Bầu trời hoa tuyết không thôi rơi, gió Bắc gào thét lay động cả mặt đất. Tân Nguyệt đứng trong khe núi phủ đầy băng, tâm tình kích động theo thời gian trôi qua đã từ từ bình tĩnh lại. Đưa mắt nhìn quanh, Tân Nguyệt dừng lại ở chuôi kiếm hiện ra rõ ràng bên cạnh Thiên Lân, trong mắt toát ra than thở nồng đậm. Chầm chậm bước đến gần, Tân Nguyệt khom lưng nắm lấy chuôi kiếm, thân thể hơi run rẩy một chút do sự bài xích của Tàn Tình kiếm. Sau đó, luồng sức mạnh bài xích đó khi cảm ứng được luồng khí thần thánh trên người của Tân Nguyệt rồi liền nhanh chóng biến mất, để cho Tân Nguyệt từ từ rút kiếm lên.
Ánh bảy màu lóe lên, kiếm khí ép người. Tàn Tình kiếm bảy màu trong suốt khiến cho người ta cảm thấy chấn động khiếp đảm không nói ra được. Tân Nguyệt cẩn thận chăm chú giây lát, sau đó quay đi tìm tung tích của bao kiếm. Bốn bề tuyết trắng mênh mang, chỉ bằng mắt thường muốn tìm ra vỏ kiếm rõ ràng là chuyện rất khó khăn. May mà Tàn Tình kiếm vô cùng thần dị, dường như cảm ứng được tâm tư của Tân Nguyệt, thân kiếm lóe sáng nhạt, phát xuất một tiếng kêu không thành tiếng, vỏ kiếm của nó liền tự động từ dưới tuyết dày bay ra, loảng xoảng một tiếng liền che phủ mất hào quang chói mắt của Tàn Tình kiếm.
Nhẹ nhàng vuốt ve vỏ kiếm, Tân Nguyệt tự nói:
- Thần kiếm có linh thiêng, hy vọng ngươi có thể hỗ trợ để chúng ta cùng nhau bảo vệ cho Thiên Lân.
Dứt lời, Tân Nguyệt thôi suy tư, cúi đầu nhìn Thiên Lân trong chốc lát, sau đó ngửng đầu nhìn về phía xa xăm, khí thế toàn thân khuếch tán, phát xuất một luồng tín hiệu. Lúc này, bầu trời xa xa truyền lại vài luồng khí tức quen thuộc, chia từ ba phương hướng bay thẳng đến đây. Rất nhanh, không trung khe núi băng có ánh sáng hội tụ lại, Khiếu Thiên, Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Bát Bảo trước sau đến đó, mọi người tranh nhau hạ xuống mặt đất.
Ánh sáng lóe lên, Khiếu Thiên, Mẫu Đơn, Hoa Hồng ba người là chạy tới gần Thiên Lân đầu tiên, khi nhìn thấy thi thể trên mặt đất, ba người đồng thanh la to, giọng đầy đau thương vô cùng.
- Thiên Lân! Thiên Lân!
Trong tiếng hô hoán, ba người không hẹn mà cùng bay thẳng đến thi thể của Thiên Lân. Lúc này, Bát Bảo hạ xuống mặt đất, Dao Quang, Giang Thanh Tuyết, Lâm Y Tuyết, Vũ Điệp bốn người la lên đau thương, cũng bay thẳng đến Thiên Lân.
Tân Nguyệt đứng yên bất động, toàn thân ánh sáng luân chuyển, khi mọi người bay thẳng đến Thiên Lân, nàng cũng không hề mở miệng khuyên bảo mà chỉ phát xuất một luồng sức mạnh êm ái, bố trí một tầng phòng ngự quanh người Thiên Lân, lập tức hất cả bảy người lùi lại. Do tâm tình bị kích động, Dao Quang, Khiếu Thiên, Mẫu Đơn mấy người không hề chuẩn bị, trong lúc thân thể bị hất lùi lại phía sau, ai nấy vẻ mặt đều lộ ra sự không vui. Chuyển người đến bên Thiên Lân, Tân Nguyệt nhìn mọi người kích động trước mặt, quát lên:
- Mọi người tỉnh táo lại, nghe ta nói một câu.
Giang Thanh Tuyết nước mắt trào dâng, nhìn Tân Nguyệt, khóc lóc nói:
- Tân Nguyệt, muội hãy để chúng ta trước hết xem Thiên Lân thế nào đã, có chuyện gì chút nữa mới nói cũng không muộn.
