Gió lạnh gào thét, hơi nước bốc cao. Mặt hồ to lớn bao trùm một tầng sương khói màu vàng nhạt, phát ra mùi vị lưu hoàng cay mũi. Giữa không trung, Xà Thần lơ lửng đứng đó, hai thị nữ yên lặng bên cạnh, cả ba người yên yên lặng lặng chăm chú nhìn, dường như đang chờ đợi chuyện gì đó. Trong gió tuyết, thời gian trôi qua chậm chạp. Khi mặt hồ nước xuất hiện một lượng lớn sương khói màu vàng, thị nữ Tiểu Ngọc vẻ mặt hơi biến khẽ lẩm bẩm:
- Chủ nhân, xem ra thời gian sắp đến rồi.
Xà Thần vẻ mặt kỳ dị, liếc hồ nước dưới chân, sau đó đưa mắt nhìn ra xa xăm, khẽ nói:
- Cái phải đến cuối cùng không cách nào né tránh, sớm muộn của thời gian và vận mạng của một số người kết liền với nhau.
Tiểu Ngọc kinh ngạc hỏi:
- Chủ nhân nói chính là Thiên Lân.
Xà Thần bật cười phức tap, không khẳng định đáp:
- Vận mệnh của Thiên Lân thần bí vô cùng, dính líu đến quá nhiều nhân vật.
Thị nữ còn lại khẽ hỏi:
- Nghe giọng nói của chủ nhân, chuyện lần này dường như không liên hệ trực tiếp đến Thiên Lân?
Xà Thần đáp:
- Các ngươi đều rất thông minh, nhưng mỗi người chỉ nói đúng một nửa mà thôi.
Tiểu Ngọc trầm ngâm:
- Nói như vậy, người đó chắc có quan hệ mật thiết đến Thiên Lân, nhưng người đó là ai đây?
Xà Thần nhìn lên bầu trời, giọng đầy thâm ý nói:
- Người phi thường tất nhiên có vận mạng phi thường, có kỳ ngộ thì tất nhiên sẽ có trách nhiệm.
Tiểu Ngọc và thị nữ còn lại hiểu mà như không, sửng sốt nhìn Xà Thần, dường như muốn nhìn từ khuôn mặt của bà ta để đoán ra được điều gì.
Lúc này, hồ nước dưới chân ba người xuất hiện tình hình khác thường, nước hồ sôi trào cuồng loạn, chỉ giây lát đã lan tràn khắp cả mặt hồ, nhanh chóng làm tan băng tuyết ở vùng lân cận. Đồng thời, mặt đất vốn bình tĩnh chấn động tăng lên, những tiếng kêu quái dị trầm thấp vang lên hệt như dã thú ở địa ngục phát ra khiến người ta nghe thấy mà lạnh cả lòng. Xà Thần phát hiện được tình hình như vậy, vẻ mặt hơi kỳ quái, dường như có phần đau thương lại bất đắc dĩ, lại có mấy phần than thở không nói ra được ẩn vào trong.
Tiểu Ngọc quan sát tình hình chung quanh, thất kinh la lên:
- Chủ nhân người nhìn coi, núi băng xa xa bắt đầu đổ gục, mặt đất xuất hiện những vết nứt, dường như … dường như …
Xà Thần u oán đáp:
- Văn minh đã biến mất tái hiện ở nhân thế, luôn mang đến một sự xung động hủy diệt. Khi thần thoại viễn cổ và văn minh hiện nay gặp gỡ chế ngự, tất nhiên có một phía phải bị hủy diệt đáng sợ.
Tiểu Ngọc hiểu mà như không hỏi lại:
- Chủ nhân, chúng ta bây giờ phải làm thế nào đây?
Xà Thần vẻ mặt quỷ dị, khẽ nói:
- Một việc nào cũng luôn phải trải qua chờ đợi, đối mặt, kết cục. Chúng ta bây giờ phải làm là chờ đợi, sau đó mới suy xét đối mặt như thế nào.
Tiểu Ngọc nói:
- Chờ đợi ở nơi này?
Xà Thần trầm ngâm một lúc, khẽ nói:
- Nơi này sắp sửa xảy ra biến hóa kịch liệt, hay là chúng ta lùi lại một bước thì tốt hơn.
Cánh tay phất lên, ánh nhạt lóe sáng, Xà Thần mang hai thị nữ chớp mắt đã không còn thấy, một lúc sau lại xuất hiện trên tầng mây cách đó vài dặm.
Lúc này, núi băng trên mặt đất bắt đầu sụp đổ, mặt tuyết xuất hiện những vết nứt khổng lồ, hồ nước bắt đầu tan đi, mặt đất chấn động nổ ầm ầm. Từ xa xa, một chùm ánh vàng kim từ mặt đất dâng lên cùng với uy nghiêm chấn động trời đất, kinh động đến khí tức của vạn vật sinh linh, chớp mắt đã phân bố cả bầu trời khiến cho vô số sinh linh phải chú ý đến. Bầu trời, mây mù tan đi, thái dương xuất hiện, cuồng phong gào thét mờ hiện ánh sáng bảy màu, điểm xuyết cho thế giới đơn lặng.
