Ánh nhạt lóe lên, bóng người biến mất. Một lúc sau, Hắc Ma đã xuất hiện trước mặt Lâm Phàm và Linh Hoa, ngăn cản bọn họ lại. Quát khẽ một tiếng, Lâm Phàm và Linh Hoa chia ra hai bên, đi vòng qua thân thể của Hắc Ma, bay thẳng về phía Đằng Long cốc.
Hắc Ma nụ cười âm hiểm, mang vẻ tàn khốc của kẻ đi săn, mục tiêu bắt chặt vào Lâm Phàm bởi vì lão đã nhìn ra tu vi Lâm Phàm vượt khỏi Linh Hoa, giết hắn càng có ý nghĩa hơn giết Linh Hoa. Triển khai thân pháp, Lâm Phàm hết sức né tránh. Nhưng Hắc Ma truy sát không tha, điều này khiến Lâm Phàm vừa kinh hãi vừa tức giận, lại không dám dừng lại. Theo hiểu biết của Lâm Phàm về Hắc Ma, người này thực lực đáng sợ, thủ đoạn tàn nhẫn. Nếu như đấu thẳng với lão thì tất nhiên sẽ dữ nhiều lành ít, biện pháp tốt nhất chính là né tránh. Nếu như né tránh không được, thì chỉ có thể lui lại tìm đường khác, chọn lựa cách du đấu, tận hết khả năng tiến gần đến Đằng Long cốc, tranh thủ tìm kiếm cơ hội đào thoát. Suy nghĩ của Lâm Phàm vô cùng chính xác, nhưng Hắc Ma không hề ngu ngốc, lão đã sớm biết được tâm tư của Lâm Phàm, vì thế hết lần này đến lần khác ngăn cản Lâm Phàm bỏ chạy, ép cho hắn phải bay về phía khác.
Linh Hoa vốn có thể thuận lợi bỏ chạy, nhưng nàng không yên tâm cho an nguy của Lâm Phàm, chỉ đành đuổi theo sát tung tích của Hắc Ma, cẩn thận đi theo Lâm Phàm, quay lưng lại với phương hướng của Đằng Long cốc. Trong lòng Hắc Ma đắc ý vô cùng, tuổi của Lâm Phàm tuy rất trẻ nhưng thực lực lại tương đối không yếu, nhất định có thân phận trong Đằng Long cốc, nếu không cũng không được phái đi thực hiện hành động ứng cứu lần này. Nếu như lần này có thể giết chết được hắn, tất có thể tạo nên đả kích nhất định đối với Đằng Long cốc, đó chính là hy vọng lớn nhất của Hắc Ma. Nhìn thấy chuyện này, Lâm Phàm trong lòng rất nóng nảy, ngay từ khi bắt đầu hắn đã biết Hắc Ma không dễ đối phó, nhưng khi thật sự giao đấu rồi mới biết được, Hắc Ma đáng sợ vượt xa trong tưởng tượng của hắn. Địch nhân như vậy lại như bóng theo hình, áp lực trong lòng của Lâm Phàm có thể tưởng tượng được như thế nào. Để giảm bớt áp lực, Lâm Phàm tạm thời bỏ qua kiêng kỵ, quay đầu nhìn theo Linh Hoa đang đuổi tới, truyền âm nói:
- Không cần lo cho huynh, nhanh chóng quay về hội họp với Tứ trưởng lão, ta lát nữa sẽ dẫn Hắc Ma từ hướng khác đến đó.
Linh Hoa có phần không nỡ, lo lắng nói:
- Sư huynh, ta không yên tâm cho huynh.
Lâm Phàm nói:
- Chuyện này liên quan đến sống chết, muội quyết không thể hành động theo cảm tính được, đi nhanh đi.
Linh Hoa tâm thần chấn động, hơi chần chừ một chút, sau đó không nói gì cả, quay đầu bỏ chạy liền. Hắc Ma thấy vậy cười âm hiểm nói:
- Lúc này mới nghĩ đến việc tìm cứu binh, ngươi không thấy quá trễ rồi sao?
Lâm Phàm phản bác lại:
- Sống chết có số mệnh, không cần phải quan tâm. Nếu như ngươi thật sự có bản lĩnh, thì đừng ngại thi triển ra hết đi, xem thử ta có phải sợ ngươi không.
Hắc Ma bật cười lạnh lùng tàn khốc đáp:
- Tiểu tử, không cần phải mạnh miệng, giao đấu vừa rồi bất quá chỉ mới là làm nóng mà thôi. Tiếp theo đây, bản môn chủ sẽ cho ngươi được thấy tuyệt kỹ chân chính của Ma Ưng môn.
Lâm Phàm cảnh giác cao độ, miệng lại cố ra vẻ coi thuờng nói:
- Ma Ưng môn bất quá chỉ là phái nhỏ ở Biên Hoang, có cái gì mà gọi là tuyệt kỹ được đây?
Hắc Ma giận dữ cười nói:
- Được, ngươi cũng ngon đấy, ta xem thử miệng lưỡi ngươi còn cứng được đến bao lâu?
Trong tiếng chất vấn, Hắc Ma toàn thân lóe lên ánh sáng, một luồng sát khí sắc bén tràn ngập bốn phương, chớp mắt đã hình thành trong phương viên vài dặm một khí trường đặc thù, vây phủ lấy Lâm Phàm vào trong. Phát hiện được tình hình như vậy, Lâm Phàm trong lòng khẩn trương, lập tức bố trí quanh người tầng tầng phòng ngự, sau đó triển khai thân pháp bay thẳng ra xa xa. Hắc Ma nụ cười âm lạnh, tự phụ lớn tiếng nói:
- Trong phạm vi khống chế của ta, ngươi còn chạy được chăng?
Hai tay giang ra, khí thế đột nhiên tăng lên, một cơn cuồng phong xoay tròn phá không xông đến, theo sự khống chế bằng ý niệm của Hắc Ma, từ phía sau Lâm Phàm bay lại, lập tức cuốn lấy hắn vào trong vòng xoáy. Lập tức, Lâm Phàm tâm thần chấn động, cố gắng bảo trì trấn định, chuyển động theo gió trong cơn lốc xoáy, chớp mắt đã bị cuốn lên giữa không trung.
