vận mạng của ta, hết sức đồng tình với những chuyện của ta, vô cùng thương xót cho ta, lại không cách gì chống được thời gian trôi qua nên đến bên ta, khích lệ ta một phen rồi sau đó ra tay phong ấn ta lại.
Mẫu Đơn kinh ngạc nói:
- Theo như bà nói, người đó chắc chắn vô cùng thần bí. Không biết người đó nói với bà những lời nào?
Thần Nữ nhớ lại:
- Ta nhớ lúc ấy người đó đã từng nói, một ngàn năm, định mệnh dây dưa, cảnh còn người mất, tiếp tục kéo dài. Ngoài ra, người đó còn an ủi ta, nói rằng một khi phong ấn của ta bị người giải mở rồi, ta liền có thể gặp được người chờ đợi đã lâu rồi.
Lâm Y Tuyết nói:
- Nếu là như vậy, bà phải vui vẻ lên, không nên buồn bã ai oán như vậy.
Thần Nữ Vân Nghê đau thương đáp:
- Đối với một người khổ sở chờ đợi hơn nghìn năm cũng chưa có được chút kết quả nào, lòng người đó đã không còn dám có bất kỳ hy vọng xa vời nào.
Mọi người nghe vậy khổ sở gật đầu, ai cũng cảm nhận sâu sắc sự đau buốn và vô số lần thất vọng trong lòng của bà.
Giây lát sau, Hoa Hồng tỉnh lại từ trong đau thương đầu tiên, hỏi:
- Vân Nghê, bà không tiếc thứ gì vì tình yêu mà chờ đợi, ngoại trừ tình yêu khắc cốt ghi tâm ra, có phải còn có vài phần oán hận và không cam lòng không?
Mấy người Thiên Lân nghe vậy đều tỉnh lại, ánh mắt cùng nhìn về phía Thần Nữ Vân Nghê, phát hiện thần tình bà ta cổ quái, không ngờ lại có sự phức tạp không mô tả được.
Dường như phát hiện được ánh mắt của mọi người, Vân Nghê khổ sở nói:
- Vào lúc đầu tiên hết, trong lòng ta có một sự không cam lòng, sau đó, sự không cam lòng chuyển thành oán hận, rồi theo thời gian trôi qua mà đạt đến cực điểm. Lúc đó, sự hận thù trong lòng ta đủ để hủy diệt mọi thứ, nhưng cuối cùng thì thế nào? Vài trăm năm qua rồi, ta dần dần bình tĩnh trở lại, cẩn thận phân biệt khoảng cách giữa yêu và hận, cùng những chuyện có liên quan. Hiện nay, ta đã không còn oán ông trời, cũng không hận thù gì ông ấy. Ta chỉ khổ sở chờ đợi, chỉ muốn biết được, người ấy còn sống hay đã chết, có được khỏe mạnh hay không mà thôi?
Tân Nguyệt lên tiếng:
- Nếu như đây chính là tình yêu của bà, ta chỉ có thể nói, tình yêu của bà khiến chúng ta xấu hổ. Nếu như đây là phương thức của bà, ta thấy hơi có phần bị ép buộc và bị động một chút.
Vũ Điệp nói:
- Tình yêu có rất nhiều loại phương thức, có liên quan đến tính cách của mỗi cá nhân. Có người yêu như sấm động, có người lại yêu một cách triền miên ai oán.
Mẫu Đơn nói:
- Được rồi, đây đều là những chuyện đau lòng trong quá khứ, chúng ta hiểu là được rồi, không nhất thiết phải nói kỹ. Hiện nay, Vân Nghê đã tỉnh lại, còn muốn hỏi bà ấy dự tính thế nào không?
Thiên Lân đồng ý với Mẫu Đơn, nghiêm mặt nói:
- Cho dù dĩ vãng có bao nhiêu ân oán, tất cả đều đã qua rồi, bà phải nhìn tới tương lai.
Vân Nghê nhìn mọi người, thấy trong mắt mọi người đều ẩn chứa sự khích lệ và nụ cười, điều này khiến bà có tâm tình ưu phiền trong thời gian dài liền có cải thiện rất lớn.
Miễn cưỡng bật cười, Vân Nghê nói:
- Đa tạ các vị, tương lai ta còn chưa suy nghĩ cẩn thận. Dự tính trước tiên chờ một chút xem có được không thì thay đổi phương thức, chỉ mong có thể gặp mặt người đó một lần.
Tân Nguyệt trầm ngâm nói:
- Băng Nguyên hiện nay hỗn loạn, bà tốt nhất là cẩn thận một chút.
Vũ Điệp nhìn Vân Nghê, do do dự dự lên tiếng:
- Thực ra trong lòng ta có một điều vẫn nghi vấn.
Vân Nghê nghi hoặc nói:
- Có nghi vấn thế nào? Cô cứ nói thẳng ra.
Vũ Điệp hơi chần chừ đáp:
- Chuyện của U Mộng Lan bà có biết được không?
Vân Nghê nghe vậy, trong lúc vô ý đưa tay lên sờ vào mái tóc, kết quả ở đó lại không có một thứ gì cả.
Vẻ mặt hơi biến, Vân Nghê xác nhận thêm lần nữa, tự nói:
- Kỳ quái, hoa lan trên đầu ta vì sao đột nhiên không thấy nữa?