Xà Thần nhìn chùm sáng vàng kim đang từ từ bay lên cao đó, trong mắt toát ra sự than thở không tên, thân thể rùng mình khó thấy một chút, sau đó khôi phục lại bình tĩnh. Tiểu Ngọc và thị nữ còn lại vẻ mặt kinh ngạc, nhìn ánh sáng vàng kim khổng lồ kia, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi phảng phất như gặp phải khắc tinh, thân thể không khỏi rùng mình. Bốn phía, gió tuyết gào thét, mặt đất nổ vang. Núi băng sụp đổ và hồ nước vỡ vụn tạo thành một bức tranh trời đất khác lạ, đang mô tả một loại bình hình nào đó. Khi chùm sáng vàng kim bắt đầu xoay tròn và thu nhỏ lại, vị trí trung tâm của hồ nước đột nhiên bắn lên một cột nước, nhanh chóng hóa thành sương mù màu đỏ rực. Sau đó, sương mù tan ra, một cột lửa nóng hổi đỏ ngầu phá hông bay lên cùng với độ nóng cực lớn, làm tan chảy gió tuyết chung quanh. Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiểu Ngọc kinh hãi la lên:
- Chủ nhân, nó sắp xuất hiện rồi.
Xà Thần vẻ mặt nặng nề, gật khẽ đáp:
- Vài ngàn năm bị phong ấn cũng đến lúc phải xuất hiện.
Trên mặt đất, hồ nước bị nham tương đốt nóng nên nhanh chóng cạn khô, trở thành một dòng sông băng bị một luồng sức mạnh to lớn mạnh mẽ hất lên, từ đó sinh ra những khe nứt chằng chịt, khiến cho mặt đất vốn bằng phẳng ổn định bị phá thành năm bảy mảnh, hỗn độn hẳn lên. Bốn phía, vô số ngọn núi trở thành vụn vỡ, vô số khe nứt tung hoành đan xen hình thành vô số ao rãnh, tạo nên một bộ mặt và địa hình mới cho cả vùng đất. Thời gian, vào lúc này trở nên im lặng, ngàn vạn biến hóa tập trung cùng lúc khiến con người ta khó mà tiếp thu và lý giải được.
Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn phá vỡ bình an vài ngàn năm. Cột lửa đỏ rực đột nhiên to lên mấy lần, từ lòng đất phun ra ngoài cùng với khí thế như gào thét trời đất, dùng tư thế vượt hẳn mọi người để thể hiện trong mắt người đời. Thời khắc đó, Băng Nguyên rộng lớn tràn ngập một tầng khí tức quỷ dị, hàng trăm hàng chục luồng khí tức mạnh mẽ phá băng xuất ra, cùng lúc phát xuất những tin tức cừu hận lẫn nhau mà lại ngập tràn oán hận.
Cảnh tượng này kéo dài trong chốc lát. Đợi đến khi những khí tức đó tự tiêu tan hoặc ẩn đi rồi, cột lửa ở trung tâm của hồ nước bắt đầu thu xuống, hệt như mưa máu bao trùm trong phạm vị vài chục dặm. Xà Thần thấy vậy khẽ hừ một tiếng, dẫn hai thị nữ lùi lại vài dặm, né tránh khu vực đó, lạnh lùng quan sát động tĩnh của cột lửa ở trung tâm. Ở đó, cột lửa phun trào liên tục, thế có phần giảm bớt. Đợi khi ngọn lửa bắt đầu dần dần tan ra, mặt đất để lộ một cái động lửa khổng lồ, một con hỏa quy toàn thân lửa đỏ vây phủ, hình dáng như một ngọn núi từ dưới đất bay lên.
- Ngao …
Tiếng kêu điếc tai như thiên lôi vang lên từ miệng của hỏa quy, chấn cho Tiểu Ngọc và thị nữ còn lại toàn thân run rẩy, vẻ mặt toát ra sự kinh khiếp. Xà Thần hừ lạnh một tiếng, toàn thân hào quang hội tụ bố trí một kết giới phòng ngự, chớp mắt đã xua tan thanh âm rung hồn đoạt phách đó. Mặt đất, hỏa quy tiếp tục bay lên, thân thể như quả núi kia đủ vượt qua năm dặm, khiến cho Tiểu Ngọc và thị nữ kia kinh hãi biến sắc, trong mắt đầy sự lo lắng.
