Trải qua hai ngày thả lỏng, mọi người trong Đằng Long cốc tâm tình ổn định, đại bộ phận đã thoát khỏi không khí đau thương, khôi phục lại vẻ bình thường.
Sáng sớm, một trận chấn động mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện khiến mọi người rung động trong lòng, sau khi trải qua hơn nửa nén hương bị chấn động, mọi người vẻ mặt vốn bình tĩnh lại hiện lên sắc mặt nặng nề, mọi người tập trung ở Đằng Long phủ, chờ đợi cốc chủ Triệu Ngọc Thanh xuất hiện. Giây lát sau, Tuyết Sơn thánh tăng cùng với Triệu Ngọc Thanh xuất hiện trong Đằng Long phủ, mọi người lập tức yên tĩnh trở lại, quan sát vẻ mặt của Triệu Ngọc Thanh. Vừa mới nhìn, mọi người đều cảm thấy hơi kinh ngạc, Triệu Ngọc Thanh vốn điềm tĩnh thoải mái, vẻ mặt tuy vẫn nở nụ cười mỉm lại cố sức mà không giấu được ưu tư. Phương Mộng Như thấy vậy rất là kinh ngạc, khẽ hỏi:
- Đại sư huynh, người …
Bật cười thản nhiên, Triệu Ngọc Thanh cắt ngang:
- Ta cũng là người mà, làm sao không có thất tình lục dục, hỉ nộ ái ố được. Cơn động đất vừa rồi mọi người cũng đã cảm nhận rồi, cường độ càng lúc càng mạnh mẽ, Đằng Long cốc phỏng chừng cũng chống đỡ không còn được bao lâu nữa rồi. Vì suy nghĩ đến an toàn của mọi người, bắt đầu từ hôm nay, mọi người có mặt đều phải rời khỏi đáy cốc, tạm thời bố trí ở cửa cốc để tránh phát sinh tổn thương không cần thiết.
Đại trưởng lão Băng Thiên vừa nghe lập tức phản đối:
- Đằng Long cốc chính là biểu tượng của Băng Nguyên, chúng ta làm sao có thể vì chút động đất mà bỏ nó đi được?
Triệu Ngọc Thanh giải thích:
- Sư thúc chớ nên tức giận, người ngồi nơi này hơn nửa không phải là người của bản cốc, chúng ta phải suy tính cho họ, phải tính toán đến an toàn cho bọn họ. Hơn nữa, chúng ta cũng không phải là bỏ đi khỏi Đằng Long cốc mà tạm thời đến cửa cốc canh giữ, đối với danh dự của Đằng Long cốc sẽ không có ảnh hưởng chút nào.
Băng Thiên nghe vậy chần chừ một lúc, sau đó gật đầu đồng ý. Những người khác thấy vậy cảm giác kinh ngạc, nhưng Đại trưởng lão thân phận tối cao như Băng Thiên đã đồng ý rồi, thì bọn họ còn có thể nói thế nào đây?
Thấy mọi người không có ý kiến gì, Triệu Ngọc Thanh dặn dò ăn cơm. Bữa ăn sáng này đối với mọi người có thể nói là có ý nghĩa sâu sắc, nhưng rất nhiều người lúc đó còn hoàn toàn chưa ý thức được. Cơm nước xong, Triệu Ngọc Thanh để cho mọi người thu thập, rồi sau đó tập hợp ở cửa cốc. Lúc này Tuyết Hồ đột nhiên nói:
- Cốc chủ, gấu Bắc Cực đêm qua ra khỏi cốc đến giờ cũng chưa thấy trở về, không biết có gặp phải nguy hiểm nào không.
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt hơi biến, cất tiếng hỏi:
- Hắn xuất cốc để làm gì vậy?
Tuyết Hồ đáp:
- Hai ngày nay gấu Bắc Cực luôn hỏi ta liên quan đến việc tu luyện, hắn muốn hóa thân thành người. Đêm hôm qua, vào lúc trời sập tối, hắn hưng phấn ào ào chạy đến nói cho ta biết hắn đã hoàn toàn lĩnh ngộ được rồi, chắc chắn có thể ảo hóa thành người được. Lúc đó ta rất cao hứng, để cho hắn thử trước mặt. Nhưng hắn làm như có chút ngại ngùng đông người, không biết ảo hóa thành ra hình dạng như thế nào, vì thế một mình chạy ra ngoài cốc, dự tính trước hết một mình thử qua thế nào. Khi đó ta cũng không hề nghĩ nhiều, chỉ căn dặn hắn vài câu thì hắn đã rời đi rồi.
Triệu Ngọc Thanh trong lòng thở dài, miệng lại nói:
- Được rồi, chuyện này ta biết rồi, mọi người ai nấy hãy đi mau lên trước đã.
Băng Tuyết lão nhân lật đật đến bên Triệu Ngọc Thanh, lo lắng nói:
- Sư huynh, chuyện liên quan đến gấu Bắc Cực, huynh dự tính làm thế nào đây?
Triệu Ngọc Thanh nhìn sư đệ, ánh mắt quái dị nói:
- Đổi lại đệ là ta, đệ sẽ làm như thế nào?
Băng Tuyết lão nhân biến sắc, không nói lời nào rời đi liền.
Bên ngoài Đằng Long phủ, Thiên Lân thấy mọi người bận rộn, vẻ mặt hiện lên một chút khổ sở. Ngọc Tâm đứng yên bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn không thấy chút biến hóa nào. Thu lại ánh mắt, Thiên Lân nói với Ngọc Tâm:
- Đi thôi, chúng ta đi đến cửa cốc chờ đợi mọi người vậy.
Ngọc Tâm gật khẽ, nhìn vào mắt Thiên Lân khẽ lẩm bẩm:
- Ngươi đang lo lắng?
Thiên Lân cười cười, che giấu nói:
- Ta chỉ thấy cử động của cốc chủ có phần khác thường, không giống như ông ấy trước giờ.
Ngọc Tâm không đáp, ánh mắt phức tạp im lặng theo Thiên Lân rời đi. Ở ngoài cửa cốc, Dao Quang, Khiếu Thiên, Đồ Thiên, Sở Văn Tân, Mã Vũ Đào, Phỉ Vân, Tiết Phong đang vây thành vòng, nhỏ giọng bàn chuyện. Cách đó vài trượng, Tuyết Hồ, Lâm Y Tuyết, Giang Thanh Tuyết, Vũ Điệp cũng đang nói chuyện phiếm. Khi Thiên Lân và Ngọc Tâm xuất hiện, Phỉ Vân và Lâm Y Tuyết đồng thời mở miệng gọi:
- Bên này đây.
Thiên Lân bật cười điềm nhiên, nói với Ngọc Tâm:
- Nàng qua bên Vũ Điệp nói chuyện, ta đi qua phía Phỉ Vân hàn huyên một chút.
Ngọc Tâm nghe vậy không nói gì, chuyển đến bên bốn cô Lâm Y Tuyết.
- Bây giờ mới lên tới nơi, ta còn cho là huynh đang đi giúp Tân Nguyệt làm thứ gì rồi.
Trêu ghẹo nhìn Thiên Lân, Phỉ Vân cười mà như không nói.
Trừng Phỉ Vân một cái, Thiên Lân cười mắng:
- Huynh đây là ghen tỵ hay hâm mộ vậy?
Phỉ Vân nụ cười sượng lại, mắng:
- Chớ có cuồng vọng, ngày nào đó xem ta hạ huynh thế nào.
Thiên Lân khiêu khích nói:
- Được, chúng ta cùng nhau so tài thử xem.
Phỉ Vân không phục nói:
- Thử thì thử, ta chân trần cũng không ngại huynh mang giày.
Câu này vừa nói ra liền khiến mọi người bật cười, ai cũng bị Phỉ Vân và Thiên Lân chọc cho cười một lúc. Khiếu Thiên chuyển sang chủ đề khác:
- Được rồi, đừng có đấu võ mồm nữa. Hành động lần này của cốc chủ khiến mọi người đều vô cùng bất ngờ, trong lòng có ít nhiều suy đoán. Nhưng suy đoán chỉ là suy đoán mà thôi, có một số lời nói mọi người chớ hỏi nhiều để tránh cho cốc chủ không trả lời rõ ràng được.
Phỉ Vân nói:
- Tiền bối nói là cốc chủ có chuyện che giấu mọi người?