Thiên Lân kinh ngạc đáp:
- Hoa lan nào vậy, có liên quan gì đến U Mộng Lan không?
Vân Nghê chần chừ một lúc, khẽ nói:
- Đó là một loại kỳ hoa sinh trưởng ở Biên Hoang, nghe nói vô cùng khó thấy, trừ phi phải người có tình vào đêm trăng tròn mới có thể thấy được. Vào ngày thứ ba chúng ta gặp nhau, vừa hay vào đêm trăng tròn, người đó cùng ta tản bộ dưới màn đêm, vừa hay thấy được đóa hoa lan kiều diễm đó đang nở rộ, liền thuận tay hái lấy cắm vào trên đầu của ta. Theo như lời truyền ngôn của tộc nhân ở đó, hoa này vốn có tên là Đồng Tâm lan, được xưng tụng là hoa có tình. Nếu như một nam một nữ trong đêm trăng tròn gặp phải, người nam đưa tay ngắt lấy Đồng Tâm lan cắm vào trên đầu của người phụ nữ, bọn họ liền sẽ đồng lòng kết đôi với nhau vĩnh viễn, đến chết không rời, đến già đầu bạc.
Thiên Lân nghe vậy bật cười khổ, đưa mắt cho Tân Nguyệt, Vũ Điệp một cái, rồi có phần thương cảm đáp:
- Đồng Tâm lan, cái tên thật động lòng người, nhưng khi nó biến thành U Mộng lan thì lại cho người có duyên u oán đến vô cùng vô tận.
Vân Nghê hơi kinh ngạc, khẽ nói:
- Sao lại gọi là U Mộng lan?
Thiên Lân liếc Vân Nghê, sau đó đưa mắt nhìn Vũ Điệp, khẽ nói:
- Nàng nói đi.
Vũ Điệp không hề từ chối, u oán than thở:
- Sáu trăm năm trước, trên đầu bà (Vân Nghê) xuất hiện một đóa hoa lan màu vàng chanh, bị một người thanh niên tuổi trẻ phát hiện được, liền hái cắm lên đầu người phụ nữ yêu thương trong lòng của ông ấy. Kết quả người phụ nữ đó có tu vi tăng lên mười giáp tử, người đàn ông lại suy lão nhanh chóng, hai người trải qua trăm năm đau thương, cuối cùng cũng không thể đi cùng với nhau. Chớp mắt, năm trăm năm đã trôi qua. Khi đôi nam nữ ôm thương tang đó tới cùng với nhau, bọn họ đã trải qua sáu trăm năm, hao phí mất quãng xinh đẹp nhất trong cuộc đời, cuối cùng mới thoát khỏi lời nguyền của U Mộng lan, chờ được tình yêu đến muộn.
Vân Nghê vẻ mặt ngạc nhiên, cất tiếng hỏi:
- Vì sao lại như vậy?
Thiên Lân than thở:
- Bởi vì U Mộng Lan có trăm ngàn năm u oán không thể lìa bỏ của bà.
Vân Nghê thân thể run rẩy, khổ sở nói:
- Nói như vậy, ta chẳng phải đã hại đôi tình nhân đó rồi?
Vũ Điệp u oán trả lời:
- Mấy ngày trước, trên đầu bà lại xuất hiện một đóa U Mộng Lan, kết quả còn bị một người đàn ông tuổi trẻ hái đi, cắm vào đầu một thiếu nữ xinh đẹp …
- Đó là một loại sức mạnh rất kỳ quái, dường như bao hàm cả chua xót, thê lương, trầm thống, ai oán cùng nhiều mặt trái của tình cảm ở bên trong, cụ thể có bao nhiêu loại thì bản thân ta cũng không nói rõ ràng được.
Mẫu Đơn kinh ngạc nói:
- Nghe ngươi nói như vậy, đó là loại tình cảm ngập đầy ai oán đau thương rồi. Nếu như suy đoán của ngươi là đúng, trong mấy người chúng ta ở đây, phỏng chừng chỉ có Vũ Điệp hoặc Ngọc Tâm là có thể thử qua, tính cách những người khác có phần khác biệt, xem ra chỉ phí công vô ích mà thôi.
Hoa Hồng phản bác lại:
- Nếu như Thiên Lân suy đoán sai thì sao?
Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:
- Mỗi người hãy thử qua, thế thì ổn rồi.
Vũ Điệp nói:
- Lời nói của Tân Nguyệt có lý, dù sao cũng không mất nhiều thời gian. Hãy để ta làm trước.