Một lúc sau, Thái Huyền Hỏa Quy bay lên giữa không trung, cái đầu khổng lồ của nó đột nhiên ngước phắt lên, phát xuất âm thanh điên cuồng đầy phẫn nộ hệt như Thiên Lôi đánh xuống, chớp mắt đã đánh cho núi băng lân cận hóa thành bụi phấn, uy lực của nó mạnh mẽ khiến người nghe thấy phải khiếp sợ. Sau khi phát tiết rồi, Thái Huyền Hỏa Quy hơi bình tĩnh trở lại, quay đầu nhìn Xà Thần trên tầng mây, con mắt đen ngòm toát ra ánh sáng kỳ dị, há cái miệng như chậu máu dùng âm thanh điếc tai nói:
- Thanh Ảnh, ngươi đến rồi.
Xà Thần vẻ mặt phức tạp vô cùng, thản nhiên đáp:
- Đúng thế, ta đến rồi.
Thái Huyền Hỏa Quy hai mắt khép hờ, hỏi lại:
- Tới chúc mừng hay đến châm chọc?
Xà Thần đáp:
- Ta đến không phải vì những chuyện này.
Thái Huyền Hỏa Quy bình tĩnh hỏi:
- Phải vậy chăng? Thế thì vì sao?
Xà Thần đáp:
- Vì định mệnh.
Thái Huyền Hỏa Quy nghe vậy cười lớn, đầy hận thù hỏi tiếp:
- Định mệnh? Thứ đồ thật thâm ảo, ngươi quả thật cho là thế gian này có định mệnh luân hồi sao?
Xà Thần phản bác lại:
- Nếu như không có, ta đã không xuất hiện ở nơi này.
Thái Huyền Hỏa Quy không cho là vậy nói:
- Cái mà ngươi gọi là định mệnh chỉ là một loại suy đoán sau khi ngươi suy nghĩ lung tung mà thôi, hoàn toàn không phải chân thực.
Xà Thần chăm chú nhìn vào mắt của Thái Huyền Hỏa Quy, lạnh lẽo nói:
- Phong ấn vài ngàn năm đã khiến ngươi mất đi lý trí, đã quên mất thân phận của bản thân mình.
Thái Huyền Hỏa Quy hận thù đáp:
- Ngươi sai rồi, ta từ trước đến giờ chưa từng quên thân phận của bản thân, cũng không quên được đoạn cừu hận này.
Xà Thần vẻ mặt kỳ dị, u oán nói:
- Ý niệm cố chấp đối với ngươi là một loại nghiệt. Đối với thiên hạ, điều đó lại trở thành một trường tai kiếp. Nếu như tình nguyện nghe ta một câu, thì xin hãy quên đi mọi thứ dĩ vãng, quay về thế giới thuộc ta và ngươi, chỉ cho là mọi thứ từng trải qua là một giấc mộng mà thôi. Ta không hy vọng ngươi càng lúc chìm càng sâu.
Thái Huyền Hỏa Quy giận dữ cười nói:
- Lúc này ngươi muốn khuyên ta quay đầu không thấy là quá trễ một chút sao?
Xà Thần đáp:
- Mất bò mới lo làm chuồng cũng chưa phải muộn lắm, thiện hay nghiệt bất quá chỉ là ý niệm mà thôi.
Thái Huyền Hỏa Quy rống to:
- Nói bậy, những thứ đồ chơi gạt người đó ta không thể nào tin được. Chỉ cần ta kiên định niềm tin, trên thế gian này không có chuyện gì ta làm không được cả.
Xà Thần nghe vậy thở dài một tiếng, thất vọng nhìn Thái Huyền Hỏa Quy khổ sở nói:
- Ngươi năm xưa tự phụ đến cỡ nào, ngay cả ông trời cũng không coi vào đâu. Nhưng kết quả thì sao? Sinh linh nhỏ bé yếu đuối ngươi coi thường nhất lại dễ dàng phong ấn ngươi vài ngàn năm, điều này nói lên điều gì đây? Vài ngàn năm trôi qua, ta cho là ngươi sẽ trở nên thông minh khiêm tốn, nhưng trên thực tế ngươi vẫn cuồng vọng như cũ, cho là không ai trong thiên hạ có thể làm gì được ngươi.
Thái Huyền Hỏa Quy tức tối rống lên:
- Câm miệng. Ta không muốn ngươi đến đây giáo huấn ta, ngươi tốt nhất cút xéo cho ta, nếu không đừng trách ta vô tình.
Xà Thần trầm giọng nói:
- Ngươi thật sự muốn khư khư cố chấp, không sợ hối hận sao?
Thái Huyền Hỏa Quy gằn giọng đáp:
- Hối hận? Đúng thế, ta thật sự hối hận năm xưa quá nương tay mới khiến cho bị khốn đến như vậy. Hiện nay, ta đã quay lại nhân thế, những khuất tất và cừu hận phải chịu đựng trong quá khứ, ta phải thu lại gấp trăm lần.
Nhìn vẻ mặt hung tợn của Thái Huyền Hỏa Quy, Xà Thần đáy mắt hiện lên thất vọng nồng đậm, than thở:
- Chuyện năm xưa, ta cho là ngươi có thể thu được giáo huấn từ đó. Ai ngờ ngươi không biết hối cải, còn khư khư cố chấp, có lẽ đây chính là ý trời.