Khiếu Thiên đáp:
- Nói là không phải thì mọi người chắc chắn không tin. Nhưng ta tin tưởng cốc chủ làm như vậy chắc có dụng ý của mình, chắc là suy nghĩ cho chúng ta.
Sở Văn Tân nói:
- Thân phận của cốc chủ không giống chúng ta, mỗi câu ông ấy nói đều phải suy nghĩ vì câu nói đó sẽ ảnh hưởng đến mọi người.
Mã Vũ Đào sửng người, sau đó cảm xúc nói:
- Đúng thế, người có chức vụ cũng có chỗ khó xử của người đó, chúng ta không thể làm khó cốc chủ quá được.
Những người còn lại không nói gì cả, trầm ngâm như trả lời.
Thiên Lân đứng bên Phỉ Vân, bề ngoài như lắng nghe mọi người nói chuyện, nhưng trong thực tế hắn đang suy tính một số vấn đề. Mấy ngày này, Thiên Lân trải qua quá nhiều chuyện, có thể nói là rất mừng cũng rất buồn, lòng thật sự không cách nào bình tĩnh. Đặc biệt là lời nói khi chia tay của Xích Viêm đêm qua khiến Thiên Lân cảnh giác trong lòng, đến giờ cũng không cách nào thích ứng được. Đối với lời khuyên của Xích Viêm, tâm tình Thiên Lân phức tạp, có cảm kích lại có nghi hoặc, lại có cẩn thận và cảnh giác nhiều hơn. Hiện nay, Triệu Ngọc Thanh hạ lệnh cho mọi người có mặt lùi ra khỏi cốc, tuy nói bởi vì động đất mà ra, nhưng Thiên Lân lại thấy chuyện này hoàn toàn không phải đơn giản như bề ngoài vậy. Mang tâm lý này trong lòng, Thiên Lân suy tính một cách lý trí, kết hợp với nhiều tình hình, Thiên Lân cảm thấy hôm nay sắp sửa phát sinh chuyện, nhưng cụ thể là thế nào thì hắn lại không nói rõ ra được.
Xác định được một số những tình hình này rồi, Thiên Lân đang trầm tư chợt tỉnh lại, liếc những người bên cạnh nói chuyện với nụ cười mà như không, Thiên Lân không hề biểu lộ chút khác biệt nào cả, mà chọn lựa giữ bí mật trong lòng, bởi vì hắn không muốn khiến cho mọi người cảm thấy kinh hoàng. Lúc này đây, cao thủ Đằng Long cốc lục tục đi ra, bọn họ ai cũng cầm gì đó trong tay, bao gồm chút vật phẩm riêng tư và vật dụng cho cuộc sống, xem ra có vẻ gánh nặng lung tung. Mọi người ở cửa cốc thấy tình trạng như vậy liền ào ào tiến lên hỗ trợ tiếp ứng, không bao lâu ngoài cốc chất một đống lớn những thứ vụn vặt. Do vật phẩm khá nhiều, môn hạ Đằng Long cốc lại ào ào đi vào trong cốc vận chuyển nữa, mãi một lúc sau bọn họ mới hết bận rộn bình tĩnh trở lại. Nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, rất nhiều người đều cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì trên mặt đất lúc này chất các vật dụng, ngoài những vật liệu phải có cho cuộc sống ra, đa số đều là các vật gốm sứ và đồ đá để trang sức. Những đồ vật này hoàn toàn không quý giá, nhưng lúc này xuất hiện ở nơi này khiến cho Dao Quang, Khiếu Thiên, Phỉ Vân mấy người đều cảm thấy không hiểu được.
Mã Vũ Đào vẻ mặt kỳ dị, dường như hiểu được tâm tư của mọi người, khẽ nói:
- Trên Băng Nguyên, ngoại trừ băng tuyết ra chỉ còn bùn đất và nham thạch. Đại bộ phận vật trang trí cũng đều do bùn đất chế thành, biểu thị một khuynh hướng theo đuổi cuộc sống tốt đẹp của con người, hướng tới hòa bình, mong chờ ấm áp. Đối với người tu đạo Băng Nguyên, vật tư của bọn họ hết sức khan hiếm, những thứ trong có vẻ thô sơ đơn giản này lại lưu giữ ưu tư vô cùng vô tận của bọn họ.
Người tu đạo trung thổ nghe vậy thở dài, bọn họ rất khó mà tưởng tượng được người sống trên Băng Nguyên lại làm thế nào để vượt qua được thời gian cô độc, đứa nhỏ trên Băng Nguyên làm thế nào để chịu đựng sự yên lặng không có tiếng động kia. Lâm Y Tuyết hơi đau lòng, nhìn khối đá màu trắng sữa có khắc hình vẽ đóa hoa trong tay của Linh Hoa, khẽ hỏi:
- Linh Hoa, đây là vật mà tỷ trân quý nhất phải không?
Linh Hoa cười mỉm, khẽ lẩm bẩm:
- Đây là do cha ta tự tay khắc lấy, làm lễ vật cho ta khi sinh nhật năm tuổi, đã bầu bạn với ta vượt qua hơn mười năm rồi, mang lại nụ cười cho ta và khích lệ ta rất nhiều.
Lâm Y Tuyết cảm khái vô cùng, tự nói:
- Từ nhỏ đến lớn, đồ chơi của ta chất cả một phòng, nhiều đến độ bản thân ta còn không nhớ rõ được, mỗi một vật chỉ chơi vài ngày là chán rồi, sau đó thuận tay để đại ở một góc tường nào đó không thèm để ý đến nữa …
Giang Thanh Tuyết nghe vậy thở dài, tiếng lên ôm Lâm Y Tuyết vào lòng, an ủi:
- Không cần phải tự trách mình, người khác nhau có những trải nghiệm khác nhau, chỉ cần vượt qua vui vẻ là được, con người không nên để ý đến quá nhiều chuyện. Cứ như Linh Hoa, muội ấy tuy cùng tuổi nhưng không có quá nhiều đồ chơi, muội ấy vẫn sống rất vui vẻ, đây là trải nghiệm của muội ấy, không nhất định phải so sánh với muội đâu.
Lâm Y Tuyết nép vào lòng của Giang Thanh Tuyết, trong mắt lấp lánh ánh lệ, lại cố nhịn không để cho nước mắt của mình chảy xuống.
Mọi người thấy tình cảnh như vậy, thì đều cho là Lâm Y Tuyết đang trưởng thành, người nào cũng cảm thấy an ủi vì nàng. Thiên Lân nhìn lại Tân Nguyệt, phát hiện nàng trong tay cầm một cái trâm ngọc, nhịn không được cất tiếng hỏi:
- Đây là vật gì vậy?
Tân Nguyệt bật cười phức tạp, hơi hoài niệm trả lời:
- Đây là khi ta mười lăm tuổi, sau khi thắng cuộc tranh tài, sư phụ tặng ta làm lễ vật.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Vì sao từ đó đến giờ chưa từng thấy nàng mang trên đầu?
Tân Nguyệt đáp:
- Ta sợ là hao tổn, vẫn giữ mãi đến giờ.
Thiên Lân đi đến gần Tân Nguyệt, cầm lấy trâm ngọc, khẽ nói:
- Nàng mang lên nhất định sẽ càng đẹp hơn.
Nói rồi Thiên Lân cẩn thận cài trâm ngọc lên đầu của Tân Nguyệt, sau đó lùi lại hai bước, cẩn thận quan sát Tân Nguyệt.
Bật cười điềm đạm thanh nhã, Tân Nguyệt chăm chú nhìn vào trong mắt của Thiên Lân, không hề có vẻ gì xấu hổ, cũng không hề để ý đến người ngoài, cứ như vậy tự nhiên mà nhìn hắn, ánh mắt trong sáng như nước toát ra tình cảm êm ái vô cùng. Thiên Lân cảm nhận được ánh mắt của Tân Nguyệt, trong lòng kích động vô cùng, một loại mong muốn yêu thương muốn ôm nàng vào lòng lúc này dần dần chiếm lấy hết tâm linh của hắn. Bốn bề, một vùng yên lặng vô cùng. Mọi người đều nhìn hai người bọn bọ, vừa có mong chờ lại có ganh tỵ, tâm tình mỗi người đều phức tạp vô cùng. Đúng lúc đó, Triệu Ngọc Thanh đột nhiên xuất hiện phá vỡ yên lặng, khiến mọi người lập tức giật mình tỉnh lại nhìn Triệu Ngọc Thanh, mọi người phát hiện ông đang ôm trong mình một cái hộp gỗ. Bên trong ẩn chứa vật gì ai cũng không biết được, nhưng mọi người đều không dám hỏi, bởi vì đây chính là bí mật của Đằng Long cốc.