Từ trong cột gió bay ra, Lâm Phàm tiêu hao không ít chân khí, đợi khi nhìn rõ tình hình chung quanh rồi, gương mặt cương nghị không khỏi toát ra mấy phần kinh khiếp. Té ra, trong khi Lâm Phàm bị cuốn vào trong vùng xoáy, khu vực quanh đó bị Hắc Ma khống chế đã tạo nên một khu vực đen tối bao trùm phương viên vài dặm, ngăn cách hoàn toàn với khí tức bên ngoài. Khu vực này âm hiểm quỷ dị, ẩn chứa một loại khí tức âm lạnh, khiến cho người ta cảm giác như gần sắp chết. Lâm Phàm cố gắng ổn định tâm thần, vừa thúc động chân nguyên trong cơ thể, vừa phát xuất sóng thăm dò phân tích tính chất của khu vực này. Rất nhanh, bên ngoài cơ thể Lâm Phàm mờ hiện lên một vầng sáng đỏ rực, từng chùm lửa đỏ hừng hực bao trùm lấy hắn, từ hắn mà xua tan tà khí chung quanh đó. Hắc Ma ở phía trước Lâm Phàm ước chừng bảy trượng, ánh mắt ẩn chứa nụ cười tàn khốc, âm hiểm nói:
- Không cần phải nhọc công, ngươi cho dù xông ra khỏi khu vực ta bố trí này thì cũng không thoát khỏi cái chết đâu.
Lâm Phàm lạnh lẽo đáp lại:
- Chuyện do người làm, ngươi chớ vội đắc ý cuồng vọng.
Hắc Ma cười đáp:
- Tiểu tử, từ một chưởng đầu tiên ngươi đánh trúng ta, ta đã biết ngươi ẩn giấu thực lực. Hiện nay ngươi vẫn không muốn thể hiện thực lực, có thể nói muốn che giấu đánh úp được ai chăng?
Lâm Phàm nghe vậy chấn động, trong mắt ánh lạnh rực lên, trầm giọng nói:
- Ngươi rất thông minh, cũng rất âm hiểm. Nhưng không có nghĩa là ngươi sẽ thu được thắng lợi.
Hắc Ma cười nói:
- Muốn chiến thắng phải trông vào thực lực, mà không phải may mắn. Bây giờ hãy cho ta được thấy rõ, ngươi thật ra đã ẩn giấu ít nhiều thực lực, có thể chạy thoát khỏi tay ta không.
Dứt lời, Hắc Ma trong lòng biến chuyển, một luồng sát khí mạnh bạo từ người lão phát ra hệt như sóng biển vây phủ quanh người của Lâm Phàm, tạo nên áp lực tâm lý rất lớn cho Lâm Phàm. Phát hiện nguy hiểm đến gần, Lâm Phàm không còn che giấu thực lực nữa, nhanh chóng thúc động Phi Long quyết, quanh người lửa đỏ từng từng tản ra, ánh sáng dần dần rực lên, thể hiện thực lực kinh người. Thời khắc đó, Hắc Ma và Lâm Phàm ai nấy triển khai thực lực, một trận đối quyết chân chính sắp sửa bắt đầu. Thân là Ma Ưng môn chủ, Hắc Ma có sức mạnh kinh người khiến cho Dao Quang phải kinh hãi, lão muốn giết chết Lâm Phàm hẳn không phải là chuyện khó. Đối với Lâm Phàm, hắn từ lúc luyện thành Phi Long quyết, tu vi đã nhanh chóng tăng mạnh, lập tức bước qua cảnh giới Quy Tiên để tiến vào cảnh giới Địa Tiên. Thuần về tu vi mà nói, hắn đã cơ hồ vượt qua khỏi Thiên Lân, so với Băng Tuyết lão nhân cũng không hề thua kém. Với thực lực như vậy, hắn có thể ứng phó được Hắc Ma chăng?
Khi Triệu Ngọc Thanh đề nghị để cho Thiên Lân, Ngọc Tâm làm người hấp dẫn sự chú ý của địch nhân, trong lòng Thiên Lân lập tức có cảm giác bài xích, muốn cự tuyệt chuyện này. Nhưng sau đó những lời kế tiếp của Triệu Ngọc Thanh lại khiến Thiên Lân thay đổi ý định, chấp nhận chuyện này. Điểm này những người có mặt không biết được. Thiên Lân sở dĩ có biến hóa như vậy cũng bởi vì trong não luôn ghi nhớ kỹ câu cảnh cáo của Xích Viêm vào tối hôm trước. Rời khỏi Đằng Long cốc rồi, Thiên Lân bề mặt rất bình tĩnh, nhưng trong lòng của hắn lại thấp thỏm không yên, có một sự ám ảnh không xua tan được.
Với tích cách của Thiên Lân, hắn không hề e sợ cường địch. Nhưng sau khi đã trải qua quá nhiều chuyện, chứng kiến vô số trận sinh ly tử biệt, hắn đột nhiên cảm thấy quý trọng, không nỡ rời xa những bằng hữu bên mình, không nỡ rời xa những phụ nữ mà hắn yêu thích. Loại tâm lý này bình thường vô cùng, nhưng Thiên Lân từ trước đến giờ chưa hề để ý đến, mãi đến hôm nay mới đột nhiên phát hiện, té ra bản thân đã lãng phí rất nhiều thứ quý giá. Ngọc Tâm vẻ bình thản đi theo Thiên Lân bay về phía Tây, sau khi rời khỏi tầm nhìn của mọi người rồi, nàng khẽ lẩm bẩm hỏi:
- Ngươi có tâm sự?
Thiên Lân tỉnh táo lại, quay đầu nhìn Ngọc Tâm, vẻ phức tạp trả lời:
- Ta vẫn đang suy nghĩ xem từ nhỏ đến lớn, ta đã sống vì cái gì?
Ngọc Tâm hơi biến sắc, hỏi lại:
- Tâm nguyện của ngươi là thế nào?
Thiên Lân cười khổ đáp:
- Tâm nguyện của ta rất nhiều, ta không thể nào nói rõ ràng ra được.
Ngọc Tâm ánh mắt dời đi, nhìn về cảnh tuyết xa xa, khẽ nói:
- Tâm nguyện của ta rất ít, ít đến cơ hồ không có.
Thiên Lân nghi hoặc đáp:
- Vậy thì như thế nào? Ta không vui.
Ngọc Tâm nói:
- Bởi vì ngươi còn chưa trải qua những chuyện khiến ngươi phải ghi nhớ kỹ trong lòng, vĩnh viễn khó mà quên được. Khi có một ngày ngươi đã trải qua những chuyện này rồi, ngươi sẽ hiểu rõ ràng, vì sao ngươi phải sống, lý tưởng ngươi là thế nào.
Thiên Lân không hề phản bác, yên lặng suy nghĩ những lời của Ngọc Tâm, những chuyện như thế nào mới là khắc cốt ghi tâm?