Thái Huyền Hỏa Quy quát lên:
- Đủ rồi, ngươi chớ có trước mặt ta ra vẻ huyền hoặc. Nể mặt năm xưa, lần này ta không tính toán với ngươi, sau này tốt nhất là đừng để ta gặp lại ngươi nữa. Nếu không, ngươi chớ có trách ta trở mặt vô tình.
Xà Thần trong lòng đau khổ vô cùng, nhìn cố nhân quen thuộc trước mắt, hai môi hơi run run vài lần, cuối cùng nhịn không được thở dài một tiếng, cảnh cáo:
- Huyền Hỏa, ngươi sẽ hối hận.
Thái Huyền Hỏa Quy lạnh lùng đáp:
- Ngươi không biết quả quyết mới phải hối hận, ta làm chuyện từ trước đến giờ không hối hận.
Xà Thần hừ giọng nói:
- Không cần phải mạnh miệng, khi trong lòng ngươi xuất hiện tiếc nuối, ngươi sẽ biết rõ như thế nào là hối hận. Bây giờ, ta cho ngươi một ít thời gian suy xét, hy vọng lần tới gặp mặt, ngươi có thể hồi tâm chuyển ý.
Dứt lời, Xà Thần lóe lên đi liền, ngay cả hai thị nữ cũng đi theo, chớp mắt đã biến mất không thấy hình bóng.
Thái Huyền Hỏa Quy hừ giận một tiếng, đợi sau khi Xà Thần đi rồi, lửa giận trong lòng dần dần bình tĩnh lại, thân thể khổng lồ bắt đầu thu nhỏ, chỉ một lúc sau đã trở thành một con hỏa quy to chừng ba trượng, toàn thân lửa đỏ rừng rực. Từ từ hạ xuống mặt đất, Thái Huyền Hỏa Quy toàn thân lóe lên ánh đỏ, chớp mắt đã biến thành một người đàn ông trung niên áo đỏ, trên lưng có mang một cái mu rùa màu đỏ tía, nhìn xa xa hệt như một người rùa.
Nhìn cẩn thận, người đàn ông trung niên tướng mạo hơi xấu xí, nhưng lại toát ra khí thế tàn nhẫn, mơ hồ có vài phần bá khí nóng bỏng. Ảo hóa thành hình người rồi, Thái Huyền Hỏa Quy liếc nhìn bầu trời, tự nói:
- Nếu như ngươi cho là điểm ngăn trở này có thể khiến ta khuất phục thì ngươi đã coi thường ta quá rồi. Bắt đầu từ bây giờ, ta phải phá tan mọi điều cấm kỵ, phá hủy tất cả quy tắc do ngươi xây dựng nên, khiến cho thế gian vạn vật phải nghe lệnh của ta.
Thanh âm lạnh lẽo nghe ra bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa hận thù đủ để hủy diệt rất nhiều thứ.
Thời khắc đó, Thái Huyền Hỏa Quy lòng đầy hận thù từ trong cơn ngủ sau tỉnh lại, sự xuất hiện của nó sẽ mang đến tai kiếp cho người đời như thế nào đây? Cuối cùng sẽ mang đến kết cục thế nào? Giữa Xà Thần và Thái Huyền Hỏa Quy thật ra có quan hệ thế nào, giữa bọn họ lại có số mạng ra sao? Sự xuất hiện của Phi Long đỉnh tạo nên sự quay lại của Thái Huyền Hỏa Quy là trùng hợp hay đây là ý trời? Trong đó Lâm Phàm đóng vai diễn nào đây?
Khi Lâm Phàm và Hắc Ma giao chiến đến thời điểm quan trọng, đã khiến cho Phi Long đỉnh xuất hiện. Thời khắc đó, trên Băng Nguyên rộng lớn, ở vài chỗ khác nhau đều đồng thời phát sinh nhiều chuyện. Ngoại trừ việc Thái Huyền Hỏa Quy phá vỡ được kết giới, phía Đằng Long cốc, rồi khe núi băng có mấy người Tân Nguyệt, phía Ngũ Sắc Thiên Vực, Tử Vong thành chủ, Ngạo Thiên Quân Vương, Yến Sơn Cô Ảnh khách, người khổng lồ tộc Bác Phụ, U Ảo Dị Ảnh, Phong U, Tỏa Hồn đều gặp phải những chuyện bất ngờ mức độ khác nhau.
Trong đó, chủ yếu nhất là ở bốn khu vực, chia ra theo thứ tự là Đằng Long cốc, khe núi băng có Thiên Lân, chỗ Ngũ Sắc Thiên Vực ẩn thân, con đường mà người khổng lồ Bác Phụ đang đi qua. Còn lại những người khác, ai cũng cảm thấy bất ngờ với núi đổ đất nứt, cảm thấy chấn động kinh hãi trước khí tức mạnh mẽ của Thái Huyền Hỏa Quy. Lại thêm dưới sông băng kia, hàng chục hàng trăm luồng khí tức mạnh mẽ nhất thời khiến cho Băng Nguyên đại loạn, thiên hạ không yên.