Mọi người không có ý kiến gì thêm, đồng loạt lùi lại một khoảng, ánh mắt quan tâm nhìn nàng. Vũ Điệp đi đến bên tượng băng Thần Nữ, chăm chú nhìn vào mặt của Thần nữ, toàn thân không gió mà bay lên, một luồng u sầu nhàn nhạt bao trùm lên tất cả giác quan của nàng với tốc độ ngày càng nhanh hơn. Trầm ngâm rất lâu, Vũ Điệp hoàn toàn chìm vào trong không khí thê lương ai oán, hai tay hiện lên ánh nhạt, từ từ ấn vào người của tượng băng Thần Nữ. Thời khắc đó, bề ngoài tượng băng hào quang lấp lánh, một luồng khí tức u oán vô cùng sâu sắc phá không xông lên đến tận tầng mây, sau khi kéo dài một lúc, luồng khí u oán đó hệt như quả cầu ánh sáng vỡ nát, bắt đầu tràn ra khắp chung quanh. Cảm ứng được biến hóa này, Thiên Lân và mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, hiểu được Vũ Điệp đã cơ hồ có được điểm đột phá, chỉ cần tiếp tục thì có thể giải mở được phong ấn trên người của tượng băng Thần Nữ. Sau đó, trong lúc mọi người chìm đắm trong vui mừng, Vũ Điệp đột nhiên run rẩy, há miệng phun ra máu tươi, vừa hay phủ lên trên tượng băng. Sau đó, Vũ Điệp liền đột nhiên ngã ra phía sau, được Thiên Lân đỡ lấy được. Các cô vẻ mặt kinh ngạc, vây quanh Thiên Lân, ân cần nhìn Vũ Điệp, phát hiện nàng bị nội thương không nhẹ, trong mắt hiện lên thất vọng nhạt nhòa.
Thiên Lân thăm dò tình hình của Vũ Điệp một lúc, nói với mọi người:
- Vũ Điệp không có gì đáng ngại, chỉ là thoát lực mà thôi, nghỉ ngơi một lúc sẽ có thể khôi phục được.
Lâm Y Tuyết cau mày nói:
- Sao lại có thể như vậy? Rõ ràng sắp sửa thành công lại đột nhiên gián đoạn.
Mẫu Đơn phân tích:
- Vũ Điệp vừa rồi đúng là đã động chạm được phong ấn, nhưng vào lúc quan trọng cuối cùng dường như thiếu đi điểm nào đó, vì thế mới bị thất bại phút chót.
Tân Nguyệt nói:
- Theo những hành động vừa rồi của Vũ Điệp mà phân tích, muội ấy trước hết để cho bản thân chìm vào một loại không khí đau thương nào đó, sau rồi mới bắt đầu thi triển pháp thuật, điều này chắc là điểm quan trọng.
Lâm Y Tuyết lên tiếng:
- Chỉ nhìn không thì không có tác dụng gì, hay là chúng ta tiếp tục đi, nói không chừng tiếp theo chúng ta có thể mở được phong ấn.
Hoa Hồng hỏi:
- Từ ai bắt đầu đây?
Lâm Y Tuyết xung phong nhận trách nhiệm:
- Ta đến thử qua, dù sao ai trước ai sau cũng giống nhau mà.
Mọi người nghe vậy tản ra, im lặng nhìn Lâm Y Tuyết, chờ đợi nàng bắt đầu thi triển pháp thuật. Do bản tính vui vẻ, Lâm Y Tuyết bình thường rất khó điều chỉnh được tâm tình trở nên đau thương. May mà Dịch viên Trần Phong mới chết, Lâm Y Tuyết trong lòng còn đau thương, vì thế một lúc sau cũng miễn cưỡng chìm vào trong tâm tình đau khổ, từ từ đưa tay ấn vào trên bức tượng băng Thần Nữ. Lần này, tình hình của Lâm Y Tuyết khác hẳn so với Vũ Điệp, tay ngọc vừa mới tiếp xúc vào bề mặt tượng băng, cả người liền bị hất bắn ra. Tân Nguyệt tiến lên đỡ lấy nàng, nhỏ giọng nói:
- Tính cách muội vui vẻ, rõ ràng không thích hợp, hay để ta thử xem sao.
Chầm chậm bước đến gần, Tân Nguyệt vẻ mặt không thấy có bất kỳ biểu hiện nào, trong lòng lại có thất vọng man mác.
Thời khắc đó, Tân Nguyệt nhớ lại rất nhiều chuyện, từ nhỏ đến lớn. Rất nhiều thứ ngoại trừ những lúc ở cùng với Thiên Lân ra thì dường như đều khiến cho nàng vốn tính cách trầm tĩnh lại cảm thấy một sự đau lòng và cô độc. Trong tâm tình như vậy, Tân Nguyệt toàn thân hiện lên ánh sáng màu xanh nhạt, hai tay vô tình đưa ra về phía bức tượng băng Thần Nữ, chớp mắt đã tiếp xúc. Thời khắc đó, bức tượng băng Thần Nữ và Tân Nguyệt đồng thời phát ra ánh sáng rực rỡ. Nhưng chỉ trong chốc lát, ánh sáng liền mất đi, Tân Nguyệt hệt như say rượu lảo đảo lùi lại, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Hoa Hồng thấy vậy, tiến lên đỡ lấy Tân Nguyệt thấy bình thường, liền kinh ngạc nói:
- Thật kỳ quái, bức tượng băng này quả thật khiến người ta phải kinh ngạc.
Tân Nguyệt bật cười phức tạp, liếc mọi người, cuối cùng dừng lại ở Ngọc Tâm.
Bốn mắt nhìn nhau, Ngọc Tâm vẻ ngoài bình thản hệt như một người ngoài, cất tiếng hỏi:
- Đến phiên ta?
Tân Nguyệt ánh mắt cổ quái khẽ lẩm bẩm:
- Đúng thế, đến phiên cô rồi, Mẫu Đơn và Hoa Hồng đều không thích hợp, cô là người duy nhất thích hợp rồi.
