Thất Giới Hậu Truyện

Chương 520

/1040


Cũng đúng lúc đó, Tứ trưởng lão bị thương không nhẹ, thân thể hạ xuống vài trượng ẩn mình trong màn sương khói. Chăm chú nhìn địch nhân hình dạng khổng lồ bên trên, Tứ trưởng lão biết được công kích bình thường không có tác dụng, lập tức tâm tư chuyển đổi, thúc động chân nguyên trong cơ thể thi triển Ngự Băng quyết trong tám đại tuyệt kỹ của Đằng Long cốc, nhanh chóng hấp thu khí hàn băng bốn bề. Lập tức, không trung cuồng phong hội tụ, khí cực lạnh trùm cả trời đất ập đến, nhanh chóng hình thành một khu vực lạnh băng theo sự khống chế của Tứ trưởng lão, tác dụng toàn lực lên người của Tứ Dực thần sứ, ngưng tụ một lượng băng tuyết rất nhiều trên bề mặt thân thể y.

Phát hiện nhiệt độ biến đổi, Tứ Dực thần sức gào lên giận dữ. Thân thể khổng lồ của y cần tiêu hao một lượng lớn nhiệt năng, điều này khiến y khi đối mặt với công kích của khí băng lạnh thì tỏ ra rất cật lực. Hiện nay, Tứ trưởng lão thúc động Ngự Băng quyết, nhờ vào sức mạnh thuần nhất trong trời đất phát động loại công kích nguyên thủy nhất, điều này khiến cho Tứ Dực thần sứ khôi phục lại bản thể đối mặt với áp lực cực lớn. Lay động thân thể, Tứ Dực thần sứ vừa phá vỡ những băng tuyết ngưng đọng, vừa suy nghĩ đối sách.

Với tu vi của Tứ Dực thần sứ, đóng băng trong thời gian ngắn không ảnh hưởng lớn lắm với y, nhưng chịu đựng băng tuyết tấn công trong thời gian dài là chuyện không hề tốt đẹp gì. Để thoát khỏi cục diện bất lợi này, Tứ Dực thần sứ dứt khoát chọn lựa khôi phục lại hình người, cả thân thể khổng lồ đột nhiên thu nhỏ, chớp mắt đã ẩn mình trong sương mù. Tứ trưởng lão âm thầm cười lạnh, sau khi biết được tình hình của Tứ Dực thần sứ, đột nhiên thu lại Ngự Băng quyết, trường kiếm trong tay hơi rung nhẹ phát xuất tiếng kiếm ngâm vỡ vụn, chỉ trong chớp mắt khuếch tán âm thanh, cả người dời ngang vài chục trượng, tập trung tu vi cả đời vào một kiếm xuất hiện trên đỉnh đầu của Tứ Dực thần sứ.

- Muốn đánh lén, ngươi coi thường bản thần sứ rồi.

Không chút hoang mang, Tứ Dực thần sứ thân thể nghiêng tới trước, bốn cánh trên lưng vung ra phát xuất bốn luồng kình phong sắc bén giao nhau tại một điểm, hình thành hào quang rực rỡ đón lấy một kiếm chém xuống của Tứ trưởng lão. Bật cười lạnh lùng tàn khốc, Tứ trưởng lão kiếm thức nặng như núi, vừa toàn lực chém xuống vừa phản bác lại:

- Không cần phải cao hứng quá sớm, ngươi có thể tiếp được một kiếm này của ta nhưng không nhất thiết né được một chưởng này của ta …

Còn đang nói, kiếm chém xuống của Tứ trưởng lão gặp phải sức phản lực của Tứ Dực thần sứ, hai bên lập tức kịch hóa từ đó phát nổ. Đồng thời, Tứ trưởng lão tay trái múa lên đánh ra một chưởng, chưởng lực xem ra âm thầm do xuất kỳ bất ý vừa hay đánh trúng vào đỉnh đầu của Tứ Dực thần sứ.

- A … đáng ghét … đáng ghét.

Tung mình lùi lại, Tứ Dực thần sứ vẻ mặt tái nhợt, tự phụ quá độ khiến y hai lần bị nhục, điều này khiến y bừng bừng lửa giận. Đối với Tứ trưởng lão, Tứ Dực thần sứ vẫn không hề để chút nào trong lòng, cho là ông căn bản không đủ sự uy hiếp, chỉ là loại né nặng tìm nhẹ, nhân vật có chút khó dây dưa mà thôi. Thực ra thực lực của Tứ trưởng lão rất mạnh, vượt khỏi Hàn Hạc, Điền Lỗi rất nhiều, nhưng lại giỏi ẩn giấu. Tứ Dực thần sứ tự phụ cuồng vọng, sơ sót mất tình hình trọng yếu này, vì thế mới hai lần bị trọng thương.