- Chủ nhân, xem ra thời gian sắp đến rồi.
Xà Thần vẻ mặt kỳ dị, liếc hồ nước dưới chân, sau đó đưa mắt nhìn ra xa xăm, khẽ nói:
- Cái phải đến cuối cùng không cách nào né tránh, sớm muộn của thời gian và vận mạng của một số người kết liền với nhau.
Tiểu Ngọc kinh ngạc hỏi:
- Chủ nhân nói chính là Thiên Lân.
Xà Thần bật cười phức tap, không khẳng định đáp:
- Vận mệnh của Thiên Lân thần bí vô cùng, dính líu đến quá nhiều nhân vật.
Thị nữ còn lại khẽ hỏi:
- Nghe giọng nói của chủ nhân, chuyện lần này dường như không liên hệ trực tiếp đến Thiên Lân?
Xà Thần đáp:
- Các ngươi đều rất thông minh, nhưng mỗi người chỉ nói đúng một nửa mà thôi.
Tiểu Ngọc trầm ngâm:
- Nói như vậy, người đó chắc có quan hệ mật thiết đến Thiên Lân, nhưng người đó là ai đây?
Xà Thần nhìn lên bầu trời, giọng đầy thâm ý nói:
- Người phi thường tất nhiên có vận mạng phi thường, có kỳ ngộ thì tất nhiên sẽ có trách nhiệm.
Tiểu Ngọc và thị nữ còn lại hiểu mà như không, sửng sốt nhìn Xà Thần, dường như muốn nhìn từ khuôn mặt của bà ta để đoán ra được điều gì.
Lúc này, hồ nước dưới chân ba người xuất hiện tình hình khác thường, nước hồ sôi trào cuồng loạn, chỉ giây lát đã lan tràn khắp cả mặt hồ, nhanh chóng làm tan băng tuyết ở vùng lân cận. Đồng thời, mặt đất vốn bình tĩnh chấn động tăng lên, những tiếng kêu quái dị trầm thấp vang lên hệt như dã thú ở địa ngục phát ra khiến người ta nghe thấy mà lạnh cả lòng. Xà Thần phát hiện được tình hình như vậy, vẻ mặt hơi kỳ quái, dường như có phần đau thương lại bất đắc dĩ, lại có mấy phần than thở không nói ra được ẩn vào trong.
Tiểu Ngọc quan sát tình hình chung quanh, thất kinh la lên:
- Chủ nhân người nhìn coi, núi băng xa xa bắt đầu đổ gục, mặt đất xuất hiện những vết nứt, dường như … dường như …
Xà Thần u oán đáp:
- Văn minh đã biến mất tái hiện ở nhân thế, luôn mang đến một sự xung động hủy diệt. Khi thần thoại viễn cổ và văn minh hiện nay gặp gỡ chế ngự, tất nhiên có một phía phải bị hủy diệt đáng sợ.
Tiểu Ngọc hiểu mà như không hỏi lại:
- Chủ nhân, chúng ta bây giờ phải làm thế nào đây?
Xà Thần vẻ mặt quỷ dị, khẽ nói:
- Một việc nào cũng luôn phải trải qua chờ đợi, đối mặt, kết cục. Chúng ta bây giờ phải làm là chờ đợi, sau đó mới suy xét đối mặt như thế nào.
Tiểu Ngọc nói:
- Chờ đợi ở nơi này?
Xà Thần trầm ngâm một lúc, khẽ nói:
- Nơi này sắp sửa xảy ra biến hóa kịch liệt, hay là chúng ta lùi lại một bước thì tốt hơn.
Cánh tay phất lên, ánh nhạt lóe sáng, Xà Thần mang hai thị nữ chớp mắt đã không còn thấy, một lúc sau lại xuất hiện trên tầng mây cách đó vài dặm.
Lúc này, núi băng trên mặt đất bắt đầu sụp đổ, mặt tuyết xuất hiện những vết nứt khổng lồ, hồ nước bắt đầu tan đi, mặt đất chấn động nổ ầm ầm. Từ xa xa, một chùm ánh vàng kim từ mặt đất dâng lên cùng với uy nghiêm chấn động trời đất, kinh động đến khí tức của vạn vật sinh linh, chớp mắt đã phân bố cả bầu trời khiến cho vô số sinh linh phải chú ý đến. Bầu trời, mây mù tan đi, thái dương xuất hiện, cuồng phong gào thét mờ hiện ánh sáng bảy màu, điểm xuyết cho thế giới đơn lặng.