Ngọc Tâm chầm chậm bước đến, tự nói:
- Giải mở thì như thế nào?
Tân Nguyệt chần chừ một lúc rồi đáp:
- Ý trời là như vậy.
Ngọc Tâm chợt dừng chân, quay đầu lại nhìn Tân Nguyệt rất lâu, sau đó lại nhìn mọi người, thấy ai cũng nhìn mình đầy vẻ phức tạp, trong lòng đột nhiên dâng lên một sự đau thương đậm đà.
Quay đầu lại, Ngọc Tâm nhìn bức tượng băng Thần Nữ, khẽ lẩm bẩm:
- Chờ đợi đã lâu rồi chỉ để được gặp, dây dưa nhiều kiếp vốn là chua xót. Bà thoáng cái đã ngàn năm, quả thật chờ đợi được là hạnh phúc chăng?
Trong tiếng chất vấn, Ngọc Tâm đưa tay phải ra, chầm chậm ấn vào bộ ngực của bức tượng băng Thần Nữ. Chỉ trong chớp mắt, sóng ánh sáng loáng lên, không khí thổi quanh, một khí trường đặc thù chớp mắt đã hình thành, bao trùm lấy Ngọc Tâm và bức tượng băng vào trong. Bốn bề, cuồng phong gào thét, gió tuyết tung bay, tiếng kêu gào chói tai như phá vỡ tầng mây, phảng phất ông trời tức giận, tiếng sấm rung động cả chín tầng trời. Thời khắc đó, trên người bức tượng băng Thần Nữ hiện lên ánh sáng, vô số làn sáng chuyển hóa thành những phù chú ánh sáng, tất cả các gốc nối nhau, tầng tầng liên hoàn hệt như một vầng ánh sáng dần dần hiện ra.Ngọc Tâm trên mặt ánh sáng huyền hoặc lưu chuyển, chăm chú nhìn vào hai mắt của Thần Nữ, trong mắt lấp lánh vô số bóng sáng kỳ dị, phảng phất một loại tin tức đang nhanh chóng truyền vào trong não của Ngọc Tâm. Cũng đúng vào lúc đó, trên người Ngọc Tâm hào quang rực rỡ, một loại ánh sáng như ẩn như hiện truyền vào người của bức tượng băng Thần Nữ, sau khi chuyển động ba vòng liền quay trở về với Ngọc Tâm. Tình trạng như vậy kéo dài rất lâu, cuối cùng bức tượng băng Thần Nữ toàn thân bộc phát ánh sáng cực mạnh, ngưng tụ thành một cột sáng nối liền với trời, mang theo sức mạnh rung động trời đất, chớp mắt đã phá tan cả tầng mây, đánh tan gió tuyết để lộ ra mặt trời hiếm thấy. Thời khắc đó, cả Băng Nguyên ánh mặt trời rọi chiếu, xuất hiện một kỳ quan ngàn đời hiếm gặp, khiến cho cao thủ ở trên Băng Nguyên đều chú ý, mọi người cùng nhìn về phía Thiên Nữ phong. Cũng lúc đó, mấy người Thiên Lân đều bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh hãi ngây ngốc, hoàn toàn không phát hiện cách đó vài dặm, một bóng người đang lơ lửng giữa không trung, ánh mắt phức tạp nhìn về bức tượng băng Thần Nữ trên ngọn Thiên Nữ. Cảnh tượng kỳ dị này kéo dài khá lâu, sau đó ánh sáng giảm yếu, không bao lâu đã bình tĩnh trở lại, bầu trời lại nổi lên bão tuyết. Trên đỉnh Thiên Nữ, Ngọc Tâm thân thể loáng lên, trong mắt ánh sáng kỳ lạ lấp lánh, nhìn Thần Nữ trước mắt tự động thoát khỏi tầng băng cuối cùng, để lộ ra bản lai diện mục.
Thở dài u oán, Ngọc Tâm như thuật lại đau lòng vô hạn, chầm chậm lùi lại hai bước, che đi ánh sáng trong mắt. Bốn bề, Thiên Lân, Tân Nguyệt, Vũ Điệp, Lâm Y Tuyết, Mẫu Đơn, Hoa Hồng đều nhìn người gọi là Thần Nữ, vẻ mặt kích động có mấy phần hiếu kỳ, phảng phất có sự mong đợi vô cùng. Tròng mắt hơi chuyển, Thần Nữ giật mình một cái, khuôn mặt xinh đẹp vẫn giữ nguyên sắc mặt ai oán thê lương năm nào, dường như đây là vết thương mà bà vĩnh viễn không thể nào quên được. Hơi chớp mắt, bóng người bốn bề đập vào mắt, Thần Nữ sửng một lúc, nhưng ngay sau đó dường như tỉnh ngộ lại, ánh mắt ai oán vô cùng bắt đầu sáng lên, đánh giá từng người xa lạ trước mắt. Rất nhanh, trong mắt Thần Nữ hiện lên vẻ kinh ngạc, rõ ràng một nam sáu nữ trước mắt khiến cho bà rất nhiều chấn động.
Thu lại ánh mắt, Thần Nữ bật cười u oán, tuy tận sức che giấu nỗi ai oán trong lòng, lại vẫn khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.
- Chính các ngươi đã giải mở phong ấn của ta?