Triệu Ngọc Thanh nhìn qua có vẻ rất bình tĩnh, không hề có một chút thương cảm và không nỡ nào, miệng lại nở nụ cười mỉm nhàn nhạt, dường như đang biểu lộ một hàm nghĩa nào đó. Nhìn quanh một vòng, Triệu Ngọc Thanh khẽ nói:
- Được rồi, mọi người đều đến đông đủ rồi, ta trước hết phân công nhiệm vụ. Công tác phòng ngự trước mắt tạm do Trừ Ma liên minh và Dịch viên phụ trách, môn hạ Đằng Long cốc phụ trách xây dựng một điểm trú chân tạm thời, an trí chuẩn bị cho tiện nghi sinh hoạt. Người còn lại tạm thời nghỉ ngơi, có chuyện gì ta sẽ phân phối lại.
Mọi người nghe vậy ai nấy theo đó mà làm, Dao Quang, Khiếu Thiên, Sở Văn Tân, Đồ Thiên bốn người phụ trách công tác phòng ngự, Giang Thanh Tuyết và Lâm Y Tuyết phụ trách truyền tin tức. Môn hạ Đằng Long cốc tề tụ với nhau, bao quanh Triệu Ngọc Thanh, căn cứ vào an bài đâu vào đấy của ông mà tiến hành những chuyện cần thiết.
Còn lại Tuyết Sơn thánh tăng, Mã Vũ Đào, Tiết Phong, Phỉ Vân, Tuyết Hồ, Thiên Lân và Ngọc Tâm bên cạnh quan sát, thỉnh thoảng bàn luận với nhau vài câu. Đến giữa giờ Tỵ và Ngọ, trong lúc mọi người Đằng Long cốc đang bận rộn, Khiếu Thiên phụ trách công tác phòng ngự đột nhiên phát ra cảnh cáo khiến mọi người phải chú ý. Cẩn thận hỏi thăm, té ra Khiếu Thiên phát hiện được tung tích của Hắc Ma, gấu Bắc Cực đang nằm trong tay của lão, hai người xuất hiện trên một ngọn núi tuyết phủ cách vài dặm, dần như chỉ dừng lại một chút rồi vội vàng chạy đi. Hiểu được những tin tức này rồi, mọi người bàn luận rối rít, đều cho là Hắc Ma bố trí bẫy rập, nhưng lại không biết phải làm thế nào?
Băng Tuyết lão nhân biết được tin tức này, chủ động xin lệnh:
- Đại sư huynh, đệ tình nguyện đi cứu gấu Bắc Cực về.
Triệu Ngọc Thanh suy xét một lúc, lắc đầu nói:
- Hắc Ma tu vi quỷ dị, đệ đi không chiếm được tiện nghi.
Phương Mộng Như nói:
- Đại sư huynh, muội tình nguyện đi cùng Tứ sư huynh.
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu trả lời:
- Chúng ta hiện nay đang ở chỗ sáng, mỗi một hành động đều bị người giám thị. Nếu mọi người rời khỏi chỗ này như vậy, tất nhiên sẽ gặp phải nguy hiểm rất lớn, ta không thể để hai người mạo hiểm như vậy.
Dao Quang nói:
- Cốc chủ, ta đã từng giao chiến với Hắc Ma, hiểu rõ thực lực của lão ta, chi bằng để ta đi.
Triệu Ngọc Thanh chần chừ trả lời:
- Liên quan đến gấu Bắc Cực biện pháp lý trí nhất chính là không hỏi han gì đến. Nhưng chúng ta thân là người chính đạo, không thể chỉ lo cho bản thân mình, vì thế phải suy nghĩ rất thận trọng.
Mã Vũ Đào hỏi:
- Cốc chủ không phải đã có chủ ý rồi?
Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, ánh mắt quái dị trả lời:
- Muốn cứu người thì trước hết phải suy tính đến an toàn bản thân, để không tạo nên sự chú ý cho địch nhân, chúng ta phải giả sửa đường sạn đạo mà ngầm vượt Trần Thương. Trước hết, để Thiên Lân, Ngọc Tâm ra tay, đi một vòng quanh đây để phân tán sự chú ý của địch nhân. Tiếp đến, chúng ta phái người tiến vào trong cốc, thông qua đường hầm bí mật, rời khỏi nơi này, áp dụng kế hoạch ứng cứu. Thứ ba, người được phái đi thì thân phận không được quá rõ ràng, nếu không trong thời gian dài không xuất hiện sẽ khiến cho địch nhân cảnh giác, từ đó sẽ tăng nguy hiểm cho người đi ứng cứu.
Băng Tuyết lão nhân lo lắng nói:
- Kế hoạch của sư huynh rất tốt, chỉ không biết về phương diện con người phải an bài như thế nào?
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Chuyện này ta đã suy xét qua, người xa lạ nhất nơi này chính là mấy vị trưởng lão. Để không khiến địch nhân chú ý đến, ta dự tính để Tứ trưởng lão đi theo Lâm Phàm, Linh Hoa từ đường bí mật đi ra, phụ trách ứng cứu gấu Bắc Cực. Cỏn những người khác tạm thời án binh bất động, tùy lúc phải lưu ý đến tình hình mới.
Khiếu Thiên kiến nghị:
- Cốc chủ, Lâm Phàm thân phận đặc thù, chi bằng đổi sang người khác.
Tân Nguyệt xin lệnh:
- Sư tổ, hãy để con đi đi.
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu trả lời:
- Lâm Phàm tuy thân phận đặc thù nhưng thời gian giao đấu với người bên ngoài không nhiều, địch nhân sẽ không quá để ý đến hắn. Tân Nguyệt có Thiên Ly thần kiếm, uy danh đã vang vọng khắp Băng Nguyên, nếu như Tân Nguyệt đột nhiên biến mất chắc sẽ khiến cho người ta ngầm suy đoán. Còn những người khác thường hoạt động ở Băng Nguyên, sớm đã là những gương mặt quen thuộc, không lừa được đối phương rồi.
Nghe xong những lời này, mọi người đều không nói gì thêm, vì thế trước hết xác định như vậy. Sau đó, Triệu Ngọc Thanh hạ lệnh cho môn hạ Đằng Long cốc tiến vào trong cốc ồn ào, khiến cho hỗn loạn tai mắt, tạo cơ hội cho Lâm Phàm, Linh Hoa và Tứ trưởng lão. Thiên Lân và Ngọc Tâm lập tức rời đi, đuổi theo hướng Hắc Ma biến mất, nhằm hấp dẫn những địch nhân đang ẩn mình trong tối. Đương nhiên, cái gọi là địch nhân trong bóng tối chính là một sự giả tưởng của người Đằng Long cốc. Có thật sự tồn tại hay không, điểm này rất nhiều người đều không dám khẳng địch, nhưng lại không thể không đề phòng cẩn thận.
Ở đáy cốc, Tứ trưởng lão, Lâm Phàm, Linh Hoa ba người đang đi dọc theo một đường hầm vội vã. Trên đường đi, Linh Hoa hỏi lại:
- Sư thúc tổ, đường hầm này nghe nói kéo thẳng đến phía Nam Đằng Long cốc, không biết nó dài bao nhiêu?
Tứ trưởng lão đáp:
- Tình hình cụ thể ta cũng không nhớ rõ ràng, đại khái khoảng chừng một hai mươi dặm gì đó.
Linh Hoa ồ một tiếng, ánh mắt nhìn lại Lâm Phàm, khẽ nói:
- Sư huynh, chút nữa nếu truy kịp Hắc Ma rồi, huynh dự tính làm sao để cứu thoát được gấu Bắc Cực?
Lâm Phàm vẻ mặt trầm tĩnh, không nhanh không chậm đáp lại:
- Thực lực Hắc Ma kinh người, chúng ta không thể dùng sức đấu sức. Còn về đối sách cụ thể, thế thì phải coi tình hình lúc đó mà xác định. Bây giờ chúng ta hãy tăng tốc tiến lên để tránh bị lỡ mất thời cơ.