Hoa Hồng đau khổ nói:
- Thiên Lân, ngươi không phải luôn tự phụ hơn người, vì sao lần này ngươi lại vội vã ra đi như vậy?
Lâm Y Tuyết đau khổ khóc lóc:
- Thiên Lân sư huynh, huynh không thể nào chết được, ta không muốn huynh chết…
Khiếu Thiên và Dao Quang kích động vô cùng, hai người thân thể run rẩy, trong mắt đầy sự tự trách và đau lòng.
Vũ Điệp ngây ngốc đứng ở đó, khóe miệng máu tươi trào ra, khuôn mặt tái nhợt đến cơ hồ đã chết đi. Mẫu Đơn đau khổ muốn chết, ngây ngô nhìn Thiên Lân, chân lại chầm chậm chuyển đến gần, dường như đã quên hết mọi thứ quanh mình. Tân Nguyệt lưu ý đến vẻ mặt của mọi người, khổ sở nói:
- Mọi người xin hãy nghe một câu của ta, chớ nên đến gần Thiên Lân.
Giang Thanh Tuyết khóc lóc nói:
- Vì sao không để chúng ta đến gần? Lẽ nào ngay cả một điểm yêu cầu duy nhất của chúng ta mà muội cũng muốn cự tuyệt?
Lâm Y Tuyết nghe vậy, lập tức kích động vô cùng, không thèm nghe lời khuyên của Tân Nguyệt, cứ xông thẳng đến Thiên Lân. Tân Nguyệt thấy vậy, toàn thân lóe lên ánh sáng, nàng phát xuất một luồng sức mạnh êm ái hất Lâm Y Tuyết lùi hẳn lại, miệng quát to:
- Bình tĩnh lại! Nghe ta nói rồi cũng chưa muộn!
Tiếng quát to bất ngờ vang lên khiến mọi người kinh hãi, ai nấy giật mình tỉnh lại nhìn Tân Nguyệt, tạm thời quên đi việc khóc lóc. Thở dài u oán, Tân Nguyệt khổ sở nói:
- Tâm tình của mọi người ta hiểu rất rõ, ta làm sao không muốn nhảy đến bên Thiên Lân, ôm lấy chàng để khóc lóc một hồi, dùng tay để vuốt ve những tiếc nuối và oan hận hiện lên trên lông mi của chàng.
Mẫu Đơn nghe vậy, hơi bình tĩnh được vài phần, hỏi lại:
- Vì sao muội lại không làm như vậy, ngược lại còn muốn ngăn cản chúng ta?
Tân Nguyệt nhìn mọi người, trầm giọng nói:
- Chính là vì Thiên Lân. Hiện nay tình hình các vị thấy được chân thực vô cùng, Thiên Lân đúng là đã chết đi rồi, nhưng chàng rất có khả năng còn một tia hy vọng sống sót. Chúng ta ai cũng không thể tiếp xúc lên người chàng để tránh tạo nên đả kích trí mạng cho chàng.
Câu này vừa nói ra, mọi người có mặt ở đó chấn động tinh thần, đồng thanh hỏi lại:
- Thiên Lân còn một tia hy vọng sống sót? Thật sự vậy sao?
Tân Nguyệt khổ sở nói:
- Tình hình cụ thể ta cũng không nói rõ ràng được, ta chỉ biết một chút, chính là trong ba ngày tiếp đây, Thiên Lân không thể rời khỏi nơi này, không thể chịu bất kỳ quấy nhiễu nào, nếu không sẽ công khó ba năm đổ sông hết sạch.
Khiếu Thiên hỏi lại:
- Cô làm sao biết được những chuyện như vậy?
Câu này nói ra nghi vấn trong lòng của mọi người, ai nấy đều quay lại nhìn Tân Nguyệt. Khẽ thở dài, Tân Nguyệt đáp:
- Trên người Thiên Lân ẩn chứa nhiều bí mật mà chúng ta còn chưa biết được, trong đó có một cái tên.
Lâm Y Tuyết hỏi dồn:
- Cái tên nào vậy ?
Tân Nguyệt trả lời:
- Tầm Duyên.
Vũ Điệp nghi hoặc nói:
- Cái tên này rất xa lạ, chúng ta ai cũng chưa từng nghe qua.