Thanh âm êm nhẹ, hơi ẩn chứa thê lương, lại hệt như gió nhẹ buổi sớm mai, thoáng chút lạnh lẽo. Thiên Lân và các cô kích động vô cùng, Thần Nữ mở miệng nói câu này, đây chính là chuyện bọn họ chờ đợi đã lâu, hiện nay cuối cùng đã như ý nguyện. Lâm Y Tuyết hoảng hốt, vội vàng nói:
- Đúng thế, chính chúng ta đã phí không ít tinh lực mới giải mở được phong ấn của bà.
Thiên Lân chỉ Ngọc Tâm nói:
- Đây đều là công lao của nàng ấy, chính nàng đã phá giải phong ấn trên người bà, để cho bà tỉnh trở lại.
Thần Nữ nghe vậy, nhìn Ngọc Tâm khẽ nói:
- Đa tạ, ngươi tên là gì?
Ngọc Tâm vẻ mặt phức tạp, khẽ trả lời:
- Ngọc Tâm.
Thần Nữ gật nhẹ, khẽ nói:
- Ngọc Tâm, cái tên rất dễ nghe … ồ … chính là ngươi.
Giọng nói biến đổi, trong mắt Thần Nữ toát ra một tia nhìn kỳ dị. Ngọc Tâm khóe miệng hơi nhếch lên, để lộ một nụ cười mỉm phức tạp, điềm nhiên đáp:
- Người mà bà biết đã sớm không còn rồi.
Thần Nữ nghe vậy, thở dài u oán, ánh mắt quay sang những người khác, hỏi lại:
- Các ngươi là ai, sao lại xuất hiện trong tình hình như vậy.
Thiên Lân giới thiệu đơn giản qua danh tính của mọi người cùng lai lịch, sau đó hỏi lại:
- Chúng tôi phải xưng hô với bà thế nào đây?
Thần Nữ vẻ mặt phức tạp, dường như chìm vào trong hồi ức, nhỏ giọng tự nói:
- Đằng Long cốc … bọn họ … có khỏe mạnh không?
Tân Nguyệt kinh ngạc nói:
- Bà biết người của Đằng Long cốc?
Thần Nữ tỉnh lại, thê thảm đáp:
- Ta không biết, có lẽ bọn họ đã không còn nữa rồi.
Mẫu Đơn nói:
- Theo suy đoán của ta, bà từ lúc xuất hiện đến nay đã gần hai ngàn năm, thật ra năm đó chuyện là như thế nào vậy?
Thần Nữ suy nghĩ một lúc, nhớ lại:
- Thời gian cụ thể ta cũng không nhớ được. Ta chỉ nhớ lại đó là rất lâu trước đây, ta từ Biên Hoang đến Băng Nguyên, trên đường đi tìm kiếm một bóng hình quen thuộc, chờ đợi người ấy một ngày kia có thể quay về bên cạnh ta.
Vũ Điệp hiếu kỳ hỏi:
- Người đó là ai? Bà là ai?
Thần Nữ thở dài u oán đáp:
- Ta chính là Thánh Nữ của chín tộc mười tám bộ lạc Biên Hoang, mọi người đều gọi ta là Vân Nghê Thánh Nữ. Ta lúc đó mười sáu tuổi, trong đại hội tế thiên, ta đã gặp được người ấy. Khi đó, hắn đứng ở trong đám người, toàn thân y phục trắng như tuyết phiêu dật trong gió, cùng với dung mạo anh tuấn văn nhã, còn có được nụ cười mỉm bình thản tự tin, ta liền bị hấp dẫn sâu sắc.
Lâm Y Tuyết vẻ mặt toát ra thần thái hâm mộ, hỏi lại:
- Sau đó thế nào?
Thần Nữ vẻ mặt thê lương, khẽ lẩm bẩm:
- Sau đó, ta và người ấy yêu nhau. Chúng ta cùng nhau thân mật vô cùng dưới hoa thưởng nguyệt, chỉ núi thề non hẹn biển, còn ước định thời gian và địa điểm gặp nhau. Không lâu sau, người ấy phải rời đi, ta trên đường tiễn đưa, vượt qua cả ngàn dặm đến nơi này, nước mắt rơi suốt dọc đường. Khi chia tay, chúng ta đã khích lệ lẫn nhau, nói sau ba năm sẽ gặp lại ở nơi này.
Vũ Điệp hỏi tiếp:
- Người đó tới rồi sao?
Thần Nữ vẻ mặt hiện lên nụ cười mỉm, nhớ nhung nói:
- Đúng hẹn người ấy đã đến, còn mang thêm nụ cười mỉm, chúng ta du ngoạn trên Băng Nguyên với nhau.
Vũ Điệp cảm xúc nói:
- Như vậy nhất định rất tốt đẹp.
Lâm Y Tuyết cất tiếng hỏi:
- Lúc đó, các vị có sống chung với nhau hay không?
Thần Nữ lắc đầu, nụ cười trên mặt lập tức mất đi, thay vào đó là nỗi u oán và thương tang vô cùng vô tận.