Lắc mình xông qua, Lâm Phàm đi xuyên qua đường hầm, tốc độ thoáng cái đã tăng lên gấp bội. Linh Hoa và Tứ trưởng lão vội vàng truy đuổi theo sau, ba người nhanh chóng biến mất vào trong đường hầm.
Một lúc sau, ba người Lâm Phàm từ một sườn đồi bay ra, đến trên mặt đất. Bốn bề đồi tuyết nhấp nhô, khe sâu tung hoành, nhìn qua có phần hỗn độn.
Quan sát một lúc tình hình chung quanh, Lâm Phàm nói:
- Chúng ta hiện ở phía Nam Đằng Long cốc, Hắc Ma trước đây đi về phía Tây, chúng ta bây giờ phải tiến về phía Tây Bắc mới được có khả năng truy đuổi kịp tung tích của Hắc Ma.
Linh Hoa nói:
- Chuyện không chậm trễ được, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện để khỏi mất thời gian.
Tứ trưởng lão không có ý kiến gì, theo Lâm Phàm và Linh Hoa tung mình bay đi, nhắm thẳng về phía Tây Bắc.
Trên đường đi, ba người toàn lực mở rộng linh thức, phát xuất sóng thăm dò để tầm soát tình hình lân cận, ai nấy cẩn thận cảnh giác.
Sau khi bay được chừng tám chục dặm, Tứ trưởng lão thăm dò được một luồng khí tức bí mật, lập tức nhắc nhở:
- Cẩn thận, quanh đây có người.
Linh Hoa truy hỏi lại:
- Phải là Hắc Ma không?
Tứ trưởng lão đáp:
- Không giống như hắn.
Lâm Phàm nói:
- Trên Băng Nguyên, đại bộ phận đều là địch nhân của chúng ta, thế nên chúng ta phải cẩn thận mới được!
Tứ trưởng lão nói:
- Chú ý, khí tức đó đang tiến gần đến, chắc chắn phát hiện được chúng ta rồi …
Còn đang nói, trước mắt ba người ánh sáng lóe lên, xuất hiện một bóng người.
Lâm Phàm vẻ mặt hơi thất kinh, sau khi nhìn rõ người đó rồi, vọt miệng nói:
- Thì ra là ngươi! Tứ Dực thần sứ.
Bật cười âm lạnh, Tứ Dực thần sứ nói:
- Oan gia ngõ nhỏ.
Linh Hoa quát lên:
- Ngươi muốn như thế nào?
Tứ Dực thần sứ cười giận đáp:
- Ta muốn như thế nào? Ta muốn giết sạch các ngươi.
Lâm Phàm ngạc nhiên nói:
- Nguyên nhân là thế nào?
Tứ Dực thần sứ hận thù đáp:
- Nguyên nhân rất đơn giản, tiêu diệt Đằng Long cốc có lợi cho Vực ngoại chúng ta. Lại thêm ta và Thiên Lân có cừu hận, các ngươi và Thiên Lân là người cùng phe, ta tự nhiên sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Tứ trưởng lão hừ khẽ nói:
- Tự cao tự đại, ngươi cho mình là ai vậy?
Linh Hoa mắng:
- Lần trước Thiên Lân mới giáo huấn ngươi một lần rồi, ngươi không những không biết hối cải, không ngờ còn dám diệu vũ dương oai, ngươi thật lòng muốn tìm cái chết phải không?
Tứ Dực thần sứ bật cười điên cuồng nói:
- Lần trước Thiên Lân chỉ may mắn mà thôi, ngươi cho các ngươi có thể may mắn được như hắn chăng?
Lâm Phàm hơi cau mày, đánh mắt cho Tứ trưởng lão, dặn dò:
- Sư thúc tổ mang Linh Hoa tiếp tục tiến lên, con ở đây thu thập người này.
Tứ trưởng lão hơi chần chừ:
- Người này tu vi không yếu, hay để ta đối phó với hắn. Các con tiếp tục tìm kiếm, đợi ta đánh lui người này rồi ta sẽ nhanh chóng đến gặp các con.
Tứ Dực thần sứ khinh miệt nói:
- Không cần phải ra sức khước từ, hay là các ngươi hãy cùng tiến lên chịu chết đi.
Tung mình bay lên, Tứ Dực thần sứ giương cánh ra thể hiện thế công kích.
Lâm Phàm thấy vậy cũng không chần chừ, dặn dò:
- Sư thúc tổ hãy cẩn thận, chúng con chờ người ở phía trước vậy.
Tứ trưởng lão gật đầu nhẹ, sau đó đưa mắt tiễn Lâm Phàm và Linh Hoa đi trước.
Tứ Dực thần sứ hơi không vui, hừ giọng nói:
- Muốn đi à, cũng phải hỏi qua ta mới được.
Bắn mình đến,Tứ Dực thần sứ múa cả bốn cánh, cuồng phong khổng lồ hệt như biển gầm cuốn đến, bắn thẳng về phía Lâm Phàm và Linh Hoa. Tứ trưởng lão bật cười hờ hững, thân thể chớp mắt đã dời ngang vài trượng, trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, làn kiếm màu trắng bạc uốn khúc, sau khi liên tục run lên bảy ngàn sáu trăm lần, liền dễ dàng chém rách kết giới hộ thể của Tứ Dực thần sứ, xuất hiện ngay trước ngực của y. La lên một tiếng thất thanh, Tứ Dực thần sứ đột nhiên lùi lại, tay trái cong ngón búng ra phát xuất một chùm sáng vừa hay kích trúng mũi kiếm của Tứ trưởng lão, tạm thời đình chỉ được thế kiếm của Tứ trưởng lão, thừa cơ thoát khỏi tình cảnh khốn khó.
Một chiêu không thành, Tứ trưởng lão như bóng với hình, toàn thân khí tức thu lại, làn kiếm dày đặc tầng tầng trùng trùng điệp điệp, tưởng chừng như không có giới hạn. Tứ Dực thần sứ vẻ mặt âm trầm, đối mặt với loại công kích tầm gần rất khó thích ứng này, y chỉ có thể tận sức né tránh mà thôi. Nhưng Tứ trưởng lão kiếm thuật kinh người, trước mắt tuy còn chưa nhìn ra thực lực như thế nào, nhưng từ thủ đoạn và phương thức công kích của ông, rõ ràng có sức sát thương rất mạnh mẽ, thoáng cái đã nhìn ra được nhược điểm của Tứ Dực thần sứ, biết được y không thiện nghệ đối với công kích tầm gần. Cứ mãi thối lui, Tứ Dực thần sứ tỏ ra nóng nảy vô cùng, y liên tục bố trí vài chục tầng kết giới phòng ngự quanh người, đáng tiếc đều bị làn kiếm của Tứ trưởng lão đánh nát.
Đến lúc này, Tứ Dực thần sứ mất đi cuồng vọng, quát lên:
- Ngươi thật ra là người nào?
Tứ trưởng lão trầm lặng như mặt nước, trường kiếm trong tay như rồng bay lượn giỡn nước, luôn biến hóa ngàn vạn, khiến cho Tứ Dực thần sứ không kịp nhìn gì cả. Thấy Tứ trưởng lão đối với câu hỏi của mình không thèm lý đến, Tứ Dực thần sứ tức giận vô cùng, khí thế toàn thân đột nhiên tăng lên, phát ra bá khí khiến người ta phải lạnh trong lòng. Tứ trưởng lão trong lòng hơi chấn động, trường kiếm lay động đột nhiên dừng lại, mũi kiếm bắn ra một chùm hào quang màu trắng bạc, chớp mắt đã ép gần đến ngực của Tứ Dực thần sứ, liên tục xuyên qua mười tám tầng kết giới, cuối cùng một kiếm đâm thẳng vào lồng ngực của Tứ Dực thần sứ. Một chiêu thành công, Tứ trưởng lão dừng lại, ngừng cách chừng vài trượng, tay trái chắp sau lưng, tay phải giơ cao thể hiện một thế kiêu ngạo điềm đạm.
Tứ Dực thần sứ thấy vậy rống lên giận dữ, cúi đầu nhìn xuống vết kiếm trước ngực, tức tối nói:
- Ta phải giết chết ngươi.
Tứ trưởng lão lạnh lẽo đáp:
- Chỉ bằng vào ngươi sợ là còn chưa đủ tư cách.