Giang Thanh Tuyết hỏi:
- Tầm Duyên là ai?
Tân Nguyệt lắc đầu đáp:
- Ta cũng không biết rõ cô ta là ai, ta chỉ biết được lần đầu Thiên Lân gặp Tỏa Hồn kiếm thì Tầm Duyên đã đi theo bên cạnh Thiên Lân.
Dao Quang kinh ngạc nói:
- Tầm Duyên nếu đi theo bên cạnh Thiên Lân, sao chúng ta cũng chưa từng biết được?
Tân Nguyệt trả lời:
- Bởi vì Tầm Duyên chỉ là một linh hồn, gởi vào trong một bông sen ẩn mình trong người Thiên Lân. Trước đây, Tầm Duyên cho ta biết, Thiên Lân và Ngọc Tâm gặp phải Cửu Hư thánh sứ Trương Phàm, hai bên kịch chiến với nhau, Thiên Lân bị trọng thương không chữa trị được …
Khiếu Thiên cắt ngang lời của Tân Nguyệt, gằn giọng nói:
- Môn phái Cửu Hư đáng ghét, ta phải tiêu diệt các ngươi!
Dao Quang kích động vô cùng, lớn giọng hỏi:
- Trương Phàm ở đâu, ta phải đi lột da hắn mới được.
Tân Nguyệt khổ sở đáp:
- Ngọc Tâm vì cứu Thiên Lân đã thi triển tuyệt kỹ cực mạnh của Tuyệt Tình môn, dùng sinh mạng để trả giá, trước khi chết đi đã tiêu diệt được Trương Phàm. Thiên Lân do cái chết của Ngọc Tâm mà kích động đến tâm thần thất thủ, lại bị trọng thương nên cuối cùng đi vào cảnh tuyệt vọng…
Giang Thanh Tuyết nghe vậy thân thể chấn động, đau khổ la lên:
- Vì sao, vì sao lại như vậy?
Lâm Y Tuyết khóc lóc nói:
- Không, ta không tin. Thiên Lân sư huynh không thể chết, huynh ấy sẽ không rời khỏi chúng ta.
Mẫu Đơn khuôn mặt tiều tụy, lòng đau như cắt nói:
- Ngọc Tâm, muội bảo chúng ta phải đối mặt với đòn đả kích này như thế nào?
Hoa Hồng chăm chú nhìn thi thể Thiên Lân, lên tiếng hỏi:
- Nếu như Thiên Lân đã chết, chúng ta vì sao lại không thể đến gần hắn, để thăm nom hắn thật cẩn thận?
Tân Nguyệt đáp:
- Tầm Duyên cho ta biết, Thiên Lân tuy chết nhưng còn có một tia hy vọng sống sót. Có thể nắm chắc được cơ hội cuối cùng này hay không thì phải trông vào biểu hiện của chúng ta. Trước hết, chúng ta không được để cho bất kỳ người nào tiếp cận được Thiên Lân, bao gồm cả chúng ta. Thứ đến, chúng ta phải thủ giữ cho Thiên Lân trong ba ngày ba đêm, đề phòng có người gây bất lợi cho chàng. Tầm Duyên từng nhắc nhở cho ta biết, không lâu nữa sẽ có cao thủ đến cướp đoạt thi thể của Thiên Lân. Tuy Tầm Duyên không nói rõ nhân quả bên trong, nhưng ta tin tưởng tất có nguyên nhân của nó. Trước mắt, chúng ta phải chấn chỉnh lại tinh thần, tận hết nỗ lực của mình để vượt qua ba ngày ba đêm này. Đến lúc đó, mọi bí ẩn đều sẽ giải quyết dễ dàng.
Lâm Y Tuyết ngưng khóc ngay, hỏi lại:
- Tân Nguyệt, tỷ có tin tưởng lời nói của Tầm Duyên không?
Tân Nguyệt gật đầu đáp:
- Không kể là giả hay thật, ta thà rằng tin tưởng, tuyệt đối không chịu thua.
Dao Quang nghi hoặc nói:
- Thiên Lân trước mắt cơ thể đã bị hoại tử, làm sao còn có thể tồn tại sức sống được?