Xà Thần nhìn chùm sáng vàng kim đang từ từ bay lên cao đó, trong mắt toát ra sự than thở không tên, thân thể rùng mình khó thấy một chút, sau đó khôi phục lại bình tĩnh. Tiểu Ngọc và thị nữ còn lại vẻ mặt kinh ngạc, nhìn ánh sáng vàng kim khổng lồ kia, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi phảng phất như gặp phải khắc tinh, thân thể không khỏi rùng mình. Bốn phía, gió tuyết gào thét, mặt đất nổ vang. Núi băng sụp đổ và hồ nước vỡ vụn tạo thành một bức tranh trời đất khác lạ, đang mô tả một loại bình hình nào đó. Khi chùm sáng vàng kim bắt đầu xoay tròn và thu nhỏ lại, vị trí trung tâm của hồ nước đột nhiên bắn lên một cột nước, nhanh chóng hóa thành sương mù màu đỏ rực. Sau đó, sương mù tan ra, một cột lửa nóng hổi đỏ ngầu phá hông bay lên cùng với độ nóng cực lớn, làm tan chảy gió tuyết chung quanh. Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiểu Ngọc kinh hãi la lên:
- Chủ nhân, nó sắp xuất hiện rồi.
Xà Thần vẻ mặt nặng nề, gật khẽ đáp:
- Vài ngàn năm bị phong ấn cũng đến lúc phải xuất hiện.
Trên mặt đất, hồ nước bị nham tương đốt nóng nên nhanh chóng cạn khô, trở thành một dòng sông băng bị một luồng sức mạnh to lớn mạnh mẽ hất lên, từ đó sinh ra những khe nứt chằng chịt, khiến cho mặt đất vốn bằng phẳng ổn định bị phá thành năm bảy mảnh, hỗn độn hẳn lên. Bốn phía, vô số ngọn núi trở thành vụn vỡ, vô số khe nứt tung hoành đan xen hình thành vô số ao rãnh, tạo nên một bộ mặt và địa hình mới cho cả vùng đất. Thời gian, vào lúc này trở nên im lặng, ngàn vạn biến hóa tập trung cùng lúc khiến con người ta khó mà tiếp thu và lý giải được.
Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn phá vỡ bình an vài ngàn năm. Cột lửa đỏ rực đột nhiên to lên mấy lần, từ lòng đất phun ra ngoài cùng với khí thế như gào thét trời đất, dùng tư thế vượt hẳn mọi người để thể hiện trong mắt người đời. Thời khắc đó, Băng Nguyên rộng lớn tràn ngập một tầng khí tức quỷ dị, hàng trăm hàng chục luồng khí tức mạnh mẽ phá băng xuất ra, cùng lúc phát xuất những tin tức cừu hận lẫn nhau mà lại ngập tràn oán hận.
Cảnh tượng này kéo dài trong chốc lát. Đợi đến khi những khí tức đó tự tiêu tan hoặc ẩn đi rồi, cột lửa ở trung tâm của hồ nước bắt đầu thu xuống, hệt như mưa máu bao trùm trong phạm vị vài chục dặm. Xà Thần thấy vậy khẽ hừ một tiếng, dẫn hai thị nữ lùi lại vài dặm, né tránh khu vực đó, lạnh lùng quan sát động tĩnh của cột lửa ở trung tâm. Ở đó, cột lửa phun trào liên tục, thế có phần giảm bớt. Đợi khi ngọn lửa bắt đầu dần dần tan ra, mặt đất để lộ một cái động lửa khổng lồ, một con hỏa quy toàn thân lửa đỏ vây phủ, hình dáng như một ngọn núi từ dưới đất bay lên.
- Ngao …
Tiếng kêu điếc tai như thiên lôi vang lên từ miệng của hỏa quy, chấn cho Tiểu Ngọc và thị nữ còn lại toàn thân run rẩy, vẻ mặt toát ra sự kinh khiếp. Xà Thần hừ lạnh một tiếng, toàn thân hào quang hội tụ bố trí một kết giới phòng ngự, chớp mắt đã xua tan thanh âm rung hồn đoạt phách đó. Mặt đất, hỏa quy tiếp tục bay lên, thân thể như quả núi kia đủ vượt qua năm dặm, khiến cho Tiểu Ngọc và thị nữ kia kinh hãi biến sắc, trong mắt đầy sự lo lắng.
Một lúc sau, Thái Huyền Hỏa Quy bay lên giữa không trung, cái đầu khổng lồ của nó đột nhiên ngước phắt lên, phát xuất âm thanh điên cuồng đầy phẫn nộ hệt như Thiên Lôi đánh xuống, chớp mắt đã đánh cho núi băng lân cận hóa thành bụi phấn, uy lực của nó mạnh mẽ khiến người nghe thấy phải khiếp sợ. Sau khi phát tiết rồi, Thái Huyền Hỏa Quy hơi bình tĩnh trở lại, quay đầu nhìn Xà Thần trên tầng mây, con mắt đen ngòm toát ra ánh sáng kỳ dị, há cái miệng như chậu máu dùng âm thanh điếc tai nói:
- Thanh Ảnh, ngươi đến rồi.