Tứ Dực thần sứ tức giận cười đáp trả:
- Không đủ tư cách? Ha ha ha … Thế thì ngươi hãy nhìn cho cẩn thận.
Sáng sớm, một trận chấn động mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện khiến mọi người rung động trong lòng, sau khi trải qua hơn nửa nén hương bị chấn động, mọi người vẻ mặt vốn bình tĩnh lại hiện lên sắc mặt nặng nề, mọi người tập trung ở Đằng Long phủ, chờ đợi cốc chủ Triệu Ngọc Thanh xuất hiện. Giây lát sau, Tuyết Sơn thánh tăng cùng với Triệu Ngọc Thanh xuất hiện trong Đằng Long phủ, mọi người lập tức yên tĩnh trở lại, quan sát vẻ mặt của Triệu Ngọc Thanh. Vừa mới nhìn, mọi người đều cảm thấy hơi kinh ngạc, Triệu Ngọc Thanh vốn điềm tĩnh thoải mái, vẻ mặt tuy vẫn nở nụ cười mỉm lại cố sức mà không giấu được ưu tư. Phương Mộng Như thấy vậy rất là kinh ngạc, khẽ hỏi:
- Đại sư huynh, người …
Bật cười thản nhiên, Triệu Ngọc Thanh cắt ngang:
- Ta cũng là người mà, làm sao không có thất tình lục dục, hỉ nộ ái ố được. Cơn động đất vừa rồi mọi người cũng đã cảm nhận rồi, cường độ càng lúc càng mạnh mẽ, Đằng Long cốc phỏng chừng cũng chống đỡ không còn được bao lâu nữa rồi. Vì suy nghĩ đến an toàn của mọi người, bắt đầu từ hôm nay, mọi người có mặt đều phải rời khỏi đáy cốc, tạm thời bố trí ở cửa cốc để tránh phát sinh tổn thương không cần thiết.
Đại trưởng lão Băng Thiên vừa nghe lập tức phản đối:
- Đằng Long cốc chính là biểu tượng của Băng Nguyên, chúng ta làm sao có thể vì chút động đất mà bỏ nó đi được?
Triệu Ngọc Thanh giải thích:
- Sư thúc chớ nên tức giận, người ngồi nơi này hơn nửa không phải là người của bản cốc, chúng ta phải suy tính cho họ, phải tính toán đến an toàn cho bọn họ. Hơn nữa, chúng ta cũng không phải là bỏ đi khỏi Đằng Long cốc mà tạm thời đến cửa cốc canh giữ, đối với danh dự của Đằng Long cốc sẽ không có ảnh hưởng chút nào.
Băng Thiên nghe vậy chần chừ một lúc, sau đó gật đầu đồng ý. Những người khác thấy vậy cảm giác kinh ngạc, nhưng Đại trưởng lão thân phận tối cao như Băng Thiên đã đồng ý rồi, thì bọn họ còn có thể nói thế nào đây?
Thấy mọi người không có ý kiến gì, Triệu Ngọc Thanh dặn dò ăn cơm. Bữa ăn sáng này đối với mọi người có thể nói là có ý nghĩa sâu sắc, nhưng rất nhiều người lúc đó còn hoàn toàn chưa ý thức được. Cơm nước xong, Triệu Ngọc Thanh để cho mọi người thu thập, rồi sau đó tập hợp ở cửa cốc. Lúc này Tuyết Hồ đột nhiên nói:
- Cốc chủ, gấu Bắc Cực đêm qua ra khỏi cốc đến giờ cũng chưa thấy trở về, không biết có gặp phải nguy hiểm nào không.
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt hơi biến, cất tiếng hỏi:
- Hắn xuất cốc để làm gì vậy?
Tuyết Hồ đáp:
- Hai ngày nay gấu Bắc Cực luôn hỏi ta liên quan đến việc tu luyện, hắn muốn hóa thân thành người. Đêm hôm qua, vào lúc trời sập tối, hắn hưng phấn ào ào chạy đến nói cho ta biết hắn đã hoàn toàn lĩnh ngộ được rồi, chắc chắn có thể ảo hóa thành người được. Lúc đó ta rất cao hứng, để cho hắn thử trước mặt. Nhưng hắn làm như có chút ngại ngùng đông người, không biết ảo hóa thành ra hình dạng như thế nào, vì thế một mình chạy ra ngoài cốc, dự tính trước hết một mình thử qua thế nào. Khi đó ta cũng không hề nghĩ nhiều, chỉ căn dặn hắn vài câu thì hắn đã rời đi rồi.
Triệu Ngọc Thanh trong lòng thở dài, miệng lại nói:
- Được rồi, chuyện này ta biết rồi, mọi người ai nấy hãy đi mau lên trước đã.
Băng Tuyết lão nhân lật đật đến bên Triệu Ngọc Thanh, lo lắng nói:
- Sư huynh, chuyện liên quan đến gấu Bắc Cực, huynh dự tính làm thế nào đây?
Triệu Ngọc Thanh nhìn sư đệ, ánh mắt quái dị nói:
- Đổi lại đệ là ta, đệ sẽ làm như thế nào?
Băng Tuyết lão nhân biến sắc, không nói lời nào rời đi liền.
Bên ngoài Đằng Long phủ, Thiên Lân thấy mọi người bận rộn, vẻ mặt hiện lên một chút khổ sở. Ngọc Tâm đứng yên bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn không thấy chút biến hóa nào. Thu lại ánh mắt, Thiên Lân nói với Ngọc Tâm:
- Đi thôi, chúng ta đi đến cửa cốc chờ đợi mọi người vậy.
Ngọc Tâm gật khẽ, nhìn vào mắt Thiên Lân khẽ lẩm bẩm:
- Ngươi đang lo lắng?
Thiên Lân cười cười, che giấu nói:
- Ta chỉ thấy cử động của cốc chủ có phần khác thường, không giống như ông ấy trước giờ.
Ngọc Tâm không đáp, ánh mắt phức tạp im lặng theo Thiên Lân rời đi. Ở ngoài cửa cốc, Dao Quang, Khiếu Thiên, Đồ Thiên, Sở Văn Tân, Mã Vũ Đào, Phỉ Vân, Tiết Phong đang vây thành vòng, nhỏ giọng bàn chuyện. Cách đó vài trượng, Tuyết Hồ, Lâm Y Tuyết, Giang Thanh Tuyết, Vũ Điệp cũng đang nói chuyện phiếm. Khi Thiên Lân và Ngọc Tâm xuất hiện, Phỉ Vân và Lâm Y Tuyết đồng thời mở miệng gọi:
- Bên này đây.
Thiên Lân bật cười điềm nhiên, nói với Ngọc Tâm:
- Nàng qua bên Vũ Điệp nói chuyện, ta đi qua phía Phỉ Vân hàn huyên một chút.
Ngọc Tâm nghe vậy không nói gì, chuyển đến bên bốn cô Lâm Y Tuyết.
- Bây giờ mới lên tới nơi, ta còn cho là huynh đang đi giúp Tân Nguyệt làm thứ gì rồi.
Trêu ghẹo nhìn Thiên Lân, Phỉ Vân cười mà như không nói.
Trừng Phỉ Vân một cái, Thiên Lân cười mắng:
- Huynh đây là ghen tỵ hay hâm mộ vậy?
Phỉ Vân nụ cười sượng lại, mắng:
- Chớ có cuồng vọng, ngày nào đó xem ta hạ huynh thế nào.
Thiên Lân khiêu khích nói:
- Được, chúng ta cùng nhau so tài thử xem.
Phỉ Vân không phục nói:
- Thử thì thử, ta chân trần cũng không ngại huynh mang giày.
Câu này vừa nói ra liền khiến mọi người bật cười, ai cũng bị Phỉ Vân và Thiên Lân chọc cho cười một lúc. Khiếu Thiên chuyển sang chủ đề khác:
- Được rồi, đừng có đấu võ mồm nữa. Hành động lần này của cốc chủ khiến mọi người đều vô cùng bất ngờ, trong lòng có ít nhiều suy đoán. Nhưng suy đoán chỉ là suy đoán mà thôi, có một số lời nói mọi người chớ hỏi nhiều để tránh cho cốc chủ không trả lời rõ ràng được.
Phỉ Vân nói:
- Tiền bối nói là cốc chủ có chuyện che giấu mọi người?
Khiếu Thiên đáp:
- Nói là không phải thì mọi người chắc chắn không tin. Nhưng ta tin tưởng cốc chủ làm như vậy chắc có dụng ý của mình, chắc là suy nghĩ cho chúng ta.