Khiếu Thiên nói:
- Tuy nói như vậy, chúng ta cũng không thể không thử qua. Nhớ lại năm xưa, Lục Vân cũng đã trải qua khó khăn, rất nhiều lần chúng ta đều cho là huynh ấy đã chết rồi, nhưng huynh ấy hết lần này đến lần khác lại đứng lên, sáng tạo ra truyền kỳ của huynh ấy. Hiện nay, Thiên Lân đã chết rồi. Chúng ta chỉ có thể thủ giữ cho hắn trong ba ngày, cho dù lời nói của Tầm Duyên đáng tin hay không, chúng ta đều đánh cuộc một keo với vận khí vậy.
Ánh bảy màu lóe lên, kiếm khí ép người. Tàn Tình kiếm bảy màu trong suốt khiến cho người ta cảm thấy chấn động khiếp đảm không nói ra được. Tân Nguyệt cẩn thận chăm chú giây lát, sau đó quay đi tìm tung tích của bao kiếm. Bốn bề tuyết trắng mênh mang, chỉ bằng mắt thường muốn tìm ra vỏ kiếm rõ ràng là chuyện rất khó khăn. May mà Tàn Tình kiếm vô cùng thần dị, dường như cảm ứng được tâm tư của Tân Nguyệt, thân kiếm lóe sáng nhạt, phát xuất một tiếng kêu không thành tiếng, vỏ kiếm của nó liền tự động từ dưới tuyết dày bay ra, loảng xoảng một tiếng liền che phủ mất hào quang chói mắt của Tàn Tình kiếm.
Nhẹ nhàng vuốt ve vỏ kiếm, Tân Nguyệt tự nói:
- Thần kiếm có linh thiêng, hy vọng ngươi có thể hỗ trợ để chúng ta cùng nhau bảo vệ cho Thiên Lân.
Dứt lời, Tân Nguyệt thôi suy tư, cúi đầu nhìn Thiên Lân trong chốc lát, sau đó ngửng đầu nhìn về phía xa xăm, khí thế toàn thân khuếch tán, phát xuất một luồng tín hiệu. Lúc này, bầu trời xa xa truyền lại vài luồng khí tức quen thuộc, chia từ ba phương hướng bay thẳng đến đây. Rất nhanh, không trung khe núi băng có ánh sáng hội tụ lại, Khiếu Thiên, Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Bát Bảo trước sau đến đó, mọi người tranh nhau hạ xuống mặt đất.
Ánh sáng lóe lên, Khiếu Thiên, Mẫu Đơn, Hoa Hồng ba người là chạy tới gần Thiên Lân đầu tiên, khi nhìn thấy thi thể trên mặt đất, ba người đồng thanh la to, giọng đầy đau thương vô cùng.
- Thiên Lân! Thiên Lân!
Trong tiếng hô hoán, ba người không hẹn mà cùng bay thẳng đến thi thể của Thiên Lân. Lúc này, Bát Bảo hạ xuống mặt đất, Dao Quang, Giang Thanh Tuyết, Lâm Y Tuyết, Vũ Điệp bốn người la lên đau thương, cũng bay thẳng đến Thiên Lân.
Tân Nguyệt đứng yên bất động, toàn thân ánh sáng luân chuyển, khi mọi người bay thẳng đến Thiên Lân, nàng cũng không hề mở miệng khuyên bảo mà chỉ phát xuất một luồng sức mạnh êm ái, bố trí một tầng phòng ngự quanh người Thiên Lân, lập tức hất cả bảy người lùi lại. Do tâm tình bị kích động, Dao Quang, Khiếu Thiên, Mẫu Đơn mấy người không hề chuẩn bị, trong lúc thân thể bị hất lùi lại phía sau, ai nấy vẻ mặt đều lộ ra sự không vui. Chuyển người đến bên Thiên Lân, Tân Nguyệt nhìn mọi người kích động trước mặt, quát lên:
- Mọi người tỉnh táo lại, nghe ta nói một câu.
Giang Thanh Tuyết nước mắt trào dâng, nhìn Tân Nguyệt, khóc lóc nói:
- Tân Nguyệt, muội hãy để chúng ta trước hết xem Thiên Lân thế nào đã, có chuyện gì chút nữa mới nói cũng không muộn.
Hoa Hồng đau khổ nói:
- Thiên Lân, ngươi không phải luôn tự phụ hơn người, vì sao lần này ngươi lại vội vã ra đi như vậy?
Lâm Y Tuyết đau khổ khóc lóc:
- Thiên Lân sư huynh, huynh không thể nào chết được, ta không muốn huynh chết…
Khiếu Thiên và Dao Quang kích động vô cùng, hai người thân thể run rẩy, trong mắt đầy sự tự trách và đau lòng.