Trong lúc trầm ngâm, hai người vẫn giữ nguyên tốc độ tiến lên trước, sau khi đi về phía Tây được chừng ba mươi dặm, Thiên Lân chợt giật mình tỉnh lại, dẫn Ngọc Tâm bay thẳng về phía Bắc, cứ bay như vậy mà không có mục đích rõ ràng, thưởng thức cảnh sắc Băng Nguyên.
Ngọc Tâm quan sát vẻ mặt của Thiên Lân, thấy hắn có vẻ nặng nề, nhịn không được khẽ nói:
- Nghe Tân Nguyệt nói, thân thế của ngươi rất kỳ dị đặc biệt. Cha ngươi năm xưa uy chấn bốn bể, để lại vô số truyền kỳ.
Thiên Lân cảm xúc đáp:
- Đúng thế, cuộc đời của cha khiến người ta hâm mộ, ông ấy từng là thần tượng lớn nhất trong đời ta, ta thật sự muốn vượt ông ấy, đáng tiếc ta bây giờ dường như đã mất đi phương hướng, không biết phải làm như thế nào.
Ngọc Tâm nói:
- Nghe nói cha ngươi năm xưa trời sinh khuyết một hồn một phách, cuộc đời ông trời định sẵn phải chết non, nhưng ông ấy lại nghịch lại ý trời thành công. Ngươi có biết rõ như thế nào chăng?
Thiên Lân nghi hoặc đáp lại:
- Ngươi biết vì sao không?
Ngọc Tâm trả lời:
- Cha ngươi từ nhỏ sinh sống gian khổ, mỗi ngày đều phải tranh đấu với tử thần, từ nhỏ đã nuôi dưỡng được tính cách kiên cường cương nghị bất khuất. Sau đó, ông ấy lớn lên, tuy trải qua vô số tai ương trắc trở, vô số lần ngã xuống, nhưng ông ấy luôn kiên cường đứng lên, cuối cùng thành công nghịch trời. Đối với ông ấy, ý chí bất khuất chính là cơ bản của việc thành công. Những trắc trở lúc ấu thơ đã đẩy ông ấy đi lên con đường thành công. Ngươi khác hoàn toàn với cha ngươi, không phải ở bên ngoài mà từ những gian truân và khốn khổ trong giao chiến với tử thần mà ngươi chưa từng trải qua bao giờ.
Thiên Lân nghe vậy tỉnh ngộ, gật đầu đáp:
- Nàng nói đúng, ta đời này mọi sự đều thuận lợi, rất ít gặp phải ngăn trở, tại thành tính cách vui vẻ tinh nghịch, thiếu đi những khảo nghiệm nghiêm khắc, thế cho nên tâm trạng ta vĩnh viễn bảo trì ở trong một phạm vi nhất định, chưa từng thật sự cảm nhận được mùi vị chua xót và đau lòng.
Ngọc Tâm nói:
- Đây chính là cuộc sống hạnh phúc mà người ta đều mong đợi, nhưng nó lại làm mất đi ý chí của một cá nhân, khiến ngươi trở thành bình thường, trở thành lười biếng.
Thiên Lân nói:
- Lời của nàng rất có lý, nhưng nếu như vì trưởng thành mà cố ý thay đổi cuộc sống bản thân thì có nhất định bắt buộc chăng?
Ngọc Tâm đáp:
- Thế phải trông vào nhân vật ngươi sắm vai trong cuộc sống. Nếu như ngươi chỉ là một người bình thường, ngươi phải quý trọng cuộc sống hạnh phúc. Nếu như ngươi định sẵn không phải là người bình thường, cuộc sống hạnh phúc sẽ gây trở ngại cho ngươi trên đường đi.
Thiên Lân hỏi:
- Làm sao để đoán được ta là dạng người như thế nào?
Ngọc Tâm hỏi ngược lại:
- Ngươi muốn làm một người bình thường hay là một người phi thường, dương danh thiên hạ đây?
Thiên Lân nghiêm chỉnh, nói:
- Ta hiểu rồi. Tính cách quyết định vận mệnh, lý tưởng ảnh hưởng kết quả.
Ngọc Tâm vẻ mặt hiện lên nụ cười, hân hoan nói:
- Hãy nhớ kỹ những câu của ngươi, chớ có quên đi đó.
Thiên Lân quét sạch âm u trong lòng, tự tin vô cùng đáp:
- Yên tâm, mệnh ta là do ta, trời đất thần phục.
Ngọc Tâm gật đầu nhẹ, nhìn người đàn ông trước mặt với đầy đủ tự tin, bá khí cuồng dã, trong lòng có một rung động không nói thành lời được. Thời khắc đó, Ngọc Tâm thật sự tiếp nhận Thiên Lân, không phải vì hắn đã từng rút ra được Tàn Tình kiếm, mà bởi vì sự tự phụ của hắn vào thời khắc này. Thân là môn hạ Tuyệt Tình môn, Ngọc Tâm không thoát khỏi được lời nguyền. Nàng trước giờ chưa từng phản kháng lại, nhưng sâu trong lòng lại có ít nhiều thất vọng. Khi Thiên Lân rút ra được Tàn Tình kiếm, Ngọc Tâm kinh ngạc vô cùng, nhưng lại chưa từng động tâm. Sau đó, Thiên Lân và Ngọc Tâm ngày càng gặp nhau nhiều, gây ra không ít tâm tư, tuy chọc cho Ngọc Tâm cười lên nhưng những điều đó lại không phải là điều mà Ngọc Tâm mong mỏi. Hiện nay, Thiên Lân lòng đầy hoài vọng, thể hiện một tư thế cao ngạo coi thường thiên hạ, tuy hơi có phần cuồng vọng nhưng lại có vài phần khí khái nam nhi, đây mới chính là những thứ Ngọc Tâm vốn tính lạnh lùng cao ngạo muốn thấy, Thiên Lân hoàn toàn không biết rõ, hắn chỉ mỉm cười nhìn Ngọc Tâm, muốn cùng nàng thụ hưởng phần khoái lạc đó. Gió, thổi lên vù vù, thổi quanh hai người. Thiên Lân từ lúc tự tin tỉnh táo lại, hắn liền cùng Ngọc Tâm đã bay đi gần trăm dặm về phía Bắc, vượt quá xa dự tính của bọn họ.
Dừng lại, Thiên Lân kéo cánh tay của Ngọc Tâm, bay thẳng về phía Đông, kết quả vừa bay được vài dặm, trong gió tuyết có một luồng khí tức kỳ dị khiến hai người chú ý. Đưa mắt cho nhau, Thiên Lân và Ngọc Tâm tăng tốc tiến lên, sau khi bay qua vài dặm, trước mắt liền xuất hiện một khe núi hẹp lớn. Quan sát khe núi này, Thiên Lân cau mày nói:
- Kỳ quái, khí tức đó vừa mới còn ở đây, sao chỉ trong chớp mắt lại không còn thấy nữa rồi.