Sở Văn Tân nói:
- Thân phận của cốc chủ không giống chúng ta, mỗi câu ông ấy nói đều phải suy nghĩ vì câu nói đó sẽ ảnh hưởng đến mọi người.
Mã Vũ Đào sửng người, sau đó cảm xúc nói:
- Đúng thế, người có chức vụ cũng có chỗ khó xử của người đó, chúng ta không thể làm khó cốc chủ quá được.
Những người còn lại không nói gì cả, trầm ngâm như trả lời.
Thiên Lân đứng bên Phỉ Vân, bề ngoài như lắng nghe mọi người nói chuyện, nhưng trong thực tế hắn đang suy tính một số vấn đề. Mấy ngày này, Thiên Lân trải qua quá nhiều chuyện, có thể nói là rất mừng cũng rất buồn, lòng thật sự không cách nào bình tĩnh. Đặc biệt là lời nói khi chia tay của Xích Viêm đêm qua khiến Thiên Lân cảnh giác trong lòng, đến giờ cũng không cách nào thích ứng được. Đối với lời khuyên của Xích Viêm, tâm tình Thiên Lân phức tạp, có cảm kích lại có nghi hoặc, lại có cẩn thận và cảnh giác nhiều hơn. Hiện nay, Triệu Ngọc Thanh hạ lệnh cho mọi người có mặt lùi ra khỏi cốc, tuy nói bởi vì động đất mà ra, nhưng Thiên Lân lại thấy chuyện này hoàn toàn không phải đơn giản như bề ngoài vậy. Mang tâm lý này trong lòng, Thiên Lân suy tính một cách lý trí, kết hợp với nhiều tình hình, Thiên Lân cảm thấy hôm nay sắp sửa phát sinh chuyện, nhưng cụ thể là thế nào thì hắn lại không nói rõ ra được.
Xác định được một số những tình hình này rồi, Thiên Lân đang trầm tư chợt tỉnh lại, liếc những người bên cạnh nói chuyện với nụ cười mà như không, Thiên Lân không hề biểu lộ chút khác biệt nào cả, mà chọn lựa giữ bí mật trong lòng, bởi vì hắn không muốn khiến cho mọi người cảm thấy kinh hoàng. Lúc này đây, cao thủ Đằng Long cốc lục tục đi ra, bọn họ ai cũng cầm gì đó trong tay, bao gồm chút vật phẩm riêng tư và vật dụng cho cuộc sống, xem ra có vẻ gánh nặng lung tung. Mọi người ở cửa cốc thấy tình trạng như vậy liền ào ào tiến lên hỗ trợ tiếp ứng, không bao lâu ngoài cốc chất một đống lớn những thứ vụn vặt. Do vật phẩm khá nhiều, môn hạ Đằng Long cốc lại ào ào đi vào trong cốc vận chuyển nữa, mãi một lúc sau bọn họ mới hết bận rộn bình tĩnh trở lại. Nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, rất nhiều người đều cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì trên mặt đất lúc này chất các vật dụng, ngoài những vật liệu phải có cho cuộc sống ra, đa số đều là các vật gốm sứ và đồ đá để trang sức. Những đồ vật này hoàn toàn không quý giá, nhưng lúc này xuất hiện ở nơi này khiến cho Dao Quang, Khiếu Thiên, Phỉ Vân mấy người đều cảm thấy không hiểu được.
Mã Vũ Đào vẻ mặt kỳ dị, dường như hiểu được tâm tư của mọi người, khẽ nói:
- Trên Băng Nguyên, ngoại trừ băng tuyết ra chỉ còn bùn đất và nham thạch. Đại bộ phận vật trang trí cũng đều do bùn đất chế thành, biểu thị một khuynh hướng theo đuổi cuộc sống tốt đẹp của con người, hướng tới hòa bình, mong chờ ấm áp. Đối với người tu đạo Băng Nguyên, vật tư của bọn họ hết sức khan hiếm, những thứ trong có vẻ thô sơ đơn giản này lại lưu giữ ưu tư vô cùng vô tận của bọn họ.
Người tu đạo trung thổ nghe vậy thở dài, bọn họ rất khó mà tưởng tượng được người sống trên Băng Nguyên lại làm thế nào để vượt qua được thời gian cô độc, đứa nhỏ trên Băng Nguyên làm thế nào để chịu đựng sự yên lặng không có tiếng động kia. Lâm Y Tuyết hơi đau lòng, nhìn khối đá màu trắng sữa có khắc hình vẽ đóa hoa trong tay của Linh Hoa, khẽ hỏi:
- Linh Hoa, đây là vật mà tỷ trân quý nhất phải không?
Linh Hoa cười mỉm, khẽ lẩm bẩm:
- Đây là do cha ta tự tay khắc lấy, làm lễ vật cho ta khi sinh nhật năm tuổi, đã bầu bạn với ta vượt qua hơn mười năm rồi, mang lại nụ cười cho ta và khích lệ ta rất nhiều.
Lâm Y Tuyết cảm khái vô cùng, tự nói:
- Từ nhỏ đến lớn, đồ chơi của ta chất cả một phòng, nhiều đến độ bản thân ta còn không nhớ rõ được, mỗi một vật chỉ chơi vài ngày là chán rồi, sau đó thuận tay để đại ở một góc tường nào đó không thèm để ý đến nữa …
Giang Thanh Tuyết nghe vậy thở dài, tiếng lên ôm Lâm Y Tuyết vào lòng, an ủi:
- Không cần phải tự trách mình, người khác nhau có những trải nghiệm khác nhau, chỉ cần vượt qua vui vẻ là được, con người không nên để ý đến quá nhiều chuyện. Cứ như Linh Hoa, muội ấy tuy cùng tuổi nhưng không có quá nhiều đồ chơi, muội ấy vẫn sống rất vui vẻ, đây là trải nghiệm của muội ấy, không nhất định phải so sánh với muội đâu.
Lâm Y Tuyết nép vào lòng của Giang Thanh Tuyết, trong mắt lấp lánh ánh lệ, lại cố nhịn không để cho nước mắt của mình chảy xuống.
Mọi người thấy tình cảnh như vậy, thì đều cho là Lâm Y Tuyết đang trưởng thành, người nào cũng cảm thấy an ủi vì nàng. Thiên Lân nhìn lại Tân Nguyệt, phát hiện nàng trong tay cầm một cái trâm ngọc, nhịn không được cất tiếng hỏi:
- Đây là vật gì vậy?
Tân Nguyệt bật cười phức tạp, hơi hoài niệm trả lời:
- Đây là khi ta mười lăm tuổi, sau khi thắng cuộc tranh tài, sư phụ tặng ta làm lễ vật.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Vì sao từ đó đến giờ chưa từng thấy nàng mang trên đầu?
Tân Nguyệt đáp:
- Ta sợ là hao tổn, vẫn giữ mãi đến giờ.
Thiên Lân đi đến gần Tân Nguyệt, cầm lấy trâm ngọc, khẽ nói:
- Nàng mang lên nhất định sẽ càng đẹp hơn.
Nói rồi Thiên Lân cẩn thận cài trâm ngọc lên đầu của Tân Nguyệt, sau đó lùi lại hai bước, cẩn thận quan sát Tân Nguyệt.
Bật cười điềm đạm thanh nhã, Tân Nguyệt chăm chú nhìn vào trong mắt của Thiên Lân, không hề có vẻ gì xấu hổ, cũng không hề để ý đến người ngoài, cứ như vậy tự nhiên mà nhìn hắn, ánh mắt trong sáng như nước toát ra tình cảm êm ái vô cùng. Thiên Lân cảm nhận được ánh mắt của Tân Nguyệt, trong lòng kích động vô cùng, một loại mong muốn yêu thương muốn ôm nàng vào lòng lúc này dần dần chiếm lấy hết tâm linh của hắn. Bốn bề, một vùng yên lặng vô cùng. Mọi người đều nhìn hai người bọn bọ, vừa có mong chờ lại có ganh tỵ, tâm tình mỗi người đều phức tạp vô cùng. Đúng lúc đó, Triệu Ngọc Thanh đột nhiên xuất hiện phá vỡ yên lặng, khiến mọi người lập tức giật mình tỉnh lại nhìn Triệu Ngọc Thanh, mọi người phát hiện ông đang ôm trong mình một cái hộp gỗ. Bên trong ẩn chứa vật gì ai cũng không biết được, nhưng mọi người đều không dám hỏi, bởi vì đây chính là bí mật của Đằng Long cốc.