Vũ Điệp ngây ngốc đứng ở đó, khóe miệng máu tươi trào ra, khuôn mặt tái nhợt đến cơ hồ đã chết đi. Mẫu Đơn đau khổ muốn chết, ngây ngô nhìn Thiên Lân, chân lại chầm chậm chuyển đến gần, dường như đã quên hết mọi thứ quanh mình. Tân Nguyệt lưu ý đến vẻ mặt của mọi người, khổ sở nói:
- Mọi người xin hãy nghe một câu của ta, chớ nên đến gần Thiên Lân.
Giang Thanh Tuyết khóc lóc nói:
- Vì sao không để chúng ta đến gần? Lẽ nào ngay cả một điểm yêu cầu duy nhất của chúng ta mà muội cũng muốn cự tuyệt?
Lâm Y Tuyết nghe vậy, lập tức kích động vô cùng, không thèm nghe lời khuyên của Tân Nguyệt, cứ xông thẳng đến Thiên Lân. Tân Nguyệt thấy vậy, toàn thân lóe lên ánh sáng, nàng phát xuất một luồng sức mạnh êm ái hất Lâm Y Tuyết lùi hẳn lại, miệng quát to:
- Bình tĩnh lại! Nghe ta nói rồi cũng chưa muộn!
Tiếng quát to bất ngờ vang lên khiến mọi người kinh hãi, ai nấy giật mình tỉnh lại nhìn Tân Nguyệt, tạm thời quên đi việc khóc lóc. Thở dài u oán, Tân Nguyệt khổ sở nói:
- Tâm tình của mọi người ta hiểu rất rõ, ta làm sao không muốn nhảy đến bên Thiên Lân, ôm lấy chàng để khóc lóc một hồi, dùng tay để vuốt ve những tiếc nuối và oan hận hiện lên trên lông mi của chàng.
Mẫu Đơn nghe vậy, hơi bình tĩnh được vài phần, hỏi lại:
- Vì sao muội lại không làm như vậy, ngược lại còn muốn ngăn cản chúng ta?
Tân Nguyệt nhìn mọi người, trầm giọng nói:
- Chính là vì Thiên Lân. Hiện nay tình hình các vị thấy được chân thực vô cùng, Thiên Lân đúng là đã chết đi rồi, nhưng chàng rất có khả năng còn một tia hy vọng sống sót. Chúng ta ai cũng không thể tiếp xúc lên người chàng để tránh tạo nên đả kích trí mạng cho chàng.
Câu này vừa nói ra, mọi người có mặt ở đó chấn động tinh thần, đồng thanh hỏi lại:
- Thiên Lân còn một tia hy vọng sống sót? Thật sự vậy sao?
Tân Nguyệt khổ sở nói:
- Tình hình cụ thể ta cũng không nói rõ ràng được, ta chỉ biết một chút, chính là trong ba ngày tiếp đây, Thiên Lân không thể rời khỏi nơi này, không thể chịu bất kỳ quấy nhiễu nào, nếu không sẽ công khó ba năm đổ sông hết sạch.
Khiếu Thiên hỏi lại:
- Cô làm sao biết được những chuyện như vậy?
Câu này nói ra nghi vấn trong lòng của mọi người, ai nấy đều quay lại nhìn Tân Nguyệt. Khẽ thở dài, Tân Nguyệt đáp:
- Trên người Thiên Lân ẩn chứa nhiều bí mật mà chúng ta còn chưa biết được, trong đó có một cái tên.
Lâm Y Tuyết hỏi dồn:
- Cái tên nào vậy ?
Tân Nguyệt trả lời:
- Tầm Duyên.
Vũ Điệp nghi hoặc nói:
- Cái tên này rất xa lạ, chúng ta ai cũng chưa từng nghe qua.
Giang Thanh Tuyết hỏi:
- Tầm Duyên là ai?
Tân Nguyệt lắc đầu đáp:
- Ta cũng không biết rõ cô ta là ai, ta chỉ biết được lần đầu Thiên Lân gặp Tỏa Hồn kiếm thì Tầm Duyên đã đi theo bên cạnh Thiên Lân.
Dao Quang kinh ngạc nói:
- Tầm Duyên nếu đi theo bên cạnh Thiên Lân, sao chúng ta cũng chưa từng biết được?