Đánh lén thành công, Tứ trưởng lão bay thẳng lên không trung, toàn thân lấp lánh ánh sáng phát ra khí thế ép người, tạo nên vị thế của một kẻ mạnh. Ngạo nghễ giữa không trung, Tứ trưởng lão trường kiếm giơ cao, khí thế gia tăng thúc động kiếm khí thăng hoa, khiến cho không trung xuất hiện một cột sáng màu trắng bạc, chớp mắt đã gia tăng đến vài trăm trượng, hơn nữa còn nhanh chóng bành trướng. Trên mặt đất, Linh Hoa bị thương cảm ứng được khí thế của Tứ trưởng lão, trong lòng đột nhiên dâng lên một sự hy vọng, vội vàng bay lên chọn lựa dời sang bên cạnh để quan sát.

Tứ Dực thần sứ tung mình hạ xuống, sau khi ổn định được thân thể bị thương liền ngửng đầu nhìn lên không trung, vẻ mặt toát một chút kinh ngạc. Nhìn vào cột kiếm ngàn trượng kia, cảm nhận được khí độ uy nghiêm đó, Tứ Dực thần sứ trong lòng đột nhiên sinh ra khiếp sợ, có dự báo bất an. Chần chừ một lúc, Tứ Dực thần sứ liền muốn phản kháng trở lại, nhưng sau khi suy xét, cuối cùng chọn lựa né tránh. Tung mình lùi lại phía sau, Tứ Dực thần sứ dùng tốc độ cực nhanh, miệng lại không cam lòng quát lên:

- Món nợ này ta trước tiên nhớ đã, đợi lần sau gặp lại, ta sẽ thu hồi gấp trăm lần.

Tứ trưởng lão lãnh đạm đáp:

- Lần tới gặp mặt, chỉ sợ ngươi không có được cơ hội sống sót rồi.

Tứ Dực thần sứ hừ lạnh nói:

- Thế thì hãy chờ xem.

Dứt lời, Tứ Dực thần sứ đột nhiên bay đi xa, chớp mắt đã không còn thấy tung tích. Thu lại thế, Tứ trưởng lão thở ra một hơi, cảm xúc nói:

- May mắn, cuối cùng cũng khiến hắn sợ mà chạy mất.

Linh Hoa bay đến bên cạnh Tứ trưởng lão, nóng nảy nói:

- Sư thúc tổ, Lâm Phàm đang một mình nghênh chiến Hắc Ma, chúng ta nhanh chóng đi cứu huynh ấy.

Tứ trưởng lão vẻ mặt kinh hãi, quát lên:

- Con sao không nói sớm?

Linh Hoa vẻ mặt đầy ưu tư, trả lời:

- Con sợ Tứ Dực thần sứ sau khi biết rồi liền sẽ có ý làm khó, quấn lấy chúng ta.

Tứ trưởng lão vẻ mặt trang nghiêm, trầm giọng nói:

- Thời gian khẩn cấp, nhanh chóng dẫn đường.

Linh Hoa vâng một tiếng, không quan tâm đến thương thế bản thân, dẫn Tứ trưởng lão ngự kiếm bay thẳng về phía Lâm Phàm hết tốc lực.

Trong lúc Linh Hoa đi tìm kiếm Tứ trưởng lão, Ma Ưng môn chủ Hắc ma và người kế thừa Đằng Long cốc Lâm Phàm chiến đấu với khí thế hừng hực. Thân là Hắc Ma, lão ở thế phải làm, một lòng muốn giết chết Lâm Phàm để báo thù Đằng Long cốc, phát tiết được cơn giận trong lòng. Đối với Lâm Phàm, hắn cố ý muốn thoát khỏi sự vây bủa của Hắc Ma, an toàn trở về. Nhưng trước mắt mà trông, nguyện vọng này đã thất bại, hắn căn bản không còn chọn lựa nào khác.