Triệu Ngọc Thanh nhìn qua có vẻ rất bình tĩnh, không hề có một chút thương cảm và không nỡ nào, miệng lại nở nụ cười mỉm nhàn nhạt, dường như đang biểu lộ một hàm nghĩa nào đó. Nhìn quanh một vòng, Triệu Ngọc Thanh khẽ nói:
- Được rồi, mọi người đều đến đông đủ rồi, ta trước hết phân công nhiệm vụ. Công tác phòng ngự trước mắt tạm do Trừ Ma liên minh và Dịch viên phụ trách, môn hạ Đằng Long cốc phụ trách xây dựng một điểm trú chân tạm thời, an trí chuẩn bị cho tiện nghi sinh hoạt. Người còn lại tạm thời nghỉ ngơi, có chuyện gì ta sẽ phân phối lại.
Mọi người nghe vậy ai nấy theo đó mà làm, Dao Quang, Khiếu Thiên, Sở Văn Tân, Đồ Thiên bốn người phụ trách công tác phòng ngự, Giang Thanh Tuyết và Lâm Y Tuyết phụ trách truyền tin tức. Môn hạ Đằng Long cốc tề tụ với nhau, bao quanh Triệu Ngọc Thanh, căn cứ vào an bài đâu vào đấy của ông mà tiến hành những chuyện cần thiết.
Còn lại Tuyết Sơn thánh tăng, Mã Vũ Đào, Tiết Phong, Phỉ Vân, Tuyết Hồ, Thiên Lân và Ngọc Tâm bên cạnh quan sát, thỉnh thoảng bàn luận với nhau vài câu. Đến giữa giờ Tỵ và Ngọ, trong lúc mọi người Đằng Long cốc đang bận rộn, Khiếu Thiên phụ trách công tác phòng ngự đột nhiên phát ra cảnh cáo khiến mọi người phải chú ý. Cẩn thận hỏi thăm, té ra Khiếu Thiên phát hiện được tung tích của Hắc Ma, gấu Bắc Cực đang nằm trong tay của lão, hai người xuất hiện trên một ngọn núi tuyết phủ cách vài dặm, dần như chỉ dừng lại một chút rồi vội vàng chạy đi. Hiểu được những tin tức này rồi, mọi người bàn luận rối rít, đều cho là Hắc Ma bố trí bẫy rập, nhưng lại không biết phải làm thế nào?
Băng Tuyết lão nhân biết được tin tức này, chủ động xin lệnh:
- Đại sư huynh, đệ tình nguyện đi cứu gấu Bắc Cực về.
Triệu Ngọc Thanh suy xét một lúc, lắc đầu nói:
- Hắc Ma tu vi quỷ dị, đệ đi không chiếm được tiện nghi.
Phương Mộng Như nói:
- Đại sư huynh, muội tình nguyện đi cùng Tứ sư huynh.
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu trả lời:
- Chúng ta hiện nay đang ở chỗ sáng, mỗi một hành động đều bị người giám thị. Nếu mọi người rời khỏi chỗ này như vậy, tất nhiên sẽ gặp phải nguy hiểm rất lớn, ta không thể để hai người mạo hiểm như vậy.
Dao Quang nói:
- Cốc chủ, ta đã từng giao chiến với Hắc Ma, hiểu rõ thực lực của lão ta, chi bằng để ta đi.
Triệu Ngọc Thanh chần chừ trả lời:
- Liên quan đến gấu Bắc Cực biện pháp lý trí nhất chính là không hỏi han gì đến. Nhưng chúng ta thân là người chính đạo, không thể chỉ lo cho bản thân mình, vì thế phải suy nghĩ rất thận trọng.
Mã Vũ Đào hỏi:
- Cốc chủ không phải đã có chủ ý rồi?
Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, ánh mắt quái dị trả lời:
- Muốn cứu người thì trước hết phải suy tính đến an toàn bản thân, để không tạo nên sự chú ý cho địch nhân, chúng ta phải giả sửa đường sạn đạo mà ngầm vượt Trần Thương. Trước hết, để Thiên Lân, Ngọc Tâm ra tay, đi một vòng quanh đây để phân tán sự chú ý của địch nhân. Tiếp đến, chúng ta phái người tiến vào trong cốc, thông qua đường hầm bí mật, rời khỏi nơi này, áp dụng kế hoạch ứng cứu. Thứ ba, người được phái đi thì thân phận không được quá rõ ràng, nếu không trong thời gian dài không xuất hiện sẽ khiến cho địch nhân cảnh giác, từ đó sẽ tăng nguy hiểm cho người đi ứng cứu.
Băng Tuyết lão nhân lo lắng nói:
- Kế hoạch của sư huynh rất tốt, chỉ không biết về phương diện con người phải an bài như thế nào?
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Chuyện này ta đã suy xét qua, người xa lạ nhất nơi này chính là mấy vị trưởng lão. Để không khiến địch nhân chú ý đến, ta dự tính để Tứ trưởng lão đi theo Lâm Phàm, Linh Hoa từ đường bí mật đi ra, phụ trách ứng cứu gấu Bắc Cực. Cỏn những người khác tạm thời án binh bất động, tùy lúc phải lưu ý đến tình hình mới.
Khiếu Thiên kiến nghị:
- Cốc chủ, Lâm Phàm thân phận đặc thù, chi bằng đổi sang người khác.
Tân Nguyệt xin lệnh:
- Sư tổ, hãy để con đi đi.
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu trả lời:
- Lâm Phàm tuy thân phận đặc thù nhưng thời gian giao đấu với người bên ngoài không nhiều, địch nhân sẽ không quá để ý đến hắn. Tân Nguyệt có Thiên Ly thần kiếm, uy danh đã vang vọng khắp Băng Nguyên, nếu như Tân Nguyệt đột nhiên biến mất chắc sẽ khiến cho người ta ngầm suy đoán. Còn những người khác thường hoạt động ở Băng Nguyên, sớm đã là những gương mặt quen thuộc, không lừa được đối phương rồi.
Nghe xong những lời này, mọi người đều không nói gì thêm, vì thế trước hết xác định như vậy. Sau đó, Triệu Ngọc Thanh hạ lệnh cho môn hạ Đằng Long cốc tiến vào trong cốc ồn ào, khiến cho hỗn loạn tai mắt, tạo cơ hội cho Lâm Phàm, Linh Hoa và Tứ trưởng lão. Thiên Lân và Ngọc Tâm lập tức rời đi, đuổi theo hướng Hắc Ma biến mất, nhằm hấp dẫn những địch nhân đang ẩn mình trong tối. Đương nhiên, cái gọi là địch nhân trong bóng tối chính là một sự giả tưởng của người Đằng Long cốc. Có thật sự tồn tại hay không, điểm này rất nhiều người đều không dám khẳng địch, nhưng lại không thể không đề phòng cẩn thận.
Ở đáy cốc, Tứ trưởng lão, Lâm Phàm, Linh Hoa ba người đang đi dọc theo một đường hầm vội vã. Trên đường đi, Linh Hoa hỏi lại:
- Sư thúc tổ, đường hầm này nghe nói kéo thẳng đến phía Nam Đằng Long cốc, không biết nó dài bao nhiêu?
Tứ trưởng lão đáp:
- Tình hình cụ thể ta cũng không nhớ rõ ràng, đại khái khoảng chừng một hai mươi dặm gì đó.
Linh Hoa ồ một tiếng, ánh mắt nhìn lại Lâm Phàm, khẽ nói:
- Sư huynh, chút nữa nếu truy kịp Hắc Ma rồi, huynh dự tính làm sao để cứu thoát được gấu Bắc Cực?
Lâm Phàm vẻ mặt trầm tĩnh, không nhanh không chậm đáp lại:
- Thực lực Hắc Ma kinh người, chúng ta không thể dùng sức đấu sức. Còn về đối sách cụ thể, thế thì phải coi tình hình lúc đó mà xác định. Bây giờ chúng ta hãy tăng tốc tiến lên để tránh bị lỡ mất thời cơ.
Lắc mình xông qua, Lâm Phàm đi xuyên qua đường hầm, tốc độ thoáng cái đã tăng lên gấp bội. Linh Hoa và Tứ trưởng lão vội vàng truy đuổi theo sau, ba người nhanh chóng biến mất vào trong đường hầm.