- Lần đầu tiên gặp mặt người ấy, ta mới mười sáu tuổi. Lần thứ hai gặp nhau, ta đã mười chín tuổi. Lúc đó, ta còn chưa từng lên làm Thánh Nữ, một lòng một dạ muốn sống chung với người ấy. Nhưng ngờ được, khi ta hai mươi tuổi, người được chọn lựa làm Thánh Nữ đột nhiên chết đi, điều này đối với chín tộc mười tám bộ lạc là dấu hiệu không hay, bọn họ phải nhanh chóng chọn lựa một thánh nữ khác. Khi đó, tham dự thay thế có ba người, ta chỉ là một trong số đó. Còn hai người kia dung mạo tuy có phần hơn hẳn nhưng lại đã không còn thân thanh bạch nữa rồi. Vì thế, ta vô cùng huyền nhiệm trở thành Thánh Nữ, ghé vai đỡ lấy mọi hoạt động tế thiên của chín tộc mười tám bộ lạc, từ đó mất đi quyền lợi yêu đương.
Hoa Hồng bất bình đáp:
- Vì sao lại như vậy? Điểm này không được công bằng.
Thần Nữ đau thương đáp:
- Biên Hoang chín tộc mười tám bộ lạc vốn từ thời kỳ thượng cổ, việc tế thiên chính là chuyện linh thiêng hàng đầu của bọn họ. Thánh nữ là lễ vật bọn họ hiến dâng lên cho ông trời, không cho phép có bất kỳ tỳ vết nào. Vì thế, thánh nữ không được lấy người nào, đến chết cũng phải giữ thân xử nữ, nếu không chín tộc mười tám bộ lạc sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.
Tân Nguyệt than thở:
- Đây chính là một vực sâu ngăn cách giữa các vị không nghi ngờ gì nữa.
Lâm Y Tuyết tức tối nói:
- Lúc đó bà cũng chưa từng làm gì sao?
Thần Nữ bật cười thê lương, than thở:
- Ta tất nhiên không đồng ý, muốn nghĩ cách thoát khỏi danh hiệu thánh nữ, nhưng các quý tộc có quyền lợi của chín tộc mười tám bộ lạc khống chế người nhà của ta, dùng sinh mạng của bọn họ uy hiếp ta, ép ta không còn đường thối lui. Khi đó, người đó không ở bên cạnh ta, một mình ta cơ khổ không nơi nương tựa, ngoại trừ ngầm khắc khổ tu luyện ra thì chỉ còn cách đồng ý kế nhiệm thánh nữ.
Thiên Lân hỏi lại:
- Sau đó thì thế nào?
Thần Nữ ưu tư trả lời:
- Sau đó, khi ta đảm nhiệm thánh nữ được hai năm, người ấy đột nhiên trở về. Sau khi biết tình hình rõ ràng, người ấy tức giận quá, chạy đi lý luận với những người quyền quý kia, cuối cùng vung tay vung chân, hai bên trở thành thế cừu địch. Lần đó, người ấy thiếu chút nữa đã chết ở đó. Chính ta khổ sở cầu xin những người quyền quý của chín tộc mười tám bộ lạc, thề hứa bản thân sau này quyết không gặp lại người ấy nữa, những người quyền quý mới tha cho người ấy đi. Lúc chia tay, ta khóc lóc rất thương tâm, oán hận ông trời vô tình đối với chúng ta. Người ấy lúc đó kích động vô cùng, thề rằng đấu với ông trời, không bao lâu nữa sẽ quay lại mang ta rời đi …
Lâm Y Tuyết tức tối nói:
- Những người quyền quý thật đáng ghét, không ngờ lại hèn hạ như vậy.
Mẫu Đơn hỏi:
- Sau đó người ấy có quay trở lại không?
Thần Nữ bật cười thê lương lắc đầu nói:
- Từ khi đi rồi người ấy không còn thấy tung tích nữa. Ta khổ sở chờ đợi người ấy cả mười năm. Cuối cùng tương tư thành bệnh tật không dậy nổi. Khi đó, những người quyền quý vì không muốn cho ta chết, nghĩ đủ các loại biện pháp, dùng hết các loại kỳ trân dị bảo, cuối cùng ta mới dần dần tốt lại, tu vi vì thế mà tăng tiếng mãnh liệt. Hai năm sau đó, ta đã vượt qua tất cả những người thuộc chín tộc mười tám bộ lạc, cuối cùng thoát khỏi khu đất đau lòng đó.
Hoa Hồng tán thưởng:
- Làm rất tốt, quyết không thể cúi đầu trước vận mạng.
Tân Nguyệt hỏi lại:
- Lấy lại được tự do rồi, bà có đi tìm người đó không?
Thần Nữ vẻ mặt phức tạp, nhớ lại:
- Khi đó ta vì thoát khỏi sự truy đuổi của những người quyền quý, không dám quay về gia hương, chỉ có thể sống ở trên vùng Băng Nguyên xa lạ này, yên lặng chờ đợi, hy vọng có một ngày người ấy sẽ quay lại…
Nghe đến đây, Ngọc Tâm vẫn chưa hề mở miệng đột nhiên lên tiếng:
- Đáng tiếc thoáng cái đã ngàn năm, người đó đều chưa từng xuất hiện.
Thần Nữ thê lương nói:
- Đúng thế, ta ở Băng Nguyên khổ sở tìm kiếm đến hai ba trăm năm, vẫn chưa từng thấy được hình bóng của người đó. Sau đó, ta định cư ở chỗ này, cứ chờ đợi đến hai mươi giáp tử, đáng tiếc ông trời hoàn toàn không thương ai.