Ngọc Tâm điềm nhiên đáp:
- Có duyên tự sẽ gặp được, vô duyên hà tất phải cưỡng cầu làm gì.
Thiên Lân nghe vậy cười cười, không hề cãi lại, kéo tay Ngọc Tâm xoay người bỏ đi. Chưa được bao xa, đột nhiên Thiên Lân quay đầu, một hình bóng quen thuộc từ đáy của khe núi sâu lớn bay lên, đập vào trong tầm nhìn của Thiên Lân. Thời khắc đó, Thiên Lân kinh hãi thất sắc, thân thể hơi run lên. Ngọc Tâm cảm nhận được biến hóa của hắn, quay đầu chăm chú nhìn về phía khe núi hẹp sâu, hỏi lại:
- Ngươi thế nào … ồ … đây …
Con chim khổng lồ bay lên, ba chân múa lên, nhìn như đám mây đen kìn kịt to lớn, thật có mấy phần khủng bố.
Thiên Lân nghe vậy tâm thần căng thẳng, kéo tay Ngọc Tâm vội vàng bỏ chạy, miệng vội vàng nói:
- Đi nhanh.
Ngọc Tâm hơi kinh ngạc, lần đầu tiên thấy Thiên Lân kinh hoàng như vậy, trong lòng không khỏi hiếu kỳ hỏi lại:
- Thế nào vậy? Vì sao nhìn thấy con chim khổng lồ đó, ngươi lại kinh hoàng như vậy?
Thiên Lân không đáp, bay hết tốc lực, dùng thân pháp nhanh như ánh sáng, mang Ngọc Tâm chớp mắt đã vượt qua vài chục dặm. Ngọc Tâm quay đầu nhìn ra phía sau, thấy con chim khổng lồ đó cũng không đuổi theo, nhắc nhở:
- Được rồi, chúng ta đã thoát khỏi con chim khổng lồ rồi.
Thiên Lân nghe vậy, quay đầu nhìn lại một lúc, sau khi xác định con chim khổng lồ còn chưa kịp đuổi đến, hắn mới buông bớt cảnh giác, vẻ mặt đầy ưu tư. Ngọc Tâm nắm chặt tay Thiên Lân, ôn nhu nói:
- Trước mặt ta, chưa từng thấy ngươi sợ hãi đến như vậy. Sao đối với con chim khổng lồ đó lại khiếp sợ đến vậy?
Thiên Lân tỏ ra tâm sự nặng nề, nhìn ánh mắt quan tâm đó của Ngọc Tâm, mấy lần muốn nói lại thôi, tâm tình phức tạp lại rất mâu thuẫn. Ngọc Tâm cũng không thúc dục hắn, chỉ yên lặng nhìn hắn, trong mắt toát ra sự cổ vũ. Chần chừ rất lâu, Thiên Lân cuối cùng thở dài một tiếng, khổ sở nói:
- Con chim khổng lồ vừa rồi có tên là Tam Túc Minh Điểu, ta đã từng thiếu chút nữa thì chết trong miệng của nó, ngay cả giãy dụa một chút cũng không làm được.
Ngọc Tâm kinh ngạc nói:
- Do bởi vậy sao?
Thiên Lân chầm chậm lắc đầu thở dài nói:
- Tam Túc Minh Điểu chính là hóa thân của tử thần, bất kỳ người nào thấy nó đều chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì.
Ngọc Tâm cau mày nói:
- Có chuyện quái lạ vậy sao?
Thiên Lân khổ sở đáp:
- Vô cùng chuẩn xác, tuyệt không phải lời đồn.
Ngọc Tâm nghi hoặc nói:
- Làm sao tin được?
Thiên Lân chần chừ một lúc, khẽ thở dài đáp:
- Đêm qua ta đã gặp Xích Viêm, trước khi chia tay ông ta đã từng cảnh cáo ta là hôm nay phải cẩn thận vô cùng, bởi vì hôm nay có tai ách đổ máu, ai ngờ lại gặp phải tử thần.
Ngọc Tâm hơi biến sắc mặt, có phần trách cứ nói:
- Ngươi vì sao chưa hề nói chuyện này cho ta và Tân Nguyệt?
Thiên Lân đáp:
- Ta không muốn các nàng lo lắng. Đi thôi, chúng ta nhanh chóng đi Đằng Long cốc, có lẽ còn có một chút cơ hội.
Ngọc Tâm không hề phản đối, đi theo Thiên Lân vội vàng quay về Đằng Long cốc.
Trên đường đi, Ngọc Tâm đột nhiên nêu lên một vấn đề.
- Chúng ta gặp nhau đã bao lâu rồi?
Thiên Lân sửng sốt một lúc rồi trả lời:
- Mười một ngày, nàng hỏi chuyện này làm gì?
Ngọc Tâm vẻ mặt phức tạp, điềm nhiên đáp:
- Không có gì, ta chỉ tùy miệng hỏi mà thôi. Ngươi hôm nay tuyệt đối sẽ không gặp chuyện gì, yên tâm đi.
Thiên Lân nghi hoặc hỏi lại:
- Nàng vì sao lại khẳng định như vậy, cho là ta hôm nay nhất định sẽ không gặp chuyện gì?
Ngọc Tâm đáp:
- Không có gì, chỉ là một loại trực giác mà thôi.
Thiên Lân cười khổ nói:
- Hy vọng trực giác của nàng … không hay rồi … có sát khí!
Giọng biến đổi, Thiên Lân lập tức chuyển vào trạng thái đề phòng cao độ, kéo Ngọc Tâm dừng lại giữa không trung, ánh mắt quan sát động tĩnh chung quanh. Ngọc Tâm nghe vậy chấn động, biến cố bất ngờ khiến nàng có linh cảm không hay, trong lòng dâng lên một sự đau thương nhàn nhạt.
Thời khắc này, Ngọc Tâm chăm chú nhìn lên bầu trời, yên yên lặng lặng dò hỏi, rõ ràng mới có mười một ngày, vì sao lại như vậy? Ông trời không nói gì, không đáp lại, chỉ có cuồng phong thổi qua, hoa tuyết tung bay.
Thiên Lân vẻ mặt nặng nề, sát khí trong không khí mạnh mẽ mà ngập đầy oán hận, rõ ràng là xông đến đây vì bản thân mình, thật ra đây là địch nhân nào? Đêm qua, cảnh cáo của Xích Viêm, trước đây, tử thần xuất hiện, đầy đều là tự nhiên mà ra hay đúng là có chuyện? Địch nhân thần bí, số mệnh chưa biết, Thiên Lân cuối cùng phải đối mặt thế nào?