Hiểu được tình cảnh của bản thân, Lâm Phàm không dám do dự, lập tức thúc động chân nguyên trong cơ thể, đối kháng với áp lực do Hắc Ma gây ra. Đồng thời, Lâm Phàm cũng nhanh chóng né tránh kéo giãn khoảng cách với Hắc Ma, múa kiếm phát động công kích ra bên ngoài. Bật cười âm hiểm, Hắc Ma nói:

- Tiểu tử, ngươi chạy không thoát khỏi tay ta, hà tất phải lãng phí khí lực?

Lâm Phàm lạnh lẽo đáp:

- Cười người sớm quá thường không có kết cục nào tốt đẹp.

Còn đang nói, trường kiếm trong tay của Lâm Phàm rung lên, làn kiếm đỏ rực phá không gào thét lập tức phá vỡ màn đen trước mắt để lộ ánh sáng rọi chiếu.

Thấy vậy ngầm mừng, Lâm Phàm bắn mình bay đi, từ khe hở phá vỡ mà rời khỏi khu vực do Hắc Ma khống chế bay về phía Đằng Long cốc. Bật cười quỷ bí, Hắc Ma hoàn toàn không tức tối, y cố ý để lộ một khe hở cho Lâm Phàm bỏ chạy nhằm chuyển phương vị khác đi. Theo phân tích của Hắc Ma, Linh Hoa bỏ chạy chính là để tìm viện binh. Vì phòng ngừa phát sinh ngoài ý muốn, Hắc Ma an bài xảo diệu một cơ hội, âm thầm chuyển địa điểm khác nhằm ngăn không cho Linh Hoa tìm kiếm được.

Trên đường bay nhanh, Lâm Phàm toàn lực bỏ chạy, chỉ giây lát sau hắn đã bay được trên trăm dặm. Lúc này, Hắc Ma từ phía sau ép đến, khiến cho Lâm Phàm phải chuyển biến đường tiến, đổi đường thẳng thành đường quanh co để né tránh truy kích của Hắc Ma. Bật cười âm hiểm, Hắc Ma cố ý ép cho Lâm Phàm chuyển biến đường đi, sau khi dời khỏi đường đi thẳng chừng vài chục dặm, Hắc Ma đột nhiên tăng tốc ép gần, lập tức vượt qua khỏi đầu của Lâm Phàm ngăn cản hắn lại.

Chuyển đổi phương hướng, Lâm Phàm có ý trốn khỏi việc Hắc Ma bắt chặt lấy, đáng tiếc liên tục vài lần đều không thành công, cuối cùng đành phải chịu thua. Liếc hoàn cảnh chung quanh, Lâm Phàm trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác không tốt, dường như có chuyện gì đó sắp sửa phát sinh. Quan sát vẻ mặt của Lâm Phàm, Hắc Ma lớn giọng cười nói:

- Tiểu tử, có phải cảm giác không ổn, trong lòng thấy bất an không?

Lâm Phàm nghe vậy chấn động, lập tức thu lại tâm thần, hờ hững đáp:

- Người tự cho là mình đúng thông thường cũng không thông minh.

Hắc Ma cười nói:

- Tiếp tục mạnh miệng, ta xem ngươi có thể lớn lối đến lúc nào nữa đây. Bây giờ trời đã gần trưa rồi, chính là giờ tốt ngày tốt, ta chọn lựa lúc này để đưa ngươi quy thiên, đảm bảo ngươi đời sau đầu thai có thể giàu sang sống thọ.

Lâm Phàm hơi tức giận, hừ giọng đáp:

- Đánh rắm, ngươi có chết rồi ta cũng chưa thể chết được.

Bắn mình bay lên, Lâm Phàm đột nhiên phát động đánh lén, trường kiếm trong tay thi triển Phi Long kiếm quyết, làn kiếm đỏ rực của nó phá không gào thét, đến nơi nào thì tuyết bay hóa thành hơi nước, hình thành vết trắng bạc.

Hắc Ma bật cười khinh thường, tay phải vung lên không trung, lòng bàn tay bắn ra một chùm sáng màu đen đón gió hóa thành một con chim ưng đen, va chạm với làn kiếm của Lâm Phàm. Lập tức, làn kiếm mạnh mẽ đỏ rực gặp phải chim ưng đen ngòm âm tà, hai bên thuộc tính tương phản, sức mạnh tương khắc liền phát nổ, hóa giải thế công của hai bên. Một kiếm không thành công, Lâm Phàm tung người bay lên thi triển Phi Long thân pháp, phối hợp với Phi Long kiếm quyết triển khai công kích nhanh nhẹn mà sắc bén.

/1040

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status