Một lúc sau, ba người Lâm Phàm từ một sườn đồi bay ra, đến trên mặt đất. Bốn bề đồi tuyết nhấp nhô, khe sâu tung hoành, nhìn qua có phần hỗn độn.
Quan sát một lúc tình hình chung quanh, Lâm Phàm nói:
- Chúng ta hiện ở phía Nam Đằng Long cốc, Hắc Ma trước đây đi về phía Tây, chúng ta bây giờ phải tiến về phía Tây Bắc mới được có khả năng truy đuổi kịp tung tích của Hắc Ma.
Linh Hoa nói:
- Chuyện không chậm trễ được, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện để khỏi mất thời gian.
Tứ trưởng lão không có ý kiến gì, theo Lâm Phàm và Linh Hoa tung mình bay đi, nhắm thẳng về phía Tây Bắc.
Trên đường đi, ba người toàn lực mở rộng linh thức, phát xuất sóng thăm dò để tầm soát tình hình lân cận, ai nấy cẩn thận cảnh giác.
Sau khi bay được chừng tám chục dặm, Tứ trưởng lão thăm dò được một luồng khí tức bí mật, lập tức nhắc nhở:
- Cẩn thận, quanh đây có người.
Linh Hoa truy hỏi lại:
- Phải là Hắc Ma không?
Tứ trưởng lão đáp:
- Không giống như hắn.
Lâm Phàm nói:
- Trên Băng Nguyên, đại bộ phận đều là địch nhân của chúng ta, thế nên chúng ta phải cẩn thận mới được!
Tứ trưởng lão nói:
- Chú ý, khí tức đó đang tiến gần đến, chắc chắn phát hiện được chúng ta rồi …
Còn đang nói, trước mắt ba người ánh sáng lóe lên, xuất hiện một bóng người.
Lâm Phàm vẻ mặt hơi thất kinh, sau khi nhìn rõ người đó rồi, vọt miệng nói:
- Thì ra là ngươi! Tứ Dực thần sứ.
Bật cười âm lạnh, Tứ Dực thần sứ nói:
- Oan gia ngõ nhỏ.
Linh Hoa quát lên:
- Ngươi muốn như thế nào?
Tứ Dực thần sứ cười giận đáp:
- Ta muốn như thế nào? Ta muốn giết sạch các ngươi.
Lâm Phàm ngạc nhiên nói:
- Nguyên nhân là thế nào?
Tứ Dực thần sứ hận thù đáp:
- Nguyên nhân rất đơn giản, tiêu diệt Đằng Long cốc có lợi cho Vực ngoại chúng ta. Lại thêm ta và Thiên Lân có cừu hận, các ngươi và Thiên Lân là người cùng phe, ta tự nhiên sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Tứ trưởng lão hừ khẽ nói:
- Tự cao tự đại, ngươi cho mình là ai vậy?
Linh Hoa mắng:
- Lần trước Thiên Lân mới giáo huấn ngươi một lần rồi, ngươi không những không biết hối cải, không ngờ còn dám diệu vũ dương oai, ngươi thật lòng muốn tìm cái chết phải không?
Tứ Dực thần sứ bật cười điên cuồng nói:
- Lần trước Thiên Lân chỉ may mắn mà thôi, ngươi cho các ngươi có thể may mắn được như hắn chăng?
Lâm Phàm hơi cau mày, đánh mắt cho Tứ trưởng lão, dặn dò:
- Sư thúc tổ mang Linh Hoa tiếp tục tiến lên, con ở đây thu thập người này.
Tứ trưởng lão hơi chần chừ:
- Người này tu vi không yếu, hay để ta đối phó với hắn. Các con tiếp tục tìm kiếm, đợi ta đánh lui người này rồi ta sẽ nhanh chóng đến gặp các con.
Tứ Dực thần sứ khinh miệt nói:
- Không cần phải ra sức khước từ, hay là các ngươi hãy cùng tiến lên chịu chết đi.
Tung mình bay lên, Tứ Dực thần sứ giương cánh ra thể hiện thế công kích.
Lâm Phàm thấy vậy cũng không chần chừ, dặn dò:
- Sư thúc tổ hãy cẩn thận, chúng con chờ người ở phía trước vậy.
Tứ trưởng lão gật đầu nhẹ, sau đó đưa mắt tiễn Lâm Phàm và Linh Hoa đi trước.
Tứ Dực thần sứ hơi không vui, hừ giọng nói:
- Muốn đi à, cũng phải hỏi qua ta mới được.
Bắn mình đến,Tứ Dực thần sứ múa cả bốn cánh, cuồng phong khổng lồ hệt như biển gầm cuốn đến, bắn thẳng về phía Lâm Phàm và Linh Hoa. Tứ trưởng lão bật cười hờ hững, thân thể chớp mắt đã dời ngang vài trượng, trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, làn kiếm màu trắng bạc uốn khúc, sau khi liên tục run lên bảy ngàn sáu trăm lần, liền dễ dàng chém rách kết giới hộ thể của Tứ Dực thần sứ, xuất hiện ngay trước ngực của y. La lên một tiếng thất thanh, Tứ Dực thần sứ đột nhiên lùi lại, tay trái cong ngón búng ra phát xuất một chùm sáng vừa hay kích trúng mũi kiếm của Tứ trưởng lão, tạm thời đình chỉ được thế kiếm của Tứ trưởng lão, thừa cơ thoát khỏi tình cảnh khốn khó.
Một chiêu không thành, Tứ trưởng lão như bóng với hình, toàn thân khí tức thu lại, làn kiếm dày đặc tầng tầng trùng trùng điệp điệp, tưởng chừng như không có giới hạn. Tứ Dực thần sứ vẻ mặt âm trầm, đối mặt với loại công kích tầm gần rất khó thích ứng này, y chỉ có thể tận sức né tránh mà thôi. Nhưng Tứ trưởng lão kiếm thuật kinh người, trước mắt tuy còn chưa nhìn ra thực lực như thế nào, nhưng từ thủ đoạn và phương thức công kích của ông, rõ ràng có sức sát thương rất mạnh mẽ, thoáng cái đã nhìn ra được nhược điểm của Tứ Dực thần sứ, biết được y không thiện nghệ đối với công kích tầm gần. Cứ mãi thối lui, Tứ Dực thần sứ tỏ ra nóng nảy vô cùng, y liên tục bố trí vài chục tầng kết giới phòng ngự quanh người, đáng tiếc đều bị làn kiếm của Tứ trưởng lão đánh nát.
Đến lúc này, Tứ Dực thần sứ mất đi cuồng vọng, quát lên:
- Ngươi thật ra là người nào?
Tứ trưởng lão trầm lặng như mặt nước, trường kiếm trong tay như rồng bay lượn giỡn nước, luôn biến hóa ngàn vạn, khiến cho Tứ Dực thần sứ không kịp nhìn gì cả. Thấy Tứ trưởng lão đối với câu hỏi của mình không thèm lý đến, Tứ Dực thần sứ tức giận vô cùng, khí thế toàn thân đột nhiên tăng lên, phát ra bá khí khiến người ta phải lạnh trong lòng. Tứ trưởng lão trong lòng hơi chấn động, trường kiếm lay động đột nhiên dừng lại, mũi kiếm bắn ra một chùm hào quang màu trắng bạc, chớp mắt đã ép gần đến ngực của Tứ Dực thần sứ, liên tục xuyên qua mười tám tầng kết giới, cuối cùng một kiếm đâm thẳng vào lồng ngực của Tứ Dực thần sứ. Một chiêu thành công, Tứ trưởng lão dừng lại, ngừng cách chừng vài trượng, tay trái chắp sau lưng, tay phải giơ cao thể hiện một thế kiêu ngạo điềm đạm.
Tứ Dực thần sứ thấy vậy rống lên giận dữ, cúi đầu nhìn xuống vết kiếm trước ngực, tức tối nói:
- Ta phải giết chết ngươi.
Tứ trưởng lão lạnh lẽo đáp:
- Chỉ bằng vào ngươi sợ là còn chưa đủ tư cách.
Tứ Dực thần sứ tức giận cười đáp trả:
- Không đủ tư cách? Ha ha ha … Thế thì ngươi hãy nhìn cho cẩn thận.
/1040
|