Đây là kiếp nạn khó thoát hay là hóa hiểm thành an, lúc này ai cũng không cách nào dự báo được…
Hắc Ma nụ cười âm hiểm, mang vẻ tàn khốc của kẻ đi săn, mục tiêu bắt chặt vào Lâm Phàm bởi vì lão đã nhìn ra tu vi Lâm Phàm vượt khỏi Linh Hoa, giết hắn càng có ý nghĩa hơn giết Linh Hoa. Triển khai thân pháp, Lâm Phàm hết sức né tránh. Nhưng Hắc Ma truy sát không tha, điều này khiến Lâm Phàm vừa kinh hãi vừa tức giận, lại không dám dừng lại. Theo hiểu biết của Lâm Phàm về Hắc Ma, người này thực lực đáng sợ, thủ đoạn tàn nhẫn. Nếu như đấu thẳng với lão thì tất nhiên sẽ dữ nhiều lành ít, biện pháp tốt nhất chính là né tránh. Nếu như né tránh không được, thì chỉ có thể lui lại tìm đường khác, chọn lựa cách du đấu, tận hết khả năng tiến gần đến Đằng Long cốc, tranh thủ tìm kiếm cơ hội đào thoát. Suy nghĩ của Lâm Phàm vô cùng chính xác, nhưng Hắc Ma không hề ngu ngốc, lão đã sớm biết được tâm tư của Lâm Phàm, vì thế hết lần này đến lần khác ngăn cản Lâm Phàm bỏ chạy, ép cho hắn phải bay về phía khác.
Linh Hoa vốn có thể thuận lợi bỏ chạy, nhưng nàng không yên tâm cho an nguy của Lâm Phàm, chỉ đành đuổi theo sát tung tích của Hắc Ma, cẩn thận đi theo Lâm Phàm, quay lưng lại với phương hướng của Đằng Long cốc. Trong lòng Hắc Ma đắc ý vô cùng, tuổi của Lâm Phàm tuy rất trẻ nhưng thực lực lại tương đối không yếu, nhất định có thân phận trong Đằng Long cốc, nếu không cũng không được phái đi thực hiện hành động ứng cứu lần này. Nếu như lần này có thể giết chết được hắn, tất có thể tạo nên đả kích nhất định đối với Đằng Long cốc, đó chính là hy vọng lớn nhất của Hắc Ma. Nhìn thấy chuyện này, Lâm Phàm trong lòng rất nóng nảy, ngay từ khi bắt đầu hắn đã biết Hắc Ma không dễ đối phó, nhưng khi thật sự giao đấu rồi mới biết được, Hắc Ma đáng sợ vượt xa trong tưởng tượng của hắn. Địch nhân như vậy lại như bóng theo hình, áp lực trong lòng của Lâm Phàm có thể tưởng tượng được như thế nào. Để giảm bớt áp lực, Lâm Phàm tạm thời bỏ qua kiêng kỵ, quay đầu nhìn theo Linh Hoa đang đuổi tới, truyền âm nói:
- Không cần lo cho huynh, nhanh chóng quay về hội họp với Tứ trưởng lão, ta lát nữa sẽ dẫn Hắc Ma từ hướng khác đến đó.
Linh Hoa có phần không nỡ, lo lắng nói:
- Sư huynh, ta không yên tâm cho huynh.
Lâm Phàm nói:
- Chuyện này liên quan đến sống chết, muội quyết không thể hành động theo cảm tính được, đi nhanh đi.
Linh Hoa tâm thần chấn động, hơi chần chừ một chút, sau đó không nói gì cả, quay đầu bỏ chạy liền. Hắc Ma thấy vậy cười âm hiểm nói:
- Lúc này mới nghĩ đến việc tìm cứu binh, ngươi không thấy quá trễ rồi sao?
Lâm Phàm phản bác lại:
- Sống chết có số mệnh, không cần phải quan tâm. Nếu như ngươi thật sự có bản lĩnh, thì đừng ngại thi triển ra hết đi, xem thử ta có phải sợ ngươi không.
Hắc Ma bật cười lạnh lùng tàn khốc đáp:
- Tiểu tử, không cần phải mạnh miệng, giao đấu vừa rồi bất quá chỉ mới là làm nóng mà thôi. Tiếp theo đây, bản môn chủ sẽ cho ngươi được thấy tuyệt kỹ chân chính của Ma Ưng môn.
Lâm Phàm cảnh giác cao độ, miệng lại cố ra vẻ coi thuờng nói:
- Ma Ưng môn bất quá chỉ là phái nhỏ ở Biên Hoang, có cái gì mà gọi là tuyệt kỹ được đây?
Hắc Ma giận dữ cười nói:
- Được, ngươi cũng ngon đấy, ta xem thử miệng lưỡi ngươi còn cứng được đến bao lâu?
Trong tiếng chất vấn, Hắc Ma toàn thân lóe lên ánh sáng, một luồng sát khí sắc bén tràn ngập bốn phương, chớp mắt đã hình thành trong phương viên vài dặm một khí trường đặc thù, vây phủ lấy Lâm Phàm vào trong. Phát hiện được tình hình như vậy, Lâm Phàm trong lòng khẩn trương, lập tức bố trí quanh người tầng tầng phòng ngự, sau đó triển khai thân pháp bay thẳng ra xa xa. Hắc Ma nụ cười âm lạnh, tự phụ lớn tiếng nói:
- Trong phạm vi khống chế của ta, ngươi còn chạy được chăng?
Hai tay giang ra, khí thế đột nhiên tăng lên, một cơn cuồng phong xoay tròn phá không xông đến, theo sự khống chế bằng ý niệm của Hắc Ma, từ phía sau Lâm Phàm bay lại, lập tức cuốn lấy hắn vào trong vòng xoáy. Lập tức, Lâm Phàm tâm thần chấn động, cố gắng bảo trì trấn định, chuyển động theo gió trong cơn lốc xoáy, chớp mắt đã bị cuốn lên giữa không trung.