Xà Thần vẻ mặt phức tạp vô cùng, thản nhiên đáp:
- Đúng thế, ta đến rồi.
Thái Huyền Hỏa Quy hai mắt khép hờ, hỏi lại:
- Tới chúc mừng hay đến châm chọc?
Xà Thần đáp:
- Ta đến không phải vì những chuyện này.
Thái Huyền Hỏa Quy bình tĩnh hỏi:
- Phải vậy chăng? Thế thì vì sao?
Xà Thần đáp:
- Vì định mệnh.
Thái Huyền Hỏa Quy nghe vậy cười lớn, đầy hận thù hỏi tiếp:
- Định mệnh? Thứ đồ thật thâm ảo, ngươi quả thật cho là thế gian này có định mệnh luân hồi sao?
Xà Thần phản bác lại:
- Nếu như không có, ta đã không xuất hiện ở nơi này.
Thái Huyền Hỏa Quy không cho là vậy nói:
- Cái mà ngươi gọi là định mệnh chỉ là một loại suy đoán sau khi ngươi suy nghĩ lung tung mà thôi, hoàn toàn không phải chân thực.
Xà Thần chăm chú nhìn vào mắt của Thái Huyền Hỏa Quy, lạnh lẽo nói:
- Phong ấn vài ngàn năm đã khiến ngươi mất đi lý trí, đã quên mất thân phận của bản thân mình.
Thái Huyền Hỏa Quy hận thù đáp:
- Ngươi sai rồi, ta từ trước đến giờ chưa từng quên thân phận của bản thân, cũng không quên được đoạn cừu hận này.
Xà Thần vẻ mặt kỳ dị, u oán nói:
- Ý niệm cố chấp đối với ngươi là một loại nghiệt. Đối với thiên hạ, điều đó lại trở thành một trường tai kiếp. Nếu như tình nguyện nghe ta một câu, thì xin hãy quên đi mọi thứ dĩ vãng, quay về thế giới thuộc ta và ngươi, chỉ cho là mọi thứ từng trải qua là một giấc mộng mà thôi. Ta không hy vọng ngươi càng lúc chìm càng sâu.
Thái Huyền Hỏa Quy giận dữ cười nói:
- Lúc này ngươi muốn khuyên ta quay đầu không thấy là quá trễ một chút sao?
Xà Thần đáp:
- Mất bò mới lo làm chuồng cũng chưa phải muộn lắm, thiện hay nghiệt bất quá chỉ là ý niệm mà thôi.
Thái Huyền Hỏa Quy rống to:
- Nói bậy, những thứ đồ chơi gạt người đó ta không thể nào tin được. Chỉ cần ta kiên định niềm tin, trên thế gian này không có chuyện gì ta làm không được cả.
Xà Thần nghe vậy thở dài một tiếng, thất vọng nhìn Thái Huyền Hỏa Quy khổ sở nói:
- Ngươi năm xưa tự phụ đến cỡ nào, ngay cả ông trời cũng không coi vào đâu. Nhưng kết quả thì sao? Sinh linh nhỏ bé yếu đuối ngươi coi thường nhất lại dễ dàng phong ấn ngươi vài ngàn năm, điều này nói lên điều gì đây? Vài ngàn năm trôi qua, ta cho là ngươi sẽ trở nên thông minh khiêm tốn, nhưng trên thực tế ngươi vẫn cuồng vọng như cũ, cho là không ai trong thiên hạ có thể làm gì được ngươi.
Thái Huyền Hỏa Quy tức tối rống lên:
- Câm miệng. Ta không muốn ngươi đến đây giáo huấn ta, ngươi tốt nhất cút xéo cho ta, nếu không đừng trách ta vô tình.
Xà Thần trầm giọng nói:
- Ngươi thật sự muốn khư khư cố chấp, không sợ hối hận sao?
Thái Huyền Hỏa Quy gằn giọng đáp:
- Hối hận? Đúng thế, ta thật sự hối hận năm xưa quá nương tay mới khiến cho bị khốn đến như vậy. Hiện nay, ta đã quay lại nhân thế, những khuất tất và cừu hận phải chịu đựng trong quá khứ, ta phải thu lại gấp trăm lần.
Nhìn vẻ mặt hung tợn của Thái Huyền Hỏa Quy, Xà Thần đáy mắt hiện lên thất vọng nồng đậm, than thở:
- Chuyện năm xưa, ta cho là ngươi có thể thu được giáo huấn từ đó. Ai ngờ ngươi không biết hối cải, còn khư khư cố chấp, có lẽ đây chính là ý trời.