Hoa Hồng nói:
- Vì thế, bà phong ấn chính mình, để có thể vĩnh viễn đứng ở nơi này nhìn về phía Nam?
Lâm Y Tuyết vội vàng nói:
- Sao bà lại ngu ngốc như vậy, không chịu đi tìm người đó?
Thần Nữ thể hiện tâm trạng thê lương đáp:
- Ta ngoại trừ biết được tên của người đó ra, chỉ biết được người đó ở về phía Nam, thì làm sao ta có thể tìm kiếm được đây?
Vũ Điệp cảm thán:
- Có lẽ phương pháp của bà có chút ngu xuẩn, nhưng sự cố chấp và si tình của bà lại khiến cho người ta phải chấn động.
Thiên Lân nghi hoặc nói:
- Vân Nghê thánh nữ, bà tự mình phong ấn bản thân, tuy nói là để bảo trì được tư thế này trong thời gian dài, để kéo dài tình cảm si mê và động lòng người đó. Nhưng bà có bao giờ nghĩ ra được, nếu như có một ngày người ấy quay lại, thấy bà như vậy, người đó sẽ làm như thế nào?
Thần Nữ Vân Nghê nhìn Thiên Lân một lúc, lắc đầu trả lời:
- Các ngươi sai lầm rồi, phong ấn trên người ta hoàn toàn không phải do bản thân ta làm ra …
- Cái gì? Không phải do bản thân bà làm ra, thế thì ai làm?
Tiếng la thất thanh vang lên từ miệng mọi người, chỉ có Ngọc Tâm vẻ mặt bình thản, không thể hiện sự ngạc nhiên nào cả.
Thần Nữ Vân Nghê thở dài nói:
- Người đó là ai ta cũng không nói ra được, người đó dường như nhìn thấu suốt được vận mạng của ta, hết sức đồng tình với những chuyện của ta, vô cùng thương xót cho ta, lại không cách gì chống được thời gian trôi qua nên đến bên ta, khích lệ ta một phen rồi sau đó ra tay phong ấn ta lại.
Mẫu Đơn kinh ngạc nói:
- Theo như bà nói, người đó chắc chắn vô cùng thần bí. Không biết người đó nói với bà những lời nào?
Thần Nữ nhớ lại:
- Ta nhớ lúc ấy người đó đã từng nói, một ngàn năm, định mệnh dây dưa, cảnh còn người mất, tiếp tục kéo dài. Ngoài ra, người đó còn an ủi ta, nói rằng một khi phong ấn của ta bị người giải mở rồi, ta liền có thể gặp được người chờ đợi đã lâu rồi.
Lâm Y Tuyết nói:
- Nếu là như vậy, bà phải vui vẻ lên, không nên buồn bã ai oán như vậy.
Thần Nữ Vân Nghê đau thương đáp:
- Đối với một người khổ sở chờ đợi hơn nghìn năm cũng chưa có được chút kết quả nào, lòng người đó đã không còn dám có bất kỳ hy vọng xa vời nào.
Mọi người nghe vậy khổ sở gật đầu, ai cũng cảm nhận sâu sắc sự đau buốn và vô số lần thất vọng trong lòng của bà.
Giây lát sau, Hoa Hồng tỉnh lại từ trong đau thương đầu tiên, hỏi:
- Vân Nghê, bà không tiếc thứ gì vì tình yêu mà chờ đợi, ngoại trừ tình yêu khắc cốt ghi tâm ra, có phải còn có vài phần oán hận và không cam lòng không?
Mấy người Thiên Lân nghe vậy đều tỉnh lại, ánh mắt cùng nhìn về phía Thần Nữ Vân Nghê, phát hiện thần tình bà ta cổ quái, không ngờ lại có sự phức tạp không mô tả được.
Dường như phát hiện được ánh mắt của mọi người, Vân Nghê khổ sở nói:
- Vào lúc đầu tiên hết, trong lòng ta có một sự không cam lòng, sau đó, sự không cam lòng chuyển thành oán hận, rồi theo thời gian trôi qua mà đạt đến cực điểm. Lúc đó, sự hận thù trong lòng ta đủ để hủy diệt mọi thứ, nhưng cuối cùng thì thế nào? Vài trăm năm qua rồi, ta dần dần bình tĩnh trở lại, cẩn thận phân biệt khoảng cách giữa yêu và hận, cùng những chuyện có liên quan. Hiện nay, ta đã không còn oán ông trời, cũng không hận thù gì ông ấy. Ta chỉ khổ sở chờ đợi, chỉ muốn biết được, người ấy còn sống hay đã chết, có được khỏe mạnh hay không mà thôi?
Tân Nguyệt lên tiếng:
- Nếu như đây chính là tình yêu của bà, ta chỉ có thể nói, tình yêu của bà khiến chúng ta xấu hổ. Nếu như đây là phương thức của bà, ta thấy hơi có phần bị ép buộc và bị động một chút.
Vũ Điệp nói:
- Tình yêu có rất nhiều loại phương thức, có liên quan đến tính cách của mỗi cá nhân. Có người yêu như sấm động, có người lại yêu một cách triền miên ai oán.