Từ trong cột gió bay ra, Lâm Phàm tiêu hao không ít chân khí, đợi khi nhìn rõ tình hình chung quanh rồi, gương mặt cương nghị không khỏi toát ra mấy phần kinh khiếp. Té ra, trong khi Lâm Phàm bị cuốn vào trong vùng xoáy, khu vực quanh đó bị Hắc Ma khống chế đã tạo nên một khu vực đen tối bao trùm phương viên vài dặm, ngăn cách hoàn toàn với khí tức bên ngoài. Khu vực này âm hiểm quỷ dị, ẩn chứa một loại khí tức âm lạnh, khiến cho người ta cảm giác như gần sắp chết. Lâm Phàm cố gắng ổn định tâm thần, vừa thúc động chân nguyên trong cơ thể, vừa phát xuất sóng thăm dò phân tích tính chất của khu vực này. Rất nhanh, bên ngoài cơ thể Lâm Phàm mờ hiện lên một vầng sáng đỏ rực, từng chùm lửa đỏ hừng hực bao trùm lấy hắn, từ hắn mà xua tan tà khí chung quanh đó. Hắc Ma ở phía trước Lâm Phàm ước chừng bảy trượng, ánh mắt ẩn chứa nụ cười tàn khốc, âm hiểm nói:
- Không cần phải nhọc công, ngươi cho dù xông ra khỏi khu vực ta bố trí này thì cũng không thoát khỏi cái chết đâu.
Lâm Phàm lạnh lẽo đáp lại:
- Chuyện do người làm, ngươi chớ vội đắc ý cuồng vọng.
Hắc Ma cười đáp:
- Tiểu tử, từ một chưởng đầu tiên ngươi đánh trúng ta, ta đã biết ngươi ẩn giấu thực lực. Hiện nay ngươi vẫn không muốn thể hiện thực lực, có thể nói muốn che giấu đánh úp được ai chăng?
Lâm Phàm nghe vậy chấn động, trong mắt ánh lạnh rực lên, trầm giọng nói:
- Ngươi rất thông minh, cũng rất âm hiểm. Nhưng không có nghĩa là ngươi sẽ thu được thắng lợi.
Hắc Ma cười nói:
- Muốn chiến thắng phải trông vào thực lực, mà không phải may mắn. Bây giờ hãy cho ta được thấy rõ, ngươi thật ra đã ẩn giấu ít nhiều thực lực, có thể chạy thoát khỏi tay ta không.
Dứt lời, Hắc Ma trong lòng biến chuyển, một luồng sát khí mạnh bạo từ người lão phát ra hệt như sóng biển vây phủ quanh người của Lâm Phàm, tạo nên áp lực tâm lý rất lớn cho Lâm Phàm. Phát hiện nguy hiểm đến gần, Lâm Phàm không còn che giấu thực lực nữa, nhanh chóng thúc động Phi Long quyết, quanh người lửa đỏ từng từng tản ra, ánh sáng dần dần rực lên, thể hiện thực lực kinh người. Thời khắc đó, Hắc Ma và Lâm Phàm ai nấy triển khai thực lực, một trận đối quyết chân chính sắp sửa bắt đầu. Thân là Ma Ưng môn chủ, Hắc Ma có sức mạnh kinh người khiến cho Dao Quang phải kinh hãi, lão muốn giết chết Lâm Phàm hẳn không phải là chuyện khó. Đối với Lâm Phàm, hắn từ lúc luyện thành Phi Long quyết, tu vi đã nhanh chóng tăng mạnh, lập tức bước qua cảnh giới Quy Tiên để tiến vào cảnh giới Địa Tiên. Thuần về tu vi mà nói, hắn đã cơ hồ vượt qua khỏi Thiên Lân, so với Băng Tuyết lão nhân cũng không hề thua kém. Với thực lực như vậy, hắn có thể ứng phó được Hắc Ma chăng?
Khi Triệu Ngọc Thanh đề nghị để cho Thiên Lân, Ngọc Tâm làm người hấp dẫn sự chú ý của địch nhân, trong lòng Thiên Lân lập tức có cảm giác bài xích, muốn cự tuyệt chuyện này. Nhưng sau đó những lời kế tiếp của Triệu Ngọc Thanh lại khiến Thiên Lân thay đổi ý định, chấp nhận chuyện này. Điểm này những người có mặt không biết được. Thiên Lân sở dĩ có biến hóa như vậy cũng bởi vì trong não luôn ghi nhớ kỹ câu cảnh cáo của Xích Viêm vào tối hôm trước. Rời khỏi Đằng Long cốc rồi, Thiên Lân bề mặt rất bình tĩnh, nhưng trong lòng của hắn lại thấp thỏm không yên, có một sự ám ảnh không xua tan được.
Với tích cách của Thiên Lân, hắn không hề e sợ cường địch. Nhưng sau khi đã trải qua quá nhiều chuyện, chứng kiến vô số trận sinh ly tử biệt, hắn đột nhiên cảm thấy quý trọng, không nỡ rời xa những bằng hữu bên mình, không nỡ rời xa những phụ nữ mà hắn yêu thích. Loại tâm lý này bình thường vô cùng, nhưng Thiên Lân từ trước đến giờ chưa hề để ý đến, mãi đến hôm nay mới đột nhiên phát hiện, té ra bản thân đã lãng phí rất nhiều thứ quý giá. Ngọc Tâm vẻ bình thản đi theo Thiên Lân bay về phía Tây, sau khi rời khỏi tầm nhìn của mọi người rồi, nàng khẽ lẩm bẩm hỏi:
- Ngươi có tâm sự?
Thiên Lân tỉnh táo lại, quay đầu nhìn Ngọc Tâm, vẻ phức tạp trả lời:
- Ta vẫn đang suy nghĩ xem từ nhỏ đến lớn, ta đã sống vì cái gì?
Ngọc Tâm hơi biến sắc, hỏi lại:
- Tâm nguyện của ngươi là thế nào?
Thiên Lân cười khổ đáp:
- Tâm nguyện của ta rất nhiều, ta không thể nào nói rõ ràng ra được.
Ngọc Tâm ánh mắt dời đi, nhìn về cảnh tuyết xa xa, khẽ nói:
- Tâm nguyện của ta rất ít, ít đến cơ hồ không có.
Thiên Lân nghi hoặc đáp:
- Vậy thì như thế nào? Ta không vui.
Ngọc Tâm nói:
- Bởi vì ngươi còn chưa trải qua những chuyện khiến ngươi phải ghi nhớ kỹ trong lòng, vĩnh viễn khó mà quên được. Khi có một ngày ngươi đã trải qua những chuyện này rồi, ngươi sẽ hiểu rõ ràng, vì sao ngươi phải sống, lý tưởng ngươi là thế nào.
Thiên Lân không hề phản bác, yên lặng suy nghĩ những lời của Ngọc Tâm, những chuyện như thế nào mới là khắc cốt ghi tâm?
Trong lúc trầm ngâm, hai người vẫn giữ nguyên tốc độ tiến lên trước, sau khi đi về phía Tây được chừng ba mươi dặm, Thiên Lân chợt giật mình tỉnh lại, dẫn Ngọc Tâm bay thẳng về phía Bắc, cứ bay như vậy mà không có mục đích rõ ràng, thưởng thức cảnh sắc Băng Nguyên.