Tân Nguyệt trả lời:
- Bởi vì Tầm Duyên chỉ là một linh hồn, gởi vào trong một bông sen ẩn mình trong người Thiên Lân. Trước đây, Tầm Duyên cho ta biết, Thiên Lân và Ngọc Tâm gặp phải Cửu Hư thánh sứ Trương Phàm, hai bên kịch chiến với nhau, Thiên Lân bị trọng thương không chữa trị được …
Khiếu Thiên cắt ngang lời của Tân Nguyệt, gằn giọng nói:
- Môn phái Cửu Hư đáng ghét, ta phải tiêu diệt các ngươi!
Dao Quang kích động vô cùng, lớn giọng hỏi:
- Trương Phàm ở đâu, ta phải đi lột da hắn mới được.
Tân Nguyệt khổ sở đáp:
- Ngọc Tâm vì cứu Thiên Lân đã thi triển tuyệt kỹ cực mạnh của Tuyệt Tình môn, dùng sinh mạng để trả giá, trước khi chết đi đã tiêu diệt được Trương Phàm. Thiên Lân do cái chết của Ngọc Tâm mà kích động đến tâm thần thất thủ, lại bị trọng thương nên cuối cùng đi vào cảnh tuyệt vọng…
Giang Thanh Tuyết nghe vậy thân thể chấn động, đau khổ la lên:
- Vì sao, vì sao lại như vậy?
Lâm Y Tuyết khóc lóc nói:
- Không, ta không tin. Thiên Lân sư huynh không thể chết, huynh ấy sẽ không rời khỏi chúng ta.
Mẫu Đơn khuôn mặt tiều tụy, lòng đau như cắt nói:
- Ngọc Tâm, muội bảo chúng ta phải đối mặt với đòn đả kích này như thế nào?
Hoa Hồng chăm chú nhìn thi thể Thiên Lân, lên tiếng hỏi:
- Nếu như Thiên Lân đã chết, chúng ta vì sao lại không thể đến gần hắn, để thăm nom hắn thật cẩn thận?
Tân Nguyệt đáp:
- Tầm Duyên cho ta biết, Thiên Lân tuy chết nhưng còn có một tia hy vọng sống sót. Có thể nắm chắc được cơ hội cuối cùng này hay không thì phải trông vào biểu hiện của chúng ta. Trước hết, chúng ta không được để cho bất kỳ người nào tiếp cận được Thiên Lân, bao gồm cả chúng ta. Thứ đến, chúng ta phải thủ giữ cho Thiên Lân trong ba ngày ba đêm, đề phòng có người gây bất lợi cho chàng. Tầm Duyên từng nhắc nhở cho ta biết, không lâu nữa sẽ có cao thủ đến cướp đoạt thi thể của Thiên Lân. Tuy Tầm Duyên không nói rõ nhân quả bên trong, nhưng ta tin tưởng tất có nguyên nhân của nó. Trước mắt, chúng ta phải chấn chỉnh lại tinh thần, tận hết nỗ lực của mình để vượt qua ba ngày ba đêm này. Đến lúc đó, mọi bí ẩn đều sẽ giải quyết dễ dàng.
Lâm Y Tuyết ngưng khóc ngay, hỏi lại:
- Tân Nguyệt, tỷ có tin tưởng lời nói của Tầm Duyên không?
Tân Nguyệt gật đầu đáp:
- Không kể là giả hay thật, ta thà rằng tin tưởng, tuyệt đối không chịu thua.
Dao Quang nghi hoặc nói:
- Thiên Lân trước mắt cơ thể đã bị hoại tử, làm sao còn có thể tồn tại sức sống được?
Khiếu Thiên nói:
- Tuy nói như vậy, chúng ta cũng không thể không thử qua. Nhớ lại năm xưa, Lục Vân cũng đã trải qua khó khăn, rất nhiều lần chúng ta đều cho là huynh ấy đã chết rồi, nhưng huynh ấy hết lần này đến lần khác lại đứng lên, sáng tạo ra truyền kỳ của huynh ấy. Hiện nay, Thiên Lân đã chết rồi. Chúng ta chỉ có thể thủ giữ cho hắn trong ba ngày, cho dù lời nói của Tầm Duyên đáng tin hay không, chúng ta đều đánh cuộc một keo với vận khí vậy.
/1040
|