Mẫu Đơn nói:
- Được rồi, đây đều là những chuyện đau lòng trong quá khứ, chúng ta hiểu là được rồi, không nhất thiết phải nói kỹ. Hiện nay, Vân Nghê đã tỉnh lại, còn muốn hỏi bà ấy dự tính thế nào không?
Thiên Lân đồng ý với Mẫu Đơn, nghiêm mặt nói:
- Cho dù dĩ vãng có bao nhiêu ân oán, tất cả đều đã qua rồi, bà phải nhìn tới tương lai.
Vân Nghê nhìn mọi người, thấy trong mắt mọi người đều ẩn chứa sự khích lệ và nụ cười, điều này khiến bà có tâm tình ưu phiền trong thời gian dài liền có cải thiện rất lớn.
Miễn cưỡng bật cười, Vân Nghê nói:
- Đa tạ các vị, tương lai ta còn chưa suy nghĩ cẩn thận. Dự tính trước tiên chờ một chút xem có được không thì thay đổi phương thức, chỉ mong có thể gặp mặt người đó một lần.
Tân Nguyệt trầm ngâm nói:
- Băng Nguyên hiện nay hỗn loạn, bà tốt nhất là cẩn thận một chút.
Vũ Điệp nhìn Vân Nghê, do do dự dự lên tiếng:
- Thực ra trong lòng ta có một điều vẫn nghi vấn.
Vân Nghê nghi hoặc nói:
- Có nghi vấn thế nào? Cô cứ nói thẳng ra.
Vũ Điệp hơi chần chừ đáp:
- Chuyện của U Mộng Lan bà có biết được không?
Vân Nghê nghe vậy, trong lúc vô ý đưa tay lên sờ vào mái tóc, kết quả ở đó lại không có một thứ gì cả.
Vẻ mặt hơi biến, Vân Nghê xác nhận thêm lần nữa, tự nói:
- Kỳ quái, hoa lan trên đầu ta vì sao đột nhiên không thấy nữa?
Thiên Lân kinh ngạc đáp:
- Hoa lan nào vậy, có liên quan gì đến U Mộng Lan không?
Vân Nghê chần chừ một lúc, khẽ nói:
- Đó là một loại kỳ hoa sinh trưởng ở Biên Hoang, nghe nói vô cùng khó thấy, trừ phi phải người có tình vào đêm trăng tròn mới có thể thấy được. Vào ngày thứ ba chúng ta gặp nhau, vừa hay vào đêm trăng tròn, người đó cùng ta tản bộ dưới màn đêm, vừa hay thấy được đóa hoa lan kiều diễm đó đang nở rộ, liền thuận tay hái lấy cắm vào trên đầu của ta. Theo như lời truyền ngôn của tộc nhân ở đó, hoa này vốn có tên là Đồng Tâm lan, được xưng tụng là hoa có tình. Nếu như một nam một nữ trong đêm trăng tròn gặp phải, người nam đưa tay ngắt lấy Đồng Tâm lan cắm vào trên đầu của người phụ nữ, bọn họ liền sẽ đồng lòng kết đôi với nhau vĩnh viễn, đến chết không rời, đến già đầu bạc.
Thiên Lân nghe vậy bật cười khổ, đưa mắt cho Tân Nguyệt, Vũ Điệp một cái, rồi có phần thương cảm đáp:
- Đồng Tâm lan, cái tên thật động lòng người, nhưng khi nó biến thành U Mộng lan thì lại cho người có duyên u oán đến vô cùng vô tận.
Vân Nghê hơi kinh ngạc, khẽ nói:
- Sao lại gọi là U Mộng lan?
Thiên Lân liếc Vân Nghê, sau đó đưa mắt nhìn Vũ Điệp, khẽ nói:
- Nàng nói đi.
Vũ Điệp không hề từ chối, u oán than thở:
- Sáu trăm năm trước, trên đầu bà (Vân Nghê) xuất hiện một đóa hoa lan màu vàng chanh, bị một người thanh niên tuổi trẻ phát hiện được, liền hái cắm lên đầu người phụ nữ yêu thương trong lòng của ông ấy. Kết quả người phụ nữ đó có tu vi tăng lên mười giáp tử, người đàn ông lại suy lão nhanh chóng, hai người trải qua trăm năm đau thương, cuối cùng cũng không thể đi cùng với nhau. Chớp mắt, năm trăm năm đã trôi qua. Khi đôi nam nữ ôm thương tang đó tới cùng với nhau, bọn họ đã trải qua sáu trăm năm, hao phí mất quãng xinh đẹp nhất trong cuộc đời, cuối cùng mới thoát khỏi lời nguyền của U Mộng lan, chờ được tình yêu đến muộn.
Vân Nghê vẻ mặt ngạc nhiên, cất tiếng hỏi:
- Vì sao lại như vậy?
Thiên Lân than thở:
- Bởi vì U Mộng Lan có trăm ngàn năm u oán không thể lìa bỏ của bà.
Vân Nghê thân thể run rẩy, khổ sở nói:
- Nói như vậy, ta chẳng phải đã hại đôi tình nhân đó rồi?
Vũ Điệp u oán trả lời:
- Mấy ngày trước, trên đầu bà lại xuất hiện một đóa U Mộng Lan, kết quả còn bị một người đàn ông tuổi trẻ hái đi, cắm vào đầu một thiếu nữ xinh đẹp …
/1040
|