Ngọc Tâm quan sát vẻ mặt của Thiên Lân, thấy hắn có vẻ nặng nề, nhịn không được khẽ nói:
- Nghe Tân Nguyệt nói, thân thế của ngươi rất kỳ dị đặc biệt. Cha ngươi năm xưa uy chấn bốn bể, để lại vô số truyền kỳ.
Thiên Lân cảm xúc đáp:
- Đúng thế, cuộc đời của cha khiến người ta hâm mộ, ông ấy từng là thần tượng lớn nhất trong đời ta, ta thật sự muốn vượt ông ấy, đáng tiếc ta bây giờ dường như đã mất đi phương hướng, không biết phải làm như thế nào.
Ngọc Tâm nói:
- Nghe nói cha ngươi năm xưa trời sinh khuyết một hồn một phách, cuộc đời ông trời định sẵn phải chết non, nhưng ông ấy lại nghịch lại ý trời thành công. Ngươi có biết rõ như thế nào chăng?
Thiên Lân nghi hoặc đáp lại:
- Ngươi biết vì sao không?
Ngọc Tâm trả lời:
- Cha ngươi từ nhỏ sinh sống gian khổ, mỗi ngày đều phải tranh đấu với tử thần, từ nhỏ đã nuôi dưỡng được tính cách kiên cường cương nghị bất khuất. Sau đó, ông ấy lớn lên, tuy trải qua vô số tai ương trắc trở, vô số lần ngã xuống, nhưng ông ấy luôn kiên cường đứng lên, cuối cùng thành công nghịch trời. Đối với ông ấy, ý chí bất khuất chính là cơ bản của việc thành công. Những trắc trở lúc ấu thơ đã đẩy ông ấy đi lên con đường thành công. Ngươi khác hoàn toàn với cha ngươi, không phải ở bên ngoài mà từ những gian truân và khốn khổ trong giao chiến với tử thần mà ngươi chưa từng trải qua bao giờ.
Thiên Lân nghe vậy tỉnh ngộ, gật đầu đáp:
- Nàng nói đúng, ta đời này mọi sự đều thuận lợi, rất ít gặp phải ngăn trở, tại thành tính cách vui vẻ tinh nghịch, thiếu đi những khảo nghiệm nghiêm khắc, thế cho nên tâm trạng ta vĩnh viễn bảo trì ở trong một phạm vi nhất định, chưa từng thật sự cảm nhận được mùi vị chua xót và đau lòng.
Ngọc Tâm nói:
- Đây chính là cuộc sống hạnh phúc mà người ta đều mong đợi, nhưng nó lại làm mất đi ý chí của một cá nhân, khiến ngươi trở thành bình thường, trở thành lười biếng.
Thiên Lân nói:
- Lời của nàng rất có lý, nhưng nếu như vì trưởng thành mà cố ý thay đổi cuộc sống bản thân thì có nhất định bắt buộc chăng?
Ngọc Tâm đáp:
- Thế phải trông vào nhân vật ngươi sắm vai trong cuộc sống. Nếu như ngươi chỉ là một người bình thường, ngươi phải quý trọng cuộc sống hạnh phúc. Nếu như ngươi định sẵn không phải là người bình thường, cuộc sống hạnh phúc sẽ gây trở ngại cho ngươi trên đường đi.
Thiên Lân hỏi:
- Làm sao để đoán được ta là dạng người như thế nào?
Ngọc Tâm hỏi ngược lại:
- Ngươi muốn làm một người bình thường hay là một người phi thường, dương danh thiên hạ đây?
Thiên Lân nghiêm chỉnh, nói:
- Ta hiểu rồi. Tính cách quyết định vận mệnh, lý tưởng ảnh hưởng kết quả.
Ngọc Tâm vẻ mặt hiện lên nụ cười, hân hoan nói:
- Hãy nhớ kỹ những câu của ngươi, chớ có quên đi đó.
Thiên Lân quét sạch âm u trong lòng, tự tin vô cùng đáp:
- Yên tâm, mệnh ta là do ta, trời đất thần phục.
Ngọc Tâm gật đầu nhẹ, nhìn người đàn ông trước mặt với đầy đủ tự tin, bá khí cuồng dã, trong lòng có một rung động không nói thành lời được. Thời khắc đó, Ngọc Tâm thật sự tiếp nhận Thiên Lân, không phải vì hắn đã từng rút ra được Tàn Tình kiếm, mà bởi vì sự tự phụ của hắn vào thời khắc này. Thân là môn hạ Tuyệt Tình môn, Ngọc Tâm không thoát khỏi được lời nguyền. Nàng trước giờ chưa từng phản kháng lại, nhưng sâu trong lòng lại có ít nhiều thất vọng. Khi Thiên Lân rút ra được Tàn Tình kiếm, Ngọc Tâm kinh ngạc vô cùng, nhưng lại chưa từng động tâm. Sau đó, Thiên Lân và Ngọc Tâm ngày càng gặp nhau nhiều, gây ra không ít tâm tư, tuy chọc cho Ngọc Tâm cười lên nhưng những điều đó lại không phải là điều mà Ngọc Tâm mong mỏi. Hiện nay, Thiên Lân lòng đầy hoài vọng, thể hiện một tư thế cao ngạo coi thường thiên hạ, tuy hơi có phần cuồng vọng nhưng lại có vài phần khí khái nam nhi, đây mới chính là những thứ Ngọc Tâm vốn tính lạnh lùng cao ngạo muốn thấy, Thiên Lân hoàn toàn không biết rõ, hắn chỉ mỉm cười nhìn Ngọc Tâm, muốn cùng nàng thụ hưởng phần khoái lạc đó. Gió, thổi lên vù vù, thổi quanh hai người. Thiên Lân từ lúc tự tin tỉnh táo lại, hắn liền cùng Ngọc Tâm đã bay đi gần trăm dặm về phía Bắc, vượt quá xa dự tính của bọn họ.
Dừng lại, Thiên Lân kéo cánh tay của Ngọc Tâm, bay thẳng về phía Đông, kết quả vừa bay được vài dặm, trong gió tuyết có một luồng khí tức kỳ dị khiến hai người chú ý. Đưa mắt cho nhau, Thiên Lân và Ngọc Tâm tăng tốc tiến lên, sau khi bay qua vài dặm, trước mắt liền xuất hiện một khe núi hẹp lớn. Quan sát khe núi này, Thiên Lân cau mày nói:
- Kỳ quái, khí tức đó vừa mới còn ở đây, sao chỉ trong chớp mắt lại không còn thấy nữa rồi.
Ngọc Tâm điềm nhiên đáp:
- Có duyên tự sẽ gặp được, vô duyên hà tất phải cưỡng cầu làm gì.