Thái Huyền Hỏa Quy quát lên:
- Đủ rồi, ngươi chớ có trước mặt ta ra vẻ huyền hoặc. Nể mặt năm xưa, lần này ta không tính toán với ngươi, sau này tốt nhất là đừng để ta gặp lại ngươi nữa. Nếu không, ngươi chớ có trách ta trở mặt vô tình.
Xà Thần trong lòng đau khổ vô cùng, nhìn cố nhân quen thuộc trước mắt, hai môi hơi run run vài lần, cuối cùng nhịn không được thở dài một tiếng, cảnh cáo:
- Huyền Hỏa, ngươi sẽ hối hận.
Thái Huyền Hỏa Quy lạnh lùng đáp:
- Ngươi không biết quả quyết mới phải hối hận, ta làm chuyện từ trước đến giờ không hối hận.
Xà Thần hừ giọng nói:
- Không cần phải mạnh miệng, khi trong lòng ngươi xuất hiện tiếc nuối, ngươi sẽ biết rõ như thế nào là hối hận. Bây giờ, ta cho ngươi một ít thời gian suy xét, hy vọng lần tới gặp mặt, ngươi có thể hồi tâm chuyển ý.
Dứt lời, Xà Thần lóe lên đi liền, ngay cả hai thị nữ cũng đi theo, chớp mắt đã biến mất không thấy hình bóng.
Thái Huyền Hỏa Quy hừ giận một tiếng, đợi sau khi Xà Thần đi rồi, lửa giận trong lòng dần dần bình tĩnh lại, thân thể khổng lồ bắt đầu thu nhỏ, chỉ một lúc sau đã trở thành một con hỏa quy to chừng ba trượng, toàn thân lửa đỏ rừng rực. Từ từ hạ xuống mặt đất, Thái Huyền Hỏa Quy toàn thân lóe lên ánh đỏ, chớp mắt đã biến thành một người đàn ông trung niên áo đỏ, trên lưng có mang một cái mu rùa màu đỏ tía, nhìn xa xa hệt như một người rùa.
Nhìn cẩn thận, người đàn ông trung niên tướng mạo hơi xấu xí, nhưng lại toát ra khí thế tàn nhẫn, mơ hồ có vài phần bá khí nóng bỏng. Ảo hóa thành hình người rồi, Thái Huyền Hỏa Quy liếc nhìn bầu trời, tự nói:
- Nếu như ngươi cho là điểm ngăn trở này có thể khiến ta khuất phục thì ngươi đã coi thường ta quá rồi. Bắt đầu từ bây giờ, ta phải phá tan mọi điều cấm kỵ, phá hủy tất cả quy tắc do ngươi xây dựng nên, khiến cho thế gian vạn vật phải nghe lệnh của ta.
Thanh âm lạnh lẽo nghe ra bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa hận thù đủ để hủy diệt rất nhiều thứ.
Thời khắc đó, Thái Huyền Hỏa Quy lòng đầy hận thù từ trong cơn ngủ sau tỉnh lại, sự xuất hiện của nó sẽ mang đến tai kiếp cho người đời như thế nào đây? Cuối cùng sẽ mang đến kết cục thế nào? Giữa Xà Thần và Thái Huyền Hỏa Quy thật ra có quan hệ thế nào, giữa bọn họ lại có số mạng ra sao? Sự xuất hiện của Phi Long đỉnh tạo nên sự quay lại của Thái Huyền Hỏa Quy là trùng hợp hay đây là ý trời? Trong đó Lâm Phàm đóng vai diễn nào đây?
Khi Lâm Phàm và Hắc Ma giao chiến đến thời điểm quan trọng, đã khiến cho Phi Long đỉnh xuất hiện. Thời khắc đó, trên Băng Nguyên rộng lớn, ở vài chỗ khác nhau đều đồng thời phát sinh nhiều chuyện. Ngoại trừ việc Thái Huyền Hỏa Quy phá vỡ được kết giới, phía Đằng Long cốc, rồi khe núi băng có mấy người Tân Nguyệt, phía Ngũ Sắc Thiên Vực, Tử Vong thành chủ, Ngạo Thiên Quân Vương, Yến Sơn Cô Ảnh khách, người khổng lồ tộc Bác Phụ, U Ảo Dị Ảnh, Phong U, Tỏa Hồn đều gặp phải những chuyện bất ngờ mức độ khác nhau.
Trong đó, chủ yếu nhất là ở bốn khu vực, chia ra theo thứ tự là Đằng Long cốc, khe núi băng có Thiên Lân, chỗ Ngũ Sắc Thiên Vực ẩn thân, con đường mà người khổng lồ Bác Phụ đang đi qua. Còn lại những người khác, ai cũng cảm thấy bất ngờ với núi đổ đất nứt, cảm thấy chấn động kinh hãi trước khí tức mạnh mẽ của Thái Huyền Hỏa Quy. Lại thêm dưới sông băng kia, hàng chục hàng trăm luồng khí tức mạnh mẽ nhất thời khiến cho Băng Nguyên đại loạn, thiên hạ không yên.
/1040
|