Thiên Lân nghe vậy cười cười, không hề cãi lại, kéo tay Ngọc Tâm xoay người bỏ đi. Chưa được bao xa, đột nhiên Thiên Lân quay đầu, một hình bóng quen thuộc từ đáy của khe núi sâu lớn bay lên, đập vào trong tầm nhìn của Thiên Lân. Thời khắc đó, Thiên Lân kinh hãi thất sắc, thân thể hơi run lên. Ngọc Tâm cảm nhận được biến hóa của hắn, quay đầu chăm chú nhìn về phía khe núi hẹp sâu, hỏi lại:
- Ngươi thế nào … ồ … đây …
Con chim khổng lồ bay lên, ba chân múa lên, nhìn như đám mây đen kìn kịt to lớn, thật có mấy phần khủng bố.
Thiên Lân nghe vậy tâm thần căng thẳng, kéo tay Ngọc Tâm vội vàng bỏ chạy, miệng vội vàng nói:
- Đi nhanh.
Ngọc Tâm hơi kinh ngạc, lần đầu tiên thấy Thiên Lân kinh hoàng như vậy, trong lòng không khỏi hiếu kỳ hỏi lại:
- Thế nào vậy? Vì sao nhìn thấy con chim khổng lồ đó, ngươi lại kinh hoàng như vậy?
Thiên Lân không đáp, bay hết tốc lực, dùng thân pháp nhanh như ánh sáng, mang Ngọc Tâm chớp mắt đã vượt qua vài chục dặm. Ngọc Tâm quay đầu nhìn ra phía sau, thấy con chim khổng lồ đó cũng không đuổi theo, nhắc nhở:
- Được rồi, chúng ta đã thoát khỏi con chim khổng lồ rồi.
Thiên Lân nghe vậy, quay đầu nhìn lại một lúc, sau khi xác định con chim khổng lồ còn chưa kịp đuổi đến, hắn mới buông bớt cảnh giác, vẻ mặt đầy ưu tư. Ngọc Tâm nắm chặt tay Thiên Lân, ôn nhu nói:
- Trước mặt ta, chưa từng thấy ngươi sợ hãi đến như vậy. Sao đối với con chim khổng lồ đó lại khiếp sợ đến vậy?
Thiên Lân tỏ ra tâm sự nặng nề, nhìn ánh mắt quan tâm đó của Ngọc Tâm, mấy lần muốn nói lại thôi, tâm tình phức tạp lại rất mâu thuẫn. Ngọc Tâm cũng không thúc dục hắn, chỉ yên lặng nhìn hắn, trong mắt toát ra sự cổ vũ. Chần chừ rất lâu, Thiên Lân cuối cùng thở dài một tiếng, khổ sở nói:
- Con chim khổng lồ vừa rồi có tên là Tam Túc Minh Điểu, ta đã từng thiếu chút nữa thì chết trong miệng của nó, ngay cả giãy dụa một chút cũng không làm được.
Ngọc Tâm kinh ngạc nói:
- Do bởi vậy sao?
Thiên Lân chầm chậm lắc đầu thở dài nói:
- Tam Túc Minh Điểu chính là hóa thân của tử thần, bất kỳ người nào thấy nó đều chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì.
Ngọc Tâm cau mày nói:
- Có chuyện quái lạ vậy sao?
Thiên Lân khổ sở đáp:
- Vô cùng chuẩn xác, tuyệt không phải lời đồn.
Ngọc Tâm nghi hoặc nói:
- Làm sao tin được?
Thiên Lân chần chừ một lúc, khẽ thở dài đáp:
- Đêm qua ta đã gặp Xích Viêm, trước khi chia tay ông ta đã từng cảnh cáo ta là hôm nay phải cẩn thận vô cùng, bởi vì hôm nay có tai ách đổ máu, ai ngờ lại gặp phải tử thần.
Ngọc Tâm hơi biến sắc mặt, có phần trách cứ nói:
- Ngươi vì sao chưa hề nói chuyện này cho ta và Tân Nguyệt?
Thiên Lân đáp:
- Ta không muốn các nàng lo lắng. Đi thôi, chúng ta nhanh chóng đi Đằng Long cốc, có lẽ còn có một chút cơ hội.
Ngọc Tâm không hề phản đối, đi theo Thiên Lân vội vàng quay về Đằng Long cốc.
Trên đường đi, Ngọc Tâm đột nhiên nêu lên một vấn đề.
- Chúng ta gặp nhau đã bao lâu rồi?
Thiên Lân sửng sốt một lúc rồi trả lời:
- Mười một ngày, nàng hỏi chuyện này làm gì?
Ngọc Tâm vẻ mặt phức tạp, điềm nhiên đáp:
- Không có gì, ta chỉ tùy miệng hỏi mà thôi. Ngươi hôm nay tuyệt đối sẽ không gặp chuyện gì, yên tâm đi.
Thiên Lân nghi hoặc hỏi lại:
- Nàng vì sao lại khẳng định như vậy, cho là ta hôm nay nhất định sẽ không gặp chuyện gì?
Ngọc Tâm đáp:
- Không có gì, chỉ là một loại trực giác mà thôi.
Thiên Lân cười khổ nói:
- Hy vọng trực giác của nàng … không hay rồi … có sát khí!
Giọng biến đổi, Thiên Lân lập tức chuyển vào trạng thái đề phòng cao độ, kéo Ngọc Tâm dừng lại giữa không trung, ánh mắt quan sát động tĩnh chung quanh. Ngọc Tâm nghe vậy chấn động, biến cố bất ngờ khiến nàng có linh cảm không hay, trong lòng dâng lên một sự đau thương nhàn nhạt.
Thời khắc này, Ngọc Tâm chăm chú nhìn lên bầu trời, yên yên lặng lặng dò hỏi, rõ ràng mới có mười một ngày, vì sao lại như vậy? Ông trời không nói gì, không đáp lại, chỉ có cuồng phong thổi qua, hoa tuyết tung bay.
Thiên Lân vẻ mặt nặng nề, sát khí trong không khí mạnh mẽ mà ngập đầy oán hận, rõ ràng là xông đến đây vì bản thân mình, thật ra đây là địch nhân nào? Đêm qua, cảnh cáo của Xích Viêm, trước đây, tử thần xuất hiện, đầy đều là tự nhiên mà ra hay đúng là có chuyện? Địch nhân thần bí, số mệnh chưa biết, Thiên Lân cuối cùng phải đối mặt thế nào?
Đây là kiếp nạn khó thoát hay là hóa hiểm thành an, lúc này ai cũng không cách nào dự báo được…
/1040
|